Tình Hận

Chương 15-2



Lá thư qua bangày hai đêm mới đến được tay Trác Vũ Hạo.Lúc hắn đang ở thư phòng đọcsách đã thoáng nghe tiếng lộc cộc to dần rồi chợt dừng lại. Hắn nghiêngngười xích qua cửa sổ một chút,hơi nheo mắt lại vì nắng.Một cỗ xe ngựabình thường đến không thể bình thường hơn,từ trong buồng lại bước ra một nữ nhân mặc thanh y bình thường nhưng dáng vẻ lại không tầm thường chút nào.

-Xung Tự.-Trác Vũ Hạo khẽ nhắc.

Y theo lệnh bước rangoài.Trác Vũ Hạo nhìn qua cửa sổ thấy Xung Tự và thanh y nữ nhân nóichuyện nhưng không rõ họ đang nói gì.Lát sau cỗ xe kia cũng rời đi,mộtphong thư được chuyển đến tay Vũ Hạo:

-Là ai gửi nó đến đây?

-Bẩm Thuần vương,là Hoàng thái phi.

Vẫn cái dáng vẻ tao nhã,hắn đặt quyển sách xuống bàn rồi cầm bức thư lênxem.Đôi mắt lướt qua thư một lượt, bỗng nhiên chân mày nhíu lại,vẻ mặtnhư có như không lo lắng.Xung Tự nhìn biểu cảm của Trác Vũ Hạo thì không khỏi sốt ruột:

-Thuần vương,trong cung đã xảy ra việc gì rồi sao?

Trác Vũ Hạo chẳng nói chẳng rằng đưa lá thư lại gần ngọn nến trên kệ.Ngọnlửa liếm một vệt đỏ rực lên tờ giấy, tham lam lan ra ngày một lớn đếnkhi lá thư chỉ còn lại tro vụn bay lả tả,nằm im lặng một cách đáng sợdưới chân hắn...

-Ngươi về hoàng cung một chuyến,bảo vệ Hoàng thái phi.

-Hoàng thượng,Trác Dạ Hàn,lẽ nào...

-Chớ hỏi nhiều,Dạ Hàn thâm độc,ta không chắc rằng kẻ biết được bí mật của hắn có thể sống yên ổn.

-Vậy thuộc hạ sẽ lên đường vào ngày mai.

-Đi ngay đi,chậm trễ đừng trách ta.

Điện Khả Nhiên

Trác Dạ Hàn tinh thần rất tệ,mấy ngày này không hiểu sao đột nhiên mấtngủ,mọi phương pháp chữa trị đều vô hiệu.Chỉ khổ mấy thái y trong cungbị làm tình làm tội đến mất ăn mất ngủ theo Dạ Hàn,ngày đêm lo tìm cáchchữa trị mà vẫn không sao đúng ý Hoàng thượng.Triệu Tử Mai mấy lầnkhuyên hắn nên dẹp chính sự sang một bên,sức khoẻ là quan trọng nhấtnhưng cứ hễ đặt lưng xuống là khó chịu,trằn trọc suốt mấy canh giờ,cuốicùng lại mò đến điện Khả Nhiên giải quyết nốt công việc còn dang dở.

Mộc Hoan thấy hai mắt hắn trắng dã, dáng vẻ mệt mỏi như đã không ngủ hàng thế kỉ nên đành lên tiếng:

-Hoàng thượng,người ở điện Khả Nhiên này đã lâu vậy rồi cũng nên nghỉ ngơi chút đi.

-Công việc còn nhiều,dù gì ta cũng không ngủ được,chi bằng dành thời gian phê duyện hết số tấu chương này còn có ích hơn.-Hắn lắc đầu.

-Hoàngthượng,sức khoẻ quan trọng nhất.Đừng gắng sức nữa.Triệu Hoàng hậu màbiết thần để cho Hoàng thượng làm việc quá sức thế này sẽ tức điên lênmất.

Đúng lúc đó bên ngoài Lương công công bẩm báo:

-Hoàng thượng,Hoàng hậu nương nương xin diện kiến.

Triệu Tử Mai cậy mình có hậu thuẫn vững chắc,thêm Trác Dạ Hàn cũng kiêng nểvài phần nên chẳng đợi hắn cho phép liền tự ý xông vào điện Khả Nhiên.

Bằng những bước chân uyển chuyển, Tử Mai tiến đến chỗ Dạ Hàn đang ngồi, giọng ngọt ngào như đường mật:

-Hoàng thượng !!!

Mộc Hoan đứng phía sau Dạ Hàn thấy nàng ta không hiểu phép tắc liền nhíumày,nhưng y chỉ là một kẻ mọn,không tiện nhiều lời nhắc nhở.Y chưa kịplàm gì Dạ Hàn đã lên tiếng trước:

-Hoàng hậu có biết đây là nơi nào không?!Tự tiện xông vào,e đã vượt quá quyền hạn của Hoàng hậu rồi.

Triệu Tử Mai không chút sợ hãi từ tốn đáp:

-Tự tiện vào điện Khả Nhiên, thiếp thật đáng chết,mong Hoàng thượng thatội. Nhưng chỉ tại muốn Hoàng thượng được thư giãn nên mới mong đượccùng người đi dạo,Lương công công nói rằng sức khoẻ Hoàng thượng sa sútvì mất ngủ,thiếp thực sự lo lắng.

-Hoàng hậu đã phải lo lắng nhiều rồi.

Được,trẫm sẽ đi.Lâu rồi chúng ta chưa cùng tâm sự với nhau,cũng nên dành nhiều thời gian cho Hoàng hậu hơn.

