Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 26-2: Kinh hãi tỉnh mộng, khi trường hoằng hóa bích(*) (2)



Nhị ca đã dùng chữ ‘cũng’. Vậy người phụ nữ mà trước kia Nhị ca không nỡ làm lỡ giở là ai chứ?

Thực ra Nhị ca dung mạo tuấn tú, tấm lòng bao dung, thông minh cơ trí, chodù hai chân tàn phế thì cũng đã sao? Nhị ca vẫn cứ khiến cho biết baothiếu nữ phải nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tình cảm.

Chỉ làngười thông minh đến mấy, khi gặp phải chữ ‘tình’ cũng mấy ai được tỉnhtáo? Còn ta đương nhiên cũng không tránh khỏi mơ hồ. Ta không những từchối Tư Đồ Lăng, thậm chí ngay chính thứ đồ mà bản thân để đâu cũngchẳng thể nào tìm thấy.

Mở bức tranh vừa bị Tư Đồ Lăng vò nát ra, lúc cất nó vào giá sách, ta đột nhiên phát hiện bức tranh mà buổi sánghôm trước Thuần Vu Vọng vẽ cho ta dường như đã biến mất.

Ta nhớrõ ràng ngài không hề mang nó theo, sau khi ngài rời đi, ta còn đíchthân cuộn nó vào, đặt trên mặt bàn mà. Có lẽ nào bức tranh này cũng đãbị Tư Đồ Lăng nhìn thấy, nhất thời phẫn nộ xé tan rồi? Thế nhưng trongcăn phòng này, ta chẳng hề tìm thấy bất cứ mảnh giấy vụn nào cả…

Ngày hôm sau, phủ Nam An Hầu sai người mang sang một bức thư, lúc mở ra đọc, bên trong chính là hôn thư và giao kết thoả thuận hôn sự của ta và TưĐồ Lăng do phụ thân ta và Hạ Vương viết, ngoài ra không còn bất cứ thứgì khác. Còn ta chẳng những cần thoái hoàn lại hôn thư và giao kết màcòn phải trả lại hết lễ vật làm tin năm đó.

Ta làm sao biết đượcnăm đó nhà họ đã đưa những thứ gì sang làm tín vật, ngay cả hôn thư làdo Tần Triệt giữ. Lúc hỏi Tần Triệt, Nhị ca liền nói rằng không biết đãđể những thứ này ở chiếc hòm nào, đợi khi nào rảnh rỗi mới lật ra tìmđược.

Mấy ngày gần đây Nhị ca đều chú tâm chuẩn bị hôn sự cho ta, nếu đã huỷ bỏ thì chẳng phải sẽ rảnh rỗi sao? Ta biết Nhị ca vô cùngbất mãn khi ta quyết định huỷ bỏ hôn sự này, nên cũng để mặc Nhị cakhông nói thêm gì nữa.

Nghĩ đến trước đó, phủ Nam An Hầu rầm rộhân hoan chuẩn bị hôn lễ, trong lòng ta cảm thấy tội cùng bất an, đặcbiệt sai người đi nghe ngóng tình hình bên Tư Đồ Lăng.

Sau khi trả lại hôn thư, ngài liền nhập cung diện thánh, chắc chắn là muốn trình bày rõ chuyện này, rồi dẫn người xuất thành.

Không ngờ ngài nói rằng tình hình biên giới Nhuế Lương gần đây bất an, giặcNhu Nhiên lại bắt đầu khiêu khích, ngài không còn tâm trạng thành lậpgia thất, xin thánh chỉ đi tuần tra tình hình biên phòng. Nơi ngài đếnchính là biên giới Nhuế Lương.

Có lẽ ta cũng nên quay về quândoanh của quân đội Tần gia, trước tiên phải thao diễn binh mã, để chuẩnbị ứng chiến với bọn giặc Nhu Nhiên.

