Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 22-2: Mộng tàn vỡ nát, mưa lất phất vẫn le lói ánh sáng (2)



Thần sắc của ngàicàng lúc càng cay đắng, lại mỉm cười nói “Nàng nói cũng đúng. Ta nguyệnlấy nàng, dám lấy nàng, nhưng lại không thể lấy nàng. Trước kia là vậy,bây giờ vẫn cứ như vậy. Tư Đồ Lăng đúng là vớ được món hời, tự nhiênphải kéo nàng vào trong cuộc tranh giành giữa ta và hắn.”

Ngài uống trà, nhưng lại ngửa cổ cạn sạch như là rượu, sau đó lại nhấc bình trà lên rót đầy cho bản thân.

Ta cau mày lên tiếng “Vĩnh, ngài với ngài ấy cũng đâu phải là kẻ thù quyết phải sống chết, có cần thiết phải thành ra thế này?”

Ngài nhìn ta đầy tâm sự rồi mỉm cười lên tiếng “Vãn Vãn, ta còn có đường lui hay sao? Hắn cũng có đường lui chắc?”

“Ngài ấy chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, không hề có ý định tranh quyền đoạt vị. Nếu ngài ấy có dã tâm này, ta cũng sẽ khuyên ngăn. Ngày nay tình thếkhông giống như mười bảy năm trước. Tiên hoàng không có con, cũng khônglập người kế vị, cho nên mới gây ra chiến loạn tranh giành ngôi báu. Còn bây giờ, Đại Nhuế an định, phồn thịnh, ngài lại là hoàng tử danh chínhngôn thuận, cũng đã lên ngôi Thái tử lâu rồi. Nếu ngài ấy có ý đồ gì,thì đó là hành động soán ngôi đoạt vị, làm sao có thể thu phục nhântâm?”

“Hiện nay hắn còn tự quyết được sao?” Tư Đồ Vĩnh nhếch mépcười nhạt, ánh mắt đột nhiên sắc bén “Từ trước đến nay hắn đều có chílớn, quyết không phải hạng người chịu đứng dưới người ta. Dã tâm lộ rõ,thủ đoạn tàn độc, trong tay lại nắm trọng binh, công cao quá chủ. Nóicách khác, cho dù hắn thực sự không đếm xỉa đến giang sơn Đại Nhuế, phecánh Hoàng hậu cũng quyết không chịu buông tha cho hắn.”

Ta cũngtừng nghĩ tới lo lắng này của Tư Đồ Vĩnh, than dài rồi nói “Thế nhưngnếu ngài có thể làm chủ được mọi chuyện, chưa chắc đã không thể quan hệhòa hợp cùng với Lăng.”

Ngài sầm mặt, quay sang nhìn mặt hồ xánlạn, mãi lúc sau mới nói “Nếu ra không lựa chọn hợp tác cùng Hoàng hậu,chỉ sợ Đại Nhuế từ lâu đã chẳng còn đất cho ta dung thân rồi. Ta cũng có thể từ bỏ hết mọi thứ hiện nay để đi phiêu bạt giang hồ, thế nhưng ĐạiNhuế tuyệt đối không thể rơi vào tay của người ngoài, còn ta… sau khirời khỏi triều đình, thậm chí còn chẳng có cơ hội được gặp nàng nữa, chứ đừng nói là có thể tĩnh tâm nói chuyện cùng nàng như hôm nay.”

Hơn nữa, vào lúc mà ta gặp nguy nan nhất, ngài cũng có được năng lực để trợ giúp ta. Vào lúc ta đau khổ nhất, ngài cũng có thể dùng thân phận củasư đệ và bạn tốt để an ủi ta, chăm sóc ta như hồi còn nhỏ.

