Tinh Võ Môn

Chương 146: Nhiệt huyết Hoắc Điện Đường



Trương Khiếu Lâm thật cao hứng khi thấy Sơn Khẩu Dụ Nhân có thể phối hợp với hắn như vậy, vẻ mặt khoái trá tươi cười, ha ha nói: "Sơn Khẩu tiên sinh thật sự là khoáng đạt rộng rãi, nếu Sơn Khẩu tiên sinh đã nói như vậy, chúng ta đây sẽ không thể đi ngược lại sự hưng phấn của Sơn Khẩu tiên sinh được. Trương Sĩ Kiệt, nghe được chưa, Sơn Khẩu tiên sinh không có ý kiến, vậy mau hướng Vương Chí Đạo khiêu chiến đi!"

Trương Sĩ Kiệt gật đầu, đi tới trước mặt Vương Chí Đạo, vừa muốn nói chuyện, không ngờ đã nghe được một thanh âm quen thuộc nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Nếu như Sơn Khẩu tiên sinh đối với việc luận võ của bọn họ ở trong vườn này ngay trong hôn lễ cũng không có ý kiến gì, như vậy thì đối với việc ta đây tham gia vào hẳn là cũng không có ý kiến gì rồi. Về phần Trương Khiếu Lâm tiên sinh, ngươi là người khơi mào cho việc luận võ, tin tưởng là càng không có ý kiến gì, đúng không? Tại hạ Thượng Vân Tường, nghĩ muốn hướng Trương Sĩ Kiệt tiên sinh, quyền thủ dưới trướng Trương Khiếu Lâm tiên sinh, khiêu chiến!

Vương Chí Đạo, ngươi đem trận luận võ này nhường lại cho ta đi!"

Người nói chuyện chính là Thượng Vân Tường, Vương Chí Đạo lúc ở trên Võ Thánh đảo đã từng có gặp mặt qua một lần. Phía sau hắn, còn có Lý Tồn Nghĩa, Tị Tử Lý, Trương Chiếm Khôi cùng đám người Hoắc Điện Đường, tinh anh của Trung Hoa võ sĩ hội đại đa số cũng tới.

Thấy Thượng Vân Tường đột nhiên chen chân vào, Trương Khiếu Lâm sắc mặt không khỏi biến đổi mấy lần. Mặc dù hắn ở tại Thượng Hải hoành hành ngang ngược không cố kỵ gì ai, nhưng dù sao cũng không muốn đắc tội với người của Trung Hoa võ sĩ hội, đành miền cưỡng cười nói: "Nguyên lai là Thượng sư phụ! Thượng sư phụ, việc này chỉ là ân oán cá nhân của ta cùng Vương Chí Đạo, Thượng sư phụ cần gì phải can thiệp vào?"

Thượng Vân Tường lờ mờ nói: "Thượng mỗ vốn cũng không muốn can thiệp vào. Chỉ có điều là ta nghe nói, Trương Khiếu Lâm tiên sinh gần đây đã phát hành một bảng dự kiến xếp hạng các danh hiệu đứng đầu của Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, Trương Sĩ Kiệt tiên sinh vừa lúc lại xếp hạng ngay trên Thượng mỗ. Thượng mỗ mặc dù là người không ham tranh đua danh lợi, nhưng khi Thượng mỗ tham gia thi đấu là đã đại biểu cho vinh dự của sư môn, sao có thể chịu phục theo thứ hạng bài danh như vậy. Vốn Thượng mỗ đang có ý định là đợi đến khi khai mạc Vạn quốc võ thuật đại thi đấu sẽ hướng Trương Sĩ Kiệt tiên sinh mong muốn được lãnh giáo một chút, nhưng là Trương Khiếu Lâm tiên sinh lại có ý để cho Vạn quốc võ thuật đại thi đấu được sớm cử hành hơn thì phải. Như vậy thì Thượng mỗ hiển nhiên không thể bỏ qua được cơ hội này rồi. Trương Sĩ Kiệt tiên sinh, xin mời chỉ giáo!"

