Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Quyển 1 - Chương 21-1: Sương giăng dày đặc, chẳng nhớ đường về đào nguyên (1)



Tối hôm đó trời mưarất lớn, Thuần Vu Vọng ngủ không ngon giấc. Đến nửa đêm, ngay cả trờiđất cũng không còn yên ả như trước nữa.

Lúc thấy ánh sáng đỏ dịthường bên ngoài cửa sổ, ban đầu ngài còn nghi ngờ rằng trời sắp sáng,sau đó nghĩ thời gian thấy không đúng, mở cửa ra nhìn, rõ ràng trời vẫncòn đang mưa, thế nhưng nửa bầu trời đã sáng như thể đang bị thiêu đốt,hiện lên thứ ánh sáng màu đỏ như máu, lại có những áng mây đen giănggiăng trên đỉnh núi trông vô cùng đáng sợ.

Đúng lúc ngài đang cảm thấy kì lạ, mặt đất dưới chân bỗng chao đảo, chẳng thể nào đứng vữngnổi, tiếp đó cả ngọn núi vang lên tiếng động lớn, không thể phân biệtđược là tiếng đá núi lăn xuống hay là nhà cửa đang đổ nát.

“Mọi người hãy tỉnh dậy, địa chấn.”

Ngài thét lớn, hoang mang tóm chặt vào thân cây to lớn gần đó để đứng vững,gần đó vang lên tiếng động lớn, ngôi miếu mà ngài tá túc đã đổ sập quánửa. Đợi cơn địa chấn này qua đi, ngay cả căn phòng của ngài cũng đã sập hoàn toàn.

Bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ vang từ khắp nơi, lạinhìn các thị vệ đi theo mình đã an toàn thoái lui nhờ thân thủ caocường, ngài vội vã vuốt nước mưa trên mặt rồi thét “Mau đi cứu người.”

Khi cùng chúng tăng nhân lật tung trong đống nhà cửa đổ nát, ngài lại nghethấy có người đột nhiên than thở “Am tự ở lưng chừng núi còn cũ kĩ hơnchỗ chúng ta, chỉ e là đã đổ sập hoàn toàn rồi.”

Thuần Vu Vọngkinh hãi, vội vã nghĩ tới trong am tự đó toàn là phụ nữ, đúng lúc địnhmang vài người qua đó cứu viện, trên núi lại vang lên tiếng động lớn,tiếp đó, đất trời lại chao đảo đáng sợ.

Có người hoang mang thét lớn “Lại địa chấn tiếp rồi, lại tiếp rồi.”

Thế nhưng đợi khi mọi người nằm xuống đất, cơn địa chấn đáng sợ vẫn chưa hề ập tới, có điều mặt đất vẫn còn khẽ rung động, như có một quái vật nàođó đang gầm rú, phá đất bật ra.

Mãi lâu sau, một lão tăng nhânliền thét lên hoảng hốt “A di đà phật. Là núi sập xuống đó. Nhìn mà xem, bên đó… núi bên đó sập rồi.”

Mọi người đưa mắt nhìn về phía lãotăng chỉ, dưới làn mưa dạt dào, phần núi bên đó đang từ từ sập xuống cứnhư thể bị một thanh đao lớn chặt nát ra vậy. Tiếng những hòn đá nhỏ lăn xuống đã hoàn toàn bị lấn át bởi những khổ đá lớn. Lúc này thực sự tình cảnh chỉ có thể diễn tả bằng câu, long trời lở đất.

Mọi ngườikinh hãi đến mức hồn bay phách lạc, khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lạiđôi chút, Thuần Vu Vọng cũng đã định thần, vội vã dẫn theo người qua amtự kia. Am tự đó rất gần với nơi bị sạt lở, chỉ sợ sau cơn địa chấn, vẫn còn bị đá núi tấn công. May mà sư đồ Kiếm Ni thân thủ cao cường, đaphần đã thoát khỏi được kiếp nạn.