Tangước mắt lên nhìn ngài rồi hạ giọng nói “Đích thực là có quá nhiềuchuyện, chúng ta đều không thể tự làm chủ. Thế nhưng ta tin rằng, ngàiấy cũng giống như ta, đều chẳng thể quên được tình bằng hữu, tình đồngmôn trước kia. Ta sẽ không đứng sang một bên nhìn Hoàng hậu Đoan Mộc gây bất lợi cho ngài ấy. Đồng thời, ta cũng không để cho ngài ấy làm hạiđến ngài.”

“Nói như vậy thì, phụ hoàng ta cũng đã tính nhầm?”

“Hoàng thượng?” Ta nhớ đến những lời nói mong ngóng ta sớm thành thân của TưĐồ Hoán, cười nhạt rồi nói “Hoàng thượng đương nhiên hy vọng ta sớm ngày thành thân để giao ra binh quyền. Thế nhưng Tần Cẩn thì còn nhỏ lại ítkinh nghiệm, chưa đủ sức để kế thừa gia nghiệp, ta đương nhiên cũngkhông cam nguyện để Tần gia sụp đổ trong tay mình.”

Tư Đồ Vĩnh cúi đầu, chán nản lên tiếng “Tướng mạnh khó điều.”

Ta biết rõ ngài ảo não vì thế lực của Tần gia và Nam An Hầu quá lớn, đếnnỗi hoàng quyền cũng chẳng thể nào điều khiển được, nhưng cũng chỉ bìnhthản như không đáp lại “Hoàng thượng nhân từ, trong triều lang sói hoành hành, nếu không muốn bị người ta hãm hại cho tới độ không có đất chônthây, tự nhiên là phải giơ nanh giơ vuốt ra tự bảo vệ chính mình.”

Ngài im lặng, mãi lâu sau mới nói “Hoàng hậu chỉ muốn diệt trừ Tư Đồ Lăng,hoàn toàn không có ác ý nào với Tần gia cả. Bởi vậy, nhiều năm nay,người luôn một mực kính trọng Tần Đức Phi, trước khi ta đi Nam Lương, đã từng nói nhất định phải cứu nàng cùng quay về, người cũng không hề phản đối hay dị nghị. Thực ra người còn mong có thể liên thủ cùng Tần gia để đối phó với Tư Đồ Lăng. Ít nhất thì, cũng hy vọng Tần gia có thể giữthái độ như mọi khi, không bị kéo vào trong cuộc chiến tranh quyền đoạtvị.”

Ta bất giác cười nhạt “Vĩnh, ngài còn định nói thêm, Đức Phi bị người ta ám hại và chuyện Du Cảnh Minh vu khống Tiểu Cẩn đều khôngliên quan tới Hoàng hậu?”

Ngài chống trán than dài “Mọi người đều nói rằng chuyện Đức Phi là do Hoàng hậu ám toán, ngay cả Du Thừa tướngcũng cho rằng như vậy, nên mới tự mình ra chủ ý, muốn thị uy với Tầngia. Thế nhưng Hoàng hậu đích thực là sau khi nhận được tin tức mới phái người đi điều tra, bản thân cũng không ngờ lại có thể bắt được tạitrận. Chỉ e… chuyện lần này có người đang lợi dụng Hoàng hậu mà thôi.Vãn Vãn, có người muốn chọc tức nàng, để cho Tần gia và Hoàng hậu trởthành quan hệ đối địch.”

Ta gật đầu nói “Người truyền tin tức đến cho Hoàng hậu chính là Đinh công công, tâm phúc của người. Đinh côngcông và nữ thái y họ Kim đi lại rất thân thiết, còn nữ thái y họ Kim lại là hồng nhan tri kỉ của Thôi Dũng… Thế được gọi là không liên quan tớiHoàng hậu sao?”

Hoàng hậu muốn đối phó với Tần gia, mắt nhìn thấy kế hoạch của mình liên tục thất thủ, nhất định lo lắng sẽ biến lợn lành thành lợn què, tự nhiên lại biến Tần gia lớn mạnh trở thành kẻ địch,thế là liền bảo Tư Đồ Vĩnh tới đây thương thuyết. Nói cho cùng ngài vẫncòn quá trẻ, nên dễ dàng tin vào những lời nói này.

