Tình Yêu Bị Độc Chiếm

Chương 1



Căn phòng trống trải, khắp phòng u tối, rèm cửa nặng ịch đem tất cả ánh sáng cản bên ngoài. Không có chút ánh sáng, nhưng lại có một tiếng hát thánh thót như tiếng suối vang vọng khắp căn phòng.

“nhẹ nhàng chạm vào má của anh, là nước mắt của em, khi em ngẩn đầu nhìn anh, lại chỉ có nụ cười lãnh mạc của anh; cho em nụ hôn, là minh chứng cho sự kết thúc…..”

Tiếng hát như giọt nước rơi đầy trên mặt hồ, từng tia từng tia liên tiếp nhau. Và lại như trân châu trên ngọc bàn, khi chạm vào nhau phát ra âm thanh vui tai.

Một bóng dáng tĩnh lặng ngồi trên ghế sofa, đôi mắt tựa như loài thú hoang dã, sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật phát ra âm thanh— — chiếc máy phát thanh màu xám bạc cao quý, như là muốn nhìn thấu qua chiếc máy và nuốt trọn lấy âm thanh này.

“ding!” tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nam nhân tùy ý liếc mắt nhìn chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy đặt cạnh ly trà, vốn không nghe máy, mà để nhạc tiếp tục reo.

Nhưng mà đối phương hiện nhiên không từ bỏ, tiếng nhạc không ngừng reo.

Ngón tay thon dài bất nhẫn động đậy, hắn nhấn vào phím nghe, “nói” ngay cả hành động này hắn cũng cảm thấy dư thừa.

“hi! Hàn, cậu không phải là lại một mình trốn trong chung cư chứ? Hôm nay có tổ chức buổi trao giải thưởng âm nhạc, nếu cậu có hứng thú, tớ sẽ chuẩn bị trang phục cho cậu.” Bên kia điện thoại, các chuỗi âm thanh hỗn độn xì xầm.

“……”nam nhân không đáp, ngón tay chỉ lướt đến phím kết thúc cuộc gọi mà nhấn…..

“đợi chút, đừng tắt máy, tớ cũng là quan tâm cậu mà!” như là đoán trước được hành động tiếp theo của đối phương, liền nhanh chóng nói.

“……”

“cậu lại nghe bài hát ấy nữa.” Sái Dã hỏi, điện thoại truyền lại tiếng nhạc, đối với y là thập phần quen thuộc.

“ừ.” Nam nhân như có như không mà trả lời một tiếng.

“tớ thật nghĩ không thông, bản nhạc này cậu nghe trên trăm lần rồi, bộ nghe hay vậy sao?” một bản nhạc mới trên mạng, lời bài hát là do một người danh bất kiến chuyên (tức nghiệp dư) sáng tác, còn người hát bài hát này càng là một người vô danh.

“rất hay.”

“nếu như cậu cảm thấy lời bài hát hay thì……”

“lời bài hát rất khó nghe.” Nam nhân nhăn mày đáp.

“hở?”

“tớ muốn nghe là âm thanh này. Tiếng của cô ta, khiến người khác nhìn thấy được hình ảnh bài hát.” Ánh mắt hắn thổ lộ ra một sự dục vọng đói khát, đó là ánh mắt của một dã thú đi tìm mồi.

Ngữ khí lộ ra từ tiếng nói của bạn thân, có thể khiến Sái Dã hiểu được một việc, “cậu mê tiếng hát ấy?”

“đúng vậy, mê rồi, mà còn mê đến không thể tả.” Hắn thành thật không che giấu, miệng có chút rạo rực, đó là hứng thú mà cơ thể hắn biểu đạt.

Sái Dã bỗng dưng lạnh run, bình thường thứ khiến Hàn chú ý hoặc chán ghét đều không có kết cục tốt, lần này không biết sẽ phát sinh việc gì, “vậy cậu định làm gì?”

“bài hát này, không tra ra nguồn gốc, chỉ có thể tra được đại khái là phạm vi chung quanh —— thành phố H.” hắn dùng ngón tay lướt qua đôi mạo nóng rực của mình.

“sau đó?”

“đoạt được cô ta, đoạt được giọng hát này, cho đến khi tớ chán ghét mới thôi.”