Mặc dù bị Thượng Vân Tường này là một siêu cấp cao thủ trong giới võ thuật khiêu chiến, nhưng là Trương Sĩ Kiệt sắc mặt không hề thay đổi, cũng không có lập tức nhận lời ứng chiến, mà lại đưa mắt liếc nhìn Trương Khiếu Lâm một cái, hiển nhiên là sẽ làm theo ý kiến của chủ hắn.

Trương Khiếu Lâm lúc này trong lòng không ngừng kêu khổ. Hắn vốn đang muốn để cho Trương Sĩ Kiệt giáo huấn cho Vương Chí Đạo một trận nhớ đời, để trả mối thù Vương Chí Đạo lần trước đã làm nhục hắn, nhưng thật không ngờ nửa đường lại xuất hiện ra một Thượng Vân Tường kia. Đối với uy danh của Thượng Vân Tường, hiển nhiên là hắn đã nghe quen đến mòn tai, mặc dù ở trong bảng dự đoán xếp hạng hắn đã đem Thượng Vân Tường xếp xuống dưới Trương Sĩ Kiệt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn tin tưởng rằng thực lực của Thượng Vân Tường ở dưới Trương Sĩ Kiệt. Trương Khiếu Lâm biết rất rõ ràng Thượng Vân Tường này là đầu sỏ võ thuật, danh khí của hắn so với các võ thuật đại sư khác thì bất đồng, danh khí của hắn hoàn toàn là do đánh nhau mà đạt được.

Hơn nữa Trương Khiếu Lâm ít nhiều cũng tinh thông võ thuật Trung Quốc, hiển nhiên biết được nếu Thượng Vân Tường đã là cao thủ võ thuật nhờ đánh nhiều mà thành danh, vậy thì năng lực thực chiến của hắn so với quyền thủ xuất thân từ địa hạ quyền đài tuyệt đối sẽ không thua kém bao nhiêu. Cho dù Trương Khiếu Lâm tin tưởng rằng quyền thủ Trương Sĩ Kiệt của mình cuối cùng nhất định có thể đánh thắng được Thượng Vân Tường, nhưng là hắn cũng không dám cam đoan rằng Trương Sĩ Kiệt có thể không tổn hao lông tóc gì. Trương Sĩ Kiệt hiện nay chính là quyền thủ duy nhất để hắn dùng vào đánh cuộc quyền, vạn nhất hai người hợp thành thế lưỡng bại câu thương, vậy thì vụ đánh cuộc ở Vạn quốc võ thuật đại thi đấu tan thành bọt nước hết. Cho nên Trương Khiếu Lâm tuyệt đối không muốn Trương Sĩ Kiệt cùng Thượng Vân Tường sớm khai chiến, hay ít nhất là không muốn để hai người khai chiến trong tình huống mà bản thân hắn không thu được lợi ích gì.

Nhưng là còn không có đợi cho Trương Khiếu Lâm nói ra ý kiến phản đối, không ngờ lại nghe được Hoắc Điện Đường đột nhiên mở miệng nói: "Thượng huynh, Trương Sĩ Kiệt tiên sinh, hai vị xin mời trước hết chờ cho một chút. Tại trước khi các ngươi bắt đầu, ta nghĩ muốn hướng Sơn Khẩu tiên sinh ước định một trận luận võ khác!"

Nói xong, Hoắc Điện Đường hướng Sơn Khẩu Dụ Nhân chắp tay nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, ngươi đã nguyện ý đem hôn lễ hôm nay trong vườn này biến thành luận võ tràng, vậy thì hiển nhiên cũng không phản đối có đến hai trận đấy chứ? Đứng bên cạnh ngươi kia chính là vị Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh phỏng ạ? Hoắc Điện Đường ta tuy bất tài, nhưng vẫn nghĩ muốn hướng Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh khiêu chiến!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh hãi. Bởi vì khi Trương Khiếu Lâm muốn điều tra thực lực của những người tham gia thi đấu, đã từng liên tiếp hướng Hoắc Điện Đường khiêu chiến, lại bị Hoắc Điện Đường kiên quyết cự tuyệt, chuyện tình này đã lan truyền đi khắp cả Thượng Hải, cơ hồ khiến cho phần lớn mọi người đều cho rằng Hoắc Điện Đường chỉ là hào nhoáng bên ngoài, hữu danh vô thực, hoài nghi rằng hắn căn bản là không thể đánh được. Đại đa số những người không biết rõ hắn lại còn tỏ ra có phần khinh thường hắn. Nhưng nào có ai ngờ tới, hôm nay Hoắc Điện Đường lại đột nhiên tỏ thái độ khác thường, hướng tới tuyển thủ được đánh giá có khả năng lớn nhất đoạt được danh hiệu vô địch Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, Bản Viên Nhất Hùng, mà khiêu chiến? Cho nên những người ở đây đều cảm giác được, Hoắc Điện Đường nếu không phải là đã bị kích thích nghĩ muốn tự sát, thì nhất định là đã điên rồi.

