Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 81



Dưới chân Từ Dần Thần là một đống dịch dinh dưỡng đóng gói, lượng ăn của ông càng lúc càng lớn, uống vào một tuýp dịch dinh dưỡng nồng độ cao, không lâu lắm liền thấy đói bụng. Bào tử ở trong người sinh trưởng sẽ tiêu hao một lượng lớn chất dinh dưỡng, con người sẽ không ngừng đói bụng, ăn ăn ăn là chuyện quan trọng nhất ở cuối sinh mệnh của một người bị bào tử ký sinh.

"Chúng ta có nên đi lục soát trên người Field một chút hay không?" Tiền Nhã Minh ánh mắt đờ đẫn hỏi, "Hắn có thể sống nhiều năm như vậy, khẳng định có biện pháp."

Từ Dần Thần luôn luôn không ngừng nhìn thời gian, khác với Tiền Nhã Minh, ông càng ngày càng nôn nóng, cơ hồ mỗi phút đều phải lấy tay chạm vào thiết bị giới hạn cá nhân mấy lần.

Nghe thấy Tiền Nhã Minh nói, ông xem thường liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Field đương nhiên là có biện pháp, trốn ở trong đường nước ngầm không đi ra, mỗi ngày ăn vài miếng lá cây, cũng sống được lâu một chút."

Tiền Nhã Minh kích động: "Thật sự có thể sao? Tôi, tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý!" Hai tay ông run run muốn đi kéo Từ Dần Thần, "Tôi có thể ở đường nước ngầm, có thể ăn lá cây, tôi muốn tiếp tục sống!" Sau khi bị nhiễm, ông cũng một lần suy nghĩ giống như Từ Dần Thần, muốn dùng bào tử trên người đi lây nhiễm những người bên ngoài. Nhưng dần dần, chờ đợi dài dằng dặc đã tiêu hao hết dũng khí của ông, bản năng cầu sinh nhô ra, bây giờ chỉ cần cho ông một chút hi vọng sống tiếp liền có thể làm cho ông không chút do dự trả mọi giá để cứu vãn, dù cho chỉ một ngày thôi cũng được.

Từ Dần Thần chậm rãi đứng lên, đầu của ông không tự nhiên hướng sang một bên, tay chân phải nhúc nhích mới có thể hài hòa. Ông vốn lại muốn chạm lên thiết bị giới hạn trên tay, nhưng ông lúc này phát hiện một mục tiêu càng tốt hơn.

"Sống?" Từ Dần Thần từng bước đi tới chỗ Tiền Nhã Minh, thấy Tiền Nhã Minh tràn ngập hi vọng nhìn mình, không chút khách khí tiến lên cho đối phương một quyền. Cú đấm này vững chắc đánh vào con mắt của Tiền Nhã Minh, mắt của ông lập tức sưng lên, bầm đen một mảnh.

"Ngươi biết cái gì là sống hả? Ngươi quên mất bản thân vừa bị Field chế nhạo là một con chuột sao?" Ông chốc chốc đánh lên mặt Tiền Nhã Minh, mỗi một đòn đều là hết toàn lực, không mấy lần liền đánh Tiền Nhã Minh đến hoàn toàn thay đổi. Từ Dần Thần thở hổn hển, thoả mãn nhìn Tiền Nhã Minh, lúc này mới phát giác mình đã phát tiết được cơn tức giận không rõ trong đầu.

Thiết bị giới hạn rốt cuộc sáng lên, Từ Dần Thần mở ra xem, là Cain gửi tới tin nhắn: "Đã giải quyết." Ông nhìn chòng chọc vào ba chữ kia, lập tức phảng phất là thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, giơ cánh tay hê hê cười rộ lên.

"Đấu với ta..." Ông đắc ý xoay một vòng tại chỗ, "Làm sao bây giờ đây, thiên tài cơ giáp của Tiền gia đều bị ta giết chết..."

Từ Dần Thần liếc nhìn Tiền Nhã Minh ở bên cạnh đang ôm đầu co lại thành một đoàn, lại đi tới đạp một cước: "Phế vật ngược lại vẫn còn sống." Ông một phát đem Tiền Nhã Minh kéo lên, "Đi, một hồi một nhà các ngươi có thể đoàn tụ."

