Tinh Võ Môn

Chương 125: Võ giả thánh địa



Vào lúc sắp tiến gần đến hòn đảo nhỏ kia, sức gió đã bắt đầu giảm xuống, cái rương gỗ cơ hồ bất động rồi. Vương Chí Đạo không thể không gỡ tấm vải làm buồm xuống, dùng thanh ván gỗ thay thế cho mái chèo, bắt đầu dùng sức người hướng hòn đảo nhỏ chèo tới.

Ổ Tâm Lan rất tự giác tiến lại hỗ trợ cùng chèo, làm cho tốc độ đi tới của "thuyền nhỏ" nhanh hơn không ít. Còn Chu Điệp thì trước tiên đem mảnh áo xường xám từ trên cánh buồm xé ra, sau đó khoác lên trên thân thể mềm mại vốn đang lộ ra gần như trọn vẹn của mình. Chỉ có điều là áo xường xám cũng không tính là quá lớn, nàng chỉ khoác lên như vậy, mặc dù che khuất được hơn một nửa da thịt, nhưng vẫn đang lộ ra cặp đùi đẹp thon dài trắng nõn như ngọc cùng cái khe trước ngực thật sâu hun hút, bộ dáng nửa kín nửa hở thoạt nhìn so với lúc trước thân hình lộ ra trọn vẹn, thì ngược lại càng kích thích hơn.

Thế nhưng Chu Điệp lại hoàn toàn không cảm giác được bộ dáng của nàng đối với Vương Chí Đạo còn kích thích hơn nữa, nàng lại đến bên Ô Tâm Lan ngồi xuống, lấy thanh ván gỗ trong tay Ô Tâm Lan rồi nói: "Tâm Lan, hay là em trước hết đem áo của mình trên cánh buồm kia gỡ xuống, khoác lên người đi, để cho ta chèo một lát cũng được!"

Vương Chí Đạo không nhịn được nói: "Dù sao thân thể các ngươi ta sớm đã nhìn ngắm qua rồi, bây giờ che đậy lại thì cũng có cái ý nghĩa gì đâu?"

Chu Điệp mặt ngọc ửng đỏ, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, gắt khẽ: "Ai nói ta muốn che khuất thân thể là để không cho ngươi xem nữa, ta chỉ là sợ da bị phơi nắng mặt trời mà đen đi thôi!"

Lời vừa nói ra khỏi miệng, lập tức đã phát hiện ra có chỗ sơ hở mất rồi, không khỏi lập tức mắc cở đến hai vành tai đỏ rực lên.

Ổ Tâm Lan ở một bên nghe được cũng thấy buồn cười, chỉ có điều là nàng cũng sợ da thịt bị phơi ánh nắng mặt trời sẽ bị cháy đen đi, vội tranh thủ đem áo của mình và Vương Chí Đạo tách ra, sau đó khoác vải áo của mình lên trên vai, cầm áo của Vương Chí Đạo hỏi hắn: "Chí Đạo, ngươi có cần phải khoác thêm áo hay không?"

"Không cần thiết, ta cũng không sợ da thịt bị phơi nắng làm đen đi. Nam nhân nếu da dẻ hơi rám nắng một chút lại càng có thể hấp dẫn nữ nhân." Vương Chí Đạo nhẹ nhàng nói đùa một câu.

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nghe vậy cùng lườm nguýt hắn một cái, chỉ có điều cảm giác xấu hổ lại vì thế mà dễ dàng giảm xuống.

Sau khi khua mái chèo một trận, Chu Điệp cảm thấy cứ khoác mảnh áo xường xám như vậy mà chèo thuyền thì không tiện lợi lắm, hơn nữa nhiệt độ đã tăng dần lên, cơ thể hoạt động bắt đầu xuất mồ hôi, tức thì nàng cũng không hề lo lắng đến chuyện thân hình bị phơi bày cho Vương Chí Đạo nhìn ngắm, dứt khoát đem mảnh áo xường xám đang khoác trên người bỏ xuống, chỉ mặc nội y đồ lót mà giúp Vương Chí Đạo chèo thuyền. Ô Tâm Lan thấy thế cũng buông thả bản thân, không hề dùng mảnh áo đã bị xẻ đôi để che đậy thân thể nữa, hào phóng chỉ mặc một chiếc yếm hồng ngồi ngay trước mặt Vương Chí Đạo mà chèo thuyền. Vương Chí Đạo lại một lần nữa được một trận nhìn ngắm đến no nê con mắt.

