Tình Nồng Khó Phai

Chương 44: Ồ, tự tin gớm





Ngũ Vận Uyển quay đầu lại thì thấy Nam Ngự đã trở lại.

Lúc này Nam Ngự đang đứng thẳng, dáng người cao ráo, áo sơ mi màu lam nhạt làm tôn lên thân hình hoàn mỹ, cùng một đôi chân thon dài và thẳng tắp.

Ánh mắt Ngũ Vận Uyển bất giác trở nên tối lại.

Một người đàn ông xuất chúng như vậy nhưng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đây là cảm giác như thế nào?

“Tôi đang nói với chị dâu rằng tôi đã yêu chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đang chuẩn bị đào góc tường của cậu” Quý Tương Như vừa thấy Nam Ngự thì lập tức nở một nụ cười cà lơ phất phơ, vẻ mặt không đứng đắn, “Nam Ngự, cậu cũng biết sức hấp dẫn của tôi đấy, biết bao nhiêu người phụ nữ đều phải cúi mình trước chiếc quần màu hạt lựu của tôi, cho nên cậu phải cẩn thận”

“Đừng đánh đồng Vận Uyển với những người phụ nữ bên cạnh cậu” Nam Ngự lạnh lùng nói, anh bước đến bàn ăn, dùng dụng cụ mở nút chai để mở chai rượu đỏ trong tay, “Cô ấy không thích cậu”

“Ồ, tự tin gớm” Quý Tương Như hừ một tiếng.

Vì có cây hề Quý Tương Như ở đây nên suốt bữa cơm này đều không hề tẻ nhạt chút nào, Ngũ Vận Uyển bị Quý Tương Như chọc cho không ngừng bật cười, cho đến khi ăn xong món tráng miệng cuối cùng, Quý Tương Như mới lau miệng rồi đứng lên với vẻ lưu luyến bin rin.

“Được rồi, chị dâu, hôm nay tôi còn cuộc hẹn nên không làm phiền chị và Nam Ngự nữa, lần sau tôi lại tới thăm chị”

Ngũ Vận Uyển đứng dậy tiễn khách cùng Nam Ngự, nhìn theo cho đến khi chiếc xe thể thao bắt mắt màu đỏ của Quý Tương Như lái đi rồi mới quay lại phòng ăn.

Trong phòng ăn, Nam Ngự đang mang đĩa đồ ăn đã ăn xong trở lại phòng bếp.

“Cứ để tôi” Ngũ Vận Uyển lập tức nói, cô định đi tới cầm đĩa đồ ăn trong tay Nam Ngự thì bị anh đưa tay ngăn lại.

“Tôi vẫn có thể làm được những việc nhỏ này” Nam Ngự khẽ nói.

Ngũ Vận Uyển cũng hết cách, cô đành phải dọn dẹp cùng anh.

Khi đặt bát đĩa vào máy rửa bát, Nam Ngự đột nhiên nói: “Vừa rồi Quý Tương Như đã nói gì với em?”.

Ngũ Vận Uyển sửng sốt một chút, cô vẫn nói thật, “Anh ấy nói cho tôi biết lý do anh giả bộ bị tàn tật ở chân”

“Ừ” Nam Ngự không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu.

Ngũ Vận Uyển nghĩ cũng thấy đúng, tình bạn giữa Quý Tương Như và Nam Ngự đã kéo dài nhiều năm như vậy, nhất định là anh đoán được Quý Tương Như đã nói gì với mình.

“Em có trách tôi không?” Nam Ngự đột nhiên lên tiếng, anh ngước mắt lên nhìn Ngũ Vận Uyển thật sâu.

Ngũ Vận Uyển sửng sốt, cô không kịp phản ứng, “Trách anh điều gì?”

“Đáng lẽ tôi nên đích thân nói cho em biết những điều này Nam Ngự đặt chiếc đĩa cuối cùng xuống bồn rửa và khẽ nói.

Ngũ Vận Uyển cười khẽ, “Chẳng có gì khác nhau cả, nếu không có sự đồng ý của anh thì có lẽ Quý Tương Như cũng không dám nói cho tôi biết?”