Tình Nhân Công Tước Ý (The Italian Duke's Virgin Mistress)

Chương 5



Đương nhiên Charley trước đây đã từng nhìn thấy khu vườn rồi, nhưng khi đó thì Raphael không ở bên cạnh cô, cô tự thừa nhận gần hai tiếng sau. Cô đứng gần như ngập gối trong cái mớ cỏ cây dại mọc quá cao chính giữa của một thứ mà theo nguyên gốc của bản vẽ thì nó đã từng là một phần của khu vườn xinh đẹp, với những đường bao được xây cắt gọn gàng và những tiểu thiên sứ nhỏ ở trung tâm đang chơi những nhạc cụ trên những chân tượng cổ điển đầy cảm hứng.

Đứng ngay đây, trong giữa thiên đường bị hoang phế này, Charley bị ngập tràn một nỗi buồn vì một vẻ đẹp dường này đã bị mai một đi, và có một khao khát muốn làm tất cả mọi thứ cô có thể để tôn tạo nó lại như trước kia.

“Có một đài phun nước ngay đây, theo những thiết kế nguyên bản, nối với cái hồ nước nhân tạo bởi một hệ thống luồn lạch và các ống dẫn nước cân xứng. Nếu tôi nhớ không lầm, thì việc cải tạo của cô là phải lấp đi cái hồ lại.”

Lời nhận xét của Raphael đã mang cô trở lại với thực tế.

“Nó đã bị chất đầy những rác rếch và chất thải dưới đó. Và nó sẽ tốn tiền hơn rất nhiều lần số tiền mà hội đồng thị trấn đã cho dành cho toàn bộ cuộc tôn tạo đó chỉ mà để cải tạo lại cái hồ mà vẫn theo đúng luật hiện hành yêu cầu,” cô chỉ ra.

“Mong muốn của tôi là mọi thứ giờ sẽ được tôn tạo cho phù hợp với thiết kế gốc - và nó bao gồm cả cái hồ nữa.”

Raphael nghe thấy Charley thở dài, và nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn qua bụi cây dại rậm rạp mọc tràn lan và làm phá hoại cả công trình của cái hồ, giờ hướng nhìn ra hồ đã bị che khuất khỏi tầm nhìn.

“Tôi đoán là cô không đồng ý với tôi?” Raphael gặng hỏi.

Charley quay sang nhìn anh sửng sốt.

“Ngựợc lại - tôi không thể nghĩ ra bất kì thứ gì mà đáng ban thưởng hơn là được nhìn thấy nơi này một lần nữa được trở về như nó ban đầu. Đó là mộ dự án mà bất cứ ai cũng sẽ muốn đưa đầu mình ra để được tham gia vào... mang đến cho đời một thứ quá tuyệt vời như thế.” Nước mắt xúc động nhanh chóng bao lấy vòng quanh mắt Charley, khi những cảm xúc của cô chiếm lấy phần lớn trong cô. “Mọi người trong thị trấn thật may mắn vì đã có anh làm một việc thật quảng đại, và tôi... tôi cảm thấy mình cũng thật may mắn, trở thành một phần của dự án như thế này,” cô nói thêm.

Giờ đến lượt Raphael quay đi tránh nhìn vào cô. Sự chân thành của cô làm anh kinh ngạc. Anh không hề nghĩ đến điều đó, và cũng không nghĩ đến phản ứng đầy tình cảm rộng mở của cô đối với khu vườn. Có lẽ, sau cùng thì, anh đã tìm đúng người để quản lí cái dự án này - một người mà đã vừa cho anh thấy rằng cô ấy có khả năng bị chạm vào phần sâu kín nhất của mình bởi thứ mà đã từng huy hòang và thứ mà bây giờ đã mất. Một người như thế sẽ cho đi mọi thứ cô ấy phải cho một dự án để mà giữ nó đúng với những cảm xúc của cô. Và điều đó cũng đúng với đàn ông nữa phải không?

Những đam mê tình dục của Charlotte Wareham là do chính cô chọn để trao cho bất kì ai cô muốn chứ không liên quan gì đến anh, Raphael tự nhắc nhở mình. Đó là một tư cách ở quản lí dự án mà anh rất thích ở cô, và không phải như tư cách một bạn cùng giường.

