Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 4



Kể từ ngày mùng sáutháng trước, ~diễn đàn lê quý đôn~ sau khi Hạ Phẩm Dư cùng Hàm Yên bịlôi ra khỏi cung Vạn Xuân, trận giá rét đó không những khiến Hàm Yên nằm bệnh liệt giường mà còn khiến Hạ Phẩm Dư bị bệnh suốt ba ngày trời.

Nhưng còn sống vẫn tốt hơn là chết.

Hạ Phẩm Dư sắc thuốc xong, liền bê bát thuốc đến bên cạnh giường Hàm Yênthận trọng đỡ tiểu nha đầu đó dậy, tận tâm đút thuốc. Thấy khuôn mặt béxinh của Hàm yên nhăn nhó miễn cưỡng nuốt từng ngụm, khó khăn lắm mớiuống hết bát thuốc, nàng mới an lòng. Mấy ngày hôm nay đều vậy, Hàm Yêncứ thầy nàng là lại bật khóc thảm thương, trong miệng vẫn cứ mơ hồ nói”Phẩm Dư tỷ, hôm nay tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào chỗ nào?''

Hạ Phẩm Dư liền mỉm cười đáp lại “Chiếu vào phía trước chân trái của em.”

“Phẩm Dư tỷ, cảm ơn tỷ. Nếu không có tỷ tỷ, Hàm Yên sớm đã sang thế giới bênkia rồi...” Đôi mắt đen nháy, linh lợi của Hàm Yên lại đẫm nhòa đầynước, thều thào nói thêm “Hôm qua, Yên Chi tỷ có mang thuốc tới đây,muội đã nghe nói rồi, Phẩm Dư tỷ vốn dĩ không cần phải thế, có phải Phẩm Dư tỷ vì Hàm Yên nên mới tình nguyện thay Yên Chi tới trực đêm tại điện Ngọc Hoa đêm hôm đó không?''

Hạ Phẩm Dư ngây người, nhớ lại tình cảnh vào buổi sớm ngày hôm ấy, bản thân nàng cùng Hàm Yên bị người talôi đi trong gió rét đến thẳng Thượng Y Cục, không người quan tâm sốngchết.

Mãi cho tới tận đêm khuya, mới thấy Yên Chi chạy đến. Tiểunha đầu đó khóc lóc quý trước giường nàng nói “Phẩm Dư tỷ, Yên Chi cólỗi với tỷ tỷ, kiếp này không biết lấy gì báo đáp. Muội đã nghe tiểuthái giám bên cung Vạn Xuân nói, hai người bị Hoa Quý phi phạt quỳ, hơnnữa người bên viện thái y cũng nhận được ý chỉ, không ai dám đi bắt mạch chẩn trị cho hai người. Biết tin muội liền đến cầu xin Hồ thái y hàngngày giao tình thân thiết với tỷ nhất, thế nhưng ngài ấy cũng không dámtới đây thăm bệnh, chỉ cho muội một ít thuốc. Phẩm Dư tỷ, muội có lỗivới tỷ...”

Vào giây phút đó, Hạ Phẩm Dư đột nhiên lại muốn bậtcười sảng khoái. Cho dù Yên Chi không nói những điều này, bản thân nàngcũng đã biết trước. Người trong chốn hậu cung vốn lạnh nhạt, vô tình, dù có giao tình tốt đến đâu, cũng chỉ là vào lúc bình an vô sự mà thôi.Hoa Quý phi đã hạ ý chỉ, làm gì có ai dám đùa giỡn với chiếc đầu trên cổ mình chứ? Nếu nàng với Hàm Yên có thể vượt qua ải sinh tử này thì coinhư mệnh của hai người lớn, Hoa Quý phi cũng sẽ không truy cứu thêm nữa. Nếu hai người không thể nào qua khỏi, coi như cũng theo đúng ý muốn của Hoa Quý phi. Cho nên tính mạng của họ chỉ còn biết thuận theo ý trời mà thôi.