Liên tục chèo về phía trước đến hơn nửa giờ đồng hồ nữa, rốt cuộc hòn đảo nhỏ đã gần ngay trước mặt rồi. Ô Tâm Lan đứng dậy nhìn một chút, đột nhiên kinh ngạc nói với Chu Điệp cùng Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, Chu Điệp tỷ, hai người mau nhìn xem, hòn đảo nhỏ này hình như không phải là không có người ở đâu!"

Vương Chí Đạo cùng Chu Điệp nghe vậy cả kinh, vội vàng đình chỉ mái chèo, cùng đứng lên nhìn đi. Quả nhiên, hòn đảo nhỏ này đúng là không giống như hoang đảo không người, chỉ thấy phía trên loáng thoáng có một kiến trúc gì đó khá hoành tráng.

Chu Điệp cẩn thận nhìn một lúc lâu mới nói: "Ở đó hình như là một tòa thành, không đúng, hẳn là một cung điện kiểu Trung Quốc, hình như còn có một tòa bảo tháp. Xem bộ dáng rất cũ hả. Phỏng chừng đã được xây dựng từ rất nhiều năm trước rồi đó!"

Vương Chí Đạo nhíu nhíu đầu mày, nói: "Trên đảo hẳn là có người, cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Chỉ có điều là nếu đã có người, cũng có thể có thuyền, thế này ý nghĩa là chúng ta rất nhanh là có thể trở lại Thượng Hải rồi. Hai người các ngươi mau lấy áo phủ lên người đi. Ta nhìn ngắm thân thể các ngươi thì không có vấn đề gì, nhưng là ta không thể để cho nam nhân khác có thể chứng kiến được thân thể của các ngươi!"

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nghe vậy khuôn mặt cùng ửng hồng lên, vừa lại nhìn nhau cười cười, rất ngoan ngoãn nghe lời nhặt mấy manh áo lên, khoác lên che lại thân thể mềm mại quyến rũ mê người.

Vương Chí Đạo cùng hai nàng lại một lần nữa nhặt mái chèo ván gỗ lên, hướng về phía hòn đảo nhỏ ra sức chèo đến. Sau khoảng hai mươi phút đồng hồ, bọn họ rốt cuộc cũng cập được vào hòn đảo nhỏ.

Hòn đảo nhỏ này diện tích ước chừng ba cây số vuông, hình dáng thoạt nhìn giống như là một quả cà chua lớn. Trên đảo phía Tây thấp bên Đông cao, ngọn núi cao nhất cũng khoảng hai trăm thước, bên trên cây cối mọc xanh um, ngẫu nhiên lại có vài cánh chim bi đang bay đi lượn lại, hiển nhiên là sinh cơ dư dật. Kiến trúc hoành tráng kia lại ở bên góc thấp phía Tây, tường vây bên ngoài chiều cao có đến năm thước, bên trong xây nên một tòa bảo tháp có tới bảy tầng cao phải đến ba mươi thước, rất rõ ràng là kiến trúc kiểu Trung Quốc. Hơn nữa Vương Chí Đạo còn chứng kiến được trên bảo tháp và tường vây điêu khắc không ít thần thú theo phong cách Trung Quốc, tỷ như Tứ đại linh thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước vân vân gì đó. Mà ở trên tầng cao nhất của bảo tháp lại có điêu khắc một đôi kim long cực lớn đang uốn lượn xung quanh, thoạt nhìn uy vũ cực kỳ.

Vương Chí Đạo hết sức tập trung lực chú ý, rốt cục cũng nhìn thấy rõ được trên đỉnh bảo tháp có treo một tấm chiêu bài lớn khắc bốn chữ mạ vàng rất to: "Võ chi thánh địa".

Vương Chí Đạo lần nữa nhíu nhíu đầu mày, nói với hai nàng: "Kiến trúc này không hề nghi ngờ gì nữa, đúng là do người Trung Quốc kiến tạo, chỉ có điều là tên của bảo tháp này có chút kỳ quái, 'Võ chi thánh địa'? Chúng ta không phải là đã chạy tới địa bàn của một cái môn phái võ thuật bí mật rồi đấy chứ?"

Ô Tâm Lan nhìn khắp chung quanh một chút, kỳ quái nói: "Tại sao không nhìn thấy có chiếc thuyền nào cả, chẳng lẽ nơi này không còn ngươi nào ở nữa, hoặc là bọn họ không có thuyền?"

"Nếu như có người thì nhất định sẽ có thuyền, thuyền nhất định là neo ở chỗ khác, chúng ta không nhìn thấy được mà thôi."

Vương Chí Đạo khẳng định nói.