Ngài tự an ủi mình như vậy, lúc vội vã đưa người lên núi, mới phát hiện ra tình hình ở đây còn nghiêmtrọng hơn so với ngài tưởng tượng. Mưa lớn nhiều ngày lại cộng thêm địachấn, núi sạt lở đã gây ra lụt lớn, đi không bao lâu, chẳng còn thấyđường đâu cả, tất cả đều là nước, chảy dữ dội từ trên núi xuống, chặnđứng con đường lên núi.

Các thuộc hạ bắt đầu lo lắng đoạn đườngnày nguy hiểm, hết lới ngăn cản ngài đừng lên núi. Ngài đương nhiênkhông chịu, cố chấp phải trèo lên trên bằng được. Lúc này trời đã dầnsáng, con đường chất đầy những vật dụng tạp nham, tuy rằng không nhìnthấy thi thể, thế nhưng đã phát hiện những đồ vật sử dụng trong nhà nhưmàn, nến thắp của phật môn… Ngài càng nhìn lại càng cảm thấy sợ hãi.

Chính vào lúc ngài cảm thấy tột cùng hoảng loạn, ngài đã nhìn thấy nàng. Chodù nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ cần liếc qua, ngài cũng có thể khẳngđịnh đó là nàng. Ngài đã từng nhìn thấy mái tóc của nàng trong nước, màcả ngọn núi này, ngoài nàng ra chẳng còn thiếu nữ mặc đồ tăng ni màu xám có mái tóc tuyệt đẹp như vấy. Ngài không hề do dự, vượt qua dòng lũ, ôm chặt lấy nàng.

May mà, thân thủ của ngài cũng không tệ, nhữngngười đi theo, ai nấy cũng đều là cao thủ, nên có thể nhanh chóng cứunàng vào bờ, tránh vào trong một sơn động. Nàng đã bị sặc nước, chân bịgãy, mặt và tay nhiều chỗ bị thương, những chỗ khác không thấy vếtthương, nhưng cứ hôn mê mãi chưa tỉnh.

Thuần Vu Vọng vừa đưa nàng quay về tịnh xá của mình để chẩn trị, lại vừa bảo thuộc hạ tiếp tục đến am tự kia cứu người “Thế nhưng không được nhắc đến vị cô nương mà ta đã cứu. Nếu có người nào hỏi về ta, cứ nói đi giữa đường bị ngã, thươngthế khá nặng nên quay về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Cánh tay ngài thoáng run. Từ nhỏ ngài đã biết, không tranh không cướp chỉ là muốn tìm một cơ hội tốt nhất để đi tranh cướp, hơn nữa đã ra tay là phải thành công.Thế nhưng nếu hoàn toàn không hề đi tranh cướp, kết quả duy nhất chínhlà chẳng có gì cả.

Sau khi đưa nàng vào tầm khống chế của mình,rời khỏi sư phụ của nàng, ít nhất trong khoảng thời gian trị thương,nàng chẳng thể rời ngài nửa bước.

Thế nhưng tình hình thậm chícòn tốt đẹp hơn cả những gì ngài tưởng tượng, Thiếu nữ hôn mê hai ngày,cuối cùng đã tỉnh lại, chỉ là phần đầu bị tổn thương mạnh, nên chẳng còn nhớ gì chuyện trước kia nữa.

Ngài nói nàng là ai thì nàng chínhlà người đó. Ngài nói nàng là của ngài thì nàng chính là thuộc về ngài.Thế là, nàng trở thành Doanh Doanh, trở thành người thê tử bé nhỏ củangài.

Nghe nói sau khi nàng mất tích, sư phụ của nàng lo lắng đitìm kiếm khắp nơi, lại không biết tìm đâu ra trợ thủ tìm kiếm khắp cảngọn núi, như thể muốn lật tung cả lên vậy. Thuần Vu Vọng chỉ sợ bịngười khác phát hiện, liền viện cớ phụng chỉ tuần tra tình hình thuỷnạn, địa chấn, vôi vã cáo từ với mấy người bạn hữu trên Vạn Phật Sơn, bí mật đưa theo Doanh Doanh đi thẳng về Ly Sơn.

