Tĩnh Dưỡng Vô Uy

Chương 13



Trong phòng vang lên thanh âm khác thường.

Là nam nhân đều nghe được thanh âm ấy đại biểu cái gì.

Lòng dâng lên một cổ chua xót… Ta giương mắt, nâng tay, gõ nhẹ cửa phòng Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Cơ tổng, hiện tại có gì cần ta không?” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện tựa hồ có điểm sai… “Khụ, ý ta là, ta có thể đi ra ngoài một chút chứ?” Ta tiếp theo nói.

Trong phòng thanh âm “Lăn qua lăn lại” ngừng một chút, sau lại bắt đầu…

Đó chính là ngầm đồng ý? Ta cười khẽ. Chúc ngươi ngoạn vui vẻ a, Cơ tổng.



“Nhĩ hảo, hoan nghênh quang lâm!” Đứa bé giữ cửa động tác khom người, đẩy cửa ra giúp ta.

Ở đây cũng không thay đổi nhiều ít. Ta vừa đi đến mép bàn, nhìn thấy Vicky đang lau ly rượu.

Ta gọi một cốc bia, nốc ba lần đã đi xuống bụng hết ──X, ngực sao cứ nhức nhối mãi thế này!

Nguyên lai thật đơn giản a, này là kết thúc của “Xử nam”?

“Ngươi tâm tình bất hảo? Sao uống nhiều như vậy a?” Vicky hiếu kỳ hỏi. Ta một chút cũng không để ý đến hắn.

“Ngay cả khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn cũng không thấy da!” Vicky giả vờ kinh ngạc, “Xem ra, ngươi thật không biết chuyện Cơ Dưỡng Tĩnh ở chỗ này lêu lổng?”

Cái gì… Ta giương mắt nhìn hắn.

“Ngươi này đúng là tên ngốc trăm năm khó gặp. Xem bộ dáng ngốc nghếch của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi Cơ Dưỡng Tĩnh thuê phòng 103 a.” Vicky đoạt lấy ly rượu trong tay ta.

“Cơ Dưỡng Tĩnh…” Ta… khẽ cười, như vậy, hai người trong phòng…

“Bùi tổng đâu?” Ta châm một điếu thuốc. Hiện tại để thuận tiện cho Vicky, bọn họ ở tại nhà trọ của Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Sát vách Cơ Dưỡng Tĩnh.” Vicky đặt xuống chiếc ly vừa lau khô trong tay, “Ngươi cũng không lo lắng? Cơ Dưỡng Tĩnh trong phòng thế nhưng có hai người mỹ niên thiếu nga!”

“Thế còn phòng Bùi tổng?” Ta phản vấn.

“Cũng đúng, trong phòng hắn cũng có người.” Vicky gật đầu, “Đi, chúng ta đi bắt gian!”

… Ta thiếu chút nữa té ghế, bắt gian… Hắn còn có thể dùng cái từ này, vậy còn ta, lấy lập trường gì a?

Vừa nói xong Vicky đã nắm tay của ta hướng khách phòng chạy đi.

“Được rồi, Cơ Dưỡng Tĩnh ở bên cạnh, ta đi bên kia tìm Bùi Tuấn.” Vicky vỗ một chút cái mông ta.

Ta bật cười. Đứng ở cửa trừng mắt nhìn biển số 103 một trận, hồi tưởng lại cái loại cảm giác vừa rồi ở trước phòng Cơ Dưỡng Tĩnh.

Hít sâu điếu thuốc, ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Cơ tổng, rất không cho chúng ta mặt mũi ni!” Một người mỹ niên thiếu quỳ trên mặt đất, vùi đầu giữa hai chân Cơ Dưỡng Tĩnh. Người phía sau ghé vào trên vai hắn, hai tay vói vào áo sơmi tơ tằm mà vỗ về chơi đùa.

“Di, có động tĩnh? Ta đã nói thôi…” Nam hài đang quỳ ngẩng đầu.

“Cũng không phải công lao của ngươi.” Người kia nói.

“Lẽ nào là của ngươi?”

“Cũng không.” Nam hài cười cười, “Thật là, vừa nhìn đã có phản ứng, chúng ta còn ở nơi này mất nhiều sức lực như thế…” Hắn dọc theo người Cơ Dưỡng Tĩnh một đường sờ xuống dưới, “Xem ra, đồn đãi là thật!”

“Là thật sẽ không gọi là đồn đãi.” Ta đạn đạn (phủi) tàn thuốc.

“Ân, là thật, điều không phải đồn đãi.” nam hài khẽ cười, nói theo ta.

“Ngô ca, ” người nam hài cũng đứng lên. Hắn dùng vai đẩy đẩy người bên cạnh, bày ra một bộ dáng khoa trương cường điệu, “Xem ra chúng ta thật là đang làm trò! Ai, sao ngờ chúng ta tuổi trẻ mỹ mạo a, so với ngươi lại kém hơn!”

Đối, ta tự biết ta không mặt mũi không dáng người không cá tính. Ta đối bọn họ cười nói: “Hiện tại hết hy vọng? Có thể phiền các ngươi đi ra?”

“Ân.” Hai người nam hài hiểu rõ cười.

Lúc đến cửa, lại có thanh âm ai oán truyền tới: “Xem ra đêm nay chỉ có hai người chúng ta chơi đùa.”

… Thật là tiểu hài tử thời nay a…

Cơ Dưỡng Tĩnh vẫn lẳng lặng nhìn ta. Tầm mắt ta chuyển qua phía dưới hắn, nhìn không ra có cái loại bản lĩnh gì. Khiến ta nguyện cho đi tất cả … Thật khó chịu…

Ghé vào người Cơ Dưỡng Tĩnh, ta thở gấp.

“Ngươi chạy tới nơi này làm gì?” thanh âm Cơ Dưỡng Tĩnh từ trên đầu truyền đến.

A, này sao trả lời hắn? “Bắt kẻ thông ***” chăng?

Cơ Dưỡng Tĩnh cười ra tiếng, dẫn tới trong ngực một trận rung động.

── “Có người ở trên giường của ngươi, ta tưởng ngươi.” Ta thành thực trả lời.

“Rồi mới?”

“Rồi mới bỏ chạy tới nơi này câu dẫn nam nhân …”

Xoay người một cái, ta lại bị áp xuống dưới. Mở to đôi con ngươi vô tội nhìn hắn. Lời vừa nói, chỉ cần không phải kẻ ngu si đều có thể nghe ra hàm nghĩa trong đó.

“Ngươi yêu ta?” Hắn hỏi, mỉm cười.

“Đúng vậy.” Ta gợi lên nụ cười tựa ánh dương quang.

Hắn cúi đầu xuống.

Ta thuận theo tiết tấu của hắn.