Tinh Võ Môn

Chương 117: Trầm đại di thái thái (phần 1)



Bị mấy chục khẩu súng chĩa vào người, thế nhưng Vương Chí Đạo lại nở nụ cười thật ngoài ý nghĩ của mọi người, hắn vừa cười vừa nói:

"Các ngươi làm cái gì vậy? Ta cũng không có giết người mà, ta cũng chỉ là mới đi vào đây thôi! Các ngươi nhìn xem thi thể của hắn một chút đi, máu của hắn cũng đã ngừng chảy rồi, hiển nhiên đã chết được nhiều giờ rồi, như thế không có khả năng là ta giết đâu!"

"Câm miệng, có phải ngươi giết chết lão gia hay không, chúng ta sẽ tra xét rõ ràng, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi buông súng, sau đó thúc thủ chịu trói, nếu không, chỉ bằng việc ngươi dám tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại di thái thái, chúng ta đã có quyền xử bắn ngươi!" Trong đám hộ vệ kia có một gã bộ dáng chắc là đầu lĩnh, quát to lên.

"Ta không có súng mà!" Vương Chí Đạo mở ra hai bàn tay trống không, cười nói: "Hơn nữa ta cũng không có tự tiện xông vào phòng ngủ của Đại di thái thái, ta là được Đại di thái thái của các ngươi yêu cầu tới, các ngươi không có nhìn thấy trên người ta có đeo lệnh bài thông hành được Đại di thái thái cấp cho hay sao? Nói thật cho các ngươi biết đây, ta trên thực tế chính là tình nhân của Đại di thái thái các ngươi, ta cùng với nàng tư thông đã có rất nhiều năm rồi!"

Đám hộ vệ kia nhìn thấy Vương Chí Đạo đeo miếng lệnh bài ngọc ở trên người, lại nghe xong Vương Chí Đạo nói, không khỏi tất cả đều giật mình kinh ngạc, đại bộ phận các hộ vệ ánh mắt đều theo bản năng hướng Trầm đại di thái thái nhìn lại, mà đám nữ nhân xường xám đang vây quanh ở bên người Trầm đại di thái thái ánh mắt lại càng ngạc nhiên, lại càng cổ quái.

Trầm đại di thái thái thấy thế vừa tức vừa giận, vội vàng phản bác nói: "Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, cái lệnh bài này không phải là ta cho hắn, mà là hắn lấy trộm!"

Nhưng là ngay khi sự chú ý của các hộ vệ kia vừa mới chuyển tới trên người Trầm đại di thái thái, Vương Chí Đạo đã thành công cướp được một điểm tiên cơ, thân thể đã nhanh như tia chớp nhảy xổ vào trong đám hộ vệ đó.

Tới khi tỉnh ngộ lại được, các hộ vệ nghĩ muốn nổ súng, nhưng lại bởi vì Vương Chí Đạo đã xâm nhập được vào trong đám người, mới vừa nổ vài phát súng, kết quả nhưng lại thành bắn trúng vào người một nhà. Tiếng kêu la thảm thiết của đám người bên mình làm cho các hộ vệ trong lòng bấn loạn, động tác nổ súng không tự chủ được đều ngừng lại. Ngay trong lúc bọn họ đang do dự đó, Vương Chí Đạo đã đánh văng một đám người ra, đồng thời bức sát đến bên cạnh mấy nữ nhân mặc xường xám rồi.

Trầm đại di thái thái ánh mắt phát lạnh, quát lạnh nói: "Tiếp tục nổ súng, không được dừng!"

"Đoàng đoàng đoàng" tiếng súng vang lên. Nhưng lần này là Vương Chí Đạo nổ súng trước, khẩu pạc-hoọc từ trong tay áo của hắn trượt ra, mắt không cần nhìn đến mục tiêu, nhưng đạn lại chuẩn xác không hề trượt, đem đám hộ vệ vốn đang ở ngoài cửa sổ chĩa súng ngắm vào hắn bắn chết hơn một nửa, còn lại tất cả đều kinh hãi, vội vàng hạ đầu nấp hết cả xuống.

