Tình Yêu Bên Trái

Chương 7



“Chuột!” - một tiếng thét kinh thiên địa khấp quỷ thầnvang lên trong đêm khuya thanh vắng làm Gia Tuấn đang mơ mơ màng màng mở choànghai mắt, nhìn thấy Gia Mĩ và mẹ đã nhảy lên một cái bàn duy nhất trong phòng,ánh mắt mở trừng trừng sợ hãi nhìn con chuột đang trong cái hòm đối diện.

Bóng đèn trên đỉnh đầu tỏa ra những tia sáng yếu ớt,anh liếc mắt nhìn bọn họ rồi lại lập tức nhắm chặt lại, giả vờ như chưa tỉnhdậy. Anh muốn nhìn xem những lúc không có anh, hai người bọn họ đối xử với nhaunhư thế nào.

Hách phu nhân gương mặt đầy vẻ sợ hãi khẽ đẩy Gia Mĩnói: “Cháu dọa cho nó chạy đi.”

Gia Mĩ không dám tin bà lại đẩy mình vào chỗ dầu sôilửa bỏng, bất giác cao giọng: “Bà không biết tự mình đi hay sao?” Hách phu nhântròn mắt nhìn cô: “Là cháu nói chuột sợ người mà. Không phải cháu đi, lẽ nàolại là ta đi?”.

Gia Mĩ ngang ngược: “Rõ ràng là con trai yêu quý củacô nói mà, quái lạ sao lại đổ lên đầu cháu?”.

Gia Tuấn mím chặt miệng, gần như muốn bật cười, haingười bọn họ còn biết cãi cọ hơn anh.

Hách phu nhân nhìn cô, nói như ra lệnh: “Cởi giầy củacháu ra.” Gia Mĩ không chịu tỏ ra yếu kém trừng mắt đáp lời bà: “Thần kinh, tạisao không tự cởi giầy của bà?” Hách phu nhân nổi giận hỏi một cách hùng hồn đầylý lẽ: “Rốt cuộc cháu hiểu hay không thế nào gọi là “Kính già yêu trẻ?”.

Gia Mĩ giả vờ cười: “Kính già? Xin hỏi phu nhân nămnay người năm mươi hay là bảy mươi, tám mươi tuổi? Yêu trẻ? Lẽ nào phu nhân mớilên ba?” Hách phu nhân giận đến mức vung tay lên: “Nha đầu này còn mồm nămmiệng mười, xem ta trừng phạt ngươi đây này.”

Gia Mĩ khẽ uy hiếp: “Cháu là võ sinh Taekwondo bậc bốnđấy, bà có cần thử đối kháng không?”.

Hách phu nhân cất cao giọng: “Ngươi dám uy hiếp ta?”.

Gia Mĩ cười lạnh: “Không dám.”

Ánh mắt Hách phu nhân long lên, giống như lưỡi daochọc vào người cô: “Có cách để thử, con trai ta đang ở đây, ngươi đánh ta, xemnó đến giúp ngươi hay là giúp ta.” Gia Mĩ nhìn bà chớp chớp mắt: “Là bà nóimuốn trừng trị cháu, nên cháu đành phải nhắc nhở bà như vậy mà thôi.”

Hách phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Rõ ràng là ngươiđang uy hiếp ta mà!” Gia Mĩ trừng mắt nhìn bà, nói chắc chắn: “Người nhà bà quảnhiên là “họ Lại”, nếu so sánh với đám vô lại còn có phần hơn.”

Hách phu nhân nghiến chặt răng, gào lên từng chữ: “HọTrình kia!” Gia Mĩ nhìn bà không chớp mắt, cũng chẳng có phản ứng gì. Hách phunhân như muốn điên lên: “Ta đang gọi ngươi đấy!”.

Gia Mĩ cười nói: “Phu nhân gọi người họ Trình, mà trênthế gian này người họ Trình nhiều vô kể, cháu làm sao dám tùy tiện nhận bừa.Nói không chừng ở giữa chốn hoang vu hẻo lánh này phu nhân gọi thứ gì đấy cũngkhông biết.” Hách phu nhân đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, cả người có chútrun rẩy: “Nếu ngươi mà vẫn còn dám dọa ta như vậy, đến lúc trở về, ta sẽ róc dangươi ra đấy!”.

Gia Tuấn cuối cùng cũng bị bọn họ cãi nhau làm chováng hết cả đầu, đành phải bật cười đứng dậy: “Con chuột bị hai người cãi nhaulàm cho sợ quá chạy đi rồi.”

Hai người đưa mắt nhìn lên trên chiếc hòm, quả nhiênkhông còn thấy con chuột ở đó nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dị khẩu đồngthanh nói: “Thì ra con chuột thật sự sợ người.”

Gia Tuấn bật cười thành tiếng: “Là sợ người cãi nhau.”

“Con nói cái gì – anh nói cái gì?” cả hai người lạimột lần nữa không hẹn mà cùng đồng thanh nói, Gia Tuấn thật sự sợ hai người, điđến phía trước cái bàn, dìu hai người ngồi xuống: “Hai người cứ xem như conchưa nói gì.”

Gia Mĩ dẩu môi, nổi giận đùng đùng nói: “Em không muốncãi nhau với bà ấy, là tự bà ấy kiếm chuyện trước.” Gia Tuấn nhìn cô, tronglòng giống như được rưới thêm mật, cười ngọt ngào: “Anh và mẹ của anh thật đúnglà di truyền. những lúc nào ở cùng với em, đều thích tranh cãi cả.”

Gia Mĩ nói: “Làm con gái, lúc nào có thể thanh nhã thìthanh nhã, nhưng những lúc có lý, thật tủi thân, cũng không thể kìm nén mìnhđược.”

Hách phu nhân cũng tán đồng nói: “Câu này nói rấthay.”

Gia Mĩ cười thần bí: “Đương nhiên, câu nói này thực racũng có lai lịch của nó.” Hách phu nhân không tin: “Lời ngươi nói, có thể cólai lịch sao?” Gia Mĩ cười tít mắt: “Câu này nào có phải là người con gái thôngminh gì nói đâu, những lúc rỗ cháu thường hay thích lên mạng đọc những điềunày.”

Nghe hai người tranh cãi qua lại, bọn bắt cóc tốngtiền ở bên ngoài cửa cũng không chịu được, liền đạp một cái rất mạnh vào cửa:“Đã nửa đêm rồi, các người đã hết cãi nhau hay chưa, nếu còn cãi, thì đừng cótrách.” Gia Mĩ cự nự lại hắn: “Chúng ta cãi nhau thì liên quan gì đến việc củangươi, có bản lĩnh thì cứ bước vào.”

Gia Tuấn cũng đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa:“Không sai, ngươi có bản lĩnh thì bước vào.”

Hách phu nhân có ý tốt nhắc nhở: “Bọn nó có súng đấy.”Gia Mĩ đẩy bà đứng bên cạnh cửa, lớn tiếng gọi: “Có bản lĩnh thì ngươi đừng cóđứng ở ngoài cửa mà nói!” Gia Tuấn cũng đứng ở bên cạnh lớn tiếng phụ họa theo:“Đúng vậy, có bản lĩnh, ngươi để ý đến chúng ta làm cái gì.”

Bọn họ người xướng kẻ họa, Hách phu nhân cũng thêmvào: “Hắn không có gan thì thôi, chúng ta ngủ tiếp đi.” Gia Mĩ lườm bà một cái:“Khí nhân không phải như vậy, bà bái cháu làm thầy, cháu sẽ truyền thụ cho bà.”

“Cái gì?” Hách phu nhân nổi cơn tam bành, “Ta có ý tốtgiúp cháu, cháu lại còn nói khí của ta không tốt? Nếu như ta có mồm miệng sắcnhọn bằng nửa của cháu, thì trời cũng đổ sụp rồi.” Gia Mĩ chớp mắt liên tục,ngẩng phắt đầu, nhìn trái nhìn phái: “Trời đổ sụp đâu? Tại sao cháu vẫn cònsống nhỉ? Sao không đè chết cháu, thật là kỳ lạ.”

“Ngươi!” Hách phu nhân giận giữ quay phắt người đi,Gia Tuấn vội vàng ngăn lại: “Cả hai người mỗi người đều bớt đi một câu có đượckhông?”