Tư Đồ Vĩnh nghe ta nói vậy, quả nhiên sắc mặt thay đổi “Ta… sẽ đi điều tra rõ.”

Ta gật đầu, lại chuyển sang chủ đề khác, nói được một lúc, thấy đã khôngcòn sớm, liền cáo từ. Tư Đồ Vĩnh cũng không cố giữ, đưa ta ra khỏi đìnhnhỏ, đi tới con đường quanh hồ, lúc đang định từ biệt, ngài đột nhiêngọi tên ta “Vãn Vãn.”

Ta dừng bước, nhìn về phía ngài.

Ngài do dự, trầm ngâm một hồi lâu mới nói “Vãn Vãn, hãy lùi thời gian thành hôn lại đi.”

Ta còn chưa kịp trả lời, ngài đã nói tiếp “Không liên quan đến Hoàng hậu,cũng chẳng liên quan đến cuộc tranh giành hoàng vị này, là do bản thânta… ta hy vọng nàng có thể lùi thời gian thành hôn lại.”

Ta thandài rồi nói “Tại sao ngài vẫn chẳng thể nghĩ thông suốt được chứ? Mộtngười phụ nữ như ta, dưới ánh mắt của các phu tử cổ hủ chỉ có thể là hoa tàn liễu nát, thương phong bại tục mà thôi, làm kẻ đi nâng giày chongài còn chẳng xứng. Người như ta có người chịu lấy là đã phải cảm tạtrời đất rồi, làm sao có thể trì hoãn mãi được?”

“Nàng không cầnphải nói như vậy.” Ngài vội vã lên tiếng cắt ngang lời ta, hai mắt đỏhồng nói “Sáu tuổi ta đã quen biết nàng, đến nay cũng gần mười sáu năm.Nàng là người như thế nào, nàng đã phải chịu đựng những gì, ta còn không biết sao?”

Ta nhếch miệng mỉm cười rồi nói “Ngài biết, còn ta đã quên rồi. Ta nhớ rằng ngài là Vĩnh sư đệ, còn ngài nhớ ta chính là VãnVãn sư tỷ, coi như… cũng đủ rồi.”

Sắc mặt của Tư Đồ Vĩnh càng lúc càng khó coi, thấy ta định đi lại nói thêm “Nếu ta không ngăn cản đượcnàng, lẽ nào một Thuần Vu Vọng, lại cộng thêm một Tương Tư, cũng khôngthể ngăn được nàng hay sao?”

Ta nhanh chóng quay đầu lại, đoan chắc sắc mặt đã biến đổi, ta nghiến răng lên tiếng “Bọn họ… thì có liên quan gì đến ta?”

Ngài nghe thấy ta nói vậy, cả người lặng đi, tiếp đó lui về phía sau mộtbước, nhìn ta thất thần, mãi lúc sau mới mỉm cười đáp “Không liên quan…đương nhiên là không liên quan tới nàng rồi.”

Ta không thể nào diễn tả được cảm giác khó chịu dị thường trong lòng lúc này, chỉ biết mím môi bước thật nhanh rời khỏi.

Tư Đồ Vĩnh không hề đuổi theo, sau khi ta bước đi được vài bước, mới từ từ buông tiếng “Rồi cũng có ngày, ta không những bằng lòng lấy nàng, dámlấy nàng mà… còn có thể lấy được nàng.”

Ta giả vờ như không nghethấy, tiếp tục tiến lên phía trước, chỉ là lúc rẽ sang con đường khác,liếc mắt qua phía sau lưng. Mũi kiếm tiến sát gần, ánh sáng lóe lên, hai hàng trúc ven đường bị chém ngang thân, rơi xuống mặt đất.

Látrúc phất phơ trong gió che đi khuôn mặt tuấn tú của ngài, nhưng chẳngthể nào che đi được sát khí bá đạo đột nhiên toát lên từ cơ thể ngài.Người thiếu niên ôn nhu, dịu dàng đó, không ngờ lại có lúc đáng sợ nhưvậy.