“Muội có thể đến đây thăm ta với Hàm Yên, ta đã cảm thấymãn nguyện rồi, mau đứng dậy đi, đỡ ta tới xem Hàm Yên sao rồi?” Nàngcùng thân thể yếu ớt được Yên Chi dìu đỡ, tiến tới bên mép giường củaHàm Yên, rồi run run bắt mạch cho tiểu nha đầu đó.

Nếu không phải trước khi nhập cung, nhà nàng mở y quán, nếu không phải sau khi nhậpcung, vẫn thường xuyên đến thái y viện thỉnh giáo, học hỏi, e là nàngvới Hàm Yên đã đoản mệnh nơi hoàng tuyền. Nàng mở số thuốc do Hồ thái ycho, sau đó kê thêm hai đơn thuốc, rồi bảo Yên Chi mau chóng đi lấythuốc về.

Có lẽ ông trời vẫn còn thương xót, nên cho hai người họ vượt qua kiếp nạn này.

Yên Chi sau đó đã tìm mọi cách đã lấy đủ số thuốc trên đơn về, sau đó lạilén lút tới Thượng Y Cục thăm nom, chăm sóc hai người bọn họ. Nhiềungày, ban đêm Yên Chi không hề nghỉ ngơi đến chăm sóc rồi sáng sớm hômsau, trời còn chưa sáng hẳn lại vội vội vàng vàng quay về cung Nghi Túhầu hạ chủ nhân. Nếu không có Yên Chi, Hàm Yên thực sự sẽ chẳng thể nàocầm cự.

“Nào, mau ăn một viên mật vào.” Hạ Phẩm Dư lấy một viênmật đưa vào miệng Hàm Yên, mỗi lần uống thuốc đắng Hàm Yên lại nhăn nhómặt mày, sau khi viên mật được đưa vào miệng, đôi chân mày mới từ từgiãn ra. Mấy viên mật này cũng là do Yên Chi được ban thưởng, lén mangtới đây cho hai người dùng.

“Thực ra ở chỗ Thượng Y cục nàyy, cómột đống y phục chất cao như núi cần phải giặt giũ, tuy rằng khổ sở đôichút , mệt mỏi đôi chút, nhưng cũng tốt hơn là ở bên cạnh Hoàng thượngvà các Quý phi, nguy hiểm rình rập bất cứ lúc nào, Phẩm Dư tỷ, tỷ nóixem có phải không?” Hàm Yên ngước mắt lên hỏi.

Nha đầu này cuối cùng cũng nghĩ thoáng hơn trước rồi.

Hạ Phẩm Dư nhìn cô bé, ánh mắt an ủi, dịu dàng “Muội phải nghỉ ngơi tịnhdưỡng, đợi khi nào muội ngủ say rồi, tỷ mới ra ngoài làm việc, làm xongsẽ quay về ngủ cạnh bên muội nhé.”

“Dạ.” hàm Yên nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại, không lâu sau, liền phát ra tiếng thở nhịp nhàng đều đặn.

Lúc nhìn Hàm Yên đang an giấc, Hạ Phẩm Dư bất giác nhớ lại lúc trước khinhập cung. Hồi ấy, tính tình nàng cũng có phần giống Hàm Yên, mãi chotới khi cha mẹ đều rời bỏ nàng ra đi, nàng mới biết thế gian này thực sự là một nơi như thế nào.

Ngày nay thị phi điên đảo, lòng ngườikhó đoán, những chuyện quá khứ đã trôi qua chẳng thể nào lấy lại. Đốivới Hàm Yên chẳng thể nào nói đến việc giúp hay không giúp, chỉ là nàngmuốn giữ lại hình bóng của bản thân vào năm ấy mà thôi.

Hạ PhẩmDư đột nhiên bật cười, kéo chăn cho Hàm Yên rồi quay người rời khỏi.Bỗng nàng thấy bóng ba người đang đi về phía Thượng Y Cục. Khi ba bángdáng đó này càng tiến lại gần, nàng mới nhận ra đó là công công Ngụy Đức Xuyên, người hầu bê cạnh Hoàng thượng.

