Tình Muộn

Chương 20



Cố Trì Tây kêu thêm vài món đồ ăn và nước canh thịt hầm , hương vị khi ăn khá ngon. Tùng San cũng hơi đói bụng, cả một ngày vừa cùng Cố Lâm Lâm cãi nhau lại cùng Cố Trì Tây đấu trí đấu dũng, năng lượng tiêu hao quá lớn.

Những người khác cũng đã ăn rồi, cho nên mỗi người chỉ múc thêm một chén canh uống ngụm có ngụm không, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

Lão Thẩm vẫn không bỏ được hứng thú đối vớiTùng San, nói câu nào chủ đề cũng đều là về Tùng San, chỉ một lát là đem bối cảnh, tuổi tác và gia đình người ta đào ra .

"A, nói vậy ba của cô là bạn của Thái bí thư?" Lão Thẩm hỏi.

Tùng San gật đầu: “Ừm, chú Thái cùng ba tôi là bạn tốt nhiều năm."

Lão Thẩm cười nhìn Cố Trì Tây, "Vậy cũng đúng dịp rồi, gần đây ta thường hay cùng Thái bí thư thảo luận, chờ lần sau gặp mặt gọi ba cô ra cùng nhau tâm sự luôn đi."

Tùng San nhếch nhếch khóe miệng, cười miễn cưỡng, "Ba của tôi ở đơn vị chỉ đảm nhiệm chức vụ nhàn tản thôi, chắc là không giúp gì được cho ngài đâu."

Cố Trì Tây liếc mắt nhìn lão Thẩm, "Lão Thẩm, ông là đang tra hộ khẩu sao?"

Lão Sở ngồi một bên ăn canh cười vang, "Còn không phải là vì ông chưa từng mang cô gái nào đến đây sao, bọn tôi đều rất ngạc nhiên đây."

Tùng San thật ra cảm thấy rất bình thường, gia thế cùng bối cảnh của cô không có gì để giấu, hoàn toàn trong sạch có gì mà phải giấu chứ. Chỉ là tình hình trước mắt này, có điểm gì đoó rất kì lạ. Sao cô lại cùng ngồi ăn với một bàn toàn ông chú như thế này chứ, hơn nữa đám người kia nhìn là biết không phải người bình thường. Bọn họ dường như rất hứng thú với cô.

Cố Trì Tây giống như nhìn thấu sự bất an của cô, gắp đồ ăn vào đĩa của Tùng San, cười cười, "Ăn đi."

Lão Sở chậc chậc bùi ngùi, "Lão Cố ông thật xấu xa, chạy tới đây quấy rối, thật không có nhân đạo. Ông có biết mấy ngày qua tôi bị bà nhà tôi quấy nhiễu đến mức ngủ không ngon hay không."

Lão Thẩm cười khúc khích, "Thế nào, lại quấn lấy ông đòi tạo người sao? "Thằng nhóc" của ông không được sao? Lại đây, lại đây uống thêm một chén canh nữa"

Lão Sở lắc đầu, "Con mẹ nó, đáng lẽ tôi không nên kết hôn, trước khi kết hôn thì nói rất dễ nghe, cái gì mà chỉ cần tôi ở cùng cô ấy là được rồi, nhưng hiện tại mẹ tôi coi tôi như ngựa đực,tôi thấy ngày nào tôi còn chưa khiến cô ấy có thai thì sẽ không được yên tĩnh."

"Phụ nữ mà, cô ấy còn trẻ vậy mà theo ông không phải là vì tiền sao. Bây giờ ông không để cô ta sinh con, sau này phân tài sản cô ta sẽ bị phòng lớn bên kia chèn ép, như không phí hoài tuổi thanh xuân trên người ông không đổi lấy được gì còn không gấp được hay sao." Lão Thẩm cười nói, "Vậy mới nói như lão Cố là tốt nhất, một thân một mình, một việc đều dễ dàng ."

Tùng San cúi đầu, cảm thấy giống như mình đã nghe được chuyện không nên nghe.

Cố Trì Tây im lặng, giống như không nghe thấy họ nói gì , thản nhiên rót cho Tùng San một tách trà, "Ăn xong rồi sao?"

Tùng San nhìn hắn, gật đầu.

Cố Trì Tây cười cười, "Tôi đưa em về."

"Ừhm." Tùng San như được đại xá.

Trước khi ra khỏi cửa lão Thẩm lại cười cười nói với Tùng San: "San San cô đừng để ý, mấy người già như chúng tôi nói chuyện rất nhàm chán, lời nói cũng không suy nghĩ gì. Ngày khác tôi rảnh tìm ba cô uống trà."