Bỗng ngài khiến ta nhớ đến Tư Đồ Tử Diễn đã từng có khả năng hô phong hoán vũ, vậy mà sau cùng lại chết thảm vì một chữ tình, tráitim ta vì thế mà không khỏi quặn thắt đau đớn.

Thảm kịch khi đótuyệt đối không thể nào phát sinh thêm một lần nào nữa. Nếu đã định sẵnlà vô duyên, vậy thì nên sớm chặt đứt suy nghĩ đó của ngài đi là tốtnhất.

Khi quay về đến phủ, ta liền nghe nói công chúa Thường Hylại mặc y phục thường tới thăm. Nàng là công chúa, vốn ở trong cung cấm, không thông suốt tin tức trong ngoài, hoàn toàn không biết sau khi tathoái triều đã ở lại gặp Đức Phi cô cô và Tư Đồ Vĩnh, nên đã phải đợi ta rất lâu, mãi cho tới tận lúc quá trưa, nàng mới chán nản quay về. TầnTriệt sợ Hoàng hậu Đoan Mộc tìm kiếm, cũng không dám giữ nàng lại dùngcơm.

Thẩm Tiểu Phong liền đưa thứ nàng để lại cho ta xem, đó làmột chiếc trâm vàng hình phượng hoàng, hai bên có gắn minh châu, quảnhiên là đồ vật của hoàng gia, vừa nhìn đã biết quý giá khác biệt.

Thẩm Tiểu Phong cũng có cảm tình với công chúa Thường Hy, nàng nói “Côngchúa Thường Hy này trông thực sự là quốc sắc thiên hương, nhưng tínhtình lại càng tốt hiếm thấy, ngay cả khi đối diện với kẻ dưới cũng mỉmcười dịu dàng. Tiểu thư Tương Tư vô lễ như vậy, người cũng rộng lượngbao hàm. Không thể nào hiểu nổi, nhân vật lợi hại, ghê gớm như Hoàng hậu Đoan Mộc làm sao có thể sinh ra được một người con gái như vậy chứ?”

Ta không khỏi kinh hãi “Công chúa đã gặp Tương Tư rồi sao?”

“Chính là vậy. Đoan chắc công chúa cũng không như người khác, lặng lẽ trốn rangoài, nên chúng thuộc hạ cũng không dám để người ngồi ngoài đại sảnh,liền đưa vào thư phòng ngồi chờ. Công chúa ngồi lâu sinh buồn chán, nênra ngoài hoa viên ngắm cảnh, ai biết được tiểu thư Tương Tư chơi bênngoài chán rồi quay về, vừa thấy người liền gọi là ‘tỷ tỷ xấu, tỷ tỷxấu’. Thuộc hạ vội vã phải bảo người bế tiểu thư Tương Tư đi chỗ khác,vậy mà người vẫn cứ mỉm cười tươi tắn như trước. Thảo nào mọi người đềunói sau này người sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, thực sự có cốt cách,có nội hàm, tâm tính tốt.”

Ta trong lòng không khỏi thấp thỏm,lại nghĩ tới huynh trưởng của nàng ta là Tư Đồ Vĩnh cũng đã biết về thân phận của Tương Tư, đối với bọn họ mà nói, sự tồn tại của Tương Tư không phải là một bí mật. Tuy rằng Tương Tư là con nhà tông thất Nam Lương,thế nhưng là do Tư Đồ Vĩnh và ta mang về Đại Nhuế, nếu ta bị phát hiện,Tư Đồ Vĩnh đương nhiên cũng không thoát khỏi quan hệ.

Huống hồ,công chúa Thường Hy và ta cũng là chỗ quen thân, đối với Thuần Vu Vọng,hình như nàng cũng dành cho ngài một thứ tình cảm đăc biệt, chắc cũngkhông làm gì có hại với Tương Tư. Ta suy nghĩ như vậy, gửi lại bức thưtạ lỗi, tìm thêm mấy món đồ quý giá coi như làm quà đáp lễ.

