Tình Ngang Trái

Quyển 5 - Chương 16



Tình yêu cuồng nhiệt của Kiều DuyĐóa và Hình Tuế Kiến bước vào tháng thứ tám.

Ngành hoạt động tín dụng của Ôn Thànhxuống tận đáy khủng hoảng và dần dần đi vào mệt mỏi, vì…

“Kiều Duy Đóa, chị em mình quenbiết lâu nay, giờ lại sắp bước qua thềm năm mới, chị có thể nói với anh rể dànxếp trả tiền trước cho em được không?” Trong điện thoại, Nguyệt Nguyệt nài nỉcô.

Kiều Duy Đóa kẹp điện thoại bênvai, ngón tay gõ liên tục lên bàn phím máy tính, “Nguyệt Nguyệt, hình như ngày25 mỗi tháng là ngày nhận tiền lãi của cô phải không?”

“Đúng, đúng!”

“Cô nhận được tiền lãi chúng tôitrả hằng tháng chứ?”

“Có, cứ đúng ngày 25 hằng tháng emđều nhận được!” Nguyệt Nguyệt lập tức trả lời và nói nịnh hót: “Từ khi Duy Đóachị làm quản lý tài vụ cho công ty, đâu đâu cũng được sắp xếp ổn thỏa, khiếnbọn em yên tâm cực kỳ…”

“Đã vậy thì tại sao cô còn đòi nợbọn tôi?” Kiều Duy Đóa ngắt ngang lời cô nàng, hỏi lại.

Nguyệt Nguyệt nghẹn họng, “Đượcrồi, chị Đóa Đóa, em thực sự cần dùng tiền…” Nguyệt Nguyệt cầu xin.

“Cô nói chúng ta là chị em, vậy thìđừng gây khó dễ cho tôi!” Cô tóm gọn.

Bên kia đầu dây, Nguyệt Nguyệt đãsớm âm thầm bực bội, “Duy Đóa, đừng để tôi biết chị sống ở đâu, tôi, tôi…”

“Cô có cay cú tôi cũng vô dụngthôi, nếu cô còn gọi điện chèn ép hay cố tình quấy rầy bọn tôi nữa, thì tôi sẽkhông trả tiền lãi cho cô!” Kiều Duy Đóa cắt ngang lời cô nàng.

Thái độ ngang ngược của Kiều DuyĐóa làm Nguyệt Nguyệt hít một hơi lạnh toát. Thật đúng với câu nói: Bây giờ kẻthiếu nợ mới là ‘ông lớn’!

Kiều Duy Đóa ngẫm nghĩ rồi nói:“Hay còn một cách khác!”

Giọng điệu Nguyệt Nguyệt biến thànhmềm èo: “Cách gì?” Chỉ cần đòi được tiền, bảo cô bán thân cũng xong tuốt!

“Trong tay bọn tôi còn một số cănhộ ở Bích Quế Viên, cô cũng biết khu chung cư đó rất tốt. Nếu thực sự cần tiền,có lẽ cô nên liên lạc với vài hộ nữa ăn chia căn hộ Bích Quế Viên đi, muốn bánhay cho thuê đều tùy ý mọi người.”

Lời của Kiều Duy Đóa làm NguyệtNguyệt như thể tìm được con đường sống, “Kiều Duy Đóa, hãy chờ tin tốt của em!”

Cô cúp máy, xoay qua thì thấy HìnhTuế Kiến đang dựa vào vách tường nhìn cô như cười như không. Cô cũng tỉnh bơnhìn lại.

Cuối cùng gã phải làm người bạitrận trước, thở dài: “Kiều Duy Đóa, bây giờ em thành kẻ xỏ lá rồi.”

Nếu người ta gọi gã là dân cho vaynặng lãi, thì cô chính là kẻ xỏ lá. Hơn nữa, cô tuyệt đối chẳng dễ đùa tí nào.Với một số khách hàng thường xuyên hối thúc gây chèn ép, cô thực sự cắt luôntiền lãi. Tin tức này được truyền đi, một số khách hàng chưa cần tiền bắt đầuchấp nhận, chỉ cần mỗi tháng được trả lãi đúng hẹn thì họ sẽ không gọi điện tớiđòi nữa.

“Kiều Duy Đóa, thực ra số tiền củaMai Nguyệt Nguyệt là con số nhỏ, mình có thể trả cho cô ta trước.” Gã ngồi đốidiện thương lượng với cô.