“Nếu anh nghiêm túc về chuyện cái hồ -” Charley bắt đầu nói, phá vỡ sự im lặng.

“Đúng thế.”

“Theo dự đoán của tôi thì cuộc tôn tạo này sẽ đòi hỏi phải có lời khuyên từ những chuyên gia hợp lí người mà đã có kinh nghiệm cho những loại công việc kiểu này. Có một đội đã được đặt vé để đến đây và bắt đầu dọn sạch tất cả các đống lộn xộn này đi, nhưng tôi không nghĩ họ là những người có thể làm việc được với cái hồ. Nó tốt nhất là nên liên lạc với...Ừm, bên Anh tôi có lẽ đã thử gọi cho hội di sản văn hóa hoặc tổ chức National Trust. Bất kì tổ chức nào mà có hội đồng đánh giá nghệ thuật, mà tin vào tầm quan trọng của sự bảo quản di sản do những nghệ nhân trong quá khứ để lại cho chúng ta, thì cũng buộc lòng phải giúp một phần cho cái dự án như cái này hết. Nó hẳn là giấc mơ được thành hiện thực đối với tôi khi tôi còn học ngành Mỹ thuật.”

Cô thật là thông minh, và luôn tiên phong, nhưng trên cả là đam mê của cô dành cho dự án này quá lớn đến nỗi nó lóe sáng lên trong mắt cô và có thể nghe được trong giọng nói của cô. Tại sao một phụ nữ người mà cảm nhận rõ ràng được như cô lại đi từ bỏ việc học Mỹ thuật của mình để đi học ngành kế toán, và sau đó lại đi làm một công việc mà mang cô đến những dự án làm gợi nhớ đến những mẫu vật kinh hoàng mà anh đã từng nhìn thấy cô với chúng? Raphael tự hỏi, tâm trí tìm kiếm của anh tò mò đấu lại với khả năng nhận định tốt của mình. Có thứ gì đó ở đây đã không được ghi vào. Tính tò mò của anh trỗi dậy, Raphael quyết định đưa những nghi ngờ của mình vào phần kiểm tra.

“Cảm giác như cô đã quá rõ việc phải làm, nó chắc hẳn là phải khó khăn lắm cho cô khi phải từ bỏ khóa học Mỹ thuật của mình đúng không?” anh bắt đầu, cố tình làm cho câu hỏi của mình nghe có vẻ bình thường.

Vẫn còn bị quấn vào trong những cảm xúc mà khu vườn đã khơi nên, và trong sự cảm thông và hòa thuận mà họ đã chia sẻ cùng nhau, Charley quên mất phải phòng vệ, và đáp lại mà không hề suy nghĩ.

“Vâng, đúng thế.”

Cô đã choáng váng quay lại với thực tế khi nghe Raphael hỏi, “Vậy tại sao cô lại làm thế?”

Câu hỏi của anh làm cô đột nhiên nhận ra được sự thả lỏng canh phòng ngu ngốc của mình, và cô còn ngu ngốc gấp bội khi để cho anh thấy được khu vườn đã ảnh hưởng nhiều đến cô thế nào.

“Cô không trả lời? Tôi băn khoăn là tại sao không? Có phải là bởi vì có thứ gì đó mà cô muốn giấu? Không lẽ người giám hộ của cô đã yêu cầu cô phải bỏ khóa học nhiều đến nỗi cô phải quyết tâm đổi sang một khóa học khác?”

Bị đốt đau điếng bởi cái lí lẽ tài tình của Raphael đã nói rằng cô bỏ khóa học bởi không đủ sức để theo học, Charley dữ dội nói với anh, “Không. Nó không hề là như thế.”

“Vậy thì nó như thế nào? Cô lúc này đang làm việc dưới quyền điều hành của tôi. Tôi có quyền hỏi câu hỏi này và nhận được một câu trả lời trung thực.” Raphael nhấn mạnh.

Charley giơ hai tay lên làm cử chỉ đầu hàng.