Tiền Nhã Minh căn bản không đứng lên nổi, ông phảng phất nhìn thấy cha mẹ và Tiền Quân đang đứng ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn ông, chân tay như nhũn ra căn bản chống đỡ không nổi trọng lượng của mình, chỉ có thể mặc cho Từ Dần Thần lôi kéo lên.

"Đi thôi." Mắt của Từ Dần Thần đã vặn vẹo, bởi vì hưng phấn mà mang theo ánh đỏ, "Chúng ta đi cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!"

Đoạn cuối ám đạo là thang máy chuyên dụng của tổng thống. Từ Dần Thần lôi kéo Tiền Nhã Minh một bước nhảy vào, ba tên hộ vệ ở phía sau dừng lại ngoài thang máy.

"Các ngươi?"

"Chúng tôi sẽ không đi vào." Một hộ vệ trong đó nói. Tình huống của ba người bọn họ so với Tiền Nhã Minh và Từ Dần Thần thực sự tốt hơn nhiều, nhưng trên mặt cũng dần dần hiện ra hắc khí.

Từ Dần Thần không hỏi tiếp nữa, mặt lạnh nhấn nút đóng cửa.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, ba tên hộ vệ liếc nhìn nhau, đồng thời từ bên hông rút ra súng, đưa vào trong miệng.

Ba tiếng súng đồng thời phát ra, Từ Dần Thần trong thang máy hừ lạnh một tiếng, cúi đầu liếc nhìn Tiền Nhã Minh đang ôm đầu, bắt đầu lo lắng nhìn chằm chằm số thang máy.

Cuối cùng đã tới tầng một, khi tiếng nhắc nhở vang lên, Từ Dần Thần hưng phấn liếm môi một cái: "Đến đến." Ông kéo Tiền Nhã Minh nhanh chân bước ra khỏi thang máy, trên mặt đất đang là buổi tối, trong đại sảnh không có mở đèn. Từ Dần Thần nhắm mắt, ở trong bóng tối mơ hồ nhận ra đường đi, liền muốn lôi kéo Tiền Nhã Minh đi ra khỏi tòa nhà.

"Người đều ở chỗ nào cả rồi?" Ông phấn khởi tự lẩm bẩm. Từ Dần Thần cả năm ra vào tòa nhà quốc hội, đối với đại sảnh không thể quen thuộc hơn được, cơ hồ là dựa vào bản năng bước đi trong đại sảnh. Thời điểm gần đến cửa an ninh trong ký ức, ông lại phát hiện mình đụng phải một bức tường.

"Chuyện gì xảy ra?" Ông sờ sờ, quả thật là bức tường, chất liệu cũng không phải là cửa an ninh trong ký ức, ông thiếu kiên nhẫn bỏ lại Tiền Nhã Minh, từng chút tìm tòi, muốn vòng qua bức tường không hiểu sao lại xuất hiện ở đây. Nhưng ông thuận chân tường dạo qua một vòng, lại phát hiện mình cư nhiên đá phải Tiền Nhã Minh.

"Đừng, đừng đánh! Đừng đánh! Tôi đi tôi đi!" Tiền Nhã Minh ôm đầu xin tha như chim sợ cành cong.

Còn không chờ Từ Dần Thần từ trong đại não hỗn độn nghĩ rõ chuyện gì đang xảy ra, đèn trong đại sảnh hắc ám rốt cuộc sáng lên. Từ Dần Thần phát hiện mình bị vây trong một chiếc hộp không tới hai mét vuông, độ cao của chiếc hộp bất quá hơn ông một cái đầu, bốn phía đều có tấm kính nhỏ vô cùng cố định, độ cao chỉ tới ngực của ông. Ánh đèn bên ngoài chiếu vào, đâm tới đến nổi Từ Dần Thần không khỏi nhắm chặt mắt lại.

"Từ tổng thống, có khỏe không?"