Năm đó, lúc dungoạn Ly Sơn, ngài vô tình phát hiện được sơn cốc có vị trí tương đốikín đáo, lại thích những cây hoa mai mọc ở nơi đó, cho nên có ý ẩn cưtại nơi này, lợi dụng địa hình, dẫn nước suối về, sau đó lại dựng thêmrừng mai và căn nhà gỗ. Lúc này nơi đó vừa hay đã dựng thành, nên ngàivới Doanh Doanh liền ở lại nơi đó luôn.

Thế nhưng lai lịch củaDoanh Doanh lại là một tâm bệnh với ngài. Ở bên nhau bao ngày, ban đầuchỉ là một chút tình cảm thoáng qua, không ngờ dần dần lại biến thànhthứ tình yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm.

Ngài lo lắng ngộ nhỡ ngày nào đó Doanh Doanh đột nhiên nhớ lại, lập tức vứt bỏ ngài mà quay vềnhà, thậm chí là quay lại vòng tay của vị hôn phu kia. Ngài thực sựchẳng thể nào để mất nàng được. Bởi vậy, ngài liền triệu danh y tới, hỏi thăm thứ thuốc sẽ khiến cho người ta vĩnh viễn quên đi những chuyệntrước đây, sau đó cho Doanh Doanh uống. Thế là Doanh Doanh vĩnh viễn sẽchỉ là Doanh Doanh của riêng ngài mà thôi. Ít nhất, tình hình trước mắt, ngài cũng đã làm được đến mức này rồi.

Cho dù người thân củaDoanh Doanh có tìm tới, ngài cũng chắc chắn rằng Doanh Doanh sẽ chỉ nhận ra người phu quân của mình là ngài, chứ không hề nhận ra người thân của mình là ai.

Tuy rằng hành động này thật không công bằng vớingười thân và vị hôn phu của Doanh Doanh, thế nhưng nếu ngài không íchkỉ một chút, tình yêu giữa ngài và Doanh Doanh cũng sẽ chẳng tránh khỏikết quả đôi ngả chia ly.

Cùng lúc này, ngài cũng chẳng hề từ bỏviệc điều tra tận gốc thân thế của Doanh Doanh. Sau chuyện xảy ra, ngàiđã từng phái rất nhiều người đến Vạn Phật Sơn điều tra lai lịch của Kiếm Ni, thế nhưng mãi mà chẳng có kết quả.

Kiếm Ni không tìm được đồ đệ thân yêu, đau buồn quay về, Vạn Phật Sơn vẫn chưa thể bình an lạiđược. Không lâu sau, các đội được phái tới Vạn Phật Sơn truy tìm tungtích Doanh Doanh liên tục, trong đó có không ít cao thủ, đi khắp nơinghe ngóng tin tức, gần như lật tung cả Vạn Phật Sơn lên để tìm vậy. Lúc chú ý quan sát, ngài nhận ra những đội người này không phải do cùng một gia tộc phái tới, nhưng khi hành động đều vô cùng kín đáo, khó lòng tìm ra được gốc gác. Điều duy nhất có thể xác định được, bọn họ đều tới từnước Nhuế.

Như vậy, Thuần Vu Vọng cũng có thể khẳng định rằng,Doanh Doanh rất có khả năng là con gái của một vị trọng thần Bắc Nhuế,ngay cả hôn phu của nàng cũng không phải nhân vật tầm thường. Tất cả bọn họ đều không từ bỏ nàng, trước sau đều phái người đi tìm kiếm tungtích.

Thuần Vu Vọng và Doanh Doanh đã là phu thê danh chính ngônthuận, cuộc sống hàng ngày rất thoải mái, vui vẻ, cho dù nàng có thânphận gì, ngài cũng chẳng có dũng khí từ bỏ.

Đây là niềm hạnh phúc ngài đánh cắp, cướp đoạt về, thế nhưng chỉ cần hai người đều sống vuivẻ, thì chẳng có gì là không được hết. Ngài âm thầm cảm thấy may mắn vìbản thân đã đoạt mất con đường nhớ lại quá khứ của nàng ngay từ đầu,ngài cũng một lòng một dạ đối xử với nàng thật tốt.

