Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Chương 14: Chạm mặt



Thân ảnh ngồi trên chiếc ghế tre đan rất kỉ sảo đang hướng ra cái hồ bơi lớn,nước phun lên cao với những cái đèn chớp tắt nhiều màu lien tục khiến cho cả khu vực này trở nên sinh động đẹp mà động lòng người.Thân ảnh to lớn nam tính không ai khác là Dương Vĩ.Nhưng hình như không chỉ hắn ở đây,mà còn có 1 dáng người đứng phía sau hắn,dáng người khá cao ước chừng 1m86(cao chỉ thua hắn 4cm),hai tay đút vào túi quần.Trong rất phong độ và khí chất.Thế những cả 2 vẫn giữ không khi tĩnh lặng,chẵng ai lên tiếng.Cứ như họ chỉ đến đây nghe tiếng nước phun “Ầm ầm” hay là ngầm cảnh đẹp.

Khãong vài phút giọng nói trầm ấm cất lên pha tan sự im lặng ban nãy.:-Nếu 2 người họ biết tin tôi quay về nước,chắn chắn không bao lâu 2 người đó sã đến ngay thôi.

-Ngày mai tôi sẽ đến Lonđon.Lão ta bắt đầu hành động rồi.”_Lời nói cương nghị của 1 người làm đại sự hắn vẫn chưa bỏ xuống thái độ ngạo ngễ mà nhếch mép.

-Tôi biết,Anh bảo tôi về lần này là gì.Việc ở đây tôi sẽ lo liệu.Anh sẽ đi bao lâu.Lão đại.!”_Giọng nam xa lạ kia vẫn bình ỗn đều đều,nhưng câu cuối lại ra vẻ kính trọng.

-Không lâu.!”Vẻ mặt như lòai cáo nhưng ẫn chứa là bản tính của sói đang tóan tính đều gì đó,không tài nào nắm bắt được.:-Điều tra Tống Hào,cần thì xử lí đi._”Chưa để người đàn ông kia lên tiếng,Dương vĩ lại trầm giọng nói tiếp,lời nói bén như dao,như kiểu đang ra lệnh.

-Tống Hào,Công Ty Tống Thị.Anh biết lão ta hòan tòan không dễ đối phó,Lão già đó đang được thế lực của MaSéc chống lưng.!”_Cặp mắt hổ phách mang tia phứt tạp của người đàn ông,mang vài phần hắc ám.

-Tôi biết.!”_tỏ ra biết chuyện từ lâu,rồi nhưng vài giây hắn nói tiếp:--Cắt đứt cánh tay trái của MaSéc,hòan tòan có lợi,không cần gấp.Từ từ xử lí.!

Người đàn ông gật đầu tỏ ra hiễu ý,anh ruốt cuộc đã hiễu dụng ý của hắn.Thế nhưng,sau đó 2 người lại rơi vào trang thái im lặng 1 lần nữa.

-------------------------------------------------------------------------------

3 Tuần sau

Vĩnh di chuyển đầu mình cao hơn khi họ gần như chạm môi nhau.

-À..À..quên nữa tôi…..tôi để quên..quên bịch bánh trên lớp rồi…tôi thấy đói quá,tôi lên …lên đây,xin..lỗi…tôi đi trước nha_Lúc gần như kiss nhau nó bỗng dưng bật dậy,ngượng ngùng viện cớ để chạy khỏi nhà kho,nó lúng túng cũng không biết noí gì cứ cuối mặt xuống đất không dám nhìn thẳng lên Vĩnh,noí xong nó phi thẳng ra ngoài.

-Nguyệt Hàm à…..khoàn đã…Nguyệt…._Vĩnh chưa kịp nói gì nó đã chạy mất tiêu rôì.

-hihi….dễ thương quá,cô ngốc cả đống bánh ở đây ăn chưa no sao mà còn nói là đói chứ…!_Vĩnh lầm bầm 1 mình nhìn đống chiến trường mà khi nãy mình nó chiến đầu quyết liệt không chừa lại 1 miếng bánh vụn nào.Vĩnh lắc đầu rôì cười ngu ngơ,như ngươì trốn viện.

