Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông

Chương 21: Tên nhọn vô tình



Kể từ sau buổi đêmhôm đó, mỗi khi màn đêm buông xuống, Tư Hành Phong đều xuất hiện trongphòng Hạ Phẩm Dư, dường như ở cùng một phòng với nàng đã trở thành thóiquen không thể từ bỏ của ngài.

Thế nhưng cứ khi trời sáng, ngàilại trở thành một Bình Viễn Hầu gia lạnh như băng. Thi thoảng chạm mắtngài, cùng lắm ngài cũng chỉ nhìn nàng đôi lát, sau đó nhanh chóng quayđi, không nhìn nàng thêm nữa. Dù những lúc hai người ở riêng, ngài cũngvẫn giữ thái độ lạnh lùng, lạnh nhạt.

Càng lúc Hạ Phẩm Dư càngcảm thấy hoảng hốt, phải chăng nàng đang dần chìm đắm trong giấc mộngtuyệt đẹp do mình ảo tưởng mà không muốn tỉnh lại?

Lại một đêmđẹp như mộng trôi qua, nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ánh mặt trời đãchói rọi vào trong phòng, lúc này trời đã gần trưa.

Nàng ngồidậy, tấm chăn bất giác rơi xuống, một cơn gió lạnh bất ngờ thổi tới. Lúc này nàng mới nhận ra thân trên của mình không có gì cả, nàng kinh hãiđưa tấm chăn mỏng lên che trước ngực, mở to mắt ra nhìn vào hoa văn trên tấm chăn kia, thoáng ngây người.

Nếu không phải thân thể vẫn còn đau nhức khiến nàng nhớ lại đêm qua hai người đã ân ái thì có lẽ nàngsẽ nghi ngờ đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Hai má nàng bất giác nóng bừng, bao nhiêu năm nay, nàng chưa bao giờ thức dậy muộn thế này, hôm nay là lần đầu tiên.

Hạ Phẩm Dư chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này, bắt đầu từ khoảnh khắc nàng ý thức được bản thân đã yêu Hầu gia, nàng đã không ngừng kìm nén tình cảm, không để nó trào dâng khi đối diện với ngài.Điều đáng buồn chính là nàng nhận ra rằng mình không thể trốn tránhngài, lại càng chẳng thể kiềm chế càng ngày càng lún sâu trong đó.

Nàng mỉm cười khổ sở, bây giờ nàng thực sự không còn là con người trước kia, nàng của bây giờ càng ngày càng suy nghĩ nhiều, càng những thứ mongmuốn lại càng là những thứ không bao giờ có được. Nàng đã trở nên thamlam, như vậy chẳng hay chút nào.

Nàng mím chặt môi, vội vã mặc y phục vào rồi xuống khỏi giường.

Lúc ban đầu, nàng còn lo lắng nhỡ có tiểu nha đầu hay người hầu nào nhìnthấy Tư Hành Phong đi từ trong phòng nàng ra, sau đó nàng mới nhận ratất cả mọi lo lắng của mình đều dư thừa. Mọi người lớn bé già trẻ trongTô Viên đều biết được mối quan hệ giữa hai người, cho dù một ngày nào đó ngài tuyên bố nạp nàng làm thiếp thì cũng chẳng có bất cứ ai cảm thấykinh ngạc.

Đối với nàng mà nói, người khác suy nghĩ về bản thânthế nào, nàng đã chẳng còn quan tâm quá nhiều. Bởi lẽ, nàng vốn dĩ không quá để tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của thế nhân, chỉ e nếu để chuyệnnày truyền ra ngoài, dù ít hay nhiều cũng sẽ gây rắc rối cho ngài. Nàngkhông muốn ngài phải bận tâm, lo lắng.

Sau khi dọn dẹp phòng ngủvà thư phòng của ngài, đang định ra tỉa hoa tường vi trong hoa viên thìbất ngờ nghe được hai tiểu nha đầu Xuân Đào và Hạ Hà đang ngồi nóichuyện phiếm trong hoa viên.

Xuân Đào nói “Ây dô, đúng là làm tasợ chết khiếp, lúc nãy sắc mặt của công tử đen sầm chẳng khác nào đítnồi. Ta tới Tô Viên lâu vậy lần đầu tiên thấy công tử nổi giận đến mứcnày.”

Hạ Hà đáp “Đúng thế, đúng thế, ngay cả vào ngày giỗ của lão phu nhân, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy công tử uống rượu, uống nhiều quá rồi đi ngủ, chứ chưa bao giờ nhìn thấy ngài nổi giận như lúc nãy. Cũngkhông hiểu ngài với Hứa đại tiểu thư làm sao nữa?”

Xuân Đào lạinói “Đúng vậy, những ngày gần đây công tử yêu thích Hứa đại tiểu thư đến độ nào chứ? Lần nào Hứa đại tiểu thư đến Tô Viên là ngài thiết đãichẳng khác nào hoàng thân quốc thích, đến cả nha đầu hầu hạ bên cạnh Hứa đại tiểu thư tên là Yến Nhi cũng rất được chiều chuộng. Thế nhưng khinãy, ta thấy sắc mặt của Hứa đại tiểu thư chẳng khác nào thuật biến đổikhuôn mặt, lúc đỏ bừng lúc lại đen sì, lúc lại trắng bệch, đúng là đángthương!”

Hạ Hà đáp “Đáng thương cái gì chứ? Ta cảm thấy Hứa đạitiểu thư chẳng hề xứng đáng với công tử nhà ta chút nào. Dáng vẻ trẻcon, thân người mỏng manh đến mức cơn gió thổi qua là lung lay, mỗi khinhìn thấy người khác cằm hất ngược lên. Tuy rằng không hề quát mắng ralệnh với chúng ta nhưng nếu ngày nào đó trở thành nữ chủ nhân của TôViên chúng ta thì không biết sẽ còn kiêu ngạo đến mức nào? Thêm vào đó,muội cũng không nghĩ xem Hứa đại tiểu thư có nhiều tiền thì đã sao chứ,cha của tiểu thư là một con hổ háo sắc nổi tiếng gần xa, cả kinh thànhnày có ai không biết những chuyện thất đức mà ông ta đã gây ra? Lúc nàocũng như thể chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ, cứ thấy con gái nhà người ta là đôi mắt ti hí lại đảo liên tục. Muội nghĩ xem đã có bao nhiêu congái nhà lành bị cha tiểu thư chiếm đoạt rồi, thảo nào sắp hết đời rồivẫn chưa có một mụn con trai. Phụ nữ sinh trưởng trong một gia đình nhưthế, nếu lấy công tử chúng ta vậy thì mấy người làm nô tì như chúng tagặp phải xui xẻo hết, nói không chừng một ngày nào đó sẽ rơi vào móngvuốt sắc nhọn của lão háo sắc kia cũng nên. Hôm nay công tử đã đuổi Hứađại tiểu thư ra khỏi hoa viên, theo suy nghĩ của ta thì ông trời có mắt, để cho công tử giữ được đầu óc tỉnh táo.”