Amen! Sái Dã trong lòng thầm nghĩ, “cậu định bồi đắp cho người này thành ca sĩ nổi tiếng?” dù sao đi nữa, y cũng lần đầu tiên phát hiện Hàn mê tiếng hát của một người như vậy.

“ca sĩ?” nam nhân cười một tiếng, “tại sao cậu cho rằng tớ sẽ bồi đắp cho cô ta thành ca sĩ?”

“không lẽ cậu…..”

“Sái Dã, tớ là một người rất ích kỉ.” Trong âm thanh lạnh nhạt lại ẩn chứa một ý vị phải có được thứ hắn muốn, “cho nên, thứ tớ thích, chỉ cần thuộc về mình tớ là được rồi.”

Tiếng hát này, hắn muốn độc hưởng!

Gió nhẹ nhàng thổi.

Trưa cuối tuần, ngoài sân vườn cô nhi viện Thánh Mary đang náo nhiệt, nguyên nhân không phải là gì khác mà chính là một công ty ca hát đến đây tổ chức hoạt động từ thiện, để tăng danh tiếng của công ty.

Đương nhiên, công ty này là công ty Hồng Việt, trong ngành giải trí chỉ có thể xem là nhị lưu, từng bồi dưỡng ra vài tiểu minh tinh, nhưng mà chưa từng có ai nổi trội.

Một bóng dáng nho nhỏ trong cô nhi viện rộng lớn chạy qua chạy lại, bận rộn khôn cùng. Gương mặt thanh tú bởi vì chãy nhiều mà trở nên ửng hồng, khuôn mặt tròn trịa phối với đôi mắt tròn, tóc đuôi ngựa đen óng đung đưa, khiến người ta có cảm giác liên tưởng đến loài động vật.

Mệt quá! Phùng Hiểu Linh đưa tay lau mồ hôi trên trán, tuy nói là hôm nay vì lợi ích công ty mà cống hiến sức mình. Nhưng mà bận cả nửa ngày cô mới thể nghiệm được, trẻ con bây giờ còn khó đối phó hơn cô tưởng tượng nhiều.

Trong vườn cô nhi viện Thánh Mary, Phùng Hiểu Linh chạy qua chạy lại, mệt muốn đứt hơi.

“Hiểu Linh, đợi chút nữa có tin tức giải trí, cô phụ trách mục tiếp theo.” Ông chủ Âu Ly Khải nói.

“được.” Cô ứng một tiếng. Sau khi Âu Ly Khải quay người rời đi, Phùng Hiểu Linh lại bị đám nhóc con vây quanh.

“chị ơi, chơi bóng chày với tụi em nhé!”

“bóng chày? Chị không biết chơi.” Trên cơ bản với vốn liếng khiến thức nghèo nàn về thể thao, cô chỉ có thể phân biệt sự khác biệt giữa bóng chày và bóng chuyền.

“không sao, chị chỉ cần làm bộ để chiếm nhân số là được.”

“ò, vậy à, vậy thì….. chỉ chơi một lúc thôi đó, lát nữa chị còn việc phải làm việc.”

Sau đó, Phùng Hiểu Linh bắt đầu bước vào biên giới của cuộc chơi bóng chày ngắn hạn.

Thật sự là rất ngắn, cô thậm chí còn chưa rờ được tới trái banh, đã sửng sốt nhìn trái banh bay lên trời, sau đó một mực bay khỏi cô nhi viện đến một căn biệt thự màu trắng.

“trời ơi, banh làm sao vào trong ấy rồi?”

“tiêu rồi, lần này chúng ta bị mắng chết mất!”

“a, trái banh này của em còn có vận động viên đích thân kí tên nữa.” Chủ nhân của trái banh đã khóc tới nước mắt nước mũi tèm nhem như là sinh tử biệt ly hay bi kịch nhân gian lại tái diễn lần nữa vậy.

“Chị ơi….làm….làm sao đây?” tất cả bọn trẻ đều nhìn cô phóng ánh mắt “đáng thương”.

Trái banh ấy ấy sao mà bay xa vậy trời? “vậy thì chúng ta nhặt nó về không phải là được rồi sao?” cô mỉm cười gợi ý.

Tất cả bọn nhóc đều nhìn cô như nhìn thấy quái vật.

“sao có thể chứ?”

“viện trưởng nói là chúng em không được tới đó.”

“nghe nói ở đó có người rất đáng sợ!”

Phùng Hiểu Linh nghe mà sửng sốt.

