Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 25-1: Đừng tương tư, thời gian hạnh phúc còn mờ ảo (1)



Gió thổi bên tai, trăng treo trên đầu, đột người nhiên có tiếng phụ nữ bật khóc trong hoang mang, sợ hãi.

Cảnh vật chuyển biến. Mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn ngập trời, nhuộm vàng cả núi đồi, cực kỳ rạng rỡ.

Nước thu lấp lánh, núi xuân bình đạm, một người phụ nữ khóc đến độ nước mắt, nước mũi đầm đìa, nhìn mà không xót thương.

Nàng chạy nhanh xuống con dốc phía dưới, xông về phía một người thiếu niêntuấn tú đang nằm dưới chân con dốc, lấy phần gấu tay áo màu hồng củamình lau máu tươi đang tuôn ra trên trán ngài.

“A Vọng, A Vọng.Vọng ca ca. Chàng mau tỉnh dậy đi, ta sẽ nghe lời chàng, chúng ta xuốngnúi luôn bây giờ... Vọng ca ca... Chàng đừng có dọa ta, ta không chophép chàng dọa ta đâu.”

Trên gấu tay áo có thêu bông hoa bách hợp tinh khiết, lúc này dần chuyển sang màu đỏ sẫm, lan nhanh, đẫm cả phầngấu tay áp nàng...

“A Vọng! A Vọng!”

Ta xông về phía người bị kiếm đâm xuyên qua người, hoảng hốt ôm lấy ngài. Tay chân nhẹ bẫng,hoàn toàn không có cảm giác đã ôm được một thân người vào lòng. Lúcngước mắt lên nhìn, hóa ra chỉ là một người giả bện từ cỏ, đang khoácbên ngoài y phục của Thuần Vu Vọng, thậm chí còn đội cả tóc giả, chỉ cóthanh trường kiếm và vết máu là thật thôi.

Ta còn chưa kịp định thần, phía sau đã truyền tới tiếng hô kinh hoàng của Thẩm Tiểu Phong “Cẩn thận.”

Bên tai truyền tới tiếng gió, một người đàn ông khoác áo phiêu dật, tay áophất phơ trong gió, bay ra từ phiến đá lớn gần đó, ôm chặt lấy ta.

Ngài liền nói “Vãn Vãn, ta không muốn dọa nàng. Ta chỉ sợ nàng sẽ gặp ácmộng, trong mộng thấy ta đã chết, sau đó lại khóc suốt cả một đêm. Ta sợ ta chết rồi, nàng cũng sẽ chết theo. Vãn Vãn, ta không dám chết.”

Ngài với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy, chẳng khác nào một hồ nướcxanh biếc, dịu dàng ôm trọn ta vào lòng. Trong lòng ta lúc nóng lúclạnh, tột cùng khó chịu, nhìn người đàn ông trước mặt, chết lặng ngườiđi. Ta đã nói với ngài những lời như vậy lúc nào chứ?

Ta đã từnghoang mang ôm lấy ngài như vậy rồi vừa khóc vừa nói “Ta chỉ toàn nằm mơ, trong mơ thấy chàng chết, gọi thế nào cũng chẳng tỉnh lại được.”

Ta thấm nước mắt vào áo ngài, ôm lấy cổ ngài rồi nói “Nếu chàng chết đi,ta chỉ có thể chết theo chàng. Cảm giác này thậm chí còn khó chịu hơn là cái chết.”

Mùi đàn hương thanh đạm mà quen thuộc thoang thoảngtrộn lẫn mùi hương thầm của hoa mai chẳng biết là toát ra từ người đànông này hay từ căn phòng gỗ của chúng ta và hoa mai bên ngoài phòng...

“Thuần Vu... Thuần Vu... Vọng?”

Ta như vừa ở trong mộng cảnh, trong đầu hiện lên những cảnh tượng hỗn loạn mà quen thuộc, đôi lúc lại trống rỗng, theo ý thức đưa tay ra, chạm lên khuôn mặt tuấn tú, nhanh nhã dưới ánh trăng của ngài.

