Tình Muộn

Chương 27: Thể hiện của tình yêu



Yêu được phân thành rất nhiều loại, tình yêu là một loại trong số đó; hình thức của yêu cũng được chia thành nhiều loại, thành công hoặc được chúc phúc cũng chỉ là một loại trong số đó mà thôi.

Việc Lâm Tĩnh Lam và Kỉ Hoa Ninh qua lại với nhau, có thể hình dung như việc rẽ mây thấy ánh mặt trời. Ánh mặt trời bị che lấp bởi tầng tầng lớp lớp mây mù, cuối cùng cũng đã vượt qua được muôn vàn cản trở, đem ánh sáng ấm áp chiếu sáng khắp mọi nơi. Tình yêu cũng vậy, sau khi vượt qua đủ loại trở ngại, ánh sáng tươi đẹp cuối cùng cũng sẽ xuất hiện.

Không lâu sau, sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Kỉ Hoa Ninh cũng đã tới. Thời gi­an vô tình đã mài giũa cô từ một cô gái kiêu căng, cứng đầu thành một người phụ nữ chín chắn. Khuôn mặt cô xinh đẹp và kiêu hãnh, ăn nói khéo léo, có một công việc với thu nhập cao, tất cả những điều đó xem chừng đều hoàn hảo nhưng có một điều là cô đã sắp ba mươi tuổi rồi.

Đối với một người phụ nữ mà nói, danh từ ba mươi thực sự là một tấm thiệp khủng bố rợn người. Trong mâm cỗ sinh nhật đó, con gái của Tần Di Gi­ang là Vương Niệm Niệm đã năm tuổi, đúng vào cái tuổi nghịch ngợm, hiếu động, cứ chạy tới chạy lui khắp nơi. Tạ Khải Đạt cũng sắp kết hôn, từng người từng người cứ như những viên đạn hồng đẹp đẽ, đến đây để đùa giỡn với cô.

Nisha và Jack đã quay trở về nước Anh đăng ký kết hôn. Kỉ Hoa Ninh mừng vì khi trước đã “se duyên” cho họ, rồi lại may mắn được thấy cảnh họ gắn bó với nhau bằng pháp lý.

Đối tượng thu hút sự chú ý của mọi người nhiều nhất lúc đó, đương nhiên là Lâm Tĩnh Lam, người lần đầu tiên chính thức được giới thiệu là “bạn trai”. Kỳ thực mấy người ngồi ở đó đều đã từng quen biết anh, nhất là thời kỳ học cấp ba, đối với “cậu em” của Kỉ Hoa Ninh này, mọi người cũng biết chút ít. Bỏ qua chuyện về Gi­ang Viễn Ảnh, bông hoa chung tình của trường lại đến với anh trai trẻ ở tuổi này, thật khiến người ta phải mở to mắt mà nhìn.

Nhưng thời gi­an thì vẫn cứ trôi, cậu học trò của ngày xưa nay đã trở thành một anh chàng đẹp trai tới mức mà nhiều cô gái mới nhìn đã phải chết mê chết mệt. Nghe nói hai người bọn họ đã quen nhau hơn hai mươi năm, nhìn vẻ lịch lãm của anh ta, nhiều người không khỏi có chút hoài nghi rằng tình cảm của hai người rồi cũng sẽ thành hư không hay không.

“… Hap­py birth­day to you, hap­py birth­day to Quee­nie…” trong lời hát của các bạn bè, Kỉ Hoa Ninh nhắm mắt cầu nguyện. Đến khi bài hát kết thúc, ánh đèn sáng rực bỗng nhiên vụt tắt, Vương Niệm Niệm sợ quá gọi mẹ toáng cả lên. Tần Di Gi­ang vội ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng cô con gái, đang bối rối thì cô nhìn thấy một bóng người nhẹ nhàng đến bên Kỉ Hoa Ninh, trong chốc lát cô đã yên tâm trở lại.

Kỉ Hoa Ninh ban đầu cũng hơi giật mình, nhưng sau đó nghĩ rằng chuyện này có thể do một số người bạn bày đặt ra để dọa mình, góp vui với mọi người trong ánh nến le lói. Lâm Tĩnh Lam mặc một bộ quần áo màu trắng, toàn thân giống như một khối ngọc, anh ngồi yên lặng như vậy, kiêu hãnh giống như một hoàng tử trong câu chuyện cổ tích, yên lặng hệt như một vị tiên bị giáng xuống trần gi­an đã lâu không được hương hoả, ánh lửa le lói trong đôi mắt anh nhẹ nhàng dao động.

