Tình Nhân Một Đêm Của Ma Nữ

Chương 1



Mở đầu:

Khu dân cư Hòa Nhạc có khoảng 300 gia đình, ở trung tâm là một công viên rất lớn, đường phố từ đó tỏa ra các hướng, thuận theo chiều kim đồng hồ chia thành khu phố 1, khu phố 2, khu phố 3 …

Người bình thường đi vào khu dân cư đều dựa vào thói quen mà tìm đia chỉ, tìm bên trái xong tới bên phải, hoặc từ bên phải sang bên trái, ít có người theo hướng kim đồng hồ mà tìm kiếm, bởi vậy lần đầu tiên đến khu phố Hòa Nhạc bị lạc đường hoặc không tìm được địa chỉ là chuyện rất bình thường.

Có một cậu nhân viên giao bánh pizza, đi loanh quanh vòng vèo gần nửa tiếng đồng hồ vẫn tìm không ra địa chỉ khách hàng, sợ đến sắp khóc đến nơi, cuối cùng bất đắc dĩ phải đi đến đồn cảnh sát hỏi thăm.

“Thật ngại quá, xin hỏi khu phố 8 Hòa Nhạc ở đâu?”

“Khu phố 8 Hòa Nhạc? Ở đây chỉ có khu phố 7, không có khu phố 8”. Đồng chí cảnh sát mới đến nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

“Nhưng mà địa chỉ khách hàng là ở khu phố 8 a!”. Không thể nào, mới 7, 8 giờ tối thôi, làm sao quỷ đói đã ra ngoài chọc người được? Lúc trước một người đồng nghiệp cũng bị lừa đến bãi tha ma, bị kẹt lại đó đến hơn một tiếng đồng hồ.

Nghĩ đến đó, cậu nhân viên thấy sống lưng lạnh dần, “Khu dân cư Hòa Nhạc thực sự … thực sự không có khu phố 8 sao?”

Một viên cảnh sát đứng tuổi thò đầu ra từ phòng nghỉ, nói với cậu cảnh sát trẻ: “Phố 8 Hòa Nhạc chính là Ác Nữ phố đó, cậu trẻ!”. Chẳng lẽ ông chưa từng nói qua với cậu trẻ kia sao?

“Ác Nữ phố?”. Cậu nhân viên cùng anh cảnh sát đều ngẩn người. Ác nữ? Cảm giác như ở đó toàn mấy vị phụ nữ không dễ chọc a!

“Haizzz, cậu không biết sao? Phố đó chính là khu ít dân nhất cả khu này đấy, chỉ có năm nhà, mà toàn là mấy cô gái trẻ”.

“Vậy có thể gọi là Thiên Thần phố hay là Mỹ Nữ phố, sao lại đi gọi là Ác Nữ phố?”. Cái tên Ác Nữ này … so với biển đề “Cẩn thận chó dữ” chả khác nhau là mấy.

“Hễ là phẩm chất, cá tính bất lương, hoặc là không có nét đẹp của phụ nữ đều gọi là ác nữ”.

“Vậy năm nhà kia không có nhà nào là bình thường sao?”

“Đại khái giống như nam châm ấy, có bản chất “ác” thì dễ họp lại với nhau vậy”.

“Thế mấy ác nữ này ác ở điểm nào?”

“Dựa vào khuôn mặt đẹp, thay đàn ông như thay áo, vậy có tính là ác nữ không?”. Phàm là chuyện hàng ngày trong khu phố Hòa Nhạc, hỏi đến ông thì cái gì cũng biết.

Hai anh chàng kia gật đầu như gà mổ thóc.

“Ác nữ số 1 của Ác Nữ phố chính là ‘Ma nữ’, cái này không cần phải bàn cãi”.

“Ồ ~ vậy số 2 cũng là một cô nàng ma nữ thích đi chọc người sao?”

