Tình Nồng Khó Phai

Chương 38: Em có gì muốn nói với tôi không?





Lòng Ngũ Vận Uyển run lên.

Tất nhiên cô hiểu, Nam Ngự hao tâm tổn trí giả vờ thành người tàn phế nhất định là có nguyên nhân của mình, cô không hiểu uẩn khúc bên trong, nhưng nếu Nam Ngự đã không cho cô hỏi nhiều thì tất nhiên cô sẽ giữ kín như bưng, thế là cô gật đầu.

Nam Ngự liếc nhìn Ngũ Vận Uyển, hài lòng khi thấy cô hiểu chuyện, nhưng anh chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đen bỗng dưng tối sầm, anh khẽ nói: "Ngoài chuyện này, em còn gì muốn hỏi tôi không?"

Anh dừng lại giây lát rồi bổ sung một câu, "Hoặc là em có gì muốn nói với tôi không?"

Cơ thể Ngũ Vận Uyển run lên.

Sắc mặt Ngũ Vận Uyển trắng bệch, "Chuyện hai năm trước anh cũng biết?"

Nếu Nam Ngự đã điều tra cô thật thì chuyện hai năm trước anh không thể không biết.

Nam Ngự nhìn khuôn mặt Ngũ Vận Uyển trong chốc lát trở nên trắng bệch,.

"Biết đại khái"

Anh biết chuyện hai năm trước, nhưng là phiên bản mà nhiều người đồn thổi nhất, còn sự thật bên trong anh không đi sâu điều tra.

Ban đầu không điều tra là bởi vì không để ý, sau này không điều tra là bởi vì anh hi vọng Ngũ Vận Uyển có thể chính miệng nói với mình.

Sắc mặt Ngũ Vận Uyển càng trắng hơn, cô nhếch khóe miệng, "Nếu đã biết chuyện đó, vì sao anh còn muốn cưới tôi?"

"Ban đầu là vì tôi không để ý" Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển, nói một cách không hề giấu giếm, "Tôi chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa. Với tôi, một người phụ nữ coi trọng tiền bạc rất dễ khống chế"

Nam Ngự nói thẳng thắn như vậy khiến Ngũ Vận Uyển không khỏi cười khổ.

Cho nên ngay từ đầu anh đã tưởng cô là một người phụ nữ có thể bản thân vì tiền?

Chẳng hiểu tại sao, khi ý nghĩ này nảy ra trong đầu, Ngũ Vận Uyển đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Nhưng" Khi Ngũ Vận Uyển cắn chặt môi, cô chợt nghe thấy Nam Ngự mở miệng, "Bây giờ tôi chỉ muốn nghe em nói ra sự thật năm đó"

Cơ thể Ngũ Vận Uyển khẽ run lên, "Sự thật?"

Nam Ngự gật đầu.

Ngũ Vận Uyển cất giọng run rẩy, "Chẳng lẽ anh không nghĩ những gì anh điều tra được là sự thật sao?"

Ngũ Vận Uyển nhìn chằm chằm vào con ngươi đen như mực của Nam Ngự, cứ như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ trong vực sâu không thấy đáy.

Nam Ngự cũng nhìn Ngũ Vận Uyển, một lát mới chậm rãi mở miệng: "Tôi không nghĩ em là loại phụ nữ có thể bán mình vì tiền"