Trời đã muộn thế này, tại sao công công Ngụy Đức Xuyên còn tới Thượng Y Cục? Hạ Phẩm Dư bất giácnắm chặt y phục trên người, tiến lại gần nghênh đón.

Ngón taytrắng muốt của Ngụy công công cong lên như cành hao, chỉ vào Hạ Phẩm Dư, thanh âm thoát ra cao vút, chói tai “Hạ Phẩm Dư tiếp chỉ.”

Hạ Phẩm Dư không dám trễ nãi, liền cung kính quỳ xuống để tiếp nhận thánh ý.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cung nữ Hạ Phẩm Dư ở Thượng Y Cụctính tình đôn hậu, hiền lành, nay ban tặng cho Bình Viễn Hầu gia, đặcchuẩn ngày mai xuất cung, khâm thử tạ ân.”

Ban tặng cho Bình Viễn Hầu gia? Ngày mai xuất cung?

Trái tim của Hạ Phẩm Dư bỗng nhiên quặn thắt, tại sao sự việc lại c1o thểdiễn biến đến mức này? Nàng chỉ còn nửa năm nữa là có thể dự do...

“Hạ Phẩm Dư, ngươi còn không mau tạ chủ long ân?” Ngụy công công một lần nữa lại lên tiếng.

“Nô tỳ, Hạ Phẩm Dư, tạ chủ long ân.” Hạ Phẩm Dư cúi đầu hành đại lệ, tronglòng không khỏi cùng cực chán nản, cứ thế quỳ mãi không có ý định đứnglên.

Ngụy công công thấy vậy lắc đầu ngao ngán, thở dài một hơi,giơ bàn tay điệu đà chỉ về phía Hạ Phẩm Dư “Ta bảo này Phẩm cô nương, từ nay về sau, ngươi ở phủ Bình Viễn Hầu gia, đương nhiên sẽ sung sướnghơn ở Thượng Y Cục này gấp trăm ngàn lên. Mau đứng dậy đi, thu dọn đồđạc hành lí, ngày mai xuất cung rồi.”

“Ngụy công công, nô tỳ tạ ơn công công đã nhắc nhở.”

Sau khi tiễn mấy người Ngụy công công rời khỏi, Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìnlên bầu trời đêm, trước mắt lại là một vầng trăng khuyết, thời giannhanh như thoi đưa, vậy là lại đến đêm mùng năm. Tình hình sáng sớm tinh mơ mùng sáu tháng trước vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng. Chẳng quachỉ là mối duyên một lần gặp mặt, tại sao Bình Viễn Hầu gia lại chỉ định xin nàng về phủ?

Đêm hôm đó đến điện Ngọc Hoa hầu hạ, rốt cuộc là đúng hay sai....

Bình minh luôn khiến người ta cảm thấy thanh bình, đáng tiếc là khoảng thời gian đó lại trôi qua quá nhanh, quá đỗi ngắn ngủi.

Cung vàng điện bạc sang trọng nguy nga lùi lại phía sau, Hạ Phẩm Dư quay lại nhìn cấm cung nội viện, nơi tượng trưng cho sinh mệnh của kinh thànhVân Hổ, được mệnh danh là biểu tượng thần thú cho đất nước Bạch Hổ, naytrong chớp mắt chỉ còn là quá khứ.

Bỗng thấy một chiếc xe ngực vô cùng hoa lệ phi từ cung ra, Hạ Phẩm Dư thất thần nhìn chiếc xe đó. Đâychính là chiếc xe ngựa đã bất cẩn đâm sầm vào nàng khoảng hơn một thángtrước, khiến nàng làm đổ cả lọ mực màu vàng hiếm hoi?

Chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt nàng, rồi vang lên giọng nói dõng dạc “Lên xe.”

Giọng nói này? Xa lạ nhưng cũng có đôi chút quen thuộc, là giọng của Bình Viễn Hầu gia.

Hạ Phẩm Dư không khỏi thấy vô cùng ngạc nhiên, Hầu gia đang bảo nàng lên xe sao?

''Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bản hầu bảo ngươi lên xe.”