Xuân Đào lại tiếp tụcbàn luận “Ừm, đem ra so sánh thì ta lại thích Phẩm Dư tỷ tỷ hơn. Tuyrằng Phẩm Dư tỷ không nói nhiều, thế nhưng lúc nào cũng chăm sóc, lolắng, suy nghĩ cho chúng ta, không biết liệu công tử có nạp tỷ tỷ thànhthiếp không?”

Hạ Hà liền đáp “Nói không chừng sẽ đấy. Dạo gần đây buổi sáng hôm nào cũng thấy công tử đi ra từ phòng Phẩm Dư tỷ.”

Hạ Phẩm Dư nghe đến đây, cuối cùng không kìm chế thêm được nữa, hắng giọng một cái.

Hai tiểu nha đầu vừa thấy Hạ Phẩm Dư liền kinh ngạc đến mức đồng thanh nói lớn “Phẩm Dư tỷ.”

“Đã làm xong việc của mình chưa?” Vốn dĩ nàng không định đứng đây nghe haitiểu nha đầu này tán gẫu, thế nhưng nghe thấy việc Tư Hành Phong đuổiHứa Bích Nhu ra khỏi Tô Viên, nàng chẳng thể nào khống chế được bản thân muốn nán lại nghe thêm, ai ngờ hai nha đầu này càng nói càng không biết giữ chừng mực.

Hai tiểu nha đầu liền cúi đầu không dám nói thêm tiếng nào.

Hạ Phẩm Dư thấy vậy liền thở dài một tiếng, nàng không hề nổi giận vì haitiểu nha đầu này đem chủ nhân ra tán gẫu, tiếp đó liền hỏi “Đã xảy rachuyện gì thế?”

Hạ Hà cướp cơ hội trả lời “Phẩm Dư tỷ, lúc nãyHứa đại tiểu thư đến tìm công tử, A Phúc đứng ngoài canh cửa đưa tiểuthư vào phòng khách như mọi khi, ai ngờ công tử và nhìn thấy tiểu thưkhông hỏi đầu đuôi câu chuyện ra sao đã mắng cho A Phúc một trận, sau đó nói sau này những người lạ không quen biết thì không được tùy tiện chovào Tô Viên.”

Xuân Đào tiếp tục kể thêm “Hứa đại tiểu thư vô cùng lúng túng, cố gắng mỉm cười nói rằng lâu ngày rồi không tới gặp côngtử, hỏi thăm khoảng thời gian này công tử đã đi đâu mất. Ai ngờ công tửlạnh lùng nói với tiểu thư rằng chuyện ngài đi đâu từ lúc nào lại phảibáo cáo một người không liên can như tiểu thư, tiếp đó còn lệnh cho APhúc tiễn Hứa đại tiểu thư ra khỏi Tô Viên. Lúc này Hứa đại tiểu thưnước mắt tuôn trào.”

Hạ Hà lại bổ sung thêm “Sau đó, Quan đại cacòn ra lệnh cho tất cả mọi người bọn muội đi ra hết, chuyện sau đó thếnào thì bọn muội không rõ nữa.”

Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày “Nếucác muội không còn việc gì khác để làm thì hãy giúp ta tỉa số hoa tườngvi này đi.” Đưa kéo tỉa hoa cho hai tiểu nha đầu, nàng liền vội vã đi về phía phòng khách.

Khi đến nơi, liền thấy Quan Quần đang đứngcanh bên ngoài. Quan Quần vừa nhìn thấy nàng liền khẽ gật đầu chào hỏi,sau đó đưa mắt ra hiệu tạm thời lúc này nàng chưa thể vào được.

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó đứng cạnh bên Quan Quần.

Đột nhiên nghe ‘bụp’ một tiếng, có thứ gì đó bị vứt ra ngoài. Hạ Phẩm Dưliếc mắt nhìn thì thấy hóa ra là một chiếc hộp bánh điểm tâm tinh tế,tuyệt mỹ. Các loại bánh điểm tâm đa dạng tung tóe khắp nơi, mấy chiếcbánh rơi dưới chân nàng trông ngon miệng đẹp mắt, đúng là đáng tiếc vôcùng.

Tiếp đó, tiếng khóc lóc, ỉ ê của Hứa Bích Nhu vàng lên “Rốt cuộc thì muội đã làm sai chuyện gì chứ? Tại sao huynh nhất định phảiđối xử với muội như vậy? Muội biết rõ huynh có quan hệ mờ ám với ngườinô tì hầu hạ cạnh bên nhưng muội không hề để tâm. Thế nhưng huynh cóbiết hay không, những chiếc bánh này đều do muội đích thân vào bếp làmđấy, phải mất đúng hai canh giờ mới hoàn thành, tại sao huynh lại cư xửnhư vậy? Tại sao mới chỉ không gặp nhau một khoảng thời gian ngắn màhuynh như đã biến thành một con người hoàn toàn khác?”

Tư HànhPhong bật cười lạnh lùng rồi nói “Ngươi bằng lòng bỏ ra hai canh giờ làm bánh là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta chứ? Biến thành mộtcon người hoàn toàn khác sao? Từ trước đến nay ta luôn là con người nhưthế này. Hứa Bích Nhu, ngươi hiểu về con người ta được bao nhiêu? Ngươicó biết ta là người thế nào không? Có biết ta đã làm ra những việc gì?Thực sự không thể hiểu nổi rốt cuộc đầu ngươi chứa những gì trong đónữa?”

Hứa Bích Nhu nhất thời không nói được lời nào. Nghe mấy câu ngài nói, Hứa Bích Nhu bắt đầu cảm thấy hoảng hốt. Gần như từ khi quenbiết Tô Mục đến giờ, nàng chỉ biết được ngài là cháu họ của ông chủ giatrang tơ lụa Hải Đức, sống ở Tô Viên, còn lại không biết thêm bất cứđiều gì, ngay cả việc ngài thích cái gì, hàng ngày làm những chuyện gì,nàng đều không hề hay biết.