“Vậy thì được thôi. Nếu anh bắt buộc phải biết, tôi đã đăng kí khóa học mà không nói cho gia đình biết tôi sẽ học gì. Họ đã nghĩ... Đó là để nói tôi thật sự muốn lấy một tấm bằng nghệ thuật và học ngành Mỹ thuật, nhưng tôi biết cha mình sẽ cười nhạo mình, và nói rằng một đứa tomboy vụng về như tôi còn lâu mới được đến gần một nơi nào đó như là mỹ thuật. Các chị em tôi đều rất xinh đẹp, và rất nữ tính; tôi là đứa ngay thẳng vụng về trong gia đình. Tôi tự mình biết điều đó và cha tôi chắc chắn sẽ thuyết phục tôi học một ngành khác - thứ gì đó thực tế hơn.”

Charley thở dài một tiếng khẽ, trong khi Raphael đang hiểu những lời cô nói trong im lặng. Anh đương nhiên là sẽ không miêu tả Charley vụng về hay đơn giản gì cả. Sự thật cô không phải là một cái hộp sôcôla “xinh đẹp”, nhưng trong đánh giá của Raphael thì Charley sở hữu thứ gì đó còn nhiều hơn cả uy lực. Cơ thể anh đương nhiên cũng nghĩ thế, từ cái cách nó đáp trả lại mùi hương phảng phất của nhục dục được giấu kín mà cô luôn mang theo bên mình.

“Nhưng tôi đã nhận được khóa học nên họ phải để tôi làm thế. Tôi đã học chưa tới một năm thì cha mẹ tôi mất. Sau đó chúng tôi mới biết mình không có tiền và cả cái nhà, cái nhà thời thơ ấu của chúng tôi, đã bị thế chấp nặng và chắc chắn sẽ phải bị đem bán. Lizzie, người chị lớn của tôi, đang làm việc ở London lúc này cho một nhà thiết kế nội thất hàng đầu, và sau đó Ruby bảo với chúng tôi là nó đã có thai. Nó chỉ mới 17 tuổi. Lizzie và tôi đều cảm thấy có lỗi; nó thực tế vẫn còn là một đứa trẻ. Chúng tôi phải làm thứ gì đó. Chúng tôi không thể cứ bỏ mặc Ruby và các con của nó giống như cha của lũ trẻ đã làm được, vì thế Lizzie chuyển về lại Cheshire và lập ra công ty nhỏ của riêng mình, và...”

“Cô đã quyết định phải hy sinh kế hoạch của bản thân để kiếm tiền phụ giúp cho gia đình?”

“Đó không phải là một sự hy sinh” Charley phản đối ngay tức khắc. “Chúng tôi muốn sống cùng nhau và hỗ trợ lẫn nhau.”

“Có thể nó không phải là một sự hy sinh vào lúc ấy, nhưng tôi nghĩ cô cảm thấy nó ngay lúc này,” Raphael sửa lại cô. “Tôi nghĩ điều đó ngay bây giờ, ở đây ngay nước Ý này, cô đã dần nhận ra được tất cả mọi thứ mà mình đã từ chối”

Charley không thể nhìn thẳng vào mặt anh. Có phải nó chỉ là những kế hoạch lấy được tấm bằng Mỹ thuật và tất cả đi cùng với nó như thứ mà anh đang nói không? Hay anh đã đoán ra được những thứ khác mà cô đã từ chối bản thân mình - những thứ giống như là được giải thóat khỏi bản thân, và không còn là một tomboy của gia đình, được khám phá và tận hưởng những đam mê về thể xác như chính bản thân nó? Cô hy vọng là không. Điều đó sẽ quá là nhục nhã để cô chịu đựng.

“Ở Ý đã làm tôi nhận ra mình đã từng yêu thích học nghệ thuật nhiều thế nào,” cô thừa nhận bằng một giọng kiềm chế, vẫn không thể nhìn thẳng vào anh khi nói thế. “Và đương nhiên tình trạng suy thoái đã thay đổi nhiều thứ. Trước khi nó xảy ra tôi đã tự bảo mình rằng nếu công việc của tôi mà quá căng thẳng tôi vẫn luôn có thể bỏ đi và tìm một nơi khác, và rằng có thể một ngày kia tôi sẽ có cơ hội được học và đi du lịch, nhưng giờ đương nhiên là điều đó là không thể. Tôi cứ ao ước -” Cô ngừng lại và lắc đầu. “Chẳng có nghĩa lý gì khi nói về những thứ mà mình không thể có, và tôi rất biết ơn anh đã cho tôi cơ hội được làm việc với một thứ quá đặc biệt thế này.”