Hai người một Nam một Bắcnhư vậy, chia cách rất xa, có lẽ cả hai chúng ta đều có thể bình tĩnhtrở lại. Ta cũng mong ngài nhanh chóng có thể gặp được một người phụ nữa mà đôi bên cùng có tình cảm sâu sắc với nhau.

Hôm nay, đúng lúcđang đắn đo liệu có nên đi thỉnh chỉ không, thì trong cung truyền tớichiếu thư của Hoàng Đế, nói rằng Tần Đức Phi bệnh nặng, đang thoi thóphấp hối, sai ta vào cung gặp người lần cuối.

Tin tức vừa truyền tới, trên dưới Tần gia đều vô cùng hỗn loạn, tiếng khóc ỉ ôi vang lên khắp chốn.

Ta vừa cảm thấy bi thương, lại vừa tột cùng kinh ngạc. Từ khi quay về, côcô đích thực ốm bệnh liên miên, thế nhưng lần trước người còn kể cho tamối tình giữa người và Tư Đồ Tử Diễn, tuy rằng bệnh tình có tái phát,thế nhưng đã đỡ hơn nhiều. Người còn định đích thân xuất cung để tớiviếng tế Kỳ Dương Vương, đoán chắc người phải giữ gìn sức khoẻ, làm saođột nhiên bệnh tình lại nghiêm trọng như vậy?

Thế nhưng, ngườiđến truyền chỉ lại chính là đại thái giám Lý Quảng Đức, thân tín củaHoàng Đế Đại Nhuế, chuyện tày đình như vậy, tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được.

Ta vội vã thay đổi y phục, đi theo Lý Quảng Đức rakhỏi phủ. Lúc ngồi lên trên ngựa, ta liền đưa lời hỏi han cặn kẽ “Lýcông công, cô cô ta bệnh nặng là tin tức từ lúc nào? Mấy hôm trước người vẫn còn thưởng cho ta vài món đồ, tại sao đột nhiên lại thành như vậychứ?”

Lý Quảng Đức liền đáp “Đúng vậy thưa tướng quân, nghe nóihai hôm trước người vẫn còn dạo chơi trong ngự hoa viên, thưởng hoa cơ,thế mà đột nhiên bệnh tình lại trở nặng. Có lẽ do hôm đó ra ngoài thưởng hoa bị trúng gió, cảm lạnh, cơ thể người bệnh tật lâu ngày yếu đuối,nhất thời không thể nào chống chọi lại được.”

Nghe Lý công côngnói cũng có mấy phần đạo lý. Chỉ là nếu đã bị nhiễm lạnh từ hai ngàytrước, đáng lẽ bệnh tình phải trở nặng từ hôm qua. Hiện nay người cũngđâu còn bị giam lỏng, tại sao cung nữ hầu hạ bên cạnh không hề truyềntin về?

Trong lòng ta ngơ ngẩn, lần quất roi cho ngựa phi thậtnhanh. Lý Quảng Đức đang ngồi trên chiếc kiệu bốn người khiêng, vừa thôi thúc kiệu phu nhanh chóng đuổi theo, lại vừa thét lớn “Tần tướng quân,hãy đi chậm một chút, đi chậm một chút, đi chậm một chút… Tiểu tổ tông,người hãy đợi lão nô với.”

Lúc ta phi ngựa tới hoàng cung, LýQuảng Đức đương nhiên là còn chưa tới kịp, thế nhưng đã có thái giámkhác đứng nghênh đón sẵn, lên tiếng chào hỏi “Tần tướng quân đã tới rồi, Đức phi nương nương ở tẩm cung vẫn không ngừng gọi tên húy của tướngquân đó.”

