Tính Kế Xem Mắt

Chương 8



Editor: Chuongnhobe

Tống Ninh Ninh nhìn thang máy chậm rãi đi lên, cô ‘phi’ một tiếng, xoay người bước nhanh ra phía một tầng lầu.

“Ninh Ninh?” Thư kí Trần Nhân Chi kinh ngạc nhìn cô. “Cô chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu?”

Tống Ninh Ninh không trả lời. Bởi vì cô đang tức đến phát điên, nếu như không ngay lập tức rời khỏi nơi này, thì cô không phải là đi giết chết tên háo sắc Lưu Kinh Lý thì cũng là đi đánh nhau với tên Đỗ Phù Lãng trong mắt chỉ có công việc mà không coi cô ra gì kia.

Trần Nhân Chi nhìn vẻ mặt xanh mét của Tống Ninh Ninh lúc rời đi, thì cảm thấy rất kỳ quái. Cô mới vừa rời khỏi phòng họp đi lấy tài liệu có vài phút, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Cô thẳng chân bước tới phía phòng họp thì lập tức nhìn thấy Đỗ Phù Lãng cũng lao ra tới nơi. “Phó tổng?”

“Cô có nhìn thấy Tống tiểu thư không?”

Cô thu hồi vẻ mặt tò mò, vội vàng nói: “Có! Cô ấy vừa chạy về phía cầu thang.”

Người phụ nữ này mà bắt đầu chịu kích thích gì thật là phiền toái! Đỗ Phù Lãng kéo lỏng cà- vạt, nói thầm, không có thêm một câu vô nghĩa nào khác cũng lập tức chạy theo hướng cô vừa đi qua.

Oa! Trần Nhân Chi nhìn chằm chằm bóng lưng kích động của sếp, mà hó hốc mồm, không nghĩ tới phó tổng trước giờ luôn có điệu bộ bình tĩnh mà cũng có lúc luống cuống như vậy.

Tống Ninh Ninh chân trần chạy một hồi mới phát hiện ra ở độ cao 32 tầng lầu, muốn bò đi xuống thì rất cần thiết phải có thể lực tốt.

Đi tới đi lui, cô càng ngày càng cảm thấy bản thân mình thở dốc càng mạnh, đang lúc cô thở dốc hơi đứt quãng, trong lòng mới cảm nhận được nguy cơ đang phát sinh.

“Đáng chết!” cô dừng bước lại, tay ôm ngực, dùng lực để thở, ý thức được bệnh khó thở của bản thân mình bắt đầu phát tác.

Lần trước cô phát bệnh khó thở, đã là chuyện của nhiều năm về trước, cô luôn luôn ý thức được bản thân mình không được làm những vận động kịch liệt, bởi vậy mà chỉ cần vừa có động tác không thích hợp nào đó cô liền lập tức dừng mọi hoạt động lại để nghỉ ngơi.

Những năm gần đây cô vẫn luôn nhớ rõ điều này, mà tại sao hôm nay cô đã bị Đỗ Phù Lãng làm cho tức giận đến độ quên mất điều này nữa không biết.

Sau một hồi chật vật, cô đột nhiên cảm giác được trước mặt tối sầm lại, vừa thở một hơi, vừa khẩn trương nắm chặt vịn tay cầu thang bắt đầu chống đỡ trụ chính mình, một tay thì mò tìm trong túi lọ thuốc.

Nhưng cô mới chỉ chạm đến lọ thuốc thì tay lại bắt đầu run rẩy, thế là lọ thuốc bị rơi xuống một đường theo độ uốn lượn của cầu thang xuống dưới.

Lúc này cô rất muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng bản thân cô một chút khí lực cũng không có.

Mà lúc này cô lại không nhìn thấy Đỗ Phù Lãng nữa, cô đã từng nói qua nếu như anh ta bị cô làm cho tức giận mà xảy ra chuyện vạn nhất không may gì, thì cô sẽ gả cho bài vị của anh ta, nhưng làm thế nào cô lại quên được phải khiến cho anh ta thề, nếu như tình huống đảo ngược lại, anh ta cũng phải cưới bài vị của cô rồi?

Cô bắt buộc bản thân mình phải duy trì bước chân, hướng về phía lọ thuốc bị rơi xuống, nhưng vừa mới động một chút, chân của cô bước hụt khiến cô đột nhiên hoảng hốt mà giẫm lên không, cả người rơi xuống dưới một đường thẳng tắp.