“oa oa oa…..” Chủ nhân của trái banh còn đang khóc thảm thiết.

“đừng….đừng khóc, chị sẽ giúp em tìm trái banh về đây.”

“thật sao?” cô nhoẻn miệng, tất cả là tại cô quá mềm lòng, đặc biệt là đối với ánh mắt nai tơ mong đợi của mấy đứa trẻ này, cho nên lí trí phút chốc quăng sọt rác.

“chị ơi, chị nhất định phải lấy trái banh ấy về nha.”

Trong một đám ánh mắt bi tráng “gió hiu hiu thổi mang hơi lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại”, Phùng Hiểu Linh bắt đầu nhấn chuông cửa căn biệt thự.

Một cái, không có âm thanh gì, hai cái, không có âm thanh gì….sau khi nhấn N lần, cô xác định chuông cửa này nhất định hư rồi.

“có người không? Xin mở cửa một chút!” cô cố gắng gọi to hết sức có thể.

Trong biệt thự vẫn không có bất kì hồi âm nào.

Được rồi, việc đến nước này, việc cô có thể làm chỉ có—- —– trèo, trèo, trèo!

Phùng Hiểu Linh với tư thế cực kì thảm bại chui vào góc tường.

Vườn hoa trong biệt thư nở đầy hoa, có thể thấy có người định kì dọn dẹp.

Màu trắng, đỏ hồng, tím nhạt….vô số màu sắc rơi vào nhãn cầu của cô, dưới ánh mặt trời, những đóa hoa này cứ như mặc thanh sa, nhuộm ngũ sắc, cấu lệ như cầu vồng trên trời hạ xuống.

Mùi hương ngào ngạt khiến lòng người say đắm.

Đẹp….đẹp quá! Cứ như là bước vào vườn hoa trong truyện cổ tích vậy.

Phùng Hiểu Linh sửng sốt há hốc, tiếp đó lắc mạnh đầu! Cô đến đây là tìm trái banh, tuyệt đối không phải lại thưởng hoa.

Cúi người xuống, cô bắt đầu từ thước từ thước tìm kĩ càng.

“nè, cô ở biệt thự tôi làm gì vậy? Nữ nhân.”âm thanh hạ trầm khàn khàn, bỗng nhiên từ sau lưng cô vang lên.

“a!” Phùng Hiểu Linh kinh ngạc, vội vàng quay lại, “xin lỗi, tôi tưởng biệt thự hôm nay không có người, tôi tới là để tìm…..”

Tầm nhìn bất giác bị một bóng dáng chiếm cứ: áo tơ lụa trắng khoác trên thân hình cao gầy, vai rộng, trong vô hình tạo nên một cảm giác áp bức; theo ánh sáng chiếu vào, vài cọng tóc đen rơi trên chiếc cổ màu mạch (da ngăm); đôi môi mím thành một đường hiện rõ tâm trạng không vui.

Đột nhiên, ánh mắt của cô đối diện với đôi mâu dài hẹp. (không hí đâu nhá)

Đôi mâu này rất quen, là thiên sứ, hay là……

Không phải chứ! Người đứng trước mặt cô chính là —– —– Hàn Âm Diệc?!

Hàn Âm Diệc, một người không ai trog ngành giải trí không biết đến, là nhà viết nhạc nổi trội nhất hiện nay, tuy hắn không phù hợp với quy luật của thị trường, chỉ là tùy hứng tạo ra một số bài hát, nhưng mỗi bài hát lại luôn luôn rất được ưa chuộng. Cũng vì vậy, rất nhiều minh tinh đều tranh giành nhau để hắn viết nhạc cho, nhưng hắn lại tùy vao tâm tình mà quyết định bài hát viết ra cho minh tinh nào hát.

Cho nên, hắn được gọi là giáo chủ của giới âm nhạc, hoàn toàn tùy theo cảm tính, không làm theo bất kì quy tắc nào!

Đương nhiên, thứ khiến danh tiếng của hắn lên đến đỉnh cao là MV (music video) do hắn quay, tự mình hắn đóng nam chủ trong đoạn MV.

Và tên của đoạn MV này gọi là—– 《Dục vọng màu đỏ》

Đúng vậy, đúng là bài MV này tạo nên cơn sốt điên cuồng (ý là nổi trội) khiến người ta không thể nào tin. Dù là vậy, có ai ngờ, một người nam nhân có dáng vẻ như thiên thần, trong đoạn MV lại diễn vai một ác ma.

