Tinh Môn (Dịch)

Chương 48: Nhân Viên Mới



Chương 48: Nhân Viên Mới

Phòng Cơ Yếu.

Lý Hạo vẫn đang làm việc ở đây.

Vừa vào cửa liền thấy Trần Na còn đến sớm hơn hắn, thấy Lý Hạo xuất hiện, nàng có chút kích động, vội vàng vẫy tay gọi hắn qua.

Lý Hạo hơi ngạc nhiên, sao hôm nay cô nàng này lại tới sớm như vậy?

Trần Na là đồng nghiệp mà hắn quen thân nhất kể từ khi đến Tuần Kiểm Ti.

"Lý Hạo!" Trần Na hưng phấn hô: "Có tin tốt!"

"Chuyện gì?"

"Trong phòng có người mới tới, ngươi quên rồi sao? Thời điểm này trong năm là lúc tuyển tân binh. Rốt cục chúng ta cũng được giải thoát, không cần phải đến sớm dọn dẹp, bưng trà rót nước nữa rồi!"

Trần Na rất vui vẻ.

Nàng và Lý Hạo đều là người mới, đương nhiên nàng tới sớm hơn Lý Hạo một chút, cho nên thường thì Lý Hạo làm nhiều việc hơn, nhưng Trần Na vẫn phải ôm đồm không ít thứ, chẳng hạn như thu dọn một số tài liệu, Lý Hạo đôi khi một mình bận quá không giúp được.

"Người mới?"

Lý Hạo ngớ ra, đúng là hắn đã quên mất, hơn nữa nó vốn cũng không phải đại sự gì.

Hắn chuẩn bị rời khỏi phòng Cơ Yếu, thật ra hiện tại hắn đã không còn là người ở đây nữa, chỉ là tạm thời chưa có thông báo chính thức mà thôi.

Hóa ra là chuyện này!

Lý Hạo tươi cười, "Đúng là chuyện tốt! Vậy thì chúng ta sẽ được giải thoát. Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay ngươi đến sớm vậy, lẽ nào hôm nay người mới đến sao?"

Trần Na vui vẻ gật đầu, "Đúng vậy! Thật ra trước đó bên nhân sự cũng đã chọn được người rồi, chỉ là gần đây vẫn đang huấn luyện, hôm nay mới chính thức gia nhập!"

"Vậy thì tốt!"

Thấy Trần Na hào hứng như vậy, Lý Hạo liền hùa theo.

Là chuyện nên vui!

Bằng không khi hắn đi rồi mà người mới chưa tới, Trần Na sẽ phải tiếp quản công việc của hắn, chẳng phải sẽ khiến vị này tức chết sao.

"Có bao nhiêu người mới?"

"Hai... à không, là ba!"

Tin tức của Trần Na tương đối linh thông, nàng kể: "Nghe nói ban đầu chỉ có hai người nhưng sau đó lại chọn thêm một người nữa. Tính ra thì thoải mái hơn chúng ta nhiều, khi ta nhậm chức thì ngươi vẫn chưa được điều tới, lúc đó chỉ có một mình ta làm, về sau ngươi cũng vậy. Bây giờ người ta đến một lúc ba người, đương nhiên sẽ không mệt mỏi như chúng ta."

Lý Hạo gật đầu.

Thực ra, cũng không phải chuyện gì to tát!

Đợi trưởng phòng đến, điểm danh xong hắn sẽ đến đội chấp pháp, hắn còn rất nhiều việc quan trọng cần làm, nào có thời gian để ý mấy chuyện này.

Bất quá hắn vốn là một ‘hài tử ngoan ngoãn’ của phòng Cơ Yếu, dù có đi thì vẫn nên giữ hình tượng tốt đẹp của mình, không thể chỉ vì sắp rời khỏi mà tỏ vẻ được.

Đang nói chuyện thì những người khác cũng lần lượt đến.