“Ninh Ninh!” Đỗ Phù Lãng vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh này, hét lên một tiếng. Trong nháy mắt, nỗi lo sợ ngập tràn trong suy nghĩ và tâm tưởng của anh đồng thời là sự bất lực khiếp sợ bởi vì anh đã cố gắng dùng hết mọi sức lực lý trí và tinh thần để tiến tới, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rơi xuống như cũ…

Nhìn cảnh tượng cô bị rơi xuống, anh có cảm giác như bị ai đó liên tục chà đạp đấm xéo trong lòng vậy.

Sắc mặt anh tái nhợt chạy tới bên cạnh cô, cẩn thận nâng cô dậy. “Ninh Ninh?”

“Tôi……” may mà cô bị rơi xuống có các bậc thang cản lại, mặc dù khiến cô ngã đau, nhưng cũng không đến mức lấy đi tính mạng của cô. Cô thở phì phò, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đỗ Phù Lãng. “Thuốc…….”

“Thuốc?”

Ngón tay cô run rẩy, chỉ về phía góc. “Tôi ….. Khó thở…”

Anh vội chạy tới phía tay cô chỉ, nhặt lọ thuốc lên đưa đến cho cô.

Cố gắng nuốt một ngụm thuốc xuống, cô như vừa được kéo từ cõi chết trở về, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Không thể thở được khiến cho cô như muốn ngất đi, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ, bởi vì cô sợ rằng, khi mắt cô nhắm lại, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được.

Trong lúc mơ hồ, cô thấy rõ được sự hoảng loạn trên mặt của Đỗ Phù Lãng, vẻ mặt này rất không giống với anh chút nào, trong suốt thời gian cô tiếp xúc với anh và với sự hiểu biết của cô về anh, trước giờ anh luôn luôn có được biểu cảm bình tĩnh tự kiềm chế trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Cô muốn cười, nhưng bản thân hiện tại lại không có một chút sức lực nào.

“Anh đưa em tới bệnh viện.” Đỗ Phù Lãng bế cô lên.

“Tôi…. Liệu có chết không?” Cô run rẩy hỏi anh.

Anh cắn chặt răng kiềm chế, “Không đâu.”

“Tôi không muốn… Bị chết…. một cách không rõ ràng. Lưu Kinh Lý….” Cô lắc đầu, “Tôi không có sai…”

“Em sẽ không chết!” Anh gầm lên một tiếng, giọng điệu bình tĩnh mà bén nhọn.

Nghe anh nói thế, cô cong khóe môi lên, thở phì phò, bình thản nhắm mắt lại. Nhưng chỉ vài giây sau dường như lại nhớ ra điều gì, cô lại đột nhiên mở mắt ra, “Nếu tôi chết đi…. Anh có lấy bài vị của tôi không?”

“Tống Ninh Ninh!” Đỗ Phù Lãng dùng hết khả năng hù dọa người khác nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô.

“Chậm một chút.” Mặc dù tình trạng của bản thân không được tốt cho lắm, nhưng Tống Ninh Ninh vẫn nhớ anh bị bệnh tim. “Anh chậm một chút…. Tôi phát bệnh khó thở đã rất phiền toái rồi, nên anh ngàn vạn lần đừng có phát bệnh theo tôi.”

Cúi đầu xuống nhìn cô, từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Đỗ Phù Lãng phát hiện bản thân mình bị cứng họng một cách triệt để như vậy, bởi vì anh chỉ sợ lúc này mà nói ra, chính bản thân mình sẽ hỏng mất. Ngay cả khi cô ở trong tình trạng như vậy rồi mà vẫn còn nhớ anh bị…. Anh ôm chặt cô, đến chỗ cửa cầu thang, dùng bả vai để đẩy cửa thoát hiểm ra.

Trên mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng như vậy, nếu không phải do tình trạng bản thân cô không được tốt đến thế, thì cô thật sự rất muốn tỉ mỉ nhìn anh thật kỹ.

Một cảm giác ấm áp trào lên trong lòng, cô càng nép sâu vào trong lòng anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, bất chợt dòng nước mắt cay nóng tràn ra khỏi khóe mắt ra ngoài.

Trong lòng hiện ra một chút dịu dàng, từ sau khi cha mẹ qua đời, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được yêu thương che chở.

