Tinh Môn (Dịch)

Chương 1: Tuần Kiểm Ti



Chương 1: Tuần Kiểm Ti

Ngân Thành.

Tuần Kiểm Ti.

Thanh niên Lý Hạo, dáng người thon gầy, vành mắt đen như thể đã thức cả đêm vẫn chưa ngủ.

Lý Hạo mặc trang phục của đội tuần kiểm cấp ba, cất bước đi vào khu làm việc của Tuần Kiểm Ti.

Thân là tân binh mới chỉ gia nhập Tuần Kiểm Ti có một năm, tư lịch của Lý Hạo dĩ nhiên không sâu, bình thường đều sẽ cố gắng đến sớm một chút để quét dọn vệ sinh chỗ làm, sau đó lại đun ấm nước, chờ các đồng nghiệp đến sau.

Có điều hôm nay Lý Hạo lại tới trễ hơn mọi ngày, khi hắn tới nơi thì phòng làm việc đã có không ít người.

Nhìn thấy Lý Hạo xuất hiện, một bác gái tầm tuổi trung niên ngồi ngay bàn công tác sát gần cửa ra vào liền trêu chọc: "Tiểu Hạo, hôm nay tới trễ à, xem xem quầng thâm mắt của ngươi kia kìa, tối hôm qua không ngủ mà đi đâu hưởng lạc đấy phải không?"

Lý Hạo cười rộ lên trông rất đơn thuần chất phác, vội vàng khoát tay, "Du tỷ, đừng nói lung tung, ta còn chưa có bạn gái mà, lỡ truyền ra ngoài thì về sau không ai thèm gả cho ta mất!"

"Ha ha ha, đứa nhỏ này, mới ở đây làm có một năm mà đã ăn nói lanh lợi hơn hẳn."

Có vẻ bác gái rất thích trêu ghẹo Lý Hạo, có điều cũng rất quan tâm đến hắn, trêu chọc một hồi thì lại quen miệng nhắc nhở: "Tiểu Hạo, bình thường có một mình ngươi thì lấy đâu ra thời gian nấu cơm, ăn uống bên ngoài lại không sạch sẽ, tan làm thì qua nhà tỷ ăn cơm đi."

Lý Hạo mỉm cười từ chối: "Thôi, mắc công lại làm phiền Du tỷ."

Du tỷ còn chưa mở miệng, cách đó không xa có một vị đại hán trung niên đã xen vào: "Tiểu Hạo, Du tỷ gọi ngươi đến là để ăn cơm không thôi sao? Người ta là kêu con rể tới nhà đấy, tiểu tử này, sao không nhạy bén gì hết vậy?"

"Ha ha ha!"

Nhất thời cả khu làm việc đều vang lên một trận cười.

Du tỷ bị vạch trần mục đích thì cũng chẳng ngại ngùng, thậm chí còn nói: "Lão nương vui lòng, được chưa? Tiểu Hạo vừa có đầu óc lại thêm nhân phẩm tốt, tướng mạo cũng rất được, hắn mà là con rể của ta thì ta sẽ vui tới nỗi đêm nằm mơ còn có thể cười tỉnh!"

Nghe vậy, một đám người gật đầu hùa vào, biểu thị đồng tình với lời của Du tỷ.

Lý Hạo rất được mọi người ở đây xem trọng.

Vị đại hán trung niên ban nãy bỗng cảm khái: "Tiểu Hạo đúng là không tệ, chỉ là có điểm đáng tiếc!"

Đáng tiếc cái gì?

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng hơi lộ vẻ tiếc nuối.

Ngược lại Lý Hạo không quá để ý, cười rộ lên bảo: "Chu ca, là do chính ta tự chọn, có gì mà đáng tiếc đâu?"

Đại hán họ Chu lại không cho là đúng, thở dài nói: "Không thể nói như vậy. Tiểu Hạo, trong vòng nửa năm ngươi đã được chuyển lên làm chính thức tại Tuần Kiểm Ti, hiện tại là tuần kiểm cấp ba, đối với người khác mà nói thì dĩ nhiên là không tệ. Nhưng nếu ngươi đừng nghỉ ngang Ngân Thành cổ viện mà chờ tới khi tốt nghiệp xong, tới lúc đó, nếu ngươi vẫn lựa chọn đến Tuần Kiểm Ti thì thấp nhất cũng phải tiến thẳng vào cấp một."

