Tình Mới Là Sếp Tổng

Chương 7-1: Chồng cũ tìm đến công ty



Bảo Ngọc vừa bước chân xuống xe bus thì trông thấy Hồng Phúc đang đứng lơ ngơ trước cửa tòa nhà công ty cô. Rất may là Minh Hiền chỉ nói chung chung vị trí, không cho anh ta biết cô làm công ty nào. Chứ nếu anh ta vào thẳng tận nơi tìm cô thì đúng là phiền to. Vừa nhìn thấy cô, anh ta vội chạy lại:

- Anh gọi em nhiều lần em không nghe máy, anh đành phải đứng đây chờ em.

- Anh chuyển lại về thành phố rồi à?

- Ừ. Dự án Đà Nẵng chấm dứt rồi. Anh đã được chuyển về lại tổng công ty.

- Anh làm việc tốt nhé, tạm biệt.

Cô dợm bước đi tới. Hồng Phúc vội vàng nắm lấy tay cô:

- Nói chuyện với anh một chút được không?

- Anh buông tay.

- Em nói chuyện với anh thì anh sẽ buông.

- Buông.

Cô vùng mạnh ra, tâm trạng bực bội. Cô tiếp tân Như Quỳnh đi xe máy ngang qua, liếc nhìn. Cô thở dài: “thôi rồi”. Để tránh ánh mắt của mọi người cô gật đầu:

- Được rồi. Anh vào quán cà phê Q ở góc đường bên kìa chờ em. Em vào công ty xin phép rồi ra đấy gặp anh.

Nói xong, Bảo Ngọc vội vàng vào công ty chấm công. Như Quỳnh gửi xe vẫn chưa lên tới, nếu không kiểu gì cũng tốn thời gian giải thích với cô ta. Quốc Thắng vẫn chưa tới, cô gọi điện thoại cho anh, xin phép ra ngoài một tiếng có việc riêng. Anh dễ chịu, đồng ý.

****

Bước vào quán, nhìn quanh thì thấy Hồng Phúc ngồi một góc, tươi cười vẫy vẫy tay. Cô cười với cô bé tiếp viên:

- Cho chị một ly trà đào.

Đợi cô ta quay đi thì hỏi anh:

- Anh muốn nói gì với em?

- Chúng ta quay lại với nhau đi. Anh và cô bé kia đã chia tay lâu rồi.

Cô nhíu mày:

- Anh nghĩ cái quái gì vậy?

- Anh chỉ yêu mình em. Cô ta chỉ là một cơn say nắng nhất thời.

- Anh yêu ai, say nắng ai thì liên quan gì tới em?

- Anh biết, là lỗi của anh. Anh xin lỗi. Chúng ta đã bên nhau 7 năm, không lẽ em không luyến tiếc?

Cô thở dài:

- Anh Phúc à, mình ly dị hơn 1 năm rồi. Bây giờ anh tới đây nói điều này, không nghĩ là quá trễ rồi hay sao?

- Không phải anh không muốn tìm em sớm, mà anh không liên lạc được với em. Anh lại vướng công việc ở Đà Nẵng, ko về được. Bố mẹ anh cũng cản trở. Giờ anh về đây rồi, chúng ta bắt đầu lại đi. Lần này anh sẽ không đi đâu nữa, sẽ không phạm sai lầm như trước.

Cô bé tiếp viên trở lại với ly trà, nhìn hai người cười cười:

- Mời chị.

- Cảm ơn em.

Cô bé ánh mắt lấp lánh xoay đi, thầm nghĩ: “Trời ơi, người gì mà đẹp trai vậy không biết?”

- Em chỉ nói lần này nữa thôi: “Chúng Ta, chấm dứt rồi. Không bao giờ có thể trở lại được.” Anh đừng làm việc vô ích nữa, được không? Đừng nói đến chuyện em tha thứ cho anh hay không. Anh không nhớ ngày đó, anh và bố mẹ anh đã nói gì hay sao? Gia cảnh bình thường của nhà em, không giúp được gì cho anh đâu. Hiện giờ em cũng có bạn trai rồi.

- Không sao, anh sẵn sàng tha thứ cho em. Anh biết em vẫn còn yêu anh mà. Anh biết em chỉ cố tình chọc tức anh thôi.

Cô há hốc miệng:

- Anh dựa vào đâu mà nói em còn yêu anh? Anh đừng tự tưởng tượng nữa. Em không còn muốn dính dáng gì với anh nữa.

- Em không cần trả lời ngay, anh sẽ chờ em. Em là phụ nữ từng lập gia đình, đàn ông đàng hoàng nào lại muốn lấy em chứ. Chúng ta trở lại với nhau, là anh muốn tốt cho em.