----------------------------------

-Ê bà làm gì sau giờ ra chơi hớt hãi chạy lên lơp như ma đuỗi vậy,mặt còn đỏ như đích khỉ trong sở thú.!_ Sau khi đánh trống ra về mai theo nó ra cổng,tò mò hỏi nó.

-Nhỏ này,vô duyên tự nhiên nói mặt tôi như đích khỉ, bộ học ngu văn lắm hả.? Cô ngử văn không có dạy phép so sánh hả.Sao có thể so sánh khuôn mặt trơì phú của tôi như đích khỉ hả..hả..?_nó cằng nhằn xỏ xiên lại con bạn.

-Làm gì dữ vậy,thì tôi hoỉ sao mặt bà đỏ như đích…._nói tơí đây nó lườm con bạn_----------Ờ thì mặt đỏ như traí gất được chưaaaaaaaaa!!!

-Đỏ gì đâu,tại trời nóng chạy lên mệt ,maú không tuần hoàn kịp thì vậy thôi,bà nhiều chuyện quá_Nó kiếm cớ noí qua mặt con bạn,biết nó được cái vô duyên mà nhiều chuyện thế nào nó cũng làm ầm lên nếu như nó kể ra li do.

-Vậy hả,vậy….hỗm raì giờ ra chơi bà đi đâu ,tôi không hề thấy bà vậy…nói mau.._Mai quay qua nhìn thẳng nó dò hỏi cho ra lẽ.

-Thì…tôi….thì…à..tôi…._nó cứ áp úng không nghĩ ra thêm cách nào nữa,1 ngày mà noí xạo những 2 lần,cũng biết ngượng chứ.

-NGUYỆT HÀM….NGUYỆT HÀM….

-Ủa hình như tôi nghe ai kêu tên bà á,giọng con trai thì phải_nó với mai dáo dác tiềm ra chủ của âm thanh vang dội đó ở đâu.

-NGUYỆT..HÀM…_từ xa Vĩnh vẫy tay goị nó,miệng thì kêu to.

-Ai giống Thiên..Vương trường ta vậy._Mai nheo nheo mắt nhìn cho kĩ rôì hỏi nó.

-Chết…

-Gì..ai chết…người kêu bà là chết hả tên gì quaí vậy.!_mai khó hiũ hoỉ nó.-----Ý mà không phải chết của bà đâu bà ơi,là thiên Vương…thiên vương thiệt đó,anh ấy nhìn tôi cười kìa,trời ơi không lẽ anh ấy gọi tên tôi mà nhầm tên bà hả,hoàng tử em tơí đấy_mai đột nhiên mắt sáng rực lên,miệng cười toe toét rồi vang rộng tay chạy tới phía Vĩnh.

-Ê…ê…Mai bà làm gì vậy_Nó vội vang kêu con bạn như không kịp keó lại thì mai vụt chạy tới rôì.

Mặt Vĩnh lúc này đơ ra,nói không nên lời.Tắt hẳn nụ cười lúc nãy.(híc tội nghiệm anh vĩnh nhà ta)

-----------KÉÉÉTTTTTT---------

---------RẦM------------------

TiẾng thắng xe vang lên,làm moị người quay lại chú ý.Chẳng qua là lúc mai mất lí tri thấy trai như thấy tiền mắt sang tới nỗi băng qua lộ mà không them nhìn chiếc ôtô đang chạy tới.

Nó và vĩnh chạy lại.đở mai dậy.

-Mai..mai..bà có sao không…mai..đừng làm tôi sợ nha.._Nó hoảng hốt lây người Mai.

-Bạn cô à._vĩnh quay qua thấy nó hốt hoảng liền hòi.

-Ừm,bạn tôi đó_Nó nhìn vĩnh rôì quay qua lây người Mai.

Mai mở mắt ra,ôm nó oà lên khóc.