Bên trong Charley tự nguyền rủa mình. Cô đã lại làm thế - thú nhận rằng cô mang ơn anh, khúm núm và thậm chí là sỉ nhục bản thân, làm cho bản thân trở nên quá dễ tấn công với ngụ ý thú nhận rằng cô quá mãnh liệt mong muốn được là một phần trong cái dự án tôn tạo này. Có thể là thế, nhưng ít nhất cô cũng đã thành thật với bản thân và với chuẩn mực của mình, Charley tự an ủi mình. Cô không thể giả vờ rằng cô không hề mong muốn được tham gia vào dự án tôn tạo lại khu vườn khi điều đối nghịch chính xác lại chính là thế.

Raphael quay đi tránh nhìn Charley, không muốn cô thấy được biểu hiện cản xúc của anh mà chính anh còn thậm chí không muốn thừa nhận. Lời nói của cô, lòng biết ơn, thực tế rằng những cảm xúc của cô dành cho khu vườn đã quá phù hợp với bản thân anh rồi, nó đã đánh mạnh vào nơi dễ bị tổn thương nhất bên trong anh - một vết thương chỉ lành một nửa mà anh đã tin rằng đến tận bây giờ mới hoàn toàn lành lặn. Bên dưới làn da mỏng bao phủ lên vết thương đó là những cảm xúc và những hối tiếc cũng rất đau đớn và tăm tối đến nỗi anh không thể chịu đựng được việc phải thừa nhận rằng chúng có ở đó. Một khoảng thời gian trưởng thành đều dâng hiến cho việc giả vờ rằng nó chỉ là một vết thương không hề tồn tại giờ đây đang có nguy cơ để lộ ra sự thật. Nhưng cái sự thật đó không thể bị thừa nhận được. Anh phải tôn trọng theo cách cư xử mà anh đã lập ra cho bản thân mình. Anh phải không được nao núng. Trong thâm tâm Raphael nguyền rủa Charley vì cái tác động mà cô đã gây ra cho anh, và nguyền rủa bản thân mình vì cái suy nghĩ yếu ớt đó.

Sự im lặng của Raphael đã làm cho Charley thấy lo lắng. Có thứ gì đó đã thay đổi. Cô có thể gần như cảm nhận được sự lạnh lẽo giờ đang tỏa ra từ anh, thay cho những thứ đã từng gần như là sự cởi mở chia sẻ về tầm quan trọng của khu vườn. Giờ đây điều đó đã biến mất, và khi Raphael đủng đỉnh đi về phía cô, thì biểu hiện của anh bị che đậy bằng sự tăm tối, giọng của anh thật khắt nghiệt như cảnh báo khi anh nói với cô, “Theo những báo cáo dự án của cô, thì cô sẽ làm trong vòng 3 tháng là sẽ dọn sạch được toàn bộ hiện trường này.”

Charley gật đầu.

“Tôi muốn thấy công việc đó được làm trong vòng 2 tháng, chứ không phải là 3.”

“Điều đó là không thể nào được,” Charley kháng cự. Sự gần gũi mà họ đã từng chia sẻ với nhau trước đó đã bay đâu mất, cô nhận ra thế, và Raphael lại một lần nữa là người đàn ông mà đang thể hiện chính xác nhất những gì anh đang cảm nhận về cô và khả năng của cô với công việc mà anh sẽ không nghi ngờ gì là muốn giao nó cho một người nào đó hơn là cô.

“Mọi thứ đều có thể được nếu nó được làm theo cách đúng đắn.” Và điều đó bao gồm cả việc tìm ra cách ngăn những cảm nhận của anh với cơ thể của cô và ngăn cơ thể anh khỏi phải bị đau đớn vì cô, Raphael âm thầm tự nhắc nhở mình. “Như tôi vừa mới nói với cô,” anh thông báo với Charley, “Tôi mong những mệnh lệnh của mình được tuân thủ và thực hiện. Không có chỗ trong dự án này dành cho một quản lí dự án nào mà không thể thực hiện những gì cần thiết phải được thực hiện cả. Nếu cô cảm thấy mình không thể đảm đương được việc đó...”