Trong lúc mơ màng, Tống Ninh Ninh dường như có nghe thấy cách đó không xa có tiếng tranh cãi gay gắt.

Cô lại bắt đầu khó thở, nhưng lúc này không còn nặng nề như trước nữa, tuy nhiên lần phát bệnh này cũng khiến cho cô mệt mỏi không chịu nổi, được Đỗ Phù Lãng ôm trở về phòng nghỉ của hai người, ngay khi đầu cô vừa chạm vào gối, thì dường như lập tức cô đã chìm vào giấc ngủ.

Có điều, hiện tại không nói đến có phải là do tiếng tranh cãi ngoài kia hay không, cô lại không thể yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Cô cau mày, mở mắt ra, vừa mới tỉnh lại cảnh tượng trước mắt đã khiến cô có một chút hoảng hốt.

Hơi nghiêng đầu, cô liền thấy cách đó không xa có bóng dáng cao lớn ngang nhau của hai người đàn ông, một người là anh trai ẻo lả, một người là ông chủ bệnh tim, bọn họ đang tranh cãi rất gay gắt, không biết là ầm ĩ chuyện gì.

“Tôi muốn đưa cô ấy về!” mặc dù Tống Tĩnh Ninh đã đè thấp giọng xuống, nhưng vẫn nghe ra được giọng điệu tức giận không giấu được của anh.

“Để ninh Ninh tỉnh dậy rồi tính tiếp.” Giọng nói Đỗ Phù Lãng không mang theo bất cứ cảm xúc gì đối đáp anh.

“Nó mới ở cùng với cậu có vài ngày, thế nào cậu lại khiến cho nó phát bệnh khó thở như vậy?” Tống Tĩnh Ninh gãi đầu, khó kìm nén được sự lo âu. “Tôi không thể tiếp tục để cho nó ở lại đây được.”

Về điểm này, Đỗ Phù Lãng biết chính mình không thể chối cãi được tội này, “Thực xin lỗi.”

“Tôi không cần cậu phải giải thích, em gái tôi chỉ cần không phải làm chuyện gì quá kích động thì bệnh khó thở của nó nhất định sẽ không phát tác. Mặc dù bản tính của Ninh Ninh có hơi kích động một chút, nhưng cũng không đến mức mang tính mạng của bản thân ra đùa được.”

“Là tôi sai rồi.” Đỗ Phù Lãng lặp lại câu tự trách.

Tống Tĩnh Ninh trợn trừng mắt, nhìn cô em gái Tống Thanh Thanh ngồi một bên, chỉ tao nhã không nói một câu.

Anh muốn đưa cô em gái này tới để hát đệm cho bản thân có thể đưa Ninh Ninh trở về nhà, không nghĩ đến từ lúc vào cửa tới giờ, trừ bỏ việc cô đi đến bên giường sờ soạng lên đôi má của Tống Ninh Ninh ra, để chắc chắn cô không có tổn thương bên ngoài chút nào ra, căn bản chuyện gì cũng không có làm, chỉ ngồi một chỗ giống như người không có việc gì.

Tống Thanh Thanh coi như không cảm nhận thấy ánh mắt trách cứ của anh trai mình, cô chỉ nhìn thẳng về phía giường, giọng nói bình thản nhắc nhở hai người, “Chị đã thức dậy.”

Hai người đàn ông vì một câu nói này mà đứng im trong giây lát, rồi lại đồng loại quay lại.

Hai người đàn ông vì một câu nói này mà đứng im trong giây lát, rồi lại đồng loại quay lại.

“Là do bản thân tôi không cẩn thận nên mới có thể bị phát bệnh như vậy.” Tống Ninh Ninh khó khăn ngồi dậy, muốn bước xuống giường, tuy nhiên sắc mặt cô vẫn không được tốt, nhưng tinh thần đã ít nhiều được phục hồi không ít. “Cho nên anh không cần phải tiếp tục mắng anh ta nữa.”

Đỗ Phù Lãng thấy cô ngồi dậy, lập tức bước đến trước giường cô, ngồi xuống bên cạnh cô. “Có ổn không?” Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô.

Tống Ninh ninh gật đầu, “Chỉ hơi mệt một chút.” Cô ngẩng đầu lên cười với anh, sau đó nhìn về phía anh trai mình, “Tôi chỉ là đột nhiên quên mất mình bị bệnh khó thở, đến lúc nhớ ra thì cũng là lúc bệnh nó tái phát rồi.”