Ta không kịp suy nghĩ quá nhiều, liền xuống ngựa, nhanh chóng bước vào bên trong. Lúc này vẫn là thời tiết đầu hạ, dương liễuthướt tha rủ xuống, các loài hoa như mẫu đơn đều đang nở rộ, cả đườnghương thơm ngào ngạt. Ta đi rất nhanh, sau lưng đẫm đầy mồ hôi, thứhương thơm mãnh liệt như vậy ngược lại khiến ta cảm thấy không thoảimái. Lại thêm một đoạn nữa, ta đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bấtthường.

Ta liền đi chậm lại rồi còn gọi tên tiểu thái giám dẫn dường “Đây không phải đường dẫn tới cung Dao Hoa mà.”

Tiểu thái giám liền đáp “Hiện nay Đức Phi nương nương không còn ở cung Dao Hoa nữa.”

“Vậy người đang ở nơi nào?”

Tiểu thái giám liếc nhìn phía trước rồi nói “Đức Phi nương nương đột nhiênbị tái phát bệnh cũ khi sang nói chuyện cùng Dương thái phi, lúc đó thái phi liền cho truyền gọi thái y. Thái y nói bệnh tình của Đức Phi nươngnương quá nguy cấp, không tiện di chuyển, cho nên, tạm thời người vẫnđang ở bên tẩm cung của Dương thái phi.”

Dương thái phi là phi tử của tiên đế, địa vị tuy rằng cao quý, thế nhưng chỗ ở lại hẻo lánh,cách rất xa điện Vũ Anh, cung Vị Ương, cung Dao Hoa… Nhìn kỹ lại conđường đang đi, đích thực là đang dẫn tới tẩm cung mà Dương thái phi đang ở.

Thế nhưng lúc nãy Lý Quảng Đức rõ ràng nói rằng, cô cô haingày trước đã bị trúng gió ở ngự hoa viên, lúc quay về cung Dao Hoa mớibị phát bệnh, tại sao giờ lại biến thành lúc sang nói chuyện với Dươngthái phi, bệnh tình đột phát?

Ta biết rõ không thoả đáng, liềndừng bước lên tiếng “Hiện nay Hoàng thượng đang ở điện Vũ Anh đúngkhông? Vừa hay ta cũng nhận được quân tình gấp từ phía biên quan, đangmuốn tới bẩm cáo cùng Hoàng thượng. Quân tình lớn hơn trời, ta vẫn nêntới gặp Hoàng thượng trước.”

Tiểu thái giám vội vã ngăn lại “Vậy thì cũng không hề vội trong một lúc…. Đức Phi nương nương sắp sửa không qua nổi rồi.”

Ta chẳng buồn bận tâm, liền quay đầu đi theo đường tắt về phía điện VũAnh. Tiểu thái giám vội vã gọi gấp từ phía sau “Tần tướng quân. Tầntướng quân. Không xong rồi, Tần tướng quân đã bỏ chạy.”

Lời nóicủa hắn rõ ràng không phải muốn gọi ta lại, mà đang thông báo cho một ai đó. Nhất định là có người đã nghĩ ra kế hoạch lần này để ám toán ta,đồng thời đa phần là giấu giếm Hoàng Đế Đại Nhuế, Tư Đồ Hoán mà hành sự.

Phía ngoài cửa bán nguyệt phía trước, chính là cung điện mà chúng phi tầncủa Hoàng Đế Đại Nhuế đang ở, thấp thoáng thấy bóng cung nữ đi lại. Tađang đoán xem những người đó chắc hẳn không dám hành sự tại đây, bênngoài tường đã truyền lại tiếng bước chân tạp loạn kèm theo tiếng áogiáp vang lên.

Ta vội vã dừng bước, nắm chắc thanh kiếm bên thắtlưng. Một đội binh mã ăn mặc chỉnh tề xông vào nhanh chóng, chặn ngaytrước mặt ta.

Ta lạnh lùng liếc nhìn, rồi nói cùng tên dẫn đầu“Đây là quy định từ lúc nào đây, người của doanh trại Thần Vũ cũng cóthể nhập hoàng cung sao?”