Nàngta không dám để cho Hoàng hậu Đoan Mộc biết được có đi lại cùng ta, vậynên ta cũng không dám đề danh tính bên ngoài, chỉ viết một dòng chữ bíẩn ‘Bên ngoài Túy Phương Viện’.

Ngày đó khi cả hai chúng ta cònbị giam lỏng ở phủ Chẩn Vương, nhưng lại không cùng chỗ, nàng bị giam ởtrong Túy Phương Viện, còn ta bị giữ bên ngoài Túy Phương Viện. Ta viếtnhư vậy, chẳng những ẩn ý cho nàng biết người hồi lễ cho nàng là ai,đồng thời cũng nói cho nàng biết, cả hai chúng ta đã cùng nhau trải quahoạn nạn, sống chết có nhau.

Sau lần gặp mặt ngày hôm ấy, takhông hề tới thăm Thuần Vu Vọng thêm lần nào nữa. Thế nhưng nghe nóibệnh tình của ngài càng lúc càng tốt hơn, ta cũng vì thế mà yên tâm,nhưng cũng cảm thấy càng lúc càng không nỡ rời xa Tương Tư khi mỗi ngàylúc ta vừa về phủ là cô bé lại quấn chặt lấy ta. Nghĩ tới việc cô bé sắp sửa rời đi, ta chẳng còn tâm trạng nào quan tâm đến chuyện thành thân,giao hết cho Nhị ca Tần Triệt lo liệu, còn bản thân chỉ ở cạnh bên Tương Tư, từ từ thu dọn những món đồ mà ta muốn Tương Tư mang theo khi quayvề.

Cô bé vốn được ta bế từ Ly Sơn về đây, sau khi đến Bắc Đô,bản thân ta đã sai người làm thêm rất nhiều vật dụng, y phục, đồ chơi đa dạng, tuyệt đẹp cho Tương Tư: y phục đủ dùng cho cả bốn mùa, đồ chơiđược mua về liên tục, còn cả đao, kiếm, cung, nỏ mà ta sai người làmriêng cho cô bé… Chỉ e là phải chất đầy cả xe ngựa mới đủ cho Tương Tưmang về.

Hôm nay, ta luyện xong vài bộ kiếm pháp, quay đầu sangnhìn thấy Tương Tư đang ngồi bên chiếc bàn được kê cạnh gốc cây lớn,chăm chú luyện chữ. Cô bé mở to đôi mắt đen láy nhìn về vị tiên sinh dạy học thần tình uất ức, trong tay không ngừng nghí ngoáy chiếc bút. Bộdạng quay bút đó trông chẳng khác mấy bộ dạng ta khi múa kiếm.

Còn vị tiên sinh dạy học kia thì y phục lấm tấm đầy vết mực đen, thậm chíngay cả khuôn mặt cũng đen sì. Thấy vị tiên sinh đó lườm Tương Tư, cô bé liền dõng dạc lên tiếng “Mẫu thân ta nói rồi, phận nữ nhi chỉ cần biếtchữ để người khác không thể lừa gạt là đủ, ít đọc thơ văn thôi, đọcnhiều ngốc nghếch cả đời thì chẳng thể nào cứu chữa được.”

Ta bật ho vài tiếng, Tương Tư ngậm miệng lập tức, bật cười hỉ hả xông tới “Mẫu thân, con thấy coi cán bút này như bảo kiếm múa vài đường lại càng thúvị hơn.”

“Con đừng có quậy phá như vậy.”

Ta lau vết mựctrên mặt Tương Tư, thế nhưng càng lau lại càng nhiều, khuôn mặt trắngtrẻo mọi khi giờ đã đen nhèm. Ta đành quay sang dặn dò thị nữ “Mau đưatiểu thư đi rửa mặt và tay rồi thay luôn y phục cho người.”