“Chỉ là?” Tống Tĩnh Ninh nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho em đột nhiên quên mất chính bản thân mình mắc bệnh khó thở?”

“Còn không phải là do gặp phải cái tên có mắt như mù.” Nói đến đây, cô lại nhất thời nổi trận lôi đình.

“Cậu ta sao?” Tống Tĩnh Ninh chỉ vào Đỗ Phù Lãng.

Tống Ninh Ninh không suy nghĩ gì trừng mắt nhìn anh trai, cướp lời đáp, “Không liên quan đến anh ấy. Là một lão già, hắn dám sờ mông tôi! Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù.”

“Em không cần để ý đến lão ta.” Đỗ Phù Lãng đột nhiên nói.

Vừa nghe lời này, mắt cô nheo lại, có một luồng sát khí bắn về phía anh. “Như thế nào? Anh muốn tôi việc lớn hóa nhỏ sao?”

“Không phải.” Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô. “Không cần em ra tay, anh có thể xử lý hắn. Anh thề, anh sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn không có thời gian trở mình lại được.”

Nghe thấy ý nghĩa của sự chết chóc trong giọng nói của anh, Tống Ninh Ninh không khỏi rùng mình khiếp sợ.

“Em không muốn anh làm như thế sao?” Đỗ Phù Lãng còn tưởng những lời mình nói ra khiến cho cô cảm động, nhưng lại nhận được biểu cảm kinh ngạc của cô.

Cô sửng sốt, cảm xúc trong lòng phức tạp, không thể nói lên được thành lời, chỉ có thể gãi đầu, có phần khó xử nói: “Thực ra, tôi chỉ muốn giáo huấn hắn ta một trận, tôi không có ý muốn khiến cho hắn ta vĩnh viễn không bao giờ có thời gian trở mình.”

Đỗ Phù Lãng tức giận nhìn cô, ý cô như vậy không phải là nói việc anh thay cô xử lý kia là một việc làm cực kỳ “xấu xa” sao?

“Đừng nóng giận mà.” Khóe môi cô khẽ nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt, đầu khẽ tựa vào vai anh. “Mặc dù anh có hơi nhẫn tâm một chút. Nhưng nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái.”

“Em…” Trong giọng điệu của anh, đối với cô tràn đầy sự bất đắc dĩ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được sự yêu thương chiều chuộng của anh đối với cô.

“Anh,” Tống Ninh Ninh khó có được khi nào có thể nghiêm mặt nói chuyện cùng với anh trai: “Thật ra, bệnh khó thở của em phát tác cũng chỉ là bởi vì em nhất thời quá kích động, nhất định về sau em sẽ chú ý.”

Tống Tĩnh Ninh nhìn bộ dáng cô em gái như một con chim nhỏ nép vào trong ngực người ta. Sau một hồi, cuối cùng anh cũng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt cằm, cười nói: “Anh hiểu rồi. Vốn dĩ anh muốn đưa em về nhà, nhưng xem ra…. Dường như nó không còn quan trọng nữa rồi.”

“Đúng là không quan trọng rồi.” Cô thở dài, “Em mệt quá rồi.”

“Vậy thì hãy ngủ nhiều một chút.” Đỗ Phù Lãng đỡ cô nằm xuống, “Em có muốn ăn gì không?”

Cô lắc đầu, “Em chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.”

“Được.” Anh cẩn thận đắp chăn cho cô.

Tống Tĩnh Ninh đứng ở một bên, không nói một câu mà xem một màn trước mặt này. Trên đời này có rất nhiều chuyện xảy ra khác với dự đoán của mọi người, bản thân anh không nghĩ tới sẽ có ngày có chuyện như thế này xảy ra giữa cô em gái lớn của mình với Đỗ Phù Lãng, thật đúng là bị anh bừa bãi một chút uyên ương hợp thành một đôi.

“Đi thôi, anh.” Tống Thanh Thanh đứng dậy, lại nhẹ nhàng nói với Tống Ninh Ninh: “Chị à, chị hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai em sẽ cùng với Y Y tới thăm chị.”

“Được.” Tống Ninh Ninh phất tay với cô.

Tống Tĩnh Ninh không nói thêm gì nữa, cùng với Tống Thanh Thanh rời đi.