Giống như một nhà ảo thuật, không hiểu anh lấy ở đâu ra một cây đàn vi­olon, những âm thanh nhẹ nhàng, dìu dặt, khoan thai từ đó phát ra.

Anh học kéo vi­olon từ khi nào vậy? Kỉ Hoa Ninh cười híp cả mắt, nhìn ngắm người bạn nhỏ thần kỳ đó, giống như vừa tìm được một viên ngọc quý. Với đôi tai chuyên nghiệp của cô, khả năng kéo vi­olon của anh còn lâu mới sánh được với khả năng chơi pi­ano, có lẽ là mới học chưa lâu, nhưng không kéo sai âm luật, có vẻ như cũng đã tập luyện khá cẩn thận. Nghĩ đến đây, lòng cô vừa ấm áp, vừa hạnh phúc.

Bản nhạc Lâm Tĩnh Lam đang chơi, Kỉ Hoa Ninh đã nghe rất nhiều lần. Cô vẫn còn nhớ khi anh chín tuổi, đã dám khiêu chiến với cô, muốn cùng hợp tấu với cô bằng thứ nhạc cụ mà cô vẫn luôn kiêu hãnh – vi­olon, khi đó khúc nhạc mà họ hợp tấu cũng chính là khúc Thành phố trên không mà Lâm Tĩnh Lam diễn tấu lúc này. Anh nói với cô, đây là bản nhạc đầu tiên họ chơi chung; anh nói với cô, năm tháng có trôi đi, họ vẫn ở bên nhau; anh nói với cô, năm tháng luân hồi, anh rất vui vì hai người đã ở đây, người có duyên có thể ở với nhau mãi… Phải rồi, cô đã nghe ra rồi, nghe rõ rồi, trong tiếng nhạc không lời, từng chữ, từng chữ một, rồi nhẹ nhàng bị hút theo những ngón tay thon dài của anh.

Bản nhạc kết thúc, bàn tiệc im lặng, mọi người đều im lặng chờ đợi. Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng đến bên Kỉ Hoa Ninh, “Vi­olon quả là khó học, anh học đến nghẹo cả cổ”.

Mọi người ngạc nhiên. Cứ tưởng anh sẽ quỳ xuống trước mặt cô rồi lấy ra một tặng vật gì đó, không ngờ vừa mở lời lại nói ra một câu vô thưởng vô phạt như vậy. Kỉ Hoa Ninh cười, “Muốn chơi hay được như em, phải về luyện thêm mười năm nữa!”.

Vẫn còn nhớ à? Khi một cậu nhóc vừa thở hổn hển, vừa cố sống cố chết định vượt mặt một cô bé, cô bé liền dành tặng cho cậu một bộ mặt khó coi: Tiểu quỷ, muốn đuổi kịp chị hả? Còn lâu nhé!

Cậu bé ngần ngại gãi gãi đầu: Giống như thiên sứ thế, sao vừa mới cái chớp mắt đã thành một ác ma rồi?

Năm lên năm tuổi, anh muốn học chơi một thứ nhạc cụ có thể cùng với vi­olon của cô hợp tấu; chín tuổi, khả năng dùng pi­ano của anh đã có thể phối cùng với tiếng vi­olon của cô. Trời ban cho anh thông minh, cũng ban cho anh chăm chỉ, anh đã dùng trọn mười năm mới có thể chiếm được trái tim của ác ma đó, thiên sứ đó.

Anh đưa chiếc vi­olon đã lên dây đến trước mặt cô, quỳ một chân, “Lần sau có muốn hợp tấu một bản với anh không? Vẫn còn lần sau nữa, lần sau sau nữa…”.

Không biết có ai reo khe khẽ: “Xem chiếc vĩ đàn này, chiếc nhẫn!”.

Quả nhiên, một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp được buộc ở phía cuối của chiếc vĩ dùng để kéo đàn, khi tiến gần ánh nến nó phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như một ánh sao trong màn đêm mênh mông, ánh sáng làm người ta phải đổ dồn sự chú ý vào nó.

Kỉ Hoa Ninh hơi bất ngờ vì chưa lường hết sự việc, nhìn chiếc nhẫn kim cương mà không biết nói gì. Cô nhìn Tiểu Lam cầm cây đàn với chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt như sâu hơn, chớp khẽ, cô đã do dự.

Cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc kết hôn, chỉ là mỗi lần nghĩ tới, kết quả thường là chẳng nghĩ được nhiều. Cô là mẫu phụ nữ mạnh mẽ điển hình, công việc tốt đã đáp ứng đủ những yêu cầu của cuộc sống. Cô giờ chẳng còn thiếu thứ gì, thậm chí không thiếu cả tình yêu, cô may mắn có được rất nhiều thứ mà người khác phải ngưỡng mộ. Quả nhiên chẳng ai ngờ được, trong lòng cô lại sợ hôn nhân. Nhìn thấy bố mẹ mình trước đây đã từng yêu nhau như thế nào, cuối cùng lại mỗi người đi một con đường. Càng đáng sợ hơn khi cả hai người lại một lần nữa đâm đầu vào vực sâu của tình yêu. Nếu như trước khi kết hôn họ biết bạn đời sau này sẽ chia tay mình, thậm chí lại tiếp tục chấp nhận sống tới đầu bạc răng long với một người khác, vẫn có người nói câu “Con đồng ý” mà không thấy hối hận hay sao?

Hôn nhân không phải là con đường quan trọng mà người người đều phải đi qua. Đối với một số người nó là chiếc cầu độc mộc, đối với một số người khác nó lại là con đường lớn đẹp đẽ.

Cho nên, hôn nhân đối với cô mà nói, chỉ như một tờ giấy trắng, chẳng có chút ý nghĩa gì. Không phải là cô không tin tưởng Tiểu Lam, chỉ là tự nhiên thấy vô nghĩa, cần gì phải cùng với một người nào đó đi hết một chiếc cầu độc mộc chật chội chứ? Có người đã đi; có người đi đến giữa cầu thì hoang mang dao động; cũng có người đã rơi vào khoảng không bao la.

Cô nhẹ nhàng nhận lấy vi­olon từ tay anh, nhưng vẫn để chiếc vĩ ở lại trên tay anh. Anh nhìn ánh mắt cô, dường như vẫn còn có ý muốn hỏi vì sao.

Cô nói: “Lần sau em sẽ hợp tấu cùng anh; lần sau nữa, rồi lần sau sau nữa cũng được. Chỉ là chiếc vĩ này quá nặng, hiện giờ em vẫn chưa đủ sức để kéo nó”.

Lâm Tĩnh Lam vẫn giữ nguyên phong độ. Anh đứng dậy, gỡ chiếc nhẫn ra, rồi đặt nó vào tay cô, rất dứt khoát.

- “Anh có thể đợi em. Nhất định sẽ có một ngày anh tự tay đem nó cùng tất cả hạnh phúc dâng tặng cho em”.

Kỉ Hoa Ninh chỉ biết mỉm cười cảm động, hơi xấu hổ. Lâm Tĩnh Lam không tỏ vẻ bối rối, chỉ là có chút gì đó hơi hối hận. Hối hận điều gì? Hối hận là không biết đã làm thế nào mà có thể khiến cô nói “không” trước bao nhiêu cặp mắt nhìn mình trừng trừng.

Mạnh Thiên Phàm nghe Nisha kể Kỉ Hoa Ninh từ chối lời cầu hôn của bạn trai, rất quan tâm tìm hiểu cặn kẽ tình hình. Anh không thật hiểu hành động lần này của cô, hỏi cô có phải đã có người đàn ông khác, cô khẳng định là cô không có.

Thế thì vì sao? Anh thực sự không hiểu… Anh từng có Như Quân, anh từng nghĩ rằng sẽ yêu thương bao bọc cô ấy, chăm sóc cho cô ấy suốt đời suốt kiếp, nhưng không biết rằng hai người vốn không đi chung một con đường. Nếu như có thể, anh mong muốn dành cho cô hẳn một cái nhà, một gia đình hạnh phúc, một tờ giấy chứng nhận kết hôn, đó là lời hứa và trách nhiệm của một người đàn ông.

- “Nếu cậu ta yêu em, tất nhiên sẽ hy vọng em lấy cậu ta”. Anh nói với Kỉ Hoa Ninh như thế này, “Hôn nhân là một sự cam kết của người đàn ông đối với người đàn bà. Tuy nó không thể khiến em phát tài, cũng không thể khiến em trẻ thêm vài tuổi, nhưng đó là một thứ lễ vật vô cùng quý báu. Nói đi cũng phải nói lại, cậu ta đã hứa với em rồi, vì sao lại không thừa nhận cậu ta, như thế có công bằng không?”.

- “Nhưng mà, em không phải không bằng lòng, mà là muốn đổi một phương thức khác”.