Tương Tư được thị nữ dắt vào phòng, trong tay vẫn cầm chặt chiếc bút múa mayliên hồi, thậm chí còn đắc ý nói với thị nữ đó “Tỷ tỷ, tỷ xem có phải là ta rất lợi hại không? Mẫu thân đã nói, nữ nhi nên học nhiều bản lĩnh,sau này mới không bị người ta ăn hiếp…”

Thị nữ này bật cười thành tiếng, nhưng cũng chẳng dám phản bác lại, chỉ thận trọng kéo giãnkhoảng cách với Tương Tư, không để cô bé làm bẩn y phục của mình.

Lúc ta cúi đầu xuống, chiếc áo màu vàng nhạt bên ngoài cũng đã có vài vết bàn tay nhỏ màu đen in trên đó, liền bật cười bất lực.

Lúc đang định quay về phòng thay y phục, bên ngoài liền truyền vào tiếngbước chân vội vã, là Thẩm Tiểu Phong dẫn theo một người vào trong, sắcmặt cực kì hoang mang.

Ta dừng bước lại, đi tới gần nàng ta hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Tiểu Phong vội bẩm bảo “Thuộc hạ vừa nhận được tin tức, người của Bộhình liên kết cùng một đội tinh binh của doanh trại Thần Vũ, đang tiếnnhanh về phía Bắc thành. Xem tình hình lúc này… hình như bọn họ đangxông tới chỗ mà vị Chẩn Vương Điện hạ kia trú chân.”

Mặt ta bấtgiác biến sắc, cũng không kịp suy nghĩ cặn kẽ gì thêm, vội vã lên tiếng“Mau ra lệnh cho người của chúng ta, lập tức qua đó, xem liệu có thể cứu được ngài ấy hay không.”

Thừa Bình Đế của Nam Lương, Thuần VuThái và Vinh Vương Thuần Vu Hạo đều là những người tầm thường, háothắng, cường đạo, giết chết sứ giả dẫn đầu đoàn cầu thân của Đại Nhuế,giam lỏng công chúa Thường Hy, lại nhiều lần khiêu khích ở vùng biêngiới hai nước. Vài tháng gần đây, có thể nói quan hệ của hai nước Lương, Nhuế đã rơi vào tình hình đối địch. Nếu như Thuần Vu Vọng rơi vào tayhoàng thất Đại Nhuế, hai vị hoàng huynh, hoàng đệ ác độc tựa lang sóinhất định sẽ chẳng bận tâm đến sống chết của ngài, đoan chắc Thuần VuVọng khó tránh phải chịu nhục nhã, hành hạ về thể xác.

Tần gialập nghiệp nhờ quân đội, quy định nghiêm khắc, mệnh lệnh hạ xuống, chỉtrong thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được mười mấy vị cao thủ, nhanhchóng phi ngựa tới nơi Thuần Vu Vọng ẩn náu.

Hành động này tuyrằng thu hút sự chú ý của mọi người, thế nhưng tình hình lúc này gấpgáp, ta cũng chẳng lo lắng được nhiều. Huống hồ, nếu Bộ hình và doanhtrại Thần Vũ đều đã nhận được tin tức, việc che giấu hành tung của Thuần Vu Vọng giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Phi ngựa thần tốc, chúngta nhanh chóng đến được nơi trú thân của Thuần Vu Vọng. Cánh cửa màu đỏcũ đang mở lớn, có mấy mảnh gỗ rơi bên thềm cửa, đưa mắt liếc qua làthấy được vết lõm để lại trên cửa khi dùng lực mạnh công kích vào.

Ta hoang mang nhảy xuống thân ngựa, lúc dắt người vào trong tra xét, chỉthấy bên trong phòng mọi thứ loạn xạ, tấm bình phong sơn thủy đổ nghiêng dưới đất, vài tấm rèm rách nát buông xuống, mấy cánh cửa sổ vẫn cònđang rung động theo chuông gió.

Trong phòng trống không, thế nhưng không hề nhìn thấy dấu vết tranh đấu.