Hạ Phẩm Dư mím chặt dôi môi, nhanh chóng tiến lại gần chắc xe ngựa. Chiếcxe này so với những chiếc xe bình thường khác cao hơn rất nhiều. Để bước lên xe ngựa cao quý, hoa lệ kiểu thế này, thông thường phía dưới phảiđược kê một chiếc ghế thấp để bước lên. Giờ, nàng phải làm cách nào đểlên ngựa đây? Chẳng lẽ bắt nàng phải chống hai tay lên sàn xe ngựa rồilấy đà nhảy lên sao?

Trên xe, phu xe lực lưỡng đang cầm trong tay một chiếc roi ngựa dài, nhướn mày lên nhìn nàng ánh mắt khinh bỉ.

Hạ Phẩm Dư bất giác tự giễu bản thân, được thôi, trèo thì trèo, bất cứviệc gì cũng có lần đầu tiên cả, chẳng qua chỉ là việc trèo lên mộtchiếc xe ngựa, chẳng phải hồi nhỏ, mỗi lần đi theo cha, nàng thường leonúi, leo cây, leo vách nhà nhiều như cơm bữa đấy sao.

Nàng ưỡnngực, thoáng hiện lên trong tâm trí những hồi ức thời thơ ấu tươi đẹp,hai tay nắm vào bên xe ngựa, đang định trèo lên thi người trong xe dường như không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, mở miệng buông tiếng “CảnhTrung, mau bế cô ta lên xe.”

“Á....” Hạ Phẩm Dư mở to đôi mắt đen nháy, lấp lánh dường như không thể tin được những gì mình nghe thấy.Còn chưa kịp phản ứng, cả thân người đã bị bế bổng lên, chỉ trong nháymắt Hạ Phẩm Dư đã được người phu xe lực lưỡng nhét vào xe ngựa.

Tư Hành Phong nhìn người phụ nữ chân tay vụng về trước mặt, nghiêm nghị ra lệnh “Ngồi cho vững vào.”

Hạ Phẩm Dư quỳ trước mặt Tư Hành Phong, thần thái kinh hoàng, xem ra vẫncòn chưa định thần lại, lúc ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ngài đang chống tay trái lên trán, tựa vào chiếc bàn vuông nhỏ đặt cạnh bên cửa sổ, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt kém. Hạ Phẩm Dư không dám nhìn thêm nữa, thấychỗ trống bên phía phải ngài, đó là chỗ trống duy nhất còn lại trênchiếc xe ngựa này. Lúc nãy ngài ra lệnh nàng ngồi thật vững, ý là muốnnàng ngồi bên cạnh ngài sao?

Trong lúc còn đang do dự, chiếc xengựa bất ngờ chạy đi, Hạ Phẩm Dư nhất thời mất trọng tâm, đâm sầm cảngười vào Tư Hành Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, cả khuôn mặt vừa hayáp lên đùi Tư Hành Phong.

Tư Hành Phong đang cố gắng kìm chế bảnthân, bỗng bị đâm sầm vào người thế này, lại còn chạm đúng vào phần nhạy cảm nhất trên người ngài, cả người bỗng giật nảy lên, như thê vừa gặpphải chuyện gì vô cùng chấn động. Tư Hành phong mở mắt ra, nhìn Hạ PhẩmDư, quát “Đã bảo ngươi phải ngồi cho vững vào rồi, ngươi còn lề mề ở đólàm cái gì hả?”

Tư Hành Phong ảo não đến phát nộ, đẩy mạnh nàngmột cái. Vì không kịp đề phòng, cả người nàng ngã ra phía sau, cánh taytrái đập vào mép cửa xe rất đau, nhưng nàng không dám kêu thành tiếng.

Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, khẽ xoa lên cánh tay nhói đau, đột nhiên pháthiện ta hai tay mình trống không, tay nải lúc nãy còn ôm trong lòng giờđã biến mất từ lúc nào. Trái tim nàng thắt lại, lẽ nào lúc người phu xelực lưỡng kia bế bổng nàng lên do quá đỗi kinh ngạc, tay chân luốngcuống đánh rơi tay nải lúc nào không hay?