- Dừng, đừng nói nhảm nhí nữa. Dù không ai lấy em, em cũng không trở với anh đâu. Anh bỏ ý định đi. Ok.

Cô uống một hơi hết ly trà để giảm nhiệt trong người, ngoắc tay:

- Em gái, tính tiền cho chị.

Rồi nói với anh ta:

- Em không có thời gian ngồi nói nhảm với anh. Em phải vào làm việc. Đừng tìm em nữa.

- Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, rồi gọi cho anh.

Không chịu nổi nữa, cô bước đi, để mặc anh ta tính tiền. Chắc cũng không đến mức tính toán với cô ly nước. Thật hết sức bực mình.

****

Đi ngang bàn lễ tân, tâm trạng của cô đã bình ổn trở lại. Chưa kịp chào, ba nhân vật như hoa như ngọc: Quỳnh, Hương, Thủy đã tủm tỉm cười. Như Quỳnh bình thường nhìn cô bằng nửa con mắt, bỗng hôm nay dịu dàng đến nổi da gà, ngoắc ngoắc:

- Ngọc, không nhìn ra thời buổi này thịnh thành yêu loli nha. Bạn trai em cao to đẹp trai thế?

- Không phải bạn trai em. Chỉ là bạn cũ thôi chị ơi.

Cô bé Hương lên tiếng:

- Trời ơi, sao chị không dẫn vô công ty giới thiệu. Trai đẹp là tài nguyên hiếm có chị biết hông? Phải cho tụi em cùng thưởng thức chứ.

Bảo Ngọc trả lời đối phó:

- Rồi rồi, có cơ hội giới thiệu cho em. Chị vô làm việc đã.

Cô vừa đi khỏi thì cô nàng Như Quỳnh nhận xét:

- Đó, thấy nghi rồi mà. Nó có một khúc như cây nấm lùn. Ngực thì lép xẹp, đâu ra bạn trai như người mẫu vậy chứ.

- Ngọc cũng hơn 1m6 đó. So với chị thì lùn thôi chứ còn cao hơn ối người mà chị. Thân hình cũng rất đẹp nha, mông ra mông, eo ra eo, ngực cũng cân đối với cơ thể. Em chỉ mong mình được như vậy thôi. Huhuhu

- Mong thì phải mong được như chị đây nè. Đàn ông nhìn mới thèm biết chưa?

Cô bé tên Thủy không kìm được:

- Chị chị, đàn ông của chị là ai?

Nàng ta ỏn ẻn:

- Không biết hay sao mà hỏi. Chính là sếp Thắng chứ ai. Anh chàng kia bảnh thì có bảnh nhưng không so được với sếp Thắng của chị đâu.

Nàng ta mơ màng, nước miếng muốn tuôn ra ngoài:

- Vừa cao ráo, vừa cơ bắp. Không một chút mỡ thừa. Cởi áo ra, sờ từng múi cơ, cảm giác sẽ rất yomost.

- Chị sờ chưa mà biết?

- Sẽ sớm thôi. Ngày đó không còn xa, không còn xa.

- Chị vào làm trong công ty mấy năm rồi? “Không còn xa” hoài zậy.

- Xì, mấy đứa thì biết gì. Rượu ủ lâu năm là rượu ngon.

Không thể tiếp tục đối thoại với đối tượng thường xuyên quên uống thuốc, Hương và Thủy tranh thủ thời gian vắng khách, lên facebook tám chuyện anh chàng đẹp trai.

Luật bất thành văn, trong công ty, một người biết, cả công ty đều phải nắm bắt tin. Hậu quả là Bảo Ngọc lại bị bỏ bom thư:

- Thanh Hồng: bà Ngọc, sáng sớm bà đã làm tui ăn ngủ không ngon làm sao? Nghe thiên hạ đồn rằng, sáng nay trai đẹp tới tận cửa tìm bà.

- Lan Phương: chị Ngọc, hôm này rủ đi ăn chung giới thiệu cho tui em biết đi.

- Hoàng Nhi: em chưa có bồ nè chị yêu?

- Bảo Ngọc: icon khóc lóc. Không có thân thiết gì đâu. Lâu rồi mới gặp lại. Hồi xưa anh ta làm ở Đà nẵng, giờ vô Sài Gòn nên kiếm chị hỏi thăm thôi à.

- Thanh Hồng: nghe nói anh ta to con đẹp trai lắm hả?

- Bảo Ngọc: ờ cũng được được.

- Lan Phương: trai đẹp là một tài nguyên, không nên hưởng thụ một mình.

