Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 29: Nhập ma



Những người xưa đã truyền rằng, vào thời đại Man Hoang, Nhân tộc thì yếu còn Yêu tộc thì mạnh mẽ, Nhân tộc là thức ăn, là nô lệ của Yêu tộc. Sau này có Thánh nhân xuất hiện, lấy thánh đạo kinh văn chỉ dạy thế nhân tu hành, rồi cuối cùng đánh bại Yêu tộc, đặt chân lên đỉnh của thế giới.

Vì thế cho nên nhân-yêu bất lưỡng lập, kéo dài đến nay!

Nhưng sau vô số năm, hệ thống tu luyện của Nhân tộc đã cực kỳ nguyên vẹn, thánh đạo bất tuyệt, thỉnh thoảng Tôn tổ cũng ra đời, có năng lực tương đương với những tồn tại mạnh mẽ của Yêu tộc.

Bắt đầu từ Khai Mạch, rồi đến cảnh giới tu hành tiếp theo là Thiên Môn, Đạp Hư, Niết Bàn, Thông Huyền, Vạn cổ cự đầu, Thiên nhân, Tôn tổ, Thánh nhân. Chín cảnh giới này là hướng đi cho những tu giả hiện tại, từng cảnh giới đều cực kỳ tường tận.

Mười ba tầng Khai Mạch, chín tầng Thiên Môn Đạp Hư, ba cảnh giới này là những cảnh giới của những tu giả bình thường sẽ đạt được, tuy có pháp lực nhưng vẫn chưa thoát khỏi thân phàm nhân.

Tu giả muốn mở ra gông cùm xiềng xích này phải tiêu hao một lượng lớn tiên thiên tinh khí bổn nguyên. Tu giả bước vào ba cảnh giới này thì tuổi thọ sẽ bị rút ngắn lại, tu giả Khai Mạch có thọ nguyên trăm năm, tu giả Thiên Môn chỉ còn lại có bảy tám chục năm, Đạp hư lại càng thảm hại hơn, chưa tới một giáp.

Đương nhiên, cũng có những loại bảo vật hoặc thủ đoạn khác thể kéo dài tuổi thọ, như Luyện Ngục Không chẳng hạn. Lão ta đã tự biến cơ thể mình thành thân thể cương thi để có thể sống lâu hơn.

Ba cảnh giới sau, chính là cảnh giới Niết Bàn. Đây mới thật sự là thoát thai hoán cốt, thọ nguyên tăng lên đến ba trăm năm, dục hỏa trùng sinh.

Lại nữa, Thông Huyền cảnh giới mở Huyền Môn, thông Huyền quan, bản lĩnh huyền diệu khó có thể giải thích. Khi đạt đến cảnh giới này, thọ nguyên tám trăm năm, có thể được xem là lão tổ ở nhân gian.

Còn Vạn cổ cự đầu lại là một cái ranh giới, giống như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc thì có cực ít người có thể đạt chân đến bờ bên kia. Nhưng một khi đã đạt chân đến thì thọ nguyên sẽ là vạn năm, có thể thấy được 'thương hải tang điền'*, thế sự biến chuyển, vì thế được xưng là Vạn cổ cự đầu!
*Thương hải tang điền: bãi biển hóa nương dâu, ý nói việc thay đổi theo thời gian.-KìNgộ1810

Về phần sau Thiên nhân ngũ suy, Tôn tổ chi đạo, hay thậm chí là Thánh nhân cảnh giới thì hắn vẫn chưa biết được.

Tu giả có tu vi dưới Tôn tổ và trên Niết Bàn thì có thể sáng tạo pháp thuật. Nhân vật càng cường đại thì pháp thuật tu thành lại càng đáng sợ. Một thức pháp thuật như của Ma Vũ Loạn thì ít nhất cũng là do nhân vật rất mạnh thôi diễn ra.

Chỉ là, dù cho pháp thuật cường đại đến cỡ nào nhưng bởi vì cảnh giới chênh lệch nên đệ tử Chiến Hồn điện vẫn không hề sợ hãi.

Đệ tử Chiến Hồn điện này đã đặt chân vào Đạp hư cảnh giới, ngự không mà đi, ngao du thiên địa, lại có thêm bí bảo hộ thân nên dù Ma Vũ Loạn tuy mạnh nhưng cũng ko cách nào có thể làm đệ tử này bị thương.

"Một thiên tài không tệ! Nếu như ngươi nguyện ý gia nhập Chiến Hồn điện, tất nhiên sẽ được trở thành hạch tâm để bồi dưỡng." Đệ tử Chiến Hồn điện cảm thán, dựa vào bí bảo mà bình thản chịu khổ, đối với công kích của Ma Vũ Loạn thì coi như ko thấy.

Là một thế lực bất diệt có lực lượng vô thượng, truyền thừa vô số năm tháng, mấy chục vạn năm nữa cũng ko bị tiêu diệt, bất kể một thế lực nào, dù quan trọng, nếu dám khiêu khích thì đều phải hóa thành tro bụi.