Sau lưng Lý Hạo có một thiếu nữ trẻ tuổi mới vào cửa, Trần Na nghe Chu thúc nói vậy bèn hùa vào: "Đúng đấy, Lý Hạo, đang yên đang lành ngươi lại bỏ học sớm làm gì? Ngươi nhìn bọn ta xem, muốn thi vào Ngân Thành cổ viện còn chẳng có cơ hội, trong khi ngươi chỉ cần cố thêm hai năm nữa là đã được tốt nghiệp. Bọn ta thì khác, muốn từ tuần kiểm cấp ba lên đến cấp một, dù thuận lợi thì cũng phải mấy năm năm trở lên là ít; không thuận lợi thì có khi cả một đời cũng không lên cấp nổi."

Trong lời nói của Trần Na mang theo sự hâm mộ những người có thể tốt nghiệp từ Ngân Thành cổ viện.

Cũng có chút tiếc nuối vì Lý Hạo lựa chọn sớm thôi học mà gia nhập Tuần Kiểm Ti.

Còn nhớ khi Lý Hạo vừa nộp đơn gia nhập, đến ti trưởng của Ngân Thành Tuần Kiểm Ti còn đích thân tới hỏi thăm, thậm chí còn khuyên Lý Hạo nên quay về tiếp tục học tập, thật sự muốn đến đây thì chờ sau khi tốt nghiệp lại tới ghi danh cũng chưa muộn.

Đáng tiếc, mặc dù Lý Hạo là đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, dễ nói chuyện, có điều đối với việc này lại cực kỳ cứng đầu.

Trần Na còn nghe phong phanh chuyện các đạo sư tại Ngân Thành cổ viện cũng từng khuyên Lý Hạo thay đổi quyết định, bởi vì hắn thật sự rất có tiền đồ.

Nghe mọi người nhiệt tình thảo luận về chuyện của mình, Lý Hạo vẫn tươi cười như cũ.

Hắn vừa đi bắc ấm nước lên như mọi ngày, vừa cười bảo: "Từ tuần kiểm cấp ba bắt đầu làm lên không phải cũng rất tốt sao? Lại nói, đợi ta tốt nghiệp xong mới tới đây thì chẳng phải sẽ chậm mất hai năm được quen biết các vị đại ca đại tỷ đây à? Thế thì sẽ rất đáng tiếc đấy."

"Ha ha ha, nói rất đúng!"

Mọi người cười rộ lên, đứa nhỏ này vẫn luôn rất biết cách nói chuyện.

Lý Hạo miệng ngọt, tuổi tác còn trẻ, năm nay chỉ mới vừa tròn 20, có thể xem là em út của cả đội Ngân Thành Tuần Kiểm Ti, thế nên mỗi khi hắn nói ngọt vài câu thì mọi người đều cảm thấy rất dễ chịu.

Sáng sớm, khu làm việc ở Tuần Kiểm Ti tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ.

Đối với việc riêng của Lý Hạo, mọi người cũng không tiếp tục nhiều lời, hơn nữa Lý Hạo đã nhiều lần bày tỏ thái độ không quá để ý, cho nên mọi người cũng thôi không đề cập tới nữa. Bằng không ngẫm lại thì đây đúng là nỗi tiếc nuối khôn nguôi trong đời người.

Về phần nguyên nhân Lý Hạo nghỉ học thì bọn họ cũng không dò hỏi nhiều, dù sao trước đây Lý Hạo cũng từng kể là do chính hắn muốn sớm đi làm, học phí ở cổ viện quá cao, hắn thật sự không kham nổi.

Ai biết đó có phải thật sự là nguyên nhân chính hay không...

Chốc lát sau, mấy vị lãnh đạo của Tuần Kiểm Ti đi đến, tiếng cười nói liền nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Ngân Thành Tuần Kiểm Ti là tổng bộ cơ cấu chấp pháp của Ngân Thành.