Từ Dần Thần trong nháy mắt mở mắt ra, ông liếc nhìn bốn phía, không thể không nheo mắt như mèo, lúc này mới nhìn thấy Chu Cẩn mặc cả bộ quần áo cũng chẳng vừa vặn đang chào hỏi với ông ở bên ngoài.

"Mày không phải đã chết rồi sao?" Từ Dần Thần nổi giận xông tới gõ lên tấm kính hỏi.

"Tôi cách thức hóa chương trình của Cain, dùng kết nối của nó để gửi tin nhắn với ông đó."

"... Phế vật, đều là phế vật!"

Chu Cẩn yên tĩnh nghe ông mắng xong, xa xôi bổ sung: "Bản vẽ thiết kế trộm được, chưa được người thiết kế xem qua, đương nhiên sẽ có tỳ vết." Cậu mỉm cười nhìn Từ Dần Thần, "Bất quá ông yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thiện Cain cho tốt."

Khóe mắt của Từ Dần Thần bắt đầu không thể khống chế được mà co giật: "Tao muốn giết mày, trong cơ thể tao có hạt giống bào tử, tụi mày một người đều chạy không thoát được đâu!"

Chu Cẩn ở ngay trước mặt ông gõ lên mặt kính một cái, tấm kính này tương đối dày, bất quá hai ngón tay, dài không đến ba mươi cen-ti-mét, bởi vì Từ Dần Thần đứng quá gần, chỉ có thể nhìn thấy một con mắt của cậu.

"Cái này, là Lý Hiệt bác sĩ làm ra."

Từ Dần Thần nghe đến cái tên Lý Hiệt thì ngẩn ra, nhưng chung quy không nhớ được người kia là ai.

"Nó sản sinh ra một lượng phóng xạ có thể ngăn chặn bào tử trong người ông, bắt chúng nó ngừng sinh trưởng vô thời hạn." Chu Cẩn duy trì tư thái lễ độ nho nhã, phi thường tiếc hận nói, "Cho nên ông có khả năng không có cách nào như ý nguyện rồi."

"Mày... mày muốn làm gì?" Từ Dần Thần phẫn nộ kêu lên, đồng thời ông sợ hãi phát hiện, động tác chầm chậm của mình đang có cải thiện, đại não cũng từ từ rõ ràng.

"Tôi chỉ có hứng thú với chuyện chế tạo cơ giáp." Chu Cẩn cười nói, "Bất quá các nhà khoa học của liên bang và đế quốc cảm thấy rất có hứng thú với chuyện các người thông qua phương thức cho trùng thú ăn bào tử ký sinh để khống chế chúng nó này. Sau này ông có thể phải oan ức một chút làm một chú chuột trắng nhỏ rồi nhé."

Từ Dần Thần nghe thấy chính mình sắp bị mang đi làm đối tượng nghiên cứu, không khỏi trợn tròn mắt với Chu Cẩn, bên ngoài tròng mắt che kín bởi tơ máu đỏ khủng bố. Chu Cẩn không sợ hãi chút nào nhìn ông: "Vậy cũng xem như Từ tổng thống sinh thời rốt cuộc vì nhân loại làm ra một chuyện tốt đi."

Chu Cẩn đưa mắt nhìn chiếc hộp: "Đây là năm đó Lý Hiệt bác sĩ năm đó dùng để làm thí nghiệm còn sót lại, tuy nhỏ một chút, bất quá tốt xấu có thể bảo vệ mạng sống. Từ tổng thống, ông liền chịu ủy khuất một chút đi. Một lúc nữa sẽ có nhân viên công tác đến chuyên chở chiếc hộp ra ngoài."

Chu Cẩn nói xong quay người muốn đi, Từ Dần Thần dùng sức đập hộp kêu to: "Chu Cẩn, mày không bằng giết tao đi!" Ông thấy Chu Cẩn không có phản ứng, khóe mắt nhìn thấy Tiền Nhã Minh núp ở dưới chân liền một mặt vui mừng, lập tức đem Tiền Nhã Minh kéo lên, dùng sức đặt ở trên kính. Ông cao giọng uy hiếp Chu Cẩn: "Nếu mày không thả tao ra ngoài, tao liền đánh chết Tiền Nhã Minh! Hắn nhưng chính là đại bá của mày!"

