Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 22: Tâm ma thù hận



Tư Hành Phong tóm lấy cổ áo Hứa Văn Hổ, kéo người đứng hẳn lên, sau đó ném mạnh xuống đất.Vết thương cũ trên người vẫn còn chưa lành, cú ngã khiến Hứa Văn Hổ đauđớn đến mức nhăn nhúm mặt mày, hắn nỗ lực chống thân người lên, nhìn TưHành Phong y phục hoa lệ, mặt mày tuấn tú, cảm giác như từng quen biếtnhưng lại chẳng thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Có điều y phục với giọng nói của người này giống y như của người đến thu nợ phủ đệ của hắn, lại cònra lệnh cho thuộc hạ đánh hắn thương tích đầy người. Lúc đó người nàymặc bộ y phục cùng kiểu dáng, chất vải cùng loại, có điều trên đầu độichiếc mũ có vải đen che mặt.

Hắn run rẩy lui người về phía sau,nhìn Tư Hành Phong bằng ánh mắt kinh hoàng, sợ hãi “Lúc đến thu phủ đệcủa ta, chính ngươi đã sai đám thuộc hạ đánh ta thương tích đầy mình,hôm qua lại sai người bắt ta tới đây, phủ đệ các ngươi đã thu nợ rồi,tại sao vẫn còn không buông tha cho ta chứ? Chẳng qua là thiếu tiền thìtrả tiền, bây giờ tất cả các cửa hàng vàng bạc của Hứa gia đều đã mấtcả, lại thêm việc đã thành ra bộ dạng như vậy, các ngươi còn muốn làm gì ta nữa? Tại sao cứ nhất định gây khó dễ cho ta?”

“Tại sao ta vẫn chưa buông tha cho ngươi? Tại sao nhất định phải gây khó dễ cho ngươi?Ta chỉ hận không lột da, rút gân, uống cạn máu của ngươi, đồ súc sinh!”Tư Hành Phong đưa chân đạp mạnh lên đùi Hứa Văn Hổ.

Hứa Văn Hổlại thét lên một tiếng, ôm lấy đùi mình, ra sức lui về phía sau, hắnkhông biết mình đã đắc tội với người thanh niên trẻ tuổi tướng mạo đường đường trước mắt lúc nào “Ngươi rốt cuộc là ai? Hứa Văn Hổ ta đã có thùoán gì với ngươi? Ngươi muốn làm gì ta?”

Tư Hành Phong nhìn vềphía Hứa Văn Hổ, nụ cười đáng sợ thể hiện rõ ngọn lửa thù hận bừng bừng“Ta là ai? Có oán thù gì với ngươi? Bởi vì những việc thất đức mà ngươiđã gây ra quá nhiều, cho nên mới không nhớ được đúng không? Được, ta sẽgiúp ngươi nhớ lại mọi chuyện. Đi, mau đưa người tới đây.”

Quan Quần tuân mệnh, vỗ tay, A Đạt đang vác Hứa Bích Nhu liền bước lại, đặt nàng nằm xuống chiếc giường gần đó.

Tư Hành Phong bước lại, kéo chiếc áo khoác che trên người nàng ra, bộ yphục màu vàng thướt tha khiến Hứa Văn Hổ chú ý ngay tức khắc. Hứa Văn Hổ trợn mắt nhìn về phía Tư Hành Phong đầy khó hiểu, Tư Hành Phong đưa tay gạt mái tóc rối bời của Hứa Bích Nhu sang một bên, đưa khuôn mặt nàngquay về phía Hứa Văn Hổ, để hắn nhìn rõ dung mạo của con gái mình hơn.

“Bích Nhu! Bích Nhu! Bích Nhu…” Hứa Văn Hổ vừa thấy con gái mình liền bò tới, nhưng nhanh chóng bị Quan Quần chặn lại, lại thấy hắn thét lên đầy kinh hãi “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì con gái ta chứ? Tại sao con bé lại mặcthứ y phục đó?”

Tư Hành Phong bật cười lạnh lùng đáp “Ngươi hỏita sao? Chuyện này đáng lẽ phải hỏi bản thân ngươi trước mới đúng? Nếungươi không thiếu nợ thì liệu con gái mình có bị người ta bán vào VạnHoa lầu? Đêm đầu tiên của cô ta có giá hai ngàn hai trăm lạng bạc đấy.”

“Vạn Hoa lầu…” Sắc mặt Hứa Văn Hổ trắng nhợt, tái mét, hai mắt đục ngầu,không thể tin được chuyện này “Đây không phải là sự thật… đây không phải là sự thật… đây không phải là sự thật…”

Hai tháng trước, hắn tưởng tài vận của mình đang thịnh, thần tài sắp ập tới, muốn chặn cũng chẳng chặn nổi.

Bỗng một người đàn ông cao to tự xưng là đến từ nước Bạch Hổ, nghe danh tiệm vàng nhà họ Hứa từ lâu, nói rằng vào dịp cuối năm, các mỹ nhân, nươngnương trong hoàng cung nước Bạch Hổ muốn có những món đồ trang sức kiểumới, một số đồ đạc trong cung cũng cần phải sửa sang, cho nên lần nàytới đây định mua một lô trang sức và đồ dùng hoàng cung bằng vàng lớn.

Ban đầu, Hứa Văn Hổ nghi ngờ, bởi Bạch Hổ có rất nhiều mỏ vàng, tại saophải chạy đến tận hoàng triều Kim Bích cách xa vạn dặm để đặt hàng? Cóđiều khách hàng dường như nhận ra được điều nghi hoặc của hắn liền nói,vốn định đặt hàng trong nước, nhưng sau đó nghe nói sắc vàng của nhà họHứa tại kinh thành Kim Bích đẹp, thủ công tinh tế, kiểu dáng đa dạng,mới mẻ, cho nên mới cất công đi ngàn dặm xa xôi tới đây. Thực ra làm vậy cũng vì muốn lấy lòng các vị quý nhân trong cung mà thôi.

HứaVăn Hổ bán tín bán nghi, lại thấy vị khách kia vỗ tay, liền có người bêmột chiếc rương vào phòng, vừa mở chiếc rương ra, bên trong chất đầyngân lượng quý giá. Vị khách đó nói rằng nếu hắn chịu nhận mối làm ănnày, thì rương ngân lượng này sẽ được coi là tiền đặt cọc. Hứa Văn Hổnhìn thấy ngân lượng hoa cả mắt, tính toán qua loa, nếu nhận mối làm ănnày thì ít nhất hắn cũng có thể kiếm được một, hai vạn lạng bạc, thếnhưng số vàng hiện có trong mỏ khai thác vẫn không đủ, một là hắn phảimua thêm khu đất mới rồi lập đội khai thác, hoặc phải mua vàng giá caotừ những nơi khác về. Thế nhưng vị khách này chỉ có thời gian đúng mộttháng, nếu bây giờ mới bắt đầu khai thác thì sẽ không thể nào kịp được,bởi vậy hắn quyết định đi thu mua lại vàng ở những nơi khác. Sau khinhận vụ làm ăn, khách hàng lại kéo dài thêm thời hạn nửa tháng, tiếp đócòn đặt lại thêm một rương ngân lượng nữa. Nhìn số ngân lượng kia, HứaVăn Hổ cười tươi như hoa.

