Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Chương 26: Nói thẳng



Ninh Tiểu Thuần rốt cuộc cũng hiểu sứt đầu mẻ trán có nghĩa là gì, cô muốn thu xếp nói chuyện với Lạc Hi Hi, nửa đường lại nhảy ra kẻ phá đám, cắt đứt đường lui của cô. Haizzz, lúc cô chăm chú nhìn, anh ta lại cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt kìa. Chàng trai khôi ngô tươi non mơn mởn mong chờ nhìn cô, cô không biết phải nói sao bây giờ. Nhưng họ không thể cứ đứng cản đường cản lối, cô nói: "Chào anh Ngô, xin hỏi có chuyện gì không?"

"T... tôi muốn mời cô Ninh bữa tối." Tươi Mơn Mởn ngại ngùng nói.

"Thật ngại quá, tôi có hẹn với cô Lạc trước rồi." Ninh Tiểu Thuần chỉ chỉ Lạc Hi Hi đứng bên, "Cám ơn anh Ngô đã mời, có điều bây giờ thật sự không có thời gian, xin lỗi anh nhé."

Tươi Mơn Mởn có phần thất vọng, nhưng vẫn nhếch miệng tươi cười, "Không sao, tôi đợi vậy, cô Ninh nhớ nhận lời nhé?"

Tươi Mơn Mởn đánh trả một chiêu, uưư. Ninh Tiểu Thuần khách sáo cười cười: "Để xem có thời gian không rồi nói sau. Chúng tôi đi trước, tạm biệt anh Ngô." Nói rồi kéo Lạc Hi Hi đi.

Ngồi gần cửa sổ trong quán cà phê, Lạc Hi Hi bưng tách nhấp một hớp cà phê, cười tươi như hoa, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Cô Ninh có số đào hoa thật đó."

"Cô Lạc nói đùa." Ninh Tiểu Thuần vào thẳng vấn đề, "Cô Lạc, về chuyện hôm đó..."

"Hử? Chuyện gì nhỉ?" Lạc Hi Hi nhìn xe cộ ngoài cửa sổ, đã biết còn hỏi cố.

"Tôi với tổng giám đốc không có gì, sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người, cô có thể yên tâm."

"Yên tâm ư? Ha, người thứ ba mà lại nói chuyện hợp tình hợp lý thế này." Lạc Hi Hi khinh thường.

"Tôi không phải người thứ ba. Tôi với anh ấy chỉ là quan hệ công việc, tôi không có tí ý nghĩ không an phận nào." Ninh Tiểu Thuần nắm chặt tay, cô đáp trả: "Cô Lạc, cô là vợ sắp cưới của Cung Triệt, sao lại quen với giám đốc Cố?"

Lạc Hi Hi kinh hãi lắp bắp, che giấu cơn giận nói: "Cô nói gì, coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng."

"Tận mắt nhìn thấy, cũng lâu rồi, ở quảng trường nhỏ XXX." Ninh Tiểu Thuần nói.

Lạc Hi Hi âm thầm thở dốc vì kinh ngạc, hôm đó cô với Cố Minh Vũ chạy đến đó quán ăn đặc sắc đó ăn cơm, một là cảm thấy chỗ đó đồ ăn không tệ, hai là nó hẻo lánh, không đụng mặt người quen. Sau khi ăn xong, hai người còn đến quảng trường nhỏ tản bộ. Chợt nói tới chuyện họ và Cung Triệt, Cố Minh Vũ nói anh đang cố gắng, chờ cơ hội là nói hết với Cung Triệt. Cô cảm thấy tương lai thật xa vời, ngày này không biết khi nào mới đến, muốn làm cho xong sớm. Hai người vì bất đồng ý kiến mà cãi nhau, Cố Minh Vũ bực dọc, lỡ cao giọng, Lạc Hi Hi cô chưa bao giờ bị người nào lớn tiếng với mình, giận dỗi quay người tính bỏ về. Thì bị Cố Minh Vũ giữ lại, hai người hôn nhau nồng nàn ngay tại quảng trường.

Thì ra tất cả đều bị người khác nhìn thấy. A, thật đúng với câu: muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.

"Chuyện này mắc mớ gì tới cô, cô có tư cách gì xen vào chuyện chúng tôi." Lạc Hi Hi hùng hổ hăm doạ.

"Cô Lạc, cô hiểu lầm rồi, tôi không nghĩ sẽ xen vào chuyện các người." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lạc Hi Hi chợt nghĩ đến một việc, giận dữ nói: "Chẳng lẽ là cô báo cho Cung Triệt?!"

Ninh Tiểu Thuần vội vàng xua tay, "Không có. Cô Lạc, tôi chỉ hi vọng cô tha cho tôi, đừng gây khó dễ cho tôi. Tôi cũng là bất đắc dĩ." Lẽ nào Cung Triệt đã biết việc của họ?