Kết quả thẩm tra và phán quyết cuối cùng cũng được đưara, Trình Minh Lãng do buôn bán chất kích thích và lỡ tay giết người nên bịphán quyết ở tù mười năm. Hắn nhìn chiếc còng trên cổ tay, cảnh tượng ngày hômấy lại hiện ra trong lòng. Hôm ấy trong phòng bệnh, ánh mắt Gia Mĩ thất thầntrống rỗng, giống như mọi thứ đã bị lấy đi hết, bên trong chẳng còn gì. Cô nói:“Mẹ chết rồi, mẹ ở trên lầu đã chết rồi.”

Hắn mở trừng mắt, trong lòng có chút chấn động, tự lẩmbẩm: “Chết rồi… tại sao lại chết rồi?”.

Gia Mĩ chỉ cười: “Đúng, tại sao lại chết. Thật kỳ lạcó phải không? Người tốt, tại sao trong chốc lát đã chết rồi?” Trong phòng phútchốc yên tĩnh trở lại, đến cả những tiếng thở cũng có thể nghe thấy. Hắn bướcnhanh đi ra, Gia Mĩ lại nhìn chòng chọc vào hắn, từng bước từng bước áp sátđến. Hắn đầu mày nhíu chặt: “Con muốn làm cái gì?”.

Gia Mĩ chỉ thất vọng buông một tiếng “Cha!” rồi ngừngmột lát, nói tiếp: “Cha làm sao vậy? Đến cả con mà cũng không nhận ra ư? Con làcon gái của cha, là Trình Gia Mĩ. Cái tên này, là chính cha đặt cho con, chacòn nhớ không?”.

Làm sao mà không nhớ. Ngày con ra đời, cả bầu trờituyết rơi trắng xóa, từng phiến từng phiến bay lượn khắp bầu trời. Da của conrất đẹp, trắng trẻo tựa như thiên sứ, một thiên sứ giáng xuống trần gian. Hắnôm lấy cô, vui sướng như điên, trong mắt hắn, tất cả mọi thứ trên thế gian nàyđều không thể quý giá bằng cô. Nhưng con gái thiên sứ của hắn lại mắc bệnh ditruyền. Hắn quả thật không có cách nào để chấp nhận sự thật như vậy. Không cócách nào để chấp nhận tất cả.

May mà Liễu Vân xuất hiện khiến cho hắn có thể hiểuthế nào là niềm hy vọng trong nỗi tuyệt vọng không bờ bến.

Cô mặc kệ tất cả giúp đỡ hắn, an ủi hắn, thậm chí chămsóc hắn mà không oán không hận. Còn hắn, lại chẳng có thể đem đến cho cô mộtthứ gì.

Ngoài một kẻ tan nát vỡ vụn là hắn ra, hắn không hề đemđến cho cô bất cứ thứ gì, kể cả hạnh phúc.

Hắn ngồi trên xe cảnh sát, trong lòng trống rỗng, chỉcó một nỗi đau quặn thắt trong tim. Lúc quen Liễu Vân hình như là lúc trời đấtgiao mùa chuyển từ thu sang đông. Hắn còn nhớ rất rõ, lá trên cây rụng xuốngphủ kín cả lối đi, giống như chiếc mành rèm di động. Hắn đi xe máy, giống nhưmột tên côn đồ thắng kít xe trước mặt cô, giọng điệu có phần khiêu khích: “Tiểuthư, lên xe. Anh đưa em đi vui vẻ!”.

Trong mắt cô đầy vẻ sợ hãi, co chân chạy. Hắn lại ở phíasau lưng cô lớn tiếng cười.

Nếu như lúc ấy không gặp cô thì thực tốt biết baonhiêu!

Chỉ là số phận gặp gỡ tương phùng vấn vương như vậygiống như một giấc mơ đẹp, chỉ có điều mơ chưa trọn giấc mới đến nửa chừng thìđã phải tỉnh lại.

Tất cả cảnh sát đều đã lên xe, xe bắt đầu chuyển bánh,mang hắn đi thẳng về hướng nhà lao. Hắn đầu cúi thấp, giống như đang hồi tưởng,giống như đang sám hối. Hắn ngẩng mặt lên, nhìn qua lớp kính dày thấy một chiếcxe gắn máy đang gào thét. Trong lòng quặn thắt, hắn nhìn rõ gương mặt đang độimũ bảo hiểm kia, lớn tiếng nói với cô: “Em đừng như vậy, hãy về đi.”

Liễu Vân lái xe đi bên cạnh chiếc xe cảnh sát, cô cứđi thật sát như vậy, trong mắt lộ rõ vẻ cương quyết. Anh nói gì, cô không ngheđược, nhưng cô biết anh nhất định đang lo lắng cho cô. Giống như thủơ ban đầucô quen biết anh, một sinh viên đại học yêu một kẻ lưu manh chuyên lái xe gắnmáy đã có gia đình, như đã định trước kết cục thế nào cũng là đau buồn xót xa.

Nhưng dường như cô không chịu thừa nhận số phận, quyếtý muốn sống cùng anh đến trọn đời.

Trình Minh Lãng áp sát mặt vào kính xe nói: “Anh xinem, em hãy quay về đi, con của chúng ta đang đợi em chăm sóc.”

Liễu Vân vẫn khăng khăng lái xe, nhưng nước mắt đãgiàn giụa trên mặt: “Ít nhất thì cũng hãy để cho em tiễn anh đến nhà lao.”

Cô nói gì hắn không nghe được, đành cầu xin cảnh sátdừng xe. Cảnh sát có lệnh nên cũng không dám dừng xe. Hắn chỉ có thể mở cửatrừng trừng mắt nhìn cô, bất lực không thể nào làm gì được. Cuối cùng cũng đếnnhà lao, hắn thở phào một cái. Lúc xuống xe, cô ở cách chỗ hắn không xa lắm,nhìn không chớp mắt.

Nước mắt hắn tuôn trào, lớn tiếng lặp lại: “Em về đi,lần sau có thể đến thăm anh.”

Cô đột nhiên nổ máy xe, cua một vòng, rất thuần thụcphanh xe dừng ở trước mặt hắn. Cảnh sát thấy vậy liền rút súng ra, tay để sẵn ởcò súng. Hắn bật khóc: “Em về đi.”

Cô chẳng sợ sệt gì súng của cảnh sát, cởi mũ bảo hiểmra, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Năm ấy, anh cũng đã làm như thế này để gặpem. Giờ đây, em làm như thế này để tiễn anh đi, rất công bằng đúng không?” Từngđống lá héo khô vàng úa rơi xuống, trong gió nhẹ, mái tóc óng ả của cô bay lòaxòa. Hai chân hắn mềm nhũn, gắng gượng quỳ xuống trước mặt cô, khó khăn cấtlời: “Từ trước đến nay, là anh luôn có lỗi với em. Giá như lúc ban đầu khônggặp gỡ em thì có phải giờ đây tốt hơn không. Nếu như không gặp gỡ, cuộc đời củahai chúng ta đều sẽ khác.”

Cô lắc đầu, ánh mắt cương quyết: “Dù sao cũng đừng nênhối hận, bởi vì em chưa từng hối hận, cho nên anh càng không được hối hận. Nếunhư không có anh, em làm sao có thể yêu một lần. Nếu như ngày đó không gặp anh,em làm sao có thể biết thế nào là tình yêu.” Cô gắng gượng cười, nhưng trong nụcười vẫn rưng rưng đẫm lệ: “Chẳng qua cũng chỉ là mười năm thôi mà, anh nên cốgắng để được giảm án, em và con, và cả Gia Mĩ nữa, nhất định sẽ đợi anh trởvề.”

“Gia Mĩ”, hai tay hắn khẽ run run “Em hãy thay anhchăm sóc nó.”

Giọng cô nghẹn ngào: “Em chăm sóc cô ấy thì anh chămsóc ai? Cho nên, con gái của anh, em đợi anh về mà chăm sóc.” Cô lại đội mũ bảohiểm lên, nhìn anh thật lâu, rồi lái xe gào thét mà đi.