“Cậu bé, cậu có biết nghĩ không hả? Nếu như 2,3,4,5 đều là cái loại đàn bà lẳng lơ đó, vậy gọi luôn là Ma Nữ phố cho xong, cần gì phải gọi là Ác Nữ phố nữa?”. Viên cảnh sát hắng giọng tiếp tục nói, “Người tiếp theo ở Ác nữ phố là cô nàng ‘Liên hoa’”.

Hoa sen á? Cả hai chàng thanh niên trong đầu đều hiện lên hình ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát một thân tuyết trắng, vẻ mặt an bình tĩnh tại, sau lưng tỏa ra hào quang bảy màu rực rỡ.

“Chẳng lẽ quá mức thánh khiết cũng là tội ác sao?”. Anh chàng giao pizza gãi gãi đầu, lúc đó mới phát hiện mình vẫn đội mũ bảo hiểm trên đầu.

“Hiểu rồi, số 2 Ác Nữ phố chính là ni cô! Nhưng mà sao lại xếp ni cô vào diện ác nữ?”

“Bởi vì cô ấy không chịu được người khác lén ăn thịt sao?”

Ông cảnh sát đảo tròn con ngươi, ngán ngẩm, “Cô đó không phải ni cô, người khác ăn thịt cô ta cũng chẳng quan tâm, cô nàng ‘Liên hoa’ này chính là không thích dính dáng bụi trần, nói cách khác – kể cả vừa bước ra từ một bãi chiến trường, cô ta vẫn là một thân sạch sẽ”.

“Số 2 Ác Nữ phố chính là một Office Lady, ngoại trừ đi làm phải ra khỏi nhà, còn lại cô ta không rời khỏi nhà một bước, lấy truyện tranh cùng đồ ăn vặt làm bạn, triệt để thi hành quy tắc chung của trạch nữ: đi làm là ‘phi nhân’ (người hư hỏng), tan tầm là ‘phế nhân’”.

A ~ vậy ra ác nữ số 2 là trạch nữ!

“Vậy ác nữ số 3 thì sao?”

“Dục nữ”.

“Ngọc nữ?”. Hai người lập tức nổi lên hứng thú. “Ờm … xin hỏi một chút, cô ấy bộ dạng giống ai? Song Hye Kyo, Kim Tae Hee, hay Lâm Y Thần, Quế Luân Mỹ?”

(Editor: ở chỗ này có một đoạn hiểu lầm, bởi vì trong tiếng Trung chữ dục và chữ ngọc phát âm giống nhau, 2 bé này nghe không rõ, cho nên mới bị hoang tưởng như vậy, tội ghê!!!)

“Cả một nhà toàn hình mát mẻ của đàn ông, các cậu nghĩ cô ta giống ai?”, là dục chứ không phải ngọc. “Về phần số 5 cùng số 6, một người là thiết nữ sức khỏe vô địch, người còn lại là ác nữ trong số ác nữ ở Hong Kong”. Đang muốn tiếp tục buôn chuyện, nhưng vô tình nhìn thoáng qua chiếc xe chở pizza của cậu thanh niên kia, viên cảnh sát hảo tâm nhắc nhở, “Cậu trẻ, đồ của nhà cậu rốt cuộc muốn đưa đến chỗ nào?”

“Là khu phố 8 Hòa Nhạc, a, số 4 Ác Nữ phố, là … Thiết Nữ”.

“Nhà số 4 Ác Nữ phố? Xong đời cậu rồi! Vị Thiết Nữ tiểu thư đó cực kì kĩ tính trong chuyện ăn uống, đồ ăn quá nóng cô ta không bao giờ ăn, đồ ăn quá lạnh cũng không thèm động đến, hoặc ví dụ như … bánh ga tô thiếu dâu tây cô nàng sẽ vứt đi, thiếu bơ tươi cũng sẽ nổi giận, bánh xốp nhỏ hơn so với người khác cũng không lọt qua mắt cô ta, còn nữa, cô gái này trông vậy nhưng chả khác gì đàn ông trong lốt phụ nữ, nếu như đúng lúc cô ả đang uống bia, mà bánh của cậu đang nóng chuyển sang lạnh, tôi nói cho cậu biết, thiết nữ tiểu thư kia có đủ công cụ cho cậu giống như khối bánh kia chậm rãi hóa đá đấy”.