Nhưng Vương Chí Đạo lại chỉ là không ngờ tới nguyên lai một tên Bản Viên Nhất Hùng kia cũng ở chỗ này. Lập tức đưa mắt nhìn đến đánh giá qua Bản Viên Nhất Hùng kia, chỉ thấy gã tiểu Nhật Bản kia vóc dáng thật không ngờ cũng rất cao lớn, cân nặng ít nhất cũng trên tám mươi kilogram, thoạt nhìn so với Hoắc Điện Đường còn muốn cường tráng hơn. Chỉ có điều hắn cũng giống như Trương Sĩ Kiệt lúc trước đó, sắc mặt không hề có chút thay đổi, đối với sự khiêu chiến của Hoắc Điện Đường không hề có chút động lòng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến Hoắc Điện Đường một cái.

Sơn Khẩu Dụ Nhân hiển nhiên đối với đề nghị này của Hoắc Điện Đường cảm thấy thật bất ngờ, ha ha cười nói: "Hoắc tiên sinh thật sự là người có dũng khí! Chỉ có điều ta còn không rõ, nghe nói lúc trước từng có rất nhiều người hướng Hoắc tiên sinh khiêu chiến, Hoắc tiên sinh đều kiên trì không tiếp nhận. Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên tỏ thái độ khác thường, hướng đến Bản Viên Nhất Hùng khiêu chiến như vậy?"

Hoắc Điện Đường đầu tiên là lờ mờ liếc mắt nhìn Trương Khiếu Lâm một cái, sau đó nói: "Lúc trước sở dĩ ta không tiếp nhận khiêu chiến, là bởi vì những người đến khiêu chiến đó đều là người Trung Quốc. Vạn quốc võ thuật đại thi đấu vốn là một sự kiện thi đấu giao lưu trao đổi hữu hảo được được Trung Hoa võ sĩ hội chúng ta tổ chức, nhằm chấn hưng Trung Hoa, mong muốn đem người Trung Quốc đoàn kết lại. Đáng tiếc lại bị người ngoại quốc tham dự vào, cưỡng đoạt quyền tổ chức quản lý, lại vọng tưởng trong trận thi đấu này sẽ làm nhục nhã người Trung Quốc chúng ta. Nghe nói Sơn Khẩu tiên sinh thậm chí còn phát ra khẩu hiệu, muốn thông qua sự kiện thi đấu lần này làm cho người Trung Quốc chúng ta phải rõ ràng rằng, người Trung Quốc chúng ta là Đông Á bệnh phu, có đúng không?"