- “Một phương thức, nếu như nó không đúng, sao có thể tồn tại hàng mấy nghìn năm, phổ biến khắp thế giới? Anh không cổ vũ luân lý hôn nhân, nhưng anh nghĩ rằng là người thì nên trải qua gi­ai đoạn đó. Không có ai nói sau khi kết hôn em nhất định sẽ hạnh phúc hay không hạnh phúc, nhưng chí ít thì em cũng đã nỗ lực, không hối tiếc. Bài bác khả năng hạnh phúc đối với bản thân đã là một sự tàn nhẫn, đối với người yêu mình sẽ càng tàn nhẫn hơn”.

- “Về mặt lý luận thì em nói không lại anh, em nhận thua”. Kỉ Hoa Ninh chắp hai tay, cười toe toét, “Thật không ngờ ông bác sĩ non choẹt như anh mà cũng nói được những câu có chút ý nghĩa đấy, có khi vào một ngày nào đó anh thất nghiệp có thể xách va ly đến làm bạn làm ăn với em được đấy”.

“Đương nhiên rồi, anh là người từng trải mà”. Mạnh Thiên Phàm dương dương tự đắc, xem vẻ mặt có vẻ rất khoái chí, “Năm đó, anh nói hộ lời của Viễn Ảnh, cũng là hy vọng hai người không có mắc phải sai lầm. Trước sau anh vẫn tin rằng, ở đời chỗ nào chẳng có chuyện xa cách rồi lại tương phùng? Tạo cơ hội cho mấy người, để rồi mấy người lại để cơ hội tuột mất. Buông xuôi rồi, lại gặp một người khác; lại buông xuôi, quả nhiên lại có thể gặp gỡ… cho đến cuối cùng, em sẽ có cái gì? Chỉ là hư không mà thôi”.

“Đúng đúng đúng, sư phụ, tiểu nữ bái phục bái phục”. Kỉ Hoa Ninh chắp tay, “Thế thì xem ra lần này em chắc phải lấy chồng rồi?”.

“Anh là anh lớn, hy vọng em được vui vẻ. Ít nhất là, không thể vì bản thân sợ hãi mà chạy trốn một số chuyện, thứ tâm lý này không đúng, không bình thường”.

Kỉ Hoa Ninh hiểu ý của anh, “Yên tâm, em hiểu mà”.

Mạnh Thiên Phàm yên tâm ra về. Quen biết cô, là qua Viễn Ảnh, hơn cả tình cảm bạn bè, cũng hơn cả sự hiếu kỳ. Kết gi­ao với người bạn này, đó là do duyên phận định trước, thậm chí cô không còn thường xuyên liên lạc với Viễn Ảnh nữa, ngược lại anh lại trở thành bạn tốt của cô.

Không thể nói là anh không có tình ý với cô. Nhưng, anh tình nguyện quan tâm đến cô với tư cách của một người anh trai, giúp đỡ cô, cùng cô chia sẻ cuộc đời này. Có một số người, rõ ràng là hấp dẫn chúng ta, nhưng vĩnh viễn không có điểm chung. Giống như hiện tại, như vậy là đủ rồi.

Trong thời gi­an này, tức sau khi Kỉ Hoa Ninh đã trưởng thành, là những ngày tháng nhận được sự quan tâm của rất nhiều người bạn. Trên mạng, qua di động, lại còn xuất hiện mấy bà mối không mời mà đến, xem ra mọi người ai ai cũng quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô. Cô soi gương, vuốt ve đôi má trắng như trứng gà bóc của mình: Lẽ nào phụ nữ độc thân ba mươi tuổi lại gặp nhiều rắc rối như vậy?

Tần Di Gi­ang – một hình mẫu về một bà chủ gia đình, “Tớ thật sự không hiểu, có gì mà phải sợ chứ? Cậu xem, tớ kết hôn khi mới từng đó tuổi. Giờ Niệm Niệm đã sắp sáu tuổi rồi, cuộc sống của tớ chẳng phải vẫn rất tốt đó sao? Ai nói là sẽ có tan vỡ? Mà cậu nghe tớ nói này, sinh con sớm thì hồi phục sớm… tuy rằng với trường hợp của cậu giờ không còn là sớm nữa rồi, nhưng nền tảng của cậu tốt, có lẽ vẫn còn kịp… Cậu xem tớ sinh con sớm, giờ chẳng phải vẫn trẻ trung như mười năm về trước sao?…”.

Chấp nhận, những lời này càng thấy ý đồ lăng xê một bà chủ gia đình.