Lý Hạo vẫn bận rộn như mọi khi, hoàn toàn không định chểnh mảng chỉ vì mình sắp chuyển công tác.

Cho đến khoảng chín giờ thì Vương Kiệt mới đến.

Không chỉ có ông ta, mà còn có ba người mới theo sau.

Cả ba đều rất trẻ, hai nam một nữ.

"Mọi người yên lặng!"

Vương Kiệt mỉm cười, vỗ tay, lớn tiếng nói: "Ngừng tay một chút..."

Được rồi, trên thực tế, ngoại trừ Trần Na và Lý Hạo, những người khác đều đang xem bát quái, làm gì có ai sống chết làm việc.

Vương Kiệt tươi cười giới thiệu: "Hôm nay có ba người mới được phân vào phòng Cơ Yếu, đều là tinh anh! Có thể tham gia vào phòng Cơ Yếu chứng tỏ thực lực và năng lực của bọn họ đều không tồi..."

Sau vài lời khen ngợi, ba người mới bước ra.

Lúc này, Lý Hạo cũng dừng công việc lại, nhìn ba nhân viên mới đến, hai nam một nữ, tất cả đều mặc đồ tuần kiểm, vẻ mặt tràn đầy khí thế.

Hắn không quan tâm đến cô gái mà tập trung vào người thanh niên bên trái.

Còn rất trẻ, cảm giác còn trẻ hơn cả Lý Hạo, có lẽ chỉ mới 18, 19 tuổi, đương nhiên tuổi tác cụ thể thì rất khó nói chính xác.

Rất đẹp trai, gương mặt rạng rỡ tỏa nắng!

Lý Hạo thường được khen là soái ca số một trong phòng Cơ Yếu, đương nhiên việc này cũng có liên quan đến cơ cấu, người ở phòng Cơ Yếu toàn các trung niên có tuổi, người trẻ không nhiều.

Dĩ nhiên Lý Hạo không xấu, nhưng so với thanh niên trước mặt thì kém hơn một chút, rõ ràng nhất là làn da của hắn kém hơn rất nhiều.

Người thanh niên đối diện có nước da trắng trẻo, không nhợt nhạt mà có cảm giác trắng như sữa, nhìn có vẻ rất non nớt.

Du đại tỷ bình thường đều hô hào muốn Lý Hạo làm con rể, có điều lúc này hai mắt lại sáng rực. Xem ra đã đổi đối tượng mất rồi.

Trần Na cũng liếc nhìn thêm vài lần, sau đó nhìn Lý Hạo, thấp giọng trêu chọc: "Lý Hạo, ngươi nhìn thấy không? Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi đến rồi, hình như tên là Vương Minh nhỉ? So với ngươi còn đẹp trai hơn một chút!"

Lý Hạo phì cười, “Na tỷ thích là được."

"Xì! Ta không thích phi công!"

Nói vậy nhưng Trần Na vẫn liếc thêm vài cái, không khỏi cảm khái: "Đúng là chói mắt!"

Nhìn đặc biệt có tinh thần!

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, nếu một người đẹp trai nhưng lại sở hữu đôi mắt vô lực sẽ khiến người ta cảm thấy chán chường và vô dụng, nhưng thanh niên tên Vương Minh này lại có đôi mắt rất sáng.

"Xin chào các tiền bối, ta tên là Vương Minh, đến từ học viện Tuần Kiểm, vừa mới tốt nghiệp năm nay..." Vương Minh tự giới thiệu.

Ngay sau đó, Vương Kiệt mang theo Vương Minh đi về phía chỗ ngồi của Lý Hạo và Trần Na, cười nói: "Lý Hạo, Trần Na, các ngươi đều là tiền bối. Vương Minh, ngươi học hỏi Lý Hạo trước, làm quen dần với tài liệu. Trần Na cũng hướng dẫn thêm cho cậu ta nhé."