Một tháng rưỡi sau, số trang sức và đồđạc mà vị khách hàng kia đặt làm đã hoàn thành hết thảy. Lúc giao hàng,khách hàng mang theo mấy rương ngân lượng để đổi lấy hàng, khi mở ra tất cả đều là ngân lượng.

Mỗi một rương, hắn đều mở ra lấy vài thỏiđưa lên miệng cắn, tất cả đều là thật, tất cả số còn lại đều giao chothuộc hạ kiểm nghiệm. Một tay giao hàng, một tay giao tiền, cả cuộc đờihắn có bao giờ làm vụ làm ăn nào sảng khoái, hời cao đến vậy.

Tuy nhiên, đợi đến khi đem ngân lượng đến trả cho những nơi thu mua, tất cả mọi người cùng ngành đều nói Hứa Văn Hổ đã đưa cho họ ngân lượng giả.Hắn nói điều đó là không thể. Ai ngờ, khi hắn cầm một thỏi bạc lên miệng cắn cho những người kia xem, không ngờ hàm răng của mình chảy rất nhiều máu. Hắn không dám tin lấy búa ra, đập mạnh lên thỏi bạc, ‘bụp’ mộttiếng, tất cả đều là đá cả. Bất giác, hai chân hắn mềm nhũn. Hắn quyếtkhông chịu bỏ cuộc, dùng búa đập lên số ngân lượng khác kiểm tra, ngoạitrừ lớp ở phía trên cùng là thật, tất cả số còn lại đều là bạc giả.

Hứa Văn Hổ đang định tìm đám thuộc hạ kiểm tra tiền tính sổ thì được thôngbáo đám người đó đã mất tích. Có người nói, sáng nay mấy tên thuộc hạnày vác theo tay nải rất lớn, lên xe ngựa xuất thành rồi. Nhận được tinnày hắn ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Đám chủ nợ lũ lượt kéo đến đòi nợ, chỉ trong thời gian một đêm, tất cả các cửa hàng vàng của nhà họ Hứa đều phá sản hoàn toàn.

Để trả nợ, hắn không thể không đem phủ đệ của mình ra đặt, đêm hôm đó, hai người thiếp mà hắn yêu thương nhất bỏ trốn. Đến nay lại còn hại con gái mình bị bán đi, phải lưu lạc đến Vạn Hoa lầu. Hắn hoàn toàn không thểnào hiểu được tại sao mình lại rơi vào cảnh ngộ thê thảm như ngày hômnay.

Hắn nhăn nhúm mặt mày, khóc lóc hỏi Tư Hành Phong “Là ngươiđã bán con gái ta vào Vạn Hoa lầu sao? Hứa Văn Hổ ta rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi? Tại sao ngươi lại đối xử với ta và con gái ta độc ác nhưvậy?”

“Là ta thì đã sao, mà không phải ta thì thế nào?” Tư HànhPhong không chút động lòng, lạnh lùng lên tiếng, sau đó còn quay đầu lại nói với A Đạt “Mau đánh thức Hứa Bích Nhu dậy.”

Hứa Văn Hổ thétlên thảng thốt “Ngươi muốn làm cái gì hả? Đừng có động vào con gái ta.Có chuyện gì thì cứ tính sổ với ta, đừng động đến con gái ta.”

“Đừng động đến con gái của ngươi sao? Năm xưa liệu ngươi có bao giờ nghĩ đếnchuyện mình đã đối xử với người khác thế nào hay không?” Tư Hành Phongtóm lấy vạt áo của Hứa Văn Hổ thêm lần nữa, sau đó ném mạnh hắn xuốngmặt đất.

Hứa Văn Hổ bò trên mặt đất, vừa định chống người dậy thì Tư Hành Phong lại đưa chân đạp mạnh lên lưng hắn “Vốn dĩ ta không địnhlàm gì Hứa Bích Nhu, gọi cô ta tỉnh dậy là muốn cho cô ta nhìn kĩ ngườicha không bằng cầm thú của mình trước kia đã từng gây ra những chuyệntốt gì, hạ lưu ra sao? Mau lấy dây thừng trói tay chân hắn lại cho ta.”

Quan Quần nhanh chóng dùng dây thừng trói chặt tay chân Hứa Văn Hổ vào chiếc ghế phía sau, Tư Hành Phong cúi người rút kiếm, nhẹ nhàng đưa vài đường biến bộ y phục rách nát tả tơi của Hứa Văn Hổ thành những mảnh vải vụn, khiến thân hình béo ị của Hứa Văn Hổ lộ hết ra ngoài.

“Ngươi định làm gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hứa Văn Hổ nhìn Tư Hành Phong, đôi mắt kinh hoàng, sợ hãi.

Quan Quần lấy một chiếc nến, châm lên đưa lại cho Tư Hành Phong.

Tư Hành Phong cầm cây nến đưa tới trước mặt Hứa Văn Hổ rồi bật cười lạnh lùng “Định làm gì ngươi thực sự không biết sao?”

Hứa Văn Hổ nhìn ngọn nến mới được thắp sáng, theo bản năng cả thân người run lên sợ hãi.

Tư Hành Phong cười nhạt nghiêng cây nến sang một bên, giọt nến nóng bỏng nhanh chóng rơi lên phần đùi của Hứa Văn Hổ.

“Á…” Hứa Văn Hổ thét lên thất thanh, quay đầy nhìn Tư Hành Phong, khuôn mặttuấn tú bắt đầu gợi lại phần kí ức xưa cũ, đột nhiên, đồng tử hắn colại, không dám tin vào mắt mình rồi hoảng hốt hỏi “Ngươi… ngươi… chínhlà kẻ ở Hiệt Hương Các năm xưa?”

Nét mặt Tư Hành Phong bỗng tối sầm, lại tiếp tục nhỏ nến lên người Hứa Văn Hổ. Rất nhanh hắn lại thét lên thảm thiết.

Nghe tiếng thét đau khổ, Tư Hành Phong không hề cảm thấy chút khoái cảm,ngược lại tiếng thét đó càng khơi dậy cảm giác tức giận, cuồng điêntrong ngài. Ngài đưa cây nến đến sát mặt Hứa Văn Hổ, mái tóc hắn bị đốtcháy, cây nến cận kề da mặt, hắn la hét thảm thiết không ngừng, lắc đầuđiên cuồng để ngọn lửa mau tắt.

Tư Hành Phong liền túm mái tóchắn thét lớn “Hứa Văn Hổ! Lúc ngươi làm những chuyện thương thiên hại lí có bao giờ nghĩ tới rồi sẽ có một ngày gặp báo ứng hay không?”

Cả người Hứa Văn Hổ không động đậy được, chỉ có thể nhìn Tư Hành Phong bằng ánh mắt hoảng loạn run rẩy nói “Là ngươi… là ngươi…”

“Cha…” Không biết Hứa Bích Nhu đã tỉnh dậy từ lúc nào, vừa thấy tình cảnh này, bất chấp mọi thứ xông lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tư Hành Phongliền lập tức chết lặng, nàng không dám tin vào mắt mình thét lên thảmthiết “Tô Mục… tại sao lại là ngươi chứ?”