"Bất đắc dĩ?!" Lạc Hi Hi nghiền ngẫm lời cô, "Là anh ta ép uổng cô ư, cô cũng không thích, đúng không?"

"Cô Lạc à, không phải vậy, chuyện là thế này..." Ninh Tiểu Thuần cảm thấy Lạc Hi Hi đi dò la cô, nhất định sẽ quấy rầy một số người, nếu cô ta tiếp tục dò xét, hậu quả sẽ khó lường, không bằng cô nói thẳng, việc này có thể giải quyết như vậy không đây? Cô phải thử một lần, nói hết tất cả.

Sau khi Ninh Tiểu Thuần nói xong, ngây người nhìn chăm chăm tách cà phê. Vạch vết sẹo cho người khá xem, khiến máu chảy đầm đìa. Lạc Hi Hi sau khi nghe xong, nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trong một chốc, không khí im dày đặc giữa hai người.

"Khụ khụ, cô Lạc, tôi thật sự không có ý nghĩ không an phận, cô không cần lo lắng." Ninh Tiểu Thuần phá vỡ không khí im lặng.

"Bản thân tôi lại hi vọng cô có ý nghĩ không an phận." Lạc Hi Hi lẩm bẩm.

"Hử?" Ninh Tiểu Thuần nghe không rõ hỏi lại.

"Không có gì. Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó cô. Không còn sớm nữa, tôi đi trước." Nhà nào có cái khó của nhà đó, cô cũng không muốn làm khó cô ấy, cùng là phụ nữ, cần gì phải cạn tàu ráo máng chứ. Lạc Hi Hi đứng lên, gật đầu chào Ninh Tiểu Thuần, rời khỏi quán.

Ninh Tiểu Thuần qua cửa sổ thấy Lạc Hi Hi ngồi taxi rời đi. Cô cũng đứng lên, thanh toán xong, chậm rãi bước trên đường.

Đám đông trên đường bắt đầu tấp nập, bước chân vội vã, mỗi người đều bận rộn mưu sinh, mỗi người đều có nỗi khổ không thể kể rõ. Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời chạng vạng tối ráng chiều giăng đầy, ánh đỏ phía chân trời, mặt trời lấp ló trong tầng mây, phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, ánh sáng làm chói mắt cô.

Cô âm thầm quyết định, cô nhất định phải cố gắng làm việc, sớm chấm dứt mối quan hệ của cô với Cung Triệt, giúp cuộc sống gia đình khá hơn, bình thường yên ổn.

Cô về nhà trọ không lâu, Lục Tử Hiên liền đến cửa. Hắn mang cơm hộp đến, cười nói: "Không biết em ăn chưa, đi ngang tiệm cơm Lâm Ký mua cho em một phần, ăn ngon lắm." "Cám ơn anh." Ninh Tiểu Thuần cũng không khách sáo, nhận lấy mở ra ăn liền.

"Đúng rồi, em làm ở công ty quen chưa?" Lục Tử Hiên ngồi trên salon, vừa xem TV vừa hỏi.

"Ừ, cũng tạm." Miệng cô đầy cơm, nói ậm ờ.

"Nghe nói tổng giám đốc Hoàn Nghệ rất giỏi, tuổi trẻ tài cao, rất có đầu óc kinh doanh, xử lý việc công ty gọn gàng, phải không? Em ở trong đó có gặp anh ta chưa?" Lục Tử Hiên hỏi tiếp.

Ninh Tiểu Thuần nghẹn cơm trong cổ họng, vất vả nuốt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn ho khù khụ không ngừng. Lục Tử Hiên nhanh tay đưa nước cho cô, vuốt nhẹ sau lưng cô, giúp cô nuốt dễ hơn, "Sao không cẩn thận vậy?"

Ninh Tiểu Thuần nuốt xuống, hoảng sợ, sao tự nhiên anh ấy hỏi Cung Triệt, chả lẽ đã biết gì rồi?! "Sao anh hỏi vậy?" Cô cẩn thận quan sát nét mặt hắn.

Lục Tử Hiên như xem TV, tầm mắt lại hướng về phía Ninh Tiểu Thuần, "À, chỉ là gần đây mọi người đang bàn tán về anh ta, vừa may em ở Hoàn Nghệ nên anh hỏi thử. Có gặp anh ta lần nào chưa?"

"Ừ, có rồi." Ninh Tiểu Thuần không muốn hắn biết tình trạng thật của cô.

"À..." Lục Tử Hiên không hỏi nữa, hắn cảm thấy cô là nhân viên mới vào, cơ hội gặp ông chủ không nhiều, nên cũng không đào được chuyện gì có ích.

Ninh Tiểu Thuần tiếp tục cúi xuống ăn cơm, nhưng không còn biết mùi vị.