Để cô đi theo gã chịu cực nhọc, đãlàm gã quá đau xót rồi. Gã thực sự không đành lòng khiến cô xấu hổ trước mặtbạn bè.

“Không được! Bây giờ trả cho mộtMai Nguyệt Nguyệt, tiếp theo sẽ có rất nhiều Mai Nguyệt Nguyệt!” Cô liếc gã mộtcái, lập tức phản đối.

Cô nói vậy thì Hình Tuế Kiến cũngđành chịu. Bởi vì hiện giờ Kiều Duy Đóa đã nắm hết sức mạnh kinh tế của gãtrong tay, gã có muốn trả cũng chẳng thể làm được.

Thấy gã im lặng, Kiều Duy Đóa khẽbất an. Có đôi lúc cô hơi ‘ngang ngược’, nhưng cô làm thế cũng chỉ vì muốn tốtcho gã.

“Anh có mệt không?” Cô duỗi tay xoabóp bờ vai gã.

Động tác săn sóc này mang theo lờicầu hòa rõ ràng, tuy rằng hai người không hề cãi nhau.

Tới cuối năm, gã bị áp lực rất lớn.Hôm nay gã lại long đong vất vả chạy từ thị trấn trở về.

“Kinh doanh ngọc bích dịp này cũngkhá, khai thác được mấy khối ngọc đẹp.” Gã báo cho cô tin tức tốt, chắc có thểsống qua năm nay.

Yêu một người, thay vì muốn cô ấyhạnh phúc mà lựa chọn từ bỏ, chi bằng giữ cô ấy lại và vì hạnh phúc của cô ấymà nỗ lực hết mình. Đây chính là cuộc sống mới của gã.

“A Kiến, hôm nay anh đã đọc báochưa?” Cô đột nhiên chuyển đề tài.

“Anh chưa đọc, có chuyện gì à?” Kéocô ngồi trên đùi mình, hít ngửi thỏa mãn hương thơm từ cô, gã mới thấp giọnghỏi.

“Chính phủ ra chính sách mới, xóabỏ kinh phí trường điểm, xúc tiến tuyển sinh theo tuyến. Mắt Kiều Duy Đóa rựcsáng, “Chung cư Bích Quế Viên của chúng ta được tính là thuộc tuyến tuyển sinhcủa phân viện trường tiểu học Bồ X.”

Gã kinh ngạc, một lát sau mới nớilỏng cô ra kéo vội tờ báo bên cạnh. Quả nhiên là thật!

“Chúng ta cũng đừng vội vui mừng,hiện giờ thị trường giao dịch địa ốc vẫn còn ì ạch.” Rõ ràng rất kích động, thếmà gã lại dội cho cô một gáo nước lạnh.

“Nhưng ít nhất chúng ta cũng có hyvọng.” Dù trường tiểu học Bồ X không phải là trường danh tiếng nhưng luôn đượcbình bầu tốt.

“Ừ, để anh liên lạc với Nhiếp Lạcthử, nếu mình lấy 2/3 chung cư Bích Quế Viên gán nợ cho anh ta, xem anh ta cóhứng thú không?” Gã sợ cuối cùng kết quả vẫn là thất vọng, nên không dám biểuhiện vui sướng quá rõ.

Mới nhắc đến cái tên ấy thôi mà đãlàm cho Kiều Duy Đóa nhăn mày và cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, cô cũng hiểu vớitình hình hiện nay của bọn họ, muốn đừng dính dáng bất kì việc gì tới Nhiếp Lạcthì rất phi thực tế. Cô biết Hình Tuế Kiến vội vã lau sạch mọi quan hệ vớiNhiếp Lạc, không phải vì tiền lãi mỗi quý khiến gã kiệt sức, mà nguyên nhân sâuxa hơn chính là vì cô.

“Anh đừng để anh ta ép giá xuốngthấp!” Cô nói thầm với gã, “Anh cứ nói với anh ta, chỉ cần đưa ra cái giá hợplý thì em sẽ cho anh ta biết nơi cất giấu cuốn nhật ký của vợ anh ta!”

Hình Tuế Kiến ngạc nhiên, còn KiềuDuy Đóa nhún nhún vai. Nếu không thì làm sao cô biết được nhiều chuyện củaNhiếp Lạc như vậy?

Bà Nhiếp còn cất giấu quyển nhậtký? Nếu Nhiếp Lạc mà biết thì nhất định hắn sẽ hưng phấn tới phát điên. Thếnhưng, việc này rất mạo hiểm! Hình Tuế Kiến nhíu mày định phản đối…

“Anh đừng băn khoăn nhiều, chúng tavĩnh viễn cùng vào cùng ra!” Cô nói dứt khoát.

