Tình Yêu Bên Trái

Chương 6



Xe dừng lại ở bến sông, hai bên dọc đường, gần nhưkhông nhìn thấy bóng người. Cô chạy về phía chiếc du thuyền của Dư Gia Lệ, Trênthuyền, không gian tĩnh lặng, không một tiếng động.

“Dư tiểu thư, tôi đến rồi.” Cô gọi lớn hai tiếng,không ai đáp lại. Tim đập thình thịch, cô chầm chậm bước lên phía trước, vừa đivừa gọi: “Cha, cha có ở đó không?”.

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Bao trùm lấy cô là cảm giác lo lắng sợ hãi, cô chạynhanh vào bên trong. Vào trong thuyền, cô sợ hãi bịt chặt mồm, tim cô co thắtlại, như bị hút hết sinh khí, cô gắng hết sức cũng không tài nào thở được.

Dư Giai Lệ đang ở giữa vũng máu, sắc mặt trắng bệch,mắt nhắm nghiền, rên lên khe khẽ. Cô hoảng hốt chạy lại, ôm cô ta vào lòng, runrẩy hỏi: “Ở đây có chuyện gì vậy: Cha tôi thì sao, ông ấy ở đâu?” Dư Giai Lệ mởmắt một cách khó nhọc, như thể thấy được hi vọng cuối cùng, hai tay gắng sứcnắm chặt lấy cánh tay cô. Gia Mĩ lo lắng phát khóc: “Nói cho tôi biết, là ai?Hung thủ là ai?”.

Dư Giai Lệ gắng gượng nói: “Đi…” Gia Mĩ chỉ thấy timmình thắt lại, nước mắt lăn dài: “Tôi đưa cô đến bệnh viện trước đã.” Dư GiaiLệ chỉ nắm chặt lấy tay cô, há miệng thở hổn hển: “Cô…”

Gia Mĩ vội vàng rút điện thoại, ngón tay run lẩy bẩy:“Trung tâm cấp cứu đúng không? Chỗ tôi đang có một người…” Giọng cô run run,đến đây thì không thể cất lên thành tiếng, nước mắt chảy tràn. Nhân viên củatrung tâm cấp cứu nọ an ủi Gia Mĩ không nên lo lắng, cứ nói từ từ thôi. Cô lúcnày mới nghẹn ngào: “Ngực cô ấy có một con dao, máu chảy không ngừng, tôi phảilàm gì bây giờ, làm thế nào để cứu cô ấy… tôi… tôi không biết phải làm thếnào…”

Điện thoại bỗng kêu lên một tiếng, rồi không nghe đượcbất kì âm thanh nào nữa, nó đã hết pin. Lòng như lửa đốt, cô ôm lấy Dư Giai Lệ:“Tôi dìu cô đến bệnh viện.” Dư Giai Lệ trợn mắt, ngón tay co quắp biến dạng,chỉ sống chết túm lấy cô, liên tuc lắc đầu. Gia Mĩ không đừng được khóc lớn:“Chúng ta nhất định sẽ chờ được xe cấp cứu tới. Cô đừng bỏ cuộc, họ nhất địnhsẽ đến cứu cô.”

Dư Giai Lệ đã không còn chút sức lực nào nữa, nhưngbỗng đẩy mạnh Gia Mĩ ra, gắng sức thốt lên: “Đi nhanh đi…” Gia Mĩ loạng choạngkhi bị Giai Lệ đẩy ra, đầu bất ngờ đập vào bàn trà, chỉ thấy trước mắt tối sầm,bất tỉnh.

Khắp nơi đều là máu, nhày nhụa, như ai vừa đổ hồ ramặt đất. Dư Giai Lệ nằm trên mặt đất, đã không còn sức lực. Ngón tay cô độngđậy, từ đôi mắt nhắm hờ, cô nhìn thấy một người đàn ông ló ra từ sau tấm rèm,quan sát bốn phía xung quanh, lau sạch dấu vân tay có ở khắp nơi.

Tất cả, đều là ý trời.

Giai Lệ có lòng tốt muốn giúp Gia Mĩ chạy thoát nhưnglại không ngờ chính mình đã đẩy Gia Mĩ vào nguy hiểm.

Số mệnh có lúc thích trêu ngươi thế này đây.

Vốn dĩ cô không có được tình yêu, Trình Gia Mĩ cũngkhông thể có được.

Cô nhìn Trình Gia Mĩ đang hôn mê bất tỉnh, kí ức cũbỗng ào ạt hiện về, dâng trào dữ dội. Trong phút chốc, cô đã quay về thời thơấu, trên trời từng đám mây trắng xoá bồng bềnh trôi, khắp nơi rực rỡ sắc hoadại. Trên cánh đồng rộng lớn, chỉ có cô và cha. Cha ôm cô vào lòng, hồn hậunói: “Giau Lệ của cha, dù nhỏ hay lớn, đều là bảo bối của cha”.

Bốn bề yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấycả tiếng thở, cô vùi đầu vào lòng cha, cười khanh khách: “Vậy thì sẽ không cóai dám bắt nạt con”

Cha mỉm cười: “Bây giờ sẽ không có ai, tươi lại lạicàng không có”. Cha bỗng nhiên đẩy cô ra như trêu đùa, cô ngẩng đầu lên, nhìncha tít mắt, không chút hoang mang, đến một chút sợ sệt cũng không hề có.

Bởi vì cô biết, cha nhất định sẽ lại hiền từ đón côvào lòng.

Bất luận thế nào, cha sẽ đón láy cô, sẽ không để côphải sợ hãi dù chỉ một chút.

Từng cơn đau cứ nhói lên trong bụng cô, toàn thân côkhe khẽ run lên. Từ nhỏ đến lớn, bất kể chuyện gì lớn nhỏ cô đều nghe theo cha,cha bảo cô đi về phía đông thì cô sẽ không bao giờ tiến về phía tây. Nhưng mà,chỉ duy nhất một lần, cô tự chọn con đường của riêng mình.

Nhưng chính con đường đó đã đẩy cô đến vùng đất chết.

Có lẽ, cô đã sai thật, sai ở chỗ đã tự chọn con đườngcho mình. Cô gọi khẽ: “Cha”. Nước mắt cứ thế ào ạt trào ra.

Tất cả, vốn dĩ đã không kịp nữa rồi, cô không kịp đitrên con đường của mình, không kịp hối hận nữa rồi. Cô từng mơ ước, có thể cùngGia Tuấn sống đến đầu bạc răng long, nhưng con đường cuộc đời cô lại quá ngắn,ngắn đến nỗi mới chỉ có hai mươi năm đã đi đến tận cùng.

Nếu như có thể tiếp tục sống, nếu như ông trời lại chocô một cơ hội nữa, cô sẽ là người con gái kiên cường như Gia Mĩ, cho dù phảirơi lệ, cho dù phải đau khổ, cô cũng sẽ chịu đựng. Cho dù trời có sụp xuống,cho dù lệ có nhoà mi, cô cũng sẽ cười mà nói rằng: “Không sao, thật sự khôngsao cả”

Tất cả đã không kịp.

Nhưng, nếu như có kiếp sau, nếu như có đời sau, nhấtđịnh sẽ kịp.

Kịp, kịp để cô làm lại chính mình.

Đầu Gia Mĩ đau nhức, cô muốn mở mắt ra. Gia Tuấn ngồibên kcajnh, lo lắng hỏi: “Thế nào, Chỗ này em thấy không thoải mái”

Gia Mĩ muốn nói điều gì đó.

Hai viên cảnh sát cũng lao tới, hỏi: “Tiểu thư, côthấy thế nào rồi?”. Gia Mĩ thấy cổ họng như có vật gì chặn lại, không thể thốtthành lời, nước mắt tuôi rơi. Lòng Gia Tuấn lại càng như lửa đốt, anh nhẹ nhànglay cánh tay cô: “Em đừng khóc, đừng lo lắng, tất cả đều đã qua rồi”

Gia Mĩ nghiêng mặt qua một bên, không muốn cho anhnhìn thấy anh vuốt nhẹ gương mặt cô, ánh mắt dịu dàng như làn nước: “Anh tin làem không giết cô ấy, hãy nói lại tất cả những gì em biết và nhìn thấy”

Gia Mĩ đờ người, nhưng lập tức định thần lại hỏi: “Emgiết cô ấy?” Một tay cô túm chặt lấy cánh tay anh, cô mở to mắt, lắc đầu lialịa: “Em không giết người, em thực sự không giết”

Viên cảnh sát nói: “Tiểu thư, hiện tại chỉ có vân taycủa cô”

“Không thể thế được, nhất định là còn có một ngườikhác”. Gia Mĩ trả lời một cách chắc chắn. Khi đầu đập vào một vật gì đó, choángváng sắp bất tỉnh, cô rõ ràng nghe thấy tiếng giày da đi trên đất. Ngón tay củangười đo, còn nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô, khẽ than như thương hại như oán hận.

Hắn là ai? Tại sao lại giết Giai Lệ? Tại sao lại đổtội cho cô lại than lên nặng nề như vậy.

Lẽ nào lại là cha? Đầu co như có tiếng sấm dội.

Cô ngẩn người.

Gia Tuấn hỏi một cách cẩn thận: “Gia Mĩ, có phải emvừa nghĩ ra chuyện gì?” Cô liếc nhìn anh, cúi mặt, lắc đầu lia lịa: “Em chẳngnhớ gì cả”

Viên cảnh sát khuyên: “Tiểu thư, co nên nghĩ lĩ lại,có phải còn một người nữa có mặt ở hiện trường?”. Chân tay cô lạnh toát, cảkhuôn mặt trắng bệch đáng sợ. Cô lắc lắc đầu: “Tôi thực sự không nhớ gì cả, nóichung, vẫn còn một người nữa ở hiện trường”

Nếu đoán không sai, thì đó đúng là cha, Dư Giai Lệ rõràng đã nói trong điện thoại, hẹn cha đến du thuyền. Nhưng khi Gia Mĩ đến thìcha đã mất tích, còn Giai Lệ thì nằm thở thoi thóp.

Bây giờ chỉ có cách tìm được cha mới có thể hiểu rõchân tướng.

Nhưng đó là cha ruột của cô, là máu mủ ruột già thìsao có thể đổ tội cho cô! Làm sao ông có thể nhẫn tâm làm như vậy! Ông thật sựtàn nhẫn đến mức mất hết nhân tính say sao? Đến cả việc giết người cũng dámlàm?”

Cô nhìn anh chằm chằm, thử mỉm cười, nhưng mặt cứng đờkhông tài nào giãn ra được. Cô thở hổn hển nói: “Không phải ông ấy”

“Em không lừa được anh đâu”. Gia Tuấn như đang cắnmôi, “Nhiều năm như vậy, anh vẫn không hiểu em là người thế nào? Vừa rồi, tạisao đến ánh mắt anh em cũng không dám nhìn thẳng vào?” Anh gần như rít lên:“Nếu không phải ông ta thì sẽ là ai? Trình Gia Mỉ, em có biết nếu làm như vậylà sẽ hại chính bản thân mình hay không? Tại sao lại nhận tội thay ông ta? Anhmuốn em nói rõ chân tướng với cảnh sát.”

Lòng cô thấy khó chịu, hai mắt đỏ mọng, chỉ khôngngừng nhắc đi nhắc lại: “Không phải ông ấy”. Gia Tuấn gần như tuyệt vòn, ngườicon gái này, người con gái anh yêu tha thiết lại ngốc nghếch đến mức này sao.Giọng anh trở nên não nề: “Nếu như trong lòng em vẫn có anh, em hãy nói sự thậtvới cảnh sát”

Cô chỉ lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Thậtsự không phải ông ấy”.

Mỗi lời nói ra đều yếu ớt như thế, Gia Tuấn ngồi bêncạnh, hút thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhưng không lên tiếng.

Đèn trong bệnh viện sáng vô cùng, sáng đến mức nhưchiếu xuyên qua cả hai con người. Dư tiên sinh nhìn thi thể của Giai Lệ, cốgắng không biểu hiện cảm xúc, nhưng cho dù trấn tĩnh đến mức coi như không cóchuyện gì xảy ra, thì tay ông vẫn run rẩy, toàn thân cũng run lên không ngừng.

Cảnh sát nói: “Nếu như ông xác nhận đây là con gái củaông, thì phiền ông kí tên”. Dư tiên sinh nhìn viên cảnh sát đầy khó nhọc, vẫnkhông chút biểu cảm. Ông ta không dám cử động, cũng không dám lên tiếng. Ông sợnếu mình cử động thì nước mắt sẽ trào ra. Bao năm qua, ông lao tâm khổ tứ trảira con đường tốt nhất cho Giai Lệ. Nhưng cô lại ra đi như thế này.

“Tại sao co lại có thể? Tại sao cô bỏ lại cha mình,tại sao lại ra đi như vậy?”

Hai chân ông mềm nhũn, loạng choạng ngã nghiên về phíasau. Bà Dư vội vàng dìu lấy ông, nghẹn ngào nói: “Ông không nên quá đau lòng”

Ông ngẩn người nhìn vợ, hồi lâu mới khó nhọc thốt lên:“Con gái… của chúng ta, đứa con gái duy nhất đã như thế này…” Giọng ông runrẩy, nói không thành lời.

Cảnh sát thấy thần sắc ông dần trấn tĩnh lại mới nói:“Nếu như là Dư tiểu thư, phiền ông kí tên”. Ông không nói gì, hai mắt nhìn chằmchằm vào Giai Lệ đang nằm trên giường. Dư phu nhân buông bàn tay nắm lấy tayông, nói với cảnh sát: “Để tôi đi vậy”. Ông đột nhiên giơ tay ra, nắm chặt lấycổ tay bà, lạnh lùng nói: “Tôi đi”. Ông bỗng chốc như già đi vài chục tuổi, nửabước chân cũng cảm thấy đi thật khó khăn. Dư phu nhân đi sau ông, nước mắt lãchã, khóc không ngừng. Bốn phía xung quanh ánh đèn soi sáng rực, giống như đangđi vào giữa đám phóng viên, khắp nơi đều là đèn flash nháy sáng, thật khiến chongười ta cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến phát điên lên. Móng tay ôngvéo vào lòng bàn tay, như sắp không chịu nổi muốn khóc to lên.

Viên cảnh sát bên ngoài nhìn thấy hai người bước raliền lấy bút, chỉ lên một chỗ trên tờ giấy, nói: “Kí vào đây”. Tay ông runrẩy đón lấy cây bút, mọi thứ trước mắt như nhoè đi. Mặt giấy dần dần thấm đầyvết nước, nhoè đi một vùng lớn, dần dần thấm vào với nhau. Ông đập bút rần mộttiếng xuống bàn. Ông không chịu nổi nữa, ôm lấy ngực, nước mắt như đập nước vỡchảy tràn khắp mặt.

Cả đời này, ông hô mưa gọi gió, danh lợi đều đạt được.Ông tự cho rằng, chẳng có gì là không thể, nhưng hiện tại, ông đã mất đứa congái yêu quý nhất của mình.

Ông gắng gượng ôm lấy ngực, móng tay gần như cắm sâuvào trong thịt, cả người nghiêng ngả quỳ gục xuống đất, khóc thảm thiết nhưkhông còn là mình nữa.

“Cha, con cũng là một con người, con cũng có tình cảm,con không phải là một con rối”

“Giai Lệ…”

“Con rối không có tri giác, nhưng con thì có, con biếtđau, biết tổn thương, biết buồn, biết rơi lệ. Cha biết không? Con cũng biếtđau… Cha luôn nói với con, chỉ nên vì tiền của anh ấy, nhưng trái tim con, conkhông thể kìm nén được. Con thực sự, kiểm soát không nổi tim mình… Cha, conkhống chế không nổi… Con sắp phát điên rồi…”

Ông thở khó nhọc, lòng đau đớn vô cùng, giống như bịhàng ngàn mũi tên sắc nhọn bắn trúng, nỗi đau không thể kìm nén. Dư phu nhânvội vàng dìu lấy ông, khóc lóc nói với cảnh sát: “Mau đưa đi bệnh viện, ông ấybị bệnh tim”. Ông khó nhọc ngẩng mặt lên, nhìn vợ, thốt ra từng tiếng đứt đoạn:“Xin… lỗi…”

Dư phu nhân khóc như mưa: “Ông đừng nói nữa, tôi sẽkhông trách ông đâu”. Ông lắc đầu: “Tôi… sai rồi…” Ông luôn luôn cho rằng, chỉcần có tiền có quyền, người thân của ông sẽ có được cuộc sống hạnh phúc. Thựcra, ông đã sớm sai rồi, sai lại càng sai, sai đến mức không thể cứu chữa đượcnữa.

Tất cả mọi thứ xung quanh dần dần đều trở nên mơ hồ.Trong khoảng mù mịt, ông lờ mờ nhìn thấy Giai Lệ với nụ cười rạng rỡ, nụ cườicó thể thiêu đốt trái tim của người khác. Tim ông như thắt lại, như sắp nghẹtthở. Ông giơ tay ra, thử túm lấy cô nhưng không thể. Ông tuyệt vọng mở to mắt,cả người như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

Chỉ là vì đã không còn kịp, chỉ là vì không còn cáchnào để gắng gượng.

Thì ra, tất cả, cuối cùng cũng không kịp.

Trong phòng thẩm vấn, Gia Mĩ ngồi trước chiếc bàn lớn,thỉnh thoảng lại ngẩn đầu lên nhìn giám chế. Cảnh sát hỏi: “Cô đến đó làm gì?”.Cô xoa tay nói: “Là Dư Giai Lệ gọi điện thoại bảo tôi đến”

Cảnh sát hoài nghi hỏi: “Gọi cô đến làm gì?”

Cô cúi đầu, cố ý giấu chuyện của cha, chỉ nói: “Cô ấynói có chuyện muốn nói với tôi, nên tôi đến”

Viên cảnh sát hơi nhếch mày, “Chỉ có vậy thôi?” Cô gậtđầu, thần sắc càng không thoải mái. Viên cảnh sát đã chú ý đến biểu hiện củacô, lạnh lùng nói: “Cô đi lúc mấy giờ?”

Cô nghĩ ngợi: “Khoảng 2 giờ chiều”

Viên cảnh sát nhăn trán, “Dư Giai Lệ chết lúc 2g rưỡichiều” Cô lắc đầu “Không phải tôi giết, tôi đi taxi đến đó thì nhìn thấy cô tanằm giữa vũng máu”

Viên cảnh sát không tin cô, nói: “Trình tiểu thư, tốtnhất cô nên hợp tác với chúng tôi”

Cô chỉ lắc đầu: “Anh nhất định phải tin tôi, tôi khônggiết người, tôi thực sự không giết”. Viên cảnh sát cầm một tờ báo ra, “Nếu nhưtờ báo không viết sai thì hai người là tình định. Thêm nữa, theo như những gìcô nói trước đấy, Dư Giai Lệ lần đó muốn hãm hại cô, đúng không?”. Ánh mắt viêncảnh sát như muốn đối chất cô, “Trình tiểu thư, cô hoàn toàn có động cơ để giấtngười”

“Lần đó là cô ta hãm hại tôi, tôi bị mọi người chorằng là nhân tình của Gia Tuấn, nhưng tôi trước giờ chưa nghĩ đến việc sẽ giếtcô ấy”. Cô có vẻ kích động: “Các anh nên đi tìm hung thủ giết người, chứ đừngđổ tất cả cho tôi, như vậy là không công bằng với tôi”

Viên cảnh sát nói: “Trình tiểu thư, hiện trường chỉ códấu vân tay của cô. Cô nói có thêm người khác, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm rabất cứ chứng cứ hay manh mối nào chứng minh có người nào khác cũng ở đó.

Gia Mĩ cảm thấy thật khó để bao biện, lúc đó cánh cửabỗng mở, một viên cảnh sát khác bước vào, nhìn chằm chằm vào cô: “Khoảng thờigian đó, cô có nhìn thấy Trình Minh Lãng không?”

Cô giật mình: “Tôi không thấy ông ấy”. Cảnh sát nghingờ hỏi: “Tại sao Hách tiên sinh lại khăng khăng nói là cô đã gặp ông ấy. Cóphải cô còn giấu chúng tôi chuyện gì đó? Trình tiểu thư, tôi hy vọng cô sẽ nóivới chúng tôi sự thật, như vậy, chúng tôi mới có thể giúp cô”

Giọng cô kiên quyết: “Tôi thực sự không nhìn thấy ôngấy, nếu tôi nhìn thấy, tôi sẽ nói”. Không phải cô muốn che tội cho cha, chỉ làcô nghĩa, nếu không phải ông ấy, cho dù chỉ là một phần nười nghìn cơ hội thôicô cũng sẽ không khai ra ông. Thêm nữa, cô đúng là không nhìn thấy cha mìnhxuất hiện tại hiện trường vụ án mạng.

Viên cảnh sát nói: “Nếu như tất cả là đúng, chúng tôihoàn toàn có căn cứ để khởi tố cô tội giết người”. Cô gần như không còn nhậnbiết được gì nữa: “Tôi rõ ràng đã không làm, tại sao lại khởi tố tôi?”

Viên cảnh sát nói: “Vậy thì cô hãy bình tĩnh nghĩ lại,có chuyện gì đặc biệt không?” Lòng cô như tơ vò, cô cao giọng nói: “Tôi đã nóirồi, lúc đó rõ ràng tôi nghe tiếng giày da, sao các anh cứ không chịu tin tôi?”