Một ác ma thực thụ!

Còn lúc này, ác ma đang khoanh tay trước ngực, nhìn từ góc độ trên cao mà miệt thị cô.

Một tiếng thở kinh ngạc phát ra từ miệng Phùng Hiểu Linh: “anh….anh….anh chính là ác ma kia….wa!”

“ác ma?” đôi mâu còn lười nhác nay nhíu lại.

Trời ơi! Đất hỡi!

Cô đang nói gì vậy nè, tự nhiên nói hắn ta là ác ma!

“xin lỗi, tôi….tôi nói sai rồi, Hàn tiên sinh, tôi…tôi….tôi…..”dưới chân bỗng mềm, cả người cô ngã nhào xuống biển hoa.

Dáng đứng của hắn không biến, không có chút ý định đưa tay ra giúp. Có người hiểu lầm hắn, hắn vốn không kì lạ, kì lạ là mới lần đầu gặp mặt mà có người sợ hắn như vậy.

Đáng…đáng sợ quá!

Khuôn mặt góc cạnh phân minh của hắn còn có đôi môi mím chặt, còn vó ánh nhìn lạnh cóng, toàn bộ tất cả các thứ ấy đều khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

“xin lỗi! Làm phiền….làm phiền rồi!” Phùng Hiểu Linh nhanh chóng bò dậy từ trong biển hoa, chạy về hướng góc tường nơi nàng trèo vào.

Hàn Âm Diệc không nói một lời nào nhìn người nữ nhân sợ hãi bối rối trước mắt mình.

Có người sợ hắn, đây không phải là chuyện lạ, nhưng hắn vẫn là lẩn đầu tiên gặp một người nữ nhân xa lạ, mới có nhìn hắn mà đã sợ đến mức này.

Cứ như là—– gặp quỷ!

Phùng Hiểu Linh bán mạng chạy về phía trước.

Pang! Chân mềm nhũn, nàng ngã xuống.

Lại bò dậy, tiếp tục chạy.

Pang! Lại ngã lần nữa!

Sau đó lại tiếp tục bò dậy…….

“…..” người nhân ngốc nghếch này đang làm gì vậy? Hàn Âm Diệc chau mày nhìn đối phương không ngừng biểu diễn kĩ thuật ngã rồi lại bò dậy trước mặt hắn.

Đột nhiên, bóng dáng nhỏ nhắn không cần chạy về phía trước, như là bỗng dưng nghĩ ra gì, nàng hít một hơi thật sâu, quay người lại chạy về phía hắn.

“cái đó…anh có thấy một trái bóng chày không?” nàng sắc mặt trắng bệt, răng run cầm cập hỏi hắn.

Hai mày nhíu lại dâng lên một sự chán ghét, vô cớ hắn lại không thích nàng sợ hắn

“trên đó còn có chữ kí của vận động viên, bởi vì…..trái banh không cẩn thận bị đánh văng vào đây, cho nên tôi muốn…muốn….muốn…….”

“muốn gì?”

Ánh nhìn sắc bén của hắn khiến cả người nàng như đang đứng trong hầm băng, “muốn….muốn tìm được nó.” Mệt thật, nhưng mà chí ít nàng đã nói hết cậu. Phùng Hiểu Linh tự an ủi bản thân.

“mất rồi thì thôi.” Mấy trái banh như vậy, hắn tùy ý đã có thể lấy được một rổ.

“làm sao có thể, nếu như không tìm thấy nó, Tiểu Lượng sẽ buồn lắm, nó là bảo bối của Tiểu Lượng.”

“vậy thì cứ để nó buồn.” Phiền phức quá, sao mà nữ nhân này lại nói chuyện vô vị này với hắn chứ.

“Tiểu Lượng sẽ khóc.”

“liên quan gì tới tôi?” thần sắc hắn lạnh lùng.

Thượng đế, Amen, Maria! Người nam nhân này quả nhiên là ác ma!

Phùng Hiểu Linh chỉ cảm thấy nước bọt trong cổ họng nhất thời không dám nuốt. Nàng rất muốn chạy, nhưng mà vì đám trẻ của cô nhi viện, nàng phải lấy hết can đảm, “nếu như….nếu như anh chịu giúp tôi tìm trái banh, Tiểu Lượng nhất định sẽ rất vui.”