“Ừ.” Gã biết cô sợ điều gì, nên côcứ lặp đi lặp lại mãi những lời này.

Dù không muốn biểu lộ nhưng mỗi lầnnghe những lời ấy, gã vẫn cảm động tới mất mặt: “Cho anh âu yếm em trước đã, bangày rồi anh chưa được chạm vào em…” Hàm râu lún phún của gã chui vào hõm cổ,chờn vờn tới lui khiến cô tê dại.

“Bây giờ còn ban ngày.” Cô cố giữvững bình tĩnh.

“Anh mặc kệ!”

“Anh chưa đi tắm.” Cô nỗ lực giữbình tĩnh.

“Em chê anh?”

“…”

Giọng cô yếu hẳn, cuối cùng vẫnkhông địch nổi cường quyền. Thể xác và tinh thần quấn quýt, một màn nóng bỏngnồng nàn được mở ra…

Sau khi tắm xong, người đàn ôngsảng khoái tinh thần bước ra từ nhà tắm và bước tới bàn trà cầm gói thuốc lá.

“Anh lại quên nữa?” Đằng sau bỗngvang lên một tiếng nói lạnh tanh.

Gã sực nhớ tới việc mình đang caithuốc, “Không quên, lúc không có em bên cạnh, anh cũng chẳng hút điếu nào.”

Gã quay lại thì thấy cô vẫn nằmtrên giường với một tư thế rất quái đản, “Em làm gì thế?” Gã cau mày.

Gò má Kiều Duy Đóa ửng hồng, lúngtúng đáp: “Anh cứ mặc em!”

Gã bước qua nhìn cô từ trên caoxuống, vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, “Em khó chịu à?” Đầu xuống thấp, mông chổng caothì khiến cô thoải mái hơn? Lúc làm tình cũng chẳng thấy cô hưởng ứng như thế,nên gã thực sự chả hiểu gì.

Khoảng mười phút sau, Kiều Duy Đóaquấn chăn lật nửa thân dưới, đôi gò má vẫn còn nóng bừng. Chết tiệt, thật mấtmặt! Nhưng để cải thiện tỷ lệ mang thai, cô bắt buộc phải tuân theo. May màHình Tuế Kiến không quá kỹ tính và cũng ít am hiểu về phương diện này.

Nếu nói điều gì là nỗi xót xa nhấttrong hạnh phúc, thì đấy chính là tới giờ Hình Tuế Kiến vẫn không chịu cầu hôncô. Bởi vậy cô ao ước mang thai đứa con của gã. Nhưng ngoại trừ lần gã bị nứtgân cốt phải cấm chăn gối, cô nghiêm túc thực hiện đúng một trăm ngày, thì bọnhọ sống với nhau cả nửa năm trời mà cô vẫn chưa thấy tin tức tốt.

Hàng tháng ‘đèn đỏ’ [1] vẫn tớiđiểm danh, làm cô khóc không ra nước mắt. Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện,tháng này nhất định phải tiễn cái ‘đèn đỏ’ này đi!

[1]Nguyên tác: Dì cả = từ lóng chỉ kinh nguyệt phụ nữ. Xưa giờ mình chỉ biết từphổ biến cả đàn ông và đàn bà VN hay dùng là ‘cờ/đèn đỏ’ nên tớ chọn từ nàynhé.(*_*)

*(^0^)/*



Mới sáng sớm Kiều Duy Đóa đã nhốtmình trong nhà tắm. Còn hai ngày nữa ‘đèn đỏ’ mới ghé thăm, nhưng Kiều Duy Đóađã nôn nóng muốn biết kết quả.

Cô ngồi trên bồn cầu cầm que thửthai trong tay, nhìn kết quả kiểm tra nước tiểu mà cả người thẫn thờ lâu thậtlâu.

Mãi tới khi Hình Tuế Kiến đến gõcửa, “Kiều Duy Đóa, có phải em ăn trúng thức ăn hỏng hay không? Em đau bụnghả?” Cô vào toilet cả nửa tiếng rồi, đi lâu như vậy làm người ta lo lắng.