Tư Hành Phong rút chiếc roi trên người mình quất về phía Hứa Bích Nhu, trước khi chọc thẳng vào mắt nàng, liền hạ xuống thành cắt ngang một lọn tóc trước ngực nàng rồi nói “Là ta, nhưng ta không phải tên là Tô Mục.”

Hứa Bích Nhuhoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chiếc roi da khi nãykhiến nàng cảm thấy hoảng sợ, chỉ cần thêm chút nữa là khuôn mặt nàng sẽ bị hủy rồi. Hứa Bích Nhu nhìn Tư Hành Phong, đôi mắt bi ai “Tô Mục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cha ta đã đắc tội với ngươi lúc nào chứ?”

Hứa Văn Hổ vừa nghe Hứa Bích Nhu gọi Tư Hành Phong là Tô Mục đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Một tháng trước, Hứa Bích Nhu quay về từ gia trang tơ lụa Hải Đức, thầnthái ngây ngô, vài ba ngày lại chạy ra ngoài chơi, khiến hắn ngày nàocũng phải lo lắng. Sau này hắn mới biết, thì ra con gái mình đang qualại cùng với người cháu họ của ông chủ gia trang Hải Đức có tên là TôMục.

Gia trang tơ lụa Hải Đức có cửa hàng ở khắp giang nam đạibắc trên lãnh thổ hoàng triều Kim Bích, danh tiếng hơn gấp bội so vớiloạt cửa hàng vàng của nhà họ Hứa, nếu hôn sự này thành thì đây chính là phúc khí mà Hứa Bích Nhu đã tích mấy đời. Chỉ có điều biết được chuyệnnày không bao lâu, thì nhà họ Hứa xảy ra chuyện, hy vọng duy nhất củahắn đều đặt cả lên người Hứa Bích Nhu. Nếu gia trang Hải Đức chịu đứngra giúp đỡ thì nhà họ Hứa có thể an toàn vượt qua kiếp nạn. Ai ngờ ngàyhôm đó, Hứa Bích Nhu mang theo số bánh điểm tâm cực khổ làm suốt haicanh giờ đến tìm Tô Mục, lúc sau khóc lóc thảm thương quay về, nói rằngTô Mục là một tên lừa đảo, còn hỏi xem hắn có thù oán gì với Tô Mục haykhông. Lúc đó Hứa Văn Hổ suy nghĩ mãi vì xưa nay hắn chả mấy khi qua lại với người bên gia trang Hải Đức, trước kia cũng chưa từng quen nênkhông có chút cơ hội nào cả. Hắn nghĩ nát óc mà vẫn chẳng hiểu đã đắctội với người ở gia trang Hải Đức lúc nào.

Đến bây giờ, tất cảmọi chuyện đều sáng rõ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra mọi chuyện. Thì rachủ mưu đứng sau tất cả những sự việc này chính là tên thanh niên trẻtuổi trong Hiệt Hương Các năm xưa. Tên thanh niên này đã khổ công tốnsức giăng bẫy khiến hắn nhà tan cửa nát, mục đích là để báo thù.

“Chính là ngươi đúng không? Vào buổi tối mấy năm trước, trong ba người chúngta, hai người họ Vương và Châu đã chết. Tất cả là do ngươi đã hại chếtbọn họ, tiếp đó để hại chết Vương tú bà, cho nên người đốt cháy HiệtHương Các cũng chính là ngươi. Bây giờ tìm đến báo thù ta, là ngươi tìmngười giả dạng người nước Bạch Hổ, dụ ta trúng kế, ngươi cũng mua chuộcđám thuộc hạ kiểm ngân của ta, dùng ngân lượng giả để đổi lại hàng thật, khiến ta thiếu nợ khắp nơi, định nhân cơ hội nuốt hết gia sản của chúng ta.

Còn nữa, ngươi đổi tên Tô Mục để mê hoặc con gái ta, khiếnnó đau lòng khổ sở, sầu muộn thê thảm. Tất cả là vì muốn báo thù ta cóđúng không?” Hứa Văn Hổ đột nhiên thét lớn.

Tư Hành Phong nhìnHứa Văn Hổ, trong mắt ánh lên tia phẫn nộ “Bọn người Vương tú bà chết là đáng tội. Ngươi lâm đến tình cảnh thê thảm như ngày hôm nay cũng làđáng tội. Ngươi làm không biết bao nhiêu chuyện xấu, làm hại nhân sinhbị ông trời trừng phạt rất đáng.”

“Ta làm không biết bao nhiêuchuyện xấu xa, ta đáng bị ông trời trừng phạt, điều này ta tự biết, cóchuyện gì thì ngươi cứ trút lên người ta, thế nhưng con gái ta vô tội,tại sao ngươi lại không buông tha cho nó…?”

“Ngươi câm mồm lại!Ngươi không có tư cách để nói với ta những lời đó!” Tư Hành Phong lêntiếng cắt ngang câu nói của Hứa Văn Hổ, ấn Hứa Bích Nhu ra trước mặt Hứa Văn Hổ rồi quát “Hứa Bích Nhu, ngươi hãy nhìn cho rõ người cha khôngbằng cầm thú của mình, xem trước kia hắn đã gây ra những chuyện thươngthiên hại lí gì? Bây giờ những báo ứng mà hắn đang phải chịu đựng chínhlà vì những việc làm xấu xa của hắn trước kia.”

“Cầu xin ngươi đừng nói điều đó ra.” Đối mặt với con gái, Hứa Văn Hổ tột cùng hổ thẹn.

“Đừng nói ra? Ngươi cũng cảm thấy hổ thẹn, cũng thấy xấu hổ hay sao?” Tư Hành Phong lại ấn đầu Hứa Bích Nhu xuống thấp hơn “Hứa Văn Hổ, ngươi cũngbiết xót xa con gái của mình sao? Ngươi cũng cảm thấy có lỗi với cô tasao? Vậy năm xưa khi gây nghiệt, ngươi có nghĩ đến việc này? Ngươi đãlàm những gì với ta? Ta là một ngời đàn ông, ngươi cũng là một người đàn ông, ngươi có biết hay chữ ‘hổ thẹn’ được viết thế nào không? Lúc ngươi đặt chân vào Hiệt Hương Các ngươi đã từng nghĩ tới việc người bị nhốttrong đó cũng có độ tuổi tương tự như con gái mình hay không? Cũng bị ép buộc giống hệt con gái ngươi lúc này?”

Hứa Bích Nhu nhắm tịtmắt, ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn ra không ngừng, nàng không dám tinnăm xưa chính người cha của mình đã làm những việc này với Tô Mục. Cuốicùng nàng đã hiểu, tại sao trước giờ Tô Mục không bao giờ thân thiết quá mức với nàng, mỗi lần nhìn nàng trong ánh mắt dịu dàng luôn ẩn chứa nỗi căm hận khó lòng che giấu. Thì ra trước kia cha nàng đã từng gây tổnthương nặng nề cho ngài. Một chuyện khiến người ta hổ thẹn đến mức nàybảo nàng phải đối mặt thế nào chứ…

“Đừng nói nữa, cầu xin ngươi đừng nói thêm gì nữa…” Hứa Bích Nhu ra sức lắc đầu, khổ sở van xin.