“Trình tiểu thư…” viên cảnh sát thử an ủi khuyên nhủ.Mắt cô nóng rực, cô bặm môi. Viên cảnh sát hạ giọng: “Trình tiểu thư, tôi hiểuđược tâm trạng của cô, nếu cô có gì buồn rầu khó nói thì cứ nói, chúng tôi sẽcố gắng hết sức giúp đỡ cô.

Cô mím môi, gắng sức nuốt nước mắt vào trong, chỉ nhắcđi nhắc lại: “Tôi không giết người”

Viên cảnh sát nhìn thấy diễn biến cảm xúc của cô, cũngkhông tiếp tục gặng hỏi nữa, chỉ nói: “Thế nào rồi?”. Cô không đáp lại, GiaTuấn đứng bên. Viên cảnh sát nói: “Nếu như không có bất kỳ chứng cứ và manh mốinào, sau khi bị tạm giam, chúng tôi sẽ chính thức bắt giam Trình tiểu thư”

Gia Tuấn không dám tin vào tai mình: “Sao? Bắt giam?”

Viên cảnh sát gật đầu: “Không sai, chính thức bắtgiam…”

“Cô ấy không giết người. Tôi nói với ông, cô ấy tuyệtđối không giết người”. Gia Tuấn hét lên. Viên cảnh sát ái ngại: “Hách tiênsinh, không phải anh nói cô ấy không giết người thì là không giết người, tất cảmọi việc đều phải có chứng cứ”

Gia Tuấn nghiến răng: “Tốt thôi, muốn chứng cứ ư,được, anh chờ đấy, tôi sẽ tìm về cho anh”. Anh nhìn chằm chằm Gia Mĩ, hơi dằngiọng xuống: “Trình Minh Lãnh đã phạm tội, nếu hiện trường vụ án mạng vẫn còncó người khác thì tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó”. Anh thốt ra từng tiếng nặngnề: “Bất luận hắn trốn ở đâu, tôi cũng sẽ tìm ra hắn”

Gia Mĩ cúi đầu, không nói.

Gia Tuấn thì thầm: “Trình Gia Mĩ, em nhất định phảiđợi anh, không được nhận tội. Không làm thì không được nhận, cho dù tất cả mọingười đều không tin em, anh vẫn luôn tin em”

Cô vẫn cúi đầu không dám động đậy.

Anh nhìn cô, nước mắt lưng tròng: “Nếu không có em,anh phải làm thế nào đây? Nếu thật sự không có em, mất em, anh không biết nênlàm sao mới có thể sống nốt cuộc đời này. Cho nên, để cuộc đời này trôi qua nhẹnhàng hơn, anh không cho phép em chết trước mặt anh, không cho phép em biến mấtkhỏi anh”

Cô vẫn cúi đầu, cố sống cố chết cắn chặt môi, khôngdám ngẩng đầu. Cô sợ ngẩng đầu lên mặt sẽ đầy nước mắt. Khi còn nhỏ, vì ốm yếunên cô mới học được cách sống kiên cường. Thực ra, sự kiên cường đó chỉ giốngnhư lớp vỏ trứng, có những lúc rất cứng cáp, dường như cô đang đúc cho mình mộtchiếc khiên kiên cố, không gì có thể xuyên thủng, nhưng cũng có lúc nó lại mongmanh dễ vỡ, mà một khi vỡ thì không tài nào ghép lại hoàn chỉnh.

Vỡ nát chỉ để lại những mảnh vụn đầy mặt đất.

Anh tiếp tục nói: “Em kiên quyết giấy giếm là có lý docủa em. Nhưng anh tin, nhất định có người khác cũng ở du thuyền. Vì thế anh sẽđi tìm, bất luận đó là ai. Anh cũng không cần biết có tìm ra chứng cứ haykhông, nói tóm lại, anh sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy đến với em, một ngànlần, một vạn lần cũng không thể”.

Cô lại càng cúi đầu thấp hơn, dường như muốn chuixuống đất. Hồi lâu sau, bên tai không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, cảnh sátnhẹ nhàng tháo còng tay cho cô. Cô khẽ ngẩng đầu lên, Gia Tuấn đã biến đâu mất.Cô cố gắng mỉm cười nhưng nước mắt đã chảy tràn trên mặt.

Cả cuộc đời, một giấc mơ đẹp biết bao.

Nhưng cuộc đời, dài như thế, lâu như thế, lâu đến vôhạn, lâu đến không thể nhìn thấy tận cùng. Cô không biết cuộc đời có cả cô vàanh sẽ có thể tiếp tục kéo dài được nữa không.

Có lẽ cuộc đời của cô và anh đã sớm kết thúc rồi

Trình Minh Lãng đã biến mất vô lý như thế, dù có tìmthể nào cũng không thể tìm ra. Trinh thám tư, cảnh sát, tất cả mọi người, aicũng tìm ông ta. Gia Tuấn nhìn dòng người qua lại trên phố, trong lòng lại càngbuồn não nề. Cách ngày khởi tố vài ngày, anh vẫn chưa tìm ra bất kỳ cách nào.Một chiếc xe nhỏ bỗng dừng ở phía trước, Hách phu nhân bước xuống, lạnh lùngnói: “Đến tận bây giờ, con vẫn còn điên rồ như thế sao?”

Anh chậm rãi nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến con”

Bà lạnh lùng quát: “Nếu như con không phải là con ta,ta cũng chẳng quan tâm đến con làm gì”

Anh vẫn không lưu tâm: “Vậy thì chúng ra sẽ cắt đứttình mẹ con”

Hách phu nhân giận run người: “Lại nói những lời hàmhồ đó, ta đảm bảo với con Trình Gia Mù lần này nhất định chết chắc”

Anh tái mặt: “Vậy thì con cũng chết”

Hách phu nhân kìm nén cơn tức giận, mặt không biến sắcnói: “Vậy chúng ta giao dịch trên giấy, mẹ con ta thoả thuận”. Sắc mặt anh càngsa sầm xuống, đến cả chuyện đại sự cả đời của con trai mà cũng có thể trở thànhmột cuộc trao đổi giao dịch. Hách phu nhân nghiến răng, nhìn chằm chằm GiaTuấn: “Đúng thế, vì ta không quản nổi con, cho nên chỉ có thể dùng cách hạ lưunày. Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch trên giấy. Nếu con gật đầu, Trình GiaMĩ sẽ không sao. Nhưng nếu con không làm được, cô ta sẽ phải chết”

Lòng anh đau nhói, nhưng vẫn cười nhạt nói: “Chứng cứsẽ được tìm ra, mẹ còn cách nào khác nữa? Tiền không phải vạn năng, ít nhất đếnhiện tại, nó không vạn năng”

Hách phu nhân hơi mím môi: “Ta phải cứu cô ta thế nào,đó là chuyện của ta. Cái này con không cần quan tâm. Điều duy nhất con có thểlàm là sau khi cô ta được thả phải cắt đứt mọi quan hệ với cô ta”

Anh nhìn bà đầy ẩn ý, cười nói: “Một nhát dao, cắtthành hai đoạn, cũng có thể cắt thành bốn đoạn, năm đoạn, vô số đoạn. Cho nên,muốn làm như vậy thì phải có một con dao tốt, phải sắc nhọn vô cùng, bất luậntrong trường hợp nào đều không thể làm con dao này bị gãy”

Hách phu nhân tức sôi người, nghiến răng nói: “Ý củacon là…” Anh cười lạnh lùng: “Ý của con là gì, mẹ chắc đã rõ”

Hách phu nhân trợn mắt nhìn Gia Tuấn, ánh mắt sắc nhưdao lia qua: “Con đừng hối hận”

Anh cũng nhìn thẳng vào bà nói: “Nếu có một ngày conhối hận, con sẽ quỳ trước mặt mẹ, sau đó sẽ biến thành một con rối vô thức”

Hách phu nhân giận đến mức run rẩy nói: “Được, anh đượclắm”

Lòng anh thắt lại, nhu bị dao đâm: “Con được như vậylà do mẹ nuôi dạy”

Hách phu nhân tức giận tột đỉnh, nhưng vẫn cười nói:“Chỉ vì một đứa con gái, lại là một đứa con gái có bệnh!” Bà đứng trước mặtanh, hỏi: “Con có biết không, Dư tiên sinh vì bệnh tim nên đã phải nhập việnrồi”

Anh đờ người, không nói gì. Bà lạnh lùng cười: “Chỉ vìcó mình Trình Gia Mĩ con đã làm tổn thương bao nhiêu người, Giai Lệ, Dư tiênsinh, ông nội, cả cha con và ta”. Bà nhếch mày hỏi: “Thực sự là đáng sao? Đứccon gái đó thực sự đáng để con làm như vậy sao? Vứt bỏ thân phận, vứt bỏ ngườithân, gần như vứt bỏ mọi thứ”

“Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đáng hay khôngđáng, chỉ có bản thân mình mới biết được”. Anh liếc nhìn bà rồi quay đầu bướcđi. Hách phu nhân mặt xanh mét, nói vọng lại từ phía sau lưng anh: “Có nhưngkhi yêu một người, không phải cứ yêu mù quáng như vậy, phải suy nghĩ rất nhiềuthư. Nếu như tình yêu thực sự chỉ có vậy, muốn yêu là yêu, yêu tuỳ ý thì có vẻquá dễ dàng. Con nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, con muốn cô ta tiếp tụcsống hạnh phúc hay là sống trong tù, vĩnh viễn khong thể nhìn thấy ánh sáng mặttrời, đợt chết dần chết mòn.

Người anh khẽ run lên. Tán cây trên đầu không ngừng đổlá vàng, từng chiếc từng chiếc nhẹ nhàng lướt qua người khiến Gia Tuấn cảm giácnhư mình ngạt thở.

“Con phải nghĩ cho kỹ, con muốn cô ta tiếp tục sốnghạnh phúc hay là sống trong tù, vĩnh viễn khong thể nhìn thấy ánh sáng mặttrời, đợt chết dần chết mòn!” Câu nói này giống như lời chửi rủa không ngừngvang lên trong đầu anh. Gia Tuấn mở to mắt, tim đập dữ dội, dường như có ngườiđi guốc trong bụng, khó chịu đến nghẹt thở.

Phải mất bao nhiêu công sức trải qua bao nhiêu chuyện,cô mới chấp nhận anh.

Biết bao khó khăn, biết bao đau khổ và tổn thương, anhđều đã gặp phải. Vậy mà ở giây phút quan trọng này, anh lại phải từ bỏ cô.

Nhưng làm sao anh có thể từ bỏ, cô không chỉ là ngườicon gái anh yêu mà còn là cuộc đời anh.

Nếu như anh không có cô, từ bỏ cô, thì chẳng khác nàoanh đang từ bỏ chính cuộc đời mình.

Quãng đời sau này, một mình anh, sẽ phải tiếp tục sốngthế nào?

Anh nhích từng bước lên phía trước, lòng trống rỗng,không hiểu sao lại đi đến đồn cảnh sát. Anh nói giọng hoang mang: “Phiền anhcho tội gặp Trình Gia Mĩ một chút”. Hai người gặp nhau rất suôn sẻ, anh nhìn nữcảnh sát đang đứng gác cạnh cô, gượng cười nói: “Em nói xem, cho cô ta ít tiền,thì cô ta sẽ đi khỏi chứ”

Gia Mĩ cười: “Làm sao mà được”

Anh nói: “Ừm. anh nghĩ là không được, anh cũng nghĩvậy thôi”

Gia Mĩ trách: “Bây giờ là lúc nào, anh vẫn còn có tâmtrạng nghĩ cái đó sao?”

Anh cười trừ: “Vì anh đã tìm ra chứng cứ có thể giúpem”. Hai tay anh đặt lên mặt bàn sắt lạnh toát, từng ngón tay giống như nhữngchú kiến chầm chậm bò lên mặt bàn, tiến về phía tay Gia Mĩ. Anh chỉ nhẹ nhàngchạm vào tay cô mà không dám nắm chặt lấy.

Gia Mĩ giật mình: “Anh sao vậy?”

Gia Tuấn không thể cười tiếp được nữa, hai mắt rơm rớmnước chỉ muốn bật khóc. Anh cúi đầu xuống, nén nước mắt vào trong, rồi lạingẩng đầu lên, gượng cười: “Vì có thể cứu em nên anh rất vui”

Gia Mĩ mấp máy môi, hồi lâu sau, mới thốt ra một câu:“Vậy thì tốt quá”

Anh cười ha ha: “Vậy sau này có thể quảng cáo cho đámăn mày, bảo họ không cần đi xin tiền nữa, không sao cả, chỉ cần vào tù là cóthể sống được”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìn thấulòng anh. Nhưng ánh mặt anh đột nhiên lẩn trốn: “Em sao lại nhìn anh như thế, ýkiến này không hay sao?” Cô buồn bã, “Nếu tìm không được chứng cứ cũng chẳngsao, anh đừng tự trách mình”

Anh cười lớn: “Trình Gia Mĩ, em đã bao giờ thấy việcnào anh chưa làm được chưa?” Ánh mắt cô sáng lên: “Em vẫn luôn tin tưởng anh”.Anh cười ha ha, khẽ vuốt mũi: “Ngoan, thế này mới phải chứ”

Cô lấy hết can đảm, nói ra những suy nghĩ trong lòng:“Nhưng lần này, em không tin anh. Em không tin anh có chứng cứ, em biết em chếtchắc rồi”

Sắc mặt anh bỗng sầm xuống, nghiêm trọng nói: TrìnhGia Mĩ, em sẽ không chết, hãy tin anh, em sẽ không sao đâu!” Cô chỉ lắc đầubuồn bã, “Gia Tuấn, em thực sự không sao cả. Nhưng em xin anh hãy chăm sóc bảnthân thật tốt”. hai tay cô run rẩy nắm lấy tay anh: “Cho dù em có ngồi tù, chodù em có bị xử bắn cũng không sao, thực sự không sao đâu, em chỉ…” CÔ cúi đầu,lấy tay che mặt, khóc nức nở.

Anh cố gắng kìm nén không để nước mắt trào ra, dịu dàngnói: “Này, Trình Gia Mĩ, em có thể có khí phách một chút có được không? Ngườilà do em giết sao? Rõ ràng không phải em giết người, tại sao lại bắt em vào tù?Tại sao lại ép em phải chết? Cho nên, em nhất định không sao cả, sẽ không cóbất cứ chuyện gì xảy ra với em. Anh nhất định không để em có chuyện, nghe rõchưa?” Anh xoa đầu cô, cười nói: “Này, em có nghe rõ không đấy. Hách Gia Tuấnnày, không cho phép Trình Gia Mĩ xảy ra chuyện gì! Tuyệt đối không cho phép”

CÔ vẫn đang khóc, lắc đầu lia lịa: “Em không nghe thấygì cả, không nhìn thấy gì cả. Trong đầu em bây giờ trống rỗng, không thể suynghĩ được gì, chỉ biết, em phải rời xa anh, cuộc đời này, em không có cách nàođể ở bên cạnh anh”

Hơi thở Gia Tuấn dần nặng nề, tim như có một hòn đá đèxuống trĩu nặng đến nghẹt thở. Anh thử mỉm cười, nhưng mặt anh cứng đời khôngthể cười nổi. Anh chậm rãi nói: “Trình Gia Mĩ, cho dù kiếp này mình có bỏ lỡcũng không sao, kiếp sau, kiếp sau nữa nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau”. Anhgục đầu vào đầu cô, không kìm nén nổi nữa liền bật khóc, thì thầm: “Anh yêuem…”

Xe đi dọc theo con đường về nhà, tất cả cảnh vật trướcmắt sao quen thuộc đến thế, vườn hoa thân quan, những căn nhà thân quen. GiaTuấn lái xe vào nhà mà không bị cản lại. Hách phu nhân sớm biết anh sẽ quaylại, ngồi trên ghế sô-pha nhìn anh, lãnh đạm nói: “Cuối cùng con vẫn quay vềnhà”

Ông nội thấy Gia Tuấn gầy đi nhiều, không kìm lòngnổi, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt già nua: “Cháu gầy quá,nhìn mặt cháu kìa, gầy hốc hác, thật không hiểu cháu đã sống thế nào?”

Gia Tuấn cở áo khoác ngoài, đổ cả thân người lên ghếsô-pha, giọng khàn khàn: “Cháu muốn cô ấy sống, chỉ cần sống thì thế nào cũngđược”. Hách phu nhân sa sầm mặt: “Vừa quay lại đã ra điều kiện với ta”

Gia Tuấn cười lạnh lùng: “Mẹ, vốn dĩ là giao dịch,đúng không? Dù sao con cũng đã quay lại, mẹ nên thực hiện lời hứa của mình”.Hách phu nhân không thèm quan tâm nhìn anh, một lúc sau, mới chậm rãi thốt ratừng tiếng lạnh lùng: “Được, đây chính xác là một cuộc giao dịch”

Ông nội bỗng run lên dữ dội, như đang chịu đựng mộtnỗi đau đớn tột cùng: “Giao dịch, máu mủ ruột già mà lại cần giao dịch sao? Saunày, không phải là sẽ cưới vợ cho cháu, đem đến cho cháu những điều tốt đẹp haysao? Khiến cháu hiếu thuận với cha mẹ mà cũng là giao dịch sao?”

Gia Tuấn đưa mắt nhìn về phía ông nội, lòng xót xa.Ông nắm lấy bàn tay anh, dỗ dành: “Đừng cãi lời mẹ cháu nữa, mẹ cháu chỉ muốntốt cho cháu thôi”

Gia Tuấn quay mặt đi, nhìn mẹ, ánh mắt lạnh lùng: “Mẹlàm ơn, đi cứu cô ấy ngay bây giờ đi. Con không muốn nhìn cô ấy bị giam trongtù, càng không muốn cô ấy chết”. Hách phu nhân người hơi cứng lại, mặt nở nụcười: “Đương nhiên, ta sẽ nhanh chóng thu xếp. Sau này, con phải đưa cô ta ranước ngoài! Tuyệt đối không để cô ta chết như vậy” Bà cầm lấy điện thoại, bấmsố gọi cho Hà Văn Hiên: “Hà luật sư, có thể cứu cô ta”

“Hà Văn Hiên có thể cứu cô ấy?” Gia Tuấn nhăn mày.Hách phu nhân sầm mặt lại, “Hà Văn Hiên đương nhiên cứu được cô ta, nhưng chacô ta cũng có thể cứu được cô ta. Dù sao thì Trình Minh lãng cũng đã phạm tộibuôn bán ma tuý, nên phạm thêm tội giết người cũng chẳng hề gì”

Gia Tuấn hơi chau mày: “Làm mẹ giấu Trình Minh Lãngđi”

Hách phu nhân tức giận: “Trong mắt con, ta chỉ có thểlà hạng người đó sao? Trình Minh Lãng bị Hà Văn Hiên giấu đi, liên quan gì đếnta? Ta chỉ thuận nước giong thuyền thôi”. Gia Tuấn hơi nhếch miệng: “Thuận nướcgiong thuyền? Là giao dịch mà, đúng là cách khiến con phải thoả hiệp. Hà VănHiên chỉ là trợ thủ, hay là công cụ để lợi dụng mà thôi”

Hách phu nhân tức giận trợn mắt: “Ta không quan tâmcon nghĩ gì, dù sao thì ra cũng có trách nhiệm giao Trình Gia Mĩ ra, con chỉcần không có mối liên hệ nào với cô ta là được”. Gia Tuấn chầm chậm rút thuốclá từ trong túi áo ra, ngậm thuốc vào mồm, “Con sẽ làm một Hách Gia Tuấn khiếnmẹ tuyệt đối hài lòng”. Hách phu nhân giận dữ nhìn anh “Hy vọng là thế”

Gia Tuấn nhìn thẳng vào bà, nụ cười ánh trong khoémắt. Hách phu nhân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy gai người. Bà hỏi ngờ vực:“Con còn có suy tính nào khác? Mẹ cảnh báo với con. Lần này chúng ta phải mựcđen giấy trắng rõ ràng. Nếu như con dám có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào…

“Mẹ đảm bảo Gia Mĩ sẽ sống tốt, đúng không?” Gia Tuấncười nhạt cắt lời Hách phu nhân: “Yên tâm, lần này, con sẽ làm một Hách GiaTuấn để mẹ hài lòng nhất, tuyệt đối không dối trá”

Hách phu nhân nhìn anh nhưng vẫn lo lắng, bất an. GiaTuấn ngồi cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không dối trá. Mẹkhông phải muốn một công tử Hách Gia Tuấn hào nhoáng hay sao? Được, con sẽ làmđến lúc mẹ hài lòng thì thôi”

“Công tử hào nhoáng?” Hách phu nhân không hiểu nổinhững suy nghĩ này, quay sang hỏi ông nội Gia Tuấn: “Cha, nó đang nói gì vậy?”Ông nội vốn đã thấy mơ hồ, ngồi thẫn thờ hồi lâu, mới chậm chạp lên tiếng: “Nócó lẽ muốn học theo các công tử nhà giàu, cả ngày không làm việc mà chỉ chơigái, kết bè kết đảng làm ăn gì gì đó”

Hách phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Gia Tuấn:“Con muốn làm thế nào đấy là việc của con, nhưng dù thế nào cũng không được gặpTrình Gia Mĩ” Gia Tuấn ngẩn đầu lên, thở một hơi thật sâu: “Con biết rồi”. Mắtanh rơm rớm nước. Anh không nén nổi đành nhắm mắt lại, lớn giọng nhắc lại: “Consẽ không gặp lại cô ấy, sẽ không làm thế”

Gia Mĩ, vì yêu em, vì cứu em, nên anh đã chọn cáchthoả hiệp, chọn cách chạy trốn, chọn làm một đức con phục tùng, làm một lẽkhông phải là mình. Nhưng, tất cả điều này chẳng xá gì. Chỉ cần em được sống,chỉ cần em được sống, vui vẻ, anh dù phải làm một kẻ khách cũng chẳng có gìđáng sợ”

Đáng sợ là, những ngày không có em, anh làm thế nào đểhọc được cách sống một mình.