Cảnh sát đỡ lấy hắn, hai chân hắn mềm nhũn, mềm đếnmức cơ hồ như không thể bước đi.

Đã bao nhiêu năm rồi, tất cả những thứ hắn có, đều làmơ, chỉ là mơ!

Gió gào thét bên tai, tất cả xung quanh giống như mộttia chớp lóe lên trên màn ảnh cực nhanh, nhanh đến mức làm người ta nhìn khôngrõ. Hai tay cô nắm chặt lấy tay lái, cố gắng mỉm cười, nhưng lại thành ra rơilệ.

Nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tựa hồ như trở về nhiều năm trước đây, trong giáođường chẳng có người, anh lớn tiếng hỏi cô: “Liễu Vân, em có bằng lòng lấy anhkhông?” Cô có chút do dự, rồi vẻ mặt trịnh trọng hỏi: “Vì sao anh muốn lấy em.”

Anh khẽ mỉm cười, chỉ hỏi: “Em tin tình yêu không? Emcó tin Trình Minh Lãng ta không?”.

Cô cười: “Em không tin anh thì còn tin ai?”.

Anh hỏi: “Vậy em bằng lòng lấy anh không? Chẳng cónhẫn, chẳng có lời chúc phúc của những người thân, chỉ có những lời nguyền rủavô cùng khó chịu, một hôn lễ như vậy, em có lấy không?”.

Cô cười thật ngọt ngào: “Em không lấy anh thì còn lấyai?”.

Anh cũng mỉm cười nhưng trong đáy mắt rưng rưng lệ:“Nhưng anh không có tiền”.

Cô nói: “Không có tiền cũng chẳng sao, có nhà là tốtrồi.”

Anh nói thật thê lương: “Nếu như có một ngày nào đó,đến nhà cũng chẳng còn?”.

Cô ôm chặt lấy anh, tình cảm vô cùng dịu dàng: “Khôngcó nhà cũng chẳng sao, chỉ cần có anh có em là tốt rồi.”

Cô tăng thêm mã lực, lái càng nhanh hơn, mười mấy nămqua thực như một giấc mộng. Nhưng nếu như thật là mộng, thì xin đừng tỉnh lại,chí ít cũng đừng dừng lại lúc anh ấy phải bước vào tù ngục. Hãy đợi đến lúc haingười đầu bạc răng long, đợi đến lúc hai người cùng nắm tay nhau đi dạo trênnhững con đường tràn ngập lá vàng thì hãy dừng lại. Đợi đến lúc con trai củaanh ấy trưởng thành, hưởng thụ chút tình cảm cha con rồi hãy dừng lại.

Mười năm, chẳng vấn đề gì, cho dù anh ấy có bị giamhai mươi năm, ba mươi năm thì cô vẫn chờ đợi anh.

Bởi một lẽ, không có nhà cũng không sao, chỉ cần cóanh là đủ. Không có tất cả cũng không sao, chỉ cần được sống với nhau là mãnnguyện.

Chỉ có còn sống, bọn họ mới có thể kéo dài tình yêuthuộc về họ.

Chỉ có còn sống, mới có thể tạo ra vô số những điềukhông thể, sáng tạo ra những kỳ tích trong vận số của cả hai người.

Gia Gia dường như không dám tin, Gia Mĩ và Gia Tuấncông phu tốt như vậy làm sao có thể bị bắt cóc được? Ông sắp xếp lại suy nghĩcủa mình rồi mới hỏi Hà Văn Hiên: “Bọn bắt cóc tống tiền nói thế nào? Sau khicầm tiền, sẽ thả người vào thời gian và ở địa điểm nào?”

Hà Văn Hiên nói: “Ba ngày sau sẽ thả người.”

Gia Gia nổi trận lôi đình: “Ta làm sao biết được bọnhọ có giữ lời hay không? Nếu như bọn chúng giết con tin, là ba mạng người đó.”Hà Văn Hiên khẽ nheo mắt: “Ý của ông là..?” Gia Gia giận run lên: “Luật sưngươi có phải không làm gì không vậy? Nhất định là nên báo cảnh sát, tôi chỉtin cảnh sát mà thôi!”.

Hà Văn Hiên khuyên nhủ an ủi ông: “Tôi cảm thấy nhưvậy không tốt, nếu như cảnh sát bắt tay hành động, chỉ e là càng làm cho chúngsẽ giết con tin.”

Gia Gia vô cùng giận giữ: “Ý của ngươi muốn nói là chủkiến của ta không ổn định?” Hà Văn Hiên không đoán được tính cách của Gia Gia,đành phải thấp giọng: “Chẳng qua cũng chỉ là hai nghìn vạn, chúng ta giao xongtiền thì bọn họ sẽ thả người.” Gia Gia giận giữ nện cây gậy xuống đất, tronglòng đột nhiên nhạy bén nghĩ ra một cách: “Ta biết rồi, ngươi đi nói với bọnbắt cóc đừng ngược đãi hành hạ bọn họ, ta sẽ đi chuẩn bị tiền.”

Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười: “Đúng, như vậy mới có thểđảm bảo an toàn cho bọn họ được.: Gia Gia trừng mắt nhìn hắn: “Nếu như bọn họxảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ đấy. Ngươi có biết không,ta ở Hồng Kông cũng thuộc thành phần có thế lực đấy.”

Hà Văn Hiên nói: “Những chuyện của ông, tôi đều nghenói rồi.”

Gia Gia vừa ý gật đầu: “Đã như vậy, trước tiên ngươiđi nói chuyện với bọn bắt cóc đi.” Hà Văn Hiên còn chưa yên tâm, nói như giaohẹn: “Dù sao cũng đừng để cho cảnh sát biết, cảnh sát mà ra tay, chắc chắn sẽthất bại.” Gia Gia khẽ hừm một tiếng nói: “Biết rồi, ngươi đi trước đi.”

Hà Văn Hiên nói: “Ông nếu có việc gì thì hãy gọi điệnthoại cho tôi, tôi nhất định sẽ lập tức đến ngay.”

Gia Gia nhắm mắt lại, chẳng nói gì, đến khi mở mắt ra,thì trước mắt đã không còn hình dáng của Hà Văn Hiên nữa. Ông cầm điện thoại,trực tiếp bấm 110: “Ngài cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, có một việc rấtnghiêm trọng đã xảy ra, con dâu tôi, cháu nội tôi và còn có cả một cô gái nữađã bị bọn bắt cóc bắt đi. Được, tôi sẽ đích thân đến đồn công an để báo án.”

Bị nhốt ở trong phòng này, Gia Mĩ cảm thấy vô cùng khóchịu, cái gì là Taekwondo, nhu đạo, quỷ đạo đều không thể sử dụng. Gia Tuấnthấy vẻ mặt cô mệt mỏi uể oải như vậy, bất giác nghiêm mặt hỏi: “Này, Trình GiaMĩ, sắp chết rồi hay sao?”.

Cô ngước mắt lên, giận dữ nhìn anh: “Cái gì mà sắpchết chứ?”.

Gia Tuấn cười: “Nhìn dáng vẻ của em, cứ như là cáchcái chết không xa lắm.”

Gia Mĩ nghiến chặt răng: “Hách Gia Tuấn, cách anh yêungười khác có phải là mắng chửi người ta không? Em thật không còn sức lực đâumà tranh cãi với anh.”

“Đánh là tình, chửi là yêu.” Anh nói như là đươngnhiên vậy, cô đến tức giận cũng chẳng còn sức lực: “Em không muốn bị nhốt, emmuốn bỏ trốn.” Hách phu nhân trừng mắt nhìn cô: “Nếu như không phải cô, tôi sẽkhông bị bắt cóc như vậy.”

Gia Mĩ nheo nheo mắt, liên tục lắc đầu: “Bọn bắt cóctuyệt đối chỉ là muốn bắt cóc người, còn cháu chỉ là ngoài ý định.”

Gia Tuấn giảo mồm: “Em biết sao?”.

Gia Mĩ trả lời chắc chắn: “Em đương nhiên là biết.”

Hách phu nhân nói: “Điều đó là đương nhiên, cô tiềnthì không có, vóc dáng cũng không, khuôn mặt cũng không, chỉ có bị mù mới bắtcóc cô.”