Đáy mắtngài sáng chói, lệ quang long lanh, nhưng bờ môi mềm mại nhếch lên, đưatay vuốt nhẹ lên đôi má ta, nhẹ nhàng nói “Là ta, Vãn Vãn. Ta không saođâu, đừng khóc nữa...”

Ta đã khóc sao? Ta đưa tay, muốn sờ lênkhuôn mặt của mình, lại nắm được bàn tay của ngài. Ướt đẫm một mảng lớn. Tất cả đều xuất phát từ khóe mắt ta.

Ngài mỉm cười, đột nhiêncúi đầu, trao ta nụ hôn say đắm. Ta hoảng loạn, lúc đang định đẩy ngàira, liền chạm vào khuôn mặt ấm áp và khóe mắt ướt nhoẹt. Đôi mắt ướt lệkèm theo tiếng nấc nghẹn phát ra từ cổ họng của ngài, khiến ta đột nhiên như bị tan chảy, thân thể cứng đờ phút chốc mềm mại lại, ngay cả tráitim cũng vì thế mà yếu đuối.

Vòng tay ngài vẫn cứ vững chãi màquen thuộc... Ta chẳng thể phân rõ đây là cảm giác mê hoặc quen thuộc có được từ sau mấy tháng bị ép buộc ở cạnh bên ngài hay là bởi vì quá khứxa xôi trước đó đang trỗi dậy, điều khiển cả tâm trí của bản thân. Tachỉ biết ôm chặt lấy ngài đang hôn ta đắm đuối, đầu óc lúc này hỗn loạn, cũng chỉ biết mơ mơ màng màng đáp lại nụ hôn của ngài. Đôi môi giaohòa, tất cả mọi vui buồn, sướng khổ, lưu luyến, yêu thương đều cuộn vàodữ dội...

Khóe mắt lại càng ướt hơn trước, lệ tràn mí mắt, trượtxuống hai bên má, lại được ngài thận trọng dùng tay hứng lại, lau khô.Ta khẽ buông lỏng tay ra, đôi môi ta run rẩy, nhìn vào đôi mắt dịu hiềncủa ngài, chẳng thốt lên nổi một từ. Đôi mắt ngài như biết cười, tạothành một đường chỉ cong cong, rất giống với bộ dạng Tương Tư khi cười.

“Vãn Vãn.”

Ngài khẽ gọi, đôi chân ta nhẹ bẫng, ngài đã ôm qua thắt lưng bế bổng ta lên.

Trong lòng ta biết chắc là không thỏa đáng, thế nhưng cảm thấy tay chân mìnhlúc này như bị điểm huyệt, chẳng thể nào động đậy, cả thân người mềmoặt, dựa dẫm vào thân thể ngài.

Thế nhưng ta lại nghe tiếng ngàinói lớn “Cô nương Tiểu Phong, ta đưa tiểu thư nhà cô nương đi thămTương Tư, cô nương cũng đi theo nhé.”

Ta lúc này mới nhớ ra vẫncòn một người ngoài cuộc đang đứng tại đây, lúc vội vã quay lại, ThẩmTiểu Phong đã mắt mũi ngờ nghệch tựa vào lưng ngựa, đứng bên ngoài rừng. Đợi khi nghe Thuần Vu Vọng nói vậy, cả khuôn mặt nàng ta đỏ ửng, bộdạng lúng túng không biết phải làm gì.

Đừng nói là Tiểu Phong mắt mũi ngờ nghệch mà ngay chính bản thân ta cũng không thể ngờ được ta lại có lúc mềm yếu tựa vào người khác như lúc này.

Vào lúc đang định đẩy cánh tay của ngài ra, ngài liền cúi đầu nhìn ta, khuôn mặt tràn đầy vẻ sầu muộn “Tương Tư bị sợ hãi, từ nãy đến giờ khóc quấy liên hồi.”

Ta đương nhiên là không an tâm Tương Tư, liền hạ giọng nói “Mau buông ta ra, ta có thể tự đi được.”