Ngài thân làhoàng đệ, càng sống bình đạm, đơn giản lại càng được đế vương quý mến.Nguyên Quang đế của Nam Lương lúc đó, Thuần Vu Thạnh nghe nói ngài cóđược tiểu mỹ nhân mà bản thân vô cùng yêu quý, lại còn đưa nàng lên núiẩn cư, cũng chẳng hiểu lai lịch xuất thân của tiểu mỹ nhân này, liền hạmột đạo chỉ dụ phong nàng là nhất phẩm phu nhân, ban cho rất nhiều kimngân châu báu, lại còn tuyên dương ngài như một tấm gương sáng trước các huynh đệ hoàng tộc. Đợi đến khi ngài thi thoảng dẫn theo Doanh Doanhquay về thăm hỏi Lý Thái hậu, Lý Thái hậu thấy ngài xưa nay nho nhã, ônhòa, lại lấy về một thê tử trẻ con như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùngtiếc nuối, lại càng khen ngợi, còn ban cho ngài một phủ đệ tại kinhthành, để ngài thi thoảng quay về Bắc Đô cũng có chỗ nghỉ ngơi. Thếnhưng, Doanh Doanh sau khi mất đi kí ức hành sự ngang ngạnh, võ nghệ lại cao, Thuần Vu Vọng sợ nàng sẽ vô tình gây chuyện thị phi, nên vẫn cứđưa nàng quay lại vùng núi hoang vu không chút ràng buộc để ẩn cư.

Ở nơi rừng mai tuyệt đẹp, thơm ngát đó, bọn họ chỉ làm phu thê bìnhthường, nhưng lại chẳng khác nào thần tiên trên trời, bởi lẽ cả hai yêuthương nhau sâu sắc, lại còn hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý vô tận.

Nếu cả đời đều có thể sống như vây, đối với ngài hay Doanh Doanh mà nói, họ sẽ được coi là những người hạnh phúc và may mắn nhất trên thế giới này.

“Hạnh phúc nhất và may mắn nhất… Thì ra chỉ là một giấc mộng…”

Thuần Vu Vọng thì thầm lên tiếng, rồi lại khẽ bật ho vài tiếng. Ngài chốngtay lên trán, hai mắt đỏ rực, trông bộ dạng vô cùng tiều tụy.

Mùi máu tanh thoang thoảng hòa cùng với mùi thuốc bay khắp phòng.

Ta nhìn cốc trà của ngài đã cạn, liền nhấc bình rót đầy, nói “Nếu ngài mệt rồi, hay là đi nghỉ sớm một chút. Muốn kể chuyện cho người khác nghe,sau này vẫn còn cơ hội.”

“Lần đầu tiên ta nhắc lại cho nàng, tahoàn toàn không thể xác định người phụ nữ tính tình quái dị trước mặtliệu có phải là Doanh Doanh của ta không, bởi vậy vẫn còn chút đề phòng, không kể hết toàn bộ sự việc. Mãi đến hôm nay…” Ngài ngước mắt lên, mỉm cười khổ sở nói “Vãn Vãn, nàng vẫn cho rằng, những gì ta vừa kể là câuchuyện hoàn toàn không hề liên quan đến nàng?”

Ta đã chẳng thểdiễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này là gì. Nếu bây giờ có người nói với ta rằng, trên đời này có chuyện quỷ thần thật, nàng Doanh Doanh đã chết đó thực sự đã nhập một phần hồn phách vào người ta, ta nhất định sẽtin.

Ngài kể lại rất chi tiết, ta nghe cũng rất tận tâm. Ta đíchthực định coi những trải nghiệm trong quá khứ của ngài chỉ là một câuchuyện vô quan, thế nhưng ta lại chẳng che giấu được nỗi bàng hoàng, ngờ vực trỗi dậy trong lòng.

Đầu óc ta hỗn loạn, dường như có ngôisao vụt tắt nào đó đột nhiên tỏa sáng, lúc muốn tóm lấy, lại chẳng nhìnthấy, điều duy nhất có thể cảm nhận chính là màn đêm đen tối, kéo dài vô tận đang bao trùm lên ta. Tất cả mọi thứ như đã từng trải qua, thếnhưng cố gắng tìm kiếm trong kí ức, tất cả những trải nghiệm này đềuchẳng liên quan gì tới ta cả.