Ak! “Công … cụ?”

“Búa tạ, đinh sắt, cuốc chim …”

“Cô … cô ta là làm cái gì?”

“Quản đốc lành nghề. Nhắc nhở cậu một chút, vị đó nội lực thâm hậu, một quyền đánh chết người là bình thường, nếu không thì nghĩa là tổ tiên có tích đức! Người như thế tất nhiên sẽ không chết ngay tại chỗ, nhưng mấy tháng sau mới quy tiên”.

“Ôi cha mẹ ơi!”. Cậu trai trẻ phóng xe đi như ma đuổi, cầu trời khấn phật cho bánh của hắn vẫn còn nóng a!

Ô ~ hắn không muốn một người một bánh cùng nhau hóa đá a!

Chiếc xe máy 50 phân khối vất vả lắm mới chạy được đến phố 8 Hòa Nhạc, nhìn thấy phía trước một cô gái, trông có vẻ giống “Phụ nữ đàng hoàng” lại thành thật chất phác. Uhm, vị này là ma nữ, trạch nữ, dục nữ, thiết nữ hay chính là ác nữ đây?

“Cô gì ơi, xin hỏi nơi này có phải là Ác Nữ phố không?”. Cảm giác cô gái này rất giống “Trạch nữ”, có lẽ là ác nữ số 2 đây?

Ác Nữ phố? Vị “phụ nữ đàng hoàng” trong mắt lóe lên ánh sáng kì dị. Quỷ mặt trắng ở đâu tới, vừa vào địa bàn Diêm La lại đi chỉ thẳng mặt bảo người ta là Quỷ Vương?

Chán đời muốn tìm chỗ tự tử sao?

“Không phải”, cô dịu dàng cười với hắn, “Ác Nữ phố phải đi quá lên một chút, qua một con đường thì cứ đi thẳng, sau đó rẽ trái, rồi rẽ trái tiếp, đi khoảng 20 phút là đến nơi.

“Cám ơn!”. Cậu ta vội vội vàng vàng chạy đi, thực lòng không muốn chết chung với đống bánh trên xe.

Vị “Phụ nữ đàng hoàng” chậm rãi đi đến căn nhà đầu tiên, Chỉ thấy trên hộp thư tạo hình dễ thương gắn trên cửa in một loạt chữ nhỏ — số 1 phố 8 Hòa Nhạc.

Cô – Ly Minh Phi, chính là ma nữ mà viên cảnh sát đã nhắc tới.

Về phần cái nơi mà cô chỉ cho anh chàng kia đến … một cái ngõ tắt, chỉ cần đi nhiều là quen, sau đó hắn sẽ không phải đi đường vòng chen chúc với một đám đông người.

Chỗ đó là – nghĩa trang công cộng Kim Nguyên Bảo.

Một loạt mỹ nữ nổi tiếng đang tập trung chuẩn bị chụp ảnh cho tạp chí, mỗi người xinh đẹp như hoa, trang điểm hoàn mỹ đến mức không cần dùng đến kĩ xảo, hào quang chiếu ra tứ phía.

Trợ lý cùng thư ký trường quay đứng ở một bên, vừa thưởng thức quá trình quay chụp vừa bàn tán nho nhỏ.

“Hóa trang thật sự đáng sợ, có thể biến mục nát thành thần kì! Lưu Giai Giai khi để mặt mộc thì mặt quá to, con mắt lại nhỏ, vậy mà đến lúc trang điểm lên thì như hai người khác hoàn toàn”. So với trước khi chỉnh sửa, sau khi chỉnh xong hiệu quả còn lớn hơn nữa.