-Nguyệt hàm ơi,tôi chết rồi sao…huhu…từ nay tôi không được bà nữa …huhu…gữi lời bình an với gia đình tôi nha…..huhu….Tôi con chưa gặp hoàng tử của tôi nữa huhu…không chiụ đâu.

-Bà điên hả.

Mai đột nhiên im re nhìn nó.

-Có chết đâu mà la làng la xóm như con khùng vậy hả.

Nó với vĩnh chỉ biết đần mặt vơí kiểu làm thái hoá của mai.

-Ủa,vậy tôi chưa chết hả.

-Nhìn đi,có rớt giọt maú nào mà chết,người ta chưa đụn bà đã xỉu mất tiêu rôì.haizzz

-Trơì ơi,may quá,đúng là trơì phật phù hộ mà._Mai miệng nói trời phật mà tay thì cầu nguyện kiểu đạo chúa,hết sức là thần kinh.

-Hahahah_vĩnh chỉ biết bật cười vì cô bạn của nó.

-Anh cười gì thấy người ta bị đụn xe mắc cười quá hả_Mai trở nên khó chiụ vì tiếng cười của Vĩnh.

-Đúng là bạn bè có khác,tính nết chẳng giống ai, 2 người làm bạn là đúng rôì cặp đôi hoàn hảo.hahahah_vĩnh không nhìn Mai nhưng quay qua nó chọc ghẹo .

-Ê …cậu muốn gì!, có tin là mai sẽ có báo đưa tin,2 con nhỏ đẹp gaí quánh chết 1 thằng vô duyên trước Trường Âu Á không._Nó với Mai xoăn tay aó lên tiếng tới phía Vĩnh.

-Hê…hê..tôi…đùa..chút mà…_vĩnh cười giả lã đi lùi lại.

-Làm trò hề đủ chưa._Giọng noí rất chi là đặt biệt,âm thanh vang trầm khiến moị thứ như ngưng đọng lại trong thời khắc naỳ.

Chỉ lo noí chuyện mà cả 3 không để ý đến xung quang đang nhìn minh,họ trở thành trung tâm cho những khan1 giả xung quanh.

“Tiếng này quen qua” nó nghĩ rôì quay qua nhìn.Mà cũng không phải mình nó nhìn mà Vĩnh và Mai cũng chú ý quay lai nhìn.

- Không…không phải anh đã đi công tác rồi sao,sao lại ở đây?_nó ngạc nhiên khi đúng là hắn.Bất ngờ tới mức miệng cứ há ra mà không biết.Từ ngày hôm đó,nó cũng không nhìn thấy hắn lần nào,nghe quản gia bảo hắn đi công tác nước ngoài,nó vui đến làm tiệc ăn uống mấy ngày,cơ thể cũng khỏe hẵn vết thương củ mới cũng lành nhanh.Thõai ámi không bao lâu,giờ hắn đột ngột xuất hiện thế này,đúng là trời không còn chiếu cố nó thêm mấy ngày nữa rồi.

Hắn không nhìn nó mà đảo mắt xung quanh nhìn moị người đang đứng quanh nhìn họ từ nảy giờ .Hắn như 1 con sói hun dữ ánh mắt sắc bén liếc về phía khán giả trực tiếp lạnh lùng cất tiếng--Cút— Nhiêu đó thôi cũng làm cho bọn họ thấy sợ mà giải tán hết trong 1 nốt nhạc nhạc.Chỉ vì 1 cái liếc sơ tất cả những kẽ xem trò vui đều cụp đuôi sợ hãi mà chạy.

Là cô đúng không?”_hắn liếc qua Mai,làm cô người Mai run rẫy,nhìn hắn như đang dọa người mà mắt ứ lệ.

-Tôi..Tôi..không cố ý.”Lời nói run đến nói không được,hắn đáng sợ đến mức Mai vô thức mếu máo mà khóc.