Trước khi lên xe, Tống Tĩnh Ninh vẫn không nhịn được lên tiếng: “Để cho Ninh ninh ở lại đây, có chắc sẽ không có vấn đề gì không?”

“Chị ấy sớm muộn gì rồi cũng phải lập gia đình.” Mặt Tống Thanh Thanh không chút thay đổi đi theo anh trai lên xe, ngữ khí cũng không có lên xuống quá nhiều, “Chị ấy bây giờ đã có Đỗ Phù Lãng chịu trách nhiệm rồi. Mà anh đừng quên – người đàn ông đó do anh chọn, nếu như có chuyện gì không may, cũng là do anh tự tìm.”

Nghe thấy cô em gái châm biếm mình như vậy, khóe miệng Tống Tĩnh Ninh không khỏi giật giật.

Đỗ Phù Lãng - - chính là em rể mà anh lựa chọn xác thực không phải là nhân vật đơn giản, nếu không phải như vậy, anh cũng không an tâm đem giao em gái cho đối phương.

“Thanh Thanh à, em cũng không cần phải thành thật như vậy chứ? Nghe thật là tổn thương người ta mà.” Giọng điệu Tống Tĩnh Ninh thoải mái nói.

“Em không cần anh giả bộ ngây thơ, nhưng anh cũng không cần phải miệng quạ như vậy chứ?” (Chuông: câu này thực ra tui cũng không chắc chắn lắm, bà con góp gì thì rep cho tui với nha)

Tống Thanh Thanh nhẹ đưa thẳng vai, “Em chỉ hi vọng sau chuyện này giúp cho anh rút ra một bài học, về sau không được tùy tiện đi sắp xếp chuyện cả đời của bất kỳ ai khác nữa. Điều quan trọng nhất là – em không phải là chị ấy, nếu về sau anh muốn can thiệp vào chuyện kết giao bạn bè của em, em sẽ cả gan giả dụ - -” cô ngừng nói một lúc, quay sang nhìn anh trai, “Em cũng có được quyền can dự vào chuyện oanh oanh yến yến của anh. Đây chính là điều kiện để anh co thể tiếp tục can dự vào chuyện của em. Nghe hiểu chưa? Anh trai?”

Tống Tĩnh Ninh thoáng nghe qua rùng mình một cái.

Nghe giọng nói Của Tống Thanh Thanh rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa một sức uy hiếp cảnh cáo rất lớn, chứng tỏ lời nói của cô là rất nghiêm túc. Mà đúng với kiểu nói được làm được, tính tình còn cố chấp hơn so với Tống Ninh Ninh rất nhiều.

Tống Tĩnh Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Đối với những chuyện tương lai, anh không thể bảo đảm bất cứ điều gì được, nhưng thân là con trưởng nhà họ Tống, nếu anh không quan tâm đến cuộc sống hạnh phúc của ba cô em gái, trong tương lai anh cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp cha mẹ nữa.

Sáng sớm tỉnh dậy, Đỗ Phù Lãng phát hiện Tống Ninh Ninh đáng ra phải nằm ngủ bên cạnh anh mà hiện giờ lại không thấy đâu, anh bỗng cảm thấy hoảng sợ, tiếp theo là vội vàng bật dậy, lần theo tiếng động đi tới phòng bếp.

“Em đang làm cái gì vậy?” Anh đứng ở cửa, tò mò nhìn cô.

“Anh thức dậy rồi à.” Tống Ninh Ninh ngẩng đầu cười nhìn anh, “Em đang chuẩn bị bữa sáng.”

“Em có thể làm được không?” Anh hoài nghi nhìn cô.

“Đừng xem thường em.” Cô tức giận lườm anh một cái. “Chỉ là em it khi xuống bếp, nhưng không có nghĩa là em không biết nấu cơm.”

Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin, anh cười, chậm rãi vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, “Thân thể em đã khỏe chưa?”

“Tốt lắm.” Cô ngẩng đầu nhìn lại anh, “Hôm qua chỉ là khó thở một chút mà thôi.”

“Theo anh, cũng không phải là “chỉ là” mà thôi.” Dường như cô muốn hù chết anh rồi.

Khóe miệng cô cong lên, ngẩn đầu hồn lên gương mặt anh, “Em có thể coi rằng anh như thế là đang quan tâm em không?”

Anh nắn nhẹ xuống gương mặt cô, cười ôn nhu.

