Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 1 - Chương 9: Dạ thanh tiêu điều



Trên đường không có người qua lại, tất cả đều đã tìm nơi để trú đêm, hoặctrở về nhà. Mộ Dung Bạc Nhai đi chừng năm sáu dặm, mới thấy bóng người.

Lúc này trời đã tối hẳn, trăng non treo trên cao, sao giăng khắp trời. Hắnnhìn được rõ ràng, ruộng lúa bên cạnh đã kết mầm, cao khoảng bằng nửangười, sóng lúa nhẹ nhàng nhấp nhô, chỉ còn một con đường đất bằng phẳng rộng rãi chính giữa, người đó đang lảo đảo đi tới, chính là Hoàng LinhVũ.

Thần kinh căng chặt của hắn lập tức được thả lỏng. Còn nghĩđã xảy ra chuyện gì, kết quả chẳng bị gì hết, quả thật là giở khóc giởcười, muốn phát tác cũng không được. Hơn nữa đối diện với tên hỗn tiểutử bộ dáng lười biếng Hoàng Linh Vũ, hắn có lên cơn cũng vô dụng, giốngnhư đánh lên cái gối, căn bản không có chỗ để sử lực. Bức ép quá, tiểutử đó sẽ chơi trò nhảy tường, âm mưu gian trá nào cũng sử ra được.

Mộ Dung Bạc Nhai ngồi bệt xuống, ôm gối đợi Hoàng Linh Vũ tới gần, ngửađầu ngắm sao trăng trên trời. Trong tiếng gió vi vu, nghe được người đến đang ư ư a a ngâm nga khúc ca không biết là phương ngôn ở nơi nào.

Nói ra thì chiều hôm nay Hoàng Linh Vũ không những không có nguy hiểm,ngược lại còn gặp được chuyện tốt đại cát. Tên thổ tài chủ tới cầm đất,vì mong y giúp hắn kiếm thêm chút tiền, nên đặc biệt bày yến tiệc lưu ylại.

Nói đi cũng phải nói lại, kiếp trước chị Đặng kia nói HoàngLinh Vũ hoàn toàn là một quái nhân, câu nói này không phải không có đạolý.

Cứ nói bằng chuyện mời khách tặng lễ này đi, Hoàng Linh Vũtrước giờ người đến là không cự tuyệt, y đối với danh tiếng bên ngoàicủa bản thân hoàn toàn không có giác ngộ cao tới mức phải bảo trì thanhchính liêm khiết.

Kỳ thật nha, y tự có lý luận của mình.

Trước đây, Tống Giáo Nhân tiên sinh một đời phản đối đế chế, nhưng khi đốimặt với khoản tiền mua chuộc khổng lồ của Viên Thế Khải muốn cải nguyênxưng đế, ông không những không nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt, ngược lại không nói hai lời thu nhận ngay.

Thế là có người liền cho rằngTống Giáo Nhân cũng là kẻ tiểu nhân vô sỉ tham tài hám lợi, nhưng HoàngLinh Vũ một chút cũng không nghĩ như vậy.

Nghĩ sâu thêm một chútsẽ hiểu, Viên Thế Khải lúc đó sở dĩ đưa tặng nhiều tiền như vậy, là muốn Tống tiên sinh ủng hộ hắn xưng đế. Nhưng sau khi Tống Giáo Nhân nhậnrồi, không những không ủng hộ, ngược lại ngày càng táo tợn hơn, dùng sốtiền này đi khắp các nơi, thuê thao trường cử hành cuộc diễn thuyết quymô lớn, nói hết chuyện xấu của Viên Thế Khải, khiến Viên Thế Khải tứcgiận gần chết.

Vì thế, Hoàng Linh Vũ từ nguyên do không ai biếtnày mới có thể sinh ra một kết luận__ Y phải xem Tống Khải Nhân tiênsinh là tấm gương, học theo ông thu tiền hối lộ, ngày ngày hướng lênkhông thừa nhận mình mắc nợ.