Tư Hành Phong quyết không buông tha cho nàng, kéo bàn tay của nàng ra, épnàng phải nhìn thân hình trần truồng của Hứa Văn Hổ “Hứa Bích Nhu, oancó đầu, nợ có chủ. Nếu ta thực sự muốn khiến ngươi vạn kiếp bất phục thì tuyệt đối không bao giờ mềm lòng. Ta đã hứa với một người rằng tha chongươi thì sẽ tha cho ngươi. Thế nhưng tên súc sinh này tạo nghiệt quánhiều, những tên chủ nợ khác không buông tha cho người thì chẳng thể oán trách ta được. Muốn trách thì phải trách người cha không bằng cầm thú,tạo nghiệt khắp chốn của ngươi ấy.”

Ngài lại quay sang Hứa Văn Hổ nói “Hứa Văn Hổ, ta không biết lúc ngươi làm ra những chuyện này, tạisao lại có thể vui vẻ, hưng phấn đến vậy? Rốt cuộc điểm nào đã khiếnngươi như vậy? Tên súc sinh, ngươi mau nhìn đứa con gái của mình xem,ngươi có bao giờ nghĩ rồi có một ngày khi con gái ngươi bị người ta bánvào lầu xanh, cũng bị khách làng chơi giày vò, hành hạ? Sau đó cũng gặpphải những người khách cầm thú như ngươi, hành hạ cô ta đầy đọa trongkhoái trá?

Ta hỏi ngươi, đến lúc đó ngươi còn có thể vui vẻ, hưng phấn được không? Ngươi có bao giờ nghĩ, tất cả những tội nghiệt củangươi trước kia rồi sẽ ứng hết lên cuộc đời của con gái mình? Ngươi chắc là không nghĩ tới những chuyện này đúng không? Đồ súc sinh, hôm nay takhông giết chết ngươi là vì vẫn chưa nghĩ ra cách giày vò ngươi để khiến ta trút được mối hận trong lòng. Nhìn thấy bộ dạng ngươi bò ra mặt đấtăn đồ ăn chẳng khác gì loài chó lợn, ta thấy cũng là dễ dàng cho ngươilắm rồi. Hôm nay, ta sẽ thay trời hành đạo, lấy cái mạng chó của ngươi.” Tư Hành Phong thét lớn, càng nói lại càng không thể kìm chế, bàn taynắm chiếc roi run lên không ngừng, hồi ức đau khổ không ngừng cuốn về,trào dâng trong tâm trí như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, khiến ngàichẳng thể nào hít thở. Cả thân người ngài lúc này lạnh lẽo mà đau đớn,đến sau cùng ngài thét lớn xông về phía Hứa Văn Hổ.

Ngài phải giết chết tên súc sinh này, ngài nhất định phải giết chết tên súc sinh này!

Hứa Bích Nhu vẫn đưa tay ôm mặt khóc lóc thảm thương, nghe thấy Tư HànhPhong muốn giết chết cha mình liền xông lại, quỳ trước mặt ngài khổ sởcầu xin “Tô Mục, ta biết cha ta làm rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi,thế nhưng xin ngươi hãy tha mạng cho cha ta. Bây giờ cha ta đã chẳng còn lại gì nữa cả, hằng ngày đều phải ăn xin để sống qua ngày, cứ coi nhưngươi làm việc thiện đi, hãy tha cho cha ta. Ngươi muốn báo thù thì cứtrút hết lên người ta là được. Ngươi muốn làm gì ta cũng được, ta sẽnghe theo lời ngươi hết. Bây giờ ta sẽ quay về Vạn Hoa lầu ngay tứckhắc, ta sẽ quay về Vạn Hoa lầu ngay tức khắc, ta sẽ quay về Vạn Hoa lầu ngay tức khắc…” Hứa Bích Nhu chẳng buồn để tâm đến nước mắt đọng trênkhuôn mặt mình, đứng dậy xông ra ngoài cửa, trong hoang mang chân trướcbước đi, chân sau dẫm phải vạt váy liền ngã xuống đất, nhưng vẫn khôngdám chậm trễ, đưa hai tay chống đỡ thân người, bò ra ngoài cửa.

Quan Quần thấy vậy liền chạy tới bên cạnh Hứa Bích Nhu, đưa tay đỡ lấy nàng.

Hứa Bích Nhu thấy đôi bàn tay đó, nước mắt lại trào ra liên tục, khóc lóccầu xin “Cầu xin các ngươi đừng có giết cha ta, đừng giết cha ta, muốngiết thì hãy giết chết ta này, cầu xin các người hãy giết chết ta…”

Nàng nức nở khóc lóc thảm thương, mặc cho Quan Quần kéo thế nào nàng cũngkhông đứng dậy. Đột nhiên, không biết lấy đâu ra sức lực, Hứa Bích Nhuliền đâm đầu vào góc bàn gần đó, máu tươi bắn ra, sau đó chìm vào hôn mê bất tỉnh.

“Nhu Nhi!” Hứa Văn Hổ thấy con gái mình như vậy, độtnhiên giống như bị điên, ra sức giãy giụa vùng vẫy, trợn mắt nhìn TưHành Phong rồi thét lên điên loạn “Họ Tô kia, ngươi hại chết con gái ta, ngươi đã hại ta nhà tan cửa nát, ngươi đã khiến ta phải ăn xin nơi đầuđường cuối chợ. Ta đáng đời, ta đen đủi, cho dù ta chết đi phải xuốngđịa ngục ta cũng vẫn sống tốt hơn ngươi. Rồi ngươi cũng sẽ nhận báo ứngcủa riêng mình thôi.”

Hai mắt của Tư Hành Phong như bắn ra tialửa, quất mạnh chiếc roi da lên người Hứa Văn Hổ rồi quát “Đồ súc sinh!Ngươi là đồ súc sinh! Uổng thay ông trời cho ngươi làm người. Chết đếnnơi rồi mà vẫn còn cứng miệng, cho dù có giết chết ngươi một ngàn, mộtvạn lần ta cũng không thể giải hết được mối thù trong lòng. Ngươi là tên súc sinh, mặt người dạ thú!”

Hứa Văn Hổ kêu lên thảm thiết, sauđó nghiến răng ken két bật cười nhìn Tư Hành Phong “Ha ha, ngươi có giỏi thì dùng roi đánh chết ta đi. Ngươi cho rằng báo thù theo cách này thìsẽ cảm thấy dễ chịu hay sao? Đến giờ phút này, Hứa Văn Hổ ta còn chuyệngì chưa gặp qua chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên thấy đĩ đực thoát ra khỏi kĩ viện hoàn lương rồi quay về giết chết khách làng chơi. Ha ha… ha ha… đĩ đực à đĩ đực, ngươi cho rằng ngươi đã trở thành người của gia trangHải Đức thì đã sao chứ? Ngươi giết chết Vương tú bà với bọn người họVương, Châu kia thì đã sao chứ? Ngươi hủy hoại toàn bộ nhà họ Hứa của ta thì đã sao chứ? Ngươi cho rằng dùng những y phục hoa lệ kia khoác lênngười thì có thể trở thành người sạch sẽ thực sự sao? Những điều này đều không thể thay đổi được sự thật trước kia ngươi đã từng làm đĩ đực ởHiệt Hương Các, không thay đổi được sự thực ngươi đã từng bị khách làngchơi làm nhục trên giường nhiều lần…”

Tư Hành Phong mặt mày đỏlựng, vô cùng đáng sợ, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Văn Hổ,không thể chịu đựng thêm được nữa, liền giơ chiếc roi lên quất mạnh lênngười Hứa Văn Hổ “Tên súc sinh, ta sẽ giết chết ngươi.”