Cuối cùng, ta đanh đáp “Ta đíchthực đã bái một vị sư thái xuất gia làm sư phụ, Tư Đồ Lăng đích thực làvị hôn phu của ta, hơn nữa cũng là sư huynh đồng môn. Những điều này,nếu cho người đi điều tra cặn kẽ, chẳng khó mà biết được. Ta đã từng đitheo sư phụ thăm viếng bạn hữu của người, thế nhưng trước khi hộ tốngcông chúa cầu thân, ta chưa từng đặt chân sang Nam Lương.”

ThuầnVu Vọng khẽ bật cười rồi nói “Ồ, nàng đang hoài nghi ta đã điều tra được quá khứ trước kia của nàng, nên mới bịa ra được câu chuyện này?”

Ta cúi đầu uống trà, không nói gì thêm. Còn ngài chấm đầu ngón trỏ vàonước trà, sau đó từ từ viết hai chức trên mặt bàn: “Nhật”, “Miễn(*)”

(*) Đồng âm khác nghĩa với từ Miên, vậy nên trước đó, Thuần Vu Vọng nghe nhầm thành Nhật Miên.

Ngài lại khẽ lên tiếng “Ta hỏi nàng ấy tên gì, nàng ấy nói là Nhật Miên. Tacảm thấy cái tên đó thật là cổ quái, sau đó lại phái người đến Đại Nhuếđiều tra, lại càng chưa nghe nói khuê nữ nhà đại quan nào có cái tênnày. Miên, Miễn là hai từ đồng âm khác nghĩa. Còn Nhật Miễn ghép lại thì chính là Vãn. Thực ra nàng ấy hoàn toàn không hề lừa ta, nàng ấy họTần, tên chỉ đúng một chữ Vãn. Nếu đã là con gái của Tần gia, lại địnhthân với hoàng thân tông thất từ nhỏ, nàng mất tích mới khơi dậy sự biến động lớn như vậy, mới khiến nhiều người cất công tới tìm nàng như thế.”

Ta chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, quát lớn “Im miệng. Ta hôm nay tớiđây, hoàn toàn không muốn nghe ngài ăn nói linh tinh như vậy.”

Ngài cũng chẳng tranh luận cùng ta, lại nhếch miệng mỉm cười, thay đổi chủđề “Cái lần ta nghe theo lời của người ta, phẫn nộ dìm nàng xuống đáyhồ…”

Ta lạnh lùng cắt ngang lời nói của ngài “Đứng nói là ngàinghe theo lời người ta. Ta thực sự không tin rằng ngài lại là người đànông không có trách nhiệm như vậy, Ngài là chủ, người ta chỉ là nô bộc,lẽ nào có người bóp cổ bắt ngài phải hạ lệnh hay sao?”

Ngài bịchặn họng, tức giận đỏ bừng cả mặt, nói cho cùng ta vẫn còn tức giận lần đó, mỉm cười nói thêm “Sao, lúc này ngài mới biết là ta bị oan? Cuốicùng đã nghĩ thông tỏ, cho dù là Tư Đồ Lăng hay là bất cứ ai khác, cũngkhông thể nào làm ra chuyện ngốc nghếch đẩy ta vào chỗ chết như vậy?”

Khuôn mặt ngài đỏ ửng một cách khác thường, sau đó than thở “Ta đã từng nghĩcó một vài thuộc hạ có suy nghĩ khác đã hãm hại nàng, thế nhưng bọn họtuyệt đối không bao giờ làm tổn hại đến cốt nhục của ta. Bất luận làTương Tư hay cái thai trong bụng nàng. Tuổi tác ta cũng không còn trẻnữa, trước nay không ham nữ sắc, hiện nay ta chỉ có mỗi mình Tương Tưthôi. Cho dù bọn họ có hận nàng đến mức nào, cũng không bao giờ dám lấyTương Tư ra để chọc giận ta, càng không dám động đến thai nhi trong bụng nàng. Thế nhưng rõ ràng nàng đã bỏ thai nhi đi.”