Nhìn chằm chằm Sơn Khẩu Dụ Nhân, hừ lạnh một tiếng, Hoắc Điện Đường nói tiếp: "Cho nên ta cho rằng, trận Vạn Quốc võ thuật đại hội này đã không còn là sự kiện thi đấu võ thuật đơn thuần nữa, mà đã trở thành sự kiện thi đấu liên qua đến việc người Trung Quốc có thể tự bảo vệ được vinh dự của chính bản thân mình hay không. Ta cự tuyệt những lần khiêu chiến lúc trước, bởi vì ta không nghĩ muốn ở trong tình huống người Trung Quốc chúng ta còn đang bị người ngoại quốc lăng nhục, vậy mà người Trung Quốc chúng ta còn đấu tranh nội bộ, tự giết lẫn nhau, để cho người ngoại quốc nhân cơ hội chê cười! Người Trung Quốc hẳn là nên đoàn kết lẫn nhau, cùng chung kẻ thù, cộng đồng lại để đối kháng ngoại địch! Hướng đến ta khiêu chiến có thể chứng minh được điều gì đây? Ta tiếp nhận khiêu chiến của đồng bào mình có thể chứng minh được gì đây? Có thể chứng mình được chính mình cường đại hay sao? Cho nên ta mới cự tuyệt những sự khiêu chiến lúc trước, nhưng là ta cũng không muốn để cho danh dự của sư môn bị tổn hao. Bởi vậy ta mới hướng Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh khiêu chiến, ta muốn cho các ngươi nhận thức rõ ràng, thân là người Trung Quốc, đối tượng chính thức cần phải khiêu chiến nên là ai?"

Tất cả đột nhiên trầm mặc, ở đây bất luận là người Trung Quốc hay người ngoại quốc, trong nháy mắt đều thay đổi hẳn quan niệm về Hoắc Điện Đường. Đại bộ phận người ngoại uốc lộ ra thần sắc bội phục, còn đại bộ phận người Trung Quốc lại lộ ra thần sắc xấu hổ. Mà nhiệt huyết "cùng chung kẻ thù" cũng đã đồng thời bị kích hoạt rồi!

Chỉ có Trương Khiếu Lâm cùng Sơn Khẩu Dụ Nhân là lộ ra vẻ mặt khác nhau, Trương Khiếu Lâm thần sắc rõ ràng là thẹn quá thành giận, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn chằm chằm vào Hoắc Điện Đường. Còn Sơn Khẩu Dụ Nhân lại là vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt kinh ngạc nhìn đến Hoắc Điện Đường đồng thời tiết lộ ra biểu hiện cảnh giác, hiển nhiên cảm giác được một Hoắc Điện Đường này không hề đơn giản, chính là một trở ngại cho bọn lão trong việc đả kích đấu chí của người Trung Quốc. Đã nghĩ như vậy, Sơn Khẩu Dụ Nhân âm thầm hạ quyết tâm, ngươi này cũng phải diệt trừ giống như là đã diệt trừ Hoắc Nguyên Giáp vậy, nếu không rất có thể hắn sẽ trở thành một Hoắc Nguyên Giáp thứ hai.

Có tiếng vỗ tay vang lên, chỉ nghe một thanh âm vang dội nói: "Hoắc sư phụ, ông nói rất hay, người Trung Quốc chúng ta đúng là cần phải đoàn kết, không nên đấu tranh nội bộ, Đỗ Nguyệt Sinh ta là người thứ nhất hưởng ứng ông!"

Người đầu tiên vỗ tay hưởng ứng thật không ngờ lại là Đỗ Nguyệt Sinh, chỉ thấy hắn đi tới trước mặt Trương Khiếu Lâm, đột nhiên miệng vỡ mắng to nói: "Lão Tam, con mẹ nhà ngươi lại đang làm cái trò gì đây, suốt ngày chỉ biết tìm đồng bào của chính mình mà gây sự! Có nhiều người ngoại quốc ăn hiếp người Trung Quốc chúng ta như vậy, tại sao ngươi lại không chịu đi tìm bọn chúng mà phiền toái? Người Nhật Bản người ta muốn kết hôn, ngươi lại còn muốn để cho người Trung Quốc chúng ta tự giết lẫn nhau, diễn trò con khỉ để đến làm cho người ta vui vẻ hay sao? Đầu óc của ngươi có phải đã thối nát hết rồi hay không? Hay là muốn làm con chó khúm núm cho nhà người ta? Ta cảnh cáo ngươi, sau này nếu còn đi tìm đồng bào của mình mà gây sự, vậy thì đừng trách Đỗ Nguyệt Sinh ta đây không nhận ngươi làm nghĩa đệ nữa! Lập tức theo chúng ta đi về, đừng ở chỗ này làm ra bộ mặt dọa người nữa!"