Bấy giờ Kiều Duy Đóa mới lấy lạitinh thần, cô nhìn sắc mặt nhợt nhạt của mình trong gương, rồi sau đó bình tĩnhkéo ngăn tủ ra lấy một cây bút đánh dấu…



Kiều Duy Đóa bước ra khỏi phòngtắm, tự đi rót cho mình một ly nước rồi uống mấy viên thuốc. Lát sau, tâm trạngcô mới được ổn định.

“Em uống thuốc gì đấy? Em bị tiêuchảy à?” Hình Tuế Kiến dợm bước vào nhà bếp, “Để anh nấu cho em ly nước muối.”

“Hình Tuế Kiến, em không bị tiêuchảy.” Cô gọi giật gã lại.

Sau đó, cô nói bằng giọng điệu rấtbình tĩnh: “Em uống viên Vitamin, em có thai rồi.”

Ngay lập tức, Hình Tuế Kiến hệt nhưpha phim quay chậm từ từ xoay đầu lại, không dám tin hỏi: “Em có thai?”

“Anh có thái độ gì đây? Mang thaithì có gì kỳ lạ chứ? Nhẽ nào em là gà không biết đẻ trứng?” Cô thẹn quá hóagiận, cầm cái que thử thai quăng tới trước mặt gã.

Hình Tuế Kiến cúi đầu nhìn xuống,quả nhiên trên que thử có hai gạch màu hồng. Hơn nữa, trong đó có một gạch hồngđến lóa mắt.

Gã vẫn đứng im bất động, chẳng hềxuất hiện cảnh tượng nam chính ôm lấy nữ chính vui sướng xoay vòng tròn nhưtrong tiểu thuyết. Điếu ấy khiến Kiều Duy Đóa nhất thời không còn sức lực.



Cả đêm hai người đều vô cùng trầmmặc.

Tay gã vẫn vô thức xoay xoay viênthuốc Vitamin, còn trái tim Kiều Duy Đóa xoắn tít lại.

“Thuốc này bác sĩ kê cho em à?” Gãhỏi.

“Ừ.” Cô khẽ đáp.

“Em đừng uống nữa, hiện giờ cácloại thuốc đều không an toàn.”

“…”

“Vậy chúng ta có…” Cô hít thật sâunhưng vẫn không thể mặt dày nói ra hai chữ ‘kết hôn’.

Hình Tuế Kiến phục hồi tinh thần,hỏi: “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?” Gã cắt ngang lời cô.

Kiều Duy Đóa ngỡ ngàng, sau đó niềmvui sướng dần dần lan tràn khắp trái tim.

“Có lẽ chúng ta sẽ đi đám cưới dulịch chứ không thể đãi tiệc rượu được.” Đây cũng là lý do khiến gã trì hoãnkhông đề cập tới chuyện kết hôn, gã luôn cảm thấy không bày mâm cỗ long trọngsẽ thiệt thòi cho cô.

“Anh tin chỉ cần cho anh thêm mộtchút thời gian, con chúng ta chắc chắn có thể đãi tiệc thôi nôi!” Nhiều nhất làtrong hai năm, gã nhất định sẽ cho cô cuộc sống yên ổn!

“Được!” Rốt cuộc cô cũng nở nụ cườitươi rói.

“Đi tới cái thôn bọn mình tỏ tìnhkia hưởng tuần trăng mật nhé!” Cô lập tức chọn chỗ ngay.

Khóe mắt Hình Tuế Kiến giật giật,“Kiều Duy Đóa, anh không nghèo đến nổi ấy đâu!” Từ ngày hẹn hò tới nay gã hiếmkhi phát cáu, thế nhưng bây giờ lại hét to.

Vậy mà cô đáp trả bằng một cái caumày, “Hình Tuế Kiến, dường như anh chưa… phá – kỷ – lục – sáu lần đấy!” KiềuDuy Đóa xoa đầu gã, cô tỉnh bơ đề cập tới sự lúng túng của gã, mỉm cười rất vuivẻ.

Hình Tuế Kiến biến sắc.

Đi tong một đời anh minh của gã!Hồi ức vô cùng mất mặt kia lập tức dấy lên trong lòng, tới giờ gã vẫn còn ámảnh nên chẳng dám quá độ.

Gã khẽ bậm môi, vì giữ lại lòng tựtrọng của đàn ông mà hoàn toàn bị mắc bẫy, “Được, đi thì đi, ai sợ ai chứ!” Cứquyết định như vậy! Nói xong, gã vứt mớ thuốc của cô.

Gã không nói với cô, kỹ thuật diễnxuất của Kiều Duy Đóa trước sau vẫn rất tệ! Thế nhưng gã rất thích!