Chỉ đáng tiếc, y có tâm muốn dây dưa với tên thổ tài chủ. Nhưng tên thổ tài chủ đó lại có thói nghiện, nhấtđịnh muốn tìm nô tì bồi y ngủ. Tới mức Hoàng Linh Vũ cuối cùng khôngchịu nổi tính toán rời khỏi, đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho dù phải ngủngoài trời, cũng không cần ngủ chung với người ta cả đêm.

Hoàng Linh Vũ xách một vò rượu đặc sản tên thổ tài chủ tặng, suốt đường ngâm nga hát, lần dò đi về hướng thành trì Hoài Qua.

Thị lực của y kém hơn người thường một chút, hiện tại ở thế giới này, hoàntoàn không ánh sáng độc hại, không khí cho dù mát mẻ, nhưng chỉ là mộtmảng tối mù, căn bản không thể phân biệt đâu là bầu trời, đâu là tầngmây. Lúc này tuy sao sáng đầy trời, nhưng chung quy ánh sáng có hạn,không đủ chiếu sáng tầm nhìn của y.

(*Ánh sáng độc hại: Như đèn mờ, đèn chớp, đèn nháy hiện tại)

May mà cũng không tới nỗi quáng gà, cuối cùng y cũng kịp thời phát hiện chỗ Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, dừng chân lại. Nếu không còn bước thêm haiba bước, chắc chắn sẽ dẫm trúng hắn.

Mộ Dung Bạc Nhai ngẩng đầu nhìn Hoàng Linh Vũ, thấy trên mặt y có một chút vẻ nhiễm hồng, chắc là đã uống rượu.

Hoàng Linh Vũ cúi đầu nhìn nơi Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi, trong khoảng cáchba bước cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một gương mặt, nhưng y cóthể nhận ra gương mặt này là ai.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối.

Rất lâu, Hoàng Linh Vũ quay sang một bên phà hơi rượu, rồi đi tới hai bước, ngồi xuống cạnh Mộ Dung Bạc Nhai. Gió nhẹ không ngừng thổi qua, mangtheo hương lúa mới và đất bùn. Cách rất xa mới có một cái cây, tiếng vekhông ngừng vang lên trên cây, thanh âm giống như đang cạo lên tấmthiết. Trong mảnh đất bên cạnh thì có dế, phát ra tiếng kêu êm tai nhẹnhàng.

Không biết xuất phát từ tâm tình thế nào, hai người đều không nói chuyện.

Nơi này, rất yên tĩnh, rất thoải mái. Do đó, cũng khiến người ta trở nên lười biếng, không muốn nói chuyện, không muốn động đậy.

Cứ như vậy không biết trôi qua bao lâu, Hoàng Linh Vũ ngồi đến phát ngốc,đại khái chỉ đơn thuần là phát ngốc do say rượu. Sau đó dần bắt đầu mổgạo, bộ dáng muốn ngủ gật.

Mộ Dung Bạc Nhai không chút động đậy, bó gối ngồi yên, tay trái lại đặt trên thanh kiếm giấu trong tay áo bên phải.

Một người, hai người… hắn lặng lẽ đếm. Nếu không nghe sai, có sáu ngườiđang tiếp cận nơi họ ngồi, đến từ trước sau trái phải bao vây lại.

Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị tập kích trong thành Hoài Qua. Xem ra những người này rốt cuộc cũng nắm được hành tung của hắn. Có lẽ tiệm Hoài Qua cũng vì hắn mà bị những người này ngắm trúng.

Hơi thởcủa Hoàng Linh Vũ nhẹ nhàng vang lên bên tai, duy trì bình ổn chậm rãi.Chuyện bị người truy sát tập kích từ khi hắn ghi nhớ mọi chuyện đã xảyra không ít, nhưng trước giờ chưa từng ở trong tình thế này. Trước đâykhi quần chiến, bên cạnh luôn có bằng hữu hoặc thuộc hạ có thể chống đỡmột bên, mà hôm nay không những không có viện trợ, mà còn dư thêm một kẻ dân đen không biết võ phải bảo vệ.

Lòng thầm hận.