Hắn lúc naỳ mới quay lại nhìn nó.Hắn bước tơí,làm nó có chút sợ và khó hiểu,Nhưng khi tới gần nó hắn không dừng lại,thân hình cao to đó bước qua nó và ngừng lại chỗ Mai.

---Bốp----

Cú đánh không nhân từ,nhưng lực vẫn còn phần nào nương tay.Mai ngả lăn xuống đất,khoe môi có chút máu nhỏ.Nước mắt trưng trưng mà rơi xuống lã chả.Ánh mắt sợ hải cả người run bần bật.

-Anh làm gì thế hả?_Nó giật mình hỏang hốt chạy tới đỡ Mai.Liếc nhìn qua hắn,đúng là hắn khiến người ta phải sợ đến chết đi được.Nó quát lớn:-Anh là đàn ông sao có thể đánh con gái chứ!”_sợ thì sợ nhưng bản tính nó không phải yếu đuối,bất bình thì làm sao không lên tiếng.

-Im miệng,cô đúng là tên nô lệ không ngoan.Dám lên tiếng với tôi.Cô nhìn xem cô ta đã gây ra cái gì”_Hắn gằng giọng tức giận,liếc nhìn qua chiếc xe BWM đã bị vở kính,cái đèn xe bị đâm phải cột mà tan nát.Chiếc xe bị lệch nằm giữ lề đường.Do hậu quả tránh Mai lúc nãy mà lánh sang bên lề.

Cả 3 giờ mới trố mắt nhìn,kinh khủng thật,kì này không phải chuyện nhỏ.Nó ngơ ngẫn nhìn về phía hắn,lúc này mới để ý kĩ,trán hắn hình như bị trầy sát.Nếu không phải kĩ thuật lái xe hắn cao,thì thật không thể tưỡng tượng sẽ lãnh hậu quả gì.Nó biết không có quyền lên tiếng công bằng.

-Tôi ..xin lỗi.! giọng mai run rẫy cúi mặt nói,tay vẫn ôm phần nóng rát đau đến buốt đầu.

-Tôi sẽ bồi thường.!”_Lúc này Vĩnh lại lên tiếng.đôi mắt lãnh đạm nhìn hắn.

Hắn liếc nhìn quá Vĩinh,đôi mắt tức giận chuyễn nhanh qua tia phẫn nộ nhưng nó lại ẫn giấu bằng cái nhìn cao ngạo,cười lạnh:-Được!.Nếu cậu muốn đứng ra thì phải kêu bố cậu ra đây,tôi sẽ xem xét.

-Liên quan gì tới bố cậu ấy,cậu ta càng không có lỗi gì.Tôi sẽ chịu tránh nhiệm.”_Nó nhanh miệng nói ngay,không muốn liên lụy tới Vĩnh,càng không để bố cậu ấy biết chuyện,không sẽ rắc rối.

Hắn lập tức liếc qua nó,đôi mắt sát khí hiện ra,cố ý bảo nó nên yên phận,nhận thấy cái liếc nó giật cả mình mà im bặt.

-Là lỗi của tôi..tôi sẽ chịu trách nhiệm.”Mai vẫn còn hãong sợ tột độ,cả người lạnh ngắt,nhưng vấn cố gắn lấp bấp nói.!

-Tôi muốn giải quyết êm đẹp!”_Cặp mắt khản khái,thẵng thừng của Vĩnh nhìn Dương Vĩ không e dè,1 người con trai trưởng thành lãnh đạm mà nó chưa từng thấy ở Vĩnh.

-Vậy ngày mai gặp ở tòa.!”_Hắn dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn Vĩnh,ý Vĩnh tức là không muốn theo hắn,vậy thì hắn cứ làm theo cách thông lệ mà bình thường người bị hại phải làm.

-Tại sao phải gặp bố tôi?

-Bỡi vì bố cậu là Tống Hào!”Nụ cười tà mị,lời nói không khiêm nhường hay kinh trọng,mà thẵng thắng nói cả tên họ bố Vĩnh.Hắn vốn đang dự tính đều gì,mà người khác hàon tòan không nhìn thấu nỗi.