Thật không chịu nổi, nữ nhân này sao mà lôi thôi thế? Hắn nhìn nàng chằm chằm.

“tìm trái banh sẽ không tốn nhiều thời gian của anh, hơn nữa…..”

“những việc này có liên can gì đến tôi sao? Giả như nếu không tìm thấy trái banh mà có người chết, cũng không liên quan đến tôi.”

Hả? “không lẽ anh hoàn toàn không có lòng muốn giúp người sao?”

“không.”

“nhưng….nhưng….nhưng mà……”

“nếu như không muốn tôi báo cảnh sát thì lập tức rời khỏi đây.” Hàn Âm Diệc mặt không biểu tình hạ lệnh đuổi khách.

Phùng Hiểu Linh á khẩu, trên thế giới này, cư nhiên thật sự có người ngay cả sự đồng cơ bản cũng không có.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, nàng vội vàng nhanh tay bắt máy.

“bảo cô tiếp kí giả, cô chạy đi đâu vậy? Cô có biết chỗ chúng ta thảm bại thế nào không hả?” một chuỗi âm thanh tri vấn từ điện thoại truyền tới, khiến cho Phùng Hiểu Linh chảy mồ hôi hột. Nàng sao lại quên mất nàng còn công việc phải làm chứ?

“lão đại, tôi khi nãy bởi vì……là như vậy…….” Nàng vội vàng muốn giải thích.

“tôi gia hạn cô 5 phút xuất hiện trước mặt tôi.” Âu Ly Khải ra lệnh, tiếp sau là kết thúc cuộc gọi.

“5….5 phút?” chút thời gian này sao đủ chứ! Phùng Hiểu Linh vội vàng đứng dậy, nhìn Hàn Âm Diệc nói, “hôm nay thật sự, cái đó xin lỗi, chưa có sự cho phép của anh tôi đã tự ý xông vào đây, nhưng mà nếu có thể thì tôi hy vọng anh có thể tìm trái banh đó, tôi……..tôi phải đi rồi, bye bye!”

Dứt lời, thậm chí không dám nhìn phản ứng của đối phương, đã nhanh chóng chạy tới bên tường, sau đó với tư thế cực kì tệ tréo lên tướng, lăn qua phía bên kia của tường………

Pang!

Một vật nặng rơi xuống đất vang lên phía ngoài bức tường, cùng với tiếng ai đó hét: “đau quá! Oa….lần nay chắc mông bị bầm tím mất…..oa ….”

Chịu không nổi! Người nữ nhân này quả là đồ ngốc! Hàn Âm Diệc mắt nhìn cánh cửa lớn ở trái cách đó không xa. Không lẽ cô ta không thấy cửa ở ngay bên cạnh sao? Cư nhiên trèo tường ra ngoài.

Nhưng mà….. cô ta làm nhiều việc như vậy chỉ là vì tìm trái banh thuộc về người khác sao? Thật vô vị!

Tút! Tút!

Ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe hơi. Hàn Âm Diệc nhấc mâu, đã nhìn thấy một người nam nhân tóc nau đang bước xuống xe, như là nhà chính mình mà đi vào.

“hi, xem ra hôm nay tâm trạng cậu không tệ!” đối phương cứ như hỏi thăm.

Hàn Âm Diệc chau mày, “có thể thấy sao?”

“bình thường tâm trạng cậu không tốt thì sẽ trực tiếp xem tớ như không khí.” Sái Dã nói. Và bây giờ, thậm chí hắn còn tiếp chuyện y vài câu.

Hàn Âm Diệc không phủ nhận mà nhún nhún vai, “phải rồi, tớ rất đáng sợ sao?”

“đáng sợ?” Sái Dã quan sát người bạn thân kiêm đồng sự. Tóc đen mâu đen, Hàn hắn có ngũ quan tinh chí của người phương đông, nhưng đồng thời cũng có khuôn mặt xương xương của người phương tây, ví như noi đáng sợ, thì không bằng nói cho người khác cảm giác khó gần gũi, “vẫn ổn—– —–nếu như trong lúc cậu không nổi giận.”

Một khi thực sự chọc tức người trước mặt, vậy thì hậu quả tuyệt đối khó có thể đoán trước.

“nếu như ngày nào cậu nổi giận, tốt nhất báo trước tớ một tiếng.” Sái Dã ngập ngừng. Khi đó, y chắc chắn chạy càng xa càng tốt.