"Chúng ta có nên đi lên xem một chút hay không?" Không biết tại sao khi Chu Điệp nhìn thấy những kiến trúc kia, đột nhiên có một loại cảm giác hồi hộp sợ sệt.

"Đương nhiên là phải đi, chúng ta phải đi tìm kiếm người trên đảo để họ trợ giúp. Chỉ có điều là ta muốn các ngươi phải mang theo mấy cái dụng cụ này ở bên người, vạn nhất nếu như người ở trên đảo đối với chúng ta có vẻ bất hảo, các ngươi nhất định không được do dự, phản kích lại cho ta. Những người ở trên cô đảo thường thường đều giống nhau, là loại thổ dân không có đạo đức, nói không chừng khi có người ngoài đến sẽ nổi giận mà công kích như người điên vậy. Các ngươi mỹ nữ xinh đẹp như thế này, nếu rơi vào trong tay bọn họ, hậu quả nhất định là không thể tưởng tượng nổi."

Vương Chí Đạo vừa nói vừa đem mấy thứ công cụ y tế như cây kéo cùng cái kẹp nhọn phân biệt giao cho Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp.

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nghe vậy không tự chủ được mà đều rùng mình một cái, vội vàng tiếp nhận từ trong tay Vương Chí Đạo cây kéo cùng cái kẹp nhọn, nắm chặt lại trong tay.

"Chúng ta đi thôi!"

Vương Chí Đạo nhặt lên chiếc áo ngoài của mình vốn đã bị cắt toang, quấn quanh bên hông như một cái thắt lưng, sau đó nhảy xuống khỏi cái rương gỗ, hướng về phía công trình kiến trúc trên đảo này đi tới. Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp thì gắt gao đi theo phía sau hắn.

Sau khi đi bộ chừng mười phút đồng hồ, rốt cuộc cũng tới được bên ngoài tường vây của công trình kiến trúc kia. Nhìn lại một chút bức tường vây cao có đến năm thước, dùng toàn đá xanh khối lớn chỉnh tề xây dựng nên, Vương Chí Đạo đành bỏ qua ý định trong đầu muốn trèo lên đỉnh tường, đành chậm rãi đi theo hướng Đông, vòng quanh bức tường tìm kiếm cửa vào.

Sau khi đi theo tường vây tiến về phía đông chừng hai trăm bước chân, Vương Chí Đạo đột nhiên nghe được tiếng người, vội vàng dừng bước, Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đi theo phía sau hắn trong lòng khẩn trương, không ngờ tới hắn lại đột nhiên dừng lại, trong lúc nhất thời không kịp ổn định cước bộ, thiếu chút nữa thì húc cả vào người Vương Chí Đạo.

Đợi được ba người ẩn nấp che dấu thân thể xuống, Vương Chí Đạo đem lực chú ý tập trung về trên lỗ tai, cố ý lắng nghe, liền nghe được ở phía trước có người đang dùng giọng Bắc Kinh chính tông mà nói chuyện: "Tôn lão tiên sinh, rốt cuộc ông cũng tới rồi. Thành thân vương bọn họ còn đang lo lắng rằng năm nay ông sẽ không tới đó!"

Tôn lão tiên sinh? Vương Chí Đạo nghe vậy ngơ ngác ngẩn ngơ, rất nhanh lại nghe đến một thanh âm có chút quen thuộc cười nói: "Thành thân vương đã tới rồi sao? Hắn năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, hình như đã vượt qua tám mươi tuổi rồi? Tuổi đã cao như vậy mà còn mạo hiểm tròng trành trên biển, chạy đến Võ thánh đảo này để xem Võ thánh đại hội năm nay, ý chí đó thực sự làm cho lão già ta bội phục hả!"

Quả nhiên là Tôn Lộc Đường lão tiên sinh. Vương Chí Đạo mặc dù chỉ là lúc ở Tinh Võ Môn đã nhìn thấy bộ dáng của lão qua khe cửa sổ, cũng không có cùng lão bằng chuyện nói năng gì, nhưng là cũng đã đưa thanh âm của lão hắn ghi tạc lại trong đầu.

Cho nên mới vừa nghe thấy giọng đã đoán ra được người.

Tôn Lộc Đường tại sao lại ở trên đảo này, sao lại có sự tình trùng hợp như vậy? Hòn đảo này gọi là Võ thánh đảo, rốt cuộc là cái chỗ nào đây?

Chỉ nghe thanh âm lúc trước lại nói: "Thành Thân Vương mặc dù năm nay đã tám mươi, nhưng là thân thể cùng tinh thần của hắn vẫn rất là khỏe mạnh đó. Thành Thân Vương nói, nếu như không nhìn thấy được Trát Mộc Khắc tướng quân thành công đánh lên tới được tầng thứ sáu của Võ thánh tháp, vì gia tộc Ái Tân Giác La mà lưu lại một dòng lưu bút chói lòa trong giới võ thuật, thì sẽ không thể nhắm mắt."