Những thứ ở trong taynải ấy là tài sản duy nhất còn lại của nàng, ngoại trừ số tiền tích lũybao năm nay, đều là bút mực, tranh vẽ và mấy cuốn sách y mà nàng yêuthích nhất. Theo trực giác nàng muốn vén rèm cửa nhảy xuống xe tìm lại,nhưng bàn tay vừa mới chạm vào tấm rèm đã vội rụt lại.

Chiếc xe đã đi một hồi lâu như vậy, chỉ e tay nải đó đã bị người ta nhặt mất.

Thôi đành bỏ đi vậy!

Nàng mím chặt môi, nhẫn nhịn nỗi đâu kéo tới từ cánh tay, quỳ xuống ngay trước mặt ngài, không động đậy cũng không lên tiếng.

Bởi vì lúc nãy cảm xúc quá mạnh, nên toàn thân ngài bỗng ngứa ngáy, khóchịu, Tư Hành Phong nhắm nghiền mắt lại, nghiến chặt răng, thầm nguyềnrủa “Tên Tây Lăng Xuyên đáng chết, lại hạ thuốc, hắn không thấy mình khó chịu, khổ sở thì không chịu dừng tay đây mà.”

Người phụ nữ màngài tưởng rằng đã chết cách đây năm năm, khiến ngài tưởng mình khôngthể báo thù được nữa nay bỗng để ngài gặp lại. Đúng là ông trời có mắt.Ngài sẽ đem tất cả nỗi tủi nhục, uất ức phải chịu đựng bao nhiêu năm nay trả lại gấp bội lên người ả, khiến ả biết thế nào được gọi là sốngkhông bằng chết. Đợi chút nữa gặp lại ả ta, ngài nhất định sẽ lột xác,rút xương ả ra, nếu tối hôm qua không phải là mùng năm thì ngài đã quyết không buông tha cho ả một cách dễ dàng. Ngài muốn tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng, hoảng hốt của ả. Sáu năm trước, ả nói ngài đã thua trướctiền bạc và quyền lực, sáu năm sau, ngài nhất định sẽ để cho ả thấy tiền bạc và quyền lực trong tay ngài hùng mạnh đến mức nào.

Tư HànhPhong nắm chặt hai bàn tay lại, đấm mạnh xuống chiếc bàn vuông bên cạnhrồi thét ra phía cửa xe “Cảnh Trung, hôm nay ngươi hành động chậm chạphơn thường ngày nhiều đấy, bản hầu cho ngươi thời gian nửa tuần hương,nhất định phải đưa bản hầu về đến nơi, nếu không, từ ngày mai, ngươiphải đi luyện đánh xe ngựa trong vòng một tháng.”

“Hầu gia, xinngài cứ an tâm, chỉ còn một ngã rẽ nữa là đến rồi!” Giọng cảnh trungvang lên ngoài tấm rèm, dõng dạc và dứt khoát.

Tư Hành Phong lạnh lùng 'hưm' một tiếng, đôi mắt vừa hay đặt vào Hạ Phẩm Dư đang quỳ phíatrước, người phụ nữ ngốc nghếch, ngơ ngẩn này cũng họ Hạ, cả đời nàyngài căm hận nhất chính là những người phụ nữ mang họ Hạ. Vừa rồi, nàngcòn có ý áp sát vào bên ngài, giống y như con tiện tì đáng chết trướcđó, từ đầu đến chân đều đáng khinh bỉ, đáng phỉ nhổ.

Lạnh lùngnhìn về phía nàng hồi lâu, ngài bỗng quay mặt về phía khác, chống taylên trán, từ từ điều chỉnh lại tâm trạng phiền não của mình.

Quảnhiên, xe chỉ rẽ sang một con phố khác liền dừng lại, tiếp đó giọng Cảnh Trung lại vang lên bên ngoài rèm cửa “Hầu gia, đến rồi ạ.”

Tư Hành Phong liền mở mắt, quát Hạ Phẩm Dư đang quỳ trước mặt mình “Ngươi mau xuống xe cho ta.”