Người dẫn đầu chính là tướng quân ThầnVũ đáng lẽ đang cầm quân đóng trại ở đại doanh phía Đông Nam thành, đâycũng là tâm phúc của Đoan Mộc Thanh Thành. Và người có thể tự do ra vàohoàng cung, vốn dĩ chỉ có ngự lâm quân do đích thân Hoàng Đế Đại Nhuếthống lĩnh mà thôi.

Cho dù là ngự lâm quân, nếu không có chiếudụ, cũng chỉ có thể tuần thị ở bên ngoài hoàng thành, không có chuyện gì không được vào cung, huống hồ là người của doanh trại Thần Vũ?

Ta lại càng khẳng định được có người mượn danh nghĩa của Hoàng Đế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán hành sự, thế nhưng tâm phúc của ngài là thái giám Lý QuảngĐức lại tham dự vào vụ này, còn người của doanh trại Thần Vũ cũng nhậpcung, đây dường như đang ám chỉ điều gì đó…

Phong hiệu của tướngquân Thần Vũ và tường quân Chiếu Vũ chỉ khác nhau có một chữ, nhưng địavị và thực quyền lại cách nhau xa tắp, hàng ngày nhìn thấy ta, hắn chỉcòn biết cúi đầu hành lễ. Lúc này nghe ta trách hỏi, cũng do dự một hồi, sau đó mới hỏi “Tần tướng quân, mạt tướng chỉ đang phụng mệnh hành sự,xin mời tướng quân theo mạt tướng đi một chuyến.”

Ta cười nhạtnói “Ăn bổng lộc của vua phải làm việc trung thành với vua. Ngươi dámtuân theo mệnh lệnh của họ Đoan Mộc, chẳng thèm đặt Hoàng thượng trongmắt hay sao? Dẫn binh nhập hoàng cung, rốt cuộc là định gây tội phạmthượng gì?”

Tướng quân Thần Vũ trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn nói“Tần tướng quân tự mình đã làm chuyện khi quân phản quốc, sao còn tráchta bất nghĩa?”

“Nếu ta thực sự khi quân phản quốc, một đạo chỉ ýcủa thánh thượng, Tần Vãn ta sẽ đích thân thúc thủ chịu trói, cần gìphải dùng nhiều binh lính như vậy, lại còn làm chuyện đại nghịch bấtđạo, giả truyền thánh chỉ, dụ ta nhập cung?”

Tướng quân Thần Vũchưa kịp trả lời, phía sau lưng ta đã truyền lại giọng nói của một người đàn ông trung niên “Đừng có nghe theo lời nói hàm hồ của tên loạn thầntặc tử này, Trương Lâm còn không mau bắt hắn lại?”

Quay đầu lại,ta đã thấy huynh trưởng của Hoàng hậu Đoan Mộc, Bình An Hầu Đoan MộcThanh Thành dẫn theo thị vệ nhanh chóng xông tới, định chặt đứt dườnglui của ta.

Ta liền lớn tiếng thét “Đoan Mộc Thanh Thành, Tần gia là tướng môn nhiều đời, cả tộc trung liệt, ngài dám hãm hại trunglương, mưu đồ bất chính? Ta muốn đích thân diện thánh vạch tội củangài.”

Đoan Mộc Thanh Thành lạnh lùng bật cười nói “Tần Vãn, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn cơ hội đó sao?”

Hắn giơ tay lên “Tần Vãn cấu kết Nam Lương, bán rẻ Đại Nhuế, chứng cứ đã đầy đủ, hãy bắt hắn lại cho ta.”

Bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, ta vội vàng xuất hành, thậm chí còn bỏ lạiđám tuỳ tùng ở phía sau, lúc này một thân một mình, biết trước hôm naykhó tránh được kiếp nạn, giải thích nhiều như vậy, chẳng qua mong rằngxung quanh có cung nhân âm thầm theo dõi có thể nhanh chóng truyền tintức ra ngoài, để gọi cứu binh tới.