Tôn Lộc Đường "ha ha" cười nói: "Như vậy chỉ sợ hắn phải đợi thêm tiếp mười năm nữa rồi. Trát Mộc Khắc tố chất mặc dù rất mạnh, nhưng là bây giờ còn không có đủ năng lực đánh ngã thủ vệ tầng thứ năm của Võ thánh tháp đâu!"

Thanh âm lúc trước nghe vậy thở dài nói: "Tôn lão tiên sinh nhãn lực luôn luôn cực chuẩn, không bao giờ phạm sai lầm. Ngài đã nói như thế, vậy thì Trát Mộc Khắc tướng quân năm nay chắc hẳn là không có hi vọng rồi, chỉ hy vọng Thành Thân Vương còn có thể kiên trì được tiếp mười năm nữa mà thôi!"

Lại nghe Tôn Lộc Đường vừa cười vừa nói: "Mộc lão đệ, nơi này của các ngươi hình như còn có khách nhân khác cũng tới chơi hả. Đang ở lén lút trốn ở bên kia nghe trộm chúng ta nói chuyện đó!"

"Người nào, người nào ở bên kia?" Người gọi là "Mộc lão đệ" kia nghe vậy, lập tức hướng về phía ba người Vương Chí Đạo rống lên.

Vương Chí Đạo biết bọn hắn đã bị phát giác rồi, thầm than một tiếng Tôn Lộc Đường linh giác thật là lợi hại, bọn hắn đã bế trụ hô hấp rất khẽ, động cũng không có động, hơn nữa nấp ở xa như vậy, lão nhân này cũng có thể tra giác ra, quả nhiên không hổ là Dân quốc võ thuật đại tông sư nổi danh nhất .

Vương Chí Đạo hướng Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp nháy mắt ra hiệu một cái, ý bảo các nàng trước hết không nên đi ra. Sau đó hắn chạy đến hét lớn: "Tôn lão tiên sinh, là ông sao? Ta là Tinh Võ Môn Vương Chí Đạo, cùng Tôn Đại Chu con trai ông là bạn tốt của nhau, ông có biết ta không?"

Chỗ Tôn Lộc Đường cùng Mộc lão đệ kia đang đứng nói chuyện với nhau quả nhiên là một cái đại môn, trước cửa có một đôi sư tử bằng đá thật lớn, cả hai cánh cửa đại môn đều dùng đồng thau chế thành, xem bộ dáng lộ ra vẻ trầm trọng như thế, chỉ sợ người có khí lực không đủ ngàn cân thì đừng mơ tưởng đem cánh cửa đẩy ra nổi. Trông coi đại môn có hai người đều mặc trường bào nam giới theo kiểu Mãn Thanh, trên đầu lại còn buông xuống hai cái bím tóc vừa dài vừa lớn, màu da mặc dù rám nắng nhưng trên mặt lại không hề có lấy một sợi râu, thoạt nhìn rõ ràng chính là thái giám bên trong Thanh cung.

Tôn Lộc Đường vẫn đang giữ nguyên bộ dáng như khi Vương Chí Đạo chứng kiến thấy lão tại Tinh Võ Môn, tinh thần khí chất khác hẳn với người bình thường. Lão cũng không phải chỉ đến có một mình, ở phía sau lão còn có ba người thanh niên khí chất bất phàm đi theo, xem bộ dáng hình như là đệ tử của lão, cùng lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo đang chạy đến . Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tôn Lộc Đường vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vương Chí Đạo nửa người trên cởi trần trùng trục, hỏi: "Ngươi chính là Vương Chí Đạo sao, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

"Thuyền của chúng ta gặp phải cơn lốc, chìm đắm mất rồi. Chúng ta trong lúc vô định đã trôi dạt tới hòn đảo này. Chúng ta cũng chỉ nghĩ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, chứ không có ý tứ gì khác!"

Vương Chí Đạo hồi đáp ngắn gọn.

"Gặp phải tai nạn trên biển? Vậy còn có người nào sống sót hay không?" Tôn Lộc Đường hỏi.

Vương Chí Đạo thành thật hồi đáp: "Chúng ta vốn là cùng con trai của ông, Tôn Đại Chu, Tôn tiên sinh, Ngũ sư huynh Trần Chân của ta, còn có Lý Cảnh Lâm tướng quân đều ở cùng một chỗ, khi cơn lốc ập tới, chúng ta chỉ có thể tự lo cho chính mình, bây giờ đã cùng bọn họ thất lạc rồi."