- Bảo Ngọc: Phương, em với nhỏ Hương tiếp tân là hai chị em sinh đôi hả? Nói chuyện y như nhau vậy? Cái gì mà tài nguyên? Trai đẹp công ty mình còn thiếu hay sao.

- Thanh Hồng: bà kia, ngoại trừ ông Thắng cao trên 1m8. Bà nói tui nghe thử coi trong công ty mình có thằng cha nào được hả? Nhiều như vậy thì tại sao tui từng tuổi này rồi vẫn cô đơn lẻ bóng? Mà ông Thắng là quỷ khó tính, chù cho ổng ế. Ổng có ế tui cũng không dám sờ zô.

- Lan Phương: 888, suýt nữa trôi mất câu của chị Nhi nha. Chị chưa có bồ hả? Há há, thế anh Zũ bỏ đi đâu. Ảnh đã công bố rùi, chị đừng có dấu dấu diếm diếm nữa.

- Thanh Hồng: hả? kẻ nào dấu diếm, chém không tha.

- Bảo Ngọc: mình muốn ăn bào ngư

- Lan Phương: vi cá, tổ yến cũng chấp nhận

- Thanh Hồng: người đẹp như mình ăn bào ngư, lẫn vi cá, lẫn tổ yến.

- Hoàng Nhi: ông Zũ quỷ sứ. Tối về xử đẹp ổng. Đã thống nhất bí mật rồi, vậy mà cũng loan tin à. Icon mắc cỡ.

- Lan Phương: xử gì thì xử, nhớ mua BCS siêu mỏng. Há há

- Hoàng Nhi: mấy người, thật là bậy bạ hết sức. Người ta trong sáng. Mua cũng để ổng mua. Người ta không có biết loại siêu mỏng là loại nào, chỉ dặn mua loại có gai thui à.

- Thanh Hồng: xỉu. icon xịt máu mũi

- Bảo Ngọc: xỉu. Hai icon xịt máu mũi

- Lan Phương: tại hạ bái phục, bái phục. icon quỳ lạy

- Hoàng Nhi: icon cười lăn lộn

Sự bực tức ban sáng, nhỡ đám bạn tạp nham, ba xàm ba lạp mà tiêu tan không còn một mống.

Mẹ cô gọi điện thoại, thông báo mấy ngày nữa sẽ về. Dặn dò cô dọn dẹp phòng ba mẹ và chuẩn bị thức ăn. Tâm trạng cô rất vui. Mấy tháng rồi, dù gặp gỡ thường xuyên qua facetime vẫn không thể như sống bên cạnh, cô rất nhớ hai người.

Đi ngang qua, thấy cô líu lo hát, anh mỉm cười hỏi:

- gì mà vui thế?

- Ba mẹ em sắp về.

- Ồ. Đến lúc được ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu rồi.

Thả một câu xong anh chắp tay sau lưng, gật gù đi vào phòng. Cô nghe thì giật mình, vội vã đứng dậy đi theo. Vào phòng, cẩn thận đóng cửa, cô hốt hoảng:

- Từ từ đã được không anh?

- Từ từ cái gì?

- Gặp mặt ba mẹ em ấy.

- Em định làm sở khanh phiên bản nữ đấy à? Định chiếm đoạt được anh rồi bỏ rơi anh hay sao mà không cho anh gặp người nhà?

- Em cũng đã gặp gia đình anh đâu. (Cô lí nhí)

- Hóa ra em trách ngược anh. Bao nhiêu lần anh đòi chở em về Cần Thơ ra mắt mẹ, em đều kiếm cớ từ chối. Em có biết mẹ anh sốt ruột lắm rồi không? Nếu công việc của mẹ không quá bận như vậy thì bà đã bay vào đây gặp ngay con dâu rồi.

- Em…

Quốc Thắng đen mặt, muốn to tiếng:

- Em thế nào? Nói cho anh biết lý do.

- Anh cũng biết rồi mà còn hỏi. Em sợ. Người ra gọi em là “gái nạ dòng” đấy. sao có thể lấy trai tân như anh được.

- Về phía gia đình anh, em an tâm, mẹ anh thế nào anh biết. Anh năm nay 34 tuổi rồi, không phải trẻ con mà cần bận tâm đến thiên hạ nói gì. Không bảo vệ được vợ mình, thằng đàn ông chỉ là thứ vứt đi.

Bảo Ngọc ỉu xìu:

- Được rồi, em biết rồi. Cho em thêm chút thời gian được không?

Không đợi anh nói thêm, cô cúi đầu đi ra ngoài. Tâm trạng xuống thấp tới đáy. Cô không biết cách nào mở miệng nói với cha mẹ.