“Á… á…”Hứa Văn Hổ không ngừng kêu gào thảm thiết, thế nhưng vẫn không ngừng mởmiệng mắng chửi “Dù cho ngươi biến thành người thế nào, hãm hại chúng ta thế nào, thì cũng không thể thay đổi sự thực, Hứa Văn Hổ ta đã từng đèlên thân người của ngươi. Á… tên đĩ đực thì mãi mãi vẫn là đĩ đực màthôi, chỉ cần ngươi một ngày làm đĩ thì cả đời bị gọi là đĩ, nỗi ô nhụcđó sẽ mãi mãi không bao giờ gột sạch. Cả cuộc đời ngươi sẽ không thể nào gạt bỏ được quá khứ. Đánh đi, vận hết sức lực mà đánh đi. Ngươi có giỏi thì đâm cho ta một đao, ha ha… ha ha …”

Tư Hành Phong lúc nàychẳng khác nào kẻ điên, quất loạn chiếc roi trong tay hết lần này đếnlần khác lên người Hứa Văn Hổ. Không lâu sau, cuối cùng Hứa Văn Hổ không thể chống chịu được thêm, không còn mở miệng mắng người nữa mà nằm bấtđộng trên đất.

Hạ Phẩm Dư trốn ở bên ngoài cửa sổ nghe trộm, luôn cố thở thật khẽ, không dám lên tiếng, mọi chuyện diễn ra bên trongkhiến nàng cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu, như thể sắp sửa chết ngạtvậy.

Nàng không nên tò mò, không nên đi theo tới đây. Bởi đây chính là việc làm ngu xuẩn nhất trong cuộc đời nàng.

Nửa năm trước, cho dù xung quang có xảy ra chuyện gì, chỉ cần không can hệđến sống chết của bản thân, nàng tuyệt đối không bao giờ nhiều chuyện.Người khác sống chết ra sao, tốt xấu thế nào, chẳng có gì liên can đếnnàng cả. Thế nhưng, nàng lại không kìm chế được bản thân mà đi theo tớiđây, để rồi nghe được một sự thực khiến nàng không thể nào chấp nhận.

Nàng thực sự khó lòng tin được, vì báo thù Tư Hành Phong đã đẩy một ngườicon gái vô tội vào chốn kĩ viện, lầu xanh. Đúng thế, lại đẩy thêm mộtngười. Không phải trước kia nàng đã biết ngài không phải lần đầu bán phụ nữ vào kĩ viện rồi sao? Đêm hôm đó, Lạc cô nương chịu bao nhiêu khổ sở, giày vò trong Bách Hoa đường, đêm đầu tiên tiếp khách của một đứa bégái thê thảm đến mức nào, nàng đều tận mắt chứng kiến, rồi những hànhđộng của ngài với nàng…

Những chuyện đã làm trước kia có gì khácbiệt với bây giờ chứ? Trước kia, nàng có thể không nhìn không nghe không nghĩ, tim tất an, bây giờ chẳng qua chỉ lặp lại tình cảnh năm xưa thôi, tại sao nàng lại không thể nào tiếp nhận việc Hứa Bích Nhu bị ngài bánvào Vạn Hoa lầu? Nếu chỉ vậy thôi thì đã không nói làm gì, ngài lại lôiHứa Bích Nhu tới để cho Hứa Bích Nhu nhìn thấy bộ mặt xấu xa nhất, bỉ ổi nhất của cha mình.

Một người con gái hết lòng yêu quý cha, saukhi trải qua việc nhà tan cửa nát, bị người ta bán vào lầu xanh, làm sao có thể chịu đựng thêm đả kích cha mình là một người ác độc, không bằngloài cầm thú? Thế nhưng ngài vẫn làm, để báo thù, ngài thà bất chấp tấtcả.

Hạ Phẩm Dư hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng tất cả mọichuyện diễn ra ở đây đều không liên quan đến mình. Đối với ngài mà nói,nàng chẳng là thứ gì hết, hoàn toàn không có chút tư cách nào hỏi đếnchuyện của ngài. Nàng không nên tới đây, không nên tới, không nên hỏinhững chuyện không nên hỏi…

Nàng mím chặt đôi môi trắng bệch, cóđiều lồng ngực cực kỳ bí bách. Sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, khibản thân nàng bất ngờ phải lòng ngài, thì nàng cũng bắt đầu để tâm đếnlời nói hành động, cử chỉ, thậm chí tất cả mọi thứ liên quan đến ngài.Góc khuất xấu xa thế này, nàng không thể đối diện và tiếp nhận, nàngkhông muốn ngài vì chuyện báo thù mà hóa điên, đáng sợ đến mức này,không muốn ngài trở thành một tên đao phủ hai tay đầy máu, không muốnnhìn thấy ngài ngày càng lún sâu trong vũng bùn thù hận chẳng thể nàorút ra được.

Lúc này trong lòng nàng mâu thuẫn, đau khổ vô cùng…

Nàng phải rời khỏi đây, coi bản thân như chưa từng tới đây bao giờ.

Lúc nàng quay người vội vã bỏ đi, có lẽ do quá gấp gáp, có lẽ do không đểtâm, có lẽ do không thể nào tập trung nổi tinh thần, nên không nhìn thấy dưới chân có một thanh gỗ to. Vấp vào thanh gỗ, nàng ngã xuống, đốngcủi sau nhà theo đó lăn tràn ra mặt đất.

Sức lực toàn thân dườngnhư đã cạn kiệt, nàng chẳng thể đứng dậy, nhìn bàn tay bật đầy máu tươi, mà lại chẳng cảm thấy đau đớn. Bởi vì nỗi đau thể xác chẳng thể sánhbằng nỗi đau đớn, khổ sở trong tâm can.

Tư Hành Phong nghe thấy tiếng động, liền ngừng tay, đôi mày nhíu chặt, thét lớn ra phía cửa sổ “Là kẻ nào?”

Quan Quần lập tức lên tiếng “Để thuộc hạ ra ngoài xem sao.”

Quan Quần vừa bước ra khỏi căn nhà, không khỏi bất ngờ khi thấy Hạ Phẩm Dư đang nằm dưới đất “Phẩm cô nương?”

Trong phòng, Tư Hành Phong nghe tiếng của Quan Quần liền vội vã bước ra, khi thấy Hạ Phẩm Dư liền hỏi “Tại sao nàng lại ở đây?”

Hạ Phẩm Dư quay mặt đi chỗ khác, không nhìn vào ngài, bình thản đáp “Ta bị lạc đường, ta sẽ rời khỏi nơi này ngay.”

Giọng nói nghẹn ngào, nàng chống người đứng dậy, nhanh chóng bước đi. Tư Hành Phong liền tiến đến lôi nàng lại “Hạ Phẩm Dư, nàng dám đi theo ta?”

Nàng vốn dĩ định nói không phải, nhưng sự thực, nàng đã bám theo sau ngài. Lúc này nàng ngậm chặt miệng, hoàn toàn im lặng.

Tư Hành Phong tức giận lôi nàng ra chỗ khác, nơi ngoài hai người ra thì chẳng còn bất cứ ai khác “Tại sao nàng lại bám theo ta?”

Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn ngài, đột nhiên cảm thấy người đàn ông cùngchung chăn gối với mình mỗi đêm quá đỗi xa lạ. Đôi mắt ngài không cònđầy ắp nét tươi tắn, lại càng chẳng có vẻ dịu dàng, ấm áp như những lúchai người ở riêng bên nhau, mà thay vào đó là nỗi thù hận đáng sợ. Nỗithù hận to lớn mà đáng sợ ấy đã chiếm trọn hết cả thể xác của ngài, lúcnày ngoại trừ thù hận ra ngài chẳng còn bất cứ thứ gì khác.

Nàngkhẽ mở miệng nói “Xin lỗi, bây giờ ta sẽ quay về ngay đây. Ta chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng chẳng hề nghe thấy bất cứ câu nói nào.”

Tư Hành Phong có thể nhận ra sự lảng tránh từ nét mặt nàng, đôi tay lạicàng nắm chặt hơn “Đừng có nói những lời đó để lừa dối ta. Ta thực không dám tin vào mắt mình nữa, không ngờ người đi theo dõi ta lại chính làHạ Phẩm Dư. Hạ Phẩm Dư! Nàng thực quá hỗn xược rồi đấy!”

Ngài rất ghét nhìn thấy biểu hiện bị tổn thương trên khuôn mặt nàng, nỗi đau này là đang đau xót cho hai cha con nhà họ Hứa hay là thương hại ngài? Nếulà đau xót cho hai cha con nhà họ Hứa thì bọn họ có xứng hay không? Cònnếu là thương hại ngài thì ngài có đáng để người khác thương hại?

“Phẩm Dư đã biết mình sai. Nếu Hầu gia muốn trách phạt vậy Phẩm Dư cam nguyện gánh chịu.” Hạ Phẩm Dư không hề có ý phản kháng, nhanh chóng quỳ xuống.

Tư Hành Phong nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin, cực kỳ tức giận “Nàng dámhọc theo Hứa Bích Nhu? Hạ Phẩm Dư, tốt nhất là nàng mau đứng dậy cho tangay, đừng có ép ta phải động thủ đánh nàng.” Ngài đưa tay kéo Hạ PhẩmDư đứng dậy, sau đó đẩy cằm nàng lên, ép nàng phải nhìn vào khuôn mặtmình “Lúc này nàng đang có thái độ gì hả? Là đang chỉ trích ta đã làmsai? Ta đã sai chỗ nào chứ? Nàng mau nói rõ cho ta nghe.”

Hạ Phẩm Dư không đáp, nhắm nghiền mắt lại không nhìn ngài nữa.

Tư Hành Phong tiếp tục thét lớn “Nàng có biết mình đang thương xót cho aikhông hả? Hắn căn bản không xứng được làm con người, hắn là một tên súcsinh, mặt người dạ thú.”

Hạ Phẩm Dư mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào đôi mắt rực đỏ vì tức giận của ngài “Ta không hề thương xót hắn. Ta chỉ đang cảm thấy đau lòng vì ngài mà thôi.”

“Đau lòng? Đau lòng vì ta? Ta không hiểu tại sao nàng lại đau lòng vì ta?” Tư Hành Phong lạnh lùng nói.

Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ngài giết người.

“Thế nhưng không giống nhau, thù hận trong lòng giờ đây đã trở thành tâm mađáng sợ trong ngài rồi. Mà thứ tâm ma này khiến ngài từ một nạn nhân vôtội bị đầy đọa trở thành một đao phủ với bàn tay dính đầy máu tươi. Tathấy ngài như vây, thì cảm thấy tột cùng đau lòng…”

“Đây khôngphải là tâm ma, đây là sức mạnh lớn lao giúp ta kiên cường sống tiếptrên thế gian này bao năm nay. Nàng có biết bao năm qua ta đã làm thếnào để sống qua ngày hay không? Trong thời gian nửa năm ở Hiệt HươngCác, ta đã phải sống cuộc sống thế nào, nàng có hiểu không? Lúc này nàng cũng nghe thấy những lời tên súc sinh đó nói rồi đấy, trước giờ hắnchưa bao giờ cảm thấy hối hận vì những tội ác mà bản thân đã gây ra,ngay cả khi chết đến nơi rồi mà vẫn chẳng hề hối cải. Lẽ nào con ngườinhư thế này không đáng giết hay sao? Hạ Chi Lạc đưa cho ta bản danh sách này là có ý gì chứ? Không phải là muốn ta ghi nhớ những cái tên trongdanh sách, để báo huyết hải thâm thù hay sao? Hôm nay, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày đó, nếu không ra tay giết chết tên súc sinh này, thìta mới đáng bị trời tru đất diệt.” Tư Hành Phong dùng ngón tay chỉ vàolồng ngực mình thét lớn.

“Ngài đã nhầm rồi. Lạc cô nương năm xưađưa cho ngài bản danh sách đó không phải muốn ngài dùng nó để báo thù,cũng không phải muốn ngài trở thành tên giết người man rợ. Dụng ý thựcsự của Lạc cô nương chính là muốn ngài tiếp tục sống.”

Giọng HạPhẩm Dư gần như đã lạc hẳn đi, nàng tuyệt đối không tin Lạc cô nương đưa bản danh sách này cho ngài là vì muốn ngài đi giết người. Vào lúc đó,một người đàn ông mà tiền đồ mù mịt, chịu đủ mọi sự hành hạ, sỉ nhục,cho dù được cứu ra ngoài chưa chắc đã có đủ dũng khí để tiếp tục sống.Bản danh sách đó chỉ muốn khơi dậy ngọn lửa phẫn nộ trong lòng ngài, cólẽ cũng để khơi dậy ý chí sinh tồn trong ngài. Vậy nên mục đích thực sựcủa nó chính là muốn ngài tiếp tục sống, là hy vọng rồi có một ngày,ngài sẽ vứt bỏ được tất cả quá khứ, nhận được một sinh mạng mới hoàntoàn.

Sắc mặt của Tư Hành Phong thay đổi nhanh chóng, ngài lớntiếng phản bác suy nghĩ của nàng “Nàng thì hiểu cái gì? Chỉ nhờ một bảndanh sách mà có thể giúp ta tiếp tục sống hay sao? Đúng là nực cười!Không giết chết đám súc sinh, mặt người dạ thú kia, ta nhẫn nhục sốngtiếp, khổ sở đợi chờ thời cơ bao năm nay để làm cái gì chứ? Vì tiền bạcvà quyền lực, ta đã đánh mất bao nhiêu thứ? Nàng cho rằng địa vị ngàynay ta có được ở Bạch Hổ là từ cái gì mà ra? Ngoại trừ việc gạt bỏ tônnghiêm mà một người đàn ông nên có, ta còn phải dùng tính mạng để đổivề. Nàng căn bản là không thể nào thấu hiểu nổi nỗi đau đớn, nhức nhốitrong lòng ta!”