Lúc ta đang nghi hoặc định sang phòng bên cạnh tìm kiếm xem sao, đã nghe thấy Thẩm Tiểu Phong thét từ ngoài vào “Ai đấy?”

Đột nhiên, trong cái sân nhỏ bé truyền vào tiếng đao kiếm, tiếng hô hoán, gào thét, sát khí bừng bừng tuôn ra.

Lúc ta vội vã ra khỏi phòng xem, thì chính là Dương Thị lang của Bộ hìnhmang theo vài chục cao thủ của doanh trại Thần Vũ xông vào đây từ haiphía, đang cầm binh khí bao vây lấy chúng ta.

Ta liền thét lớn “Các người lại làm gì thế? Định gây sự với Tần gia chúng ta sao?”

Dương Thị lang khẽ động đậy thân người, cười nhạt lên tiếng “Chúng ta phụngchỉ tới đây vây bắt gian tế Nam Lương, ai ngờ để lộ tin tức, nên bọnchúng đã chạy mất rồi. Thấy bọn chúng còn rất nhiều thứ đồ quan trọngchưa kịp mang đi, đoan chắc bọn chúng đi rất vội, bởi vì, chúng ta vừaphái người truy đuổi, lại vừa đợi chờ đồng đảng của bọn gian tế đến đâythu dọn hiện trường. Thật không ngờ, người tới đây lại chính là Tầntướng quân. Nghe nói trong phủ Tần tướng quân đang có chuyện vui, khôngbiết bây giờ chạy tới đây làm gì?”

Ta bật cười nói “Bản tướngquân trước nay khát máu, từ xa đã cảm nhận được sát khí xung thiên, chonên dẫn theo người tới đây xem sao. Thế nào? Bộ hình đang muốn đối địchvới Tần phủ chúng ta sao? Trước đây là nghi ngờ Tần Cẩn nhà ta giết chết phạm nhân, lẽ nào hôm nay lại chuẩn bị phán tội Tần Vãn ta thông địchphản quốc?”

Dương Thị lang liền nói “Tại hạ không dám! Chỉ là bên ngoài quả thật có lời đồn thổi, nói rằng công chúa Thường Hy bị giamlỏng tại Ung Đô, còn Tần tướng quân lại cùng Chẩn Vương Nam Lương đi dungoạn cảnh đẹp, vậy nên thực sự là đáng nghi ngờ. Ngày nay, không ngờlại phát hiện Tần tướng quân tại đây, cho nên cũng phải làm phiền tướngquân cùng theo chúng hạ quan tới ngự tiền giải thích vài lời.”

Ta tức giận, quay đầu hỏi Thẩm Tiểu Phong “Bên ngoài thực sự có lời đồn thổi như vậy?”

Thẩm Tiểu Phong cười nhạt lên tiếng “Hôm nay Dương đại nhân đã nói như vậy,ngày mai nhất định bên ngoài sẽ có lời đồn thổi như vậy, chắc không khókhăn để dàn xếp.”

Dương Thị lang nhìn thấy sau lưng ta chỉ dẫntheo vài người, liền chắp tay sau lưng nói “May mà hôm nay ở trong chỗnày không có đồ vật được ngự ban, chúng hạ quan cũng chỉ phụng chỉ hànhsự, xin mời Tần tướng quân đi cùng bọn hạ quan. Chắc yêu cầu này khôngbị coi là tội đại bất kính chứ?”

Có lẽ, ngay từ lúc nhận được tin tức, ta đã rơi vào cái bẫy do bọn chúng đặt sẵn. Người mà bọn chúngmuốn đối phó không phải là Thuần Vu Vọng mà chính là ta.

Phía sau truyền lại tiếng ngựa hí quen thuộc, bàn tay cầm chắc thanh kiếm của ta đột nhiên buông lỏng. Ta cười nhạt rồi nói “Ồ, thì ra hôm nay chỉ cầnngười nào đặt chân tới nơi này thì đều không thoát khỏi tình nghi thôngđịch phản quốc?”