Mỗi lần hẹn hò, hai người hoặc là ởtrong Tô Viên hoặc là ngài phái người đưa nàng đến một nơi vắng vẻ không quá nhiều người. Ngoại trừ đúng ngày lễ tế hoa thần lần trước, ngàichưa từng đi ra ngoài phố cùng với nàng, không đến tửu lâu dùng bữa lạicàng không hẹn nàng đi thuyền dạo mát. Tuy rằng nàng rất vui khi haingười có khoảng không gian riêng bên nhau, thế nhưng thi thoảng cũngkhông kìm nén được mà đưa ra những yêu cầu, ai ngờ ngài lại nghiêm mặtrồi phản đối, sau đó phẩy tay áo bỏ lại nàng một mình.

Những lúchai người ở bên nhau, ngài hầu như chẳng nói gì, hầu hết thời gian đềulà một mình nàng nói chuyện, có lúc nàng thực sự nghi ngờ phải chăngmình đang nói chuyện cùng không khí? Nàng vẫn tưởng ngài bẩm sinh thíchyên tĩnh, cho nên mới không để tâm đến những việc này, ngài càng lạnhnhạt thì nàng lại càng yêu ngài nhiều hơn, yêu đến mức chỉ hận không thể móc trái tim ra cho ngài xem. Bản thân nàng cũng không biết rốt cuộcmình đã trúng phải yêu thuật gì.

Nàng không hề để tâm đến việc mình không biết gì về ngài, nàng chỉ biết nàng không thể mất ngài được.

Hứa Bích Nhu xông về phía Tư Hành Phong, kéo lấy tay áo của ngài rồi vội vã lên tiếng “Tô Mục, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Huynh làngười như thế nào không quan trọng, làm những việc gì muội cũng chẳng để tâm. Cho dù huynh là thổ phỉ lục lâm, chặn đường đánh cướp, muội cũngkhông chê bai. Muội chỉ muốn được ở bên cạnh huynh cả đời mà thôi. Muộiyêu huynh, muội thực sự không thể nào không có huynh được.”

TưHành Phong lại mỉm cười lạnh lùng, đẩy bàn tay đáng ghét của nàng ra rồi mỉa mai “Ngươi yêu cái gì của ta? Yêu khuôn mặt của ta sao? Hay là yêu y phục của ta? Hay là yêu gia trang tơ lụa Hải Đức? Hay là Tô Viên?

“Không phải như vậy, không phải như vậy đâu. Tô Mục, muội…”

Hứa Bích Nhu định níu lấy Tư Hành Phong nhưng lại bị ngài đẩy ra một cáchvô tình “Hứa Bích Nhu, lòng nhẫn nại của ta có giới hạn, đừng có ép taphải tận tay ném ngươi ra khỏi Tô Viên. Bây giờ tốt nhất là ngươi hãy tự mình cút về, trông cho kỹ phủ đệ, gia sản nhà họ Hứa của ngươi đi.”

Sắc mặt Hứa Bích Nhu trắng bệch “Huynh đã biết được chuyện nhà muội rồi sao? Muội tới đây không phải vay tiền của huynh đâu.”

Tư Hành Phong lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng, chẳng buồn để tâm đến Hứa Bích Nhu.

Hứa Bích Nhu vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi “Tô Mục, xin huynhhãy nói cho muội biết, rốt cuộc huynh đã từng yêu muội chưa?”

“Yêu ngươi? Ngươi tưởng rằng mình là ai chứ?” Ánh mắt Tư Hành Phong nhìnnàng ngoại trừ sự bất cần còn dâng trào nỗi căm hận đáng sợ “Ta khôngngại nói cho ngươi biết, cho dù phụ nữ trên toàn thế giới này có chếtsạch, chỉ còn lại mỗi mình ngươi Hứa Bích Nhu thì ta cũng quyết khôngthèm nhìn khuôn mặt của ngươi lấy một lần. Người đâu, mau đuổi ngườiphụ nữ này ra ngoài cho ta.”

Quan Quần nghe lệnh liền nhanh chóng bước vào, mặt không biểu cả nói với Hứa Bích Nhu “Hứa tiểu thư, xin lỗi, xin mời!”

Hứa Bích Nhu nước mắt ngắn dài, đến tận lúc này vẫn chưa dám tin vào sựthật phũ phàng trước mắt. Nàng đẩy Quan Quần sang một bên, nhìn Tư Hành Phong rồi thét lớn “Tô Mục, ta vốn dĩ tưởng rằng ngươi là một người cóthể dựa dẫm, thì ra ngươi chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi, mắt chó coithường người khác. Bây giờ thấy họ Hứa gặp khó khăn, ngươi liền quayngoắt đi đối xử với ta thế này. Ta biết, lúc đầu ngươi đối xử với ta tốt như vậy chẳng qua vì ham hố gia tài kếch xù của nhà họ Hứa mà thôi. Coi như ta mù mắt mới yêu một người như ngươi.”

Tư Hành Phong nhìnHứa Bích Nhu cười nhạt nói “Ham hố gia tài kếch xù của nhà họ Hứa cácngươi sao? Ngươi tưởng rằng cả kinh thành này chỉ có nhà họ Hứa củangươi là có tiền bạc? Đúng là một người phụ nữ vô tri mà ngu xuẩn. Tacũng không ngại cho ngươi biêt rằng, muốn biết được nguyên nhân thì cứcút về nhà hỏi người cha không bằng cầm thú của ngươi ấy. Mau cút đi cho ta.”

“Tô Mục, ta hận ngươi.” Hứa Bích Nhu vừa khóc vừa thét.

“Vẫn còn chưa cút sao?” Tư Hành Phong mất hết nhẫn nại thét lớn.

Quan Quần lại một lần nữa đưa tay ra hiệu mời về.

Hứa Bích Nhu tức giận đẩy Quan Quần ra, ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài, lúclướt qua người Hạ Phẩm Dư, ánh mắt uất hận của Hứa Bích Nhu như thể muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Phẩm Dư ngay tức khắc vậy.

Hạ Phẩm Dư nhìnchiếc bóng hồng phấn dần khuất nơi cuối hành lang, không biết tại saotrong lòng lại trào dâng cảm giác thương xót. Vị Hứa đại tiểu thư nàymột tháng trước, thậm chí là mãi cho tới lúc này, nàng vẫn luôn tin rằng sẽ trở thành thê tử của ngài, thật không ngờ đùng một cái đã biến thành kết cục thế này rồi.

Đưa mắt xuống, nàng thấy bánh điểm tâm tung tóe đầy mặt đất, cảm giác thương tiếc cho Hứa Bích Nhu lại càng tràodâng mãnh liệt. Một thiên kim đại tiểu thư suốt đời chưa hề động tay làm việc gì đã vì người trong lòng mình bỏ ra hai canh giờ để làm những món ăn ngon mắt.