Anh luôn là một con người lý trí và bình tĩnh, thế mà lại trở nên hoảng loạn khi nhìn cô phát bệnh khó thở. Gặp phải cô, tất cả những quy củ của anh từ trước tới giờ tất cả đều biến mất không thấy dấu vết, xem ra, lần này một Tống Ninh Ninh thô lỗ đã hạ gục triệt để anh rồi…

“Tại sao không trả lời em?” Cô nhìn anh hỏi.

“Anh đang nghĩ một việc.” Bàn tay anh ôm cô bỗng trở nên căng thẳng.

Vẻ mặt cô tò mò nhìn anh. “Em có thể hỏi đó là chuyện gì không?”

“Muốn em.”

“Nhớ em?” Cô khó hiểu, “Em đang đứng trước mặt anh rồi, tại sao còn phải nhớ em?” (Chuông: trong tiếng Trung, chữ ‘nhớ’ và ‘muốn’ là cùng một từ, cách viết và cách đọc giống nhau, ở đây về phần nghĩa thì, chắc các bợn hiểu cả r, hơm cần giải thích đúng không? *mắt long lanh, cười trong sáng*)

Nụ hôn của anh đặt lên chóp mũi của cô, “Anh đang nghĩ về em, về hai chúng ta, anh nghĩ về những chuyện đã từng xảy ra, quan trọng nhất là --- nghĩ anh phải đối đãi với em như thế nào, còn có nghĩ nên dùng cách nào để bước đi trong tương lai của hai chúng ta.”

Trái tim Tống Ninh Ninh vì những lời anh nói mà áy náy mà cảm động. Lời anh nói, đại diện cho một loại hứa hẹn.

“Em biết, em không phải là loại phụ nữ mà anh thích.” Cô không chắc chắn nói ra.

“Nhưng sự thực đã chứng minh, ở trong lòng anh, anh đã chọn em rồi.” Hai tay anh ôm chặt lấy cô, đôi môi anh lần tìm môi cô mà hôn lên, dùng tất cả nhiệt tình để hôn cô, đối với bọn họ mà nói, nó như là một dấu ấm cho lời hẹn ước vậy. “Bất luận là thế nào, anh nhận định em, nhất định phải là em - Tống Ninh Ninh.”

Trong lòng Tống Ninh Ninh ngập tràn cảm giác hạnh phúc và vui sướng, cô dùng toàn bộ sức lực của mình mà ôm chặt lại anh, lần thứ hai hôn lên môi anh.

Sự hưng phấn của anh truyền sang bên người cô, tình cảm mãnh liệt ngày một dâng trào, chỉ có ở bên cạnh anh, cô mới cảm thấy bản thân mình cũng có một bộ mặt yếu đuối đến như vậy.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, cô lại cam tâm tình nguyện giao bản thân mình cho một người đàn ông khác. Nhưng gặp được Đỗ Phù Lãng, anh đã thay đổi cô, đồng thời cô cũng đã thay đổi được anh…

Ngay lúc môi cô hôn lên môi anh, dục vọng trong lòng anh vì cô mà thức tỉnh, cỗ hỏa nhiệt trở nên căng cứng. Có lẽ cô không giống với cảm nhận của anh trước kia về phụ nữ, nhưng rõ ràng đã chạm đến sâu trong lòng anh.

Anh khom người thoải mái ôm cô bế lên, trở về phòng, sau đó đặt cô lên giường, rồi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má, cổ, và gáy của cô nhẹ như một chiếc lông vũ lướt qua sau đó mới lần tìm môi cô.

Thân thể cô và anh gần sát nhau, tuy không nói gì nhưng động tác dường như nói lên cô đang cổ vũ anh tiếp tục, vứt bỏ hết tất cả quần áo làm cản trở ở trên thân thể hai người cùng anh bắt đầu tiến vào trong vòng xoáy tình mãnh liệt.

“Em có ổn không?” Cơn sóng triều tình vẫn còn chưa thuyên giảm, Đỗ Phù Lãng vẫn ôm chặt Tống Ninh Ninh, anh đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa trên mặt cô ra.

“Tốt mà, chỉ là…” Cô nhìn anh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ, “Chúng ta đã đến muộn.”

“Anh không quan tâm.”

Cô chậm rãi khép đôi hàng mi, thở dài, lại ai oán nói với anh, “Như vậy không phải là một ông chủ tốt.”