Trừ tổng bộ ra thì Tuần Kiểm Ti còn có bốn phân bộ khác đặt tại nơi đây.

Mà tổng bộ cũng không có nhiều phân khoa riêng, trong đó chỗ Lý Hạo làm chủ yếu phụ trách đệ đơn hồ sơ vụ án, lật lại những bản án cũ, hoặc phúc thẩm những vụ án còn chưa được giải quyết,... Tóm lại là rất ít khi tham gia chấp pháp đối ngoại.

Đương nhiên, nếu những phòng ban khác không đủ người thì cũng sẽ lâm thời điều tạm đám Lý Hạo bọn hắn đi qua hỗ trợ, tổng thể mà nói thì có thể xem là làm công tác văn thư.

. . .

Sau khi các vị lãnh đạo có mặt, một ngày làm việc bận rộn lại bắt đầu.

Lý Hạo đương nhiên không được sở hữu phòng làm việc riêng, hắn chỉ là tuần kiểm cấp ba mới nhậm chức có một năm, còn chưa có tư cách này. Đừng nói tới hắn, ngay cả mấy vị Du tỷ hay Chu ca đều là tuần kiểm cấp hai thì cũng chưa có tư cách được phân phòng riêng.

Bàn làm việc của Lý Hạo nằm gần nhà vệ sinh, tuy rằng không có mùi hương khó ngửi gì, nhưng dù sao đây cũng là nơi người đến người đi, có vẻ hơi ồn ào, các tiền bối sẽ không thích vị trí này.

Lý Hạo ngồi đối diện Trần Na, hai người mặt đối mặt làm việc.

Trần Na chỉ tới đây sớm hơn Lý Hạo có nửa năm, cũng được coi là người mới, tư lịch của cả hai đều không sâu.

Có điều sắp tới Tuần Kiểm Ti sẽ có được chiêu sinh nhân thủ, rất nhanh thôi là bọn họ sẽ thoát khỏi cái danh người mới.

Lý Hạo đang cúi đầu tìm đọc một vài văn bản tài liệu, đối diện bỗng truyền đến tiếng gõ bàn rất khẽ, Lý Hạo ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Trần Na đang nằm nhoài trên mặt bàn, thấp giọng nói: "Lý Hạo, Tuần Kiểm Ti sắp có nhiệm vụ bên ngoài, có thể ra ngoài tầm một tháng, ngươi muốn chủ động xin tiếp nhiệm vụ không? Hai ta cùng đi, nghe nói nhiệm vụ rất nhẹ nhàng."

Lý Hạo hơi nôn nao, có điều ngẫm nghĩ một lúc thì lắc đầu từ chối: "Không đi, ra ngoài cũng không có gì tốt, vả lại cũng chưa chắc đã an toàn."

"Rất an toàn!"

Trần Na có chút buồn bực, "Chỉ là bồi Ngân Thành cổ viện. . ."

Nói đến đây, nàng chợt nghĩ tới một chuyện, lại nhìn Lý Hạo, áy náy nói: "A, suýt nữa ta quên mất chuyện này! Ngươi không muốn gặp bạn học và đạo sư ngày xưa đúng không? Hình như lần này người dẫn đội đi khảo sát là Viên Thạc lão sư. . ."

Nàng thầm mắng một tiếng, chính mình thế mà quên mất việc đó.

Viên Thạc không phải là lão sư của Lý Hạo trước đó hay sao?

Nghe nói vị lão sư này rất coi trọng Lý Hạo, có điều bởi vì Lý Hạo không chịu nghe lời ông khuyên, kiên quyết phải nghỉ học, có tin đồn khi ấy vị này còn muốn đánh Lý Hạo, cuối cùng nháo một trận phong ba không nhỏ tại Ngân Thành cổ viện khiến không ít học viên đã mắng Lý Hạo là kẻ không biết điều.

Viên Thạc là ai?

Đây chính là một trong số đại lão đỉnh cấp của cổ viện, bao nhiêu học viên khát khao được bái Viên Thạc làm thầy, đáng tiếc người ta căn bản chướng mắt.