Gia Mĩ cười nhạt: “Thật không ngờ phu nhân làm tổn hạingười khác lại tiến bộ như vậy, xem ra có thể gọi cháu một tiếng sư phụ đượcrồi.”

“Cái gì?” Hách phu nhân bĩu môi. Gia Tuấn vội vàngchen vào, chỉ vào cánh cửa sổ nhỏ ở phía trên bức tường: “Nếu như Gia Mĩ có thểchui ra, thì xem như chúng ta được cứu rồi.” Gia mĩ ngẩng đầu nhìn cửa sổ: “Cólẽ có thể chui ra được, vấn đề là cái phòng này cao hơn hai mét, nếu như emchui ra được thì từ đó rơi xuống e là cách cái chết không xa lắm.”

Hách phu nhân trên mặt lộ ra vẻ châm chọc không giấugiếm: “Sợ chết như vậy mà thực là chúng ta không nhận ra.”

Gia Mĩ trợn mắt nhìn bà ta chằm chằm: “Vậy thì bà tựchui đi, nếu không thì đừng cso ở đây nói giọng hả hê như vậy.” Hách phu nhânnổi giận đùng đùng: “Nếu ta mà gầy như cháu, thì ta đã sớm chui ra từ lâu rồi.”GIa Tuấn đứng giữa hai người, giơ tay lên: “Thôi xin hai người đừng cãi nhaunữa, con có cách rồi.”

Gia Mĩ nghi ngờ đưa mắt nhìn anh: “Cách gì?”.

Anh nói: “Đợi cứu.”

Gia Mĩ cắt ngang lời nói: “Anh chàng này đúng là chỉbiết cợt nhả.”

Anh thở dài, nhưng trên mặt có ý cười: “Chẳng có cáchgì, mẹ và bạn gái thì suốt ngày cãi nhau, anh đành phải đùa như vậy thôi.” GiaMĩ đột nhiên hỏi: “Nếu như em và mẹ của anh cùng rơi xuống vực thì anh sẽ cứuai trước?”.

Hách phu nhân mười phần chắc chắn nói: “Đương nhiên làcứu mẹ trước rồi.”

Gia Mĩ không đồng ý như vậy: “Anh ấy nhất định sẽ nói,không cứu ai cả, anh ấy cũng sẽ rơi xuống chết cùng mọi người.”

Hách phu nhân trong lòng có chút giật mình, buột miệngnói: “Làm sao cháu biết?”.

Gia Tuấn cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy Gia Mĩ: “Con đãnói, cô ấy còn hiểu con hơn chính bản thân con.” Gia Mĩ cũng mỉm cười, trên mácó lúm đồng tiền bé bé: “Mỗi lần em mắng anh, em đều đoán được anh sẽ trả lờinhư thế nào.” Mắt Gia Tuấn đột nhiên cay xè: “Vậy từ nay về sau em có còn đẩyanh đi nữa hay không?”.

Cô nhẹ nhàng gục đầu lên ngực anh: “Sẽ không rời xaanh nữa đâu.” Ánh mắt cô ấm áp nhìn anh chăm chú: “Cho dù có làm tình nhân thìcũng sẽ không rời xa anh, chỉ cần được ở bên anh, chỉ cần người đó là anh, chỉcần biết trong trái tim anh luôn có em, thì tất cả mọi thứ trên đời này em cũngkhông cần để ý đến nữa.”

Hách phu nhân nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấytrong cổ họng như có vật gì đang chẹn cứng lại, không thể thốt nên lời, nhưngtrong lòng lại có chút xót xa. Gia Tuấn cảm thấy trong khóe mắt mình, nước mắtđang chảy vòng quanh: “Vậy thì anh nói cho em biết, ngoài em ra, ai anh cũngkhông cần.” Anh siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn nữa: “Trước đây anh khôngdám nói ra, anh rất thích em, kỳ thực, đã từ rất lâu rồi, từ ngay lần đầu tiênchúng ta gặp gỡ, anh đã rất thích em.”

Cô nói: “Hồi ấy, anh rất lưu manh, cả ngày chỉ chọcghẹo em thôi.”

Anh chau mày hỏi: “Em vẫn còn nhớ?”.

Cô gục đầu vào ngực anh, nước mắt rưng rưng: “Nhớ, anhnói, tất cả đều chẳng vấn đề gì… chỉ cần thật lòng yêu nhau, thì tất cả nhữngđiều ấy đều không phải là khó khăn. Chỉ cần em yêu anh…”

Anh ôm cô thật chặt: “Đừng bao giờ đẩy anh đi nữa nhé,cả đời này đừng rời xa anh nhé.”

Cô khe khẽ gật đầu, miệng nhoẻn cười mà nước mắt vẫnrưng rưng: “Về sau, anh muốn em làm gì em sẽ làm như vậy. Anh nói em và mẹ anhphải cùng nhau chung sống hòa bình, em cũng sẽ làm như vậy. Anh muốn em và mẹkhông cãi nhau, em sẽ không cãi nữa, em sẽ ngoan ngoãn không nói gì. Chỉ cầnanh nói gì, em cũng sẽ nghe theo anh.”

Hách phu nhân chỉ cảm thấy mắt mình ươn ướt, hình nhưlà rơi lệ. Bà gắng hết sức ngẩng đầu lên, ép ngược nước mắt vào trong. Tiểu nhađầu đáng ghét này, tuy hay lớn tiếng cãi lại, thái độ chồng chất sai lầm, trongmắt chẳng tôn trọng người lớn tuổi, nhưng tính cách của nó và của con trai bàlại giống hệt nhau.

Lẽ nào đây giống như điều mọi người thường hay nói,đồng tính thì hút nhau?

Trước đây, cô ta đã làm những việc gì thì giờ đây cũngnên nghiêm túc xem xét lại. Rốt cuộc việc gì là đúng, việc gì là sai.

Hách phu nhân gắng sức diễn một trò chơi, bà đứng mộtbên kêu gào thảm thiết. Gia Tuấn và Gia Mĩ coi giữ một bên, thỉnh thoảng lạigào lên một hai câu, nội dung là Hách phu nhân không ổn, cần phải đi cấp cứu.Bọn bắt cóc ở bên ngoài nghe thấy có chút sững sờ, cho đến khi tiếng la hét củahọ gần như không còn phát ra âm thanh, mới cẩn thận mở cửa thò đầu vào bêntrong nhìn trái nhìn phải.

Gia Mĩ từ lâu đã không thể chờ đợi, không để cho hắnnhìn kỹ, liền túm lấy cổ hắn lôi vào trong phòng. Gia Tuấn dùng khuỷu tay đậpcho hắn một cái, hắn liền ngất luôn. Những tên bắt cóc khác ở bên ngoài thấyđồng bọn đi vào mà không có động tĩnh gì, thì ồn ào cả lên. Tự nhiên có đi màkhông trở lại. Chúng lần lượt thò đầu vào, đều bị Gia Mĩ và Gia Tuấn xử lý hết.

Gia Mĩ nhìn những tên bắt cóc đang nằm hôn mê đầy trênđất, bắt tay với Gia Tuấn: “Hợp tác thành công.”

Gia Tuấn cười tít mắt, tiến sát đến trước mặt cô: “Nếuthật sự là cảm ơn anh, thì phải gọi anh một tiếng “ông xã” mới được.”

Gia Mĩ không thèm để ý đến lời nói ngọt xớt của anh,cô đi ra ngoài tìm sợi dây thừng để trói những tên bắt cóc lại mới được. Cô tìmthấy một cái điện thoại ở trong đó, liền bấm 110 để báo cảnh sát. Hách phu nhânđã lờ mờ hiểu ra, thì ra bọn họ có thể thoát hiểm dễ dàng như vậy.

Gia Tuấn ghé sát vào tai Gia Mĩ thì thầm: “Em đã sớmnghĩ đến kế sách thoát ra khỏi đây rồi đúng không?”.

Gia Mĩ cười rạng rỡ: “Đương nhiên, em là ai chứ? Emchính là Trình Gia Mĩ nổi tiếng nhất đấy,”

Gia Tuấn ôm lấy cô: “Vậy sao em không dùng sớm mộtchút? Lại đứng nghệt ra ở đây cùng với con chuột?” Gia Mĩ cười tít mắt: “Emmuốn ở cùng với mẹ anh một chút, xem bà rốt cuộc là người như thế nào.”