"Đại Chu cùng Cảnh Lâm cũng là gặp phải tai nạn trên biển cùng với các ngươi?" Tôn Lộc Đường mặc dù nhíu nhíu đầu mày, nhưng trên mặt lại không hề có biểu hiện ra một tia bi thương hoặc là lo lắng, thần thái tự nhiên nói: "Đại Chu cùng Cảnh Lâm đều có biết được chỗ này. Lấy bản lãnh của bọn họ, hẳn là có năng lực tránh được một kiếp này. Ngươi yên tâm, ta biết ngươi là ai, cũng nghe Đại Chu đề cập qua ngươi, ngươi đã may mắn đi tới nơi này, lão già ta đây sẽ giúp ngươi trở lại Thượng Hải."

Ngừng lại một chút, Tôn Lộc Đường lại quay sang hai người thủ vệ để tóc tết bím, nói: "Mộc lão đệ, Thạch lão đệ, vị tiểu huynh đệ này là bằng hữu của con ta, nếu hắn là gặp nạn đi tới nơi này, vậy thì để cho hắn tạm thời đi theo ta hả!"

Mộc thủ vệ kia nghe vậy a dua nịnh nọt cười nói: "Nếu là bằng hữu của con trai Tôn lão, chúng ta đây hiển nhiên sẽ không làm khó bọn họ, bất quá Tôn lão cũng biết quy củ ở nơi này rồi, hy vọng bằng hữu của con trai ông có thể tuân thủ những quy tắc ở nơi này."

Tôn Lộc Đường mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, vị tiểu huynh đệ này cũng không phải là một nhân vật đơn giản đâu, hắn có tư cách tham gia Võ thánh đại hội năm nay, ta sẽ đề cử hắn tiến vào tham gia đó!"

Tôn Lộc Đường nói xong, lại quay đầu nói với Vương Chí Đạo: "Vương Chí Đạo, cũng nên gọi hai vị bằng hữu kia của ngươi đi ra đi. Không nên nấp nữa."

Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nói với Tôn Lộc Đường: "Tôn lão tiên sinh, thật là xấu hổ, hai vị bằng hữu đó của ta đều là nữ, các nàng gặp phải tai nạn trên biển, quần áo tổn hại hết rồi, không nên đi ra, ông có thể cho mượn hai bộ quần áo để các nàng mặc vào hay không?"

"Hai người nữ hả? Tiểu tử ngươi vận khí quả thật là không tệ hả!" Tôn Lộc Đường " ha ha" cười một câu, sau đó phân phó ba người đệ tử phía sau nói: "Mạc Hiệp, Công Bác, Biến Đường, các ngươi đem áo ngoài cởi xuống, đưa cho vị tiểu huynh đệ này mượn đi!"

Ba người đệ tử đứng phía sau lão nghe vậy, vội vàng cởi trường sam đưa cho Vương Chí Đạo. Vương Chí Đạo chỉ cầm lấy hai kiện, nói với người còn lại: "Hai kiện là đủ rồi, ta không cần phải mặc, cứ như thế này cũng tốt rồi, cám ơn các ngươi!"

Vương Chí Đạo cầm hai kiện trường sam đi tới phía sau tường vây, nói với Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp vẻ mặt đều đang khẩn trương:

"Tốt lắm, không cần lo lắng. Tôn lão tiên sinh là phụ thân của Tôn Đại Chu. Ông ấy sẽ giúp chúng ta. Ô sư tỷ, Chu Điệp, quăng mấy cái áo rách của các ngươi đi, mặc hai cái áo này vào!"

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp gật đầu, có lẽ là lo lắng sẽ bị ngoại nhân chứng kiến, bất chấp Vương Chí Đạo vẫn đang đứng nhìn chằm chằm ở trước mặt, trực tiếp ném hết mấy mảnh vải áo rách đang quấn trên người xuống, lấy trường sam trong tay Vương Chí Đạo rất nhanh mặc lên người.

Đợi được sau khi thân thể mềm mại của hai nàng đã được trường sam che kín, Vương Chí Đạo mới dẫn hai nàng đi theo ra, đối đám người Tôn Lộc Đường giới thiệu nói: "Tôn lão tiên sinh, hai vị này, một người là sư tỷ của ta Ô Tâm Lan, một người là bằng hữu của ta, Chu Điệp tiểu thư."

Tôn Lộc Đường đưa mắt nhìn Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp một cái, gật đầu nói: "Hai vị cô nương khí chất xem ra không sai hả. Hơn nữa cũng là người luyên võ tu vi không tệ. Tốt lắm, các ngươi theo ta vào đi!"