Người của doanh trại Thần Vũđã vây chặt lấy ta, lại có cả những cao thủ đi theo cạnh bên Đoan MộcThanh Thành mang theo vũ khí sắc nhọn tiến tới…

Luận mưu lược,luận võ nghệ, ta tuyệt đối không kém cỏi bất cứ kẻ nào có mặt tại đây.Thế nhưng một người khó chống chọi lại đám đông, huống hồ xung quanh talúc này có đến mấy chục cao thủ. Ánh sáng của thanh kiếm Thừa Ảnh sầmxuống, nhanh chóng bị nhấn chìm trong vô số các ánh đao ánh kiếm chóilóa xung quanh.

Phía sau trúng đao, phần vai trúng kiếm, bàn taytrúng kích. Kiếm Thừa Ảnh đã bị rơi xuống, đầu ta lại bị tấn công mãnhliệt, trước mắt nhanh chóng tối đen.

Vào lúc thần trí sắp sửa mất đi, ta đột nhiên hiểu rằng tại sao bọn họ dám quyết đoán hạ thủ trướcta như vậy. Tần gia thoái hôn, Tư Đồ Lăng lại đang rời khỏi khinh thành, muốn cứu vãn cũng không kịp. Cho dù ngài còn đang ở Bắc Đô, sau khithoái hôn, vẫn còn tức giận nên chưa chắc đã ứng cứu. Trước kia ngài yêu thương, bảo vệ ta bao nhiêu thì bây giờ lại càng căm hận, tức giận bấynhiêu. Ngày cả ngài cũng không chịu cứu ta, thì còn ai có thể cứu tađược nữa?

Và cả… Tần gia nữa. Điều may mắn duy nhất chính là Tương Tư đã bình an rời khỏi đây rồi…

Phần đầu đột nhiên lạnh giá, lúc vết thương nhói đau bừng tỉnh, ta khẽ rênlên một tiếng, đã cảm thấy tay chân bị trói chặt lại, không thể nào động đậy được nữa.

Miễn cưỡng mở mắt ra, ta thấy Du Cánh Minh mặc bộ y phục oai phong lẫm liệt đang ngồi trước mặt. Bên cạnh hắn có rất nhiềunha sai, tất cả đều là những tên đàn ông tráng kiện, khoẻ mạnh.

Đưa mắt nhìn ra xung quanh, ta thấy có rất nhiều hình cụ, bức tường ẩm ướtbẩn thỉu, mặt đất vẫn còn loang lổ vết máu, hôi thối bốc mùi.

Mái tóc của ta xõa xượi từ bao giờ không biết, khi xô nước lạnh dội lênđầu, ta thấy tỉnh táo hơn nhiều, nhưng cả người ướt sũng, nước nhỏ tongtỏng không ngừng. Khi nước lướt qua vết thương, liền biến thành màu đỏtươi, thấm bẩn vào y phục, từ từ tạo thành những mảng nước màu đỏ loanglổ dưới chân.

Ta than dài rồi nói “Làm phiền Du Thừa tướng đíchthân tới phòng tra tấn bẩn thỉu thế này, thật sự đã làm vấy bẩn tấm thân ngàn vàng của ngài rồi”

Du Cánh Minh mỉm cười nói “Tần tướngquân quả nhiên không phải người tầm thường. Thật không ngờ một phường nữ lưu mà cũng có thể được phong hầu bái tướng, bước vào triều đình. Cóthể thấy được Hoàng thượng trước kia đã khoan dung đến độ nào mới chophép chuyện nghịch đảo càn khôn này diễn ra. Lẽ nào Đại Nhuế chúng tathực sự không còn người nữa rồi sao?”

Ta bật cười đáp “Nếu ĐạiNhuế có người, làm sao lại để cho loại người như Du Thừa tướng được ngồi lên địa vị của một Thừa tướng chứ? Nếu Đại Nhuế thực sự có người, làmsao lại để cho đường đường một vị tướng gia xuất hiện trong mật thất,khảo hình một nữ lưu chứ?”

