Tình Ơi Là Tình

Chương 2: Lời nói đầu



Bạn có biết xứ sở TƯƠI ĐẸP với thung lũng và núi đồi ở đó? 

Đứng chắn phía xa xa là những ngọn núi xinh đẹp. xứ sở này có cả chân trời, không nhiều nước có được. 

Bạn có biết những đồng cỏ, ruộng vườn và đất đai của xứ sở ấy? bạn có biết những ngôi nhà bình lặng và những con người bình lặng trong đó? 

Giữa đất nước tươi đẹp ấy, những người tử tế đã xây một nhà máy. mái nhôm lượn sóng của nó ngả rạp xuống và tương phản với những cánh rừng lá tán và lá kim xung quanh. nhà máy cúi rạp xuống chân phong cảnh. 

Mặc dù nó chẳng có lý do gì mà phải rạp xuống. 

Lẽ ra nó có thể đứng thẳng lên lắm chứ. 

May mắn mà nhà máy ở đây, ở một nơi tươi đẹp, chứ không ở nơi nào khác xấu xí. 

Nhà máy nom như là một phần của phong cảnh tươi đẹp ấy vậy. 

Trông nó như mọc từ đất này lên, nhưng đâu phải! nhìn từ khoảng cách gần thì người ta sẽ nhận ra: những người tử tế đã xây ra nó, chả có gì tự nhiên sinh ra cả. 

Và những người tử tế đi ra đi vào nhà máy, rồi họ túa ra phong cảnh, cứ làm như phong cảnh là của họ vậy. 

Nhà máy và nền đất dưới chân nó thuộc về một chủ sở hữu, đó là một tập đoàn. 

Tuy nhiên nhà máy vẫn thích những người vui tươi túa vào đó, vì họ làm việc tốt hơn những người không vui tươi. 

Những người đàn bà làm việc ở đây không thuộc sở hữu của chủ nhà máy. 

Những người đàn bà làm việc ở đây hoàn toàn thuộc về gia đình họ. 

Chỉ có ngôi nhà thuộc về tập đoàn, thế là ai cũng hài lòng cả. 

Những ô cửa sổ bóng loáng và lấp lánh như những chiếc xe đạp và ô tô bên ngoài. cửa sổ do phụ nữ đánh bóng, đàn ông chủ yếu đánh bóng ô tô. 

Tất cả những ai bước chân đến đất này đều là phụ nữ. 

Họ may. họ may đồ lót, nịt vú, thỉnh thoảng may cả cooc-xê và quần lót. 

Thường là phụ nữ cưới chồng hoặc tàn lụi đi theo kiểu nào đó. 

Nhưng chừng nào họ còn may thì họ vẫn may thôi, thỉnh thoảng họ đưa mắt ra ngoài để thấy một chú chim, một con ong, hay một ngọn cỏ. 

Thỉnh thoảng họ biết tận hưởng và thấu hiểu thiên nhiên bên ngoài rõ hơn đàn ông. 

Máy khâu luôn may một đường chỉ mà không thấy chán chường. máy làm đủ phận sự của nó ở nơi người ta đặt nó. 

Mỗi máy được một cô thợ may có nghề điều khiển. thợ may không thấy chán chường, cô cũng làm đủ phận sự của cô. 

Khi may cô được phép ngồi. cô có trách nhiệm nặng nề, nhưng không có tầm nhìn tổng thể hay nhìn xa. nhưng thường là có gia đình. thỉnh thoảng tối đến những chiếc xe đạp chở chủ nhân của nó về nhà. 

Về nhà. những ngôi nhà giữa phong cảnh tươi đẹp, vẫn phong cảnh ấy. 

Đây là nơi sự thoả mãn sinh sôi, ai cũng thấy. 

Ai không được phong cảnh làm thoả mãn, người đó được con cái và chồng làm cho thoả mãn hoàn toàn. 

Ai không được phong cảnh, con cái và chồng làm thoả mãn, người đó được công việc làm cho hoàn toàn thoả mãn. 

Thế nhưng câu chuyện của chúng ta bắt đầu ở một chốn khác hẳn: ở thành phố lớn. 

Ở đó có một phân xưởng của nhà máy, hay nói đúng hơn, ở đó là trụ sở chính của nhà máy, và cơ sở ở vùng giáp alps 1 mới là phân xưởng. 

Ở đây cũng có phụ nữ ngồi may, công việc mà họ thích. 

Không phải họ may những đồ làm họ thích, mà bản thân công việc may đã đi vào máu của họ rồi. 

Giờ thì chỉ việc để cho dòng máu ấy chảy ra khỏi người thôi. 

Đây là một công việc nhẹ nhàng cho đàn bà. 

Nhiều người may chỉ để tâm một nửa tới công việc, nửa kia phần cho gia đình. một vài người hoàn toàn để tâm đến công việc, nhưng những người như thế không phải là những người làm việc tốt nhất. 

Ốc đảo tĩnh lặng của đô thị là nơi câu chuyện chúng ta bắt đầu và cũng lại nhanh chóng chấm dứt. 

Nếu ai đó trải nghiệm số mệnh thì không phải ở đây. 

Nếu một người có số mệnh thì đó là đàn ông, còn nếu một người chịu số mệnh thì đó là đàn bà. 

Tiếc thay ở chốn này dòng đời trôi qua mặt ta, chỉ có công việc đọng lại. thỉnh thoảng có ai đó trong đám đàn bà toan nhập vào dòng đời đang trôi để trò chuyện vài câu. 

Tiếc là dòng đời thường là phóng ô tô đi khỏi, quá nhanh đối với xe đạp. tạm biệt nhé!