Ngài không đáp, chỉ cúi đầu, lại hôn nhẹ lên môi ta.

Đường núi trập trùng, cao thấp bất thường, cả thân người ta cũng theo đó màlên lên xuống xuống, trong đầu là một khoảng hỗn loạn, rối như tơ vò.Những cảm giác vui vẻ và bi thương vụn vỡ chẳng biết từ đâu bùng lên,khiến ta cảm thấy nghi hoặc, đôi tay chẳng biết nên đặt nơi nào, đànhnắm chặt lấy phần y phục trước ngực ngài. Bầu trời lấp lánh đầy sao hiện lên trước mắt, lay động theo từng nhịp bước chân ngài.

Bắt đầutừ bao giờ, ngài cũng đã từng bế ta ta như vậy, lững thững, chậm rãibước đi, bước đi... bước tới khu rừng hoa mai nở rộ cả khoảng trời, tràn ngập mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ... Rốt cuộc là từ lúc nào, ta đãchẳng thể nhớ lại được nữa... Ta chỉ có thể khẳng định, là ngài, làngài, rõ ràng là ngài, đã từng khiến ta căng thẳng mà cũng an tâm tựavào lồng ngực như vậy, rồi từ từ tiến về phía trước.

Trước mắtlại tối đen,ta thậm chí chẳng nhìn thấy cả ánh sao khi nãy nữa, chỉ cóhương thơm thanh nhã của rừng cây lá vẫn lẩn khuất bên cánh mũi mà thôi. Được ngài bế trong vòng tay rắn chắc, sau đó nhẹ nhàng đặt vào một chỗ, hai tay ta theo ý thức sờ xuống, liền chạm vào một chiếc chăn mềm mại,êm ái.

Thần trí đột nhiên tỉnh táo, lúc ta định gắng gượng ngồidậy, đã cảm giác thấy bàn tay ngài đang ấn nhẹ lên đôi vai mình, sức vừa phải không mạnh mà cũng chẳng yếu, vừa đủ khiến ta không thể nào thoátkhỏi.

Tiếp đó, một viên minh châu được đặt trên bàn tay khác củangài. Ngài đặt nó lên đỉnh căn lều, như thể mở ra bức màn đêm tối. Ánhsáng nhẹ nhàng đổ từ từ, lặng lẽ chiếu rọi một góc thiên địa nhỏ bé. Tacó thể nhìn thấy được đôi mày trầm lắng và đôi mắt sáng của ngài, lúcnày trông ngài tuấn tú, khí chất hơn mọi khi nhiều lần.

Ta vôduyên vô cớ cảm thấy khí huyết rạo rực, cả cơ thể cũng giống như bị thứgì đó mê hoặc, chẳng tự khống chế nổi, chỉ còn biết tựa vào cơ thể ngài, thậm chí... cầu cứu.

Ta thậm chí còn cảm thấy, ta đã muốn làmnhư vậy từ rất lâu trước đó rồi. Thế nhưng trước giờ ta không phải làcon người xốc nổi như vậy. Ở Ly Sơn chúng ta đã có cuộc sống chẳng khácgì phu thê lâu như vậy, ta bất đắc dĩ phải tiếp nhận ngài, đồng thờitiếp nhận cả niềm vui, cảm giác sảng khoái mà ngài mang lại cho mình,nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, khát khao một người đàn ông từ tận đáy lòng.

Ta cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của ngài, miễn cưỡng tìm lại bình tĩnh, hạ giọng hỏi “Tương Tư đâu rồi?”

Ngài nắm lấy bàn tay ta, đặt lên phần ngực của mình rồi đáp “Nơi này.”

Ta chết lặng người đi. Còn ngài lại đặt tay lên trái tim của ta, mỉm cườidịu nhẹ chẳng biết là thương cảm hay là an ủi. Ngài buồn bã lên tiếng“Đã năm năm rồi. Ta vẫn còn nhớ, còn nàng đã quên. Thực sự không côngbằng, tương tư tại sao lại chỉ là chuyện của một mình ta?”