Ta bật cườilạnh lùng rồi nói “Điện hạ thực sự quá tự tin rồi. Điện hạ vẫn còn đang ở tuổi tráng kiện, đã có Tương Tư rồi, mới nhanh như vậy đã khiến ta cóthai, chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh thêm được nhiều con nhiều cháu nữa, cần gì phải bắt một người phụ nữ bất cứ lúc nàocũng có thể trở mặt thành thù như ta phải sinh thêm một đứa trẻ chongài? Cái thai đó… thực sự đúng là cha không yêu, mẹ không quý, bị người ta hại coi như cũng đáng.”

Thuần Vu Vọng dường như chẳng thểnhẫn nhịn được những lời nói vô tình đó của ta, đôi mày cau chặt, haitay siết lên y phục, im lặng một lúc lâu mới nói tiếp “Ta đã hỏi bọn họrồi, chuyện sảy thai, không hề liên quan tới bọn họ. Bọn họ chỉ là thừanước đục thả câu.”

Bọn họ? Ta nheo mắt lại, trong lòng vô cùng tức giận.

Quả nhiên đúng như ta đã dự liệu, kẻ hôm đó bắt cóc Tương Tư giá họa cho ta đích thực là người bên cạnh Thuần Vu Vọng. Ngài hờ hững không nói rõ,đoan chắc là không chỉ có bọn Lê Hoành, Nhuyễn Ngọc đã lên kế hoạch.

Ta đưa lời chế giễu “Không hề liên quan tới bọn họ? Thế nhưng bản thân tacũng không hề dùng thuốc để bỏ cái thai đó đi. Xem ra thực sự đứa trẻ đó không muốn đầu thai, nên tự mình chạy xuống âm ti địa ngục?”

Ngài không biết là có tin lời ta nói hay không, chỉ nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, không còn giữ được phong thái như trước nữa.

Ta tiếp tục nói thêm “Ta thực sự rất muốn trốn khỏi Ly Sơn, người tiếp ứng cũng đã liên hệ được với ta, lúc đó, uống thuốc trụy thai làm tổn hạitới sức khỏe, ngài cho rằng việc đó thú vị lắm sao?”

Thuần VuVọng không hề trả lời ta, nhấp ngụm trà hỏi “Trong số những người đitiếp ứng cho nàng không có Tư Đồ Lăng? Hai tháng đó, hắn hoàn toàn không hề rời khỏi Bắc Nhuế.”

Ta thản nhiên đáp “Là Tư Đồ Vĩnh, Thái tử Đại Nhuế. Ngài ấy tới đó là vì công chúa Thường Hy, tiện đường cũng cứu ta quay về. Ngài tưởng rằng ta cần thiết phải sợ gặp mặt Tư Đồ Lăng,nên trước khi đi đã dùng thuốc trụy thai sao?”

Mặt ngài lúc nàyđã không còn đỏ nữa, dần dần trắng nhợt đi, ngày cả đôi môi cũng nhợtnhạt thất sắc. Ngài khẽ khàng lên tiếng “Ta sẽ điều tra kĩ càng… Rốtcuộc là ai đã hạ thuốc trụy thai.”

Ngài nói vậy chính là đã tinnhững lời ta vừa nói. Ta liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại cảm thấy có phần căm hận bản thân. Ngài có tin hay không, ta cần gì phải bận tâmchứ? Chỉ dựa vào nỗi nhục nhã ngài gây ra cho ta suốt ba tháng đó, tanên mong ngài chết sớm, ta nên tức giận vì không thể nhất kiếm xuyêntâm, giết chết ngài vào lúc đó mới phải.

Không ngờ ta còn tới gặp ngài, ngồi đối diện với ngài, tâm sự biết bao điều như những người trikỷ thân thiết. Thực sự chẳng thể nào ngờ, ta lúc này thực đúng là… ngớngẩn.

Mục đích ngài tới nơi này đa phần là vì Tương Tư, còn ta đến gặp ngài, đương nhiên cũng chỉ là vì Tương Tư.