Không quan tâm lời của Sái Dã, Hàn Âm Diệc nhấc bước, tự mình đi về trước, cănbản không quan tâm người sau lưng đang tụng gì. Đột nhiên, trái bóng chày màu trắng ẩn hiện giữa cánh màu hồng khiến Hàn Âm Diệc dừng bước chân, trên trái banh còn có một dòng chữ kí màu đen.

Sao vậy? Âm Diệc.”

“không có gì, chẳng qua chỉ là tìm thấy trái bóng chày thôi.”

Sắc trời thâm trầm, báo hiệu đã đến hoàng hôn, Phùng Hiểu Linh đưa tay liếc nhìn chiếc đồng hồ, bây giờ đã là 6h15.

Giới truyền thông và công ty ca điã (công ty của Phùng Hiểu Linh) đã sớm ra về cả, chỉ còn một mình nàng bị lưu lại đây, nguyên nhân không phải gì khác ngoài trước mắt những ————-

“oa…..trái banh của em…….trái banh mất rồi! Oa oa oa……..” nhóc con vẫn khóc tới chảy cả nước mắt và nước mũi.

Tiếng khóc thê thảm như vậy, khiến nàng cũng sắp muốn khóc cùng.

“thật xin lỗi, hại cô lưu lại đây.” Viện trưởng cô nhi viện cả mặt đầy khiêm nhiên (tội lỗi) nói.

“không đâu, không đâu.” Nàng vội lắc tay.

“chị nói chuyện mà không giữ lời, rõ ràng nói giúp em tìm lại trái banh.” Nhóc con vừa khóc vừa trách móc.

“chị có đi tìm, nhưng tìm không thấy, hay là vầy đi, chị mua một cái khác tặng em nhé?” Phùng Hiểu Linh dụ dỗ nói.

“không cần, em không cần, trái banh đó khác với trái banh của em.” Trên đó còn có chữ kí của cầu thủ bóng chày mà nó yêu thích nhất.

“Tiểu Lượng bình thường rất cứng đầu, cho nên……”

“không sao, tôi biết mà, đó là bởi vì trái banh đó đối với Tiểu Lượng rất quan trọng.”

Phùng Hiểu Linh đứng dậy, “để chị đi tìm thêm lần nữa xem sao.”

“chị ơi, chị hãy giúp Tiểu Lương tìm lại trái banh được không?” một đứa nhóc khác đang đứng bên cạnh dùng ấy mắt cún con nhìn nàng.

“bình thường Tiểu Lương rất quý trái banh đó, đó là bảo bối của Tiểu Lượng!”

“đúng đó, chị ơi, chị hãy giúp Tiểu Lượng nha.”

Âm thanh mềm ngọt của trẻ con, có chút bất an, cơ hồ như nàng là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của đám trẻ này. Còn Tiểu Lượng, đôi mắt đỏ như thố tử (thỏ con) đang căm giận nhìn nàng.

Nhếch nhếch môi, Phùng Hiểu Linh đứng dậy, đi ra ngoài cô nhi viện, “chị đi tìm thử xem.”

Tuy rằng nàng vẫn sợ Hàn Âm Diệc, nhưng ma muốn tìm được banh, cơ hồ chỉ còn cách quay trở lại biệt thự.

Nhấn chuông cửa, vẫn không có động tĩnh như trước. Phùng Hiểu Linh vẫn không từ bỏ nhấn thêm lần nữa, vẫn không có phản ứng gì.

Ông trời ơi, không phải muốn nàng trèo tường lần nữa chứ! Hễ nghị tới cảnh sáng nay bị bắt quả tang, nàng không nhịn được sởi gai ốc. Nhưng mà nghĩ tới đôi mắt đo đỏ của Tiểu Lượng, Phùng Hiểu Linh chỉ còn cách tiếp tục hành động leo tường mà vào như lúc sáng.

Vườn hoa thanh tĩnh, cộng thêm sắc trời âm trầm, hoàn toàn không có vẻ đẹp của ban sáng, ngược lại có cảm giác kì quái. Trong cổ họng bỗng dưng dâng lên nước bọt, Phùng Hiểu Linh nhẹ nhàng hát để lấy can đảm: “a môn a tiền một cây bồ đào, a nõn a nà mới mọc chòi non, ốc sên mang chiếc vỏ nặng, từng bước từng bước bò về trước…..” (đây là bài hát nên Phi Phi lười giải thích qua tiếng việt)

Đây là một bài hát cũ xưa khi ở trường, hát mãi hát mãi, cảm giác sợ hãi của nàng cũng từ từ bình phục. Trong vườn hoa tĩnh mạc, gió nhẹ vọng theo giọng hát của nàng.