Hạ Phẩm Dư cong miệng cười khổ sở, lắc đầu nói“Có lẽ ta không hề trải qua những việc đó, không thể nào thấu hiểu đượcnổi nhục mà ngài đã phải chịu đựng, thế nhưng bản thân ta cũng đã từngđau đớn, nhức nhối, cũng đã từng thấp thỏm đợi chờ. Sau khi cha mẹ quađời, cuộc sống của ta cũng chẳng khác nào địa ngục trần gian, không bữanào được ăn no lại phải chịu đựng không biết bao nhiêu nỗi đau xác thịt. Ở trong thâm cung mười năm trời, thấp thỏm sợ hãi từng ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi. Hôm đó đến hầu tại điện Ngọc Hoa,sau khi ta với Hàm Yên làm xong nhiệm vụ, liền bị bắt đến cung VạnXuyên, sau đó ta nằm liệt giường ba ngày liền, còn Hàm Yên thì ốm suốtcả tháng trời, cho tới tận khi ta xuất cung rồi, muội ấy vẫn còn đangnằm trên giường bệnh. Có bao nhiêu người có thể sống mà bước ra khỏicung cấm? Ta sống như vậy liệu có thể coi là nhẫn nhục cầu sinh?”

Tư Hành Phong trợn mắt nhìn nàng, im lặng một hồi lâu.

Lại thấy nàng nói “Ta biết, Hứa Văn Hổ chết không có gì đáng tiếc, cho dùngài có băm thây hắn thành trăm ngàn mảnh vụn cũng khó lòng giải trừđược mối hận trong lòng ngài. Thế nhưng ngài đã bao giờ nghĩ đến việc,Hứa Bích Nhu là vô tội? Những việc mà ngài gây ra cho Hứa Bích Nhu cókhác gì so với những hành động ác độc mà lũ người kia gây ra cho ngài?Để đạt được mục đích ngài không ngại lợi dụng tình cảm đắm say của tiểuthư dành cho mình, gây tổn thương cho tiểu thư… Ngài biết rõ Hứa BíchNhu là người vô tội, không hề phạm sai lầm, nếu có sai thì chính là đãđầu thai nhầm chỗ, đã có một người cha là Hứa Văn Hổ. Rõ ràng ngài cảmthấy áy náy với Hứa Bích Nhu nhưng tại sao sau cùng vẫn chẳng thể nàobuông tha cho Hứa Bích Nhu?”

Tư Hành Phong lạnh lùng ‘hưm’ mộttiếng rồi nói “Áy náy? Ta mà phải áy náy sao? Người phải áy náy chính là hai cha con bọn chúng mới đúng, còn nữa, việc Hứa Bích Nhu bị bán tớiVạn Hoa lầu không phải do ta làm, những chủ nợ khác đem ả đi gán nợ thìcó liên can gì đến ta?” Ngài đã từng nghĩ đến việc không muốn lôi kéongười vô tội vào vòng xoáy này, ngài đích thực đã làm được, ngài quyếtđịnh không lằng nhằng, dây dưa tình cảm thêm nữa cùng Hứa Bích Nhu,quyết định buông tha cho Hứa Bích Nhu. Đáng tiếc là người phụ nữ nàykhông thể từ bỏ được, lại cứ yêu ngài, vậy đó là lỗi của ngài sao? Cóliên can gì đến ngài chứ?

“Đúng thế, ngài sẽ nói là việc Hứa Bích Nhu bị bán tới Vạn Hoa lầu không phải do ngài làm, nhưng nếu không phải vì ngài thì liệu Hứa Bích Nhu có bị đem đi gán nợ? Những ngày tháng ởkĩ viện, ngài đã từng trải qua, tại sao ngài vẫn có thể giương mắt nhìnmột người con gái vô tội nhất mực yêu thương mình sa chân lỡ bước vàomột nơi không khác gì địa ngục trần gian ấy chứ? Hành động đó của ngàicó khác gì với những người đã từng hành hạ, giày vò ngài hay không? Tathực sự không muốn dùng mấy từ “bỉ ổi, vô sỉ, nham hiểm, hạ lưu” để hình dung về ngài…”

Lời nói của Hạ Phẩm Dư không khác gì lưỡi dao cứa đúng vào vết thương bao năm trong lòng của Tư Hành Phong, khiến ngàiđiên loạn, ép ngài phải đối mặt với sự thật. Ngài đưa tay nắm chặt lấybàn tay nàng, bóp mạnh, hai mắt rực lửa “Cha làm con chịu, đây là điềuđương nhiên. Nàng nói cho ta nghe, nếu không làm vậy thì ta nên làm thếnào? Hay là học làm thánh thân giống nàng, buông tha cho bọn chúng,buông tha cho tất cả mọi người, từ bỏ luôn mối thù hận trong lòng? Phảilàm như vậy đúng không? Nàng làm được nhưng ta không thể làm được. Bọnchúng đã hủy hoại cả cuộc đời ta, thì phải biết rằng có ngày sẽ phải trả giá đắt cho hành động tội ác đấy, mất đi tính mạng là quá nhân từ vớibọn chúng rồi.”

Bất giác, nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt củaHạ Phẩm Dư, nàng nghẹn ngào nói “Tại sao ngài lại không hiểu được điềumà ta muốn nói? Ta nói nhiều như vậy vì không muốn ngài tiếp tục lún sâu trong vũng bùn đau khổ, thù hận trước đây. Ngài cho rằng giết chết HứaVăn Hổ rồi nỗi oán hận trong lòng mình sẽ tan biến hết sao? Nhà họ Hứalụn bại, Hứa Văn Hổ trở thành một tên ăn xin lê la đầu đường xó chợ sống nhờ sự bố thí của thế nhân đúng theo ý nguyện của ngài, hắn đến chếtcũng vẫn phải làm ăn mày, thứ hình phạt này, còn đau đớn hơn là ngài lấy đi tính mạng của hắn.

Có nhiều lúc, con người sống còn đau khổhơn cả chết. Ác giả ác báo! Ta không tin rằng ông trời lại mù quáng đếnmức không nhìn thấy gì cả, những kẻ ác độc rồi đến một ngày cũng gặpphải báo ứng của riêng họ. Thế nhưng ta hoàn toàn không biết đến khi nào ngài mới hoàn toàn tỉnh táo, đại thù tuy đã báo, thế nhưng huyết hảithâm thù đã cắm rễ sâu trong tim ngài, bây giờ đến mức tẩu hỏa nhập marồi. Ngài có biết hay không? Cho dù ngài giết chết tất cả những người có tên trong bản danh sách đó thì ngài cũng không thể nào sống vui vẻ, lại chỉ khiến ngài càng chìm sâu hơn vào vũng bùn thù hận vĩnh viễn chẳngthể thoát ra được.

Ngài có thể quy tất cả mọi hậu quả mình đã gây ra là vì nửa năm đau đớn đó, thế nhưng tội ác thực sự xuất phát từ trái tim ngài, và việc báo huyết hải thâm thù chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Nếu người nào cũng báo thù, vậy phải chăng ta cũng nên tìm ngàiđể báo thù? Nếu không phải vì ngài thì ta có bị Hoa Quý phi phạt quỳtrong gió tuyết lạnh giá không? Nếu không phải vì ngài, liệu ta có mấtđi thứ quý giá nhất của người con gái? Nếu không phải vì ngài thì ta đãkhông phải từ bỏ tôn nghiêm sau cùng trong lòng ở biệt viện Thanh Long.Nếu không phải vì ngài thì bây giờ ta đã có thể tự do tự tại… Ngài nóixem phải chăng ta nên giết chết ngài để báo thù?”