Anh đang thách thức cô - đang lập ra mục tiêu mà cô không thể nào thực hiện được bởi vì anh muốn cô phải từ bỏ nó.

Được thôi, cô sẽ cho anh thấy.

“Rất tốt,” cô bảo anh. “Nhưng nó sẽ rất tốn kém đấy.” Giờ cô là người thách thức lại anh - phải trả nhiều hơn hoặc là rút lui.

“Nhiều hơn gấp rưỡi nguồn nhân lực đã sẵn có, nhưng nó đáng giá để có thể tiết kiệm thời gian.” Raphael đồng ý với một cái nhún vai hờ hững, trước khi cảnh báo thêm, “Tuy nhiên, có một vấn đề là không biết tôi có sẵn sàng trả những chi phí phát sinh đột xuất hay không dù cho tôi nghĩ là nó cần thiết nhưng dù có hay không thì cô cũng phải có nhiệm vụ quản lí dự án này.”

Charley đã có đủ thứ mình cần. Chuyện đã xảy ra với sự hòa thuận của họ lúc ban nãy và niềm tin mà cô đã có khi đó chính là lí do để anh sẵn sàng cho cô một cơ hội chăng? Họ đã cùng chia sẻ nhận thức về việc khu vườn đã như thế nào trước đây. Hay cô chỉ tưởng tượng ra nó thôi? Bởi vì cô muốn kết nối cảm xúc với anh? Tim của Charley đấm mạnh vào trong lồng ngực. Điều đó thật ngớ ngẩn. Anh chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Đó chỉ quan trọng là công việc. Không có gì khác cả.

Có phải vậy không? Vậy thì tại sao cô lại cảm thấy đau đớn và như bị từ chối, nhắc nhở cô rõ ràng về cách mà cô đã từng cảm nhận khi còn là một đứa bé, khi cha mẹ cô đã so sánh không công bằng vẻ bề ngoài của cô với các chị em gái của mình, đã làm cho cô nhận ra rằng mình không đủ tốt và rằng họ đã ao ước cho cô khác đi - cũng như cái cách Raphael rõ ràng là không cảm thấy cô đủ tốt, và đã mong muốn rằng cái dự án sẽ được người khác quản lí.

Nó như một cú đấm sau sự thân thiết và thông cảm mà cô đã cảm nhận được họ đã chia sẽ cùng nhau đến nỗi Charley không thể ngăn mình khỏi phải vỡ òa, “Anh muốn từ bỏ tôi, phải không? Anh muốn tôi thất bại. Anh muốn ức hiếp tôi phải nói ra là tôi không thể đảm đương nổi, cũng như sếp của tôi muốn ức hiếp tôi phải đưa ra đơn xin từ chức để ông ta có thể trao công việc của tôi lại cho con gái mình. Được thôi, tôi cũng rất muốn được giúp các người, và để cho bản thân mình được tự do thoát khỏi việc phải gian dối với các người, tôi không thể và sẽ không làm đâu. Tôi cần công việc này, và tôi cần nó bởi vì, như tôi đã nói với anh lúc trước, không có tiền của tôi thì các chị em tôi và tôi sẽ mất căn nhà của mình. Bởi vì rằng tôi sẽ quản lí cái dự án này một cách thành công - không cần biết anh cố gắng nhiều thế nào để đẩy tôi ra khỏi nó.”

Raphael lại phải tránh nhìn cô lần nữa. Anh đã bất đắc dĩ phải thừa nhận thế, những có một yếu tố sự thật trong lời buộc tội của cô rằng anh muốn từ bỏ cô. Và không chỉ bởi vì anh nghi ngờ khả năng của cô là sẽ quản lí được dự án này một cách thành công. Không, nó chính là do cái tác động mà cô đã gây ra cho thân thể anh như một người đàn ông chính nó là nguồn căn của lí do để anh muốn loại bỏ cô ra khỏi cuộc sống của mình. Raphael không dùng cơ thể mình, những cảm nhận của mình, để thách thức những nguyên tắc mà anh đã đặt ra cho cách sống của mình. Thực tế là điều đó chưa bao giờ từng xảy ra trước đó, và đương nhiên cũng không trong mức độ như bây giờ - chúng xâm chiếm những suy nghĩ của anh và phán đoán của anh bằng những đòi hỏi ngày càng cấp thiết hơn.