“Thôi đi, cô xem lại xem, ai là người tạo hình cho cô ta, chính là chuyên viên trang điểm nổi tiếng Ly Minh Phi đấy!”.

Kỉ niệm ngày thành lập tạp chí cũng làm hoành tráng thật, mời tới toàn các đại minh tinh, ngay cả bộ phận hóa trang cũng được quan tâm như vậy.

“Ly Minh Phi bản thân vốn xinh đẹp, so với mấy người đẹp kia còn đẹp hơn”. Cô trợ lý cực kì hâm mộ Ly Minh Phi, vừa quay đầu lại. Ế? Cô ấy đi đâu mất rồi? “Cô Ly đâu rồi?”

“Ly Minh Phi tính tình rất kì quái, bình thường thích chơi trò cải trang, nhìn kỹ đi, có khi cô ấy đang ở bên cạnh cô đấy”.

“Cô Ly đẹp như vậy, nếu như “cải trang” thế nào cũng vẫn là mỹ nữ”.

“Cũng không nhất định, có lần cô hóa trang thành một cô nàng khủng long kinh dị, lần khác trong một buổi tiệc của giới người mẫu, cô lại hóa thân thành dáng vẻ giống như nữ thần sông Rhine diễm lệ”.

“Thật sao? Thật đáng tiếc, tôi không được nhìn thấy, nếu như thấy rồi thì nhất định sẽ nhận ra được cô ấy”.

Bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai trợ lý, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái dung mạo bình thường, làn da có phần ngăm ngăm đen đứng sau lưng.

“Tôi đi trước đây, mọi người vất vả rồi”.

“A, cô cũng vất vả rồi”. Nhìn cô gái kia đi xa dần, tiểu trợ lý nghi hoặc hỏi cô thư kí đứng cạnh, “Người đó là ai vậy?”

“Nhân viên công tác chăng?”. Thư kí trường quay nhìn nhìn, khó hiểu.

“Uhm, chưa nhìn thấy bao giờ”.

Thư kí trường quay xoay người định tiếp tục công việc, bỗng nhiên nhớ ra cái gì – “A Ah! Cái đó không phải là hộp đồ trang điểm LV, số lượng có hạn trên toàn thế giới sao? Lại còn vòng trang sức thạch anh hình hoa sơn trà nữa! Người … người đó ….”.

“Cô có thể nói rõ được không? Tôi hồi hộp sắp ngất rồi này”. Cô gái đó rốt cuộc là ai, chắc không phải nghi phạm giết người hay ma quỷ chứ?

“Cô ấy là Ly Minh Phi!”

“… Cô nói đùa phải không?”. Trợ lý hai mắt trừng lớn, xua xua tay, cười nói: “Cái người qua đường lúc nãy sao? Ha ha … Ly Minh Phi”.

Thư kí trường quay khẳng định người nọ chính là Ly Minh Phi, chỉ là cô hóa trang thành như vậy là định đi đâu đây?

Nhưng sau đó thư kí nhanh chóng bị đạo diễn gọi đi làm việc, không có thời gian đi tìm hiểu. Còn cô nàng Ly Minh Phi vừa nãy cải trang thành dung mạo thường thường hiện giờ đang ngồi trong xe, nghĩ đến cú điện thoại tối hôm qua –

“Phi Phi, con gần đây có hay xem tạp chí “Tài Tấn” không? Chính là tờ báo tài chính kinh tế đang nổi nhất hiện nay ấy”.

“Mẹ à, chuyên ngành học của con là trang điểm, cho nên chỉ thích xem tạp chí thời trang thôi”. Để làm gì chứ, muốn cô đầu tư mua cổ phiếu sao?

“Vậy … con đã xem đến tờ ‘Người nổi tiếng ’ chưa?”