Nàng ta vẫn thấy cách xưng hô xa cách thì không vui nhưng dù sao trước giờhắn chưa hề đồng ý với nàng ta nhưng hôm nay lại vui vẻ nhận lời nêntrong lòng cũng không để bụng mấy:

-Hoàng thượng,hay là tối nay người ở lại điện Ngân Bích,thiếp còn nhiều chuyện cần tâm sự với người.

-Được rồi,trẫm sẽ đến.

-Tạ ơn bệ hạ.

Hai người bọn họ cùng nhau đi dạo trong khuôn viên chính,theo sau còn cóMộc Hoan,Yên Lăng và đoàn tuỳ tùng. Triệu Tử Mai luôn cười cười nói nói, trong khi đó hắn phải cắn răng chịu đựng để không đá bay nàng ta đi xahàng trăm dặm.Sở dĩ hắn chiều lòng nàng ta như vậy vì Triệu tướng quânsau buổi triều sớm hôm trước có nhắc nhở Dạ Hàn phải quan tâm đến Tử Mai một chút.Nàng ta hễ gặp Triệu Mạc là khóc lóc,kể lể rằng hắn lạnh nhạtvới mình như thế nào.Triệu Mạc coi Triệu Tử Mai như bảo vật nên dỗ dànhmãi, lại còn không tiếc lời bảo Trác Dạ Hàn rằng phải đối xử tốt với bảo bối của lão ta.

Triệu Tử Mai tâm trạng đang rất vui vẻ bỗngnhiên nhìn thấy có bóng người quen quen thấp thoáng sau mấy khóm hồngnhung,rồi nhận ra một giọng nói trong trẻo,mềm mại như nước:

-Mẫu phi,người xem hoa đã nở đẹp như thế này rồi.

Trác Diễm Cơ và mẫu phi cùng lúc đến khuôn viên chính,bắt gặp Triệu Tử Maivà Trác Dạ Hàn.Nhận ra sự hiện hiện của họ,nàng và bà hơi cúi đầu hànhlễ:

-Bái kiến Hoàng thượng,Hoàng hậu.

Trác Dạ Hàn không ngờ Diễm Cơ cũng đến chỗ này,trong lòng bực bội bỗng biến vui vẻ.Hắn dịu dàng mỉm cười:

-Hai người đứng lên đi.

Trác Diễm Cơ từ lúc nghe tin Trác Hướng Hằng chết thì trong lòng luôn mangmột mối nghi ngờ với Dạ Hàn.Nàng đã bao lần muốn gặp quản ngục để hỏi rõ nguyên nhân cái chết nhưng năm lần bảy lượt đều không gặp được,còn vòng vo giấu giấu giếm giếm đến bực mình.Vừa tin vừa không muốn tin,tâmtrạng của nàng lúc này rối như tơ vò,thật không biết phải xử lí ra sao.

Còn Hoàng thái phi,từ lúc ở rừng trúc về thì bà luôn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải cẩn trọng đề phòng,chỉ sợ nếu Trác Dạ Hàn biết được thì cáimạng của bà coi như xong.

Hoàng thái phi đưa mắt nhìn trộmhắn,bỗng bắt gặp ánh mắt khác đang trừng trừng nhìn lại mình.Là tên cậnvệ đứng sau Dạ Hàn.Trông hắn có vẻ rất nguy hiểm.

Hoàng thái phi giật nhẹ ống tay áo Diễm Cơ.Nàng nhận được tín hiệu nhưng không thể hiểu nổi bà muốn cái gì.

"Mẫu phi làm gì vậy?Cơ nhi không hiểu."

Cuối cùng Hoàng thái phi đành mạo muội:

-Hoàng thượng,ta trong người đang không khoẻ,chỉ có thể gắng gượng đến đây đi dạo một lát.Bây giờ cũng nên hồi cung rồi.

Trác Diễm Cơ thấy bà thoái thác liền biết có điều khó nói nên cũng cúi đầu cười trừ:

-Nhị ca,muội đưa mẫu phi về cung Nguyệt Hân,lúc khác sẽ gặp huynh sau.

Ngay sau đó liền chạy theo Hoàng thái phi đằng trước.Nàng cảm thấy thật khóxử,vừa nãy mẫu phi nàng bảo rằng đã khoẻ lại,vậy mà bây giờ đã lấy lí do để tránh mặt Dạ Hàn.Diễm Cơ tò mò níu lấy tay bà:

-Mẫu phi,lúcnãy người nói dối,rõ ràng là người tìm lí do trốn tránh nhị ca.Có phảingười biết được gì nên mới cư xử như vậy phải không, người mau nói choDiễm Cơ biết đi !

-Cơ nhi !Không có chuyện mẫu phi giấu con,chỉlà lúc nãy bỗng dưng ta thấy đau đầu nên cáo lui trước thôi. Đừng suyđoán lung tung.

Trác Diễm Cơ để ý lúc bà đáp đôi mắt nháy liên hồi liền biết ngay bà đang nói dối:

-Mẫu phi,người đang giấu Cơ nhi.Nếu người mà không nói Cơ nhi sẽ giận không đến cung Nguyệt Hân nữa đấy !

-Cơ nhi !-Bà trách.

-Mẫu phi...-Nàng nũng nịu.

-Được rồi,được rồi !-Hoàng thái phi thở dài-Thực sự sợ Cơ nhi liên luỵ nênkhông dám kể,có điều chắc cũng không thể giấu mãi được...Tuyệt đối không được kể cho ai đấy nhé.

-Mẫu phi yên tâm.