Nàng chán nản than dài một tiếng, sau đó ngồi xuống, thu nhặt những chiếc bánh bỏ vào trong hộp.

“Ai bảo ngươi nhặt lên.” Không biết từ lúc nào Tư Hành Phong đã bước rakhỏi phòng khách, kéo lấy nàng, dùng chân đạp mạnh lên chiếc hộp kia sau đó đá đi rất xa.

Hạ Phẩm Dư kinh ngạc nhìn Tư Hành Phong nắmchặt tay mình, đã lâu rồi không thấy ngài như vậy. Nàng mới chỉ nhìnthấy bộ dạng tức giận khiến người khác khiếp sợ như thế này đúng mộtlần, lúc ở Bách Hoa Đường mà thôi.

“Ngài nắm tay ta đau quá.”Nàng cố gắng giãy ra, ánh mắt nhìn ngài vương chút oán trách. Nàng thựcsự không hiểu tại sao đột nhiên ngài lại tức giận vì chuyện của HứaBích Nhu đến mức này.

Tư Hành Phong chán nản, buông tay nàng ra,quay đầu nói với mấy người hầu “Mau đem mấy thứ kia vứt hết đi cho chóăn, không được để Tô Viên bị dính chút mùi vị cầm thú nào cả.”

Hạ Phẩm Dư giương mắt nhìn người ta mang số bánh điểm tâm đi, lại càng không thể nào hiểu nổi lí do ngài tức giận là gì?

Tư Hành Phong quay lại nói với Quan Quần “Bao giờ thì đến thu phủ đệ nhà họ Hứa?”

“Thuộc hạ đã cho hắn thời hạn ba ngày.” Quan Quần đáp.

“Mau tung tin ra bên ngoài, ai dám cho hắn vay tiền thì chính là muốn gây sự với gia trang tơ lụa Hải Đức. Ba ngày sau, ta muốn nhìn thấy hắn lưulạc nơi cuối đường giống như một con cho ghẻ.” Tư Hành Phong phẫn nộtrợn đôi mắt đang đỏ rực lên một cách đáng sợ.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Quan Quần lãnh mệnh lui ra.

Hạ Phẩm Dư đứng một bên không động đậy, Tư Hành Phong nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ, không nói liền phẩy áo bỏ đi.

Nàng nhìn bóng dáng to cao của ngài biến mất phía cuối hành lang nhanh nhưmột cơn gió, trong lòng dâng lên một suy đoán. Nàng mím chặt môi, sau đó đi về phía hậu hoa viên.

Hai tiểu nha đầu Xuân Đào và Hạ Hà vẫnđang tỉ mỉ cắt tỉa từng bông tường vi một, lúc thấy Hạ Phẩm Dư bước tới, cả hai liền vội vã nói “Phẩm Dư tỷ, hai đứa bọn muội không hề lườibiếng đâu.”

Hạ Phẩm Dư không nói lời nào, cầm chiếc kéo tỉa lên,lặng lẽ làm công việc cắt hoa, thế nhưng đầu óc đang đắm chìm trong suynghĩ. Đôi mày nàng càng lúc càng nhíu chặt, im lặng một hồi lâu, cuốicùng liền mở miệng nói chuyện cùng hai tiểu nha đầu kia “Hai muội cóbiết tên của lão gia nhà họ Hứa không?”

Hạ Hà kinh ngạc nói “Hả?Phẩm Dư tỷ, không ngờ ngay cả tên của con hổ háo sắc nổi danh đệ nhấtkinh thành của hoàng triều Kim Bích chúng ta mà tỷ cũng không biết haysao?”

Xuân Đào liền cắt ngang lời Hạ Hà “Phẩm Dư tỷ là người nước Bạch Hổ mà, đồ ngốc!”

“Ta là người nước Bạch Hổ.” Hạ Phẩm Dư gật đầu khẳng định.

Nàng là người nước Bạch Hổ, mới tới kinh đô của Hoàng Triều Kim Bích hơn một tháng, hàng ngày lại ít khi ra ngoài, cộng thêm việc Hứa Bích Nhuthường xuyên tới Tô Viên chơi, trong lòng nàng lúc nào cũng chán nản,nên lại càng tránh như tránh tà không chịu ra ngoài. Nếu không phảingười khác chủ động hỏi chuyện, bình thường nàng chẳng mấy khi nóichuyện cùng người ta trước. Nói hay thì bảo nàng là con người thích imlặng, còn nói không hay thì có thể coi nàng là con người thích cô độc,cô lập bản thân, tự nhận thanh cao, khó bầu bạn cùng ai được.

Thế nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai tiểu nha đầu này, nàng liền có mộtdự cảm không lành, đột nhiên trong đầu dâng trào một suy nghĩ mãnh liệt. Sau đó, nàng thì thầm, lên tiếng hỏi “Vậy Hứa lão gia có phải tên làHứa Văn Hổ không?”

“Đúng thế, đúng thế.” Hai tiểu nha đầu tức thì gật đầu lia lịa.

Câu trả lời của Xuân Đào và Hạ Hà chẳng khác nào một hòn đá lớn ở trên đỉnh núi lăn từ trên xuống, đập vào lồng ngực của nàng.

Hứa Bích Nhu là con gái của Hứa Văn Hổ…

“Kéo cả người vô tội vào đây thì sao chứ?”

Buổi tối hôm đó, người mà ngài gọi là ‘người vô tội’ thực ra là chỉ Hứa Bích Nhu. Thảo nào mà ngài lại cư xử kì lạ như vậy, những người phụ nữ khácthông thường chẳng thể nào chạm vào người ngài, vậy mà ngài lại không hề hắt hủi Hứa Bích Nhu. Ngài đối xử dịu dàng, tình ý, để mặc Hứa Bích Nhu ôm mình, thậm chí còn mời cả vào Tô Viên chơi chính là bởi ngài đã biết cha của Hứa Bích Nhu là Hứa Văn Hổ. Vì muốn báo thù, ngài mê hoặc congái duy nhất của Hứa Văn Hổ, từng bước từng bước áp sát, khiến Hứa BíchNhu sa vào cạm bẫy, sau đó dùng vũ khí lợi hại là tình yêu làm tổnthương Hứa Bích Nhu, sau cùng đạt được mục đích bản thân mong muốn.

Ngay từ đầu, ngài đã vạch rõ kế hoạch báo thù, không những chỉ hủy hoại giasản nhà họ Hứa mà còn hủy hoại luôn cả hai cha con nhà họ Hứa.

