Tình Yêu À, Để Sau Nhé!

Chương 4



Chiếc xe bỏ đi, để lại một hình bóng nào đó bên vệ đường hứng chịu từng giọt mưa buốt giá.


Vẫn con đường ấy, con đường đã chất chứa biết bao kỉ niệm giữa cô và hắn, vẫn những bóng đèn vàng liêu xiêu im đậm hình bóng người nào đó.

“Chúng ta chia tay, tôi chẳng có một cảm giác nào với cô cả.”

Bên cạnh Hà Vĩ Phong là một người con gái trán đẫm mồ hôi, đôi mắt vô hồn ngã khụy xuống đường, cánh tay cô vẫn không ngừng níu lấy ai đó một cách vô vọng và bất lực.

“Có phải vì Đình Lợi đã đến tìm cậu không? Vì cậu ấy hành động như thế nên giờ cậu mới trở nên như thế này đúng không? Cậu nói đi, cậu nói cho tớ biết là không phải thế đi…”

Đột nhiên cánh tay ai đó lạnh lùng vun mạnh:” Thôi đi, đủ rồi. Cô nên hiểu rõ vấn đề, tôi đã bảo không có cảm giác mà. Cô về đi.”


Chiếc xe bỏ đi, nhẹ nhàng như thể chưa hề xảy ra chuyện gì để lại một hình bóng nào đó bên vệ đường không một chút sức sống hứng chịu từng giọt mưa buốt giá, khóe mi đẫm lệ, cùng trái tim co thắt từng đợt…từng đợt…

Đôi tay cô khẽ run lên, sợ hãi như cả thế giới vừa sụp đổ, như đánh mất cái phao duy nhất giữa biển người rộng thênh thang.

“Mình chia tay, tôi không có một cảm giác nào với cậu cả.”

Câu nói đó giờ đây cứ mãi vang vọng, xoáy sâu vào tâm trí, từng mạch máu,từng tế bào não cô như một vòng lẫn quẫn, cứ lặp đi lặp lại. Từng chữ từng chữ sắc nhọn tấn công vào trái tim mềm yếu, thoi thóp vì quá đau, quá tuyệt vọng….

Câu nói đó sao mà hắn lại có thể nói một cách dễ dàng như vậy?


Chẳng lẽ ba tháng qua đối với hắn chỉ vỏn vẹn là một câu không cảm giác?

Chẳng lẽ những giây phút tình cảm lúc đó chỉ là dối trá, là giả tạo thôi sao?

Đầu óc cô cứ quay cuồng cả lên, mọi thứ dường như chợt đổ sụp, cố gắng,nổ lực,… Tất cả chỉ đủ để đổi lấy từ “không cảm giác” của anh mà thôi.

“Vĩ Phong…Hà Vĩ Phong..”

“Liêu Tâm Thinh, cậu sao thế? Không cho người ta ngủ à?”

“Tố Tố cậu ấy khóc kìa?”

“Chắc lại mơ thấy ác mộng đây.”-Tố Tố vừa nói vừa lấy gối phang thẳng lên mặt Thinh Thinh đáng thương:” Dậy nào,dậy nào.”

“Để tớ yên..”

…………………………………………..

Buổi thi kết thúc, Thinh Thinh uể oải lê từng bước về kí túc.

Thấy thế Ni Ni hớn hở quẳng laptop sang một bên:”Sao nào? Sao nào? Cậu thi tốt chứ?”

Cô bễu môi:“Cậu thấy sao? không thấy mặt tớ à?”

“Sao vậy, đề khó lắm hả? Thôi đừng buồn nhé.”-Ni Ni vừa nói vừa đồng cảm vỗ vai cô bạn.

“Hahaha lừa cậu thôi, thật ra cũng có vài câu rắc rối nhưng cũng tạm ổn cả ^^. Mà Tố Tố đâu rồi?”

“À, cậu ấy lại đi shopping rồi. Này, cậu nghĩ sao rồi?“

Thinh Thinh vờ như không hiểu:“Nghỹ gì cơ?? Sao là sao?”

“đi không ý?”

“À, vẫn còn đang suy nghĩ”.

“haizz…Dâu xấu cuối cùng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, tớ nghĩ cậu nên can đảm đối mặt tất cả sẽ tốt hơn. Chã nhẽ cậu vì tên ấy mà bỏ mặt cả tụi này, phải trốn tránh suốt đời sao.”

Thinh Thinh trầm ngâm một hồi mới đáp trả:“Cậu nói cũng đúng, dù sao cũng đến lúc nên đối mặt rồi.”

“Thế mới đúng chứ!!!”

……………………………..

Thứ hai hôm đó…….

“Thinh Thinh, cậu xong chưa đấy? Hay là lâm trận rút lui nữa?”

“Xong đây, xong đây, tớ ra liền.”

“Thế mới là hảo hán chứ hahaha.”

“Woa..oa Ni Ni hôm nay cậu ăn mặc xòe xòa quá đó.”-Tố Tố ngạc nhiên.

Ni Ni cười giả lã rồi xoa xoa đầu cô nàng bảo:”Tố Tố, ở nhà ngoan, trông nhà nhé!!!”

Nghe vậy Thinh Thinh tiếp lời: “Cậu bảo cứ như bảo con gì ấy.”

Thế là cả hai được một phen cười nhố nhăn, còn người bị hại thì đang ngơ ngơ. Một lúc sau, Tố Tố mới hiểu ra vấn đề định nỗi cơn thịnh nộ thì bỗng hóa đá ngay lập tức. Ni Ni thì lại cực kì hài lòng với tuyệt tác của mình, luôn miệng tấm tắc:

“Sao? Sao? Đẹp đấy chứ!!! Cái đầm này tớ lựa đấy.”

“Thinh Thinh cậu biến thành mỹ nhân từ khi nào thế? Hay cậu đi dự hội hóa trang?”

Ni Ni dúi cho Tố Tố một phát:”Cái cậu này, bảo thế mà nghe được à. Thinh Thinh nhà ta vốn dĩ là một mỹ nhân mà, chỉ là chưa được sự rèn giũa của tớ thôi.”

Quả thật cái đầm này rất hợp với Thinh Thinh, nó không quá cầu kì, cũng không quá giản điệu, nhưng với một dáng người được coi là khá chuẩn thì quá tuyệt (tất nhiên là không như siêu mẫu rồi). Càng nổi bật hơn cả chính là vẻ đẹp thuần khiết toát ra từ cô nàng, một vẻ đẹp ngây thơ và trong sáng như ánh nắng ban mai vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Trong khi hai cô bạn của mình đang đấu khẩu thì nàng Thinh Thinh vẫn đang loay hoay với chiếc váy:

“Tớ thấy nó sao sao ấy, có vẻ không hợp lắm.”

Nghe thế cả hai đồng thanh: “Được rồi. Sao gì mà sao.”