Du Cánh Minh không hề tức giận, liền gõ lên mặt bàn “Tần Vãn, đến tận lúc này rồi, người còn định xảo biện hay sao?”

Ta ngẩng đầu, hất đám tóc ướt sũng nước sang một bên, nói “Tần Vãn tuyrằng chỉ là phường nữ lưu, nhưng cũng là một võ tướng, miệng mồm dù cóxảo biện đến đâu cũng chẳng thế sánh bằng Du Thừa tướng.”

Trongtriều đình không ai không biết Du Cánh Minh khoa khảo nửa đời khôngtrúng, sau này do quen Đoan Mộc Thanh Thành, liền đến làm môn khách, sau cùng dựa vào ba tấc lưỡi mà được Đoan Mộc Thanh Thành yêu thích, khôngnhững trở thành đương khoa trạng nguyên mà sau đó còn gặp được nhiềunâng đỡ, càng lúc càng cao lên, cho tới tận chức Thừa tướng.

Đáng tiếc hắn xuất thân bần hàn, tuy rằng dựa vào nhà Đoan Mộc leo lên đượcđịa vị cao, những con cháu tông thất, công hầu thế gia trong triều đình, ngoài mặt còn khá khách khí, sau lưng có mấy người thực sự kính trọnghắn đâu?

Ta đưa lời châm trích thẳng thắn, sắc mặt hắn bắt đầukhó coi, đập mạnh tay xuống bàn quát “Tần Vãn, người cho rằng hiện nayngươi vẫn còn là Đại tướng quân Chiếu Vũ oai danh hiển hách của Đại Nhuế hay sao? Ngươi đã cấu kết tư tình cùng Chẩn Vương Nam Lương, mưu hạicông chúa, lại còn âm thầm liên hệ cùng Binh bộ Thượng thư của NamLương, báo sai quân tình với Nhu Nhiên, khiến cho quân đội Đại Nhuế phải di chuyển về phía Bắc, cố tình tạo thời cơ cho Nam Lương tấn công biêngiới. Con người ngươi nham hiểm độc ác, dụng tâm gian trá, đã phụ tấmtình mà thánh thượng đã dành cho Tần gia nhiều đời.”

Ta cười đáp“Định vu oan giá hoạ, thì ngài có gì phải nề hà? Nếu ta thực sự có tội,xin hãy đưa ra thánh chỉ do đích thân thánh thượng ngự bút đề ra. Nếuthánh thượng muốn Tần Vãn này chết, Tần Vãn sẽ không từ.”

HoàngĐế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán là một người luôn niệm tình xưa nghĩa cũ, hành sự nhân từ mềm mỏng, cho dù trong lòng hoài nghi, cũng quyết không bao giờ đối xử bạc bẽo với Tần gia như vậy. Nhà Đoan Mộc dám hành động ngangnhiên, ta nghi ngờ trong hoàng cung đã xảy ra đại sự. Tư Đồ Hoán nếu vẫn còn khống chế đại cục, nhất định sẽ không để cho sự việc này xảy ra.

Du Cánh Minh lại cười nhạt nói “Chứng cứ vững chắc, cho dù Hoàng thượngnhất thời không có thời gian rảnh để xử lý ngươi, ngươi cũng đừng hòngtrốn tội. Bản Thừa tướng khuyên ngươi hãy biết điều đôi chút, nhanhchóng khai hết các hành vi thông địch mãi quốc của ngươi khi câu kết với Nam Lương, để tránh khỏi nỗi đau xác thịt.”

Ta nhắm mắt nói“Trước giờ ta đều ở phương Bắc chống giặc Nhu Nhiên, mùa đông năm ngoáimới tới Nam Lương lần đầu, ngoài việc bị giam lỏng hơn ba tháng trời,sau đó được Thái tử Điện hạ giải cứu, đã bao giờ câu kết cùng Nam Lươngchứ? Nếu ngài không tin, cứ việc đi hỏi Thái tử Điện hạ.”