Ta kinh ngạc, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được nổi đau khổ của ngài mà bản thân trước kia chưa từng chịu đựng.

“Thế nhưng ta... hoàn toàn không phải...”

Ta cố gắngmuốn nói cho ngài và cả bản thân ta biết rằng, cái gì mới thựcsự là chân tướng trong trí nhớ của mình thì bàn tay ngài đặt trên tráitim ta đột nhiên chuyển hướng, linh động mà tà ác, dùng lực ấn vào chốyếu đuối nhất, thấy ta khẽ rên một tiếng, ngài ôm lấy ta vào lòng, bàntay hơi lạnh giá vội vã thâm nhập vào trong...

Ngọn lửa rạo rựcmà ta luôn cố gắng nén xuống bằng được đột nhiên bị khiêu khích, trongkhoảng khắc bốc cháy rừng rực. Cảm giác rạo rực đó khiến cho cả người ta ngất ngây, choáng váng, bất lực như thể say rượu mà lại như phiêu diêutrong gió, khẽ thốt lên một tiếng “A Vọng, đừng có như vậy.”

Động tác của ngài khựng lại, ngay sau đó, lại càng nhiệt tình hơn trước, đôi môi mềm mại cùng bàn tay tận hết khả năng để kiêu khích, chọc ghẹo. Mêhoặc, quyến rũ nhưng lại quyết không cho.

Ta không nhẫn nhịn được mà rên lên, cũng chẳng phân biệt ra rốt cuộc là vì ức chế hay đang tậnhưởng, còn bản thân rốt cuộc ở trên thiên đường hay dưới địa ngục.

“Vãn Vãn, nàng có biết không?” Giọng nói dịu dàng của ngài khẽ vang vang bên tai, từng từ, quyến rũ, khiến ta cảm thấy mê mẩn.

“Nàng là Doanh Doanh của ta, cũng là Vãn Vãn của ta.”

“Doanh Doanh, Vãn Vãn...”

Ta thì thầm lặp lại câu nói của ngài, lại nhìn vào tia sáng phát ra từviên minh châu, say đắm lay động cơ thể đang nằm dưới cơ thể ngài, chẳng biết được bản thân đang nói những gì nữa.

Ngài cũng chẳng bận tâm, lặng thầm nằm xuống cạnh bên ta.

Ngài ôm lấy chiếc eo của ta, thì thầm lên tiếng “Vãn Vãn, bệnh tình của ta chưa hồi phục, nàng chắc phải tốn thêm chút sức lực.”

Ngọn lửa rạo rực do ngài thổi bùng lên, giờ lại do đích thân ngài dập tắt.Ngài nghẹn ngào gọi tên, ôm ta sát vào người thật chặt, cứ như thể đangôm lấy vậtbáu quý giá nhất cuộc đời mình.

Lúc này, tia sáng củaviên minh châu trên đỉnh lều kia đã dần sầm xuống. Trời đã sáng rồi.Minh châu dù quý giá đến mấy thì cũng chẳng thể nào tranh sủng cùng nhật nguyệt.

Ta biết rằng bây giờ không phải là lúc lưu luyến chuyệnphong hoa tuyết nguyệt, có quá nhiều người và sự việc cần phải lo lắngvà chăm chút. Thế nhưng ta thực sự đã bị cơ thể ‘bệnh tật’ của ngài dàyvò đến độ chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ biết lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Trong mơ màng ta nghe thấy tiếng nói ngây ngô, ngọt ngào của Tương Tư, tráitim như đất cằn nhận được nguồn nước suối tinh khiết, ta đột nhiên bừngtỉnh.

Ánh nắng đang chiếu chói chang lên căn lều dày dặn của mộtnhà nông, tạo ra màu vàng ấm áp. Tương Tư đang đứng bên ngoài nắng ấmmỉm cười hân hoan hỏi Thuần Vu Vọng “Mẫu thân thực sự đã đến tìm chúngta. Người nhất định sẽ theo chúng ta quay về đúng không? Chúng ta vẫn sẽ ở trên Ly Sơn chứ? Vương phủ chẳng vui chút nào, hay là chúng ta cứ ởmãi trên Ly Sơn đi ạ. Con ngày nào cũng có thể đi tản bộ trong rừng maicùng mẫu thân.”