Ba ngày nữa là cả nhà họ Hứa sẽ tiêu tùng.

Nàng thực không muốn dùng cụm từ ‘bỉ ổi, vô sỉ’ gắn vào người ngài thế nhưng sự thực sờ sờ trước mắt khiến trái tim nàng quặn thắt, nhức nhối mà bíbách.

Hạ Phẩm Dư hít một hơi thở sâu, những ngày gần đây, mỗi khi màn đêm buông xuống, sự dịu dàng của ngài, sự cuồng dại của ngài, sựthành thật của ngài, tình cảm nồng cháy của ngài khiến cho nàng chẳngkhác nào được đắm mình trong hồ nước ngọt như mật. Thậm chí nàng cònthầm chờ mong có lẽ ở một góc khuất nào đó trong trái tim ngài ít nhiềucũng có một vị trí dành riêng cho nàng.

Thìa ra trước giờ đều làdo nàng đã huyễn trưởng mọi thứ, sở dĩ ngài làm vậy là vì muốn dùng nàng cắt đứt mối quan hệ với Hứa Bích Nhu, khiến Hứa Bích Nhu phải đau khổ.Trên thế gian này, ngài cần người phụ nữ thế nào mà chẳng được, làm saocó thể thay đổi chủ ý chỉ vì mình nàng được? Có lẽ ngay từ đầu, nàngcũng chỉ là một con cờ trên bàn cờ của ngài mà thôi.

Sự dịu dàng của ngài sao có thể dành cho nàng được?

Nếu nói chuyện Hiệt Hương Các cháy rụi đã trở thành đề tài bàn tán sôi động cho lê dân bách tính trong kinh thành một thời gian dài thì việc nhà họ Hứa phá sản hoàn toàn có sức quyến rũ cao hơn nhiều lần.

Hai sựviệc kinh thiên động địa này chỉ xảy ra cách nhau một tháng, tất cả cáccửa hàng vàng bạc trong kinh thành của nhà họ Hứa nói đóng cửa là đóngcửa ngay tức thì. Phủ đệ nhà họ Hứa cũng đem gán nợ, mấy người thê thiếp của Hứa Văn Hổ đã gói ghém tư trang bỏ đi khỏi nhà họ Hứa ngay trongđêm trước khi phủ đệ bị tịch thu, quản gia, người hầu cũng bỏ đi hết cả. Sau khi phủ đệ nhà họ Hứa bị tịch thu, Hứa Văn Hổ và Hứa Bích Nhu liềnmất tông mất dạng.

Khoảng mấy ngày sau, có người nhìn thấy ở chỗđám ăn mày tập trung nhiều nhất, hỗn loạn nhất, bẩn thỉu nhất ở phía Bắc thành có một người trông rất giống với Hứa lão gia, tóc tai xõa xượi,quần áo rách rưới, nằm bò trên mặt đất ăn thức ăn người khác bố thí chochẳng khác gì loài chó lợn.

Đường trên ngõ dưới, bất luận đi đến đâu đều nghe thấy mọi người bàn luận về việc này.

Vào giờ Thìn, Hạ Phẩm Dư sẽ theo mấy vị đại thẩm trong phòng ngự thiện đichợ mua thức ăn, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy Hứa Văn Hổ ở đó.

Đầu tóc loạn xạ mà bẩn thỉu, khuôn mặt trắng bệch, già nua, đôi mắt đụcngầu mất hết thần thái. Bên má trái sưng vù, mắt phải thì tụ máu, vếtmáu dường như vừa mới khô. Thân người lộ ra không biết bao nhiêu vết bầm tím dưới lớp y phục rách rưới, bàn tay đầy những vết máu chỉ có thể đưa ra mà không co duỗi được. Nhìn bộ dạng toàn thân bầm tím này xem ra bịngười ta đánh đập dã man, vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Hứa Văn Hổ lúc này đang giơ đôi bàn tay bẩn thỉu về phía ông chủ tiệm bánhbao để xin một chiếc bánh. Ông chủ tiệm bánh bao dùng luôn chiếc gậy cán bột đập mạnh vào mu bàn tay của Hứa Văn Hổ rồi quát hắn cút sang mộtbên. Tiếp đó một đám trẻ không biết từ đâu đến, dùng cành cây đánh lênngười hắn liên tục, vừa đánh vừa hát “Lão hổ háo sắc, cái mông tàn. Bịđánh cho biến thành con chuột.” Đám trẻ hát xong câu chế diễu này liềnbật cười hi hi ha ha, chạy đi chỗ khác.

Không biết có người điđường nào thích xem náo nhiệt liền đổ bát mì ra đất, rồi nàng thấy HứaVăn Hổ liền nằm bò ra đất, dùng bàn tay bẩn thỉu bốc số mỳ đó nhét vàomiệng. Có điều chỉ trong chớp mắt, ba bốn tên ăn mày xông ra từ con phốđối diện tranh cướp số mỳ nhoe nhoét trên mặt đất đó.

Cái này gọi là ác giả ác báo.

Hứa Văn Hổ có kết cục như ngày hôm nay là đáng tội. Lúc hắn có quyền cóthế, đi ức hiếp người khác chắc chắn không bao giờ ngờ được mình cũng có ngày hôm nay.

Đánh đổ nhà họ Hứa, ép Hứa Văn Hổ phải làm ăn mày, đây cũng có thể coi là hành động từ bi, rộng lượng của Tư Hành Phongrồi, chí ít thì cũng từ bi, rộng lượng hơn những việc mà ngài đã làm khi còn ở nước Bạch Hổ. Thực ra nếu ngài có thể từ bỏ quá khứ thì cũngkhông phải là chuyện xấu gì cả.

Thế nhưng sự thực lại không phải như vậy.

Tư Hành Phong không hề cảm thấy dễ chịu khi lật đổ nhà họ Hứa, ngược lạikhuôn mặt anh tuấn của ngài càng lúc càng thêm sầm sì, đôi môi lúc nàocũng mím chặt. Những người ở trong Tô Viên chỉ cần thấy ngài là có thểđoán được tâm trạng của ngài lúc này rất tệ.

Quan Quần nói với Hạ Phẩm Dư hắn với Cảnh Trung nhìn quen rồi, mỗi lần giải quyết xong mộtchuyện thế này, Hầu gia đều như vậy, có điều khoảng vài ngày sau là lạibình thường trở lại thôi.

Mong rằng là vậy!