Cách nói ngạo mạn,thất lễ của hắn,làm Vĩnh có chút giật mình.Kẻ dám kêu tên Bố cậu ra như thế chắc chắn tên này không phải tầm thường.Không phải chỉ là 1 kẻ có tiền,và có vẻ hắn với Nguyệt Hàm có mối quan hệ,trong họ như rất thân,dù cả 2 luôn tỏ ra chán ghét.Anh cần phải suy nghĩ kỷ lưỡng.:-Anh biết bố tôi.

-Về kêu Tống Hào đến đây,nếu không thì đừng tỏ ra anh hùng.!”_Cách nói rất bình thản,chẵng tức giận hay nộ khí nhưng pha sự chế giễu.Hắn bây giờ như 1 bậc tiềm bối,răng dạy trẻ con.

-Được,Vậy anh phải bảo đãm không được làm khó dễ bọn họ.”_Vĩnh gật đầu đồng ý,rồi ra điều kiện.

-Tôi không phải đang thương lượng với cậu!’”_chẵng cần phải nói không chỉ cần nói như thể đã làm cho người ta thấy được sự bá đạo của hắn mà không thể không kiên dè.Hắn muốn cho Vĩnh biết,cậu không có quyền ra điều kiện với hắn,người đang nắm chốt là hắn.

-Anh…”Vịnh nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn,anh thật không thể dùng lời để nói chuyện được nữa,tức không thể đấm cho tên này 1 đấm mới hả giận.

Nó thầm nghĩ”Cái phong thái kiêu ngạo ngang tàn này đúng đặc trưng của người đàn ông này”,thôi đành yên vị đứng sang 1 bên,nó vốn bất lực với chuyện liên quan đến hắn,vì 1 chút quyền lợi của bản thân còn không có,thì lấy gì mà giúp người khác.Nó giờ chỉ có thể đứng an ủi Mai vẫn chưa hết sợ hãi.

Chẵng cần quan tâm đến Vĩnh,hắn thuận tay bỏ vào túi móc ra điện thọai cảm ứng thời mới nhất có 3 cái duy nhất trên thế giời.Vuốt rồi để lên tai bình thản nói:-Đưa xe đến Trường Âu Á.!”Nói lạnh ra lệnh hắn tắt điện thọai.

Nụ cười nhếch mép lại hiện ra,nhìn sang nó:-Lại đây.”_Tiếng ra lệnh,không thể cưỡng lại,nó bất giác buông người Mai ra bước sang hắn như bị bỏ bùa.

Bước đi có phần chừng chừ,nhưng nếu không nghe theo hắn,thật mạng nó cũng khó giữ.Vừa bước mấy bước,Tay vĩnh đã nắm nhanh kéo nó về.Hành động này làm nó thì tháong ngây người,còn hắn thì châu mày,lại vô tình chọc giận hắn.

-Ngày mai tôi sẽ nói bố tôi đến gặp anh.Anh đừng làm khó người khác.!-Vĩnh cao giọng nói,như cố cho hắn biết,cô gái này không được đụn đến.

Đúng là người của hắn luôn làm việc có hiệu quả,chưa bao lâu,xe đã tới,nhanh đến mức cứ tưỡng chiếc xe này nãy giờ đang ở gần đây theo dõi bọn họ chỉ chờ ra lệnh mà tới.

Hắn liếc nhìn nó:-Còn không mau đi.!

Nó như rơi vào cái vực mà chui đườg nào cũng không lên,kéo tay vĩnh ra.:-Cậu đưa Mai về giúp tôi đi,tôi phải về rồi,yên tâm đi không sao đâu,ngay mai gặp!”nó ngượng ngùng nhìn Vĩnh rồi bước phía xe,lúc này hắn đã yên vị trong xe,mắt thì không liếc nhìn lấy 1 cái,chỉ châm châm nhìn phía trước.

--------------

Hắn đi trước vào trong,nó thì lủi thũi theo sau.