Đỗ Nguyệt Sinh mặc dù là khởi nghiệp trong giới hắc đạo, đã thành danh đại đầu lĩnh lưu manh, nhưng là hắn vẫn luôn luôn tạo cho người khác cảm giác hắn là một người lịch sự, thư sinh nho nhã, đối nhân xử thế rất có lễ độ, cho nên ở tại Thượng Hải rất có uy tín, khắp nơi đều nể phục hắn. Nhưng thật là không ai có thể ngờ tới, Đỗ Nguyệt Sinh lại còn có một bộ mặt thô lỗ như thế, chỉ trong một thời gian ngắn ấn tượng của mọi người đối với hắn lập tức thay đổi hẳn, mãi cho đến giờ phút này, những người ở đây vốn đã biết hắn bây giờ mới cảm thấy được bộ dáng này của hắn mới là chân chính, xứng đáng với danh hiệu "Ông trùm lưu manh"!

Trương Khiếu Lâm mặc dù trời sinh tính tình ích kỷ tàn ngược, nhưng là đối với một Nhị Ca này lại có một loại bản năng kính sợ, hơn nữa lại có Hoàng Kim Vinh vốn tuyệt đối ủng hộ Đỗ Nguyệt Sinh cũng ở đây, cho nên Trương Khiếu Lâm mặc dù trong lòng cảm thấy rất bất mãn khi bị Đỗ Nguyệt Sinh trách mắng ngay trước mặt mọi người, cũng không dám biểu hiện ra trên mặt, ngoan ngoãn đi theo phía sau Đỗ Nguyệt Sinh cùng Hoàng Kim Vinh rời khỏi Vườn hoa Anh đào.

Hôn lễ của Sơn Khẩu Ngọc Tử còn chưa có bắt đầu, ba ông trùm Thượng Hải đã rời đi, hơn nữa kỳ vọng lúc trước được xem Trương Sĩ Kiệt cùng Vương Chí Đạo hoặc là cùng Thượng Vân Tường luận võ lại cũng bay hơi hết rồi, Sơn Khẩu Dụ Nhân trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có điều lão cũng không thể bỏ qua lời khiêu chiến lúc trước của Hoắc Điện Đường, mọi người còn ở đây cũng đang chờ đợi phản ứng của lão.

Ho khan một tiếng, Sơn Khẩu Dụ Nhân quay sang Hoắc Điện Đường nói: "Hoắc tiên sinh thật là một hảo hán tủ. Chỉ có điều là ta cho rằng ngươi không cần thiết phải hướng Bản Viên Quân khiêu chiến vào lúc này. Ngươi cùng Bản Viên Quân đều có số báo danh tham gia thi đấu ở Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, vậy hãy đợi khi Vạn quốc võ thuật đại thi đấu được cử hành, ngươi hiển nhiên có cơ hội cùng Bản Viên Quân đánh một trận, bây giờ cần gì phải sốt ruột làm gì chứ? Tin tưởng các vị đã đến cũng phải chờ đợi khá lâu rồi, hay là trước hết chúng ta để cho hôn lễ của tiểu nữ được cử hành đã!"

"Xin lỗi, ta đã không còn số báo danh để tham dự Vạn quốc võ thuật đại thi đấu nữa rồi!" Lại nghe Hoắc Điện Đường lờ mờ nói: "Đã quên nói cho các ngươi biết, số báo danh của ta đã tặng lại cho Gia sư rồi, Gia sư ngày hôm qua đã kịp đi đến Thượng Hải. Ông ấy muốn tham gia Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, ta đây là đệ tử của ông ấy, hiển nhiên là muốn đem số báo danh tham gia thi đấu dâng lên. Cho nên ta hướng Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh khiêu chiến coi như là khiêu chiến để đoạt số báo danh tham gia thi đấu. Điều này hình như chính là 'Quy tắc mới' mà Sơn Khẩu tiên sinh đã đề nghị với Vạn quốc thương hội phải không? Sơn Khẩu tiên sinh đương nhiên sẽ không tự vả vào miệng, phản đối 'Quy tắc mới' này đấy chứ?"