Mấy ngày gầnđây, ngày nào Tư Hành Phong cũng uống rượu say khướt, thậm chí còn chưaăn sáng đã thấy ôm bình rượu rồi. Hạ Phẩm Dư nhiều lần khuyên ngăn, buổi sáng chưa ăn gì uống rượu sẽ có hại cho dạ dày, tuy nhiên ngài chỉ nhìn nàng bằng đôi mắt mơ màng cùng nụ cười say mê.

Để đổi mấy mónnhắm rượu cho ngài, Hạ Phẩm Dư sáng sớm đã tới Thái Bạch lầu mua món vịt tẩm mật quay mà ngài thích ăn nhất, đợi đến khi con vịt đầu tiên ra lò, khách hàng tới đây đã xếp hàng nườm nượp tiến vào trong Thái Bạch lầu.

Lúc này, có ba vị khách tiến vào, tiếng cười nói rất lớn.

Hạ Phẩm Dư bất giác cau chặt hai mày lại nhìn về phía ba người đàn ông ăn mặc sang trọng nhưng cử chỉ lại tầm thường.

Một người trong số đó nói “Hai tháng trước còn thấy trưởng quầy tiệm vàngnhà họ Hứa mặt mày tươi roi rói nào là nhận một mối làm ăn lớn, mới cóvài hôm thôi tất cả các cửa tiệm nhà họ Hứa đều phá sản, ngay cả phủ đệHòa Hoa ở phía Tây thành cũng không thể giữ được, nói hết là hết. Ta còn nghe nói, buổi đêm trước khi chủ nợ đến tịch thu phủ đệ nhà họ Hứa, mấy người thiếp của Hứa lão gia đều mang theo những thứ đáng tiền chạy cả.Sau đó, lão ta tức giận đến mức bán thân bất toại, bây giờ thì phải làmăn xin bên đường để sống qua ngày, đúng là thê thảm.”

Một người khác liền nói “Hầy, đây gọi là ý trời, là ông trời đã không cho họ được giàu có sung sướng suốt cuộc đời.”

“Ta nói thật, muốn trách phải trách tên Hứa Vân Hổ đó. Hắn lúc nào cũng làm ra những chuyện thất đức, ác độc, cho nên bây giờ mới gặp phải báo ứng. Chỉ tiếc cho cô con gái như hoa như ngọc của hắn, chẳng biết có phải bị người ta bán đi rồi không?”

“Huynh cũng đoán chuẩn quá nhỉ? Nhắc đến Hứa đại tiểu thư, tối qua ta nghe được một tin thế này, đoán xemđại tiểu thư đang ở đâu nào?”

“Đang ở đâu chứ?”



“Như vậy là có ý gì?”

Người đó vô cùng đắc ý, xòe quạt ra rồi nói “Vạn Hoa lầu.”

Hai người kia trước tiên thì kinh ngạc, sau đó bắt đầu bật cười sung sướng.

“Tin tức này có phải là sự thật không?”

“Đương nhiên là chính xác. Người nghĩ xem, lần này Hứa Văn Hổ thiếu nợ nhiềuthế nào, đám chủ nợ có bắt con gái lão ta đến Vạn Hoa lầu để bán chúttiền cũng là chuyện thường thôi. Nghe nói mấy buổi tối hôm nay, Ngô mama ở Vạn Hoa lầu đã cho mọi người đấu giá đêm đầu tiên của Hứa tiểu thư. Sau này huynh đệ chúng ta có phúc hưởng rồi.”

“Được, vậy tối hôm nay mấy huynh đệ chúng ta cùng tới Vạn Hoa lầu xem nhé!”

“Tính luôn cả phần của ta nữa.”

“Ha ha… ha ha… có phúc cùng hưởng, có phúc cùng hưởng.”

Hứa Bích Nhu bị bán đến Vạn Hoa lầu rồi sao?

Hạ Phẩm Dư biết Vạn Hoa lầu, nó nằm cách Hiệt Hương Các không xa. Kể từsau khi Hiệt Hương Các bốc cháy, việc làm ăn của Vạn Hoa lầu càng ngàycàng nhộn nhịp. Có tin đồn, trận cháy ở Hiệt Hương Các là do người bênVạn Hoa lầu gây ra. Hiệt Hương Các tàn lụi, thế nên lầu xanh lớn nhấtkinh thành lúc này chính là Vạn Hoa lầu.

Hạ Phẩm Dư không dám tin vào những gì mà mình nghe thấy, thế nhưng suy nghĩ lại, nàng đã tận mắt thấy Hứa Văn Hổ ra đường ăn xin mà không hề thấy bóng dáng của Hứa Bích Nhu đâu.

Đêm đó, ngài không ngừng thở dài bên tai nàng, khôngmuốn kéo người vô tội vào cuộc, vậy nhất định muốn buông tha cho HứaBích Nhu. Thế nhưng tại sao Hứa Bích Nhu lại bị người ta bán vào kĩviện? Nàng thực sự không hiểu, rốt cuộc ngài đã nghĩ gì. Oan có đầu, nợcó chủ. Để báo thù rửa hận, lợi dụng và bán đứng tình cảm, thậm chíkhiến cho Hứa gia nhà tan cửa nát, vậy mà ngài vẫn giương mắt nhìn người con gái nhất mực si tình với mình bị đẩy vào biển lửa, vạn kiếp bấtphục.

Nhớ lại khoảng thời gian trước, khi mới gặp, bộ dạng ngâythơ, thuần khiết của Hứa tiểu thư thật có chút đáng yêu. Giờ nàng ta lưu lạc đến chốn thanh lâu, trong lòng Hạ Phẩm Dư bất giác dâng trào nỗibuồn vô hạn. Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy buồn hơn cả có lẽ chínhlà thù hận quá sâu không chỉ che đi đôi mắt của ngài mà còn chôn vùi cảlương tâm của ngài nữa.

Nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên.Nhẹ than dài một tiếng, nàng trả tiền, cầm lấy vịt tẩm mật quay rồi vộivã rời khỏi Thái Bạch lầu.

Tư Hành Phong lúc này ngây người ngồi trong đình Lãm Túy.

Đưa mắt nhìn phong cảnh trước mặt, những rặng trúc xanh rì, bách hoa đua nở, xuân đến xuân đi thế mà lại một năm nữa trôi qua.

Cảnh vật vẫn vậy, điều duy nhất thay đổi chính là người ngồi ở nơi đây.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc, ngài nở nụ cười dịu dàng, nhìn về bóng dáng dần xuất hiện phía hành lang.