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp mặc dù mặc kiểu trường sam của nam nhân, nhưng lại vẫn không che dấu được vóc dáng trời sinh cùng dáng vẻ mê người, thế nhưng Mộc Thạch hai vị thủ vệ cùng ba người đệ tử của Tôn Lộc Đường mỗi người đều không đưa mắt nhìn ngang, thể hiện ra bộ dáng mười phần chánh nhân quân tử .

Vương Chí Đạo đi theo phía sau Tôn Lộc Đường, tiến nhập vào trong đại đồng môn, rất hiếu kỳ hỏi: "Tôn lão tiên sinh, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?"

Tôn Lộc Đường hồi đáp: "Nơi này là Võ thánh đảo, nơi chứng nhận các cao thủ võ thuật chân chính!"

"Võ thánh đảo vậy là rốt cuộc làm cái gì? Người nào thành lập ra?" Vương Chí Đạo lại hỏi.

"Lịch sử của Võ thánh đảo đã có tới mấy trăm năm rồi. Là được thành lập vào những năm đời Sùng Trinh của Minh triều." Tôn Lộc Đường giới thiệu với ba người Vương Chí Đạo nói: "Những năm Minh mạt Sùng Trinh, Đông Hán đầu lĩnh Nghiêm Trấn Đông dựa theo ý chỉ của Sùng Trinh hoàng đế, kiến tạo nên một Võ thánh đảo cùng Võ thánh tháp này, nguyên ý của Sùng Trinh là để cho Nghiêm Trấn Đông ở chỗ này vì lão mà huấn luyện tuyển chọn ra một nhóm nhân tài ưu tú nhất, vì triều đình dốc sức.

Chỉ có điều là sao đó khi hắn cải trang đi vi hành, lại gặp phải một người cao thủ giang hồ, trong lúc nhất thời cao hứng, lại sai Nghiêm Trấn Đông yêu cầu võ thuật cao thủ trong thiên hạ đến Võ thánh đảo đánh lôi đài, cũng dựa tầng cao của Võ thánh tháp mà bọn họ có thể xông lên được để sắp đặt ra cấp bậc cho bọn họ.

Người thực lực mạnh nhất có thể đánh lên tầng cao nhất sẽ được Sùng Trinh hoàng đế tự mình phong cho làm "Võ Thánh", lại ban cho một cái đai lưng trọng lượng đạt tới chín cân chế tạo từ vàng ròng nguyên chất, bên trên còn khảm mười tám khối bảo ngọc cực phẩm, tượng trưng cho vinh dự của võ giả đỉnh cao nhất. Lúc ấy chỉ có một người thành công đánh được lên hết tầng thứ bảy, chiếm được vinh dự được Sùng Trinh hoàng đế thân phong "Võ Thánh" cùng Võ thánh đai lưng."

"Đai lưng vàng?" Vương Chí Đạo nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ không thể nào, Đai lưng vàng của Quyền vương mới chỉ xuất hiện từ giới quyền Anh phương Tây vào đầu thế kỷ hai mươi, nhưng vào lúc Minh triều Sùng Trinh đã có rồi sao? Lại còn chế tạo từ chín cân vàng ròng nguyên chất? Cái này thật đúng là chưa từng nghe thấy.

Ô Tâm Lan rất hiếu kỳ hỏi: "Tôn lão tiên sinh, vậy người đoạt danh hiệu Võ Thánh lúc ấy là ai hả?"

"Người này cho đến tận bây giờ vẫn còn là đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai đó, ông ta chính là Cơ Long Phong, được công nhận là người sáng lập Tâm Ý Quyền. Võ thánh đảo sau lại sửa thành cứ mười năm một lần sẽ tổ chức một lần Võ thánh đại hội. Mỗi lần mười năm đến phá quan Võ thánh tháp, rất nhiều cao thủ võ thuật đều hướng Cơ Long Phong khiêu chiến danh hiệu "Võ Thánh", nhưng là mãi cho đến khi Cơ Long Phong qua đời, vẫn không thể có một ai đem ông ấy đánh bại, làm cho một danh hiệu 'Võ Thánh' kia được ông ấy giữ lại đến tận lúc chết!"

Cơ Long Phong? Vương Chí Đạo hiển nhiên biết được thủy tổ Tâm Ý Quyền đại danh lừng lẫy này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa lại cảm thấy kỳ quái, tại sao chính mình chưa từng có nghe nói qua "Võ thánh đảo" cùng "Võ thánh đai lưng"?