Hoắc Điện Đường lời này vừa ra, mọi người ở đây một lần nữa lấy làm kinh hãi, nhất là Vương Chí Đạo cùng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, biết Lý Thư Văn lại tới Thượng Hải nữa rồi, lại còn lấy được số báo danh tham gia thi đấu trong Vạn quốc võ thuật đại thi đấu, trong lòng cũng không nhận ra được cái tư vị gì nữa!

Vương tử Uy Nhĩ Sĩ vừa nghĩ đến lúc đầu chính mình suýt nữa thì chết ở trong tay Lý Thư Văn, nên mặc dù bây giờ đang là giữa trưa, trên người cũng không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh.

Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy lại càng ngạc nhiên, nếu thật sự là như vậy, ở đây lại là ngay trước mặt nhiều tân khách có thân phận lớn như thế này, chính mình thật đúng là không thể cự tuyệt Hoắc Điện Đường hướng đến Bản Viên Nhất Hùng khiêu chiến. Nhưng Bản Viên Nhất Hùng kia lại là Đại võ sĩ được Nhật Bản Thiên hoàng thân phong, chính là sự kiêu ngạo của đế quốc đại Nhật Bản, há có thể để cho người khác tùy tiện khiêu chiến, cho dù thắng cũng không có vinh dự gì, nói không chừng còn có thể vì chuyện này mà bại lộ thực lực chân chính của Bản Viên Nhất Hùng. Như vậy bao nhiêu lao tâm khổ tứ của mình để gây dựng xu thế cho Bản Viên Nhất Hùng đều trở thành phí công. Đã nghĩ như vậy, Sơn Khẩu Dụ Nhân liền đưa mắt ra hiệu cho Thuyền Việt Hoành Sơn một cái.

Thuyền Việt Hoành Sơn hiểu ý, liền hướng Hoắc Điện Đường quát to: "Hoắc Điện Đường, ngươi cho rằng ngươi là ai đây? Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh chính là Thiên Hoàng bệ hạ của chúng ta thân phong là Đại võ sĩ. Ngươi có thể có tư cách khiêu chiến hay sao? Nếu ngươi nhất định phải khiêu chiến, vậy thì để cho Thuyền Việt Hoành Sơn ta tiếp đón ngươi!"

Hoắc Điện Đường còn chưa có đáp lại, đã nghe Vương Chí Đạo thong thả nói: "Thuyền Việt Hoành Sơn tiên sinh không phải là bởi vì không dám tiếp nhận khiêu chiến của đại ca của ta, nên đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó tự động đem số báo danh tham gia thi đấu hiến dâng lên hay sao? Ngươi ngay cả tư cách tham gia thi đấu cũng còn không có, vậy còn có tư cách để tiếp đón được Hoắc Điện Đường sư phụ hay sao?"

Lời này vừa ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn lại Thuyền Việt Hoành Sơn, ánh mắt nhìn hắn để lộ ra ý nghĩ khinh thị, đến ngay cả người Nhật Bản cũng không ngoại lệ.

Thuyền Việt Hoành Sơn tức giận đến sắc mặt xanh mét, chỉ vào Vương Chí Đạo cả giận nói: "Vương Chí Đạo, ngươi..."

Nói còn chưa có nói xong, Vương Chí Đạo đã cắt ngang lời hắn nói: "Chẳng lẽ bây giờ ngươi lại muốn phủ nhận sự việc thực tế là đã đem số báo danh tham gia thi đấu hiến dâng cho đại ca của ta hay sao?"

Thuyền Việt Hoành Sơn nghe vậy, lời trong miệng đang muốn nói ra không tự chủ được mà nghẹn lại, hắn vốn nghĩ đang muốn phủ nhận, nhưng sự việc hắn chịu mệnh lệnh của Sơn Khẩu Ngọc Tử, không tiếp nhận khiêu chiến của Trương Bảo Tử, đem số báo danh tham gia thi đấu giao ra, chính là sự thật. Mặc dù căn bản là không hề có việc hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhung lại bị Vương Chí Đạo xảo quyệt nói dính vào làm một, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ được cách nào giải thích phản bác lại, không khỏi á khẩu không nói năng được gì.