Tuyrằng chẳng thấy ánh sáng mặt trời, ta đoán chắc mình đã bị hôn mê mộtthời gian khá dài, Tư Đồ Vĩnh nhất định đã biết việc ta bị bắt giữ. MộtThái tử Điện hạ lúc nào cũng chịu sự kìm kẹp, khống chế của Hoàng hậuĐoan Mộc như ngài, hơn nữa còn liên quan tới tính mạng, địa vị của bảnthân, cho dù muốn tới giải cứu, e là cũng lực bất tòng tâm. Thế nhưngnếu Du Cánh Minh tìm ngài đòi chứng cứ, ngài chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ ta.

Đường nhiên, Du Cánh Minh một lòng muốn định ta đại tội diệt môn, tuyệt đối không bao giờ làm chuyện tự bê đá đập chân mình.

Hắn cười nhạt nói “Cần gì phải hỏi Thái tử Điện hạ. Hiện nay, ta đã cóchứng cứ xác thực do đích thân công chúa Thường Hy cung cấp, ngươi khicòn ở Nam Lương đã câu kết tư tình cùng Chẩn Vương Thuần Vu Vong, kẻ hầu người hạ trên dưới phủ Chẩn Vương không ai không biết. Còn vị tiểu quận chúa trong phủ Chẩn vương kia gọi ngươi là mẫu thân… Hôm trước trongTần phủ có xuất hiện một cô bé gái, cũng gọi ngươi là mẫu thân, côngchúa Thường Hy vừa nhìn là nhận ra, đó chính là nghiệt chủng của ChẩnVương. Tần Vãn, ngươi hãy khai mau, có chuyện này không?”

Công chúa Thường Hy…

Ta mỉm cười khốn khổ “Ta đích thực rất có duyên với cô bé gái đó, nên đãcướp cô bé về đây. Nếu ta bị kết tội vì đã từng tiếp xúc cùng ChẩnVương, vậy thì công chúa Thường Hy cũng từng như vậy, không biết nên xét công chúa tội gì?”

“To gan. Ngươi dám hủy hoại thanh danh của công chúa sao?”

Ta bật cười lớn tiếng “Thanh danh? Công chúa dám nhấn bước vào vòng xoáytội ác đáng sợ này, lại còn dám nói đến hai từ thanh danh? Du Thừatướng, hôm nay ngài ngồi trong mật thất này, liệu có còn thanh danh haykhông?”

Hắn ‘hưm’ một tiếng, đưa tay ra trước ngực nói “Ta thânlà Thừa tướng đương triều, đương nhiên là tận trung báo quốc, diệt trừnghịch tặc mãi quốc, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi…”

Cổ họng ta khó chịu, nhanh chóng nôn một ngụm máu tươi.

Hắn lập tức biến sắc, phẫn nộ quát lớn “Ngươi còn định chối tội? Hiện nayđã có lời chứng cùng vật chứng từ công chúa Thường Hy, xem ngươi còn xảo biện được không?”

Hắn liền giơ tay ra hiệu, có người liền bê một chiếc khay tới, bên trong có đựng một bức tranh và một cây trâm dài.Bức tranh mở ra chính là bức tranh bị mất trong thư phòng của ta hômtrước.

Còn nhớ lúc đó Thuần Vu Vọng chỉ vẻ đúng chân dung của ta, không hề đề tên tuổi, bởi vậy ta cũng không hề sợ hãi, tiện tay để luôn trên mặt bàn thư phòng. Hôm đó không thấy, ta chỉ đoán là do Tư Đồ Lăng nhất thời phẫn nộ xé tan, thì ra chính là công chúa Thường Hy nhân lúcta nói chuyện cùng Tư Đồ Vĩnh đã âm thầm trộm mất rồi lặng lẽ ám toán.