“Anh biết em rồi.” Gia Mĩ quét mắt nhìn bọn bắt cócđang nằm trên đất: “Kỳ thực xử lý bọn chúng chỉ là việc nhỏ.” Anh cười ha hả:“Bạn gái của anh thật là lợi hại.”

Gia Mĩ không để ý anh, đi ra ngoài căn phòng xem xétđịa hình, cuối cùng cũng thở dài, thì ra thật sự là một nơi hoang vu hẻo lánh.Cô xách một thùng nước, dội lên mặt một tên bắt cóc trong bọn chúng cho tỉnhlại, hỏi rõ địa chỉ rồi gọi cho 110. Cả ba người ngồi chờ, đợi cảnh sát đến.

Vận số như một canh bạc, nếu không thắng thì sẽ thua.Hà Văn Hiên tay run run nhìn cảnh sát đứng đầy ở trong phòng, hôm nay đã thuarồi. Anh có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến lão già ấy lại đi báo cảnh sát.

Một đồng nghiệp của cảnh sát đột nhiên gọi điện thoạitới nói đã tìm thấy bọn bắt cóc, nói có người chủ động gọi điện đến báo án. HàVăn Hiên quả thực không dám tin, đến bên vườn hoa gọi điện cho đại ca của hắn,anh ta nói: “Ngươi mau đi càng nhanh càng tốt xem con tin thế nào rồi.”

Một chiếc còng đột nhiên chụp vào tay hắn, đồng chícảnh sát sắc mặt không biểu cảm nhìn hắn nói: “Hà luật sư, anh biết chúng tôisẽ nói gì chứ?” Một viên cảnh sát rút ra tờ lệnh bắt giữ: “Chúng tôi đã theodõi đại ca Đỗ Sinh của xã hội đen, có rất nhiều tình huống muốn nhờ Hà luật sưhợp tác giải quyết.”

Hắn chỉ cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay rịn ra ướtsũng, dường như đến cả điện thoại cũng không cầm vững nữa. Đồng chí cảnh sátlại nói: “Căn cứ vào yêu cầu của ông cụ, căn phòng này đã được lắp máy theo dõi.”Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, nổi giận, thì ra cảnh sát đãlắp máy theo dõi trên đầu một ngọn cây trong vườn hoa.

Đồng chí cảnh sát khẽ cười: “Những lời anh vừa nói,đồng nghiệp của chúng tôi đều nghe rất rõ, cho nên phiền Hà luật sư ngoan ngoãnhợp tác.” Hợp tác cùng với cảnh sát, bọn xã hội đen nhất định sẽ không bỏ quacho anh, nhưng nếu như không hợp tác với cảnh sát, thì phiền phức càng lớn.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi, rồi cất giọng khàn khànnói: “Được, tôi sẽ hợp tác cùng với các anh.”

Đỗ Sinh đại ca ở bên kia nghe thấy rõ mồn một, hắn vộivàng cúp điện thoại bảo mọi người chuẩn bị tiền, rồi chạy theo hướng lên núi.

“Trình Gia Mĩ” Hách phu nhân nhìn cô nói: “Ta đói bụngrồi.”

Trình Gia Mĩ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh nói:“Nơi đây rất hoang vu hẻo lánh, cháu biết đi đâu tìm đồ ăn bây giờ. Nếu nhưcháu có khinh công giống như cổ nhân, thì mới có thể bắt gà trên núi về nướnglên cho phu nhân ăn được. Nhưng có vấn đề là, cháu không phải cổ nhân!”.

Gia Mĩ cầm tay Gia Tuấn lên xem đồng hồ rồi nói: “Đừngsốt ruột, cảnh sát cũng sắp đến rồi, lát nữa cùng bọn họ xuống núi, ăn một bữathật no là được chứ gì.” Hách phu nhân thở phì phì trừng mắt nhìn cô: “Đúng,đợi lát nữa xuống núi, chúng ta mỗi người một đường.”

Gia Mĩ đầu cúi thấp, lẩm bẩm trong miệng: “Cháu cũngchẳng nói sẽ cùng đi chung với bà.”

Đỗ Sinh trốn ở giữa rừng cây, nhìn ba người bọn họngồi ở bên ngoài nhà nói chuyện phiếm trong lòng nghi hoặc, con tin làm sao cóthể thoát ra ngoài? Vậy còn đám thuộc hạ đâu nhỉ? Hắn mở to mắt, không dám tinchỉ trong chốc lát mà lại ở bước đường cùng như vậy. Hắn khẽ nghiến răng, rútsúng ra, nhằm trúng Hách phu nhân: “Cho dù có mất tất cả, thì ta cũng kéo theoba người bọn chúng chết chung.”

Hắn bóp cò súng, viên đạn vụt đi nhằm trúng người Háchphu nhân phóng tới. Hách phu nhân mở trừng mắt, chỉ cảm thấy sau lưng như cómột vật gì đó găm vào thân thể mình, đau xé da xé thịt. Gia Tuấn và Gia Mĩ nghetiếng súng, vội vàng bật dậy, ôm Hách phu nhân lao vào trong phòng.

Gia Mĩ vội vàng đóng chặt cửa lại, Gia Tuấn ôm chặtlấy mẹ mình, lòng nóng như lửa đốt: “Mẹ” Hách phu nhân đầu mày nhíu chặt. tiếngthều thào bé xíu cơ hồ như không thể nghe thấy: “Gia Tuấn, mẹ đau…” Gia Mĩ chỉcảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Hách phu nhân cầm tay Gia Tuấn, gắng hếtsức nắm thật chặt: “Gia đình ta chỉ có mình con…”

Ánh mắt lấp lánh, anh biết bà định nói gì, chỉ gọi mộtcâu: “Mẹ…” rồi cổ họng nghẹn cứng, không nói nên lời.

Bà gắng sức thở gấp, nói: “Kỳ thực mẹ luôn hiểu rõcon, trước đây mẹ thực đã làm sai. Không nên dùng tiền để yêu con, quan tâmcon.” Giọng của bà thấp dần, liên tục ngắt quãng: “Nhưng con là… con trai duynhất… của mẹ… mẹ không thể giương mắt nhìn con… không thể không quan tâm đếncon…” Bà mở to mắt nhìn Gia Mĩ: “Không…”

Bà chỉ nói với cô một chữ, nhưng Gia Mĩ hiểu bà địnhnói gì, vội vàng hoảng hốt như rơi vào trong mộng, mông lung mờ mịt không tìmthấy đường ra. Gia Tuấn ôm lấy mẹ thật chặt, nước mắt lưng tròng: “Mẹ, giờ đâycon chỉ cần mẹ được bình an tiếp tục sống, cả nhà mình có đầy đủ mọi người, nhưvậy là đủ rồi,”

Gia Mĩ cũng nắm chặt lấy tay bà, nước mắt rơi đầy trênmặt: “Cháu biết mình nên làm gì.”

Hách phu nhân lại chỉ lắc đầu, mở to mắt nhìn cô:“Không…” Giọng Gia Mĩ run run nói: “Nếu như cho cháu một cơ hội, cháu nhất địnhsẽ không lớn tiếng cãi lại cô nữa, cũng sẽ không có thái độ không kính trọngngười lớn tuổi.” Hách phu nhân vẫn mở to mắt nhìn cô, nói: “Không…” rồi ngấtđi.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khó khăn như vậy, anhôm chặt lấy mẹ, trái tim như bị ai bóp nghẹt đau quặn thắt, đau không thể nàochịu đựng nổi, gần như không thể thở được. Anh cố hít một hơi thật sâu, thì rađến hít thở cũng đau như vậy.

“Mẹ, tại sao mẹ không tin con như vậy? Con trong mắtmẹ thật sự xấu xa tồi tệ như vậy, xấu đến mức ngay cả mẹ của mình mà cũng lừagạt?”.

“Con từ bé đến lớn luôn lừa gạt mẹ! Bây giờ thì con tựbiết con có nhiều điều dở tệ như thế nào rồi chứ?”.