“Tháng trước con xem rồi, tháng này thì chưa”. Tạp chí đàn ông lúc nào rảnh sẽ xem.

“Vậy … còn tạp chí ‘Nùng Bản’ thì sao?”

“Con chưa xem”. Mẹ cô chẳng hiểu sao, mấy ngày hôm nay cô bận tối mắt tối mũi, vậy mà cứ xoay cô như chong chóng, “Mẹ à, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng ra đi!”

Mỗi lần mẹ cô gọi điện đến nếu như nói vòng vo tam quốc, mãi không vào được chuyện chính, hoặc ấp úng nửa ngày không nói được lí do, vậy có nghĩa bà lại tìm được đối tượng mới rồi –

Đối tượng để làm quen.

Loại tình huống này tỉ lệ phát sinh là cực cao, Ly Minh Phi từ lâu không còn hơi mà bốc hỏa, cỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, bà mẹ cô mỗi lần tìm một đống biện pháp ép cô đi gặp gỡ đàn ông, cô liền tự nhiên có một đống đối sách để knock-out mấy người đó.

Đàn ông đối với một nửa tương lai đều có mơ ước, đều chờ mong gặp được người đẹp, nhưng nếu là một mụ dạ xoa đến gặp hắn, cuộc hẹn chắc chắn chỉ 10 phút là xong! Nếu như hi vọng có cô nàng diêm dúa, lẳng lơ tới, nhưng cuối cùng lại là một bà cô bảo thủ, vậy bữa cơm thân mật thật là mất hứng.

Từ lúc cô 18 đến bây giờ đã 27 tuổi, trừ một thời gian ở nước Mỹ gặp tai nạn mất đi trí nhớ, ngoài ra số lần gặp gỡ làm quen chỉ sợ không dưới 100, nhưng mỗi lần đều qua trót lọt, bởi vì cô đều thi hành chính sách trên, trăm trận trăm thắng, tuyệt đối không thất thủ.

Mẹ cô ép cô đi gặp mặt một phần vì mưu cầu danh lợi, phần khác là do khi cô vừa sinh ra, bà đem ngày sinh tháng đẻ của cô đến hỏi thầy tướng số, vị thầy bói kia xem quê nói cô 18 tuổi tình duyên bắt đầu, nhưng trước 20 tuổi nếu không đi lấy chồng sẽ gặp đại họa, nếu có thể tránh qua được cái hạn lần này, thì cũng nhất định phải kết hôn trước 28 tuổi, bằng không hạn sẽ lớn hơn nữa.

18 tuổi thì cô vừa mới tốt nghiệp, một cô gái trẻ vẫn đang thanh xuân mơn mởn đời nào lại muốn đi thân cận, cô đương nhiên phản đối dữ dội, mà cha mẹ cô cho dù có tin tưởng vị thầy bói kia, cũng đều cho rằng tuổi cô vẫn còn quá nhỏ, cho nên cũng không ép buộc cô.

Không may, khi cô 20 tuổi đến nước Mỹ du học thì gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, một thời gian dài ngay cả người thân cũng không nhận ra, mà điều đó cũng trùng khớp với lời ông thầy kia nói, “trước 20 tuổi nếu không gả ra ngoài sẽ gặp đại họa”.

Từ sau lần đó, mẹ cô đối với mỗi lời thầy tướng số nói ra đều coi như thánh chỉ, cô đương nhiên cũng cực lực phản kháng, nhưng sau đó bà khóc lóc om sòm, trước hướng cha cô kêu trời kêu đất, sau đem kinh sách cùng hiểu biết cả đời giảng giải cho cô, không, phải nói lại là chửi như tát nước vào mặt, cuối cùng cô cũng đành miễn cưỡng mà đáp ứng.

Lão thầy tướng số chết tiệt, tốt nhất là đừng để cô biết được hắn mặt mũi ra sao, nhà ở đâu, nếu không nhất định cô sẽ tìm ngày hoàng đạo nào đó, tiễn hắn về chầu trời.