Chứng kiến phản ứng của hắn như vậy, tất cả những người không rõ chân tướng sự việc đều nghĩ lầm rằng Vương Chí Đạo nói hắn đã quỳ xuống đất xin tha thứ đúng là sự thật, vì vậy mà ánh mắt nhìn đến Thuyền Việt Hoành Sơn vốn là khinh thị lại càng tỏ ra coi hắn rất hèn mọn. Thuyền Việt Hoành Sơn chứng kiến những ánh mắt ấy, thiếu chút nữa hộc máu ngã nhào xuống đất.

Chỉ nghe Hoắc Điện Đường hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Thuyền Việt Hoành Sơn, động thủ với hạng người như ngươi sẽ chỉ làm cho ta thấy mất hết thể diện. Ngươi nếu thật sự muốn biết Hoắc Điện Đường ta đây có tư cách để khiêu chiến Bản Viên Nhất Hùng hay không, vậy trực tiếp đi hỏi Bản Viên Nhất Hùng tiên sinh đi!"

Vừa nói xong, đã nghe thấy "oàng" một tiếng như sét nổ, chỉ thấy phiến đá dưới chân phải của Hoắc Điện Đường đã nát bấy, cũng bị lún xuống thành một cái hố sâu. Mọi người thấy thế không khỏi kinh hoàng không thôi, ngay cả đến Thượng Vân Tường cũng giật mình kinh ngạc, còn Thuyền Việt Hoành Sơn thì hoảng sợ đến nín thở.

Hoắc Điện Đường đang đứng ở đúng vị trí lối đi lát đá nối từ đại môn vào bên trong Vườn hoa Anh đào, đá lát ở đây đều là dùng những phiến đá hoa cương, độ cứng chỉ thua đá kim cương vốn cứng rắn vào bậc nhất trên trái đất, mỗi phiến trọng lượng cũng phải đạt đến hơn mười cân, lát khít vào nhau mà tạo thành đường đi. Hoắc Điện Đường dậm vỡ một phiến đá dưới chân đúng là một phiến đá hoa cương lớn nhất. Tuy rằng nói dùng chân dậm vỡ phiến đá hoa cương đã đủ khiến cho kẻ khác giật mình, nhưng là càng làm cho kẻ khác kinh hoảng hơn chính là ở đây không ai nhìn thấy Hoắc Điện Đường có nhấc chân lên.

Nói như vậy, rõ ràng Hoắc Điện Đường rõ ràng không có nhấc chân lên để dậm, mà là trực tiếp dùng ám kình đem phiến đá hoa cương dưới gót chân chấn nát bấy, loại công lực này mới thật sự khiến cho người khác kinh hoàng. Cho nên Thuyền Việt Hoành Sơn nhìn thấy như vậy ngay cả thở mạnh cũng còn không dám, làm sao còn có dũng khí dám hướng Hoắc Điện Đường khiêu chiến nữa.

Có tiếng vỗ tay vang lên. Chính là Bản Viên Nhất Hùng kia, vốn từ đầu hắn vẫn trầm mặc không nói năng gì, bây giờ lại vỗ tay, chỉ nghe hắn nói: "Hoắc sư phụ thật sự là hảo công phu, ngươi thật sự có tư cách hướng ta khiêu chiến! Được, Bản Viên Nhất Hùng ta hôm nay đồng ý tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, đến đây đi!"

Bản Viên Nhất Hùng vừa nói xong, không để ý tới sắc mặt của Sơn Khẩu Dụ Nhân, lập tức đi ra, hướng Hoắc Điện Đường tôn tôn kính kính gập mình tới chín mươi độ làm lễ, sau đó nói: "Hoắc sư phụ. Xin mời chỉ giáo!"

Hoắc Điện Đường cũng ôm quyền đáp lễ, nói: "Trước hết xin mời ngươi!"

Bản Viên Nhất Hùng nghe vậy, cũng không khách khí nữa, liền bày ra một tư thế lâm chiến.