Lúc ta khoác áo xuống giường, lại nhận thấy chiếc yếm mặc trong không biết đã bị vứt đi đằng nào sau buổi thân mật tốiqua. Tay chân quờ quạng chỉnh trang lại y phục, lại nhìn thấy mái tócdài buông xõa trên vai, thế nhưng ta tìm kiếm trên chăn dưới gối mộthồi, chẳng thể nào tìm thấy chiếc trâm dài của mình nữa.

Rõ ràngta nhớ tối qua khi ngài bế ta lên chiếc giường này, ngài mới rút chiếctrâm cài tóc của ta ra, để mái tóc dài buông xuống.

Lúc đẩy cửara ngoài, ánh nắng quá đỗi chói chang xuyên thẳng vào mắt, ta có phầnchoáng váng. Còn dưới chân dường như đã có thứ bé nhỏ, hoạt bát nào đóđang xông lại, nắm chặt lấy vạt áo của ta rồi gọi hai tiếng “Mẫu thân.”

Cúi xuống, ta đã thấy Tương Tư đang ngước khuôn mặt bé xinh lên nhìn mình,trông dễ thương vô cùng, nụ cười ngây thơ trong sáng. Ta mỉm cười hạnhphúc bế cô bé lên, cô bé lại càng thêm nũng nịu, ôm lấy cô ta nói “Mẫuthân tốt nhất trên đời, mới nhanh vậy đã tìm được con với phụ vương...”

Ta âm thầm kêu khổ trong lòng. Bốn mắt nhìn nhau, ta đã phát hiện ra mìnhđang ở trong một nhà nông rất tầm thường, phòng tranh vách nứa, chiếcsân bình đạm, giản dị. Thẩm Tiểu Phong đang khom lưng chải lông chongựa, Thuần Vu Vọng vốn dĩ đang định nói gì đó với nàng ta, thấy ta bước ra ngoài, lại mỉm cười bước lại gần.

“Nàng đã tỉnh rồi?”

Ánh nắng chiếu lên khiến khuôn mặt ta nóng bừng, ta không dám nhìn thẳngvào ánh mắt sáng chói của ngài, đặt Tương Tư xuống rồi hỏi “Ngài có nhìn thấy chiếc trâm cài của ta không?”

Ngài cúi đầu tìm kiếm trong ống tay áo của mình, lấy ra một cây trâm, rồi đặt vào bàn tay ta.

Đây là một chiếc trâm bằng vàng phía đuôi làm bằng ngọc có hình bướm luyếnhoa, thủ công tinh xảo, dáng hình tuyệt mỹ, cầm trên tay là biết do bậcthầy nổi tiếng làm ra, giá trị không nhỏ.

Ta mỉm cười khổ sở nói “Ta muốn cây trâm trước đó của ta cơ.”

Ta mặc y phục nam nhân, lại dùng chiếc trâm tuyệt mỹ của phụ nữ, đi đường chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo hay sao?

Thuần Vu Vọng lại mỉm cười đáp “Bảo trâm tặng mỹ nhân, nó chẳng phải đã gặpđúng chủ nhân của mình rồi sao? Nàng cứ thử hỏi Tương Tư xem, nàng càichiếc trâm trống hơ trống hoắc kia đẹp hay là cài chiếc trâm này đẹp?”

Tương Tư vỗ tay cười nói “Đương nhiên là cài chiếc trâm này đẹp rồi. Mẫu thân mặc y phục nữ nhân đẹp ơi là đẹp. Người chính là vị mẫu thân xinh đẹpnhất thiên hạ này.”

Ta trợn mắt lườm đôi phụ tử trước mặt, cũngchẳng đi tìm chiếc trâm kia nữa, bước thêm vài bước ra ngoài, nói vớiThẩm Tiểu Phong “Đã chải lông ngựa xong chưa? Lắp yên lên, chúng tachuẩn bị quay về thôi.”