Ba ngày hai lượt gặp mặt thân cận, luyện mãi thành quen, Ly Minh Phi tự nhiên cũng thành một thân kim cương bất hoại, gặp mặt, ha ha … không thành vấn đề! Tới một người ta đá một người, tới hai người ta tống cả đôi.

Ly phu nhân do dự một chút, lúc này mới nói: “Ưhm … gần đây có một người … Mẹ nghĩ cũng không tệ lắm, cha con cũng thích cậu ta, vì thế …”

“Gặp mặt thì gặp mặt, mẹ kể mấy tạp chí này làm gì?”

“Đương nhiên là có liên quan, hắn vẫn thường xuyên là nhân vật trang bìa mà”.

“Cái gì?”. Cô ngẩn người, bắt đầu hơi sợ.

Mẹ cô sẽ không đi lôi kéo mấy người có tiếng tăm chứ, kiểu như doanh nhân, hay là cái gì điển hình nam giới chẳng hạn? Làm thân với loại người này rất phiền phức, nếu như bất hạnh bị đưa lên báo thì còn phức tạp hơn nữa!

Bà Ly cho rằng cô có hứng thú, vội vã hăng hái nói tiếp: “A, hồi trước cha con có người bạn làm cùng ở sở nghiên cứu, gần đây vô tình gặp lại, cho nên hẹn bố mẹ ra ngoài ăn cơm, ông ấy còn khen mẹ đẹp nữa … ha ha ha … Nhà người ta có công ty rất lớn, tác phong vừa lịch sự lại nhẹ nhàng, quan trọng nhất là ông ấy cử chỉ cực kì đúng mực, dễ chịu, mẹ …”

“Rồi rồi! Vậy đối tượng lần này không phải cái vị có công ty lớn đó chứ?”. Cha cô năm nay 60, bạn cùng phòng của ông chắc cũng tầm đấy đi? Muốn cô đi làm quen với ông ta? “Mẹ, mẹ định cho con làm cỏ non trong miệng trâu già chắc?”

“Aizz, người ta cũng không có già lắm!”

“Bạn cùng phòng của cha không già sao?”

“Mẹ là nói đến con của ông ấy”.

“……”

Ly Minh Phi thở dài thườn thượt! Mẹ cô mãn đời cũng không bỏ được cái tật vòng vo tam quốc, làm cô nghe mấy lảm nhảm mãi cũng thành quen.

“Con ông ấy đúng là mỹ nam a, tương lai cũng xán lạn, tuy tuổi trẻ mà đã kinh doanh rất khá, một đống phụ nữ muốn lấy hắn mà không được đấy! A, con biết không? Đôi mắt cậu ấy giống hệt diễn viên Kim Thành Vũ, lông mày đẹp như mỹ nam Kenji Sakaguchi, sống mũi thẳng như đạo diễn Nguyên Bân, còn nữa, hắn còn quyến rũ hơn cả thần tượng Hiroshi Tamaki cơ đấy”.

Cô nghe xong thiếu chút nữa đứng hình tại chỗ! Lợi hại! Đại hội thần tượng! Mà cũng không cần phải hoài nghi, mẹ cô đích thực là fan cuồng thần tượng, cứ khi nào nghe nói có siêu sao đến thăm, bà đều ra tận sân bay đón tiếp, đến khi về cũng đi theo đưa tiễn.

“Thật tốt quá, thật tốt quá!”. Chỉ thiếu có vỗ tay trầm trồ khen ngơi thôi, người đó bộ dạng giống ai không quan trọng, quan trọng là – có một đống con gái muốn gả cho hắn.

Thực sự là tốt ~ quá ~ rồi!

“Đúng vậy, đúng vậy!”. Bà Ly ngây thơ cho rằng hai mẹ con rốt cục cũng có ngày tâm đầu ý hơp.