Hạ Phẩm Dư ngoan ngoãn nghe theo, vén tấm rèm lên, lập tức nhìn tháy CảnhTrung đang khoanh tay trước ngực đứng đó. Giây phút ngàng bỗng nhớ đếntrước đó, Cảnh Trung bế mình lên xe, lập tức không khỏi thẹn thùng đỏmặt. Trước giờ, nàng chưa từng gần gũi đàn ông đến vậy, mím chặt đôimôi, nàng cúi đầu, thận trọng nhảy xuống xe.

Sau khi đứng vững,Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn về phía con ngõ dài phía sau lưng, trước mặt làmột tòa lầu gạch đỏ có phong cách độc đáo, xung quanh tòa lầu treo đầyđèn lồng đỏ rực.

Lúc Tư Hành Phong xuống khỏi xe, thấy Hạ Phẩm Dư đang ngây thần người liền thấy không vui, lớn tiếng mắng “Ngươi lạiđứng ngây ra đó làm gì thế?”

“Là...” Hạ Phẩm Dư nhanh chóng địnhthần, lại thấy Tư Hành Phong đã đứng ngay trước cánh cửa sau tòa lầu,nhìn nàng bằng đôi mắt nghiêm nghị. Nàng bất giác hít sâu một hơi, sauđó bước lại gần ngài.

Sau cánh cửa, hiện ra một hậu viện tĩnhlặng, thanh tao. Một dãy phòng dài với những cánh cửa gỗ đàn hương sơnđen chạm trổ đóng im ỉm.

Đột nhiên, một người phụ nữ trung niên,mặt trát dầy phấn, ăn mặc hở hang, gợi cảm bước từ một trong những cănphòng trước mặt ra, vừa thấy Tư Hành Phong liền mỉm cười hớn hở, bước đi ẻo lả lại gần nghênh tiếp “Ây da, Hầu gia, ngài đến rồi sao? Theo đúngnhư lời dặn dò của ngài, tối qua nô tì đã sắp xếp trên trên dưới dướiBách Hoa Đường đâu vào đấy cả rồi, vị cô nương ấy....”

“Bà có thể rời đi được rồi.” Tư Hành Phong nhướn mày, liếc về phía người phụ nữkia một cái, bà này nhanh chóng ngậm miệng, đứng tránh sang một bên.”

“Hầu gia.” Quan Quần đẩy một cánh cửa gỗ khác bước ra, nhanh chóng tiến lại gần.

Tư Hành Phong đang định đi vào, đột nhiên nhớ ra điều già đó bèn dừngchân quay người nhìn Hạ Phẩm Dư với khuôn mặt mơ màng đang nhìn ngườiphụ nữ trung niên trước mặt.

Bách Hoa Đường, Bách Hoa Đường, Bách Hoa Đường...

Không ngờ đây chính là kĩ viện nổi tiếng nhất, hoành tráng nhất trong kinh thành Vân Hổ.

Hạ Phẩm Dư trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tất cả mọi thứ đang diễnra trước mặt, người đàn ông khoác trên người y phục trắng kia, nửa đêmthỉnh chỉ, lôi nàng ra khỏi cung không ngờ là muốn đưa nàng tới chốn lầu xanh kĩ viện.

Tư Hành Phong nhanh chóng tiến lại, kéo tay nàng, nói “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau đi theo ta.”

“Không...” Hạ Phẩm Dư không thể chấp nhận việc để người đàn ông tuyệt sắc vô songtrước mặt đẩy mình vào biển lửa, nếu vì chuyện lần trước ở điện Ngọc Hoa khiến ngài không hài lòng, thì nàng cũng đã vì ngài bị phạt. Hơn nữanếu ngài vẫn không muốn buông tha cho nàng thì cũng không cần phải đốixử tàn nhẫn với nàng như vậy. Chẳng phải cứ trực tiếp đoạt đi tính mạngcủa nàng cho xong sao.

“Không cái gì?” Tư Hành Phong tức giận nắm chặt lấy cổ tay nàng.