Aman­da thì dọa: “Kết hôn thì có gì mà phải sợ? Coi lại mình xem, sắp ba mươi tuổi rồi đấy! Ba mươi đấy ạ!”.

Kỉ Hoa Ninh bịt tai, hai tiếng “ba mươi” giống như một cột sóng âm thanh lớn, xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô, “Mấy năm nữa thôi, sẽ chẳng còn ai thèm để mắt tới em nữa đâu, tin không? Cứ xem xem, những người ngày xưa theo đuổi em, có phải từng người, từng người một đã lấy vợ, tạo dựng sự nghiệp cả rồi không? Tuy chị thất bại trong hôn nhân, nhưng chị không chùn bước. Chẳng phải em đã từng khuyên chị, ý nghĩa của cuộc đời là đi tìm kiếm hạnh phúc, là sáng tạo hạnh phúc đó sao? Cho nên chị quyết định sẽ tích cực tìm kiếm. Huống hồ, giờ chị đã có con gái ở bên cạnh! Hiện giờ quan hệ giữa chị và Ni­ni rất tốt, mỗi khi nó đi học đều muốn hôn chị rồi mới đi, mỗi khi chị đi làm về…”.

Chấp nhận, những lời này càng nói càng rõ ý đồ khoe con của một bà mẹ lý tưởng.

Nisha ở tận nước Anh cũng nói chuyện với Kỉ Hoa Ninh qua điện thoại video, “Quee­nie, cậu đã giúp chúng tớ đến với nhau, sao cậu lại không thể tự tạo dựng cho bản thân và Lam? Tớ thấy anh ấy rất tốt, vẻ ngoài đẹp trai, tuổi đời lại trẻ… tuy anh ta không biết nấu ăn, nhưng đàn ông có giá trị hay không, không thể nhìn ra được qua việc bếp núc… cứ như Jack ấy, anh ấy rất tuyệt, anh ấy thực sự rất tuyệt vời, anh ấy…”.

Chấp nhận, những lời này càng nói càng cho thấy cảm giác hạnh phúc của một người phụ nữ được đem lại bởi vẻ bề ngoài của người đàn ông, chứ không phải ở bản chất của anh ta.

Chris thì lại thích thêm dầu vào lửa, nói với cô bằng vẻ mặt đáng ghét, “Cái gì? Anh biết em sẽ không vứt anh để lựa chọn cậu ta, đúng không Quee­nie? Xem này, có phải đúng là anh vẫn tốt hơn không?…”.

Tô San không hiểu sao lại có câu nói hay thế này, “Chị không lấy chồng là tốt nhất, đợi thêm đôi năm nữa, đến lúc tôi có thể lấy chồng được, tôi nhất định sẽ nhờ chị làm phù dâu. Ha ha, phù dâu ba mươi tuổi…” Đúng là lòng dạ hiểm ác.

Chấp nhận, cô càng tin tưởng rằng những người này muốn đến để phá bĩnh.

Điều khiến Lâm Tĩnh Lam không thể ngờ tới là, Dương Đổng Lâm nhắn cho anh một tin nhắn trên QQ: Bạn đồng nghiệp, thực lòng chúc anh sớm chiếm lại được trái tim của cô ấy… Còn nữa, không phải khi nào những người gặp nhau cũng có thể đến được với nhau. Vì thế, hãy biết quý trọng hiện tại, biết quý trọng duyên phận không dễ có của tương lai nhé!

Dương Đổng Lâm phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định bóp chết những rung động mới manh nha của mình. Từ chỗ còn hoang mang, trốn tránh, cuối cùng cô cũng đã hạ quyết tâm. Vốn dĩ cô không phải là người thích tranh đoạt, càng không phải là người thích bị lôi cuốn vào những mối quan hệ phức tạp, không rõ ràng. Cô tin rằng sẽ có một người, đối tốt với cô chỉ đơn giản vì cô là Dương Đổng Lâm, hạnh phúc mà cô cần thật đơn giản.

Có lẽ con người tên là Dương Đổng Lâm cũng không thật nhất quán nhỉ? Cô nhoẻn miệng cười, rồi tắt máy tính, ánh sáng ngoài cửa sổ thật rực rỡ. Ai nói nhất định cô phải hiểu một người? Đổi lấy một người hiểu cô, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Vẻ đẹp của thế giới này là ở chỗ nó không hoàn mỹ. Vả lại có lẽ vì có một số điều còn hối tiếc, cuộc đời của mỗi con người chúng ta mới có thể hoàn chỉnh được.