Mắt thấy một trận đại chiến kịch liệt sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều bế trụ hô hấp, tự giác lùi lại để ra một khoảng sân rất rộng ở giữa. Thật không ngờ, ở phía sau lại có một tên tiểu Nhật Bản lảo đảo từ trong phòng chạy ra, kinh hoàng run rẩy hét lớn lên với Sơn Khẩu Dụ Nhân: "Sơn Khẩu tiên sinh, không hay rồi, Nhị tiểu thư đã bị bắt cóc đi rồi!"

"Cái gì?" Sơn Khẩu Dụ Nhân biến sắc, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi không biết!" tên tiểu Nhật Bản kia vẻ mặt thảm thiết nói: "Nhị tiểu thư vốn đang ở trong khuê phòng trang điểm, nhưng là chúng tôi lại đột nhiên nghe được bên trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, đợi được đến lúc chúng tôi chạy vào xem, thì đã thấy bên trong hỗn loạn hết rồi, Nhị tiểu thư không thấy đâu nữa, còn tất cả các tỳ nữ của nàng toàn bộ đều bị đánh hôn mê hết!"

Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy cả giận nói: "Toàn là một lũ phế vật, ngay cả Nhị tiểu thư cũng giữ không được, nuôi các ngươi để làm cái gì đây. Còn không mau đuổi theo!"

Sau khi quát mắng đuổi tên tiểu Nhật Bản kia chạy đi, Sơn Khẩu Dụ Nhân quay đầu lại, ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan, cả giận nói: "Vương Chí Đạo, nhất định là ngươi lại giở trò! Nói mau, ngươi đem Ngọc Tử mang đi đến nơi nào rồi?"

Vương Chí Đạo rất vô tội nhún vai buông tay, nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, ngươi đây là có ý tứ gì vậy? Từ lúc ta cùng sư tỷ của ta tiến vào khu Vườn hoa Anh đào này, vẫn không hề rời khỏi tầm mắt của các ngươi, việc con gái của ngươi bị người khác bắt cóc đi, như thế nào lại có thể tính đến trên người ta đây?"

"Ngươi đúng là không tự thân động thủ, nhưng là nhất định do ngươi đã xếp đặt ra việc này. Ngươi cố ý xuất hiện để thu hút sự chú ý của chúng ta, sau đó cho đồng bọn của ngươi cướp Ngọc Tử đi. Vương Chí Đạo, ngươi đừng mơ tưởng có thể phủ nhận, ngoại trừ ngươi ra, còn có ai muốn đi bắt cóc Ngọc Tử đây?" Sơn Khẩu Dụ Nhân quát.

Vương Chí Đạo nghe vậy nhún vai, thở dài nói: "Sơn Khẩu tiên sinh đã kiên quyết muốn đem tội danh này đổ hết lên trên đầu ta, ta cũng không biết làm thế nào nữa. Chỉ có điều là, bây giờ là một thế giới hành xử theo pháp luật, hết thảy đều cần phải có chứng cứ, không phải chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của ngươi là đã khẳng định tội cho ta. Nếu không thì ở đây người nào cũng là có tội hết! Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ngươi xem ta nói có đúng không?"

Biết rõ Vương Chí Đạo lại vừa lôi mình ra để làm tiễn bài ngăn cản, nhưng là Vương tử Uy Nhĩ Sĩ lại không biết làm như thế nào khác được, ai bảo hắn vừa mới đem mấy tên tiểu binh Anh quốc giao cho Vương Chí Đạo để làm đệ tử cơ chứ! Âm thầm nghiến răng mắng Vương Chí Đạo một câu, Vương tử Uy Nhĩ Sĩ ho khan một tiếng, gật đầu nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, hắn nói không sai, muốn định tội cho người khác thì phải chú ý vấn đề chứng cứ. Không có chứng cứ không thể tùy tiện vu hãm người khác. Hơn nữa, Vương Chí Đạo vẫn theo chúng ta đứng cùng một chỗ, chưa chắc đã là chủ mưu bắt cóc Sơn Khẩu Ngọc Tử tiểu thư, nói không chừng kẻ bắt cóc có thể là một người khác đó!"