“Nàng…” Ngàichập choạng lùi về sau vài bước, dường như đã bị đả kích quá lớn, tứcgiận giơ tay lên cao, chính vào lúc định tát mạnh vào mặt nàng thì lạithu tay lại. Ngài nắm chặt bàn tay, nghiến răng nói với nàng “Hạ PhẩmDư, ta vốn cho rằng nàng có thể phân rõ thị phi, thì ra là ta đã nhầm,nàng thực sự khiến ta thất vọng. Nàng cho rằng những ngày gần đây, tayêu chiều, sủng ái nàng như vậy là nàng có thể làm gì cũng được sao? Tanói cho nàng biết, chuyện của ta không đến lượt nàng tham dự vào. Chuyện ngày hôm nay ta có thể không truy cứu, thế nhưng nếu còn dám làm nhưthế này lần nữa, đừng trách ta không khách khí. Bây giờ mau quay về TôViên cho ta.” Ngài giơ tay lên, chỉ về hướng đường đi rồi ra lệnh chonàng rời khỏi nơi đây.

Hạ Phẩm Dư ôm mặt, bật khóc thành tiếng.

“Tư Hành Phong, cho dù ngài làm bất cứ việc gì cũng không thể thay đổi được sự thực, ngày nay thù hận đã trở thành lí do sống duy nhất của ngài,một khi không còn thù hận, ngài lấy cái gì ra để tiếp tục sống? Tại saongài lại không thể để cho những chuyện xưa cũ kia bay theo làn gió? Chỉkhi nào có thể quên đi những oán hận trong lòng thì ngài mới có thể vuivẻ, hạnh phúc. Ta không muốn nửa cuộc đời còn lại của ngài sẽ sống trong day dứt. Ngài có hiểu hay không?

Ngài đã bao giờ nghĩ, mẫu thâncủa ngài trên trời có linh nhìn thấy ngài lún sâu trong đống lầy thù hận sẽ đau lòng đến mức nào. Bà không muốn cả đời ngài phải sống trong đaukhổ và thù hận. Ngài có bao giờ nghĩ đến những người ở phủ Bình Viễnhầu, một khi ngài không thể nào chống đỡ được nữa, vận mệnh của họ sẽ đi về đâu?” Ngài đã bao giờ nghĩ đến nàng? Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìnngài đau khổ, day dứt mà bản thân chỉ có thể giương mắt đứng nhìn? Nàngchôn giấu câu nói sau cùng vào sâu trong đáy tim mình, chẳng thể thốt ra thành lời, đành phải thốt lên câu nói sau cùng chất chứa niềm bi thương “Một Bình Viễn hầu cứu người khắp chốn, được mọi người yêu thương kínhtrọng giờ ở đâu? Tại sao ngài lại trở nên đáng sợ như thế này? Rốt cuộcngài còn muốn giết thêm bao nhiêu người nữa thì mới chịu dừng tay?”

Bộ dáng của Tư Hành Phong lúc này như thể muốn ăn sống nuốt tươi ngườikhác, hai bàn tay nắm chặt, đấm mạnh vào bờ tường sau lưng nàng. Ngàinghiến răng trợn mắt, lạnh lùng buông tiếng “Hạ Phẩm Dư, chuyện của takhông cần nàng phải lo. Ta phải xuống địa ngục chính là kết quả tất yếu. Ta hoàn toàn không hề để tâm đến việc sau này sẽ phải xuống địa ngục,bởi vì ta chính là người thoát ra từ địa ngục. Nàng mau cút đi! Sau nàyta không muốn nhìn thấy nàng nữa. Nàng mau cút đi…”

Nước mắtkhông ngừng tuôn dọc theo hai bên má, Hạ Phẩm Dư mím chặt môi, hít mộthơi thật sâu rồi mới nức nở nói “Nô tì xin cáo lui! Nô tì đảm bảo saunày sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hầu gia nữa.” Nói xong, nàngliền quay người bỏ đi.

Nước mắt càng lúc càng tuôn trào dữ dội, khiến cho thị lực nàng mơ hồ, nhạt nhòa.

Khi đi xuyên qua con đường khi nãy một lần nữa, nàng đã chẳng còn cảm giác hoảng sợ như lúc đến nữa rồi.

Lúc ra đến đường cái quan, nàng không chút nhẫn nại, chạy thục mạng về Tô Viên.

Tất cả mọi thứ đột nhiên tĩnh lặng một cách dị thường.

Tư Hành Phong một mình đối diện với bức tường rất lâu, từng giọt từng giọt máu đỏ trên tay ngài chảy xuống.

Quan Quần phải đợi một lúc lâu mới dám bước lại, thấy bàn tay Tư Hành Phong đầy máu vội vã lên tiếng “Hầu gia, tay của ngài…”

“Chảy có chút máu thế này ta không chết được đâu.” Tư Hành Phong tức giận nói.

Quan Quần cau chặt đôi mày “Vậy phải xử lí hai cha con nhà họ Hứa thế nào? Hứa Văn Hổ vẫn còn thở…”

“Không biết! Đem đi nuôi chó đi!” Trước giờ Tư Hành Phong chưa bao giờ cảmthấy khó chịu như lúc này, cho dù là khi nãy, cơn thịnh nộ khi đối mặtvới Hứa Văn Hổ cũng có thể tiêu tan sau trận quất roi liên tục, nhưngnỗi tức giận tích tụ trong lòng ngài lúc này chẳng khác nào một ngọn lửa càng cháy càng lớn, đến mức ngay bản thân ngài cũng chẳng thể nào khống chế.

Tại sao từng lời nói hành động của người phụ nữ đó lạikhiến ngài bứt rứt như vậy, ngài đã thử thay đổi rất nhiều, tại sao nàng lại chẳng hề nhận thấy? Mối huyết hải thâm thù, nàng muốn ngài buôngtay? Thế nhưng làm thế nào buông tay cho được?

Ngài rút thanhkiếm của Quan Quần ra chém liên hồi vào bức tường trước mặt “Muốn giếtmà không thể giết! Muốn chết mà không thể chết! Rốt cuộc muốn ta phảilàm gì đây? Cái gì mà tâm ma, cái gì mà đống lầy thù hận, ta cố gắng đợi chờ đến ngày hôm nay để rồi nhận được những gì? Là ta đã sai? Ta đã sai ở đâu chứ? A… a…”

Quan Quần lặng lẽ đứng một bên nhìn chủ nhântrút giận. Tính mạng của hắn là do chủ nhân cứu về, nỗi đau của chủ nhân cũng là nổi đau của hắn, sự bất lực của chủ nhân cũng chính là sự bấtlực của hắn. Quan Quần chưa từng yêu thích một người phụ nữ nào, cho nên không hiểu tình yêu nam nữ, thế nhưng Quan Quần có thể nhìn ra chủ nhân đau khổ như vậy là vì chìm đắm trong vòng xoáy của tình yêu mà khôngtìm được phương hướng. Hắn cảm thấy những lời Phẩm cô nương nói rấtđúng, thế nhưng tất cả những gì chủ nhân đã làm cũng rất đúng. Hắn bấtgiác nhíu chặt đôi mày, cả hai người đều đúng, khó trách tại sao chủnhân lại khổ não đến mức độ này.