“Vậy để một đám con gái kia đi tranh giành khúc xương đó đi! Mẹ, mẹ biết gì không? Con gái mẹ tính khí lập dị, không có hứng với loại ngươi nổi bật như vậy, mờ nhạt một chút còn hợp khẩu vị hơn”. Cô đại khái là do hoàn cảnh nghề nghiệp, mỹ nam mỹ nữ thấy đã nhiều, lâu lâu chai lì rồi, kiểu đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp này cũng thấy không ít, cho nên không còn cảm giác nữa.

“Không được!”

“Vì sao?”. Cái gì mà “không được”? Người đi xem mặt là cô, mẹ cô sao lại kích động như vậy?

“Bởi vì … bởi vì mẹ …”

Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần đối phó với tin xấu, hai mắt cô nheo lại, “Mẹ, chúng ta mẹ con còn cái gì không nói được đâu?”. Bà mỗi lần gặp rắc rối đều không phải có ông chồng đi theo phía sau giải quyết hậu quả a!

“Lúc Cảnh tiên sinh nói tới con của hắn, mẹ đã nói … nói con gái mẹ, là con ấy, ờm … cũng rất sùng bái hắn, còn nói …”

Cảnh tiên sinh? Họ Cảnh? Lại có công ty … Trong đầu cô lật lật giở giở danh sách dòng họ … Ak? Chờ một chút! Mẹ cô vừa mới nói cái gì sùng bái? Cô sùng bái ai?

Hít, hít một hơi thật sâu, lại hít vào ~ “Mẹ, nói một lần cho xong đi, không cần phải dài dòng”. Đao chém người phải nhanh nhanh hạ xuống, một nhát chặt phăng đầu người, không được để cho đầu chặt không xong mà còn lay lắt ở cổ.

“Mẹ còn nói con cực kì ngưỡng mộ hắn, còn có nói qua, đời này nếu có thể lấy được một người như hắn thì không còn gì hài lòng hơn”.

Cho dù cách điện thoại, Ly Minh Phi da mặt đỏ lừ, tức giận đến bốc khói ra mặt, “… Mẹ! Mẹ thật là …”

“Mẹ biết! Mẹ biết! Cha con về cũng mắng mẹ một trận rồi, trách mẹ làm sao lại nói như vậy?”

Ly Minh Phi cảm động, không ngờ cha cô bình thường nể vợ vậy mà dám mắng mẹ cô, tại thời điểm này lại gặp được cha phát huy quyền thế khiến cô thấy thật ấm áp, “Cha con nói thế nào?”

“Ông ấy nói, đáng nhẽ mẹ nên bảo, con nói đời này kiếp này nếu gặp được người như vậy thì có chết cũng cam lòng, xuống suối vàng cũng nở mày nở mặt”.

Đôi vợ chồng này, thật sự là … Cô muốn thổ huyết đến nơi! Người ngoài không biết thấy bọn họ chăm chăm đem con gái ném ra ngoài thế này, nhất định sẽ nghĩ cô đáng bị như vậy, thực sự thất bại thảm hại.

“MẸ!!!!”

“Mẹ biết, mẹ biết ~ aizzz~”

Ly Minh Phi thở dài, “Được rồi, vậy nói cho con biết, kẻ mà con lấy được hắn thì chết cũng không nuối tiếc rốt cuộc là ai?”. Bán tống bán tháo! Đây căn bản là bán tống bán tháo! Tình huống này khiến cô nhớ tới Liệt Trữ nói – mấy quầy hàng ở chợ lúc rao bán loại thịt xấu nhất, đơn giản là muốn đem đồ kém chất lượng của nhà mình tiêu thụ ra ngoài!

Đồ kém chất lượng? Thật kinh tởm!

Mẹ cô biết con gái một khi đã nói như vậy , nghĩa là cô đã đồng ý đi xem mặt, “Con biết tập đoàn Hồng Diệu không?”

Ly Minh Phi ngẩn ra, “Hở?”