“Còn có những công việc khác nữa,” anh nói với Charley một cách không thông cảm.

Charley nhìn anh không tin nổi, sau đó lắc đầu.

“Tôi không biết anh đang sống trong thế giới nào,” cô nói với anh vẻ khinh miệt, “nhưng đó không phải là thế giới thật đâu. Có một tình trạng suy thoái - nhưng đương nhiên nó sẽ không ảnh hưởng đến những người như anh rồi. Hàng ngàn người đang thất nghiệp, và hơn hàng ngàn người nữa - trong đó có tôi - đang sống trong lo sợ bị mất việc. Đó không phải là trường hợp mà anh nghĩ là anh sẽ rơi vào đó đúng không?”

Giờ thì cô đã làm xong nó rồi, Charley đau khổ nghĩ, cơn giận của cô đã nhường chổ cho sự lo lắng khi cô nhận ra mình đã thẳng thắn thế nào.

“Tôi có thể quản lí cái dự án này thành công,” cô bảo với Raphael. “Và tôi sẽ quản lí nó thành công.”

Cái cảm giác hòa thuận lúc trước mà cô cảm thấy họ đã chia sẻ với nhau giờ không còn gì hơn là một ảo tưởng, Charley cay đắng tự nhủ - một trò bịp và một cái bẫy mà cô đã rơi vào bằng cách cho phép Raphael vượt qua sự phòng vệ của mình. Quá muộn lúc này để mà hối tiếc các thông tin cô đã nói cho anh biết về mình; quá muộn để tự bảo mình rằng cô không bao giờ nên lắng nghe những cảm nhận và cơ thể của mình thay vì cái đầu của cô, khi chúng thầm thì đầy phấn khích những phản ứng của chúng đối với Raphael. Đầu óc cô biết rất rõ rằng không thể nào có được sự thân thiết - bất cứ loại gì - giữa cô và Raphael, bất kể những cảm xúc ngu ngốc gì của cô muốn tin vào nó. Tất cả cô có thể làm là đảm bảo rằng cô sẽ không lặp lại sai lầm lần nữa.

Khu vườn rộng đến vài mẫu, và có rất nhiều phần trong đó - giống như cái phần mà họ đang đứng trong đó lúc này - cái mà Charley không hề thấy nó lần đi thăm trước đây bởi vì lối vào đã bị ngập trong đám cây cỏ mọc dại tràn lan.

Đang sải bước phía trước cô, Raphael đã tạm dừng lại bên ngoài đống đổ nát của thứ mà trước đây là một khu nghỉ chân xinh đẹp của khu vườn.

“Dưới này có thứ mà tôi đặc biệt muốn bàn với cô,” anh bảo cô, chỉ tay đến một bộ tam cấp dẫn đi xuống đến một cánh cửa bằng gỗ nặng nề. “Nhưng hãy coi chừng cái bậc thang - chúng đã bị hỏng và rất dễ trượt.”

Charley ngần ngừ. Cô không thích những nơi bên dưới lòng đất - chưa bao giờ thích từ khi cô vô tình bị nhốt trong hầm rượu của cha xứ lúc còn nhỏ. Nhưng cô biết mình không thể từ chối mà không biến mình thành một con ngốc và lộ ra nhược điểm của mình mà cô không hề muốn Raphael nhìn thấy được, vì thế cô bước theo Raphael đi xuống những bậc thang đá, cố gắng kiểm soát sự miễn cưỡng và lo lắng của mình khi anh mở khóa cánh cửa.

Chỉ cái âm thanh tiếng lách cách của những tấm bản lề khi Raphael đẩy nó mở ra cũng đủ làm tăng sự lo sợ của Charley lên rồi.

“Dưới này là căn phòng chứa những máy móc cho các đài phun nước. Tôi đã cho người trông coi nó, và nó vẫn còn họat động được, mặc dù các đài phun nước và các vòi phun thì cần sửa chữa và cải tạo lại. Ngay khi chúng họat động được với nhau lại thì chúng sẽ tạo nên một sự thu hút ghê gớm đối với du khách. Một trong những thứ mà tôi muốn làm - cái sự hiện đại duy nhất của khu vườn mà tôi cho phép - là thêm vào hệ thống chiếu sáng. Các dây cáp cho nó sẽ cần đưa vào công trình từ rất sớm, và cô sẽ cần sắp xếp cho chúng đấy.”