Hạ Phẩm Dư không nói thêm nhiều, đẩy mạnh bàn tay Tư Hành Phong ra, nhấccao y phục chạy nhanh về phía cửa nơi bọn họ vừa bước vào.

“Ngươi mau đứng lại cho ta, họ Hạ kia...” Tư Hành Phong vội vã đuổi theo, rấtmau đã bắt kịp nàng, rồi tóm chặt lấy phía sau nàng, lớn tiếng quát”Ngươi cứ thử chạy nữa xem. Mau theo ta vào trong.”

“Ta không muốn ở trong Bách Hoa Đường. Ta không muốn.” Hạ Phẩm Dư tóm chặt lấy bàn tay Tư Hành Phong, liên tục lắc đầu.”

Tư Hành Phong đột nhiên cảm thấy toàn thân bủn rủn, bàn tay đang nắm lấytay ngài như thể một ngòi lửa, ngài lập tức kinh hoảng phẩy tay nàng ra. Khoảnh khắc ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, ngài nhận ra nàng có khuôn mặt trắng trẻo, thanh nhã, tú lệ, đôi mắt sáng trong, thuầnkhiết, cùng lúc ấy khí huyết toàn thân ngài bừng bừng trào cuộn. Ngàilắc đầu thật mạnh, mệt mỏi quay lại phía sau nói với Cảnh Trung “CảnhTrung, mau bắt ả lại, đừng để ả chạy trốn.” Nói xong ngài bước nhanh vào bên trong cánh cửa gỗ đàn hương điêu khắc trạm trổ tinh tế kia.”

Thân thủ Cảnh Trung nhanh nhẹn, lời nói của chủ nhân vừa dứt, đã tức thì ratay hành động “Người đừng có giãy dụa nữa, Hầu gia muốn đưa ngươi tớiđây là để giám sát người khác, không phải bắt người tới đây làm gái lâuxanh đâu.” Cảnh Trung chẳng thể chịu đựng nổi sự phản kháng của ngườiphụ nữ này, lại không muốn lãng phí thời gian, liền trực tiếp lớn tiếng.

Nghe vậy, Hạ Phẩm Dư mới chịu dừng lại, khuôn mặt ngơ ngác, cực kì ngạc nhiên.

“Ha ha, vị cô nương này đúng là thú vị quá, chỗ Bách Hoa Đường chúng takhông phải ai cũng thu nhận đâu. Tuy rắng nói cô nương là người do Hầugia mang tới, nhưng cũng còn phải xem dung mạo, tư chất nữa cơ.” Mụ túbà kia giơ khăn lên che mặt, ngây ngây mỉm cười nhìn cô gái ăn mặc giảndị, không trang điểm phấn son, tóc tai rối bời trước mặt, với dung mạothế này, đám nô tì, a hoàn trong Bách Hoa Đường còn đẹp hơn gấp vạn lần. Thế nhưng trong lòng bà thầm nghĩ, thực rất muốn Hầu gia cho giữ lại mỹ nhân đang ở trong căn phòng tối kia, như vậy thì Bách Hoa Đường của bàtừ này về sau sẽ có núi vàng núi bạc, giàu có vô biên.

Trước lờimỉa mai của tú bà, Hạ Phẩm Dư không hề để tâm, ngược lại còn khẽ thởphào nhẹ nhõm, tâm trạng theo đó bình tĩnh lại. Nàng nhìn tú bà nhẹ mỉmcười, rỗi không nói tiếng nào đi theo Cảnh Trung vào phòng.

Nụcười của nàng vừa nở tức ~diễn đàn lê quý đôn~ thì khiến tú bà kia nhấtthời kinh ngạc, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn trên khuôn mặt của con nha đầu này khiến người ta ấn tượng vô ngần, nhớ mãi không thôi. Lẽ nào bà, Uông ma ma đã hành nghề suốt hai mươi năm trời cũng có lúc quyết địnhsai lầm? Cảm giác mà vị cô nương vừa xong để lại thật khó diễn tả bằnglời...