Tương lai, rất đáng sợ, chỉ bởi vì không có em bêncạnh. Vì thế anh mới thấy sợ hãi, một nỗi sợ trước đây chưa từng có.

Suốt năm năm qua yêu em, tương lai, khoảng thời giananh để quên em sẽ dài thế nào? Một năm, hai năm, năm năm hay mười năm? Liệu cóthể là cả cuộc đời không? Cả đời, dài như vậy, anh mong, sẽ sống trong quênlãng”

Bởi vì, chỉ sống như vậy anh mới có thể nhớ em cả cuộcđời.

Gia Mĩ hoàn toàn mơ hồ, hôm qua cô còn là hung thủgiết người, nhưng bây giờ họ lại nhẹ nhàng thả cô ra. Hà Văn Hiên giúp cô làmthủ tục: “Cô có thể ra ngoài rồi”. Cô không thể hiểu nổi tình hình lúc này, chỉdám hỏi với cả không dám tin: “Anh chắc chắn là tôi sẽ không sao?” Cô cũngkhông dám nghĩ: “Sao có thể, cho dù bắt được hung thủ nhưng tất cả chứng cứ đềunhắm vào tôi”

Hà Văn Hiên cười: “Xem ra, cô không nỡ rời nơi này,không muốn đi”

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ông ta: “Người nhận tộithay tôi là ai? Tôi muốn biết rốt cuộc hắn có chứng cứ gì để cảnh sát tin hắnlà hung thủ. Tôi xin nói, có một số chuyện, ngay cả tôi cũng không tin.

Hà Văn Hiên cười, nghĩ ngợi rồi nói: “Là cha cô tựnhận tội”. Cô loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt mở to, hỏi: “Anh nói aicơ?”

Hà Văn Hiên nhắc lại từng chữ một: “Là Trình MinhLãng”. Hai mắt cô mở to như sắp bật máu “Đúng là cha sao? Cha là người hãm hạimình sao?” Hà Văn Hiên nói: “Không sai, không ta đã dẫn cảnh sát đến hiệntrường, diễn lại những thủ đoạn giết người của mình, mọi thứ đều khớp với tìnhtiết vụ án. Càng bất ngờ hơn, những người làm trên thuyền cũng đồng ý làmchứng, xác nhận Trình Minh Lãng đúng là đã có mặt ở hiện trường.”

Cô khó nhọc thốt lên từng tiếng: “Vậy thì…” Hà VănHiên nhìn bộ dạng không thể thốt lên lời của cô bèn thay cô nói tiếp: “Vậy thì,chín phần mười là do cha cô làm” Cô như bị đẩy vào cơn ác mộng không thể thoátra được, hoang mang nói: “Tôi muốn đi gặp ông ấy, xin anh giúp tôi, phải thếnào mới có thể gặp ông ấy”

Hà Văn hiên thấy hơi khó xử: “Hà tất phải gặp mặt?”

Có nói vẻ quả quyết: “Vì tôi muốn nghe chính ông ấyxác nhận, kẻ bày mưu hãm hại tôi là ông ấy”

Hà Văn Hiên nói: “Tôi thấy hoàn toàn không cần thiết”Cô cao giọng, hai mắt ngấn nước: “Tôi đã nói, tôi muốn nghe chính ông ấy xácnhận, nếu như anh không đi tôi sẽ tự đi hỏi cảnh sát” Hà Văn Hiên đành nói:“Vậy chờ tôi, tôi đi hỏi”

Cô cố gắng dựa lưng vào tường, hoàn toàn mềm nhũn,dường như không còn chút sức lực nào nữa, cả người như muốn đổ xuống.

Kẻ hãm hại cô, lại đúng là cha cô.

Cô thật sự không thể tin, cha cô vì trốn tội mà nhẫntâm đẩy con gái mình vào chỗ chết. Mặc dù trước đây cô hận cha vô cùng nhưng côvẫn hy vọng sẽ không phải là ông ấy. Cô vẫn hi vọng, kẻ hại mình không phải làông ấy.

Cô dựa vào tường, từ từ quỳ rạp xuống mặt đất, hai tayghì chặt lấy người, gần như không dám thở.

Vì, mỗi lần thở ra, trái tim cô lại đau nhói.

Dáng vẻ của Trình Minh Lãng vẫn bình tĩnh một cách bấtngờ. Gia Mĩ thật sự không thể tin vào mắt mình, đến giờ, ông ta không hề hốihận? Trình Minh Lãng cười nhạt: “Thật không thể ngờ, chúng ta lại gặp nhautrong hoàn cảnh này”

Gia Mĩ nhìn ồn oán hận, lắc đầu: “Không đúng, lầntrước, không phải chúng ra đã gặp nhau trên du thuyền của Giai Lệ sao?” TrìnhMinh Lãng hơi đờ người ra, nhưng lập tức lại cười nói: “Đúng thế, suýt nữa chaquên”. Ánh mắt Gia Mĩ dán vào mặt ông: “Tại sao hại tôi rồi lại đến nhận tội?”Trình Minh Lãng nhìn về phía Hà Văn Hiên, cúi đầu: “Cha biết cha có lỗi vớicon”

Hai mắt cô xay xè, nước mắt chỉ chực rơi xuống, cônhếch mày hỏi: “Ông biết là có lỗi với tôi?” Trình Minh Lãng, xót xa, khẽ gậtđầu: “Cha luôn nghĩ cha có lỗi với con, nhưng bây giờ tất cả đều đã được đềnlại”

Cô cố gắng kìm nén lại sự phẫn nộ, nhưng mặt lại đầynước mắt: “Trong tù, tôi luôn nghĩ rõ ràng rằng, bất luận thế nào, cũng khôngnói với cảnh sát Giai Lệ hẹn tôi và ông đến du thuyền của cô ta. Nhưng bây giờ,tôi phát hiện là tôi đã sai rồi, đã sai lại càng sai. Vốn dĩ dù tôi có đối xửvới ông thế nào, bảo vệ ông thế nào thì ông vẫn ích kỉ như thế, chỉ nghĩ đếnmình mà ngay cả người thân cũng không thèm quan tâm sống chết ra sao” Cô dừnglại, nghẹn ngào “Loại người như ông, một người như ông làm sao có thể làm chacủa tôi. Tôi không thể chấp nhận được sự thật một người lòng dạ độc ác như ônglại chính là cha ruột của mình”

Trình Minh Lãng đặt tay lên đùi, cố gắng ghì xuống, sợmình sẽ bật khóc. Ông gắng ra vẻ bình thản nói: “Trước giờ tao vẫn ích kỉ nhưthế, ích kỉ đến mức không bao giờ nghĩ đến mày, ích kỉ đến mức khi gặp nguyhiểm thì nghĩ đến việc đổ tội cho mày để thoát tội. Cũng không sợ gì mà khôngnói với mày, hôm trời mưa to đó tao đi tìm mày cũng vì Lão Đại nói có thể tìmngười gánh tội bán thuốc phiện giúp tao, nhưng lại muốn mày làm con gái hắn”.Ông ta dừng lại một lúc, rồi lại nói: “Hôm đó thực ra tao định bán mày”

Những lời tàn nhẫn đó, giống như hàng ngàn hàng vạnchiếc máy bay đang thả bom xuống tai cô, đầu cô như sắp nổ tung. Cô mở to mắt,tim đập loạn lên, dường như sắp nhảy ra ngoài: “Từ giờ về sau, tôi và ông, sẽkhông còn bất cứ quan hệ gì nữa”

Lòng ông đau đớn vô hạn, vẫn cố mỉm cười: “Mày nghĩđược như vậy thì tốt, cha chỉ lo mày nghĩ không thông”

Cô nói: “Ông yên tâm, tôi nhất định phải sống tiếp,sống thật tốt, sống hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì trong cuộc đời tôi, chưa từngcó cha”. Ông cúi đầu, trên mặt có chút bi thương, ông ôm lấy ngực: “Vậy thìtốt”

Giọng cô run rẩy, nước mắt như mưa: “Tạm biệt, Trìnhtiên sinh”. Hai tay bấu chặt lấy đùi, đến mức hai đùi như tê liệt. Mặt ông vẫnkhông chút biểu cảm: “Tạm biệt, Trình tiểu thư”

Hà Văn Hiên nhìn Trình Minh Lãng, miệng hơi mấp máy,sau đó mới đỡ Gia Mĩ đi ra ngoài. Trình Minh Lãng không ngừng đập đầu xuống bànsắt, phát ra những tiếng bốp bốp. Ông ta cứ ngồi thẫn thờ như thế, giống nhưđang mơ, nếu như không đập đầu xuống bàn thì nước mắt lại trào ra. Cả đời này,ông đã nói dối không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này, ông mới phát hiện, thìra nói dối là việc đau đớn nhất của đời người.

Nếu có thê, nếu còn kịp, ông muốn nói với con gái mìnhrằng, tất cả đều không phải là sự thật.

Ông chưa từng hại cô, chưa từng..

Nhưng, ông không thể, đến chết cũng không thể nói rasự thật.

Cây cối ngoài cửa sổ, đa số đều đã rụng hết là, chỉcòn những cành cây khẳng khiu trơ trọi giữa trời. Dư tiên sinh gắng sức ngẩngđầu lên, đứng im lặng. Dư phu nhân đứng bên cạnh an ủi ông: “Ông đừng nghĩnhiều quá”

Dư tiên sinh chỉ ngẩng đầu, không nói. Gió thu xàoxạc, lá vàng rơi xối xả, bầu trời xanh biếc màu ngọc lưu li, cảnh vật thậtgiống như một bức tranh thuỷ mặc yên bình. Dư phu nhân nói: “Tôi biết chuyệncủa con gái khiến ông khó chịu, nhưng ông cũng đừng tự trách mình, nó không thểtrở về nữa”

Hồi lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Đúng là đã bắtđược hung thủ rồi sao?”

Dư phu nhân gật đầu: “Là cha của Trình Gia Mĩ tự điđầu thú”

Cuối cùng ông cũng quay lại nhìn bà, cổ ông như nuốtphải thứ gì đó chua chát đến đau đớn, nhưng đau thế nào cũng không thể bằng nỗiđau trong tim ông! Ông nói giọng nặng nề: “Tôi muốn đi gặp hắn, ít nhất, tôiphải biết lý do hắn giết con gái tôi”

Dư phu nhân lưỡng lự một lúc, mới miễn cưỡng nói:“Việc này tôi đã hỏi giúp ông, hắn nói… hắn lỡ tay. Cảnh sát cũng đã dẫn hắnđến để diễn lại các tình tiết của vụ án mạng, đúng là hắn lỡ tay”.

“Lỡ tay?” Người ông run lên bần bật, mặt bỗng trở nênđáng sợ vô cùng, “Chỉ là hai từ đơn giản thôi nhưng đã khiến ông mất đi đứa congái mà ông yêu thương nhất”. Ông dường như không trụ được nữa, tay trái ông vịnvào tường, dùng hết sức ấn móng tay vào tường: “Tôi muốn hắn lấy mạng đền mạng”

Dư phu nhân lo lắng đỡ lấy ông: “Ông đừng nghĩ nhiềuquá, chuyện này để cho cảnh sát giải quyết”

Móng tay ông trắng bệch toàn vôi, vôi nhét đầy kẽmóng, khó chịu vô cùng. Ánh mắt ông trở nên lạnh lẽo. Ông liên tục lắc đầu: “Lỡtay giết người, chỉ ngồi tù vài năm, tôi nhất định phải nghĩ cách, để hắn phảiđền mạng”. Ông dừng lại một lúc rồi dặn dò: “Gọi điện thoại cho Hà Văn Hiêngiúp tôi”

Dư phu nhân dìu ông vào giường, cầm lấy điện thoại,vừa bấm số gọi thì đã bị Dư tiên sinh giật lấy. Ông tức giận nói: “Hà Văn Hiên,Trình Minh Lãng liệu có thể bị phán quyết bao lâu, sẽ là tù chung thân hay xửbắn”

Hà Văn Hiên lặng người đi chốc lát, sau đó mới trảlời: “Hắn lỡ tay giết người, điều 233 bộ luật hình sự quy định: Lỡ tay giếtngười phải ngồi tù trên 3 năm và dưới 7 năm; tình tiết được giảm nhẹ, có thểchỉ bị phạt tù dưới 3 năm”

Ông phẫn nộ quát lớn: “Tôi không hỏi anh hắn sẽ bịnhốt bao lâu, tôi muốn hỏi hắn sẽ bị tù chung thân hay bị xử bắn”

Hà Văn Hiên nói: “Cái này, chỉ sợ tôi không giúp đượcông”

Dư tiên sinh tức tối trợn mắt, gào lên: “Anh nói giúpkhông nổi? Trước đây thì tại sao lại có thể? Khi anh cầm tiền của tôi sao khôngnói là không thể giúp? Bây giờ, con gái tôi chết rồi, thị anh lại nói hắn chỉbị giam 3 năm? Anh có phải là luật sư của hắn không? Anh không phải là đangnghĩ cách để hắn bị tù chung thân hay xử bắn à?”

Hà Văn Hiên lạnh lùng nói: “Dư tiên sinh, cảnh sát đãphán quyết hắn lỡ tay giết người. Thêm nữa tôi là luật sư bào chữa cho hắn nênđược nhiên muốn tội xử càng nhẹ càng tốt”. Ngực Dư tiên sinh đập dữ dội, cả mặttrắng bệch như chết, “Anh đang cố ý bảo vệ cho kẻ họ Trình kia, rốt cuộc hắn đãcho anh cái gì hay ho?” Hà Văn Hiên cười, nhưng không tiếp lời. Dư tiên sinhnghiễn răng hỏi: “Hà Văn Hiên, anh sẽ không làm chuyện không tốt chứ, những thứmà Trình Minh Lãng cho anh hoàn toàn không nhiều, tôi có thể cho anh gấp ba,gấp bốn thậm chí gấp năm lần như thế cũng không thành vấn đề”

Hà Văn Hiên không quan tâm, bình thản nói: “Dư tiênsinh, chỉ sợ ông đang tự tìm rắc rối cho mình, nếu như tôi đoán không lầm thìchỉ lát nữa thôi cảnh sát sẽ đến tìm ông, lúc đó xin ông hãy tự trọng”

Mắt Dư tiên sinh rực lửa: “Anh bán rẻ tôi?” Hà VănHiên cười ha hả: “Dư tiên sinh, tình hình trước mắt, phạm tội tham ô phủ bại bịxử rất nặng, tôi chỉ đang cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của một công dân tốt, tiếncử ông mà thôi”. Dư tiên sinh giận run người, xương cốt kêu răng rắc. “Sao anhlại đối xử với tôi như thế, tôi đối xử với anh trước giờ vẫn rất tốt. Tôi xảyra chuyện thì có gì tốt với anh?”

Hà Văn Hiên cười nói: “Tôi và ông, mặc dù có quan hệhổ và con mồi nhưng dường như bây giờ vị trí đã bị đảo ngược, tôi mới là hổ cònông mới là con mồi”

Dư tiên sinh thực sự không thể in: “Anh trước nay vẫnlợi dụng tôi?” Hà Văn Hiên nói: “Lời này của ông khó nghe quá, ông vẫn luôn lợidụng tôi, không phải thế nào? Bao năm qua, tôi giúp ông không ít, sau này,chúng ta như hai đầu lưỡi dao, không nợ gì nhau cả”

“Hà Văn Hiên” Dư tiên sinh nghiễn chặt răng. Ném chiếcđiện thoại xuống đất. Hai tay Dư phu nhân ôm chặt lấy eo ông: “Cho dù tất cả đãhết thì ông cũng nên quan tâm đến sức khoẻ của mình, ông không nên tiếp tục dằnvặt bản thân nữa”

Hai mắt Dư tiên sinh đỏ mọng, không dám tin: “Hắn lạidám bản rẻ tôi lúc quan trọng này, kẻ đó, không đúng, con sói đó, hắn đúng làmột con sói”. Lòng ông trở nên u uất, cả người như sắp phát điên “Con gái tôichết rồi, tiền đồ của tôi cũng xong rồi, tất cả đều đã hết”

Có tiếng gõ cửa vang lên ngoài phòng bệnh. Ông trợnmắt nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra, cảnh sát lấy ra lệnh bắt giữ, đọc lớn ngaytrước mặt ông: “Có người tố cáo ông tham ô, bây giờ mời ông theo chúng tôi tiếpnhận điều tra”. Ông ta như bị điên, đột nhiên lao lên trước mặt viên cảnh sát,hai tay bóp chặt cổ anh ta, hét lớn “Hà Văn Hiên, con sói này, tao phải liềuchết với mày”

Dư phu nhân hoàn toàn mơ hồ, loạng choạng đi đến trướcmặt Dư tiên sinh, gắng sức gỡ tay ông ta ra: “Ông đừng như vậy, đừng như vậy.Anh ta không phải là Hà Văn Hiên, anh ta là cảnh sát”. Mắt ông đỏ gay, quay đầulại, nhìn chằm chằm Dư phu nhân. Ông đột nhiên ôm chặt lấy bà, siết chặt, dồnhết sức lực của mình: “Giai Lệ, cha sẽ không ép con nữa, con đừng rời xa cha”

Dư phu nhân bật khóc, nước mắt giàn giụa, nhẹ nhàng vỗlên lưng chồng an ủi: “Vâng, cả đời này, con sẽ không rời xa cha”. Ông ta cườingây dại, càng ôm chặt lấy bà, chặt đến mức ngạt thở, “Cha nhất định sẽ bảo vệcon, không ai dám bắt nạt con”

Dư phu nhân nghẹn ngào trả lời: “Vâng”. Viên cảnh sátcũng sững sờ: “Dư tiên sinh…”. Dư phu nhân khóc không thành tiếng: “Anh yêntâm, chúng tôi sẽ đi với anh, sẽ tiếp nhận điều tra, nhưng hiện tại, tôi muốngọi bác sĩ đến kiểm tra bệnh tình cho ông ấy”

Viên cảnh sát nghĩ ngợi một lúc đành nói: “Để tôi hỏiý kiến cấp trên đã”. Dư phu nhân lau nước mắt, đỡ Dư tiên sinh nằm lên giường.Ông ta vẫn siết chặt lấy bàn tay bà, sợ nếu buông ra thì bà sẽ biến mất. Nhữnggiọt lệ vẫn còn vương lại trên khoé mắt bà lại tuôn rơi, bà nhẹ nhàng vỗ về:“Con sẽ không đi đâu cả”. Nước mắt rơi xuống chăn, thấm ướt cả một vùng. Dưtiên sinh bối rối trấn an, dường như nhận thức được tình hình hỗn loạn lúc này:“Con đừng khóc”

Bà mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng tuôn tơi ào ạt“Tôi nhất định sẽ mời bác sĩ đến chữa trị cho ông”

Dư tiên sinh hình như thấy mệt, hơi nhắm mắt lại nhưngvẫn nắm chặt lấy tay bà lẩm bẩm: “Giai Lệ, con đừng khóc. Cha đang ở đây rồi,cha sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn ở đây”. Khoé miệng khẽ cười: “Con có nhớ khicòn nhỏ, con và cha đã cùng nhau chơi trốn tìm, kết quả con tìm không ra cha,rồi lo lắng khóc lớn. Thực ra cha vẫn đứng cách con không xa nhìn con, vẫn luônđứng ở đó, không cử động. Tại sao con lại không tìm thấy cha? Con gái cha, GiaiLệ của cha rất thích khóc thật to, từ nhỏ đến lớn đều thích khóc”

Dư phu nhân bịt lấy mồm, không dám khóc thành tiếng,sợ sẽ làm kinh động đến ông. Dư tiên sinh vẫn tiếp tục nói không ngừng, mỗi chữđều cắm sâu vào lòng bà, khiến trái tim và càng tan nát tuyệt vọng. Bao nămqua, tất cả những gì ông làm bà đều biết. Xấu có, tốt có, bà đều giả bộ khôngbiết, tất cả chỉ vì ông.

Thậm chí ngay cả khi con gái chết, bà cũng không có cảdũng khí để oán trách ông.

Bà vẫn còn nhớ lần đều tiên gặp ông, trên con đườngbốn bề người qua lại tấp nập, ông chủ động tiến lên trước làm quen, hỏi làm thếnào để liên lạc với và, Lúc đó mặc dù thấy đường đột nhưng bà vẫn cho ông địachỉ trong mơ hồ. Vài ngày sau, ông hẹn bà đi ăn, xem phim, dạo phố.

Tình yêu, đến một cách bất ngờ như thế, khiến người takhông kịp trở tay.

Bà vẫn luôn cho rằng đó là nhân duyên mà ông trời đãđem đến cho bà.

Nhưng giờ đây, tất cả đều thay đổi. Hình ảnh ông trongquá khứ hiện ra, nụ cười rạng rỡ, hào hoa sung mãn. CÒn bây giờ, khuôn mặt ôngđầy nếu nhắn, giữ hai hàng lông mày đã xuất hiện một vế lõm lớn. Bà áp tai vàongực ông, nghe tiếng tim đang đập, kiên cười và mạnh mẽ. Bà mỉm cười, nhưng mặtvẫn giàn giụa nước mắt.