Trong xe, chỉ có một không gian chật hẹp, máy lạnh vẫnbật liên tục khiến người ta lạnh đến phát run. Bà đau lòng nói: “Con ấy, thựckhông biết tự chăm sóc cho mình gì cả.” Anh chỉ cười: “Mẹ, con biết tự chăm sóccho mình thì mẹ chăm sóc ai?”.

Nước mắt của bà rơi giàn giụa trên mặt: “Là con ép mẹ…nếu như con chết, mẹ e là mình cũng sống chẳng được bao lâu. Bên nặng bên nhẹ,con tự mình nghĩ đi. Mẹ không thể giương mắt nhìn con trai của mình hủy hoạitất cả. Tuyệt đối không thể!”

Hai chân anh mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt bà, lạcgiọng gọi: “Mẹ…”

May mà cảnh sát đến kịp thời, đưa Hách phu nhân vàobệnh viện. Bác sĩ từ phòng bệnh bước ra, Gia Tuấn vội vàng hỏi: “Sao rồi bácsĩ?” Anh cầm lấy tay bác sĩ, ánh mắt sáng rực hỏi: “Có nghiêm trọng không ạ?”Bác sĩ nói: “Bây giờ bà ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, tình hình cũng khá nghiêmtrọng, mọi người cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý.”

Đầu lưỡi Gia Tuấn như bỏng rát, khó khăn hỏi: “Có thểtỉnh lại được không bác sĩ?” Bác sĩ nói: “Cháu đi thăm bà ấy đi, có lẽ có thểtỉnh lại. Nếu như không tỉnh, thì cũng chẳng còn cách nào khác.” Gia Tuấn nghenhư sấm động bên tai, Gia Mĩ đầu cúi thấp, ngón tay run run thay anh mở cửaphòng bệnh. Trong phòng bệnh, gương mặt Hách phu nhân nhợt nhạt, bà đang phảithở bằng bình ô xy, cả người yếu ớt như một con búp bê bằng giấy, có thể ráchbất cứ lúc nào.

Gia GIa nghe tin vội vàng chạy tới, nghẹn ngào gọi GiaTuấn rồi không nói được gì nữa, chỉ nước mắt rơi đầy. Gia Mĩ vội vàng bước đếntrước mặt Gia Gia, thấp giọng gọi: “Gia Gia…” Gia Gia đưa mắt nhìn cô, đến cảánh mắt cũng vô cùng run rẩy: “Ta không muốn nhìn thấy cháu.” Cô cười miễncưỡng, nước mắt lại trực trào ra, cô nói: “Cháu xin lỗi, Gia Gia.”

Hôm nay, tất cả đều bất lực, ngoài ba từ ấy ra, côkhông biết phải nói gì nữa.

Gia Tuấn dìu Gia Gia ngồi xuống, rồi anh ở bên cạnh anủi ông: “Gia Gia, việc này không liên quan đến Gia Mĩ, chẳng ai có thể ngờ đượclại xảy ra việc như thế này.” Gia Gia quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìnthấy cô nữa. Gia Mĩ nói: “Gia Tuấn, anh ra ngoài đi, em có vài lời muốn nóiriêng với ông.”

Gia Tuấn nhìn cô, ánh mắt phức tạp, nhưng thấy cô kiênquyết như vậy cũng đành phải nghe theo, tự mình đi ra trước.

Cô cố gắng gượng cười nói: “Loại người như cháu, vốnkhông xứng đáng có được tình yêu như vậy. Cho nên, cháu sẽ rời xa anh ấy, xinhãy cho cháu một chút thời gian, cháu nhất định sẽ rời xa anh ấy…. Lần này cháuđảm bảo với ông, sẽ rời xa anh ấy thật xa.” Nước mắt cô lưng tròng, nói từngchữ từng chữ: “Cháu sẽ đi đến một nơi mà anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìmthấy cháu…”

Gia Gia ngẩn người, rồi ngay lập tức nhìn cô chăm chú,lo lắng không yên hỏi: “Cháu thật sự bằng lòng rời xa nó?” Gia Mĩ khẽ cười:“Trên thế gian này, có rất nhiều người yêu nhau nhưng phải rời xa nhau đấythôi, cũng chẳng thấy xảy ra chuyện gì cả. Con người ta sống không hoàn toàn làvì tình yêu.” Gia Gia nhìn cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng chẳng nói lời nào.

Tiếng của cô thoảng qua như có như không, giống như côđang tự nói với chính mình: “CHáu và người cháu yêu nên có được hạnh phúc…nhưng… nếu như hạnh phúc của chúng cháu lại khiến cho vô số người đau khổ, thìnhư vậy… hạnh phúc ấy còn thảm thương hơn rất nhiều lần đau khổ.” Ánh mắt cômông lung, nhưng cô nói rất rõ ràng: “Cháu nhất định sẽ rời xa anh ấy, nhấtđịnh là như vậy. Lần này, xin hãy tin cháu.”

Gia Gia mở to mắt nhìn cô, không nói nên lời. Cô khẽmỉm cười: “Cháu đi trước đây.” Cô quay người trong mắt đầy lệ, dường như sắpkhông khống chế được mình bật khóc thành tiếng. Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Trình GiaMĩ, ngươi nhất định có thể…”

Gia Mĩ đóng cửa lại, cố gắng cười với Gia Tuấn: “Em vềtrước đây.”

Gia Tuấn gật đầu: “Em về trước cũng tốt, kẻo không ôngnội lại khó chịu.” Ánh mắt cô chăm chú nhìn anh, khó khăn nói: “Em biết rồi,xin anh hãy hứa với em, cho dù xảy ra bất cứ việc gì… anh cũng phải chăm sóccho tốt mình và cho mọi người trong nhà.” Trong lòng anh khẽ giật mình, ngầmđoán có việc gì xảy ra, nói: “Em đừng có mà lén lén lút lút bỏ đi, anh cấm embí mật trốn mất đấy.”

Cô cười mà nước mắt rưng rưng: “Em đồng ý, sẽ khôngrời xa anh nữa đâu.” Cô thò một ngón tay nhỏ ra: “Trình Gia Mĩ, nói lời giữlời.” Hai mắt anh đỏ mọng, anh cũng dùng ngón tay móc lên ngón tay cô: “Nếu nhưphương pháp này mà hữu dụng, thì ngày ngày anh có thể móc tay với em như vậy,ngày ngày cùng em nói trăm năm không thay đổi.”

Cô cúi thấp đầu, cười mà còn khó nhìn hơn khóc: “Đúng,sau này em có thể ngày ngày móc tay với anh, ngày ngày cùng anh nói trăm nămkhông thay đổi.”

Anh xoa xoa đầu cô, cười rưng rưng lệ: “Thật đúng lànha đầu ngốc.”

Cô học cách của anh, cũng xoa xoa đầu anh nói: “Thậtđúng là tên đại lưu manh.”

Tay cô chạm vào kính, giữđiện thoại gần tai, nước mắt lã chã rơi. Trình Minh Lãng có nằm mơ cũng khôngngờ là cô đến thăm hắn, nên vô cùng xúc động gọi: “Gia Mĩ.”

Lời của cô như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nàothốt ra được. Hắn hỏi: “Con có hận ta không?” Cô khe khẽ lắc đầu, cười rơi nướcmắt. Hắn tự trách mình: “Là ta có lỗi với con, từ trước đến nay, ta luôn có lỗivới con.”

Cuối cùng cô cũng thốt nên lời: “Ông đừng tự tráchmình như vậy, tôi đều biết hết cả rồi.” Lớp kính dưới tay cô lạnh buốt, lạnhtruyền từ đầu ngón tay đến tận đáy tim, cô chầm chậm đặt mười ngón tay trên lớpkính, lòng cô thầm gọi: “Cha!” Cô nói: “Về sau ông phải tự chăm sóc mình, đừnglại chạy đi làm lưu manh nữa.”

Hắn cảm thấy có điều gì đó, liền hỏi: “Gia Mĩ, đã xảyra việc gì vậy?”

Giọng cô nghẹn ngào: “Sau này tôi sẽ không đến thămông nữa, có thể là mười năm sau, ngày ông ra tù, tôi sẽ đến chúc mừng ông.” Cảngười hắn khẽ chấn động, vội vàng hỏi: “Con định đi đâu? Gia Mĩ, có phải là đãxảy ra chuyện gì rồi không? Sao con lại muốn rời khỏi nơi này?”.