Hạ Phẩm Dư sắp xếp bát đĩa, thức ăn gọn ghẽ lên mặt bàn sau đó quay vềphía Tư Hành Phong, dịu dàng hỏi “Hôm nay ta mua món vịt tẩm mật quay mà ngài thích ăn nhất, thế nhưng liệu có thể không uống rượu được không?”Giọng nàng xưa nay vẫn lạnh nhạt, trầm lắng, có điều giờ đây thêm chút ý thỉnh cầu.

Kể từ sau khi thoát chết từ dòng Kinh Hà, ngài có thể thấy được sự thay đổi rõ rệt của nàng, vẫn kĩ càng tỉ mỉ, vẫn quan tâmchăm sóc, chỉ là so với hồi còn ở Bạch Hổ, giờ đây nàng đã tình cảm hơnnhiều. Ngài rất thích sự thay đổi này của nàng, ngài thích cách nàng đối đáp với mình, khiến ngài cảm thấy không còn cảm giác cô độc một mìnhtrên thế gian này nữa.

Tư Hành Phong mỉm cười nói “Được, thếnhưng nàng phải ngồi xuống đây cùng ta một lúc, nếu không một mình ta sẽ chẳng thể nào ăn hết chỗ này được.” Ngài liền ra lệnh cho tiểu nha đầuđi theo phía sau lấy một bộ bát đĩa nữa cho nàng.

Hai má Hạ PhẩmDư khẽ ửng đỏ, lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên ngài. Nhìn bàn rượu thịttrước mắt nàng không có cảm giác thèm ăn, trong đầu không ngừng vang lên đoạn nói chuyện giữa ba người đàn ông lạ mặt trong Thái Bạch lầu. Thithoảng nàng lại ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tư Hành Phong, gầnđây ngài dường như gầy đi rất nhiều.

Nàng có một dự cảm khó diễntả bằng lời, cho dù tất cả những người có tên trong danh sách đó đềuchết dưới tay ngài thì ngài cũng chẳng thể nào vui vẻ hơn trước. Thâmthù đại hận của ngài đã ăn sâu trong máu, khó lòng mà nhổ bật rễ. Muốnthù hận tan biến, chỉ có duy nhất một con đường đó là ngài phải hủy diệt cùng với mối thù đó.

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, trái timnàng lại vô cùng đau đớn, nàng thực sự không muốn nhìn thấy ngài giày vò bản thân như vậy nữa. Rốt cuộc trên bản danh sách đó còn bao nhiêu cáitên chưa bị gạch đi, nàng hoàn toàn không biết, nhưng nàng hiểu mộtđiều, cứ mỗi khi tăng thêm một vết mực đỏ thì cảm giác tội lỗi ẩn sâutrong trái tim ngài lại tăng lên, rồi một ngày nó sẽ hủy hoại cả conngười ngài.

Bữa cơm này tĩnh lặng một cách lạ thường.

TưHành Phong vốn không phải là một người nói nhiều, Hạ Phẩm Dư lại càngkhông phải người hay nói. Tuy Tư Hành Phong biết rõ tính cách của HạPhẩm Dư, nhưng ngài vẫn có thể nhìn ra nàng đang có tâm sự.

“Tại sao nàng không ăn thứ gì cả?” Ngài gắp một miếng thịt vịt tẩm mật cho nàng hỏi.

Nàng định thần, đáp “À, có lẽ do bữa sáng nay ta đã ăn quá nhiều cho nên giờ không ăn thêm được nữa.”

“Thật sao?” Ngài nhướn mày, nét mặt tỏ ra không tin.

“Thật ạ.” Nàng mỉm cười dịu hiền, nhưng ánh mắt vẫn chẳng thể nào che đi được nét ưu phiền trong lòng.

“Nếu cảm thấy chỗ nào không khỏe thì mời đại phu xem sao.” Ngài lại gắp thêm cho nàng một ít thức ăn.

Thấy bát mình đựng đầy thức ăn, nàng không biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc này, đột nhiên tiếng bước chân quen thuộc mà gấp gáp truyền tới, vừa nghe đã biết ngay là Quan Quần.

Hạ Phẩm Dư ngẩng đầu lên thấy Quan Quần đã xuất hiện trong đình nhanh như một trận gió.

Quan Quần thấy Hạ Phẩm Dư liền cau chặt đôi mày, vốn định bẩm báo điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tư Hành Phong nhẹ vẫy tay, Quan Quần liền tiến lại, khẽ thì thầm bên tai ngài.

Tình cờ, Hạ Phẩm Dư nghe được ba chữ ‘Vạn Hoa lầu’, lại thấy nét mặt Tư Hành Phong từ ấm áp chuyển sang sầm sì, đáng sợ.

Kể từ sau khi đến kinh thành của hoàng triều Kim Bích, mỗi lần bàn luậnviệc làm ăn cùng với Quan Quần ít khi ngài bảo nàng tránh ra ngoài, bởingài biết rõ tính cách nàng. Thế nhưng lúc nãy Quan Quần có ý tránhnàng, đến nói thầm bên tai ngài, nên có thể biết đó là chuyện không tiện cho nàng biết.

Nàng biết rõ một điều, mình phải làm thế nào để giữ đúng bổn phận.

Chỉ có điều nét mặt ngài thay đổi, bàn tay ngày càng nắm chặt đôi đũa khiến cả bàn tay lúc đỏ au, lúc tím ngắt, đây chính là biểu hiện phát nộ.

‘Bộp’ một tiếng, ngài đập mạnh đôi đũa lên mặt bàn “Nàng cứ ngồi đây ăn mộtmình, ta có việc gấp phải ra ngoài giải quyết.” Vừa nói dứt câu. Ngàiliền vội vã bỏ đi cùng Quan Quần.

Hạ Phẩm Dư nhìn theo bóng dáng hai người, đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

Quay đầu nhìn đĩa thịt vịt tẩm mật, lại nhớ tới thông tin nghe được tại Thái Bạch lầu trước đó, bất giác nàng nhíu chặt mày. Lúc nãy khi nói thầmbên tai ngài, Quan Quần có nhắc tới ba chữ Vạn Hoa lầu, phải chăng chính là đang nói đến việc này? Xem ra ngài đã biết chuyện của Hứa Bích Nhu.

Nàng than dài một tiếng, ngài đi rồi, nàng đâu còn tâm trạng để thưởng thức mỹ vị nữa chứ? Thế nên, nàng liền thu dọn bát đĩa.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, nàng bước về phía phòng khách, thấy A Đạtđang thần thần bí bí, còn bê trên vai một người phụ nữ mặc y phục màuvàng, đầu tóc rối bời rủ xuống dưới che hết cả khuôn mặt. Thế nhưng bộ y phục màu vàng kia hoàn toàn không che hết được thân thể của người phụnữ kia, gần như nửa thân người đều bị lộ ra ngoài, làn da trắng trẻodưới ánh nắng hiện lên nhợt nhạt. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết xuất thân từ thanh lâu.