"Rất tốt." Lần đầu Ma Vũ Loạn mở miệng, vẫn lạnh như băng, không buồn không vui, lạnh nhạt nhưng cũng cứng rắn.

Đệ tử Chiến Hồn điện lộ vẻ vui mừng, tưởng rằng Ma Vũ Loạn đáp ứng.

Dù sao thì nếu như đề cử được một đệ tử thiên tài thì bản thân cũng có được ko ít chỗ tốt.

Nhưng rất nhanh sau đó, đệ tử này đã biết mình nhầm rồi!

Pháp thuật ko biết đã thay đổi ra sao, chỉ thấy Ma Vũ Loạn giống như rơi vào trạng thái điên loạn, từng đạo hào quang màu đen trong mắt lập loè, toàn bộ người vô cùng quỷ dị. Ma Vũ Loạn hét lớn một tiếng, lập tức sau lưng bay lên một cỗ khí tức kinh khủng.

"Cái này là. . ."

Sứ giả khiếp sợ, từ ánh mắt trêu tức, không đếm xỉa biến thành kinh hãi. Rồi ngay sau đó, tên sứ giả bỗng phát lòng tham.

"Giao cho ta, nếu đem nó giao cho ta thì chuyện của các ngươi coi như xoá bỏ." Đệ tử Chiến Hồn điện khàn giọng, nhìn chằm chằm vào Ma Vũ Loạn.

"Làm tổn thương sư đệ ta, chếtttt!"

Thanh âm đứt quảng truyền ra từ trong miệng Ma Vũ Loạn. Ma Vũ Loạn gần như đã mất đi lý trí, đem Ma Đạo diễn dịch đến cực hạn, trên người chỉ còn lại bản năng giết chóc và tàn phá. Đồng thời, chiến lực cũng tăng lên đến một trình độ đáng sợ.

Hóa thân thành ma, người trong thiên hạ đều phải chết. Tuy chưa thật sự tu thành nhưng cũng đã có chút ít dáng vẻ.

Nhưng tất cả đều ko thể ngăn cản được long tham của người đệ tử Chiến Hồn điện tham lam này.

Một cái tiểu chỉ cốt* bay lên sau lưng Ma Vũ Loạn. Tuy chỉ có một phần ba đoạn nhưng uy thế rất mạnh, đè áp bốn phía, có thể nói rất là kinh thiên động địa.
*Tiểu chỉ cốt: ngón út chỉ còn lại xương.-KìNgộ1810

Vô số yêu thú ở trong mấy ngàn dặm xung quanh kêu rên, cường giả điên cuồng chạy trốn ra ngoài, kẻ yếu thì giống như bị chôn sâu trong đất bùn, run rẩy không thôi, đó là sợ hãi phát ra từ linh hồn, giống như sự sợ hãi khi trời đất sụp đổ, thế giới bị hủy diệt.

Trong nhất thời, cánh rừng rậm nguyên thủy mênh mông, to lớn nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường, một tiếng côn trùng kêu cũng ko nghe thấy.

Cái tiểu chỉ cốt lơ lửng ở sau lưng Ma Vũ Loạn. Ma khí đen kịt cũng ko thể che lấp màu sắc vốn có của nó. Tu giả ở bốn phía, dù là ai, cũng cảm thấy nó như một ngọn núi cao vô cùng nặng và to lớn, gần như ẩn chứa một sức mạnh có thể diệt thế.

Ô...ô...n...g!

Ngay khi Cơ Trường Không đang nhìn chằm chằm vào cái ngón út xương kia thì chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy mình biến mất, hết thảy mọi thứ xung quanh đều biến mất.

Thay vào đó chính là một biển máu, một thân ảnh mông lung sừng sững trong cái biển máu kéo dài đến mấy vạn dặm, duy ngã độc tôn. Sóng đánh ngập trời. Vô số chân tay cụt đứt chìm nổi theo mỗi con sóng đều thần phục dưới thân ảnh kia.

Đó là thần, là thánh, chỉ có ta vô địch, khống chế một phương.

Chợt đúng lúc này, thân ảnh mông lung kia quay người lại, hai đạo quang mang đỏ như máu từ xa bay đến, tiến vào cơ thể hắn trong nháy mắt.

A!

Hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi rồi sau đó thanh tỉnh, mồ hôi toát ra khắp người, gió thổi mà thấy lạnh sống lưng. Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện hầu như tất cả mọi người đều yên lặng đắm chìm trong đó, ko có cách nào tự kìm chế.

Thật quỷ dị, thật đáng sợ, Cơ Trường Không nghĩ mà sợ không thôi.

Chỉ một đoạn bằng một phần ba tiểu chỉ cốt thật sự thôi nhưng một đoạn xương trắng này lại như hoá thành một vùng tuyệt địa. Nhất là nam tử ở trong biển máu kia, không biết người nọ đã giết chóc đến bao nhiêu mà lại có thể đáng sợ như vậy, có thể người nọ là một người cực kỳ hung ác.