Hà Văn Hiên nhìn tờ nhật báo sáng, mới có vài ngàyngắn ngủi mà mọi chuyện đã thay đổi. Ngay cả bản thân Hà Văn Hiên dường nhưcũng đang nằm mơ, là một giấc mơ không tỉnh dậy được, giống như một cơn ácmộng, cũng may có Trình Minh Lãng cứu hắn.

Bây giờ cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng.

Chuông cửa bất ngờ reo, hắn lặng người đi một lúc, rồiđi ra mở cửa. Giọng Liễu Vân lạnh lùng: “Hà luật sư, là Trình Minh Lãng bảo tôiđến tìm ông”. Hà Văn Hiên quay người mở cửa, nói: “Cô không đến thì tôi cũngđang định đi tìm cô”. Liễu Vân đi vào phòng, ngồi xuống ghế sô-pha, đi thẳngvào câu chuyện: “Minh Lãng không giết người. Dư Giai Lệ chết lúc hay rưỡichiều, nhưng chiều hôm đó Minh Lãng đang ở nhà”

Hà Văn Hiên pha trà cho cô, ánh mắt hơi khác lạ, ánhmắt khiến người ta không thể không cảnh giác. Hắn nhíu mày: “Những gì cô nóiliệu có đúng không? Chiều hôm đó, Trình Minh Lãng ở cùng cô? Cho dù vậy thì tạisao hắn lại nhận tội?”

Liễu Vân lo lắng nói: “Vừa rồi tôi đi thăm anh ấy,khuyên nên nói ra sự thật nhưng anh ấy không chịu nói. Anh ấy bảo tôi đến tìmanh, nói là anh sẽ có cách sắp xếp. Đây rốt cục là chuyện gì? Minh Lãng tại saolại nhận tội thay Gia Mĩ?”

Hà Văn Hiên lạnh lùng ngồi lên đầu kia chiếc ghếso-pha, cười nhạt: “Ông ta tự nhận mình giết người”

Liễu Vân nói giọng chắc nịch: “Không phải anh ấy giết,nhất định là có người khác”

Hà Văn Hiên vẫn lạnh lùng nói: “Nếu như ông ta khônggiết người thì tại sao lại có thể diễn lại được toàn bộ tình tiết của vụ án?Bao gồm cả việc ngộ sát Giai Lệ, rồi lau vân tay như thế nào, thậm chí cả condao hung khí ông ta cũng có thể tả lại một cách rõ ràng”

Liễu Vân hơi lo lắng: “Vì thế tôi mới đến hỏi anh, rốtcục đây là chuyện gì?” Vì sao anh ấy lại nhận tội thay Gia Mĩ?” Hà Văn Hiênnói: “Cô chờ đấy”, rồi đi vào phòng ngủ lấy ra một chiếc va li màu đen đưa choLiễu Vân: “Cái này cho cô, cũng là thứ mà Trình Minh Lãng nên có”

Liễu Vân mở va li, trong va li là vô số tệp tiền xếpchồng lên nhau, thật khiến cho người ta loá hết cả mắt. Cô nhìn đống tiền,trong phút chốc đã hiểu ra tất cả: “Anh cho tôi tiền, để Minh Lãng nhận tội?”

Hà Văn Hiên rút thuốc ra hút: “Ở đây có một trăm vạn,cầm số tiền này, hai mẹ con cô có thể sống yên ổn”

Ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên qua tệp tiền, những tờtiền đỏ nhạt như đang trôi nổi, đo đỏ, chồng chất, phát sáng. Ánh sáng len lỏigiống như vô số chiếc đinh cắm thẳng vào mắt cô, khiến cho nó trở nên mù mịt.

Hà Văn Hiên liếc nhìn cô nói: “Cô sẽ cố gắng giúp anhấy giảm nhẹ tội chứ”

Cô lắc đầu: “Tôi không cần số tiền này, tôi chỉ cầnanh ấy bình an trở lại bên tôi”

Hà Văn Hiên hờ hững nói: “Điều này là không thể, chỉriêng việc buôn bán ma tuý cũng khiến ông ấy lĩnh đủ”. Ngừng một lúc, ông tanói tiếp: “Ngồi tù hơn 10 năm, nếu có hiểu hiện tốt thì có thể được giảm thờigian ngồi tù, điều đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt”

Cô lắc đầu lia lịa: “Không thể”. Hai mắt cô đỏ mọng:“chỉ vì hai mẹ con tôi cho nên ông ấy mới làm chuyện này, tôi thật sự không thểchấp nhận”. Hà Văn Hiên lặng lẽ hút thuốc không nói. Cuối cùng, hắn cũng lêntiếng: “Cô đang muốn làm loạn chuyện gì, Trình Minh Lãng đã nhất quyết nhận tộithì bất luận cô thế nào ông ta cũng không nói ra, nếu không tin thì cô có thểthử”

Cô cúi đầu, khóc to, từng giọt nước mắt cứ thế rơixuống. Hắn nói không sai, trước đây, cô đã nói chuyện với Trình Minh Lãng, anhấy rất dứt khoát, sau đó lại còn nói với cảnh vệ sau này sẽ không gặp lại cônữa.

Rốt cuộc Minh Lãng đang nghĩ gì, cô thật sự khônghiểu.

Hà Văn Hiên đưa cho cô một chiếc khăn giấy, cô cầmlấy, không thể làm gì, chỉ khóc và khóc.

Gia Mĩ đặt điện thoại xuống, có chút không hiểu. Bảygiờ tối, gặp nhau ở cửa tàu điện ngầm? Gia Tuấn làm sao rồi? Quay về nhà với bộdạng khác thường, sau đó lại gọi điện thoại hẹn hôm nay gặp mặt, để vĩnh biệt?Anh ấy làm sao vậy? Lẽ nào lại muốn đem đến cho cô niềm vui bất ngờ?”

Nhưng bây giờ, cả người cô mệt nhoài, còn có gì đángđể vui nữa? Cô nhìn đồng hồ, vẫn còn vài tiếng nữa. Cô nằm lên giường, tiếp tụcngủ, không dám mở mắt ra, vì sợ nếu mở mắt thì sẽ lại nghĩ ngợi và khóc.

Cô nhắm nghiền mắt, lệ chảy tràn khoé mi. Cô cuộnngười lại, toàn thân như bị nắm lên những lưỡi sao, đau đớn tột cùng. Hai taycô nắm chặt lấy tấm chăn, cô vội vã gọi điện cho Gia Tuấn, trong điện thoạivang lên giọng nói hờ hững: “Alo”. Cô hơi sững người, bật khóc: “Em không muốnđến tận tối nay mới được gặp anh, em muốn gặp anh ngay bây giờ”

Gia Tuấn thở gấp, nhưng giọng nói lại bình thản, khôngchút ấm áp: “Em sao vậy?”

Cô thở hổn hển: “Em không sao, chỉ muốn gặp anh màthôi, rất muốn… rất muốn…”. Giọng anh bình thản: “Nếu không có chuyện gì thìtối nay gặp lại”. Cô nói giọng cầu khẩn, “bây giờ không được sao?” Anh khôngchút lưỡng lực từ chối cô: “Bây giờ không được, anh không có thời gian để đến”

Cả người cô cứng đơ, nỗi đau nhức nhối cứ thế dâng lêntừng đợt từng đợt. Cô như đang mơ, ngay cả tiếng nói cũng trở nên mơ hồ: “Nếuanh bận thì tối nay gặp mặt. Em…” Anh không đợi cô nói dứt lời đã cúp điệnthoại. Gia Mĩ im lặng nghe tiếng tút tút phía đầu dây bên kia, càng thấy hoangmang. Cô vất điện thoại sang một bên, thấy thật khó chịu, năm năm qua, anh chưabao giờ cúp điện thoại trước cô, toàn là cô sốt ruột mắng anh nói dông dài, sauđó lấy hết sức cúp điện thoại.

Tất cả giờ đều khác, không biết là bắt đầu sai từ đâu.Có lẽ là bắt đầu từ cái ngày Giai Lệ chết. Nói tóm lại tất cả đều sai. Gia Tuấnnhất định đang giấu chuyện gì đó, mà chuyện này chắc chắn liên quan đến việc côđược thả.

Nhất định có liên quan, cô quá hiểu con người GiaTuấn. Những chuyện anh quyết làm thì dù có chết anh cũng sẽ kiên trì đến cùng.

Lần này, anh lại trở về nhà mà không hề nói trước, sauđó thì cô lại được tuyên bố vô tội và được thả, Những việc này, nhất định là cóliên hệ với nhau.

Nhưng nếu là thật thì cô nên làm thế nào? Liệu có nêncoi như không có chuyện gì nói lời tạm biệt với anh? Hay là sẽ ôm chặt lấy anhnói: Em không cho anh đi.

Tất cả đều sai. Có lẽ từ khi gặp anh thì đã sai rồi.

Trên tấm bảng thiên hoa toàn đèn là đèn, treo thànhtừng hàng, từng đường, chiếu sáng rực rỡ, khiến tài điện ngầm sáng trưng nhưban ngày. Gia Mĩ gắng cười. Hách Gia Tuấn nhìn thấy cô, bỗng thấy không thoảimái, một hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn đồng hồ, nói: “Em đến trễ?”

Gia Mĩ mở to mắt, nói giọng thật nhẹ nhàng: “Mới muốn5 phút, anh đừng nhỏ mọn như thế được không?” Anh đỡ lời: “Vì…”

Cô nhìn thẳng vào anh, làm như không có chuyện gì nói:“Chúng ta chia tay thôi”. Anh như có sấm đánh bên tai, chỉ thấy ầm ầm, khôngdám mở mắt, không thể mở nổi mắt, lòng trở nên u uất: “Em muốn nói gì?” Cô nhìnanh, mỉm cười: “Chúng ta chia tay”. Cô liếc nhìn xung quanh cười nói: “Bến xeđiện ngầm, đúng là một nơi rất thú vị để chia tay”

Anh đột nhiên cất lời: “Sao em lại muốn chia tay vớianh?”

Cô cúi đầu, nuốt nước mắt vào trong. Cô ngẩng đầu mỉmcười: “Vì em thấy chúng ta làm anh em tương đối hợp, nếu làm người yêu thì hơilạ, anh cũng có cảm giác đó chứ?”

Lòng buồn bã, anh gật đầu nói: “Được thôi”

Cô nói: “Sau này, cho dù có gặp nhau, chúng ra cũngcoi như không quen nhau, là hai người hoàn toàn xa lạ”

“Được”

“Bất luận ở nơi nào, bất kể ở đâu, bất kể thời giannào, anh cũng dừng nghĩ đến em, bởi vì là em bỏ rơi anh. Chỉ cần nghĩ đến điềunày, anh sẽ không nhớ em”

Anh không lên tiếng, hồi lâu sau mới chậm chạp trảlời: “Được”

Cô thở khó nhọc: “Sau này, anh nên ngoan ngoãn nghelời người thân, đừng chạy linh tinh khắp nơi, đừng chẳng vì chuyện gì mà làmgia đình lo lắng, cũng đừng quát tháo người khác”. Cô nói như sắp khóc “Điềuquan trọng nhất là hãy tìm một người con gái tốt để sống đến hết cuộc đời”

“Được”

“Em nhất định sẽ tìm một người đàn ông tốt hơn anh,sống hạnh phúc và vui vẻ suốt cuộc đời còn lại, cho nên anh cũng như vậy, nhấtđịnh phải hạnh phúc. Nhớ là lúc nào cũng phải sống hạnh phúc, hạnh phúc hơnem…” Cô giơ ngón tay nhỏ nhắn ra, “Chúng ta ngoắc tay nhé”

Anh quay mặt đi, nước mắt không ngừng rơi: “Trò củatrẻ con, anh không làm”

Cô mỉm cười: “Được, dù sao cũng là vì em bỏ rơi anh,anh có lí do để không ngoắc tay với em, bây giờ chúng ta chia tay mỗi người đimột hướng”. Cô cười trong nước mắt: “Hy vọng về sau, sẽ không gặp lại nhau nữa,bất luận thế nào cũng đừng gặp lại nhau”

Mắt anh nóng rực như bị thiêu đốt, nhưng có gì lưuluyến. Cô nhún vai: “Em đi đây, tạm biệt”. “Cô chạy đi, chạy không biết trờiđất là gì nữa. Cô đi đấn quầy bán vé, bấm bừa một địa chỉ, bỏ vào 2 đồng, lấyra một chiếc vé tàu điện ngầm.

Vé tàu điện ngầm là một miếng nhựa hình tròn. Cô nắmchặt nó trong lòng bàn tay, giống như đang nắm một đống đá, chỉ thấy cộm lênkhó chịu. Cô lên xe một cách vô thức, chỗ nào cũng là người, chen chúc chậtchội vô cùng. Gia Mĩ ôm lấy cột vịn, người từ từ ngồi xuống.

Cô biết anh muốn nói gì, cho nên không đợi được anhnói ra đã cướp lời nói trước. Như vậy, có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn.Cô bịtchặt lấy miệng, cố gắng không để mình khóc thành tiếng, nhưng người cô lại runlên, cô không thể chế ngự được cơn run rẩy dữ dội.

Gia Tuấn lên xe, gắng sức nén nước mắt tràn mi. Từngcơn đau cứ nhói lên trong lòng anh. Anh cố gắng ôm lấy chiếc cột bên cạnh,dường như chỉ có vậy mới có thể giảm bớt được nỗi đau đớn. Chuyện này khôngđúng, tất cả đều không đúng. Rõ ràng những lời này anh nên nói, nhưng cô lạicướp lời nói trước. Cô nói sau này hai người nên là người xa lạ, chỉ cần biếtrằng người kia sống hạnh phúc là được.

Nhưng, anh không làm được.

Miệng anh bỗng thấy có vị gì đó vừa tanh vừa ngọt, từtrong tim, trào lên họng rồi ứ đọng lại ở cổ họng. Gia Tuấn thở gấp, chỉ thấynước mắt đang chảy không ngừng. Anh ngẩng đầu, để éo từng giọt nước mắt chảyvào trong.

Trước đám đông, anh không thể khóc.

Xe đi qua hết bến này đến bến khác, rất nhiều người đãđi xuống. Khoang xe chẳng mấy chốc đã rộng rãi. Một bé gái sáu bảy tuổi bỗngnói lớn: “Anh, chị sao hai người đều khóc vậy?”

Anh sững sờ, chầm chậm quay đầu lại. Thì ra, cô đang ởsau lưng anh, chỉ cách một chút là anh có thể ôm lấy cô. Nhưng anh không thể.Gia Mĩ ngại ngùng lau nước mắt, cười nói: “Thật trùng hợp”

“Đúng thế, thật trùng hợp”. Anh cố gắng mỉm cười,nhưng mắt lại ươn ướt, chỉ muốn bật khóc. Giọng cô nghẹn ngào: “Anh đang khócvì cái gì?”

Giọng anh run rẩy: “Em khóc vì cái gì thì anh cũngkhóc vì thế”

Mắt cô nhắm hờ, buồn bã: “Anh định đi đâu?”

Anh không nói, chỉ hỏi: “Em định đi đâu?”

Cô khẽ lắc đầu: “Em không biết”

Anh gắng mỉm cười: “Anh không biết”

Hai người im lặng, không biết qua bao nhiêu bến, anhmới khẽ hỏi: “Anh liệu có thể…”. Cô ngắt lời: “Em sẽ xuống ở bến sau”. Anh “Ừ”một tiếng, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. “Nếu đến nhà em thì phải đi thêmhai bến nữa”

Cô thút thít: “Em không về nhà”

Anh lo lắng: “Nửa đên em không về nhà lại đi đâu?”

“Anh đừng quan tâm đến em” Cô đáp lại theo thói quen.

Anh như đang nghiến răng: “Trình Gia Mĩ, không cóchuyện gì thì hãy ngoan ngoãn về nhà đi. Con gái thật là phiền phức, nửa đêmkhông về nhà mà lại muốn đi uống say, tìm đàn ông”. Mặt Gia Mĩ như căng ra:“Cái gì, uống rượu say, tìm đàn ông?” Cô tức giận đùng đùng cao giọng nói: “Xinhỏi, giờ là nửa đêm sao? Lại nữa, tôi đi đâu liên quan gì đến anh. Anh là gìcủa tôi, anh là thá gì?”

Gia Tuấn nghiến răng, mắng khe khẽ: “Đáng kinh tởm”.Anh lẩm bẩm: “Rõ ràng vừa mới chia tay, vậy mà trở mặt như người không quenbiết nhanh đến vậy” Gia Mĩ cười lạnh lùng: “Là tôi bỏ rơi anh, đương nhiên cólí do để trở mặt”

Ánh mắt xung quanh hướng về phía anh, anh thấy mất mặtbèn quát: “Cái gì mà cô bỏ rơi tôi chứ, này, là tôi đưa ra ý định chia taytrước? Làm cái gì vậy, đúng là nói năng lung tung”

Cô trợn mắt nhìn anh: “Được, cứ coi là anh bỏ rơi tôi”

Anh nói: “Coi cái gì, vốn dĩ là như thế”

Cô không muốn cãi nhau với anh nữa: “Được, là anh bỏrơi tôi”

Xe mở cửa, Gia Mĩ lách xuống. Gia Tuấn đi sát theo saucô, không ngừng khuyên: “Em về nhà đi”. Cô đột ngột dừng bước, khỏi không kháchkhí: “Anh đi theo tôi làm gì, đừng có bám riết lấy tôi như thế có được không?”

“Anh sợ em làm chuyện hồ đồ” Gia Tuấn nói có tình cólý.

Cô chống nạnh, quay người lại, mắt nhìn thẳng vào anh:“Anh cứ đi theo tôi, tôi mới phạm sau lầm. Chỉ cần anh ngoan ngoãn quay về nhà,tôi sẽ không làm gì cả”. Anh cũng không khách khí nói: “Anh đang quan tâm đếnem”

Lòng cô đau xót, nhưng cô vẫn giơ nắm đấm lên quát:“Nếu thật sự quan tâm đến tôi thì anh nên biến mất trước mặt tôi, Anh lẽ nàochưa từng xem ti vi, một khi đã chia tay thế này thì không nên bám riết lấyngười ta, ngay cả gặp mặt cũng không cần thiết”

Anh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như bốc hoả: “Vìxem ti vi mới biết nữ nhân vật chính thường hay đi uống rượu say, tìm đàn ôngđể có tình một đêm, cho nên anh phải đi theo em, đến lúc nào em an toàn trở vềnhà mới thôi”

“Đồ đểu, tôi không giống như nữ diễn viên chính đó,đây không phải là phim truyền hình” Cô trợn mắt, nhìn anh với ánh mắt đáng sợ“Anh cho rằng, tôi sẽ đi uống say? Tôi chỉkhoong muốn cùng xuống xe với anh,cho nên mới xuống trước”

Anh hỏi: “Em có biết tại sao anh lại chọn bến tàu điệnngầm để chia tay không?”

Cô giận dữ nhìn anh chằm chằm, nói: “Không biết”

Ánh mắt anh bỗng nóng rực, giống như lửa cháy: “Là đểem có thể về nhà dễ dàng”

Cô hơi động lòng, giọng bỗng dịu đi, tất cả nhữngphòng bị đều sụp đổ. CÔ ngập ngừng nói: “Cảm ơn”. Anh lại thấy không quen vớikiểu này, giọng run rẩy: “Em sẽ trách anh chứ? Vì cứu em, cho nên anh chọn cáchchia tay”

CÔ cúi đầu, buồn bã đến mức chỉ muốn khóc: “Em khôngtrách anh. Em sớm đã hiểu chuyện này không đơn giản. Việc cha đầu thú cũng quábất ngờ”. Nước mắt anh tuôn rơi: “Nhưng Gia Mĩ, cho dù hai ta phải chia tay,cho dù hai ta phải xa cách hai phương trời cũng không sao. Bởi vì sẽ có mộtngày, anh và em sẽ được ở bên nhau. Nếu kiếp này không thể thì kiếp sau, kiếpsau nữa nhất định sẽ bên nhau”. Anh cười, khoé mắt đầu nước: “Chỉ cần tin là cóthể được bên nhau, chỉ cần tin là sẽ có kì tích, như vây trong tim anh sẽ có emđể sống nốt cuộc đời này”

Cô gần như không thể nó lời nào, sợ nếu cất lời thìnước mắt chảy tràn khắp mặt. Anh lấy hết sức nói: “Trình Gia Mĩ, bây giờ chúngta chia tay thôi. Từ giờ về sau, chỉ cần để anh biết, em thực sự hạnh phúc làđủ”

Anh nói dứt lời liền quay người bước đi. CÔ không dámcử động, hai chân tê cứng, không thể cựa quậy.

Tại sân vận động trường đại học, anh đứng trên bục,nói lớn trước micro: “Gia Mĩ, anh yêu em, làm bạn gái của anh nhé”

Trên nền bếp nướp nhỏ khắp nơi. Giong anh hơi mạnh mẽ:“Anh yêu em… thực sự yêu em”

Trước bàn ăn của quán rượu, anh đột nhiên ôm lấy mặt,nhìn thẳng vào mặt cô: “Anh yêu em, thực sự yêu em. Ngoài anh, em không thể đivới ai khác”

………………

Trên hàng lang của bệnh viên, anh khẽ khàng nói: “Anhyêu em… Anh yêu em… Anh yêu em…”

Tại phòng gặp mặt trong tù, anh nói: “Trình Gia Mĩ,cho dù cả đời này bỏ lỡ cũng không sao, kiếp sau, kiếp sau nữa chúng ta nhấtđịnh sẽ ở bên nhau”. Anh gục đầu bào đầu cô, không nén nổi lòng mình, bật khóc.Anh lẩm bẩm: “Anh yêu em”

Tim đau nhói, như có người đang ra sức cắt nó thànhnhiều mảnh. Cô ôm lấy ngực, đau đớn đến ngạt thở. Cô quỳ dưới đất, không quantâm đến những ánh mắt xung quanh, bất luận người đi lại trong phòng, chỉ khócnức nở.