Dương Thị lang liền nói “Tần tướng quân cũngbiết đó chỉ là tình nghi thôi mà. Đợi khi nào gặp Hoàng thượng, tất cảtự nhiên sẽ rõ ràng cả thôi.”

Lời nói của hắn vừa dứt, phía sauliền truyền vào giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Lăng “Bản hầu cũng tới, có phải là cũng định nói bản hầu có hiềm nghi thông địch phản quốc không?”

Sắc mặt của Dương Thị lang biến đổi nhanh chóng, bất giác khom lưng lại,bái kiến Tư Đồ Lăng. Tư Đồ Lăng vẫn mặc trên người bộ y phục đen tuyền,thân hình cao to chậm rãi tiến vào bên trong, ánh mắt từ từ đưa lướt qua khuôn mặt ta. Ngài lạnh lùng bước tới, cũng chẳng bảo bọn chúng đứngdậy, liền lên tiếng hỏi “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Dương Thị lang tiếp tục nghênh ngang đưa lời thách thức “Nam An Hầu sắp sửa thành thân cùng với tiểu thư nhà họ Tần, nếu ra mặt bảo vệ Tần tướng quân, âu cũng là lẽ thường tình.”

Lời nói này rõ ràng là muốn thách thức Tư Đồ Lăng, chỉ trích ngài đang cố tình bao che cho thân thích.

Tư Đồ Lăng cũng chẳng hề tức giận, chỉ bình thản lên tiếng “Hoàng thượngxưa nay thánh minh, bản hầu hiếm khi ra ngoài thành săn bắn cùng Tầntướng quân, đoan chắc cũng sẽ thông cảm, tuyệt đối không đến mức tráchphạt chúng ta đánh cược trên đường đi đâu.”

Ngài liền quay đầusang hỏi ta “Vãn Vãn, lần nay thì coi như là ngài đã thua rồi nhé? Ở con đường trước ta đã đoán ngay binh lính đang làm loạn con đường này chính là thuộc doanh trại Thần Vũ.”

Ta hiểu ý, gật đầu mỉm cười “Tacũng chỉ vừa mới nhớ ra. Không ngờ bọn họ lại đem giấu ngựa đi, thếnhưng ở con đường phía trước đã lưu lại vết chân ngựa, nhất định là dấuhiệu trong quân. Ba doanh trại ngoài kinh thành, điều động người từdoanh trại Thần Sách nhất định phải hỏi ý của hầu gia, doanh trại ThầnCơ của Thái tử Điện hạ cũng rất ít khi vào thành, vậy thì người đến nơinày, đương nhiên là doanh trại Thần Vũ xưa nay luôn tung hoành khắp chốn kinh sư rồi. Không nên đánh cược cùng hầu gia mới phải, suýt chút nữalà mất luôn cả cái đầu này rồi.”

Ngài còn chẳng buồn nhìn DươngThị lang vẫn đang quỳ dưới mặt đất thêm chút nào nữa, quay người bước ra khỏi cửa, bình thản lên tiếng “Đi thôi, chúng ta đi săn nào.”

Ta vội vã đáp lời, nhanh chóng dẫn theo người đi theo ngài ra khỏi nơinày. Dương Thị lang giữ chức quan Nhị phẩm, nhất định là nhận được mậtchỉ của ai đó mới dám nghênh ngang như vậy, dự định ỷ đông người để bắtta. Thế nhưng Tư Đồ Lăng cũng mang theo mấy chục kị binh qua đây, đồngthời ai ai cũng là cao thủ, nếu khiến ngài nổi giận, thì cho dù chémchết viên Thị lang Nhị phẩm như hắn ngay tại chỗ, Hoàng thượng chưa chắc đã xử tội người cháu kiêu hãnh, mạnh mẽ này.

Suy nghĩ như vậy,ta mới hoảng hốt nhận ra rằng, thế lực hiện nay của Tư Đồ Lăng thực sựđã lớn mạnh đến mức không còn khống chế nổi nữa.