Đây mới là át chủ bài chính thức của Ma Vũ Loạn sao? Ánh mắt Cơ Trường Không lộ vẻ phức tạp!

Cảnh giới, pháp thuật, nội tình. . . Mình và những người thuộc thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong kém quá xa, khác nhau một trời một vực.

Sứ giả Chiến Hồn điện vặn vẹo, con mắt dữ tợn, bí bảo có thể bảo vệ nhục thể nhưng lại không thể bảo vệ được linh hồn cử vị sứ giả này. Hiện tại, cả người sư giả này đều rơi vào biển máu, giết chóc tùy ý ở trong đó. Ngay sau đó, thân thể cũng bắt đầu hiện lên một tia màu đỏ như máu có khí tức giết chóc.

Phốc!

Rốt cuộc hào quang bí bảo cũng đã hoàn toàn ảm đạm, ko chịu được áp lực của tiểu chỉ cốt mà tan thành mây khói. Mà sứ giả nọ cũng bừng tỉnh ngay lập tức, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

"Tốt, rất là kinh khủng. . ." Ánh mắt của hắn xen lẫn nét tham lam và hoảng sợ, muốn tới gần nhưng lại không dám.

"Giết!"

Tóc đen Ma Vũ Loạn điên cuồng bay múa, cả người toả ra Ma khí rậm rạp. Khí tức giết chóc thô bạo, không che giấu chút nào, đập vào mặt người khác, làm cho người ta hít thở không thông.

Phốc!

Đệ tử Chiến Hồn điện lại phun máu một lần nữa. Tiếng hét của Ma Vũ Loạn xen lẫn một tia khí tức của tiểu chỉ cốt nên đệ tử này căn bản ko chịu nổi, liên tiếp bại lui.

Giờ khắc này, người đệ tử Chiến Hồn điện thật sự cảm nhận được áp lực tử vong!

Sau khi nhập ma, Ma Vũ Loạn căn bản không kiêng kỵ gì, giết chóc tuỳ ý. Không cần biết ngươi có thân phận gì, ngươi đã đẳc tội ai, hết thảy đều chỉ có chết, giết người, giết thân, giết những thứ có sinh mạng, chém thiên, giết địa... Khủng bố vô cùng.

"Ngươi thực sự dám đối nghịch với Chiến Hồn điện ta? Ngươi nên biết rõ, nếu làm như vậy thì ko chỉ ngươi mà Tông môn và gia tộc ngươi cũng ko thể nào thoát tội." Sứ giả nhăn mặt, giả điên cuồng gào to.

Chỉ là Ma Vũ Loạn đã tiến vào ma cảnh nên căn bản ngó lơ.

Ma Vũ Loạn đưa tay chỉ một cái, một đạo hắc mang hóa thành một ngón tay dài ba trượng đè xuống. Sứ giả cố gắng chống lại nhưng một lần nữa lại bị đánh bay ngược ra sau, lồng ngực bị lõm xuống, rất chật vật, sau tiếng ho khan là bọt máu xen lẫn nội tạng trào ra từ miệng.

Thực lực Thiên Môn gần đến Đạp hư, đây chính là chiến lực cực hạn của thiên tài sao!

"Tốt, rất tốt." Sứ giả lạnh lùng cười cười, đảo mắt qua mọi người, khi nhìn đến Cơ Trường Không thì bỗng nhiên sững sờ, rồi sau đó sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Ô...ô...n...g!

Ngay khi một chưởng của Ma Vũ Loạn tiến đến thì hư không bỗng xuất hiện một vết rách lớn. Sau đó thì tên sứ giả nọ biến mất trong đó, ko để lại chút dấu vết, có chăng chỉ là một đường máu tươi. Ma Vũ Loạn biến chưởng thành trảo, dùng sức xé một cái, rồi một cánh tay bị kéo xuống.

"Ta sẽ không bỏ qua các ngươi." Một tiếng tru thê lương vang lên, sau đó thì hư không khôi phục lại nguyên trạng.

Đông!

Ngay sau khi cường giả Chiến Hồn điện rời khỏi, Ma Vũ Loạn ầm ầm ngã xuống.

Với tu vi của bản thân như vậy nhưng lại vận dụng một thứ vượt xa khả năng thì dù có nguyên nhân đặc thù nên ko bị ăn mòn ngay lập tức hay bị mất đi tâm trí nhưng cũng phải trả giá lớn, muốn duy trì thời gian dài thì rõ ràng không có khả năng.

Dù sao thì vừa rồi, Ma Vũ Loạn cũng đã làm cho một vị Đạp hư trọng thương!

Nếu trận chiến này truyền đi thì cũng đủ để Ma Vũ Loạn chấn động thế nhân. Chỉ với chiến kỷ như vậy mà làm được chuyện này thì cũng đủ để Ma Vũ Loạn ngang hàng với nhân vật như Hoàng Thiên Kiêu.