"Tử phu nhân thân ái , xin mời ngươi theo đi ta thôi!" Vương Chí Đạo đã đi tới phía sau Trầm đại di thái thái, họng súng đã kề lên gáy ngọc của Trầm đại di thái thái, tay kia của hắn lại ôm vòng qua eo lưng của nàng. Thân thể của hắn cùng lưng và mông của nàng cơ hồ dính sát vào thành một khối.

"Buông ta ra, Vương Chí Đạo, ngươi trốn không thoát được đâu!" Trầm đại di thái thái không ngờ tới chính mình lại bị Vương Chí Đạo bắt cóc thành con tin, sắc mặt không khỏi tái nhợt, nhưng là bị họng súng kê vào trên gáy ngọc, cũng không dám phản kháng lại.

"Các ngươi nghe rõ một chút, lời ta vừa mới nói đúng là không hề có lừa dối các ngươi đó!" Vương Chí Đạo cười nói với đám nữ nhân xường xám đang ngẩn người cùng đám hộ vệ đang luống cuống sợ ném chuột vỡ đồ quý: "Đại di thái thái của các ngươi nếu không cùng ta tư thông, vậy thì tại sao lại có thể gọi được tên của ta ra, hơn nữa lại còn gọi được rất tự nhiên như thế?"

"Trầm đại di thái thái, Tử phu nhân!" Vương Chí Đạo đem thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái ghì sát lại, làm cho cái lưng ong và bờ mông căng tròn của nàng dính sát vào người hắn, cố ý trêu đùa nói: "Tại sao ngày hôm qua lúc ngươi còn đang nằm ở dưới thân ta vẫn gọi được âm yếm như vậy, nói rằng nguyện ý hết thảy mọi thứ cũng giao cho ta, vậy mà đến hôm nay lại đột nhiên trở mặt vô tình mà hãm hại ta thế này? Chẳng lẽ lại thật đúng là gái điếm vô tình? Chỉ có điều ta công nhận, Trầm đại di thái thái, thân thể của ngươi cùng trên tiếng kêu rên lúc trên giường thật sự là rất hấp dẫn ta, làm cho ta phi thường mê muội. Nhưng là nếu muốn ta vì thế mà cam tâm tình nguyện chịu chết, thì vẫn còn chưa đủ đâu!"

Lời này vừa ra, ánh mắt các hộ vệ kia nhìn Trầm đại di thái thái không khỏi càng thêm cổ quái, mà ánh mắt đám nữ nhân mặc xường xám kia nhìn Trầm đại di thái thái thì đều theo bản năng mà lộ ra nét khinh bỉ rõ ràng.

Trầm đại di thái thái có lẽ thật sự không ngờ rằng Vương Chí Đạo sẽ dùng cái loại ngôn từ này để vu hãm nàng bất trung bất trinh, lập tức không khỏi vừa sợ vừa giận, khuôn mặt đang tái nhợt không tự chủ được mà dâng lên hai má đỏ ửng, một khuỷu tay liền mãnh liệt hướng về phía sau nhằm Vương Chí Đạo đánh tới.

Trầm đại di thái thái rất rõ ràng là cũng hiểu được chút võ công, hơn nữa cũng không có thấp. Chỉ có điều là nếu so với Vương Chí Đạo thì vẫn còn kém đến rất xa. Cánh tay Vương Chí Đạo đang ôm chặt lấy eo lưng của nàng chỉ cần dùng lực một chút, thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái lập tức vô lực, khuỷu tay buông thõng xuống, lại còn theo bản năng phát ra một tiếng rên rỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Một tiếng rên rỉ này cùng phối hợp với tư thế hai người đang ôm chặt lấy nhau cùng một chỗ, lại càng làm cho kẻ khác cảm thấy càng thêm mập mờ, khiến cho ngay cả ánh mắt của đám hộ vệ đang nhìn Trầm đại di thái thái cũng bắt đầu trở nên coi thường. Xem ra những người này đã tin tưởng đến một nửa lời nói của Vương Chí Đạo rồi. Những ánh mắt nhìn đó rơi vào trong mắt của Trầm đại di thái thái, làm cho nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ muốn chết. Trong lòng nàng đối với Vương Chí Đạo lại càng hận đến nỗi muốn hộc máu.

Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Trầm đại di thái thái, Vương Chí Đạo chậm rãi lùi ra, vừa lùi vừa nói với đám hộ vệ kia: "Ta tin tưởng các ngươi đều biết được ta là ai, cũng biết đến tay súng đạn ra không trượt của ta, có đúng không? Chỉ cần ta nghĩ muốn người nào chết, người đó sẽ chết. Cho nên các ngươi tốt nhất đứng yên ở chỗ đó cho ta, không nên cử động. Ta sẽ không giết Trầm đại di thái thái, nhưng là ta sẽ nổ súng bắn các ngươi đó, cam đoan là một phát súng bắn chết một người!Nếu như mà các ngươi nổ súng, chỉ có thể bắn trúng Trầm đại di thái thái, không có khả năng bắn trúng ta! Cho nên, các ngươi nghe ta nói rồi đó, đàng hoàng đứng yên ở chỗ cũ, không nên cử động!"

Đám hộ vệ kia nghe vậy đơ mặt nhìn nhau, tầm mắt không tự chủ được đều nhìn về hướng hộ vệ trưởng như muốn hỏi ý. Gã Hộ vệ trưởng này hiển nhiên đã nghe nói qua tay súng thần kỳ của Vương Chí Đạo, mới vừa rồi Vương Chí Đạo bắn vài phát đã chứng thật cái truyền thuyết đúng là sự thực, cho nên trên mặt hắn không nhịn được mà lộ ra khiếp ý, cước bộ không nhúc nhích, căn bản là không dám xông lên phía trước.

Lại nghe trong đám nữ nhân mặc xường xám có một thiếu phụ mặc xường xám màu đỏ quát ầm lên: "Các ngươi còn đợi gì nữa, thằng kia giết chết lão gia, đại di thái thái lại phản bội lão gia, cùng với hung thủ kia tư thông, các ngươi còn băn khoăn cái gì nữa? Mau nổ súng, nổ súng bắn chết hai đứa nó, bắn chết một đôi cẩu nam nữ kia đi, mau nổ súng!"

"Tam di thái thái!" Trầm đại di thái thái nghe vậy cả giận nói: "Ngươi đang nói cái gì, ngươi dám để cho bọn họ đối ta nổ súng sao? Triệu hộ vệ trường, đừng quên lão gia đã nói qua, các ngươi là người của ta, các ngươi là hộ vệ của Phượng Nghi Các, ta chính là chủ tử của các ngươi. Các ngươi dám đối ta nổ súng chính là đã phản chủ!"

Triệu hộ vệ trường nghe vậy ngẩn người, nhớ tới Viên đại đầu đích xác đã để cho bọn họ nhận thức Đại di thái thái này làm chủ tử, lập tứcvội vàng phát lệnh cho thủ hạ, nói: "Không được nổ súng loạn, cũng không cử động, tất cả đứng yên cho ta, không thể làm bị thương đại di thái thái!"

"Trầm đại di thái thái, Tử phu nhân!" Vương Chí Đạo ghé sát miệng vào bên vành tai Trầm đại di thái thái, thấp giọng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự không sợ chết đó, xem ra là ta sai lầm rồi, ngươi rất yêu quý tính mạng của chính mình hả! Chỉ có điều là ngươi vừa nói như thế, lại càng làm cho bọn chúng thêm tin tưởng là ngươi cùng ta tư thông. Thật là đáng tiếc a, nếu thật sự được tốt như vậy, được một thiếu phụ thành thục, vừa mê người lại vừa cao quý như Tử phu nhân ngươi, cùng ngươi tư thông, nhất định là chuyện tình vô cùng kích thích đó!"

Trầm đại di thái thái nghe vậy khuôn mặt lại dâng lên hai má đỏ ửng. Đầu tiên là quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, sau đó thấp giọng nói: "Vương Chí Đạo, ngươi nếu bây giờ thả ta ra, có thể tự do mà rời đi, những người này đều nghe theo ta, ta cam đoan bọn họ sẽ không ngăn cản ngươi!"