HoàngLinh Vũ tuy sức mạnh và lực nhẫn nại đều không kém, nhưng cũng chỉ là so với trình độ của người bình thường, nếu muốn bảo toàn mạng sống của cảhai trở về thành, kế sách hiện tại, chỉ có__ liều mạng chiến đấu.

Hắn nhanh chóng phán đoán, cuối cùng quyết định nhắc nhở Hoàng Linh Vũ cóngười tiếp cận trước. Hắn và Hoàng Linh Vũ quen biết không sâu, cũngkhông biết đối mặt với nguy hiểm này, y có làm ra chuyện gì gây bất lợicho cả hai không.

Ví như hiện tại, điều hắn cần nhất chính là, ychịu yên yên tĩnh tĩnh ngồi đợi ở đây, cho đến khi__ ngân quang tối tămxuất hiện trong tay áo của Mộ Dung Bạc Nhai.

Hoàng Linh Vũ chợtcảm thấy bên cạnh có một sức mạnh ập tới, đánh bay y vào một thửa ruộngẩm mềm cách xa mấy trượng. Keng__ Tiếng kim loại đụng vào nhau bỗng vang lên, dư âm luẩn quẩn không dứt, giống như quỷ hỏa phiêu đãng trong nơihoang dã, bất chợt nổi lên, sau đó dần dần tàn lụi.

Lúc này Hoàng Linh Vũ mới tỉnh táo lại, trong bóng tối chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh.

Khá lâu sau tiếng vang đầu tiên, lại có tiếng kim loại giao kích. Binh đaocọ ra từng điểm hỏa nhỏ, Hoàng Linh Vũ cuối cùng tìm được Mộ Dung BạcNhai. Lửa trong chớp mắt tắt ngúm, tất cả lại chìm vào trong tĩnh mịch.

Đám dế cạnh đó đều ngừng kêu, chỉ còn đám ve là phát ra tiếng.

Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trong không khí tựa hồ bị tăng thêm áp lực, ngaycả da thịt của mình cũng căng chặt, cái gì cũng nhìn không rõ không cónghĩa là y không biết chuyện gì đang xảy ra.

__ Bị tấn công, hơn nữa Mộ Dung Bạc Nhai khẳng định đã sớm phát giác.

Y có thể dựa vào tiếng vang đầu tiên, khẳng định được kích này tốc độ rất nhanh, nhanh tới mức nếu không toàn thần chống đỡ, lúc này y hoặc MộDung Bạc Nhai nhất định đã thân đầu hai chỗ.

Mộ Dung Bạc Nhaiđích thật sớm đã phát giác, chuyện khó tin là hắn không vì lo chạy trốnmột mình, mà ném lại Hoàng Linh Vũ không quản. Đừng thấy đám người nàytạm thời không làm gì Hoàng Linh Vũ, chỉ vì họ phát hiện Mộ Dung BạcNhai rất khó đối phó, nhất thời không thể chia người đi diệt khẩu.

Lại một kích. Tiếng vang còn chưa kịp tiêu tan, liên tiếp ba tiếng va chạmkeng keng keng dấy lên ánh lửa ở những phương hướng khác nhau, tiếp đó,tiếng binh đao va chạm kéo dài liên miên không dứt. Lực đạo tuy khôngcòn mạnh như kích đầu tiên, nhưng vẫn như không có điểm kết.

Hoàng Linh Vũ lặng lẽ nghe tiếng gió. Không giống vừa rồi, người tới nhanhchóng di dộng, y phục bị luồng gió thổi động, nhiễu loạn âm thanh tronggió.

Nếu Mộ Dung Bạc Nhai không lo tới y, hiện tại sớm đã có thể chạy xa.

Trong thế giới này, không có võ công là một chuyện rất thua thiệt. Nhưng nếubảo y không minh không bạch thừa nhận ân tình của người khác, đặc biệtcòn là ân tình của người có quan hệ ái muội bất minh…

Có câu ‘kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu’, cho nên hiện tại chuyện đầu tiên cần phải làm, đương nhiên là đồng tâm đối ngoại.