Tình Nhân Đệ Đệ

Chương 25



Trình Thành Ngữ vừa nghe, cảm động đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, nước mũi --

A ~~ quyết định của học trưởng làm cho hắn cảm thấy rất cảm động nha! “Học trưởng, em thật sự rất yêu anh, rất yêu rấtyêu, em chỉ biết lòng của học trưởng hướng về em, học trưởng, cả đời này chúng ta đều phải ở cùng một chỗ!” Trình Thành Ngữ không nói hai lời ôm chặt Bình Thụ Bạch.

Thấy một màn như vậy, Trình Tĩnh Bác bất đắc dĩ nhìn sang hướng Đỗ Mẫn Chi. Nếu đã như vậy, kia -- “A -- được rồi! Vậy...... Nói cho hai xú tiểu tử nghe đi!” Có một số việc, hai vợ chồng bọn họ phải đối mặt, bọn họ cũng sẽ không trốn tránh .

“Ưm ~~ vậy nói đi!” Đỗ Mẫn Chi cũng nháy mắt mấy cái, trên mặt đỏ bừng tựa hồ có ý cười.

Vẻ mặt của Trình Tĩnh Bác và Đỗ Mẫn Chi có chút kỳ quái, giống như ẩn chứa nội tình --

“Mẹ!” Bình Thụ Bạch còn tưởng rằng mẹ hắn bởi vì tin tức động trời này mà khống chế không được muốn diễn xuất “Phong nữ thập bát niên”! Mẹ ơi!Không thể nha?

“Ba!” Trình Thành Ngữ lại cảm thấy thái độ ba hắn như có ẩn tình, “Ba ra chiêu đi!”

Bởi vì hắn và ba hắn đều gian trá!

“Hắc hắc hắc!” Dáng vẻ Trình Tĩnh Bác như người làm sai chuyện! “Lại bị con nhìn ra.” Hắn đích thật là có ý đồ khác. Hai cha con nhà họ Trình như đang chơi trò gián điệp, Bình Thụ Bạch lại không hiểu đầu đuôi, hắn hỏi: “Các người rốt cuộc đang nói gì nha?” Tại sao hắn nghe không có hiểu?

“Được rồi!” Đỗ Mẫn Chi rốt cục quyết định hợp kim có vàng , “Thật ra...... mẹ và chú Trình của con...... đối với chuyện nam nam có chút nghiên cứu!”

Nghiên cứu nam luyến nam!

Bình Thụ Bạch và Trình Thành Ngữ sợ tới mức thiếu chút nữa té ghế.

“Hai người rốt cuộc thấy tò mò cái gì?” Trình Thành Ngữ có thể đối mặt sự thật, mở miệng hỏi trực tiếp.

“Đó là cái kia, cái kia...... Hắc hắc hắc! Chính là cái kia...... Cái kia!” Đỗ Mẫn Chi thực xấu hổ nói không ra lời.

“Chính là cái gì?” Trình Thành Ngữ nghe không hiểu!

Sau khi biết hai người muốn hỏi cái gì.

Trình Thành Ngữ cười một tiếng, nói: “Thôi đi! Muốn biết phát triển thế nào, thì chờ đến khi phát triển rồi nói.” Nói xong,Trình Thành Ngữ đã muốn lật lòng bàn chân, kéo Bình Thụ Bạch chạy trốn không thấy bóng dáng .

Cái gì? Ngày mai!

“Điều này sao có thể!!” Đỗ Mẫn Chi lớn tiếng kháng nghị.

Nhưng Bình Thụ Bạch và Trình Thành Ngữ căn bản không để ý tới mẹ hai người bọn họ cứ chạy đi.

Mà Đỗ Mẫn Chi cũng không chịu,bà quyết định phải nghiên cứu,với lại muốn nghe đủ một lần.“Đi! Chúng ta đuổi theo hai xú tiểu tử kia.”