“Tập đoàn quy mô lớn như vậy, mẹ không tin con chưa từng nghe qua”. Ngay cả mấy bà hàng rau ở chợ cũng từng mua cổ phiếu của họ nha!

“Mẹ đừng nói với con, cái người gọi là có chết cũng không tiếc, mỉm cười nơi chín suối chính là Cảnh Lan Hiên!”

“Chính xác! Không sai, hắn tên gọi Cảnh, Lan, Hiên ~”

A ~ chói tai quá! Cô sắp điên mất rồi!

Mẹ cô chỉ cần là mỹ nam thì cái gì cũng OK, chẳng phải họ Cảnh đó là một cái máy chỉ biết làm việc, hầu như không có nghỉ ngơi, chỉ biết công việc không biết sinh hoạt, hơn nữa luôn tránh xa nữ sắc sao? Bà mẹ cô nói một đám phụ nữ muốn lấy hắn, chắc chắn không có khả năng! Cô từng nghe mọi người bàn tán, có một nữ minh tinh bị bộ mặt đào hoa của hắn mê hoặc, chủ động hẹn hắn ăn cơm, hắn cũng không từ chối, cô nàng thấy quá dễ dàng thì vô cùng mong đợi đến giờ hẹn.

Kết quả cô nàng đó phải ăn cơm hộp ở công ty hắn, mà kẻ đó còn mặt dày hỏi cô ta có muốn ăn thêm một hộp nữa không, bởi vì thư kí đã đặt thừa một hộp, cho nên không muốn lãng phí.

Một người đàn ông lại đối xử như vậy với phụ nữ như thế quả thực không giống đàn ông! Nghe nói hắn rất có khả năng là đồng tính.

A ~ “Nghe nói”, nghĩ đến đây Ly Minh Phi càng thêm kích động, nói phát điên cũng không quá đáng, cô vì sao phải thành đề tài buôn chuyện, tại sao phải nghe mấy lời vô nghĩa đó?

Mà nghĩ đến “khả năng” hắn là gay, cô lại càng thấy đó là một sai lầm! Đó là 3 cô nương rảnh rỗi không có việc gì làm thì lôi hắn ra “Đặt cược”, bởi vi tiền cược quá nhiều, cho nên cô – “Nữ nhân nghìn mặt” – đích thân tiến hành thử nghiệm, kết quả –

Hắn không những không phải đồng tính luyến ái, lại càng không phải lệch lạc thành gợi cảm hay phong tình như nữ giới.

Hắn là loại đàn ông bình tĩnh, rắn rỏi, ở trên giường thì nóng như lửa, rất có khả năng thiêu chết người.

Hỏi cô vì sao lại biết? Hm, loại chuyện như này đừng hỏi nữa, đã qua một năm rưỡi, mãi đến bây giờ, cô đều đã quên mất rồi.

Đồ chết tiệt nào dám phao tin hắn kỳ thực không phải người đồng tính? Hại cô hứng lên, thấy tiền mắt sáng như sao, sống chết lao vào đánh bạc!

Tại sao lần đó cô lại đem 20 vạn đi đặt cược Cảnh Lan Hiên có đồng tính hay không? Vì sao?

“Minh Phi a, con không nói gì là sao? Chuyện này …”

Ly Minh Phi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, “Mẹ … mẹ vẫn chưa quên nguyên tắc xem mặt của con chứ?”

“Biết rồi, biết rồi! Mẹ không có đưa ra ảnh chụp của con, cũng không nói con là một chuyên viên hóa trang”. Aizzz, người đẹp như thế này, đưa ảnh chụp ra thì một đống đàn ông xếp hàng xem mặt, nếu như biết con gái bà thu nhập hậu hĩ thì càng nguy hiểm, không cẩn thận lại thu hút một vài phần tử bất lương thì hỏng.

Ly Minh Phi thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy ý con là …”

“Con đi”.