Cô chỉ lắc đầu, chỉ có thể lắc đầu: “Cha, cha đừngquan tâm đến con, từ nhỏ đến giờm cha đâu có quan tâm đến con, lần này, cũnghãy cứ để mặc con.”

Giọng hắn run run nói: “Con rốt cuộc vẫn là con gáicủa ta, ta làm sao mà có thể không quan tâm đến con được.”

Cả gương mặt cô giàn giụa nước mắt, rung lên bần bật:“Cha, những lời này sao cha không nói sớm hơn một chút?” Cô ngừng lại, giọngthảm thiết: “Lúc con học đại học, sao cha không quan tâm đến con. Lúc mẹ conchết, cha vẫn không quan tâm đến con. Bây giờ cha nói với con những lời như vậythì có tác dụng gì? Cho dù ngoài miệng con nói đã tha thứ cho cha, nhưng tronglòng con thật sự vẫn còn trách cha nhiều lắm.”

Hắn lạc giọng gọi tên cô: “Gia Mĩ” trong lòng hắn vôcùng nhức nhối: “Là cha có lỗi với con.”

Cô đưa tay lên bịt miệng lại, nước mắt không ngừngtuôn rơi. Hai người cảnh sát đột nhiên đi lại phía cô, khách khí hỏi: “Trìnhtiểu thư phải không?” Cô gật gật đầu. Cảnh sát nói: “Muốn cô giúp chúng tôi mộtviệc.”

Cô nghi hoặc hỏi: “Tôi có thể giúp được gì cho cácanh?” Anh cảnh sát nói: “Hà Văn Hiên là nhân chứng mà chúng tôi đang phải trônggiữ, anh ta yêu cầu được gặp cô.” Cô ngẩn người, một lát sau mới nói: “Được,tôi cũng muốn gặp anh ấy.”

Trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, Hà Văn Hiênngồi đực mặt ra, chỉ có ánh mắt là chăm chú nhìn cô không rời, phải một lúc lâusau mới mở miệng tự giễu: “Nếu như anh nói, anh sai là bởi vì em, em có tinkhông?”.

Cô đã hết nước mắt rồi, chỉ lạnh lùng thờ ơ nói: “Mỗimột người khi phạm sai lầm đều muốn tìm trăm phương nghìn kế để đổ lỗi chongười khác. Nhưng trước khi đổ cho người khác, tự mình cũng nên nghĩ cho rõràng, là ai điều khiển ai. Bởi vì thân thể là của anh, suy nghĩ cũng là củaanh, không có bất kỳ người nào có thể điều khiển được anh. Cho nên phạm sailầm, cũng là do chính anh mà thôi, chẳng có lý do gì mà đổ cho người khác.”

Anh nhìn cô, chỉ khẽ lạnh lùng mỉm cười: “Đó nhất địnhlà số phận.”

“Số phận?” Cô chau mày: “Biết rõ trước mặt mình là conđường gì, nhưng lại không né tránh. Lại cứ theo con đường ấy mà đi. Bởi vì tựmình đã phạm sai lầm, bởi vì thích tiền, nên không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào,chỉ muốn đạt được tiền đồ như mình mong muốn, như vậy gọi là số phận ư?”.

Anh cúi thấp đầu, cô nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng nhưtuyết: “Vì tiền, anh có thể lựa chọn cách đến yêu em, vì tiền, anh có thể vơvét tài sản lừa mang đi, những người như anh, thực không cso tư cách gì để điyêu người khác.”

Anh nhếch mép tự trào: “Đúng, anh không yêu em.” Tronglòng anh nóng hầm hập, giống như đang bị thiêu đốt, chỉ muốn thiêu rụi tất cả:“Từ trước đến giờ anh chưa từng yêu em, bởi vì Hách gia cho anh tiền, nên anhchọn cách tiếp cận em. Bởi vì Dư tiên sinh cho anh tiền, nên anh lựa chọn cáchhãm hại em. Con người giống như anh, vốn chưa bao giờ nhận được sự đồng tìnhcủa em, cũng chưa bao giờ yêu bất cứ một người nào.” Hai tay anh run run:“Nhưng, chí ít anh cũng có thể cứu chuộc, cứu chuộc một chút danh dự sau cùngtrong trái tim em.”

Cô lạnh lùng đáp: “Nếu như anh thật sự còn có thể cứuchuộc, thì xin trước tiên hãy cứu chuộc lấy chính bản thân mình.”

Anh nói: “Em đi đi, giữa chúng ta chẳng còn gì đểnói.” Cô đứng dậy: “Chỉ vì anh mà mẹ của Gia Tuấn đang phải nằm trong bệnhviện, em hy vọng trong lòng anh thật sự có chút hối hận.”

Từng lời từng lời cô nói giống như cái đinh, dùng hếtsức đóng phập vào cơ thể anh, đóng đến mức toàn thân anh đau đớn không ngừng.Anh gắng sức ngẩng đầu, cố gắng dồn ép kìm chế từng giọt từng giọt nước mắtđang chực tuôn rơi. Không sai, anh bây giờ, chỉ có thể tự mình cứu chuộc.

Bởi vì yêu cô, cho nên cần cứu chuộc.

Bời vì yên người không nên yêu, cho nên càng cần phảicứu chuộc.

Ít nhất là cũng để cho anh sau khi ngồi tù xong thì cóthể nhìn cô từ xa, người nắm giữ tình yêu của anh!

Anh đã từng thật sự yêu cô.

Cả cuộc đời này, anh cũng chỉ yêu mình cô thôi.

Cho dù cô không tin anh là người biết yêu, nhưng anhthật sự đã yêu.

Nhưng chỉ có điều không có cách nào có thể quay đầulại được.

Cả đời này, thực sự không có cách nào quay đầu lạiđược.

Tất cả ở bên ngoài phòng chỉ là những cái bóng layđộng, ánh đèn sáng rực ở trong phòng chiếu lên mặt Gia Mĩ, càng hiện rõ sắc mặtphờ phạc của cô. Cô soi gương, giơ một nắm tay lên, tự cười nói: “Trình Gia Mĩ,vì Gia Tuấn, ngươi nhất định phải cười, dùng hết sức mà cười.” Hai mắt cô caysè, cố hít một hơi thật sâu, tự mình lẩm bẩm: “Gia Tuấn, nếu như em thật sự kếthôn với anh, thì anh sẽ đau khổ… vì để anh không đau khổ, vì để mọi người khôngđau khổ, em… chỉ còn cách phải làm như vậy. Anh nhất định có thể hiểu cho em.”

Chuông cửa reo lên, cô ngẩng đầu, cố giấu nước mắt,soi gương, dáng vẻ ung dung, gương mặt khẽ mỉm cười rồi vội vàng chạy ra mởcửa. Cô túm lấy cánh tay của anh, khẽ hỏi: “Mẹ của anh thế nào rồi? Đã tỉnh lạichưa?”.

Anh lắc đầu, ngồi trên ghế sô-pha, nhắm mắt lại: “Ôngnội bảo anh về trước, nói anh cũng cần nghỉ ngơi, ngày mai lại đến.” Anh khẽnheo mắt hỏi cô: “Muộn thế rồi sao em không ngủ?”.

Cô cúi đầu: “Em ngủ không được.” Anh kéo cô vào lòng,an ủi: “Việc này không liên quan đến em, không cần phải áy náy, muốn giận thìcứ giận anh là được.”

Anh gục đầu lên cánh tay, sắc mặt buồn bã: “Này, HáchGia Tuấn, em vì sao phải áy náy? Em mới là người không cần phải áy náy.” Anhcười: “Vậy thì tốt.” Cô ngồi lên đùi anh, vòng hai tay ôm lấy cổ anh: “Em muốncùng anh hẹn hò, anh hẹn em.”

Anh ôm cô vào lòng, trái tim anh đập rộn ràng: “Hẹn hòcái đầu em!”.

Cô cong môi: “Em kệ anh, em muốn hẹn hò cùng anh.”