Tùng San cười gượng, không biết nên trả lời như thế nào.

Lão Tần mập mạp từ bên kia đi tới, đột nhiên mở miệng nói: "cô gái, đưa tay cô cho tôi nhìn xem."

"A?" Tùng San sửng sốt.

Cố Trì Tây cười cười, lấy tay Tùng San đưa qua, "Lão Tần xem tướng, để ông ấy xem cho em."

Lão Tần cầm tay Tùng San, đăm chiêu xem xét một hồi, hơi nhíu nhíu mày, sau đó buông xuống, "Được rồi."

Tùng San nhìn nhìn lão Tần, sau đó lại nhìn nhìn Cố Trì Tây.

Cố Trì Tây ôm hông cô, "đi thôi, tôi đưa em về trường học."

Cố Trì Tây đưa Tùng San đi rồi, lão Thẩm cùng lão Sở liền vội vàng tiến lên, "Sao rồi, cô gái này như thế nào?"

Lão Tần cười cười, "Thiên cơ bất khả lộ." Bỏ lơ hai người bọn họ, một mình ngồi xuống sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi .

Lão Thẩm chậc lưỡi, "Cái tên mập mạp chết bầm nhà ông, cả ngày chỉ biết ra vẻ huyền bí, hỏi ông cáu gì ông cũng không nói, ông chờ mình bị nghẹn chết đi."

Lão Sở cười, "Lão Cố nhớ thương cô gái này cũng lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng chiếm được, nhưng sao tôi cảm thấy hình như người ta không được vui vẻ?"

"Hải, thứ lão Cố muốn mà không thể chiếm được sao, ông chờ xem, dù cho cô gái này có quật cường như thế nào đi chăng nữa, qua mấy ngày cũng trở nên dễ bảo thôi." Lão Thẩm cười nói.

LãoTần ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi hơi nhíu mày.

Bên này Tùng San theo Cố Trì Tây ra ngoài vườn, vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, nhịn không được cô hỏi: "Sao Lão Tần kia xem tay tôi rồi lại không nói gì."

Cố Trì Tây cười cười, nhìn cô, "Muốn biết sao? Vài ngày nữa tôi gọi ông ấy ra cho em hỏi."

Tùng San vội vàng vẫy tay, "không cần đâu. Bây giờ chú đưa tôi về trường đi, về sau cũng đừng tìm tôi nữa."

Cố Trì Tây cười lắc đầu, cô ấy còn không quên việc này đâu.

Dưới ánh trăng, mắt cô bé con đặc biệt sáng, ánh mắt không ngừng nhìn theo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng cũng bị ánh trăng lung linh phủ lên một tầng sáng nhẹ, tinh tế sáng trong.

"Cố Trì Tây, tôi không biết hôm nay chú dẫn tôi tới gặp bạn tốt của chú là có ý gì, tôi cũng không rõ tại sao chú không giải thích cho bạn bè chú là chúng ta không có quan hệ gì. Nhưng mà chú đừng cho rằng như vậy là có thể dụ dỗ tôi, có thể tiếp tục cùng tôi dây dưa không rõ."

Cố Trì Tây thở dài, "San San, tôi muốn cho em nhìn thấy cuộc sống của tôi như thế nào , muốn cho em nhìn xem bạn tốt của tôi là người ra sao, tôi nghĩ làm như vậy có thể khiến em bớt ác cảm về tôi, cũng như có thể khiến em hiểu tôi hơn."

Tùng San đảo mắt, khẽ cúi đầu.

Cố Trì Tây cười khổ, "Xem ra hôm nay mang em tới đây là sai lầm của tôi, hình như đã phản tác dụng rồi, khiến cho em càng cảm thấy mấy ông chú như chúng tôi thật nhàm chán vô vị."

Tùng San vẫn không nói chuyện, khẽ cắn môi.

Lúc này đối diên có vài người đi tới, ánh sáng quá mờ nên không thể thấy người tới là ai, nhưng âm thanh âm đã truyền tới, "U, đây không phải là Cố gia sao! Ai nha, có thể ở đây gặp gỡ ngài thì thật là trùng hợp!"

Tùng San ngẩng đầu, thấy người đi tới là một người đàn ông có khuôn mặt nịnh nọt, tuổi tác không lớn, người hơi mập, tóc rất ngắn, mắt không to nhưng ánh nhìn sắc bén. Lúc Tùng San yên lặng đánh giá hắn, người này cũng nhanh chóng quan sát Tùng San một hồi.