Không thể kìm nén được nữa, cô bật khóc lớn, khóc đếnmức toàn thân run rẩy.

Kiếp này, có lẽ là không thể ở bên nhau được nữa.

Nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, mỗi một kiếp tiếp saunhất định sẽ có được hạnh phúc.

Nhất định có thể!

Liễu Vân không biết nói gì khi gặp mặt Gia Mĩ, đànhnói: “Cha cô không giết người”. Gia Mĩ thẫn thờ nhìn cô, dường như không cònsức để cất thành lời. Một loạt những biến cố ập đến bất ngờ, khiến cô không thểchống đỡ nổi, suốt cả ngày như đang chìm vào một cơn ác mộng hỗn độn. Liễu Vânnhìn vẻ không tim của cô liền hoảng hốt nói: “Mỗi ngày cô đều nhốt mình trongnhà không phải vì hiểu lầm cha cô đã hãm hại cô sao? Chiều hôm đó, cha cô rõràng là ở với tôi, làm sao có thời gian đi giết người. Người khác không tin ôngấy nhưng cô phải tin, ông ấy là cha ruột của cô”.

Cô lặng người đi, hồi lâu sau mới thốt lên lời. CÔnghẹn ngào nơi cổ họng: “Tôi không còn sức để tin tưởng bất kỳ ai nữa”. CÔ ngảngười ra ghế sô-pha, ôm lấy chiếc gối ôm, mím môi, nước mắt lăn dài: “Rất nhiềuchuyện đã không thể trở lại như xưa, ông ấy đã nói rồi, trước giờ chưa từngcông nhận tôi là con gái”

Liễu Vân đột nhiên đứng dậy, quỳ trước mặt cô, hai taykhông ngừng lắc lắc chân cô: “Tôi cầu xin cô, bây giờ chỉ có cô mới cứu đượcông ấy. Chỉ cần cô đi gặp ông ấy, khuyên ông ấy nói ra sự thật, chỉ cần nói raxem ai đã mua ông ấy là được”

Cô mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như ông ấy khônggiết người thì tại sao lại tường thuật lại được rõ như vậy? Lại còn diễn lạiđúng hiện trường vụ án vừa để con dao trước mặt, ông ta đã nhận ra ngay con daogây án. Bà nói xem, nếu không giết người thì sao lại biết cái đó?”

Liễu Vân lắc đầu: “Nhưng tôi cũng có nhân chứng vậtchứng chứng minh chiều hôm ấy ông ấy ở nhà với tôi”

Lòng cô xót xa: “Bà thực sự có thể chứng minh ông ấy ởnhà hôm đó? Nhưng Dư Giai Lệ rõ ràng nói đã hẹn ông ấy và tôi, sao ông ấy cóthể không đi?” Cô liếc nhìn Liễu Vân “bà đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không chấpnhận đâu”

Liễu Vân đau đớn, nước mắt lưng tròng: “Nếu không vìcứu cô, vì tiền thì ông ấy có lí do gì để làm việc đấy. Hà Văn Hiên cho ông ấymột trăm vạn, nói là ông ấy đáng có thứ đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thìlại bảo tôi đừng hỏi. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào nên đành tìm cô”

Cô đỡ Liễu Vân đứng dậy. “Bà cùng tôi đi gặp Hà VănHiên”

Chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa. Hà Văn Hiên quaymặt lại, nở nụ cười, trong tay cầm một bó hồng đỏ rực: “Tôi có thể vào trongkhông?” Cô mở cửa, mặt không biểu cảm: “Mời ngồi”

Hắn đi vào phòng, nhìn thấy Liễu Vân đang ở đó thì hơisững sờ nhưng vẫn chào như không có chuyện gì: “Thật không ngờ cô cũng ở đây”.Gia Mĩ cười nhạt, mở to mắt nhìn hắn, hỏi: “Đúng là anh đã đưa cho cô ta mộttrăm vạn chứ?”

Miệng hắn khô cứng, hơi thở trở nên gấp gáp: “Sao côlại tin những lời nói này?” Hắn cắm hoa hồng vào bình cho cô, tay hơi run run,cuối cùng cũng không chịu nổi bèn cất tiếng nói: “Cô ta nói đúng, cha cô khônggiết người”

Gia Mĩ thật không thể tin, lòng buồn bực khó chịu:“Vậy tại sao ông ấy lại nói với tôi những lời đó? Tại sao lại biết được rõ hiệntrường gây án?” Việc đã đến nước này, hắn chỉ còn cách kể lại tất cả: “Khôngphải hôm qua cô đã gặp Hách Gia Tuấn sao? Cha anh ta đã đưa ra một trăm vạn đểcha cô nhận tội thay. Về việc tại sao cha cô sbieest hiện trường vụ án thì tôicũng không biết” Hắn cô sgawsng bình tĩnh nói nhưng vẫn run bần bật: “Có lẽ làdo ông ta tự đoán ra. Về con dao hung khí tôi nghĩ ông ta chỉ đoán bừa, ai dèlại đúng”

“Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?” Liễu Vânkhông tin: “Trừ khi ông ấy nhận ra hung thủ, nếu không thì không thể trùng hợpnhư vậy”

Hắn rót cho mình một cốc nước lọc rồi ngồi ngay ngắntrên ghế Sô-pha, cười gượng: “TRên đời này, vẫn có những chuyện trùng hợp nhưthế. Chỉ có điều, có người thích phức tạp hoá những chuyện đơn giản”

Từng đoá hồng, mỗi cánh, mỗi bông đều đỏ như vậy, đỏnhư mái, đỏ như muốn thiêu đốt mứt ai nhìn vào. Cô nhìn chằm chằm vào bình hoa,chỉ muốn khóc: “Tôi hiểu lầm ông ấy, đúng không? Thực ra ông ấy yêu thương toi,giống như tất cả những người cha khác trên thế gian này” Cô không dám tin ngườicha mà cô oán hận lại đối xử với cô như vậy.

Hà Văn Hiên gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cô vả khó khăncúi đầu nói: “Không sai”. Nước vẫn nóng, tay hắn như đang cầm phải lửa, bùngcháy dữ dội, nóng đến mức khiến hắn hốt hoảng. Hắn nói: “Trình Gia Mĩ, kết hônvới anh đi. Anh đã đồng ý với ông ấy, sẽ chăm sóc em cả đời”

Cô hơi bất ngờ, lẩm bẩm một mình: “Chăm sóc tôi cảđời, thì ra, cả con đường sau này của tôi cũng đã sắp xếp rồi”. Giọng cô sữngsờ: “Tôi luôn cho rằng, không có ông ta tôi có thể sống tốt. Tôi luôn cho răngngười cha đó có hay không tôi cũng không quan tâm. Tôi lúc nào cũng hận ông ta,hận đến mức muốn tự tay dẫn ông ta đến toà án, hận đến mức muốn bóp chết ôngta, nhưng ông ta thực sự đã vì tôi, vì người thân mới đồng ý nhận tội sao? Ôngra vì tôi sao?”

Hà Văn Hiên đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh cô, ômcô vào lòng: “Lấy anh nhé”. Tim hắn đập thình thịch, cả người run lên: “Anh vẫnluôn đợi, đợi đến một ngày em sẽ chấp nhận anh, sẽ cưới anh. Anh sẽ cố gắng, cốgắng đem lại hạnh phúc cho em, cố gắng không khiến em phải sợ hãi nữa”

Ánh mắt hắn trở nên mãnh liệt “Cho dù em yêu ngườikhác cũng không sao, cho dù trái tim em không dành cho anh cũng không sao. Anhsẽ đối xử tốt với em, sẽ không khiến em chịu uất ức. Chỉ cần em ở bên cạnh anh,thế là đủ. Có lẽ chúng ra sẽ không sống đến đầu bạc răng long. Có lẽ sẽ không thềnon hẹn biển, nhưng chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi”

Hắn của bây giờ chỉ biết rằng mình không đợi được nữa,không đợi kịp nữa.

Gia Mĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hoang mang: “An cứu ôngấy ra thì tôi sẽ cưới anh. Tôi cần cha tôi, tôi cần một gia đình đầy đủ”. Nướcmắt cô lã chã giọng thê thảm: “Không có tiền không sao, chỉ cần người còn sống,chỉ cần gia đình đầy đủ là tốt rồi. Tôi không cầu xin thứ gì, chỉ cần gia đìnhtôi được bình an” Mặt cô đầy nước mắt, mỉm cười nhắc lại “Chỉ cần cứu ông ấyra, tôi sẽ cưới anh, chỉ cần tìm ra hung thủ thực sự, tôi sẽ cưới anh”

Những lời nói này, hắn học thuộc không biết bao nhiêulần, chẳng khác nào như đang đọc thoại, không còn phân biệt đó là thật hay giảnữa. Hắn thực sự muốn cưới Gia Mĩ hay là vì tiền hắn bây giờ cũng không phânbiệt được rõ.

Hà Văn Hiên nhìn chằm chằm vào cốc rượu. Chiếc cốcthuỷ tinh trong suốt như không có gì. Trong quầy rượu, đèn sáng rượu say, mĩ nữmĩ nam vô số, những âm thanh náo nhiệt này, những kẻ chen chúc này đều trốngrỗng trong mắt hắn. Hắn và cái thế giới này bị ngăn cách bởi nhiều thứ, khôngthể đếm rõ được. Bao năm qua, hắn sống khó khăn thế nào? Nhưng có những người,vừa sinh ra đã được định trước sẽ sống trong giàu sang nhung lụa, đúng là mỗingười một số mệnh.

Hách Gia Tuấn? Hắn là cái thá gì? Hắn chẳng tính toángì cả, trong mắt hắn chẳng biết đến ai cả, chỉ thích rỗi hơi hò hét suốt ngày,rồi đi chọc ghẹo kẻ khác. Nhưng có một số người con gái lại thích loại đàn ôngnhư thế.

Hắn uống cạn cốc rượu, có lẽ nên nói với Hách GiaTuấn, hắn và mẹ anh đã tính toán như thế nào?

Một kế hoạch thật hoàn mĩ, một màn kịch không hề có sơhở.

Trước nay, bọn họ đã hợp tác với nhau không biết baonhiêu lần. Nhưng lần này, hắn mệt rồi, thực sự kiệt sức rồi, hắn không muốntiếp tục nữa.

Vì hắn đã đánh mất con tim của chính mình, giờ khôngthể tìm lại được nữa.

Hắn thẫn thờ nhìn cốc rượu, trên mặt cốc rõ ràng làmặt hắn, lúc to lúc nhỏ, lúc ngắn lúc dài, cả người hắn như được khắc trên đó,chỉ có điều không thể tự chủ, mà bị người ta xâu xé.

“Bây giờ, anh chỉ cần kết hôn với cô ta, cưới cô ta,anh sẽ được thưởng hậu hĩnh”

“Đã nói là làm”

Có tiền, có tiền thật là vạn năng.

“Không có tiền không sao, chỉ cần có gia đình là đủ.Không có tất cả không sao, chỉ cần người còn sống, chỉ cần gia đình đầy đủ làtốt rồi. Tôi không cầu xin thứ gì, chỉ cần gia đình tôi được bình an”

Những lời nói đó có thực sự là những lời chân thật?

Hắn nốc một ngụm rượu to, có thực quan trọng như thế?Hắn không thể giao hung thủ thật sự cho cô.

“Anh chàng đẹp trai, sa lại ngồi buồn bực uống rượumột mình” Người phụ nữ bên cạnh bám lấy hắn như ruồi muỗi vo ve bên cạnh. Hắnkéo mạnh, ôm ả vào lòng, tâm trí hỗn loạn: “Vì ai cũng ghét tôi”

Ả nói giọng uốn éo: “Làm sao có thể…” Hắn cười ha hả,cười đến rớt cả nước mắt “Vậy làm sao cô thích tôi”

Ả dự càng sát vào hắn: “Vì anh đẹp trai”

Tiếng nhạc ầm ĩ giống như người ta gõ vào vô số chiếctrống trước lúc một ai đó chết, âm thanh đó khiến đầu hắn đau như sắp nổ tung.Hắn vẫn cười: “Đây cũng là một lí do?” Cả người hắn ngơ ngẩn nhìn ả, nụ cười ảtrở nên mơ hồ, thế nào cũng không thể nhìn rõ. Hắn véo mũi ả, cười càng lớn:“Cô thật xinh đẹp, ít ra cũng sinh đẹp hơn Gia Mĩ”

“Gia Mĩ là ai?” Ả bĩu môi, có vẻ không hài lòng khihắn nhắc đến người con gái khác.

Hắn lại càng say, lắc đầu: “Cô ta chỉ là một đứa congái không quan trọng” Ả nhếch mày, “Đã không quan trọng thì chúng ta nên vuivẻ”. Hắn thanh toán rồi ôm ả nghênh ngang đi ra.

Gia Tuấn nhếch mép, đứng trước cửa cười nhạt. Anhngẩng lên nhìn đồng hồ, hỏi xoi mói: “Hà luật sư ngủ say thật đấy, đến trưa rồimà vẫn chưa muốn dậy. Nếu tôi không đến nhà thì có lẽ đã ngủ đến tận đêm”

Hà Văn Hiên vừa tỉnh rượu, vẫn còn mặc áo ngủ, cảngười đờ đẫn: “Hách thiếu gia, tìm tôi có việc gì?”

Gia Tuấn đẩy mạnh cửa, khẽ nhún vai: “Tôi không cóchuyện gì to tát cả, chỉ có điều cách nói này của anh có vẻ không thiện chí.Nếu cảm thấy không tiện tiếp tôi thì tôi sẽ quay lại sau”. Hà Văn Hiên không đểý đến Gia Tuấn, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh kì cọ mặt cho thật sạch. GiaTuấn liếc nhìn qua cửa phòng, nhíu mày: “Thì ra Hà luật sư giấu phụ nữ trongphòng, chẳng trách tâm trạng không tốt”

Hà Văn Hiên dùng hết sức giũ khăn mặt, rồi gõ cửaphòng ngủ. Người phụ nữ hôm qua mắt lim dim, ngáp dài nói: “Gì thế, em muốn ngủtiếp”. Hắn lao vào phòng, kéo ả ra khỏi chăn. Mặt hắn vô cảm, trợn mắt nhìnảnh: “Cút đi”

Ả vẫn chưa hiểu, ngồi thẫn thờ trên giường, không dámnghĩ gì nữa chỉ nói: “Anh nói gì?” Tối qua vẫn còn mặn nồng, sáng nay đã bảo ảcút đi.

Hà Văn Hiên lạnh nhạt: “Tôi cho cô năm phút để biếnkhỏi đây”

Gia Tuấn cười lớn: “Xem ra hôm nay tâm trạng của Hàluật sư không được tốt”

Người phụ nữ nọ nghiến răng, giận dỗi nhìn hắn: “Anhlà đồ đểu”

Hà Văn Hiên không thèm quan tâm đến ả ta, sau khi mặcquần áo xong thì đi khỏi phòng ngủ: “Hách thiếu gia bỗng nhiên tìm đến tôi cuốicùng là có gì muốn chỉ giáo” Gia Tuấn rút thuốc ra, đưa một điếu cho hắn “Tôinghĩ anh biết chuyện của Trình Minh Lãng”

Hà Văn Tiên nói: “Hách thiếu gia cho rằng đưa cho tôiđiếu thuốc này thì tôi sẽ nói tất cả cho cậu?”

Người phụ nữ nọ mặc quần áo xong liền đi khỏi phòngngủ, chỉ tay vào mặt Hà Văn Hiên “Anh cho rằng nói câu biến đi là có thể đuổiđược tôi ư? Anh đừng có nằm mơ” Hà Văn Hiên lấy một tờ ngân phiếu ra, đặt lêntay ả. Ảnh nắm chặt lấy tiền, mỉm cười, trả miếng: “Trình Gia Mĩ? Tôi khôngbiết đó là ai, có điều hình như anh rất thích cô ta, ôm tôi mà anh vẫn luôn mồmgọi cô ta”

Hà Văn Hiên mặt đanh lại: “Cô cút ngay cho tôi”

Người phụ nữ kia tức giận đùng đùng, nhưng không camtâm liền hôm lên mặt hắn rồi mới đi. Ả còn cười tít mắt nói: “Chào anh chàngđẹp trai”. Hà Văn Hiên hút thuốc, tay hơi run run. Gia Tuấn bắt chéo chân, haitay đan vào nhau, cả người nằm nhoài trên sô-pha, không nói câu gì. Hà Văn Hiênđuổi khách: “Tôi sẽ không nói đâu, cậu đi đi. Tôi sẽ không nói gì cả”

Gia Tuấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, lười nhác nói: “DưGiai Lệ chết rồi, cha cô ta phát điên. Gia Mĩ suýt nữa bị cho là hung thủ,nhưng Trình Minh Lãng lại đột nhiên xuất hiện giống như thần hạ thế, biết tấtcả mọi chuyện. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Hắn lạnh hết cả mặt, nhưng không nói gì. Gia Tuấn lạinói: “Nhưng mẹ tôi lại biết rõ mọi chuyện, nếu tôi không đoán sai thì nhất địnhlà trong chuyện này có âm mưu gì đó, nói không chừng, cái chết của Giai Lệ làdo có người chú ý gây ra”

“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn”. Hắn bất ngờ bị kích động“Thực sự chỉ là ngoài ý muốn”

Gia Tuấn cười khác thường: “Chỉ một câu ngoài ý muốnmà đã chia rẽ tôi và Gia Mĩ, nếu như chuyện này tôi có thể nuối trôi thì tôikhông phải là Hách Gia Tuấn”. Hắn đi đầu mẩu thuốc xuống gạt tàn, “Trình Gia Mĩcó bệnh, nếu cưới cô ta thì sẽ không thể có con. Tại sao cậu lại cố chấp nhưthế”. Hắn liếc nhìn Gia Tuấn, rồi nói tiếp: “Cậu phải nghĩ cho cả người nhà cậynữa”. Hắn như đang nói với chính mình: “Trình Gia Mĩ rốt cuộc có gì tốt đẹp?”

Hai mắt Gia Tuấn như bị một làn sương mờ che mất “Nếucô ấy không tốt, thì sao anh lại đòi kết hôn với cô ấy”

Tim hắn như thắt lại: “Tôi sẽ không cưới cô ta, hômqua cầu hôn chỉ là chuyện ngoài ý muốn”

Gia Tuấn rên lên: “Ngay cả tiền cũng không cần? Mẹ tôikhông phải đã cho anh một khoản tiền sao, để anh cưới Gia Mĩ”

Hai tay hắn nắm vào, đan chặt lấy nhau, chặt đến mứcmười ngón tay đau nhói, “Tại sao cậu biết được?”

Gia Tuấn liếc hắn: “Mẹ tôi và anh nói chuyện điệnthoại, đúng lúc tôi nghe thấy”. Tim hắn đập thình thịch, “Cậu còn nghe thấyđiều gì?” Gia Tuấn có vẻ không nóng vội gì, nói: “Đương nhiên, hai người choTrình Minh Lãng một trăm vạn, thế nên ông ta mới nhận tội”

Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào hắn: “Anh sai rồi, khôngphải ông ta. Tôi cho người điều tra, chiều hôm đó có người gọi ông ta, mà chínhngười đó mới là hung thủ”

Hắn hơi bối rối, ánh mắt như thiêu đốt: “Đây chỉ làphán đoán của cậu”

Gia Tuấn đứng dậy, cười nửa miệng: “Thế ư? Nói chung,tôi sẽ không giúp cho một người như anh, vì tiền mà điều gì cũng làm được”

Hắn nghiến chặt răng, chặt đến mức cả mặt đỏ rần lên.Hắn nói: “Vì câu nói này của cậu, tôi nhất định sẽ cưới cô ta”

Gia Tuấn cười lạnh lùng: “Cứ chờ đấy xem”

Hắn nhìn Gia Tuấn bước ra cửa, mới nghiến răng dùnghết sức hất đổ bàn trà. Hắn nhìn tất cả trong phòng, những gì có thể đập vỡ,hắn đều đập tan tành dưới chân.

Hách Gia Tuấn, hắn rốt cuộc là có gì tốt chứ? Hắn sosách với Gia Tuấn mọi thứ mình có, lúc nào hắn cũng lấy mình ra để so sánh vớicậu ta. Hắn thực sự không hiểu mình thua kém Gia Tuấn ở điểm nào. Hôm đó trêndu thuyền, Giai Lệ giống như phát điên, bóp chặt lấy cổ hắn, bóp đến mức hắnsuýt nữa nghẹt thở. Người con gái đó trong lúc bất ngờ lại có sức mạnh lớn đếnthế, đó là nỗi căm hận xuất phát từ sự tuyệt vọng. Cô ta nói cô ta muốn giữ lạicuốn băng ở khách sạn hôm đó, cho dù chỉ là một phần một trăm cô ta cũng khôngmuốn Gia Tuấn nghe được những lời nói đó. Bởi vì cô ta yêu Hách Gia Tuấn.