Nàng khẽ ho vài tiếng “Huynh ôm người ta thế này mà đi ra ngoài thì phải chuẩn bị bộ y phục tử tế cho người ta chứ?”

A Đạt mặt đỏ tía tai, vội vã biện giải “Cô nương này không phải là ta…”

A Đạt còn chưa nói hết lời thì nàng đã nghe thấy tiếng nói của Tư Hành Phong vang lên từ phía sau “A Đạt.”

Hạ Phẩm Dư quay người, đã thấy Tư Hành Phong đứng ngay trước mặt nàng. Đitheo phía sau là Quan Quần, trong tay đang cầm một tấm áo khoác ngoài,lúc này đang nhanh chóng tiến lại che lên cho người phụ nữ kia, đồngthời cũng che kín cả đầu người đó lại.

Quan Quần vỗ lên người A Đạt ra hiệu cho A Đạt đi trước.

Hạ Phẩm Dư đứng ngây người tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của ba người đànông dần khuất, lúc này nàng thực sự muốn biết, rốt cuộc vị cô nương xuất thân chốn thanh lâu kia là ai? Sau đó lại suy ngẫm xem tại sao lúc nãydùng cơm, Tư Hành Phong vừa nghe thấy ba chữ Vạn Hoa lầu đã vội vã bỏđi? Đoạn đối thoại nghe được tại Thái Bạch lầu lúc nãy với chuyện vừaxong không ngừng hiện lên trong tâm trí nàng, Hứa Bích Nhu phải chăngchính là cô nương thanh lâu bất tỉnh được A Đạt vác trên vai khi nãy?

Suy nghĩ này khiến nàng nhíu chặt đôi mày, lí trí nói với nàng rằng, có một vài nơi cấm kị không thể chạm tới hoặc vượt qua, thế nhưng tình cảmcàng lúc càng sâu đậm trong lòng nàng khiến nàng muốn đi tìm hiểu rõ xem rốt cuộc ngài đang làm những gì, nghĩ những gì?

Mâu thuẫn và đấu tranh sau cùng cũng chẳng chiến thắng nổi niềm khát khao trong lòng,nỗi khát khao mãnh liệt này như thứ tà thuật mê hoặc nàng, chỉ dẫn nàngphải tiến lên tìm hiểu mọi chuyện.

Nàng mím chặt môi, nhấc váy nhanh chóng đuổi theo hướng bọn họ rời đi.

Mặt trời giữa trưa càng lúc càng gay gắt, thậm chí khiến cho người qua kẻlại tấp nập, nàng nhìn chăm chăm vào bóng người ở phía trước không dámbuông lơi dù chỉ một giây, chỉ sợ vừa không để ý là sẽ mất dấu, thếnhưng nàng cũng không dám lại gần quá vì sợ bị phát hiện.

Đường càng đi càng hẹp, bước chân của bọn họ lại càng lúc càng nhanh.

Hạ Phẩm Dư không biết bản thân đang ở chỗ nào, chỉ biết chắc rằng mìnhđang đi về phía Bắc, thi thoảng lại bắt gặp vài ba tên ăn mày.

Càng đi về phía Bắc, cảnh vật lại càng thêm điêu tàn, tiếp đó những căn lềurách nát, cũ kĩ không ngừng hiện lên trước mắt. Những căn lều lụp sụp đổ ngả đổ nghiêng theo cơn gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổsập xuống.

Ăn xin hai bên đường càng lúc càng nhiều.

Vàiba người ăn xin nằm ngang giữa đường đã ngồi dậy, khuôn mặt bẩn thỉu,đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hạ Phẩm Dư. Mấy cậu bé ăn mày nhỏ tuổi đuổi bắt vui đùa, đột nhiên thấy người lạ tới cũng dừng bước, trợn tròn mắtnhìn về phía nàng.

Nơi đây chính là khu vực ăn mày tập trung sinh sống, ít khi có người ngoài xông vào, người nào người nấy đều nhìn HạPhẩm Dư với ánh mắt hiếu kì, ngạc nhiên.

Trong lòng Hạ Phẩm Dưbàng hoàng bất an, hai tay nắm chặt vạt áo, bước nào cũng vô cùng thậntrọng, trong lòng không ngừng tự nhắc bản thân phải bình tĩnh.

Đi hết con đường dài, nàng không biết bản thân đã làm thế nào mà đi quađoạn đường đầy rẫy ăn mày trước đó. Khẽ thở dài một tiếng, nàng đưa mắtnhìn ra xung quanh, bên trái thấy một khu rừng nhỏ, cành lá rơi rụngkhắp nơi, chim chóc thi nhau ca hót, bay lượn, bên phải có một cáigiếng, cách cái giếng không xa là một ngôi nhà lụp xụp, cũ kĩ. Nhìn từxa, thân gỗ đã cũ, tường thì vỡ nát, xiêu vẹo, mùi ẩm mốc xộc lên khắpnơi, không khí thoang thoảng mùi vị khó chịu không diễn tả bằng lời.

Nơi này tĩnh mịch khác hẳn với cảnh tượng đám ăn mày tụ tập huyên náo trêncon phố ban nãy, hoàn toàn không phải là chỗ mà người ta hay lui tới.

Nàng đã đến sai chỗ.

Đang do dự không biết có nên quay lại chỗ ăn mày tập trung ban nãy hay làtiếp tục tìm đường ra, thì lúc này tiếng thét quen thuộc bỗng vang lêntừ căn nhà rách nát “Hứa Văn Hổ, ngươi là tên súc sinh.”

Nàng không hề đến nhầm chỗ, là Tư Hành Phong, giọng nói quen thuộc đó, nàng tuyệt đối không thể nghe nhầm.

Trái tim nàng đập loạn, cảm giác vô cùng khó chịu, nàng đưa tay đặt lênngực, nhẹ nhàng tiến lại gần căn nhà lụp xụp. Lúc này một giọng nói lạlẫm khác bỗng nức nở run rẩy khẩn cầu “Mấy vị đại gia, ta không hề quenbiết mấy người, rốt cuộc mấy người muốn sao đây ?”

Nàng đi vòng qua phía vách bên căn nhà, thông qua cánh cửa sổ nát bươm thận trọng nhìn vào phía trong.