"Sao vậy, Cố gia không nhớ tôi sao? Tôi là Phan Nghiễm Sinh của Tín Đạt, gần đây đang muốn cùng ngài thảo luận việc hợp tác đấy." nụ cười tha thiết của Phan Nghiễm Sinh so với cột đèn trên hành lang còn chói mắt hơn.

Cố Trì Tây liếc mắt nhìn hắn, "À."

hắn không hề nói nhiều thêm một chữ.

Nụ cười của Phan Nghiễm Sinh có chút cứng đơ, nhưng vẫn lập tức nói tiếp: " Cố gia, không biết đêm nay có rảnh không, may mắn gặp mặt không biết ngài có thể nể mặt đến chơi cùng tôi không? Tôi ở Sướng Xuân viên đặt một bàn, rượu nhạt lót dạ, còn vọng ngài không ghét bỏ."

Cố Trì Tây lơ đãng nói, "không cần, tôi còn có việc."

nói xong hắn liền kéo tay Tùng San đi mất.

Phan Nghiễm Sinh đứng yên tại chỗ, một tay vuốt càm, Cố gia này thật con mẹ nó kiêu ngạo, chuyện này đều vì cuộc hẹn cho hạn mục đầu tư ba lần cũng không thành, hôm nay cái thật vất vả hắn mới nhận được tin tức hắn (CTT) sẽ đến Trạch Viên, người đã gặp rồi cũng không hòa nhã. Người ta thường nói muốn ở thành phố A lăn lộn, chỉ cần có thể lấy lòng hai vị đại gia, một vị là lãnh đạo đứng đầu thành phố A - Mạnh gia, một vị khác chính là Cố gia ít người biết đến. Phan Nghiễm Sinh cười lạnh, cách nào cũng không được, vị Cố gia kia còn khó hầu hạ hơn so với Mạnh gia.

Người bên cạnh hắn rụt rè hỏi: "Phan tổng, bàn tiệc rượu kia vẫn tiến hành sao?"

Phan Nghiễm Sinh tức giận đến huyệt thái dương cũng đều đau, bàn tiệc rượu này so với phí quan hệ xã hội một tháng của công ty còn nhiều hơn, tiệc rượu ở Trạch Viên vốn rất khó đặt trước, hơn nữa lúc hắn nhận được tin tức còn ra giá gấp ba mới giữ được chỗ, mọi việc cứ như vậy liền bị phá hỏng thật không thể nén giận, ăn thì lại quá lãng phí.

"đi thăm dò xem cô gái vừa rồi ở bên cạnh hắn là ai." Phan Nghiễm Sinh tức nghẹn nói, hắn không tin là không tìm được việc có thể uy hiếp Cố Trì Tây.

Cố Trì Tây lái xe đưa Tùng San về trường học cổng lớn, dọc theo đường đi hai người đều không nói gì. hắn đậu xe xong, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô bé con, hắn biết lúc này nói thêm gì nữa cũng đều sai.

Tùng San cỡi giây an toàn ra, vẫn không nói lời nào, cô lo lắng nhiều lời một câu đều sẽ bị hắn biến thành một cái cớ.

cô đã rất rõ ràng thực lực của kẻ địch mạnh hơn nhiều, cô cũng phát hiện bất luận cô nói cái gì cũng đồng nghĩa với việc cho hắn cơ hội quấn lấy cô không buông. Cho nên biện pháp tốt nhất chính là im lặng.

cô mở cửa xe ra, một chân bước ra ngoài, chợt nghe được Cố Trì Tây nói: "San San, chờ đã."

Sau lưng cô căng thẳng, cô chỉ biết hắn sẽ không dễ dàng thả cô đi như vậy.

Cố Trì Tây đi xuống xe, mở ra cửa xe ở băng ghế sau, lấy ra một cái hộp đưa cho cô, "Cái này em cầm đi."

Tùng San nhìn chữ trên hộp, là laptop đời mới nhất, kiểu dáng mạ bạc thời thượng,chính là cái mà bây giờ rất hay được quảng cáo trên TV.

"Chú làm vậy là sao?" Tùng San hỏi.

"Cố Lâm Lâm làm hư máy vi tính của em mà, cái này coi như là tôi thay nó đền cho em." Cố Trì Tây nói thực bình thản.