“Một lát nữa anh sẽ xuống lầu.” Anh cúi xuống hôn lên môi cô. “Mấy ngày nay em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Cô đột nhiên mở mắt ra, “Tại sao? Anh muốn đuổi việc em sao?”

Anh cười thầm nhìn bộ dạng kích động của cô, “Yên tâm, anh không tính toán việc em đánh người đâu. Anh chỉ muốn em ở nhà, đơn thuần chỉ là hi vọng em có thể nghỉ ngơi vài ngày thật tốt.”

Cô biết anh quan tâm đến cô, nhưng….

“Chỉ là khó thở thôi mà.” Cô chống tay động nửa người trên, nghiêm túc nhìn anh, “Mà nếu như không có em ở bên cạnh anh, nếu như có người muốn hại anh thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe thấy câu đó, Đỗ Phù Lãng nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Nếu như cô có thể không gặp phải rắc rối, bình an, anh đã cảm tạ ông trời lắm rồi, nào mong muốn xa với được cô bảo vệ cơ chứ?!

Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, “Anh chỉ ở dưới lầu mà thôi, nếu như em muốn nhìn thấy anh thì chỉ cần đi xuống dưới là được rồi, như vậy đã được chưa?”

Tống Ninh Ninh vẫn còn chưa yên tâm lắm, vẫn còn muốn gạt đi ý tốt của anh. “Được rồi.” Cuối cùng cô cố miễn cưỡng bản thân đồng ý với đề nghị của anh.

Anh cũng vì sự phối hợp của cô mà hài lòng mỉm cười.

Cô ngẩng đầu hôn lên khóe môi đang cong lên của anh, phát hiện ra anh mỉm cười như vậy trông thật sự rất là đẹp trai.

Cô lại làm tổ tiến vào trong lòng anh, sau đó như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, ngày hôm qua lúc em phát bệnh, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất không công bằng.”

Anh nhìn cô, đôi mắt cô như phát ra ánh sáng lấp lánh.

Cô nghiêm mặt nhìn anh, “Em với ẻo lả đã từng nói qua, nếu như em có không may khiến anh tức giận mà xảy ra chuyện, em phải gả cho bài vị của anh.”

Nghe cô nói câu đó, Đỗ Phù Lãng không nhịn được mà nhợn mắt nhìn cô. Người phụ nữ này thật sự đã vượt qua giới hạn tưởng tượng của anh, đương lúc lãng mạn như thế này, mà cô lại có thể nhắc đến hai chữ “bài vị?”

Xem ra, nửa đời sau của anh bên cạnh cô, không nói đến quy củ thì thôi đã đành, có lẽ đến trật tự cũng sẽ chẳng còn mà rối lên chứ chẳng đùa.

“Anh có nghe em nói gì không?” Thấy anh dường như bị thất thần rồi, cô vỗ lên khuôn ngực trần của anh, như để kéo ý trí của anh về.

“Có.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói có phần bất đắc dĩ.

“Nhưng chúng ta đã coi nhẹ một chuyện rất quan trọng.”

“Cái gì?” Anh không đành lòng hỏi.

“Như thế nào chúng ta lại không nghĩ tới tình huống ngược lại xảy ra, nếu như em bị anh làm cho tức giận đến mức phát bệnh khó thở, sau đó hai mắt trợn ngược mà chết thẳng cẳng thì làm sao bây giờ?”

“Tống Ninh Ninh!” Anh tức giận lườm cô, lời này có thể nói ra được sao?

“Em nói việc này thật sự là thật, mà có thể sẽ xảy ra rất cao.” Cô ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh nói. “Ngày hôm qua dường như em đã cho rằng mình chắc chắn đã chết rồi cơ.”

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng Đỗ Phù Lãng chợt lạnh đi. Anh muốn đưa tay ra ôm cô, cô lại thoát cái biến mất.

Anh bất đắc dĩ kêu: “Tống Ninh Ninh.”

“Đừng chỉ có nói em.” Cô trở mình, cả người ngồi lên trên người anh. “Dựa vào nguyên tắc công bằng mà nói, nếu như em bị anh làm cho tức quá mà chết, anh cũng phải cưới bài vị của em, biết không?”

“Trời ạ.” Anh rốt cục không nhịn được mà lớn tiếng rên rỉ ra tiếng.

Cô trừng mắt lên nhìn anh. “Đây là có ý gì?”