Sắc mặt Thẩm Tiểu Phong lộ rõ vẻ mừng rỡ, tiếp sau đó ta có thể cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn truyền ra từ phíasau lưng khiến toàn thân ta cứng lại.

Tương Tư có phần nghi hoặc, níu lấy vạt áo của phụ thân đưa lời hỏi “Phụ vương, mẫu thân muốn về đâu thế? Ly Sơn sao?”

Ánh mắt sắc nhọn kia không còn nữa, Thuần Vu Vọng bình thản như không, đưalời đáp lại “Mẫu thân của con... đương nhiên là phải quay về Ly Sơnrồi.”

Nói xong, ngài đã bước đến trước mặt ta, vỗ lên vai ta rồinói “Không cần phải vội vã vào lúc này, trước tiên chúng ta vào trongdùng bữa sáng đã.”

Ta vừa định từ chối, bàn tay ngài đã tăng lực, như muốn nghiền nát xương bả vai của ta. Ta đau đến mức nín thở, đangđịnh đưa tay cầm thanh kiếm Thừa Ảnh, không ngờ Tương Tư đã chạy lạitrước mặt, nắm lấy bàn tay ta rồi nói “Đi thôi, đi thôi, mẫu thân, chúng ta vào ăn cơm. Con đã đói từ lâu rồi, nhưng phụ vương nói phải đợingười dậy rồi cùng ăn...”

Ta cúi đầu, lặng lẽ bước vào phòng.

Phần vai đột nhiên được buông lỏng, bên tai vang lên giọng nói của Thuần VuVọng “Tiểu oan gia, lẽ nào tối qua nàng chỉ tìm vui vẻ từ ta thôi sao?Hưởng thụ xong giờ định phủi mông lặng lẽ bỏ đi, không nói một tiếngsao? Dưới trời đất này làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ?”

Tatức giận vô cùng. Rốt cuộc là ai đã tìm vui vẻ từ ai chứ? Lần đầu tiênta nghe thấy sau khi nam nữ hoan hợp, người chịu thiệt là đàn ông. Địnhđưa lời phản bác, nhưng ta đột nhiên lại nhận ra dưới chân lúc này làmột tiểu Tương Tư hoàn toàn không biết chuyện người lớn. Ta đành nhẫnnhịn, để ngài vừa đẩy vừa kéo vào trong phòng.

Thức ăn ở chốnthôn quê đương nhiên chẳng thể nào so với trong phủ, thế nhưng ngoàicháo hoa, không ngờ còn có vài món ăn tinh tế khác, điều này càng khiếnta khẳng định được, Thuần Vu Vọng tuy thân nơi địch quốc, thế nhưng vẫncó đủ sức mạnh tự bảo vệ bản thân.

Tương Tư luôn đáng yêu, gắpmột miếng trứng rán lên cắn rồi đưa ra trước mặt ta “Mẫu thân ăn cái này này, mềm mại, con ăn thấy thơm ngon lắm.”

Thực ra món trứng nàycòn lâu mới thơm, ngon bằng Tương Tư. Chỉ hận ta không thể ngậm cô bétrong miệng để bảo vệ thận trọng, từ nay về sau, không phải chịu bất cứphong ba bão táp nào nữa.

Sau khi ăn xong, ta thấy Thẩm TiểuPhong thò đầu vào trong, biết rằng nàng ta đang mong chúng ta nhanhchóng rời đi. Ta cũng hiểu cứ tiếp tục dây dưa lằng nhằng với Thuần VuVọng ở đây tuyệt đối không phải là cách hay, nếu để cho người ta nắmđược thóp, nói không chừng cả Tần gia sẽ bị liên lụy.

Đêm qua, ta đã mơ màng, đã buông thả, như vậy là đủ rồi. Ngài với Tương Tư đã bìnhan vô sự, chúng ta mỗi người vẫn nên tiến về con đường mà bản thân lựachọn thì tốt hơn... Huống hồ, nhiều lúc, chúng ta cũng chẳng hề có chọnlựa khác.