Âm thanh ngọt dịu, là một tiếng hát rất đặc biết, dù những chữ chính giữa hát không rõ, dù nhịp không phải là rất hoàn mĩ, nhưng mà thật sự…..rất hay………

Là ai! Là ai đang hát?

Hàn Âm Diệc ngồi trong nhà giật nảy mình, vội vàng buông cây viết trên tay xuống, dọc theo cửa phòng mà đi ra.

Âm thanh mà hắn muốn, âm thanh mà hắn bất luận thế nào cũng muốn giữ trong tay, cư nhiên cách hắn gần như vậy.

Gần….càng ngày càng gần, tiếng hát càng ngày càng rõ ràng hơn.

Pang!

Cửa bị một cánh tay không chút thương tiếc đẩy mạnh ra, hắn nhìn người nữ nhân đang cúi đầu tìm đồ trong vườn hoa.

Tiếng cửa bị mở ra, dọa Phùng Hiểu Linh giật cả mình. Thuận theo âm thanh nàng ngẩn đầu lên, ngoài ý muốn nhìn thấy người nam nhân nào đó mà nàng sợ gần chết.

Hoàn cảnh này, đáng ra nên gọi là bị bắt tại trận nhỉ.

“Hàn….Hàn tiên sinh, rất xin lỗi, bởi vì khi sáng còn chưa tìm được trái banh….cho nên tôi muốn lại tìm lần nữa….tôi…tôi khi nãy có nhấn chuông, nhưng mà không có hồi âm, tôi mới…mới leo tường vào.” Càng nói tới sau âm thanh càng nhỏ, ngay cả đầu cũng càng ngày càng cúi thấp.

Hắn từng bước từng bước đến gần nàng, nhìn cái đầu nhỏ tóc đen óng. Khi sáng, nàng nói chuyện, hắn không cảm thấy âm thanh có gì đặc biệt nhiều, thậm chí ngay cả hắn cũng không phát hiện người hắn đang tìm, chính là nàng.

Nhưng mà——- một khi khiến cho âm thanh trở thành ca sĩ, sẽ cực kì thu hút người. Cứ như chứa đựng ma lực, thu hút người nghe khiến họ không ngừng mê muội.

“cuối cùng…tìm được rồi.” Khóe môi hắn mở một nụ cười nhàn nhạt.

Đúng vậy, tìm thấy rồi. Sau đó, dùng tiếng hát này của nàng, lại lấy đầy sự đói khát của linh hồn hắn.

“cô rất thích cúi đầu nói chuyện với người khác sao?” hắn với tâm trạng rất tốt hỏi.

“không…..ko đâu, bình thường tôi cũng…..cũng có ngẩn đầu nói chuyện với người khác.”

Nàng ngữ vô luận thứ (lộn xộn do sợ hãi) trả lời, làm sao đây? Nàng rất muốn quay người chạy trốn a!

Không khí trầm mặc, trong không khí truyền lại một nhiệt nóng khiến Phùng Hiểu Linh bất an.

“nhìn hiểu nhạc phổ chứ?” (mấy nốt nhạc và các loại kí hiệu) từ miệng Hàn Âm Diệc bay ra một câu.

Nàng sửng sốt gật đầu, tuy không hiểu hắn ta hỏi vậy là có ý gì.

“nhìn biết là được.” Hắn vừa nói vừa kéo tay nàng.

Cơ thể nàng càng thêm run rẩy. Hắn….hắn muốn kéo nàng đi đâu? Trong đầu không ngừng hiện ra cảnh trong MV, ác ma miệng dính đầy máu, nhưng lại không mỉm cười……

Phùng Hiểu Linh suy nghĩ lung tung, trên ng bất giác chảy mồ hôi lạnh. Không…..ko phải là bởi vì nàng tự ý đột nhập vào biệt thự của hắn, cho nên hắn muốn tự mình “xử lí” nàng chứ.