Hắn làm sao lại đưa cho cô ta cuộn băng đó chứ? Rõràng là đang nằm mơ. Hắn cầm bừa một thứ gì đó đánh cô ta nhưng hắn nằm mơ cũngkhông thể ngờ mình lại cầm con dao gọt hoa quả.

Tất cả, thực sự chỉ là ngoài ý muốn. Hắn không cố ýgiết Dư Giai Lệ.

Hắn ra sức đập vỡ đồ đạc, cất tiếng cười lạnh lùng,cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Trình Gia Mĩ lại chạy đến du thuyền lúcđó. Vì tiền đồ, vì trốn tội hắn đã lau sạch dấu vân tay, để Gia Mĩ nắm lấy condao.

Nhưng sao đó, hắn lại không nỡ để cô ngồi tù. Hắn tìmTrình Minh Lãng, ép ông ta nhận tất cả tội lỗi.

Đúng là không có sơ sở nào, hắn thực sự báo phục tàinăng của mình, lỡ tay giết chết một người, lại còn có thể sắp xếp hợp lí mọithứ, liên đới cả Hách phu nhân, khiến cho Gia Tuấn và Gia Mĩ phải chia taynhau, lại còn trừ khử Dư tiên sinh và Trình Minh Lãng.

Hắn đúng là một thiên tài!

Bây giờ chỉ còn một bước nữa, chỉ cần cưới Gia Mĩ vàcùng cô ra nước ngoài sinh sống.

Vậy là, tất cả có thể bắt đầu lại.

Mặt hắn đầu nước mắt, nhưng hắn bỗng nhiên như bừngtỉnh, hai mắt sáng rực lên. Không sai, chỉ cần lừa Gia Mĩ cũng ra nước ngoàisống, tất cả sẽ bắt đầu lại. Chỉ cần ra nước ngoài, ai cũng không có cách nàolàm khó hắn, cho dù sự thật bị phát giác, cho dù âm mưu bị lộ tẩy cũng chẳngsao.

Chỉ cần ra nước ngoài là ổn.

Gia Tuấn bấm chuông cửa, giận đùng đùng, hét lớn:“Trình Gia Mĩ, em mau mở cửa cho anh”. Hồi lâu sau cửa mới mở ra, Gia Mĩ nhìnthấy khuôn mặt tức giận của hắn chỉ nói: “Anh và tôi chia tay rồi, chạy đến nhàtôi làm gì?”

Gia Tuấn nghiến răng, giọng tức tối tột độ: “Em sắpkết hôn với Hà Văn Hiên?” Tay anh gõlên đầu cô, “Nha đầu đáng chết này điên hay sao mà lại kết hôn với thằng chađó?”

Cô lặng đi hồi lâu mới định thần lại, giận dữ nói:“Sao lại đánh tôi? Tôi kết hôn với ai không phải việc của anh”

Anh giảo mồm, hỏi dồn dập: “Chúng ta vừa mới chia tay,sao em lại có thể tuỳ tiện kết hôn với người con trai khác. Anh nói cho embiết, Hà Văn Hiên vừa mới gọi gái, bị anh bắt gặp”

“Cái gì?” Cô trợn tròn mắt, “không tin anh, vì tôi sắpkết hôn với anh ta nên anh mới ở đây nói năng lung tung. Tôi cảnh cáo anh, lậptức rời khỏi nhà của tôi” Gia Tuấn giận run người: “Này, Trình Gia Mĩ, anh lừaem lúc nào? Anh vừa đi hỏi hắn một số chuyện, kết quả trong phòng hắn giấy mộtngười phụ nữ. Anh tận mắt nhìn thấy, anh vẫn không tin anh sao?”

Gia Mĩ đẩy anh ra ngoài: “Khi chia tay chúng ta đã nóirồi, cả hai sẽ không gặp nhau nữa. Cho nên sau này, anh đừng quan tâm đếnchuyện của tôi”

Gia Tuấn tức giận tột độ, nhưng sau đó trấn tĩnh lại.Anh nhìn Gia Mĩ với ánh mắt mãnh liệt, rồi sau đó kéo cô ra khỏi phòng, “Gia Mĩchúng ta đánh nhau, nếu em đánh thắng anh thì tuỳ em quyết định, còn nếu khôngthắng thì em phải ngoan ngoãn, đừng kết hôn với hắn”

Cô là cao thủ Taekwondo bậc bốn nhưng anh vẫn muốnđánh với cô sao? Anh có phải là muốn bị đánh cho te tua? Cô đe doạ: “Tôi cảnhcáo anh, tốt nhất là nên buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu”

Gia Tuấn cô sgawsn nắm chặt lấy tay cô, ấn thang máy:“Vẫn chưa đánh, sao em biết là anh không đánh thắng em?”

Thang máy mở ra, Gia Tuấn dùng hết sức ôm lấy eo cô,kéo cô vào trong, cô vùng vẫy: “Đồ xấu xa”. Anh đột nhiên bỏ tay ra, cô ngãnhào xuống, đau đến mức mông như sưng lên. Hai mắt cô trợn lên, mồm nhếch lênvì đau.

Anh ta dám làm thế với cô, rõ ràng là muốn chết.

Cô không quan tâm đến việc mình đang trong thang máy,cũng chẳng thèm để ý mình đang bị đau, đứng bật dậy, đưa tay đấm thẳng về phíaanh. Anh lanh lẹ né sang một bên. Cô hơi sững người, nhưng không thèm nghĩnhiều lập tức tấn công tiếp.

Cô tấn công thì anh lại né. Đánh một lúc lâu, cô vẫnkhông đánh trúng anh, sao lại có thể thế được? Trước đây mỗi lần cô muốn bắtnạt anh, anh đều ngoan ngoãn xin tha, nhưng bây giờ, đến một đấm cô cũng khôngđánh trúng! Anh cười đắc ý: “Em vẫn luôn cho rằng anh vô dụng đúng không? Bâygiờ đã thay đổi rồi”

Cô tức giận nghiến răng, cả người đánh về phía anh,hai tay ôm lấy sau gáy anh, hai chân cặp lấy đùi anh, giống như một con mực,hận không thể dùng hết cái vòi của mình quấn chặt lấy người Gia Tuấn. Anh lườmnói: “Đánh không thắng nên chơi xấu hả?”

Cô tức đến phát điên: “Tôi đạt Taekwondo bậc bốn đấy”

Hai tay anh siết chặt lấy eo cô, mặt nở nụ cười:“Taekwondo bậc bốn cũng vô dụng, đánh không thắng thì thua”

Cô ngẩng mặt lên, trợn mắt nhìn anh: “Chỉ trong mộtngày sao anh có thể lợi hại như vậy?” Anh bĩu môi: “Anh vẫn luôn lợi hại nhưthế, ngoài em ra trước nay không ai dám đánh anh”

“Cái gì?” Cô hơi nhắm mắt, nghiến chặt răng. Thì ra,cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc nhất thiên hạ.

“”Vì thế, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời anh,hiểu chưa? Anh bảo em kết hôn với ai thì kết hôn, nói em không được phép kếthôn thì không được kết hôn”, anh nghiêm túc nói. Cô giận dữ: “Anh coi em là mónđồ của anh? Muốn gả đi thì gả, muốn giữ lại thì giữ, đừng hòng”

Anh chẳng còn cách nào khác, đành nói: “Vậy cũng khôngnên tuỳ tiện tìm người con trai khác”

“Đánh ghét!” Cô lẩm bẩm mắng, sau lưng anh như có luồngió mạnh thổi qua, có chuyện không hay, anh vội kêu lên: “Em định làm gì?” Côliếm môi, rồi cứ nhằm vào vai anh mà cắn, Anh đau đến chảy nước mắt, “Em đúnglà đồ chơi xấu, sao không đánh mà lại cắn người”. Anh thử gỡ tay cô ra, nhưngcô lại càng siết chặt, như muốn siếu đứt cổ anh. Anh rên rỉ: “Đừng cắn nữa, GiaMĩ, nếu cắn tiếp là sẽ chết người đó”

Cô bỏ mồm ra khỏi cổ anh, trợn mắt nhìn, nói: “biết sựlợi hại của em chưa? Xem anh sau này còn dám bắt nạt em không?”

“Anh xin, giờ hãy thả anh ra trước đã” Giọng anh càngnhỏ nhẹ.

Giọng cô cũng dịu đi: “Không cho phép anh sau này đếntìm em nữa, cũng không cho phép anh can thiệp vào việc cưới xin của em”. Anhchẳng thèm nghĩ ngợi, lắc đầu, “Không được”. Lòng cô xót xa: “Nếu anh khôngđồng ý, em sẽ lại cắn anh, cắn đến chết. Đã nói sẽ là bạn bậy mà anh không giữlời hứa, lại lén lút chạy đến tìm em, can thiệp vào cuộc sống của em”

Ánh mắt anh nồng cháy, anh mím môi rồi sau đó dịu dàngthốt lên bốn chữ: “Tình không thể nén”. Vô số lần, anh đã tự nói với chínhmình, không được nhìn cô, nghĩ đến cô nữa, nhưng anh không làm được. Rõ ràng làđã chia tay, rõ ràng đã nó dứt khoát như thế nhưng anh vẫn tìm đến cô.

Chỉ vì tình yêu không thể cấm đoán, chỉ vì không cócách nào để kìm nén.

Cô mỉm cười, nước mắt đầy khoé mi, như sắp tuôn rơi:“Anh thật là, lúc nào cũng như vậy, đến mẹ anh cũng không dám bắt nạt, thật làđứa con bất hiếu”

Anh cũng mỉm cười: “Thực ra, chúng ta làm vợ chồng vẫntốt hơn làm bạn”

Cô bật khóc: “Kiếp sau, kiếp sau nữa, những kiếp saunày chúng ta sẽ là vợ chồng”

Anh đột nhiên trợn mắt nhìn cô, quát: “Có nhiều kiếpnhư vậy sao? Em có phải là xem ti vi nhiều quá rồi? Ma mới tin là có kiếp sau,anh chỉ cần kiếp này, những kiếp sau nhường cho người khác”

Thang máy la lên một tiếng, đã đến tầng một. Cửa thangmáy mở ra, mọi người trố mắt nhìn họ. Hai người bộ dạng mờ ám, lén lút chạy đi.

Trời xanh màu hổ phách, sáng rực. Đất dưới chân mềmmại, người giống như đang đi trên một chiếc kẹo bông lớn, chỉ muốn vùi ngườivào trong đó. Gia Mĩ bị Gia Tuấn kéo đi, không lên tiếng. Anh ngoái lại nhìn,thấy đã đi khá xa mới bước chậm lại.

Anh quay đầu lại nhìn cô: “Em làm gì vậy?”.

Cô không hiểu: “Em làm gì á?”.

Anh thực sự tức giận: “Sao lúc nãy còn phải đợi anhkéo em mới chạy, đầu óc em có phải có vấn đề không đấy?”.

Những người đi đường chốc chốc lại quay đầu lại nhìnbọn họ, mặt Gia Mĩ đỏ lựng, nói không ra hơi: “Anh nhất định phải nói to nhưthế sao? Nói thế không sợ đau họng sau?” Anh liền nhìn bốn phía xung quanh, rồihỏi: “Thế bây giờ làm gì?”.

Gia Mĩ rút tay ra, rồi nói: “Em không biết.”

“Cho nên anh nói rồi, làm con gái nhất định phải tỏ ramềm yếu, dịu dàng không có việc gì thì nắm tay đàn ông làm gì?” Anh cho đấy làđương nhiên liền dạy dỗ cô. Cô trừng mắt nhìn anh, giọng điệu cực kỳ khó nghe:“Chúng ta ở bên nhau, thì phải cãi nhau sao? Cãi nhau bao nhiêu năm rồi, anhkhông mệt sao?” Rồi cô lại tiếp tục: “Cho nên em mới nói. Chia tay là đúng. Làmsao mà em có thể ở cả đời với một người như anh! Lắm điều như bà già ấy, anhkhông chán, nhưng em chán rồi!”.

“Anh, bà già lắm điều?” Anh chỉ vào mình, rồi trợn mắtnói: “Trình Gia Mĩ, em gần đây chưa bị ăn đòn đúng không?”.

“Đúng rồi, không phải là bà già lắm điều, mà là ônggià lắm điều.” Gia Mĩ nghiến răng nghiến lợi cãi lại anh. Anh liền vỗ vai cônói: “Trình Gia Mĩ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đừng nhắc đến quan hệ trướckia nữa. Trước đây em đánh anh, anh nể tình, nhường nhịn em. Bây giờ anh quyếtđịnh sẽ không nhường em nữa.”

“Cho nên?” Gia Mĩ nhăn mặt nói. Anh chỉ trầm tư nóimột tiếng: “Thế mà cũng không biết? Cho nên, anh nói gì em đều phải nghe hết,anh nói làm, em phải làm, anh nói không làm, em nhất định không được phép làm.”

“Thần kinh.” Gia Mĩ không thèm chấp anh, bước nhanh vềphía trước. Anh ở sau nói với lên: “Con gái đi đứng phải từ tốn, chậm rãi mộtchút…” Cô không đợi anh nói hết liền tung nắm đấm về phía anh, anh không cóchút phòng bị nào nên bị đánh vào cằm.

Cô cười đắc ý, đe dọa anh nói: “Anh mà còn lắm điềunữa, em đánh cho anh rụng hết răng luôn.” Anh chỉ nói nhỏ: “Vậy anh không nóinữa.” Gia Mĩ nhìn xung quanh rồi nói: “Chúng ta ra đường lớn làm gì?” Anh khôngnói gì, chỉ đi theo phía sau.

Gia Mĩ liền nói: “Tìm một chỗ ngủ đi, em mệt rồi.”

Dường như anh giận thật rồi, vẫn không thèm nói gì.Cuối cùng cô không chịu được liền quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh nói: “Em bảoanh không lắm điều, chứ không bảo anh câm như hến, không thèm nói gì thế.” Bâygiờ anh mới nói: “Vậy chúng ta đi xem phim nhé.”

Cô liền từ chối: “Em không muốn đi xem phim.” Nghethấy vậy anh liền giận dữ nói: “Anh nói đi là đi.”

Trong rạp chiếu phim rất tối, người lại đông, Gia Mĩuống coca, ăn bắp rang bơ, nhìn lơ đãng lên màn hình. Anh dựa vào cô, rồi thìthầm vào tai cô: “Chúng ta chưa từng đi xem phim phải không?”.

Cô không nói gì, chỉ liếc nhìn anh. Anh lại tiếp tụcnói rất nhỏ vào tai cô: “Còn nhớ tối hôm đó ở trong rạp kịch nói không? Chúngta nói nhất định sẽ đưa ông nội đi xem kịch nói không?”.

Một tay đang bốc bắp rang bơ của cô dừng lại, làm saomà cô không nhớ chứ? Tối hôm đó, anh dựa vào vai cô, một lúc sau thì ngủ. Côkhông dám động đậy, chỉ dám ngồi thẳng lưng, cả người cứng đờ. Cô chỉ khẽ gọianh hai tiếng, nhìn anh không có phản ứng gì, cũng bỏ luôn ý định gọi anh dậy.Chỉ ngồi như vậy, cứ ngồi đờ ra như vậy…

Bất động. Giống như là hóa đá. Toàn thân tê cứng khôngcảm giác gì, cũng không cử động gì!

Anh chỉ nói rất nhỏ: “Thực ra tối hôm đó, anh khôngngủ.” Cô trừng mắt nhìn anh, anh định giở trò gì trêu cô vậy. Anh quay sangnhìn cô, không chớp mắt nói: “Bây giờ, đến lượt em. Anh sẽ để em dựa vào ngườianh, bất kể là thế nào, anh sẽ để em dựa vào anh mà không cử động gì.”

“Vậy thì được, đến lượt em báo thù.” Cô cười gian xảo,hạ thấp đầu, dựa vào vai anh.

Anh chỉ nói rất nhỏ, như thể cho mình anh nghe: “Chúngta suốt ngày cãi nhau, thực ra đó không phải là cãi nhau, mà thực ra là chúngta chỉ muốn tìm mọi cách trêu đùa đối phương. Bất kể nói gì, bất kể làm gì, đềulà muốn làm cho đối phương vui vẻ mà thôi.”

Cô hít một hơi thật mạnh, uống rất nhiều coca, dườngnhư không dám dừng lại. Mùi vị của coca rất cay, khiến cô chảy rất nhiều nướcmắt. Anh nói: “Chúng ta bắt đầu lại được không? Giống như những cặp đôi bìnhthường khác, đấu khẩu một chút, rồi đi xem phim, đi dạo phố.”

Cô không dám nói gì, chỉ không ngừng uống coca, nướcmắt dường như đọng lại trên mi, chỉ đợi trào ra ngoài. Anh cảm thấy miệng mìnhkhô khốc, liền giật lấy coca của cô uống.

Cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, ngẩn ngơ một lúclâu rồi như lấy lại tinh thần, một tay đưa ra trước ngực anh, cướp lại coca:“Sao anh không tự mua đi.”

“Đến coca cũng muốn tranh với anh?” Gia Tuấn trợn mắt,tức giận nói. Cô cũng ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm anh: “Ai sợ ai chứ?” Bỗngmột người ngồi sau nói với lên phía trên: “Hai cô cậu có giận nhau thì cũngđừng nói to như vậy chứ.” Rồi nhìn Gia Tuấn nói: “Cậu cũng thế, nói chuyện vớibạn gái phải nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, hiểu chưa?”.

Một người phụ nữ ngồi bên Gia Mĩ cũng nói: “Ngồi xemphim đừng cãi nhau, một ly nước coca có gì ngon mà cãi nhau to thế.”

Ngồi trước sau họ mấy người đều nói khuyên bảo. Nghemọi người nói vậy anh rất khó xử, liền kéo tay cô đứng dậy nói: “Về nhà thôi,em đúng thật là rắc rối. Đi đến đâu là khiến người ta nói đến đó.”

Ra đến rạp chiếu phim Gia Mĩ mới đáp trả: “Rõ ràng làdo anh chọc giận em trước, đúng không nào?”.

Anh nhìn cô, không chút khách khí nói: “Trình Gia Mĩ,em biết đối đáp như vậy từ bao giờ thế?”.

Gia Mĩ chỉ cảm thấy buồn cười, liền đáp: “Đối đáp cònphải học sao? Anh là người ngoài hành tinh hả?”.

“Thôi, anh không đối đáp với em nữa.”

“Rõ ràng là anh không nói lại được, thế mà còn khôngnhận sai ư?”

“Em mà còn nói nữa là anh không khách khí đâu nhé.”Gia Tuấn uy hiếp nói. Cô quay người lại, ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Sao lạikhông khách khí, anh dám làm gì em nào?” Anh liền không nói gì, ôm chầm lấyngười cô, hôn lên đôi môi đang nói liên hồi của cô, để cô không thể nói gì đượcnữa!

Trong vòi phun nước, nước phun thẳng lên cao, vô sốhạt nước rơi xuống thấp, bức tượng làm bằng đá điêu khắc của người con traiđứng trong đài phun nước giống như Thiên thần nhỏ trong truyện thần thoại HyLạp, giang rộng đôi cánh thiên sứ, nhìn lên bầu trời trong xanh, muốn cất caođôi cánh.

Hà Văn Hiên trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng mở lờinói: “Nhà hàng này dành riêng cho những đôi tình nhân.”

Gia Mĩ cười lớn: “Thật không?” Anh khẽ gật đầu nói:“Em thích nơi này không?”.

Gia Mĩ mỉm cười, đáp: “Nơi này rất đẹp, không có cáigì thích hay không thích cả.” Anh khẽ thở, dường như trút được tảng đá ở tronglòng: “Vậy thì tốt.” Trong nhà hàng rất yên tĩnh, chỉ có vài bàn là có ngườingồi. Gia Mĩ cuối cùng không kìm được nói: “Anh đưa em đến đây là để…” Anh nhẹnhàng cười xoa đầu cô: “Muốn hỏi em, có đi cùng anh ra nước ngoài không.” Ánhmắt anh nhìn thẳng cô, tiếp tục hỏi: “Em đồng ý ra nước ngoài cùng anh không?”.

Toàn thân cô bỗng như bất động, trên mặt vẫn giữ nụcười, đáp lại anh: “Em không thích ra nước ngoài, Trung Quốc rất đẹp.” Anh liềnnắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, nắm rất chặt rồi nói: “Em chưa từngra ngước ngoài, tại sao lại biết là không thích?”

Cô dùng ngón tay mình gỡ từng ngón tay anh ra, từngngón từng ngón một: “Trung Quốc rất đẹp, Núi Bích Như Hoàng, Cố Cung, TrườngThành, từ xưa đã được mệnh danh là chốn tiên cảnh, cho nên nói, Danh lam thắngcảnh của Trung Quốc nhiều như vậy, cần gì phải ra nước ngoài chứ.”

Trong mắt anh hiện lên sự thất vọng tột cùng, cô gỡtừng ngón tay, anh lại đặt lại từng ngón một, dùng hết sức lực của mình nắm taycô, khiến cô không đủ sức để kéo tay ra khỏi anh. Anh càng dùng lực mạnh hơn,rồi đáp: “Không phải anh đưa em ra nước ngoài du lịch, mà là anh đưa em rangước ngoài sinh sống.”

Anh dùng lực mạnh như vậy, cô không còn cách nào khác.Anh liền hỏi như dồn ép cô: “Rốt cuộc em có đi cùng anh không”.