Đang định tìm cơ hội thoát thân, Thuần Vu Vọng độtnhiên mỉm cười nói cùng Tương Tư “Tương Tư, tỷ tỷ Tiểu Phong muốn dắtcon ra khu rừng phía sau để săn thỏ rừng, tỷ tỷ cũng đã đợi con lâu lắmrồi, con còn không ra ngoài với tỷ tỷ hay sao?”

Tương Tư lại tỏ ra khó xử “Thế nhưng con muốn ở bên cạnh mẫu thân.”

Thuần Vu Vọng lại nói “Tỷ tỷ Tiểu Phong đã đến tận đây tìm con, lại đợi conlâu như vậy, tại sao con lại thất lễ chứ? Mau đi đi, ta phải ở bên cạnhmẫu thân con trước đã.”

Tương Tư gật đầu buồn bã, ưỡn thẳng ngựcnhư thể đang duy trì nghĩa lớn rồi nói cùng Thuần Vu Vọng “Vậy thì phụvương ở bên mẫu thân đi, con ra ngoài một lúc rồi về.”

Ta mỉm cười nhìn cô bé, nhìn Thẩm Tiểu Phong chán nản đưa Tương Tư ra ngoài, mới cau mày than thở “Ngài định như thế nào?”

Thuần Vu Vọng cũng cau mày nói “Ta cũng đang muốn hỏi nàng, nàng định thế nào hả?”

Ta do dự một hồi, cúi đầu nói “Ta đương nhiên... phải quay về Bắc Đô rồi.”

“Cho dù... nàng biết rằng nàng là Doanh Doanh, nàng cũng quyết bỏ rơi phuquân và con gái ruột thịt của mình chạy về Bắc Đô gả cho một ngườikhác?”

Ta liền thốt lên “Ta không phải là Doanh Doanh.”

Ngài cười nhạt rồi hỏi “Thật sao?”

Ta nhìn vào khuôn mặt tuấn tú mà quen thuộc của ngài, chẳng đáp lại đượclời nào. Ban đầu chỉ là thi thoảng cảm thấy nghi hoặc, cũng cảm thấy vôlý, nên hết lần này đến lần khác, ta đã gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu.Thế nhưng, sau khi gặp lại ngài, lời nói của ngài, cùng biểu hiện dịthường của Tư Đồ Vĩnh, và biết bao ảo giác càng lúc càng mãnh liệt trànvề cùng cảm giác chân thực của bản thân...

Mãi cho tới tối qua,khi nhìn thấy ‘thi thể' ngài, nỗi niềm bi thương không thể kìm chế,trong lúc đầu óc rối bời, bị ngài khống chế suốt cả một đêm, tuy rằngvẫn cứ cảm thấy hỗn loạn, thế nhưng những mảnh kí ức chỉ thuộc riêng vềDoanh Doanh đã càng lúc càng rõ ràng hơn, chân thực đến mức đó dường như chính là quá khứ của bản thân ta vậy...

Tất cả mọi thứ, đều nhưđã từng diễn ra trong cuộc đời ta trước kia. Ta lại muốn nói bản thânkhông phải là Doanh Doanh, nhưng gần như chính bản thân ta cũng chẳngthể thuyết phục nổi mình.

Lẽ nào người đàn ông bị tình yêu dày vò đúng năm năm trước này thực sự đã vì ta mà như vậy? Ngài thực sự đãtừng là phu quân của ta? Cũng giống như... Tương Tư thực sự là con gáiruột thịt của ta? Ta lại bất giác cảm thấy mọi chuyện thật hoang đường.

Còn Thuần Vu Vọng thì vẫn cứ nhìn ta chăm chú, ra sức ép người, rõ ràng làánh mắt đó như nhìn vào một người thê tử độc ác nhẫn tâm, bội tín bộinghĩa quyết từ bỏ phu quân cùng con gái để đi theo người khác.