Charley gật đầu. Anh hòan toàn đúng rằng hệ thống đèn được thiết kế đặc biệt sẽ làm tăng thêm vẻ đẹp của khu vườn.

“Ý định của tôi là tiền thu được từ du khách trong tương lai đến thăm khu vườn sẽ trực tiếp chuyển cho thị trấn, vì phụ vụ lợi ích của mọi người sống trong đó - đặc biệt là những người trẻ tuổi, để mang lại cho họ cơ hội học những kỹ năng mới. Không hề có công nghiệp ở nơi đây,không có việc làm cho giới trẻ, và không có chúng thì thị trấn sẽ thật sự chết.”

Cái kế hoạch giàu lòng vị tha của anh làm Charley ngạc nhiên. Chúng dường như là quá kì lạ với sự phán xét của cô về anh - hoặc nó chỉ là cô anh mới không cảm thấy cần phải kiếm tiền để sống chăng?

Charley đã định trả lời thì cô thấy một cái bóng đen nhỏ nhẹ nhàng bay vụt qua trong tầm mắt cô, tiếp theo một cái bóng khác.

“Cái gì...?” cô bắt đầu lo lắng, nhưng Raphael đã trấn an cô.

“Không có gì phải lo lắng cả,” anh nói bình tĩnh với cô. “Nó chỉ là những con dơi. Chúng đã làm tổ ở đây. Nếu cô xuống dưới này và nhìn kỹ hơn cô có thể sẽ thấy chúng đang treo người trên mái nhà. Chúng ta rõ ràng là đang quấy rối chúng.”

Nhìn kỹ hơn á? Charley lắc đầu, và sau đó quay lại khi một con dơi khác bay vụt ngang qua cô, mất thăng bằng trên viên đá gập ghềnh mình đang đứng.

Raphael phải di chuyển cực nhanh, bởi anh đứng cách cô đến vài feet khi cô bị trượt và giờ thì anh đang ôm lấy cô.

Những con dơi đã bị quên lãng mất. Tất cả những gì mà Charley có thể nghĩ đến là sự gần gũi của cô với Raphael. Tim cô nện trong lồng ngực với một cảm giác lẫn lộn giữa phấn khích bị cấm đoán và khao khát. Cô không nên cảm thấy như thế này, cô tự cảnh báo mình. Cô không nên ngẩng đầu lên và nhìn vào anh. Cô không nên để cho ánh mắt mình khao khát gắn lên miệng của anh. Cô không nên để cho tim mình nện những tiếng thình thịch đầy khát khao và cẩn trọng trong khi cô nhìn vào mắt anh, mắt của cô đã nói với anh những gì mà cô đang khao khát nhất.

Cô không nên thế, nhưng cô đã thế.

Đây không phải là thứ mà anh nên làm, Raphael biết, nhưng cái ôm cứng của anh lên cánh tay của Charley thật mềm mại đến nỗi nó còn hơn cả sự mơn trớn, những đầu ngón tay anh lướt nhẹ dịu dàng lên làn da mềm mại như nhung của cô. Anh có thể nhìn thấy mạch đập cấp bách của cô bên dưới cổ, chỉ cho anh biết phải chiếm lấy nó bằng cặp môi của mình và sau đó lướt dần lên trên miệng của cô. Anh đã nhấc cánh tay mình lên, sẵn sàng để vuốt ve theo khuôn mặt cô để anh có thể ôm chặt cô vào trong nụ hôn của mình. Có hại gì đâu một nụ hôn cơ chứ? Ít nhất là đến lúc anh biết được.

Biết thứ gì? Rằng anh đang ham muốn cô sao? Anh không cần phải hôn cô mới khám phá ra được điều đó.

Raphael đang sắp sửa hôn cô! Charley vô vọng tựa vào người anh, và sau đó ngừng lại khi anh đột ngột đẩy cô ra, gần như là ném cô ra khỏi người anh.