Cô dường như trấn tĩnh hơn, đáp lại rằng: “Em khôngđi.” Ánh mắt cô long lanh hơn, “Ở đây, cho dù là tranh giành coca, cho dù làcãi nhau, suốt ngày cãi nhau, em cũng rất vui.” Dưới ánh mặt trời, hàng ngàngiọt nước rơi bắn lên, dường như có thể đếm được rõ ràng từng giọt nước, nhữnggiọt nước trông như thủy tinh, có thể nhìn rõ thật giả.

Cô mở to mắt nhìn đài phun nước, bỗng nhiên thốt lên:“Bởi vì có anh ấy, cho nên bất kể làm gì, đều vui vẻ cả. Cãi nhau cũng tốt,đánh nhau cũng được, ném đồ mắng người cũng được. Mỗi phút mỗi giây đều vuivẻ.” Cô dừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp, “Từ trước tới nay em không biết hóara yêu là như vậy. Chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là em vui rồi, là đủ mãn nguyệnrồi. Anh ấy không cần có nhiều tiền, cũng không cần làm bất cứ việc gì cho em.Em chỉ cần nhìn thấy anh ấy, cùng anh ấy đấu khẩu, là vui rồi, là em mong gìhơn nữa.”

Trong cổ họng anh dường như phát ra một thứ âm thanh,một thứ âm thanh khiến tim anh nhói đau, ánh mắt anh lạnh nhạt hỏi: “Cho nên?”.

Cô quay đầu lại, nhìn anh, nói từng từ từng từ một rõràng: “Cho nên em không thể đi, bởi vì anh ấy ở đâu, em sẽ ở đó.” Anh cúi thấpđầu xuống, những ngón tay run rẩy khẽ buông tay cô, cánh tay cũng có cảm giáchơi nhói đau, cô nhìn cánh tay anh, in hằn lên năm ngón tay cô rất đỏ. Cô liềnvội vã quay người, bước đi.

Anh nhìn theo bóng dáng của cô, cả dáng người đều rấtmơ hồ, như thể bị thứ gì đó ấn xuống, chỉ là không thể giải thoát được. Anh cảmthấy rất đau đớn, muốn cười, nhưng gương mặt thì không thể cười được.

Anh khẽ xoa miệng, cuối cùng cũng có thể cười được, nụcười đó lại cực kỳ khó coi, liền vội vã nói: “Các người sẽ phải hối hận, nhấtđịnh sẽ phải hối hận!”.

Cả đoạn đường Gia Mĩ vội vã đi, liên tục ngoảnh lạiphía sau nhìn, đi được đoạn đường rất xa rồi, không nhìn thấy Hà Văn Hiên đuổitheo, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Gia Mĩ” một giọng nói không khách khí vọng lạitừ phía trước, Gia Tuấn đứng ở cửa xe, ánh mắt giận dữ, dường như muốn nổinóng. Anh nghiến răng nói: “Nam nữ tư tình cũng không nên để bị người khác bắtgặp?”.

Cô bước đến trước mặt anh, dở khóc dở cười đáp: “Cáigì mà nam nữ tư tình?” Cô không hiểu gì chỉ biết nhìn anh rồi trừng mắt nói:“Anh lại phát bệnh điên gì thế? Em làm gì có nam nữ tư tình gì chứ?”.

Anh lấy ống nhòm trong tay đưa cho cô: “Thế này cònkhông thừa nhận.” Cô tức đến nỗi người run lên nói: “Anh dám theo dõi em? Còndám đem ống nhòm đi theo?” Cô đập tay lên trán, không thể tin nổi chuyện này.

“Mau xin lỗi anh đi.” Anh dõng dạc tuyên bố, “Cònkhông mau xin lỗi anh, nói sau này em không dám nữa.” Cô lập tức giậm chân,nhéo tai anh, tức giận nói: “Còn không mau xin lỗi em, nói sau này không dámnữa!”.

Anh liền hướng về phía cô nói: “Là em phải xin lỗianh, sao anh lại phải xin lỗi em.”

Cô càng dùng lực mạnh hơn, làm anh đau đến độ khôngnói lên được: “Lại còn không biết hối hận.” Anh càng tức giận nói: “Bà già lắmđiều, em có bỏ tai anh ra không, nếu còn không bỏ, anh nhất định đánh em gãyrăng đó.”

Cô càng nhéo tai mạnh hơn: “Dám uy hiếp em! Còn cướplời em nữa! Anh nói cho em xem, đánh phụ nữ, thì là đồ đàn ông thối. Anh dámđánh em!”.

Giọng Gia Tuấn khẽ nhỏ đi: “Anh còn chưa đánh mà? Chỉlà dọa em thôi, cũng là phạm tội sao?” Cô càng dùng lực mạnh hơn, anh đau đếnđộ sắp khóc, cô nghiến răng nói: “Xin lỗi mau!”.

Anh cảm thấy không công bằng, nói: “Anh làm gì mà phảixin lỗi, em tư tình, em mới phải xin lỗi anh!”.

“Ai bảo em tư tình, em quang minh chính đại đi gặpngười ta, anh ghen vô cớ, liên quan gì tới em chứ?” Cô nói rất có tình có lý.Anh nghĩ một lúc, rồi quyết định xin lỗi: “Anh biết anh sai rồi!”.

Cô vẫn không vừa ý nói: “Nói xin lỗi mau!”.

Gia Tuấn dù rất tức giận cũng phải nói: “Anh xinlỗi!”. Cô bỗng dưng buông tay, anh khẽ chạm vào tai bị đau của mình, luôn miệngnói: “Lại cắn người, rồi véo tai người ta, em đúng là Bà la sát.” Cô tức giậnquát lại: “Anh nói cái gì cơ? Ai là Bà la sát?”.

Anh liền đáp trả: “Ở đây ngoài em ra thì còn ai nữa?”.

“Trứng thối!”.

“Bà la sát!”.

“Anh…” Gia Mĩ trợn mắt, nhìn Gia Tuấn, không thèm chớpmắt. Mặt anh đanh lại, liền nói: “Ngoan ngoãn lên xe với anh, lần này bỏ qua,lần sau đừng để anh bắt tại trận thế này nghe chưa?” Cô tức giận liền đạp vàoanh một cái. Anh đau đến độ sắp khóc nói: “Em là con gái cái kiểu gì thế, làmgì mà hung dữ thế?”.

Cô chống tay nói lại anh, biểu hiện bất cần: “Anh cónhìn thấy em đá anh không? Con mắt nào của anh nhìn thấy?”.

Anh trừng mắt lên: “Thôi, bỏ đi, đàn ông tốt khôngtranh luận với phụ nữ.”

Cô liền nháy mắt, đắc ý nói: “Phụ nữ không dễ đối phóđâu.”

Anh giúp cô mở cửa xe: “Lên xe đi, anh đưa em đi gặpmẹ anh.”

“Cái gì?” Cô định bước xuống, bỏ chạy, cô và mẹ anhgiống như mặt trăng và mặt trời, nhìn thấy nhau là cãi nhau! Gia Tuấn tóm lấycô, ôm cô rồi bắt cô lên xe: “Chạy trốn cũng không có tác dụng gì đâu, cách tốtnhất là đối diện!”.

Cô chỉ muốn cãi lại nói: “Em không muốn gặp bà ấy.”

Anh cố tình khích cô: “Em không phải là không sợ trời,không sợ đất sao? Sao lại sợ mẹ anh thế!”.

Cô cầu cứu: “Em không muốn gặp.”

Anh liền khóa cửa xe lại, rồi sau đó lên xe. Hai tayanh đặt vào vô-lăng, vui vẻ nói: “Mẹ chồng tương lai. Sớm muộn gì đều phảigặp.”

Cô không vui nói: “Chúng ta chia tay đi!”.

Anh không chấp cô, chỉ chuyên tâm lái xe. Cô khẽ nóinhỏ bên tai anh, hy vọng anh có thể tha cho cô lần này. Cả đoạn đường anh khôngnói tiếng nào, chỉ mỉm cười, xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, rồi anh cườingọt ngào nói với cô: “Đến rồi đấy, vợ yêu!”.

Cô nắm chặt dây an toàn, làm gì cũng không muốn xuốngxe. Ánh mắt của Gia Tuấn ấm áp nhìn cô: “Chỉ cần thuyết phục mẹ anh, chúng mìnhcó thể ở bên nhau. Lần này, bất kể thế nào, em cũng phải gặp bà. Trốn cũngkhông thể trốn được.” Nhìn gương mặt cô cực kỳ khó coi, anh liền giúp cô tháodây an toàn, rồi đỡ cô xuống xe.

Cả đoạn đường anh hết kéo rồi đẩy cô bước đi, cô ngẩngđầu, nhìn thang máy từ từ đi lên, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, mỗi một tầng,là cô càng lo lắng, đến tầng tám, cuối cùng thang máy cũng dừng lại.

“Đến rồi.” Gia Tuấn kéo cô ra ngoài, nhìn nét mặt củacô chỉ muốn cười: “Em thoải mái một chút đi, mẹ anh có phải là hổ đâu.”

Nếu mà là hổ thì còn tốt, ít nhất thì còn có thể nhốtđược. Vấn đề là, mẹ anh là một con hổ không thể nhốt được! Khi mà đã nổi xunglên thì nhìn ai cũng cắn! Cô lực bất tòng tâm, chỉ đành gặp mặt, đâu phải là rachiến trường!

Tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.Gia Tuấn nắm lấy tay cô, bước vào một trong số những phòng ở đó.

Mẹ Gia Tuấn lạnh lùng, nhìn hai người họ bước vào, bâygiờ lại chuyện gì đây? Rõ ràng đồng ý không yêu Trình Gia Mĩ, kết quả? Khôngchỉ vẫn ở bên nhau mà càng ngày càng thân thiết.

Gia Mĩ liền cười chào bà: “Cháu chào cô!”.

Mẹ Gia Tuấn chỉ trừng mắt nhìn, không nói gì, Gia Tuấnbuông tay cô ra, bước đến trước mặt mẹ mình, rồi đỡ mẹ nói: “Mẹ, ngồi trướctrước đã, rồi có gì từ từ nói.”… Phu nhân toàn thân cứng đờ nói: “Mẹ và cô takhông có gì để nói cả?”.

Gia Tuấn kéo Gia Mĩ đến trước ngồi bên cạnh mẹ mình,Gia Mĩ chỉ cười rồi cúi đầu xuống, toàn thân cảm thấy không thoải mái, ngồi bấtđộng một lát, rồi miễn cưỡng cười hỏi: “Anh nhìn xem trên kính là hoa cúc hayhoa hồng?”

Gia Tuấn trong đang uống trà, suýt nữa phì ra ngoài,anh ho nhẹ, rồi hỏi: “Hoa gì cơ?”.

Gia Mĩ chỉ tấm kính ngoài cửa, “Chính là trên kiakìa.” Hách phu nhân trừng mắt lên nhìn, giọng điệu không vui nói: “Đã khôngbiết lại còn hay hỏi nhiều chuyện, đương nhiên là hoa cúc. Làm sao có thể là hoahồng cơ chứ?”.

Cô đáp lại: “Tại sao lại không phải là hoa hồng ạ?”Hách phu nhân uống một ngụm trà rồi không thèm để ý đến câu hỏi của Gia Mĩ,quay sang hỏi Gia Tuấn: “Con mời ta đến đây, chính là để nghiên cứu hoa cúc hoahồng sao? Nếu như vậy thì ta đi trước đây.”

Gia Tuấn vội vàng nói: “Mẹ, ba người chúng ta có thểnói chuyện vui vẻ được không?... Hách phu nhân đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinhmiệt nói: “Ta và nó, không có chuyện gì vui vẻ để nói, muốn lấy nó thì đợi đếnkhi ta chết nhé.”

Gia Tuấn liền đứng dậy, kéo mẹ ngồi xuống ghế, cangười ôm lấy vai mẹ mình, nói: “Mẹ, xin mẹ đừng giận, mọi người nên bớt giậnnói chuyện vui vẻ với nhau.” Gia Mĩ liền đứng lên nói: “Cháu cũng muốn nóichuyện thân mật.”

Hách phu nhân nghe vậy, liền nói: “Ý cô là ta gây rắcrối, tức giận.”

Gia Tuấn rót trà cho mẹ rồi nói: “Ý của Gia Mĩ là côấy thành tâm thành ý muốn nói chuyện với mẹ.”

Rõ ràng là anh bắt em đến đây bằng được, Gia Mĩ tuytrong lòng nghĩ vậy nhưng lại nói: “Đúng vậy, phu nhân, thật sự cháu muốn nóichuyện với cô” Hách phu nhân dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn trừng mắt lên nhìnGia Mĩ: “Cô muốn nói chuyện gì với tôi thế?”.

Gia Mĩ liền nói: “Chỉ vì cháu bị bệnh mà phu nhân ghétbỏ cháu, , như vậy không công bằng với cháu.”

“Công bằng?” Hách phu nhân liền cười nhạt đáp: “Trênthế giới này làm gì có công bằng chứ. Nếu trong tình yêu, chỉ là muốn yêu thìyêu, muốn ở bên nhau thì có thể ở bên nhau, như vậy thì dễ dàng quá.” Bà tadừng lại một chút, rồi lại tiếp tục giọng điệu giễu cợt nói: “Hơn nữa, ta vốnkhông tin các người yêu nhau.”

Gia Mĩ trừng mắt lên, không thể nào diễn tiếp vở kịchhòa thuận vui vẻ này được. Gia Tuấn thấy tình hình gay go liền nói: “Mỗi ngườinên nhịn đi một câu.”

Câm mồm! Hai người phụ nữ đồng thanh đáp, Hách phunhân tức giận thật sự rồi, chỉ vào Gia Mĩ nói: “Ngươi dựa vào đâu mà bảo contrai ta câm mồm?”.

Gia Mĩ cũng không chịu thua, liền đáp lại: “Phu nhâncũng nói như thế mà.”

Hách phu nhân tức giận đến mức cả người run lên, nói:“Trình Gia Mĩ, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Gia Mĩ không cam tâm, nói: “Phu nhân, cháu nhìn bà đủrồi, bởi vì bà là mẹ Gia Tuấn, cho nên cháu kính trọng bà. Nhưng bà một mựcphản đối chúng cháu, dùng trăm phương nghìn kế cũng không chịu thay đổi! Lầnnày, cháu sẽ không nhịn bà nữa. Bà bảo cháu không có người dạy dỗ, hết thuốcchữa, nhưng dạy dỗ cũng phải xem người đó là ai.”

“Cái gì cơ?” Hách phu nhân vô cùng tức giận. Gia Tuấnnhỏ nhẹ khuyên hai người: “Hai người bình tĩnh được không, nghe con nói.”

“Không được!” Hai người liền đồng thanh nói.

Hách phu nhân giận dữ chỉ vào Gia Mĩ: “Con a đầu này!”Gia Mĩ cười lạnh nhạt nói: “Cô nói sai rồi, cháu không phải a đầu, mà a đầuđáng chết. Gia Tuấn nhìn hai người họ lửa giận ngùn ngụt, liền xoa dịu nói:“Hai người im lặng cho con.”

Cả hai người họ đều kinh ngạc nhìn anh.

Anh nói từng từ từng từ một: “Bắt đầu từ bây giờ,không được cãi nhau nữa, nghe con nói.”

Mặt anh lạnh lùng, hai mắt lướt nhìn hai người bọn họ,rồi nói: “Hai người đều muốn tốt cho con, cho nên dùng cách của mình để yêuthương con. Nhưng một người dùng sai cách thức, chỉ cho rằng có tiền là manglại tình yêu cho con. Người kia cho rằng, mình hiểu rõ anh, không ngừng lấn ápanh.”

Hách phu nhân nói: “Ta không dùng tiền để mang lạitình yêu cho con.” Gia Tuấn mặt khó coi nói: “Mẹ, mẹ và Hà Văn Hiên làm chuyệngì con đều biết hết. Không phải con không giữ lời hứa, quay về bên Gia Mĩ, màlà mẹ khiến con quá thất vọng rồi.

Gia Mĩ nhìn Hách phu nhân rồi hỏi: “Hà Văn Hiên và phunhân làm gì với cháu vậy?” Chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp rồi. GiaTuấn không nói gì, liền quay sang cô nói: “Gia Mĩ, sau này em không được rời xaanh.”

“Không, tuyệt đối không được!” . Hách phu nhân kiênquyết nói, “Nhà ta sẽ không bao giờ chấp nhận bệnh của nó.”

“Mẹ” Gia Tuấn bất giác gọi mẹ một tiếng. Hách phu nhânnhìn anh, liền mềm mỏng nói: “Bởi vì con là con trai của mẹ, con trai duy nhấtcủa mẹ, cho nên bất kể thế nào, cũng không được lấy nó. Nếu như thật sự yêunhau, thì có thể làm người tình của nhau, làm người tình có gì mà không đượcchứ, có thể ở cùng nhau, có thể bên nhau trọn đời. Nếu như thật sự yêu nhau,thì kết hôn cũng chỉ là một hình thức.”

Gia Mĩ không thể ngờ bà ta lại có thể nghĩ ra một biệnpháp độc đáo đến như vậy: “Bởi vì yêu nhau, cho nên không dễ dàng cưới ngườikhác. Cũng bởi vì yêu nhau, trong mắt không thể nào có thêm một hạt cát. Bà chorằng bây giờ là thời cổ đại, đàn ông có thể năm thê bảy thiếp sao? Vậy sao bốcủa anh Gia Tuấn không có người tình.”

Hách phu nhân tức giận đứng lên, đi thẳng ra ngoài,vừa đi vừa nói: “Định nghĩa về tình yêu của chúng ta không giống nhau, cho nênkhông thể nói chuyện với nhau được.”

Gia Tuấn tức đến nỗi không nói được câu nào, chỉ trừngmắt lên.

Hách phu nhân vừa mở cửa bước ra, liền quay lại. GiaMĩ cho rằng bà ta nghĩ thông suốt rồi, bất giác hỏi: “Có phải bà muốn nói tiếpkhông?” Hách phu nhân không nói gì, chỉ lùi vào bên trong. Mấy người đàn ôngbịt mặt cầm súng, xuất hiện phía trước. Gia Mĩ với lấy con dao ở trên bàn, phivề phía chúng. Tên cầm đầu tránh được dao, liền dùng súng dí vào đầu Hách phunhân nói: “Ngoan ngoãn hợp tác, không được nhúc nhích.”

Hách phu nhân mặt tái nhợt nói với Gia Mĩ: “Cô đừnglàm liều.”

Tên cầm đầu nói: “Ba vị, thật ngại quá, phiền các vịđi theo tôi.”

Gia Mĩ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, có người dámgiữa ban ngày ban mặt bắt cóc người.

Gia Tuấn lúc này lạnh lùng hỏi: “Các người là ai? Tạisao lại bắt giữ chúng tôi? Có biết bắt giữ người là phạm pháp không?” Tên cầmđầu cười lạnh lùng đáp: “Hách thiếu gia, hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu khôngthì, gươm súng vô tình.”

Họ biết anh ấy? Xem ra là hành động có chuẩn bị trước,e rằng bọn chúng đã cho người theo dõi từ lâu rồi! Gia Tuấn nói: “Nếu muốn cótiền cứ nói, chỉ cần không làm hại đến chúng tôi là được.” Kẻ bịt mặt liền nói:“Ta chỉ muốn lấy tiền, không muốn làm bị thương người khác! Chỉ cần ngoan ngoãnhợp tác, không giở trò là được.”

Gia Tuấn liếc nhìn Gia Mĩ, ám chỉ đừng làm loạn lên.

Tên bắt cóc giải họ từ tầng một xuống xe, suốt dọcđường cho đến khi lên một xe chiếc ô tô nhỏ. Gia Tuấn thầm nghĩ trong lòng,băng đảng bắt cóc người này nhất định là không đơn giản.

Trong căn nhà tồi tàn, bày không ít va li đựng đồ, chỉcó duy nhất một cái bàn, còn lại toàn là bụi bặm, bẩn thỉu. Ánh nắng mặt trờichiều xuyên qua ô cửa sổ cũ nát, qua ánh nắng nhìn được cả những làn bụi đangbay khắp gian phòng. Hình như còn có cả tiếng kêu chít chít. Toàn thân Gia Mĩcứng đờ, âm thanh này rất quen thuộc.

Băng đảng bắt cóc đẩy họ vào trong phòng liền khóa cửalại. Gia Mĩ sợ hãi gọi cửa: “Có thể đổi sang phòng khác được không, tôi khôngmuốn ở cùng chuột! Tôi sợ nhất là chuột đấy!” Hách phu nhân nghe cô nói nhưvậy, mặt trắng bệch sợ hãi, liền run run hỏi: “Chuột ở đâu vậy?”.

Gia Mĩ dừng đập cửa nói: “Ba nghe đi…”

Âm thanh chít chít không ngừng vang lên, Hách phu nhânsợ hãi trợn trừng mắt, liền đến đập cửa cùng Gia Mĩ: “Ta cho các ngươi tiền, cóthể đổi phòng được không.”

Tên bắt cóc đứng ngoài nói vọng vào: “Bị bắt cóc màcòn đòi nói điều kiện, nơi thâm sâu cùng cốc này chỉ có căn phòng cũ nát nàythôi, nếu không ở thì ra ngoài mà ở cùng lũ rắn rết.”

Gia Tuấn lúc bấy giờ rất bình tĩnh nói: “Có con ở đây,đừng sợ.” Anh cởi áo khoác ngoài ra, vứt trên nền nhà, “Hai người ngồi xuốngđi, con canh chừng cho, chuột sẽ không dám ra ngoài đâu.”