Anh sờ sờ lên trán cô: “Vẫn tốt, còn chưa phát sốt,nếu không, cũng phải đưa em vào bệnh viện.” Cô thở phì phì giơ tay đấm vào ngựcanh. Anh đau quá kêu trời. Cô gàn dở dồn ép anh hỏi: “Anh có hẹn hò với emkhông? Nếu không thì thôi, em chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng này thôi đấy.”

Anh nhoẻn miệng cười: “Chúng ta vừa mới bắt đầu, emlại nói là cuối cùng, như vậy thì làm sao mà có thể qua một đời được?” Cô vùiđầu vào ngực anh, trong lòng có chút xót xa, chỉ muốn khóc. Cô ngẩng đầu cười:“Muốn cùng em đi hết cuộc đời, vậy thì phải hẹn hò với em, em muốn đi xem phim,muốn ăn đêm, muốn đi dạo. Tóm lại, những việc mà các đôi nam nữ thường làm, emcũng muốn làm.”

Gia Tuấn cười ấm áp: “Những việc mà các đôi nam nữbình thường làm? Không chỉ đơn giản là những việc như xem phim, ăn tối, dạo phốthôi đâu.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Cái đầu lợn của anh, lại nghĩ linh tinhrồi.” Anh nghiêm nét mặt, ho hung hắng vài tiếng, nói với ý thâm trầm sâu sắc:“Sớm muộn cũng sẽ có ngày, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh.”

Cô mím chặt môi, cố gắng trừng mắt nhìn anh: “Con heonhà anh, lại dám ăn đậu phụ em, em nhất định sẽ tiễn anh đi lò mổ đấy. Một đaokết thúc luôn.”

Anh khẽ mím môi, cười nói: “Con lợn nái này lại thayanh ở góa à.” Cô nắm tay lại, tạo thế chuẩn bị đánh anh. Anh chẳng chút cửđộng, chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô buông tay xuống, phụng phịu: “Em muốn hẹn hò.”Anh chau mày: “Em chắc chắn bây giờ đi?” Cô gật đầu, anh khẽ cười: “Vậy thìđược, bây giờ đi.”

Cô cười ngọt ngào: “Được, chúng ta đi.”

Hai hàng cây bên đường thưa thớt, ánh đèn đường yếu ớtchiếu chiếu những tia sáng mỏng manh, nhàn nhạt, khiến cho vạn vật trở nên mờmờ ảo ảo trong mắt.

Gia Tuấn đưa tay ra trước mắt cô: “Cho em dắt.” Côgiấu hai tay ra sau lưng, cười khẽ lắc đầu: “Em không cần, anh chưa rửa tay.”Anh nghiến chặt răng: “Đáng ghét, em dám chê bàn tay của anh bẩn hả? Rất nhiềuthiếu nữ muốn dắt mà không được dắt đấy.”

Cô khẽ nhún vai: “Vậy anh để cho các cô ấy dắt đi, emchẳng thèm để ý.” Anh cong môi, buông tay xuống: “Được, đến lúc đó đừng có màghen nhé, là em tự mình để anh đi tìm bà hai nhé.”

Cô bật cười: “Được, vậy thì bây giờ chúng ta đi đếnquán bar nhé, để nhìn ngắm các bóng hồng.” Anh khẽ hừ nhẹ, hai tay đút vào túiquần: “Đi thì đi, anh mà lại sợ em à.”

Cô rảo bước nhanh về phía trước, đưa tay chặn một chiếctaxi lại, anh bước đến ghé sát vào bên tai cô thì thầm hỏi: “Đi thật à?” Côlườm anh nói: “Đây không phải là nói đùa đâu, ai nói với anh là em nói đùa?”Gương mặt anh buồn rầu ủ rũ: “Em thật là một người gian trá, thảo nào lại bảoanh không lái xe, nói cái gì là lãng mạn, muốn đi tản bộ ở đây.”

Cô không bằng lòng nói: “Bây giờ anh mới biết em sao?Này, Hách Gia Tuấn, có phải đây là ngày đầu tiên anh quen biết em không?” Taxidừng trước mặt cô, cô vội vàng chui vào xe, thò tay vẫy anh: “Nhanh lên đi, chúngta đi chơi lãng mạn.”

Anh phì cười: “Lãng mạn…” Anh chui lên xe, ngồi bêncạnh cô: “Được, đến lúc đó xem em có lãng mạn được không, mượn rượu uống phátđiên lên rồi đánh anh.”

Cô dùng khuỷu tay thúc vào bụng anh, giọng điệu uyhiếp: “Nếu anh mà mượn rượu giả điên, thì em sẽ đem anh đi làm thịt đấy.” Tàixế hỏi: “Xin hỏi hai người đi đâu?”

Hai người dị khẩu đồng thanh: “Quán rượu.”

Tài xế đảo mắt hỏi: “Đi quán rượu nào?”.

“Quán rượu gần nhất.” Vẫn là dị khẩu đồng thanh. Xechuyển bánh, trong mắt Gia Mĩ có chút cay cay khó chịu, kéo cửa kính xe xuốngmột nửa, gió thổi ù ù phà vào mặt cô, thổi mái tóc dài của cô tung bay, cô chỉcảm thấy lạnh, cảm giác lạnh ấy giống như con rắn, chui tận vào đáy tim cô, maymà làm cho nước mắt đông lại. Gia Tuấn thấy vậy vội vàng kéo cửa xe lên, giậngiữ hỏi: “Em bị bệnh à, lạnh như vậy sao lại mở cửa sổ ra.”

Cô thuận thế ngả vào lòng anh, ánh mắt long lanh:“Phải, em bị bệnh, bây giờ anh mới biết sao?” Cô cười: “Em bị bệnh không nhẹđâu, sắp phát điên lên rồi đấy.”

Anh ôm lấy cô, mỉm cười: “Đừng điên, hãy cùng anh đihết cả cuộc đời này rồi hãy điên.”

Cô lắc đầu: “Không được, em bây giờ sắp phát điênrồi.”

Anh nói rõ ràng từng chữ một: “Đây là mệnh lệnh, emchỉ có thể phục tùng.”

Cô dùng tay véo mũi anh, cười hì hì: “Chủ nghĩa đànông.”

Anh không cam chịu lép vế, dùng tay véo lại mũi cô:“Tấm gương sáng của phụ nữ.” Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, cố gắng vít cổ anhxuống, anh vội vàng hoảng hốt nói: “Này, Trình Gia Mĩ, đây là đang ở trên xetaxi đấy.” Cô cười đắc ý: “Em mặc kệ, em muốn KISS.”

Anh vội vàng đưa tay bịt miệng mình lại: “Cô gái nàythạt đúng là…” Tài xế tỏ vẻ không hài lòng khẽ ho húng hắng. Cô không để ý đếntài xế, chỉ cười đắc ý: “KISS, KISS nhé.”

Anh chẳng còn cách nào khác đành cúi xuống hôn nhẹ lênmôi cô. Cô gật đầu, trên gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng: “Thật là một đứa trẻngoan.” Anh chớp mắt nhìn, cô vùi đầu vào ngực anh: “Đến quán rượu thì gọi emnhé.”

Anh gật đầu đồng ý, cô cười thật tươi, nhưng trong mắtlệ đã rưng rưng, nước mắt ấy không kiềm chế được sắp sửa tuôn rơi. Cô vội vàngnhắm mắt lại, nhắm thật chặt, không dám mở ra một lần nữa. Anh ôm cô thật chặt,trong mắt cũng cay cay, hình như anh cũng rơi lệ.

Anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng biết cô muốnlàm gì. Nhưng nếu như vậy mà cô thấy vui vẻ, thấy thoải mái trong lòng thì anhcũng sẽ làm như không biết. Bởi vì, tình yêu của họ đã làm tổn thương đến nhiềungười, cũng làm tổn thương chính họ.

Hai người bọn họ sau này, chỉ cần làm hai kẻ xa lạquen thuộc nhất, biết rằng cả hai đều hạnh phúc là được.

Không cần biết thể xác cô ở chỗ nào, không cần biếttrái tim cô ở chỗ nào.

Cho dù ở bên kia bờ Thái Bình Dương xa lắc, cho dù ởchân trời góc biển.

Chỉ cần biết là hạnh phúc.

Chỉ cần hạnh phúc!