Bước chân của Chu Cẩn dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, một gương mặt màu xanh tím đè lên kính dày. Cậu chờ đợi chốc lát, Từ Dần Thần đẩy Tiền Nhã Min ra, từ trên kính nhìn ra ngoài. Thấy bước chân của Chu Cẩn dừng lại, xem như bản thân thắng cược, hét lớn: "Giết tao, tao liền bỏ qua cho hắn! Mày vẫn có thể dùng hắn làm đối tượng thí nghiệm mà!"

Chu Cẩn trừng mắt nhìn, đưa tay tới bên tai làm ra tư thế nghiêng tai lắng nghe. Từ Dần Thần không hiểu đó là có ý gì, liền nghe Chu Cẩn nói: "Cách quá xa, nghe không rõ. Từ tổng thống, ông và Tiền tiên sinh ở chung cho tốt nha! Tôi đi trước đây!"

Từ Dần Thần rốt cuộc cảm nhận được sợ sệt, ông tự nhận một đời bày mưu nghĩ kế, xưa nay chỉ có ông quyết định vận mệnh của người khác, chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ có một ngày bị nhốt trong một thứ ngay cả gian phòng cũng không tính, chỉ có thể gọi là lồng trong hộp, còn muốn bị người mang làm chuột trắng để thí nghiệm!

Ông khàn giọng kêu to: "Trở lại! Chu Cẩn! Mày giết tao đi!"

Nhưng vô luận ông kêu la làm sao, Chu Cẩn chung quy không hề quay đầu lại. Từ Dần Thần rơi vào tuyệt vọng duy trì tư thế nằm nhoài trên chiếc hộp, trong hoảng loạn tưởng tượng đến tương lai đáng thương của mình. Nhưng, không gian trong chiếc hộp rất nhỏ, hoàn toàn không đủ để ông gặp phải trở ngại, ông đưa tay sờ sờ eo, súng treo ở chỗ đó cũng không biết vào lúc nào rơi mất.

Từ Dần Thần bị tuyệt vọng bao phủ nhìn thấy Tiền Nhã Minh trốn ở chỗ xéo với mình.

"Đều là thằng ngu ngươi hết! Nếu ngươi có thể phái người giết Tiền Quân, tại sao không thuận tiện giải quyết tên nghiệt súc này!" Từ Dần Thần nói liền xông lên, quyền đấm cước đá với Tiền Nhã Minh.

Tiền Nhã Minh ôm đầu liều mạng giải thích "Ban đầu là ngài kêu tôi giữ lại Chu Cẩn, không nên cử động để tránh gây nên hoài nghi" dưới quyền đấm cước đá của Từ Dần Thần đang mất lý trí, dần dần không có một tiếng động.

Quần áo trên người Chu Cẩn là Aldrich không biết từ đâu mò ra, lớn hơn một số, ống tay áo có thể cuốn lại miễn cưỡng tàm tạm, cổ tay thì không được, hơi động một cái mà bờ vai liền muốn lộ ra bên ngoài.

Cậu vừa ra khỏi tòa nhà liền bị Aldrich ôm vào trong lồng ngực, người kia ở trên người cậu ngửi một cái, phi thường bất mãn nói: "Ừm, mặc dù là Beta, nhưng mùi vị cũng rất khó ngửi."

Chu Quyết đang mười bước xông tới đột nhiên thay đổi chín mươi độ, mắt nhìn thẳng sang chỗ khác. Chu Cẩn chỉ cảm thấy trên mặt từng trận nóng lên. Cậu bất động thanh sắc nhéo Aldrich một cái, ai biết đối phương da dày thịt béo căn bản không quan tâm một chút công kích này. Đầu ngón tay của Chu Cẩn mang đến nhiệt độ khiến Aldrich trong lòng hơi động, anh thân thủ thử sờ lên trán của Chu Cẩn, nhạy cảm phát hiện da dẻ của Chu Cẩn lại bắt đầu mơ hồ nóng lên.

Anh nhìn chung quanh, Ngân Dực co lại thành một trái bóng ở phía xa không biết đang tán gẫu cái gì. Aldrich lôi kéo Chu Cẩn bất động thanh sắc đi về phía Ngân Dực kia.