“Tôi nghĩ cô đã nói rằng chân cô đã khỏe lại rồi mà,” anh giận dữ nói. “Nếu cô vẫn còn gặp vấn đề với nó thì cô nên nói rõ ra chứ. Điều mà tôi không muốn nhất là phải -”

“Phải mang tôi ra khỏi đây?” Charley ngăn anh lại. Cô xấu hổ đến phát khóc, bị tổn thương ngu ngốc bởi cơn giận của anh và sự thiếu thông cảm của anh. “Được thôi, anh không cần phải lo. Không có gì không ổn với chân của tôi cả. Những con dơi đã làm tôi suýt té, thế thôi.”

Mang cô ấy? Một thôi thúc hoang dã của phản ứng cơ thể đã làm cứng ngắt thân mình anh với cái suy nghĩ là ôm cô trong cánh tay mình đã làm tăng thêm cơn giận dữ của Raphael - không phải là đối với Charley mà là đối với chính anh. Anh có thể cảm nhận được nó đang cháy lên trong anh, đập mạnh vào hàng rào của sự tự kiểm soát của anh: cơn giận dữ với chính mính vì đã không nhận ra rằng cô có thể bị tổn thương; giận dữ với mình vì đã khao khát cô; giận dữ với sự tổn thương trong lòng anh bởi vì anh là ai và anh là thứ gì, ngăn cấm anh khỏi cuộc sống như những người đàn ông bình thường khác. Giận dữ, nhưng không thịnh nộ. Không hề có những cảm xúc mà anh đã từng thề rằng không bao giờ cho phép mình sỡ hữu chúng lần nữa - bức tường hoang dại đó đã một lần từng dựng lên trong anh, quét qua anh như một làn sương đỏ, làm tiêu tan lý trí và nhân tính, chiếm lấy anh bằng sự thô bạo, ép buộc anh phải chấp nhận thực tế bị nguyền rủa của thứ mà anh đang thừa hưởng, cái thực tế là anh là gì.

Cảm giác đó, anh đã từng trải qua một lần và không bao giờ quên được nó, chính nó là phần tăm tối của anh - luôn ở bên anh, luôn nhắc anh, một cảnh báo về thứ có thể đặt trong con người anh ở tương lai nếu nó không được kiểm soát. Và ai có thể nói là nó luôn sẽ như thế? Ai có thể nói rằng nó sẽ không lớn lên và chiếm lấy anh nhưng một dịch bệnh? Như một hình thức của bệnh điên? Vì thế anh chấm dứt không chỉ cái rủi ro truyền lại sự bại hoại của mình cho thế hệ tương lai mà còn, trong tầm kiểm soát cơn điên dại của mình, sự phá hủy những thứ mà anh nên bảo vệ nhất.

Những hình ảnh anh đã cất giữ đằng sau cánh cửa mà anh đã khóa lại sau lưng họ. Căn phòng khách xinh đẹp của mẹ anh, bầu không khí của nó có mang mùi hương của bà, ánh mặt trời rơi xuống trên mũi kim thêu là thói quen ưa thích nhất của bà đặt trên một cái bàn nhỏ, cái ghế mà bà luôn ngồi trên đó khi thêu được đặt bên cạnh cái bàn.

Giống như một cuốn phim trong đầu Raphael có thể nhìn thấy mình đang tiến đến gần cái ghế đó với một cơn giận dữ - điên cuồng - và sau đó ném mạnh nó vào cái lò lửa bằng đá hoa cương với một sức mạnh mà làm nó vỡ tan tành và thành từng mảnh vụn, cái đệm ngồi bằng lụa đỏ của nó bị bao phủ trong một hồ máu của phiến đá trắng.

Không! Sự phản kháng, im lặng và đau đớn quằn quại đã siết chặt lấy sâu thẳm bên trong anh, nhưng Raphael biết điều đó không thể lấy lại được sự hối tiếc mà anh đã gây ra trong cơn thịnh nộ hoang dã của mình đối với mẹ - người mà rất yêu thương anh và người không hề đáng phải chịu sự thịnh nộ đó. Phần còn lại của đời mình anh phải luôn trong trạng thái phòng hờ đề phòng sự thịnh nộ đó - chống cơn điên cuồng đó chiếm lấy anh một lần nữa - và điều đó có nghĩa là phải kiểm soát được những cảm xúc của mình, không cho phép bản thân quá gần gũi về mặt cảm xúc với bất kì anh - vì sự an toàn của chính họ.