Để Vương Minh học hỏi hai người không phải là vì ông muốn chiếu cố đặc biệt cho riêng gã, mà là vì Lý Hạo sắp rời đi nên cần người tiếp quản công việc của hắn.

Trần Na không biết chuyện này, chỉ có Vương Kiệt là minh bạch.

Ông cảm thấy Vương Minh rất thích hợp!

Trần Na cười hỏi: "Ta biết rồi, có cần chuẩn bị bàn làm việc mới không?"

"Không cần đâu!"

Vương Kiệt xua tay, "Tạm thời cứ bắc một cái ghế ngồi chung đi, các ngươi chịu khó mấy ngày vậy!"

Trần Na hơi nghi hoặc nhưng cũng không hỏi quá nhiều, tạm vài ngày cũng không sao.

Lý Hạo lại hiểu rõ, nghe vậy chỉ gật đầu cười khẽ, thế nhưng trong lòng lúc bấy giờ lại không được bình tĩnh như vẻ ngoài.

Vương Minh!

Tình huống gì đây?

Hắn chú ý tới Vương Minh không phải bởi vì người kia đẹp trai, cũng không phải bởi vì đôi mắt sáng long lanh của đối phương, mà là bởi vì hắn nhìn thấy một tầng tinh quang quanh người gã.

Tuy rằng số lượng không bằng đám người Lưu Long, nhưng lại cho Lý Hạo cảm giác tinh quang của gã thậm chí còn sáng hơn đám người ở đội săn quỷ!

Đúng, số lượng không nhiều, dường như rất ít.

Tuy nhiên, ánh sao lại vô cùng sáng, sáng đến mức Lý Hạo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và chói mắt của nó ngay cả khi đang ở khoảng cách xa.

"Tinh Quang Sư!"

Trong đầu hắn chợt hiện lên danh từ này.

Bước vào lĩnh vực thần bí, có hai loại siêu năng, bẩm sinh đã có là Thiên Quyến Thần Sư, về sau mới dẫn sức mạnh vào cơ thể là Tinh Quang Sư, mặc kệ loại nào thì cũng đều là kẻ có siêu năng!

Không biết vì sao lúc này Lý Hạo lại nghĩ tới thuật ngữ Tinh Quang Sư mà Liễu Diễm từng nhắc đến.

Mặt hắn vẫn không biến sắc, vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng trong lòng lại dấy lên ngàn cơn sóng không thể giải thích.

Tại sao phòng Cơ Yếu đột nhiên có thêm một vị Tinh Quang Sư?

Ai phái tới?

Huyết ảnh?

Tuần Dạ Nhân?

Hẳn là chỉ có hai phe này.

Rốt cuộc Vương Minh là người của huyết ảnh hay là người của Tuần Dạ Nhân đây?

Tại sao lại điều đến phòng Cơ Yếu, còn đi theo bên cạnh ta?

Vốn là một đợt tuyển nhân viên mới bình thường, lẽ ra gã phải là phàm nhân như bao người khác mới phải. Ai đời Siêu Năng Giả lại tự nguyện trở thành tân binh của phòng Cơ Yếu, rõ ràng là có vấn đề!

Những người khác không thể nhìn thấy tầng tinh quang trên người Vương Minh, nhưng Lý Hạo lại có thể thấy rất rõ ràng.

"Lưu Long bọn họ có thấy được không?"

Xem ra hôm qua ta quên hỏi, làm sao để phân biệt được siêu năng hay không rồi!

Không được!

Lúc này, Lý Hạo đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không nghĩ tới một vị có thực lực siêu phàm lại đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.

Chết tiệt!

Là người của Tuần Dạ Nhân sao?

Nếu là Tuần Dạ Nhân thì vẫn còn dễ nói chuyện, nhưng nếu là huyết ảnh thì thật kinh khủng!

Bởi vì điều đó chứng tỏ Ngân Thành đã không còn là địa phương an toàn, phải biết đây chính là đại bản doanh của Tuần Kiểm Ti!