Thế nhưng nhìn kỹ, trên bức tranh đó đã có thêm vài câu từ.

Du Cánh Minh chỉ vào mấy câu từ đó rồi nói “Hai câu từ ‘Khói ám liễu mịtmùng, mái tóc huyền buông xoã. Dù cả đời phiêu bạt, nay nguyện vui cùngngười.’ Chính là do ngươi đề đúng không? Còn hai câu từ ‘Đôi phỉ thuýlong lanh, đôi uyên ương quấn quít. Uyển chuyển không đạt được, quay lại giường quân vương.’ Là do Chẩn Vương đề đúng không? Nét bút của ngươita không nói thêm, có quá nhiều người đã từng nhìn thấy. Chẩn Vương tàinăng xuất chúng, cầm kì thi hoạ món nào cũng giỏi, nên cũng có mấy bứctự đã lưu truyền sang nước Nhuế. Đem ra so sánh, đích thực là lời đề của hai người các người không có gì sai sót.

Nhìn xem các ngươi đềulà những kẻ xuất thân cao quý, không ngờ một người đê tiện bỉ ổi, thôngđịch mãi quốc, một kẻ tham lam mỹ sắc, còn dám tự xưng là quân vương.Xem ra Chẩn Vương này cũng không phải là kẻ an phận, nên mới liên thủvới ngươi, một Nam một Bắc ý đồ chiếm lĩnh giang sơn Nam Lương, rồingươi cũng nghĩ cách hai tay dâng Đại Nhuế cho hắn luôn, đúng không?”

Ta nghe vậy không khỏi than dài “Du Thừa tướng, ngài nhất định phải đinghe ngóng, Tần Vãn ta xưa nay chỉ đọc binh thư, không đọc thơ văn. Chongười đi mô phỏng nét chữ của ta đã đành, hà tất phải làm mấy câu từ như vậy, khiến cho những người hiểu thấu con người ta, đều biết rõ đây làmột kế vu oan giá họa trung thần.”

Du Cánh Minh mỉm cười nói“Đáng tiếc, bản Thừa Tướng xưa nay nghe nói Tần Vãn tướng quân giỏi văngiỏi võ, tài trí hơn người, hoàn toàn khác xa so với những kẻ võ phu tầm thường, một hai câu thơ câu từ đoán chắc cũng không hề khó khăn vớitướng quân.”

Hắn lại cầm chiếc trâm ngọc lên rồi nói “Chiếc trâmnày đã được tìm thấy khi vào tra xét Tần gia, dưới đuôi trâm có khắc hoa văn đặc biệt, là dấu tích của hoàng thất Nam Lương. Có người nhận rađây chính là chiếc trâm ngọc mà Hiếu Văn Đế Nam Lương đã tặng cho cáchoàng tử vào sinh nhật lần thứ năm mươi của mình. Ngày nay chiếc trâmngọc này của Chẩn Vương, tại sao lại lưu lạc tới tận Đại Nhuế chứ?”

Chiếc trâm ngọc đó là do hôm trước khi không có trâm dùng, ta tiện tay lấycủa Thuần Vu Vọng, thật không ngờ nó lại có lai lịch như vậy.

Khi ta liếc về phía chiếc trâm ngọc đó, liền đoán ngay được Tần gia đã xảyra chuyện, nghe hắn nói vậy, lại càng khẳng định Tần gia nhất định đã bị người ta lục soát, lúc này Nhị ca, Nhị tẩu cùng đệ đệ, các cháu đoánchắc cũng đang bị giam giữ trong lao tù giống ta.

Tổ đã tan tác,sao còn trứng lành? Đây cũng là điều nằm trong dự liệu. Nếu ta bị lật đổ hoàn toàn, chỉ e toàn thể gia tộc Tần gia cũng phải gánh họa sát thân.