Tùng San suy nghĩ một hồi, lẽ ra Cố Lâm Lâm lấy chai nước làm máy tính của cô bị hư thì ba Cố Lâm Lâm đền cho cô cái khác là bình thường, nhưng cái máy này vừa mắc vừa cao cấp hơn cái máy của cô không biết bao nhiêu lần, nghĩ đến nhận thứ như vậy khiến cô chùn tay.

Huống chi, người đền cái máy này cho cô là Cố Trì Tây.

cô bỗng nhiên bắt đầu nghi hoặc, "Làm sao chú biết máy tính của tôi bị Lâm Lâm làm hư rồi?"

Cố Trì Tây cười cười, "Cái này không quan trọng. Hôm nay tôi đến trường tìm em, vốn chính là muốn đền em cái này."

Tùng San đem cái hộp kia giao cho hắn, "Cái laptop bị hư kia của tôi không nhiều tiền như cái này, cái máy này của chú quá đắt tiền."

Cố Trì Tây nở nụ cười, không nhận lại cái hộp, xoa xoa tóc cô, "San San, không cần so đo những thứ này với tôi. Tôi biết em phẩm chất thanh cao không vì tiền mà thay đổi bản thân. Chẳng qua đây là thứ mà tôi đền cho em, em nên được lại không nhận, tôi chỉ có thể hoài nghi là trong lòng em đối với tôi có ý gì khác."

Tùng San: "..."

Cố Trì Tây xoay người mở cửa xe, ở ngăn kéo trong xe lấy ra một chiếc di động, nhét vào túi của cô, "Chiếc di động này em cũng cầm đi, để phòng ngừa vạn nhất, nếu lần sau Cố Lâm Lâm lại tìm em gây phiền toái thì dùng cái này gọi cho tôi, tôi thay em dạy dỗ nó."

Tùng San nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Vẫn là chú đừng gây thêm thù oán cho tôi, nhanh chóng giải thích rõ cho Cố Lâm Lâm đi."

Cố Trì Tây nhướn mày, "Giải thích cái gì?"

Tùng San trừng hắn, "Đương nhiên là giải thích quan hệ của hai chúng ta, nói cho cô ta biết chúng ta không phải như cô ta nghĩ."

Cố Trì Tây nở nụ cười: "Vậy giữa chúng ta là gì? Chúng ta có quan hệ như thế nào?"

Tùng San thiếu chút nữa hộc máu, tại sao lại bị hắn vòng tới đề tài này rồi!

Cố Trì Tây nhìn cô tức giận híp mắt, cười càng sâu, "San San, không cần lừa mình dối người. Tôi đã nói qua , tôi thích em, đây là sự thật, nếu em thật sự muốn tôi đi giải thích với Lâm Lâm,tôi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật nói cho nó biết tôi thích em. Về phần quan hệ của chúng ta, nó cũng đã biết rồi sao có thể nói là chúng ta không có quan hệ gì? Dù cho tôi có nói với nó hai ta không có gì, em cảm thấy nó sẽ tin sao?"

Tùng San cảm thấy trước mắt tối đen, một trận lửa giận bùng lân trong lòng, cô hận không thể đem cái hộp đựng laptop trên tay đập vào người hắn sau đó xoay người rời đi.

"Em đừng vội, hãy nghe tôi nói. Tôi đã đồng ý sẽ không ép buộc em, đương nhiên tôi cũng sẽ không để Lâm Lâm hàng ngày đến quấy rối em. Cho nên hiện tại biện pháp tốt nhất, cũng chỉ có một." Cố Trì Tây nói tiếp.

"Là gì?" Tùng San hỏi.

Cố Trì Tây cười một thoáng, "Chúng ta làm bạn tốt, như vậy quan hệ sẽ rõ ràng hơn, tôi cũng có thể trực tiếp cảnh cáo Lâm Lâm rằng chúng ta là bạn tốt không phải người yêu, như vậy nó sẽ không gây chuyện với em nữa."

Tùng San thở dài, loại cảm giác bị buộc tới đường cùng này, thật là...

Cuối cùng vẫn là cô bất đắc dĩ gật đầu, "Được, bất quá chú phải đồng ý tôi, chúng ta làm bạn tốt, chỉ có thể là bạn tốt. Chú phải cam đoan tuyệt đối sẽ không làm bất cứ việc gì vượt quá quy củ với tôi, chỉ cần chú làm việc gì vượt quá ranh giới tình bạn chúng ta lập tức tuyệt giao."

Cố Trì Tây sảng khoái đồng ý, "Được, em yên tâm đi."