"Vừa nãy bọn họ tìm ra Omega bị bắt cóc ở phía sau một tòa nhà dân cứ." Aldrich ôm Chu Cẩn, ghé vào lỗ tai cậu nói. Một người cao hai mét khó ai tiếp cận được, nhưng khom người bước đi cũng không ngại mệt.

Dòng người tự động vòng qua hai người, đường lớn vốn bận rộn không bao lâu chỉ còn lại mình Chu Cẩn và Aldrich.

"Còn lại đều dễ giải quyết, nhưng họ cũng là Omega đã bị đánh dấu, e rằng không biết liên bang và đế quốc sẽ xử lý những Alpha đó như thế nào."

Chu Cẩn cảm thấy lỗ tai của mình nóng lên, cảm giác quần áo ma sát lên da dẻ cũng càng ngày càng rõ rệt. Cơn phát tình thông thường sẽ kéo dài chừng bảy ngày, chỉ là càng về phía sau thì thời gian gián đoạn lại càng dài. Cậu tính toán thời gian một chút, bản thân hẳn là muốn đi vào cơn phát tình rồi đi.

Mùi vị tin tức tố ngọt ngào từ từ trở nên nồng nặc, cũng may hai người đã triệt để hoàn thành bước đánh dấu, người khác coi như muốn ngấp nghé, cũng phải lo lắng chính mình có thể đánh bại Aldrich một lần nữa để triệt để đánh dấu Chu Cẩn hay không.

Mà ngay cả như vậy, Aldrich có dục vọng độc chiếm là bản năng cũng không để mùi vị của Chu Cẩn bị người khác ngửi được, anh la to một tiếng: "Ngân Dực, mau tới đây!"

Ngân Dực ở phút cuối cùng ngồi dưới đất di chuyển một vòng xung quanh Cain, không khách khí chút nào nói: "Nhớ kỹ nha, anh là đại ca của cưng, cưng cái gì đều phải nghe anh! Đầu cưng mới sửa tốt, chuyện khác tạm thời không nhớ ra được cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện này tuyệt đối phải nhớ rõ!"

Cain sau khi được cách thức hóa chỉ được thiết lập một vài cài đặt đơn giản lúc này vẫn có trí thông minh của một đứa bé, nó không rõ nhìn hai tay bị đứt rời của mình, hồ đồ gật gật đầu.

Ngân Dực nhanh chóng lại đây, thân thể không ngừng lớn lên, chờ đi đến trước mặt hai người, nó đã khôi phục thành kích thước bình thường, Aldrich ôm Chu Cẩn nhảy vào buồng lái.

"Đi đâu?" Ngân Dực hỏi.

"Em nói xem?" Aldrich cúi đầu dò hỏi Chu Cẩn.

"Không biết." Chu Cẩn trực giác ý của Aldrich là rời khỏi nơi này. Cậu tự động ôm lấy cổ Aldrich, cũng không biết có đích đến nào thích hợp hay không.

Đối với Chu Cẩn hoặc là sẽ ở trường học hoặc ở trong phòng thực nghiệm mà nói, vũ trụ đối với cậu thực sự quá rộng lớn, rộng lớn đến cơ hồ không biết chỗ nào có thể đi đến.

Aldrich nhìn ra Chu Cẩn mê man, không khỏi cười rộ lên: "Vậy để anh quyết định đi." Anh thân thủ đem quần áo chướng mắt trên người Chu Cẩn kéo xuống, "Anh là người sành sỏi cách sống phóng túng, em là người am hiểu chuyện nghiên cứu phát minh cơ giáp. Tối cường thông gia, hôn sự này thực là không tồi."

Chu Cẩn bị sự vô liêm sỉ của anh chọc cười, lúc chịu mở miệng lại bị Aldrich hôn lên môi.

Lời muốn nói liền để ở trong lòng, mọc rễ nẩy mầm nở ra hoa.

Như vậy, nửa đời còn lại chúng ta liền phải chỉ giáo lẫn nhau nhiều hơn nhé.