Lý Hạo cười cười, không có phản bác.

Không muốn gặp ư?

Thế thì không đến mức.

Ngoại giới truyền tin đồn đủ lợi hại, trên thực tế vốn không có khoa trương tới vậy, Viên lão sư chỉ là cảm thấy đáng tiếc thay mình, vài ngày trước Lý Hạo còn tới nhà lão sư bái phỏng, cùng ông ấy ăn cơm tối. Nào có cảnh giương cung bạt kiếm, không muốn nhìn mặt nhau như lời đồn?

Đương nhiên, có một số việc cũng không cần thiết phải giải thích, ai muốn nói gì thì nói, hắn càng giải thích lại càng thêm phiền.

"Viên lão sư dẫn đội à. . ."

Trong lòng mặc niệm một tiếng, Viên lão sư là nhân vật quan trọng của cổ viện, nếu ngài ấy đã dẫn đội ra ngoài thì chắc chắn vấn đề bảo an sẽ không quá kém, Tuần Kiểm Ti cũng tốt mà những phân bộ khác cũng vậy, nhất định đều sẽ bảo hộ đoàn người cẩn thận.

Như vậy mình cũng không cần lo lắng cái gì, huống chi Tuần Kiểm Ti tham dự thì thật ra cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Chân chính phụ trách an toàn cho đoàn người của Viên lão sư có lẽ không phải là dàn tôm tép như Tuần Kiểm Ti, mà là đội ngũ mình từng nghe tên - Tuần Dạ Nhân.

Tuần Dạ Nhân cũng thuộc cơ cấu chấp pháp tương tự như Tuần Kiểm Ti.

Thế nhưng đôi bên có sự khác biệt rất rõ.

Tuần Dạ Nhân chỉ phụ trách những nghi án chưa được giải quyết, chẳng hạn như những vụ án nào mà Tuần Kiểm Ti bên này không có cách nào xử lý, hoặc là căn bản không có bất kỳ đầu mối gì thì sẽ bàn giao cho Tuần Dạ Nhân.

Người ngoài không hiểu rõ, thậm chí phần lớn người trong Tuần Kiểm Ti cũng chẳng rõ ràng.

Nhưng công việc chính của Lý Hạo là phụ trách đệ đơn vụ án, truy tung những nghi án chưa được giải quyết, vậy nên ít nhiều hắn cũng biết được một hai.

"Tuần Dạ Nhân!"

Trong lòng Lý Hạo lẩm bẩm cái tên này. Kỳ thật hắn lựa chọn nghỉ học để đi vào Tuần Kiểm Ti làm một tuần kiểm cấp ba có quan hệ rất lớn với Tuần Dạ Nhân. Hay nói đúng hơn, hơn phân nửa mục đích của hắn chính là hướng về phía bên kia.

Đương nhiên, việc này hắn chưa bao giờ tiết lộ với bất luận kẻ nào.

Cơ cấu ấy quá thần bí, chỉ là hắn từng nghe phong thanh từ chỗ Viên Thạc lão sư nên mới biết được sự tồn tại của bọn họ. Người bình thường căn bản sẽ không biết được.

Có thể xem Tuần Kiểm Ti chính là cấp dưới của Tuần Dạ Nhân, đây cũng là do hắn từng nghe Viên lão sư đề cập qua một lần. Nhiều khả năng một vài hạt giống tốt của Tuần Kiểm Ti sẽ được thuyên chuyển qua bển.

"Một năm nay biểu hiện của ta cũng không tệ, lại xuất thân từ Tuần Kiểm Ti, không biết liệu có cơ hội tiếp xúc với Tuần Dạ Nhân hay không."

Hắn cảm giác gần nhất Ngân Thành có thể sẽ xảy ra vài chuyện, đáng tiếc lại không thấy Tuần Kiểm Ti có chút phát giác nào, xem ra chỉ có thể để Tuần Dạ Nhân đến xử lý.

Giờ phút này, thứ hắn còn thiếu chỉ là một cơ hội!