Là truyền thuyết? Nếu theo lý thì Võ thánh đảo đã có lịch sử như vậy, lại cùng Sùng Trinh hoàng đế có liên quan, nhất định sẽ bị sử sách ghi lại, truyền lưu xuống đời sau mới đúng!

Chỉ nghe Tôn Lộc Đường tiếp tục giới thiệu nói: "Sau lúc Minh triều diệt vong, bí mật của Võ thánh đảo cùng Võ thánh đai lưng đã bị Vương triều Mãn Thanh biết được rõ ràng, lúc ấy Thanh triều nghĩ muốn chứng minh Mãn Thanh dũng sĩ của bọn họ mới có thể chân chính được xưng là "Võ Thánh" thực lực siêu cường. Vì vậy phái ra dũng sĩ mạnh nhất của bọn họ đến Võ thánh đảo này, hướng Cơ Long Phong tranh đoạt Võ thánh đai lưng. Chỉ có điều đáng tiếc chính là, lấy thực lực của bọn họ, cũng chỉ gần đánh tới Võ thánh tháp tầng thứ tư, tuyệt không thể lên thêm một tầng nào nữa. Sau cùng lại do Mãn Thanh đệ nhất dũng sĩ Ngao Bái ra tay, cuối cùng đánh lên qua tầng thứ năm. Nhưng là sau khi lên đến tầng thứ sáu vẫn là bị đánh bại.

Loại sự tình này bị Mãn Thanh Vương triều coi là kỳ sỉ đại nhục, liền nghiêm lệnh đem bí mật Võ thánh đảo ẩn tàng xuống, cấm công khai. Chỉ có điều là mỗi lần mười năm, bọn họ vẫn là bí mật yêu cầu cao thủ nổi danh nhất trong giới võ thuật đến Võ thánh đảo tham gia Võ thánh đại hội, đồng thời cũng lại tiếp tục phái ra dũng sĩ của bọn họ tới tham gia, mục đích trước hết là muốn vì Mãn Thanh Vương triều hấp thu nhân tài, đồng thời để huấn luyện thực lực cho dũng sĩ của bọn họ, sau là muốn cướp lấy vinh dự cao nhất 'Võ Thánh'. Đáng tiếc là bọn họ vẫn không có thành công.

Nhưng là Võ thánh đảo cũng do nguyên nhân truyền đời này mà dần dần khiến cho chỉ có cao thủ chân chính trong giới võ thuật mới có thể biết được bí mật của đảo. Bởi vì Mãn Thanh Vương triều đã thiết lập một quy tắc, nếu không có thực lực đánh hạ được tầng thứ ba của Võ thánh tháp, thì không cho phép rời đi khỏi Võ thánh đảo. Cho nên nếu đã có thể rời khỏi Võ thánh đảo đi ra ngoài, không có ai không phải là siêu nhất lưu cao thủ. Vương Chí Đạo, ba người các ngươi nếu nghĩ muốn rời khỏi đảo này, cũng phải đánh qua được Võ thánh tháp tầng thứ ba. Đương nhiên, hai cô nương này thì có thể có ngoại lệ, Võ thánh tháp ngoại trừ ra một người đã đánh qua tầng thứ năm, chính là sáng tổ Vịnh Xuân Quyền, Nghiêm Vịnh Xuân, còn thì chưa hề có xuất hiện qua nữ nhân đến phá quan. Ta sẽ nói với bọn họ một chút, để cho bọn họ cho các ngươi rời đi."

Vương Chí Đạo hỏi: "Như vậy Võ thánh tháp mỗi một tầng có cái quan ải nào khó xông qua?"

Tôn Lộc Đường nói: "Tầng thứ nhất là bố trí cơ quan để thi kiểm tra tốc độ, phản ứng cùng lực lượng của người tới phá quan, nếu phá quan không nổi sẽ không có tư cách lên tầng thứ hai. Từ tầng thứ hai đến tầng thứ bảy, mỗi một tầng đều có một cao thủ võ thuật canh gác, đánh bại một người là có thể lên thêm một tầng. Những người thủ vệ quan ải đó đều một dạng như nhau chỉ trấn ải trong hai mùa. Đến mùa thứ ba thì sẽ tìm một đệ tử có thực lực tương đương với mình đến trấn ải. Loại quy tắc này đã được bọn họ kế thừa mấy trăm năm rồi, đến bây giờ đã thành truyền thống của bọn họ."

Ô Tâm Lan lần nữa tò mò hỏi: "Tôn lão tiên sinh, sau đời Cơ Long Phong thì có ai đánh được lên tới tầng thứ bảy, đạt được danh hiệu Võ Thánh hay không?"