“Hàn tiên sinh, cái đó…..làm hại cơ thể người khác là phạm pháp đó.” Nàng liếm liếm môi, như muốn gợi lại ý thức pháp luật của đối phương, “hơn nữa…..nếu như tình tiết nghiêm trọng, còn bị ngồi tù…..anh bây giờ tiền đồ sáng lạng, đúng rất sáng lạng, cho nên càng nên tuân thủ pháp luật mới đúng.”

Bước chân của Hàn Âm Diệc khẽ ngừng. Nữ nhân này sao mà lắm lời thế, nhưng mà ngạc nhiên là hắn cư nhiên không trực tiếp nàm nàng ra ngoài cửa sổ. (hơ, nếu ném kiểu này chết người mất)

Pang!

Hắn đẩy một cánh cửa ra, kéo nàng vào trong phòng.

“hãy coi các nốt nhạc này, sau đó hát cho tôi nghe.” Hắn từ trên chiếc dương cầm rút ra một phần nhạc phổ đưa cho nàng.

“bây giờ?”

“đúng.” Muốn nghe tiếng hát của nàng.

“nhưng mà tôi…..tôi đến để tìm đồ.” Nói cách khác, nàng tuyệt đối không phải tới để hát gì mà.

“tôi biết.” Hắn miệng tuy nói vậy, nhưng biểu tình vẫn hoàn toàn như không hề có việc như thế.

Dưới ánh mắt sắc bén nhìn tới mức nàng toàn thân sựng cả lông. Phùng Hiểu Linh co co vai, cố gắng cúi đầu nhìn nhạc phổ.

Nửa tiếng sau, khi nàng hát ra nhạc điệu của bản nhạc phổ ấy, hắn cứ như đang suy tư gì đó mà hạ mâu nhãn xuống.

Tại sao trong cơ thể nhỏ nhắn như thế mà lại chứa đựng một âm sắc đặc biệt như vậy? Hàn Âm Diệc nghiêng người lắng nghe bản nhạc do chính hắn sáng tác. Muốn có được tâm trạng càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn cảm thấy không nắm bắt được cũng không sao.

Dù cho kĩ thuật hát của nàng không hoàn mĩ, dù cho âm điệu nàng không nắm vững, nhưng mà hắn vẫn muốn nàng hát những bản nhạc của hắn.

Ánh nhìn của hắn bất giác dừng lại trên chiếc cổ mảnh mai của nàng. Chiếc cổ nho nhỏ, cơ hồ chỉ cần hắn dùng sức bẻ một cái, thì có thể dễ dàng bẻ gãy. Nhưng mà—— lại chứa đựng âm thanh thanh thoát đến thế.

Tiếng hát bao trùm trong phòng từ từ dừng lại, một bản nhạc đã kết thúc, Phùng Hiểu Linh nuốt vội nước bọt trong cổ họng, “nếu như có thể, tôi còn muốn đi tìm trái banh…..”

Lời còn chưa nói hết, một trái bóng chày có chữ kí đã nàng gọn trong lòng nàng.

“đây chắc là trái banh cô muốn tìm.” Hắn nói.

Nàng vội vã gật đầu, trên mặt đầy thần sắc cảm kích, “thật là rất cám ơn anh, tìm thấy trái banh, Tiểu Lượng nhất định rất vui. Hàn tiên sinh, anh thật là một người tốt.”

“người tốt?” hắn nhếch môi cười, nhấc bước đến gần nàng.

Nàng bất giác lùi về sau.

Hắn tiếp tục tiến đến gần, nàng tiếp tục lùi về sau, cho đến khi lưng chạm phải bức tường lạnh băng.

“trước nay không có ai nói tôi là người tốt!” hắn hai tay chống vào tường, nhốt nàng vào trong phạm vi nhỏ hẹp, “bình thưởng chỉ có người hận tôi muốn chết, hoặc là người yêu tôi muốn chết. Cô thuộc loại nào?”

Loại nào?

Nàng sửng sốt nhìn hắn, nhất thời vì lời của hắn mà chấn động. Đầu hắn cúi rất thấp, càng gần áp sát mặt nàng, tóc tơ trước trán, thậm chí chạm vào trán nàng.

Đôi mắt phượng tinh tường mà sâu thẳm cứ như muốn hút hết tất cả mọi thứ, khiến nàng không có cách nào chống lại, trong đầu một mảng trống không.

Hắn—— là ác ma, hay là thiên thần?