Sau đó anh không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô mà dùng lực hôn lên môi cô. Cái hôn này không có ôn nhu, ngược lại mang theo sự tức giận dễ dàng cảm nhận được.

Cô thở hổn hển ngoảnh đầu ra xa nói: “Không được hôn, trước tiên anh hãy nói rõ ràng cho em, anh không muốn cưới bài vị của em đúng không?”

“Tống Ninh Ninh, em phát bệnh thần kinh gì đấy?” Anh nghĩ cách bắt lấy cô, sau đó cuối cùng đè cô ở dưới thân mình.

“Nói em điên? Anh muốn chết à?” Cô thở phì phò trừng mắt nhìn anh.

“Đủ rồi!” anh lay động bả vai cô, muốn cô tỉnh táo lại.

“Tại sao anh lại muốn kết hôn với bài vị của em? Anh muốn cưới rõ ràng là em!” anh chịu không nổi nhéo nhéo gương mặt cô. “Rốt cục trong đầu của em chứa cái gì vậy?”

Cô sửng sốt, hai tròng mắt giương lên, nhìn lại ánh mắt nghiêm túc của anh, “Cưới em?”

“Đúng vậy. Trước khi anh bị em làm cho tức chết thì đúng là như vậy.”

Trong lòng cô nổi lên những bong bóng hạnh phúc, “Anh thật sự muốn kết hôn với em ư?”

“Đúng vậy.” Anh khẳng định đối đáp cô.

Mặt cô đỏ lên, vươn cánh tay ôm lấy anh, tiến sát vào lòng anh. “Tại sao không nói sớm một chút! Hại em không đâu lại tức giận một phen.”

Nhìn bộ dáng cô như con chim nhỏ nép vào lòng mình, Đỗ Phù Lãng lắc lắc đầu, người phụ nữ này thật sự chỉ có thể nói là “Sức tưởng tượng siêu hơn bình thường” để hình dung.

“Ba mẹ và ông nội anh tuần sau sẽ trở về Đài Loan.”

Nghe vậy, thân thể Tống Ninh Ninh bỗng cứng đờ.

Bàn tay to lớn của anh vỗ về sau lưng cô, “Em có thể cùng anh đi gặp mặt bọn họ. Chắc em cũng biết điều này tượng trưng cho điều gì chứ?”

Đương nhiên cô hiểu rất rõ, cho nên cô buồn rầu gãi đầu, “Cái này có phải là muốn nói em cần phải thục nữ một chút không?”

“Trừ bỏ việc không nói những câu cửa miệng kia, hành động bên ngoài không quá mức thoải mái, em có thể cứ là chính mình là được.”

Tống Ninh Ninh nhớ rõ anh trai cô đã nói qua cha của Đỗ Phù Lãng là một họa sĩ, mẹ là một nghệ sĩ âm nhạc, xem ra đúng là những nhà nghệ thuật thế gia rồi…

“Khó trị.” Cô lẩm bẩm trong miệng.

Anh nhíu mày, “Hiện tại muốn rút lui đã là quá muộn rồi.”

“Em biết!” Cô suy nghĩ đã quyết tâm trong lòng nói với anh. “Đến lúc đó em sẽ tuyệt đối cho anh một người bạn gái hoàn mỹ.”

Anh hoài nghi nhìn cô chằm chằm.

“Em có thể hiểu ánh mắt đó của anh như là một điều vũ nhục không?” Cô hờn giận lườm anh một cái, “Đừng quên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cách ăn mặc đó của em còn có thể dọa người.”

“Nhưng vừa nói liền phá hủy toàn bộ.”

“Mẹ nó!” Cô giẩu môi, biểu tình căm giận kháng nghị, “Còn không phải do anh khiến em tức giận sao?”

Anh không nói thêm nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Cô bị anh nhìn như thế cảm thấy chột dạ, “Được rồi, em biết. Ít nhất là lúc có ba mẹ

anh, em sẽ là một cô gái tao nhã thục nữ.”

“Tốt lắm.” Đỗ Phù Lãng mỉm cười, hài lòng hôn lên môi cô.

Người phụ nữ này đã triệt để nắm bắt được anh rồi, nhưng là anh phải cẩn thận không thể để cho cô phát hiện điều này được, bởi vì anh tin chắc rằng, cô nhất định sẽ hiểu được một điều “Được một tấc lại muốn tiến một thước” kia.