"Sau đời Cơ Long Phong thì đến hai trăm năm sau cũng không có ai có thể đánh lên được đến tầng thứ bảy, vì người trấn giữ tầng thứ sáu quá là mạnh mẽ. Trong quá khứ các cao thủ võ thuật danh gia đã qua đời như Đái Long Bang, Trần Trường Hưng, Đổng Hải Xuyên, Dương Lộ Thiền, Quách Vân Thâm, Trình Đình Hoa, vân vân, đều cũng đành chịu bại trận ở tầng thứ sáu, không thể đánh lên tới tầng thứ bảy. Điều này làm cho ở tầng thứ bảy lại không có người trấn giữ.

Chỉ cần có thể đánh bại được cao thủ trấn giữ tầng thứ sáu là coi như được chấp nhận là 'Võ Thánh' rồi. Mười năm trước ta được Võ thánh đảo yêu cầu, chạy đến đây phá ải, may mắn lên được đến tầng thứ bảy, cho nên danh hiệu 'Võ Thánh' cùng Võ thánh đai lưng kia đã rơi xuống trên người ta rồi. Mà chỗ trống của thủ vệ trên tầng thứ bảy cũng do ta bổ sung vào. Kết quả là sau khi ta xông phá quan ải, Lý Thư Văn thật là vận khí quá tệ. Hắn sau khi thiên tân vạn khổ mới đánh bại được người trấn thủ tầng thứ sáu, nhưng lại còn phải đối mặt với ta. Điều này làm cho hắn mất đi cơ hội giành được danh hiệu 'Võ Thánh'. Cho nên các ngươi cho dù có thể xông qua được tầng thứ sáu, còn phải đánh bại ta, mới có thể kế thừa được một danh hiệu cùng đai lưng kia!"

Tôn Lộc Đường "ha hả" cười nói.

Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Sớm đã biết đương kim trên đời chỉ có Tôn lão tiên sinh mới có tư cách giữ lấy danh hiệu 'Võ Thánh'. Chỉ có điều, Tôn lão tiên sinh, sau mười năm nữa, cái danh hiệu 'Võ Thánh' kia phải để cho ta tới kế thừa, ta sẽ lấy việc này coi như là mục tiêu trong đời!"

Tôn Lộc Đường nghe vậy cười to nói: "Giỏi, có chí khí, đối với việc ngươi đã có chí khí và quyết tâm như thế, lão già ta đây sẽ cho ngươi một cái mười năm. Vương Chí Đạo, ngươi ngàn vạn lần đừng làm cho lão già ta đây thất vọng hả!"

"Tuyệt đối sẽ không để cho ông thất vọng!" Vương Chí Đạo khẩu khí tin tưởng trăm phần trăm nói với Tôn Lộc Đường, đã thấy ba người đệ tử phía sau Tôn Lộc Đường mỗi người đều lấy ánh mắt khiêu chiến mà trợn trừng lên nhìn hắn.

"Tôn lão tiên sinh?" Lại nghe Ô Tâm Lan lần nữa hỏi: "Xin hỏi một chút, sư phụ ta đã có tới Võ thánh đảo này chưa?"

"Hoắc Nguyên Giáp sao? Hắn mười năm trước đã đến đây rồi, chỉ có điều thật đáng tiếc, hắn chỉ xông tới được tầng thứ năm."

Tôn Lộc Đường hồi đáp.

"Sư phụ mới xông được đến tầng thứ năm sao?" Ô Tâm Lan vẻ mặt khó có thể tin.

"Tầng thứ năm đã rất rất giỏi rồi đó, theo hắn cùng nhau xông đến tầng thứ năm, lúc ấy chỉ có Đỗ Tâm Vũ, Lưu Bách Xuyên, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa mà thôi. Mà có thể thành công xông qua được cửa ải tầng thứ sáu, hiên nay trên đời cũng chỉ có một người chính là Lý Thư Văn!

Phải biết rằng trấn thủ ở tầng thứ sáu không phải là một người bình thường đâu, hắn chính là hậu nhân của 'Giang Nam đại hiệp' Cam Phượng Trì trong thời Khang Hi đó. 'Ngũ Lôi chưởng' của hắn đã tu luyện được đến mức vung chưởng liền đánh gãy cổ trâu, song chỉ đâm thủng bụng trâu, đạt đến cảnh giới ám kình vô thanh vô tức đả thương người, thực lực vô cùng cường đại. Lý Thư Văn có thể chiến thắng được hắn cũng phải nhờ vào một chút vận khí đó!"

Tôn Lộc Đường thở dài nói.