Gia Mĩ nhìn anh, gần như sắp khóc đến nơi, cô bước đếnôm chặt anh, ôm rất chặt, anh chỉ cười đáp lại: “Đừng sợ, nếu mà chuột ra đây,anh đánh chết nó.”

Cô ngước mắt lên, hỏi rất nghiêm túc: “Anh có thể đánhchết nó thật sau?” Gia Tuấn liền cười nói: “Anh chuột, vợ tôi muốn xem mặt cácanh, phiền các anh ra ngoài một lát.” Gia Mĩ nhìn quanh bốn phía, cũng khôngnhìn thấy bóng dáng con chuột nào, cô liền đáp: “Hóa ra chuột sợ người! Vậy emkhông cần sợ chúng nữa.”

Gia Tuấn cười lớn, véo nhẹ mũi cô nói: “Nếu chuột màkhông sợ người, tại sao chỉ ra ngoài buổi đêm.”

Cô ngồi ở trên đất, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, giậndữ nhìn anh nói: “Ai là vợ anh chứ?”.

Gia Tuấn liền ngồi xuống bên cạnh cô nói: “Vợ anh họTrình.”

Gia Mĩ liền đáp lại: “Không biết ngượng.”

Gia Tuấn kéo cô lại gần, cười đáp: “Người không biếtngượng vẫn có thể sống sao? Câu này là danh ngôn của Trình Gia Mĩ”. Gia Mĩ giảvờ tức giận nói: “Cái anh này, bây giờ là lúc nào rồi, còn lấy em ra trêu đùa.”

Hách phu nhân ngồi trên nền nhà không nói gì.

Bà ta và bố Gia Tuấn quen nhau khi Cách mạng văn hóavừa kết thúc được mười năm, họ yêu nhau cũng rất bình thường, đến xưng hô cònrất khách sáo. Không giống thanh niên bây giờ, còn chưa kết hôn, vậy mà luônmồm gọi nhau bằng ông xã bà xã. Nghĩ đến đây, bà ta liền giận dữ quát: “Hai đứayên lặng cho ta, bây giờ là bị bắt cóc, không phải đi du lịch.”

Gia Tuấn nói nhỏ vào tai Gia Mĩ: “Mẹ anh ghen rồi.”

Gia Mĩ liền cười nói: “Là uống nhầm thuốc.”

Gia Tuấn không kìm được bật cười. Hách phu nhân càngtức giận, to tiếng nói: “Gia Tuấn.” Anh biết mẹ thực sự tức giận rồi, không dámtiếp tục lên tiếng, chỉ là xích lại gần mẹ, cười nói: “Mẹ, bây giờ chúng tahoạn nạn có nhau, sau khi trở về, nhất định sẽ là có phước cùng hưởng."

Hách phu nhân không nể mặt anh, mà nói tiếp: “Bây giờta ở đây, đừng làm phiền ta, hai đứa yên lặng đi.” Gia Mĩ dựa lưng vào tường,nói khẽ: “Đúng là khoảng cách thế hệ nghiêm trọng.”

Hách phu nhân mặt càng khó coi, hỏi: “Ý cô là ta đãgià?”.

Gia Tuấn nhìn thấy chiến tranh sắp nổ ra, liền vội vãnói: “Thật sự có chuột!” Hai người phụ nữ bọn họ không hẹn mà cùng nhảy lên,mặt sợ hãi nói: “Chuột ở đâu?”.

Gia Tuấn chỉ vào cái thùng lớn: “Lúc nãy rõ ràng là cóchuột đứng trên cái hòm lớn đó, thế mà bây giờ lại không thấy đâu… Gia Mĩ khôngđợi anh nói hết, liền nhảy đến bên cạnh ôm anh, Hách phu nhân không thèm nhìnbọn họ nói: “Trình Gia Mĩ, giữa thanh thiên bạch nhật mà cô dám như thế sao, côbuông Gia Tuấn ngay ra cho tôi, còn ra thể thống gì nữa.”

Gia Mĩ liền đáp trả: “Cái gì mà giữa mặt bao nhiêungười, ở đây làm gì có ai ngoài ba chúng ta ra, mà không phải, còn có thêm lũchuột nữa.”

Hách phu nhân trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: “Nó làcon trai ta, cô dựa vào cái gì mà được lợi.” Gia Mĩ liền nói: “Vì an toàn trướctiên, cháu không xuống.” Gia Tuấn không kìm được nói: “Bây giờ hai người có thểyên lặng một chút được không, không ai được phép nói một từ.”

Hách phu nhân lại ngồi xuống: “Ta cũng không muốn nóichuyện với a đầu này thêm câu nào nữa.”

Gia Mĩ buông Gia Tuấn ra, “Cháu cũng không muốn phílời.”

Gia Tuấn nói: “Con ngồi giữa hai người, như vậy là antoàn nhất.” Hai người không nói gì, Gia Tuấn ngồi giữa hai người, mỗi người cầmmột tay anh. “Một bên là mẹ, một bên là người con gái của mình, cho nên con hyvọng mọi người có thể sống trong hòa bình cùng nhau.”

Hách phu nhân liền đáp: “Ta sẽ không thừa nhận nó.”

Gia Mĩ cũng cười nhạt đáp: “Cháu cũng không thừa nhậncô.”

Gia Tuấn nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, có nhữngtia nắng cực kỳ dài và nhỏ, ấm áp chiếu qua khe cửa nhỏ, chỉ lắc đầu nói: “Conxin hai người, trong giờ phút quan trọng này đừng cãi nhau nữa.” Anh liếc nhìnbọn họ rồi đáp: “Cứ yên lặng thế này, đúng rồi đó, đừng mở miệng nói là tốtnhất.”

Hà Văn Hiên dập điện thoại, cười lạnh lùng nói: “Rấttốt, tất cả đều diễn ra theo kế hoạch đã định. Nhưng mà nếu đã thuận lợi nhưthế này, tại sao mắt hắn vẫn cứ chớp chớp như vậy, nước mắt chỉ trực trào rangoài.

Trong phòng là một màn đêm bao phủ, đến điện cũngkhông bật. Tối như vậy, thật thích hợp với hắn. Những ngày gần đây, hắn chỉ cầnmở mắt, là muốn khóc. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, hắn vội vàng nhìn ra cửa,không động đậy.

Người ở bên ngoài dường như không chịu từ bỏ, vẫn tiếptục ấn chuông, tiếng chuông cửa kêu không ngừng làm hắn bực mình. Hắn mở cửa,hai mắt cay sè, giống như một con sư tử đang nổi giận. Hắn nhìn người đứngngoài cửa cười nói: “Thật là khách quý, Dư phu nhân.”

Dư phu nhân chỉ nhìn hắn cười nhạt rồi nói: “Hà tiênsinh lẽ nào không hoan nghênh tôi.”

Hà Văn Hiên bật đèn nói: “Làm sao lại như vậy” Dư phunhân vẫn không bước vào phòng, chỉ nói: “Tôi có việc muốn nhờ anh, nhưng khôngbiết nói thế nào. Cho nên phiền anh đi cùng một chuyến.”

Hà Văn Hiên châm một điếu thuốc, cười nói: “Cần tôigiúp đỡ?” Bà Dư lạnh lùng đáp: “Không sai, nhờ anh đi với tôi một chuyến.” Hắnta nghĩ một lúc, sau đó vẫn quyết định đi cùng bà ta. Lái xe lái một mạch đếnbệnh viện tư nhân, hắn nhìn vào bệnh viện, dường như đã đoán được tám chínphần. Hắn ta vừa đi vừa hỏi: “Bệnh của Dư tiên sinh thế nào rồi?”.

Dư phu nhân chỉ đáp lại bằng sự trầm mặc không nói gì.Bà ta ấn thang máy, hai người bọn họ lên tầng năm. Ngoài cửa phòng bệnh có haicảnh sát đang ngồi canh gác, nhìn thấy người lạ, liền khám xét người theo thóiquen. Dư phu nhân liền cười đáp: “Đây là luật sư Hà, là luật sư nhà tôi. Anh ấythay ông nhà đến bàn chút chuyện.”

Hà Văn Hiên đưa danh thiếp ra, hai cảnh sát đều chàohỏi họ, rồi cho họ vào phòng.

Dư phu nhân đứng ngoài nói vọng vào, “Tôi không tiệnvào phòng, làm phiền luật sư Hà.” Hà Văn Hiên trong lòng bất an, bên ngoài cócảnh sát, nhưng đành phải bước vào trong phòng. Hắn ta vừa bước vào, liền nghethấy Dư tiên sinh ngồi hát quốc ca, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy Dưtiên sinh buộc sợi dây đỏ trên đầu, tay vẫy hồng kỳ, không ngừng vỗ tay.

Lòng hắn không ngừng trĩu xuống, hỏi ông ta: “Dư tiênsinh, ngài có nhớ tôi không?”.

Dư tiên sinh chỉ ngây ngô hát quốc ca, không có bất cứphản ứng gì.

Tiếng của hắn lại vang lên: “Tôi là Hà Văn Hiên.” Bachữ này, dường như giống tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, Dư tiên sinh ngừngvẫy cờ, từ từ hướng mắt nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Hà Văn Hiên?”.

Chân tay hắn lạnh toát, lùi về sau một bước, cứ thếcho đến khi ra tận mép cửa. Người điên này bỗng nhiên nhớ ra hắn. Dư tiên sinhbỗng nhiên lắc đầu, tự mình nói với mình: “Dư tiên sinh là ai? Hà Văn Hiên làai?”.

Nghe thấy vậy, lòng hắn vui vẻ hẳn lên: “Không nhớ thìtốt”. Hắn là người thông minh, Dư phu nhân gọi hắn đến đây thì hắn liền đoánđược. Dư tiên sinh bỗng nhiên khóc òa nói: “Giai Lệ, con ở đâu, bố đến rồi, conmau ra đây gặp bố.”

Dư phu nhân nghe thấy tiếng khóc ở bên trong liền chạyvào trong phòng, bà ta ôm chầm lấy ông, an ủi nói: “Đừng khóc, Giai Lệ đến nhàbà ngoại rồi.” Dư tiên sinh ngẩng đầu, không tin lời Dư phu nhân nói liền hỏi:“Thật chứ? Nhưng mà rõ ràng là tôi không nhìn thấy nó.”

Dư phu nhân chua xót gật đầu nói: “Đúng thế, mấy hômnữa nó sẽ về thôi.” Dư tiên sinh nghe thấy thế thì yên tâm rồi, “Vậy thì tốt,vậy thì tốt.”

Hà Văn Hiên nói: “Bà gọi tôi đến đây để xem, tôi đãxem cả rồi, cũng hiểu cả rồi. Bà yên tâm, bây giờ bệnh tình ông nhà như vậy,pháp luật cũng không tố cáo ông ta đâu.”

Dư tiên sinh tiếp tục vẫy cờ, rồi hát quốc ca, khắpcăn phòng là tiếng quốc ca. Dư phu nhân nhìn ông ta, chỉ cười nhạt đáp: “Anhthật sự hiểu rồi sao? Tôi gọi anh đến đây, chỉ muốn hỏi anh, lương tâm anh cóthanh thản không? Nếu như lúc đó anh không nhìn thấy chết mà không cứu, ông ấycăn bản không phát điên như thế. Hôm nay ông ấy bị điên, lương tâm anh có thanhthản không, nửa đêm anh có gặp ác mộng không?” Bà ta đứng trước mặt hắn, nhìntrừng trừng hắn: “Anh có sợ không?”.

Hà Văn Hiên miễn cưỡng cười đáp trả: “Từ trước tới naytôi chưa từng gặp ác mộng, cũng chưa từng sợ hãi điều gì, càng không thể nghĩngợi lung tung. Bởi vì tôi căn bản không có lương tâm?”

Dư phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như tảng băngngàn năm không tan ở Bắc Cực, liền cười đáp: “Tôi cũng hy vọng anh sẽ khôngsợ.” Ánh mắt thất thần của Hà Văn Hiên mở to ra, chỉ cảm thấy rất bi ai. Bà taliền hỏi: “Trình Minh Lãng bao giờ lên tòa xử án?”.

“Ngày kia” Hà Văn Hiên nhìn sau lưng bà ta, Dư tiênsinh dường như đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ, trèo lên ban công người. Hai mắtHà Văn Hiên mở to, trong cổ họng như muốn phát ra âm thanh gì đó nhưng khôngthành lời. Dư tiên sinh ngồi ngây người ngoài cửa sổ, nhà nhà đang bật đèn, đèntừng nhà từng nhà sáng lên, giống như hai con mắt của trái đất, rất sáng. Tronghai con mắt đấy chắc chắn có Giai Lệ của ông ta. Ông ta cười hướng ánh mắt rangoài mặt đất, rồi giang hai tay bay vào không trung, giống như thiên sứ cấtcánh bay.

“Bịch!” bỗng nhiên một âm thanh lớn vang lên, xé tanmàn đêm yên tĩnh.

Dư phu nhân không dám quay người lại, toàn thân đã mềmnhũn, không còn chút sức lực nào. Bà ta nấc lên một hồi, sau đó mới thốt lênmột câu: “Hà Văn Hiên, không biết là tiếng gì vậy?” Hà Văn Hiên không dám thốtlên, chỉ mở to hai mắt nhìn, to đến nhức nhối. Bà ta nhìn sắc mặt hắn thì tronglòng như đã rõ, mắt chảy ra hai hàng lệ. Bà ta muốn chuyển chủ đề: “Hà VănHiên, anh nói xem, người điên có biết nhảy lầu tự tử không?”.

Hắn nhìn bà ta, cũng không biết nói gì, không thể chấpnhận. Bà ta vẫn cười, sợ hãi dừng lại: “Tôi và ông ấy kết hôn bao nhiêu nămnay, tính cách của ông ấy rất mạnh mẽ. Cái gì cũng muốn đương đầu. Người nhưvậy, thì không tự sát đâu.” Bà ta tự an ủi bản thân mình như vậy. Người điênthì thần trí không tỉnh táo, cũng không ngốc đến mức nhảy lầu tự tử.”

Ánh mắt của hắn cực kỳ kinh khủng, cổ họng khô lạikhông nói được tiếng nào. Bà ta khẽ cười, nước mắt tuôn rơi: “Tôi đã không còncon gái rồi, không còn nhà, không muốn sẽ lại mất đi ông ấy.”

Y tá bỗng nhiên lo lắng nhấn chuông, liền vội vã bướcvào trong nói: “Dư tiên sinh đã nhảy lầu rồi, các vị còn ngây người ra đó làmgì?” Hai chân Dư phu nhân không còn sức lực nào, liền ngã nhào ra mặt đất, cũngkhông có cách nào đứng dậy được.

Trong đồn cảnh sát, đèn điện sáng trưng, Hà Văn Hiênnhư người ngốc, chỉ ngây ngô ngồi đó, không nói một lời nào. Cảnh sát vẫn hỏi:“Tình hình lúc đó thế nào, anh có thể nói lại cho chúng tôi được không? Vì saoông ta nhảy lầu?”.

Nói cũng như không nói gì, cảnh sát vẫn không từ bỏ:“Vậy trước khi ông ta nhảy lầu, có nói gì không?”.

Hắn ta chỉ đáp: “Có…”, rồi hắn tiếp tục nói, giọng nóinhư lạc đi. Ông ấy đang hát quốc ca.

Cảnh sát tiếp tục hỏi: “Ngoài hát quốc ca ra, còn làmgì nữa không?”.

Cả người hắn ngây ra, đáp lại: “Ánh mắt của ông ta nóivới tôi rằng, ông ta biết lỗi rồi.”

Cái gì? Cảnh sát liền hỏi, lặp lại: “Ánh mắt ông ta nói,ông ta biết mình sai rồi?” Đây quả thực là lời nói nực cười nhất trong thiên hạnày, ánh mắt biết nói? Hà Văn Hiên dường như đang tự nói với chính bản thânmình: “Ông ta biết lỗi rồi.” Hắn ta cúi đầu, đau khổ đến độ không thể nào lặplại nữa: “Ông ta thật sự biết mình đã sai rồi.”

Cảnh sát vừa buồn cười vừa hỏi: “Được rồi, ngoàichuyện biết mình đã sai, ông ta còn biểu hiện gì nữa không?”.

Hà Văn Hiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ông ta, ánhmắt sợ hãi nói: “Ông ta đã điên rồi, một người điên còn có thể có biểu hiện gìbình thường được? Tất cả biểu hiện của ông ta đều không bình thường, được rồi,tại sao phải nhảy lầu, tại sao lại nhảy lầu trước mặt tôi!” Hắn ta giống nhưngười điên, đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi: “Anh có tin người điên có nhận thức không?Anh có tin ông ta có thể cảm nhận thấy tất cả mọi thứ xung quanh không? Tại saoông ta lại lựa chọn lúc tôi đứng đấy để nhảy lầu chứ?” Toàn thân hắn ta khôngcó một chút sức lực nào, ánh mắt mơ hồ nói: “Ông ta muốn báo thù tôi! Ngườiđiên đó, hóa ra là muốn báo thù tôi! Ông ta muốn lương tâm tôi bất an, ông tamuốn cả cuộc đời sau này tôi sống trong đau khổ, cho nên mới làm như vậy…”

Cảnh sát liền hỏi: “Anh đã làm gì với ông ta?”.

Hắn ta liền hoang mang như người mộng du: “Chỉ làngười điên mà thôi, làm sao dọa được tôi? Tại sao lại khiến tôi có cảm giác daydứt, tại sao lại trách tôi. Tôi đã làm sai gì? Tôi chưa từng tin vào số phận,nhưng lần này, vận mệnh của tôi ở trước mặt tôi.”

Cảnh sát càng cảm thấy trong lời nói có nhiều vô lý.“Đúng vậy, anh không làm gì sai cả, không phải day dứt. Anh chỉ là đi thăm ôngta, ông ta liền tự sát, không liên quan đến anh.” Hắn ta cười lớn, chỉ cườinói: “Sai rồi, không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả đều sai.”

Cảnh sát cuối cùng mất hết hy vọng, chỉ cảm giác anhta đã bị kích động quá mạnh, cho nên mới ăn nói bất thường như vậy, đành nhưcho qua.

Trong ngoài phòng đều đen kịt, trầm mặc giống như mặtbiển ban đêm. Chốc chốc hắn lại giật mình tỉnh giấc, cổ họng khô khốc. Hắn vùiđầu vào hai tay, không ngừng run rẩy.

Khi Dư tiên sinh chết còn khẽ mỉm cười, giống như thậtsự đi lên thiên đàng. Nhưng hắn ta biết, điệu cười đó, nhất định là nụ cười củaquỷ dữ, nếu không thì chính là của Diêm Vương.

Hắn ta thử cười, muốn dùng nụ cười trấn an bản thânmình, nhưng trên mặt lạnh lẽo, giống như là xác chết, không một chút ấm áp nào,cười không ra. Hắn vỗ vào mặt mình, vỗ cho đến khi mặt mình đỏ lên, nhưng lạikhông cảm thấy đau, dường như không có một chút cảm giác nào.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, hắn ta sợ đếnđộ nhảy ra khỏi giường. Tay hắn ta run run nghe điện thoại, cổ họng khô khốcnói: “Alo” Trong điện thoại chỉ có tiếng cười, hắn ta liền hỏi: “Cười cái gì?”.

Người đó nói: “Người đã bị bắt rồi, về phần tiền, anhmuốn lấy bằng cách nào là an toàn nhất.”

Mặt hắn biến sắc: “Yên tâm, tao sớm đã nghĩ kỹ rồi.”Người đó dường như vừa nghĩ ra điều gì, liền hỏi: “Đúng rồi, bắt ba người,không chỉ có hai vị nhà Hách gia, mà còn có một đứa con gái, phải xử lý như thếnào?”.

Hắn bỗng dựng tóc gáy: “Đứa con gái là ai?”.

Người đó chỉ nói: “Chính là con nha đầu bướng bỉnh”.

Giọng hắn sợ hãi tột bậc: “Trình Gia Mĩ”.

Người đó cười, nói: “Lúc đầu Dư tiên sinh nghĩ ra kế,để Trình Minh Lãng bán con gái mình cho tao, nhưng lại không thành công. Lầnnay tao bắt cô ta, phải xử lý thế nào, mày sắp xếp hay tao sắp xếp?”.

Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ mưu kế: “Tiền cầmtrong tay, giao cô ta cho tao đi.” Người đó nói: “Tàu chạy đi Đài Loan đã chuẩnbị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng nghe lệnh. Cầm được tiền rồi, tất cả đều cóthể thương lượng. Không có tiền chúng ta sẽ thủ tiêu hết.”

Hắn không nói dài dòng, chỉ đơn giản: “Mày yên tâm,tiền tao bảo đảm không thiếu.” nghe giọng nói trong điện thoại có thể thấy tâmtrạng người đó không vui, liền nói: “Dư tiên sinh đã chết rồi, mày đừng quá đaubuồn.” Hắn ta không đợi người đó nói xong liền dập điện thoại, tâm trạng hoangmang lo sợ. Hắn ta ngây người ra lo sợ nhìn điện thoại, dường như nhìn thấy tiahy vọng, trên mồm miễn cưỡng nở nụ cười: “Trình Gia Mĩ…” hắn ta cười rất tànnhẫn, nước mắt rơi xuống: “Trình Gia Mĩ…”

Vận mệnh là một canh bạc, không phải là thắng thì sẽlà thất bại.

Thắng! Thắng sẽ có tất cả!

Thua! Không có bất cứ thứ gì!