Ta định thần lại rồi từ tốn lên tiếng “Ngài cứ từ từ cho người đi điềutra. Nể mặt Tương Tư, lần này ta sẽ không làm khó ngài. Ngày mai ta sẽsai người đưa Tương Tư sang đây, ngài hãy đưa cô bé quay về đi.”

Ngài nhìn ta chăm chăm, miễn cưỡng mỉm cười “Lần này không làm khó ta? Nếulần sau gặp mặt, nàng sẽ chuẩn bị làm khó ta như thế nào?”

Gươngmặt ta nóng bừng lên, giọng nói lại bất giác lạnh lùng “Lần sau? Hôn sựcủa công chúa Thường Hy đã thành ra thế này, hoàng gia Đại Nhuế chẳngcòn mặt mũi gì nữa, lần sau chắc chúng ta sẽ đao kiếm gặp nhau chăng?”

“Đao kiếm gặp nhau?” Ngài lặp lại lời nói của ta, đôi mắt đen láy giờ đã mất đi thần thái mọi khi. “Nàng nghe ta nói nhiều như vậy, chỉ đổi lại chota một câu đao kiếm gặp lại sao?”

Ta nghiến răng đáp “Lẽ nào ngài còn không rõ ngày từ khi còn ở Nam Lương, chúng ta vẫn luôn là quan hệđối địch? Hiếm khi ngài tự thân tới đây, đáng lẽ ta phải báo thù ngàimới đúng. Người đáng thương chỉ có mỗi mình Tương Tư… Ta không muốnTương Tư mất đi người thân duy nhất và cũng yêu thương cô bé nhất trênđời.”

Ngài mỉm cười thảm liệt “Từ trước đến nay, ta chưa từng coi nàng là kẻ địch, ta không tin nàng lại không cảm nhận được. Tương Tưcũng không còn mỗi mình người thân thích là ta, ta cũng không tin nànglại không phải là người thân yêu thương cô bé nhất trên đời này.”

Trái tim ta càng lúc càng đau đớn, nhớ lại buổi trưa vừa mới dùng thuốc,cũng biết được tình trạng lúc này của mình, nên càng mong muốn có thểnhanh chóng rời khỏi người đàn ông lúc nào cũng làm cho trái tim ta rốiloạn, khiến ta đau lòng này.

Ta đứng bật người nói “Ta đã có hônước cùng với Tư Đồ Lăng, vài ngày nữa sẽ cùng thành hôn cùng ngài ấy.Giữ lại Tương Tư bên cạnh, nghĩ ra cũng chẳng tiện mấy.”

“Nàng…” Thuần Vu Vọng đột nhiên quắc mắt, đứng bật dậy, trợn mắt lườm ta.

Ta cũng hoảng hốt trước ánh mắt đó của ngài, định đưa lời biện giải, nhưng đột nhiên lại cảm thấy mình phản ứng như vậy hơi quá, nên lạnh lùngnhìn ngài nói “Chẩn Vương Điện hạ, xin cáo từ.”

Ngài mím chặtmôi, đứng lặng người tại chỗ, không tiễn biệt mà cũng chẳng níu kéo. Tacúi đầu, quay người bước nhanh ra ngoài, sau đó đóng cánh cửa lại rấtmạnh.

Bên ngoài đương nhiên là có một đống người đang chờ đợi,vừa nhìn thấy cửa mở, mười mấy cặp mắt đều hướng về phía ta. Người ở gần nhất chính là Nhuyễn Ngọc, không ngờ nàng ta chẳng sợ ta tặng thêm chomột cước nữa, bàng hoàng nhìn ta sau đó vội vã bước vào trong phòng.

Phía sau vang liên tiếng thứ gì chạm nhẹ xuống đất, tiếp đó là giọng thét kinh hãi của Nhuyễn Ngọc “Điện hạ.”

Ta đã bước ra khỏi bậc thềm, nghe thấy tiếng thét, bất giác quay đầu nhìnlại, Thuần Vu Vọng đã quỵ người dưới đất, nhưng vẫn ngoan cường đưa tayníu lấy thành bàn, quyết không ngã xuống, khuôn mặt trắng cắt không còngiọt máu.

Nhìn thấy những tùy tùng theo ngài thét gọi rồi tới gần chăm sóc, ta bất đắc dĩ lui lại vài bước, cho tới khi phần lưng cứng đờ chạm phải thành cửa. Cánh cửa sau lưng khẽ rung lên. Ta lập tức đứngthẳng người, đồng thời nhìn xem là ai đã chạm vào cánh cửa đó, thậm chílúc này cả gió cũng đã ngừng thổi, phần đá dưới chân ánh lên bóng hìnhcủa ta. Thì ra không phải là cánh cửa đang rung động mà là ta đang runrẩy.

Thẩm Tiểu Phong bước lên trước, khẽ tiếng hỏi “Tướng quân, chúng ta quay về chứ?”

Ta đáng lẽ nên không nói tiếng nào, quay người bỏ đi mới đúng, thế nhưngchẳng biết tại sao, sau một hồi im lặng, ta lại bước chân vào trong cănphòng đó. ThuầnVu Vọng đã được đỡ đến chiếc giường trúc gần đó, đôi môitrắng cắt không còn giọt máu khẽ nhếch lên, nói “Không phải nàng đã quay về rồi sao?”

Trước giờ, ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, suy nhược đến độ đó của ngài, bất giác bước vào bên trong, đưa lời hỏivặn “Ngài mong ta quay về lắm sao?”

Lời nói vừa dứt, ta chợt nhận ra ngữ điệu của mình lúc này vừa là giận hờn lại vừa chứa chan tìnhcảm, vội vã đưa lời chế giễu “Hay là không muốn để ta nhìn thấy bộ dạngngười không ra người, quỷ không ra quỷ của ngài?”

Ánh mắt ThuầnVu Vọng chợt thoáng chút sắc lạnh, ngay cả mấy tùy tùng đi theo ngàicũng đã chẳng che giấu được vẻ phẫn nộ, đang trừng mắt nhìn về phía ta.

Thế nhưng ngài lại không hề nổi giận, chỉ khẽ cười nói “Bộ dạng thê thảm,người không ra người, quỷ không ra quỷ của nàng ở Nam Lương cũng đã bịta nhìn thấy rồi, coi như chúng ta huề nhau? Ta đã từng ức hiếp, sỉnhục, hãm hại nàng, đối xử với nàng không tốt, ngày nay nàng cũng có thể phái người tới đây đòi lại công đạo. Tần tướng quân oai danh hiển hách, quân đội Tần gia dũng mãnh, thiện chiến, khẽ giậm chân một cái, cả BắcĐô này đều bị ảnh hưởng, đoan chắc, đám người này của ta chẳng là gìtrong mắt nàng. Tại sao nàng không tìm tới báo thù, để tránh phải do dựnhư vậy, thả ta không cam lòng, giết ta không nỡ, thực là tự làm khó bản thân.”

Nhuyễn Ngọc khẽ thốt lên kinh hãi, sắc mặt tột cùng lolắng. Thuần Vu Vọng lại như không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ nhìnta chằm chằm.

Ta không thể phủ định, giọng nói của ngài tuy đãyếu đi, thế nhưng từ nào cũng sắc bén, dường như nhìn thấu được mọi tâmtư của ta, thậm chí còn nhìn thấy rõ hơn cả chính bản thân ta.

Bàn tay cầm kiếm giờ đã bất lực, ta thực sự chẳng thể nào rút nổi kiếm rađối phó với người đàn ông trọng thương chưa lành này nữa. Sau cùng, tacũng có thể lấy Tương Tư, tấm kim bào miễn chết đã giúp ta tránh baokiếp nạn trước kia ra để nói đỡ “Ngài còn cho rằng ta không cam nguyện,không nhẫn tâm sao? Chẳng qua vì ta tội nghiệp cho Tương Tư mà thôi. Côbé còn nhỏ tuổi, lại vì lần trước khi ta bị dìm xuống đáy hồ, Tương Tưthực sự đã cứu mạng ta.”