Tình Động

Chương 20



Trầm Nhược Thủy chỉ lo cùng người trong lòng ôn nhu triền miên, hoàn toàn không để ý tới biểu tình quái dị của Lục Cảnh, mãi đến khi hôn nhau không ít, mới chậm rãi thối lui nói: “Sư huynh đang bị thương, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ta sẽ không làm phiền ngươi.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng thân thể lại như trước đè trên người Lục Cảnh, đôi hắc mâu xoay chuyển, nhìn chằm chằm hắn.

Lục Cảnh liền cười, nâng tay nhu nhu hai má hắn, hỏi: “Vậy còn ngươi?”

Trầm Nhược Thủy lưu luyến không rời cử động, ngồi lại ở đầu giường, nói: “Ta ở đây trông nom ngươi.”

“Ngươi không ngủ được?”

“Ân.”

Trầm Nhược Thủy gật mạnh đầu, tầm mắt thủy chung lưu luyến trên mặt Lục Cảnh, không hề rời đi. Hắn rất sợ mình chỉ cần nháy mắt, sư huynh của hắn sẽ biến mất không gặp được nữa.

Lục Cảnh chỉ cảm thấy dáng điệu này của y thật rất đáng yêu, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt cuối cùng nhiễm lên nhàn nhạt ý cười, ôn nhu nói: “Cùng ngủ đi.”

Trầm Nhược Thủy nhíu mày nghĩ nghĩ, nghe lời nằm xuống bên cạnh Lục Cảnh, đôi mắt vẫn mở to vừa đen vừa sáng bóng, đáng yêu đến cực điểm.

Lục Cảnh biết tâm tư của y, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Lục Cảnh nhìn quanh, không thấy Trầm Nhược Thủy, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên mấy tiếng “Bang bang bàng bàng”, mới biết hắn đang sắc thuốc cho mình, hơn nữa thực bất hạnh là sắc thế nào lại làm rơi vãi một nửa lượng thuốc ra ngoài.

Nguyên lai Trầm Nhược Thủy tuy ăn khổ hơn nửa tháng, nhưng dù sao cũng là đại thiếu gia được nuông chiều thành quen, căn bản không biết cách chiếu cố người khác, tới tới lui lui sai không biết bao nhiêu lần, chờ khi hắn cầm chén thuốc được sắc xong đem đến trước mặt Lục Cảnh, thuốc trong bát đã sớm nguội ngắt.

Lục Cảnh lại không chút để ý, một hơi uống hết thuốc, dựa vào đầu giường cười với Trầm Nhược Thủy. “Sư đệ, ngươi một mình chạy tới Dương Châu? Trên đường hẳn gặp không ít nguy hiểm?”

Trầm Nhược Thủy nguyên nghĩ mình sẽ có thiên ngôn vạn ngữ để nói với Lục Cảnh, nhưng khi thật nghe hắn hỏi đến, lại chỉ ủy ủy khuất khuất lắc đầu, mất tự nhiên nói: “Chỉ cần có thể tìm sư huynh về, ta không sợ gì hết.”

Vừa nói, vừa vươn tay cầm tay Lục Cảnh, êm tai nói ra những gì mình nhìn thấy nghe thấy trên đường, còn đặc biệt đề cập tới hắc y nhân thần bí kia.

Nhưng Lục Cảnh tựa hồ không chút hứng thú với hắc y nhân kia, hai mắt mơ hồ nhìn thẳng phía trước, rất có vẻ không tập trung.

Trầm Nhược Thủy mí mắt giật giật, cuối cùng cũng cảm thấy không thích hợp.

Trước kia khi ở cùng sư huynh, ánh mắt y sẽ luôn lưu luyến trên người hắn, giống như vĩnh viễn không nhìn đủ, tuyệt đối sẽ không phân thần, nay lại……

Chẳng lẽ vì họ Lý kia?

Hắn ngón tay hơi run, mơ hồ cảm thấy sợ hãi, không nhịn được lại lao qua ôm eo Lục Cảnh, nói: “Sư huynh, sau khi ngươi rời Thu Thủy Trang thì đi một mình, hay đi cùng họ Lý kia?”

“Thật ra ta rất muốn một mình lẳng lặng phiêu bạt, đáng tiếc luôn bị Lý Phượng Lai cuốn lấy không bỏ.”

“Vậy hắn có gì với ngươi……?” Dừng một chút, lời kế tiếp không thể ra khỏi miệng.

Lục Cảnh chỉ liếc nhìn Trầm Nhược Thủy một cái, liền biết hắn muốn hỏi gì, nên nhẹ cười rộ lên, đáp: “Yên tâm, tên kia muốn bức ta vào khuôn khổ cũng không dễ dàng như vậy.”

“Không sao là tốt rồi.” Trầm Nhược Thủy thả lỏng một hơi, nhưng lập tức lại nghĩ tới một việc, vội hỏi, “Hôm qua khi họ Lý rời đi, tại sao lại khẳng định ngươi sẽ về tìm hắn như vậy?”

Lục Cảnh khuôn mặt cứng đờ, đáy mắt nhanh xẹt qua một chút dị sắc, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, cười hỏi lại: “Đúng vậy, rốt cục là vì sao a?”

“Sư huynh!” Trầm Nhược Thủy bị hắn chọc giận đến đỏ mặt, lớn giọng nói, “Là ta hỏi ngươi trước!”

Lục Cảnh thấy thế mới hắng giọng một cái, bày ra thần sắc nghiêm trang, kéo Trầm Nhược Thủy vào trong lòng, mềm giọng nói bên tai hắn:“Lý Phượng Lai bất quá là si tâm vọng tưởng thôi, không cần để ý hắn. Vô luận xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi.”

Trầm Nhược Thủy nghe đến bên tai nóng lên, mặt càng thêm đỏ, cúi đầu chôn trong ngực Lục Cảnh, lúng túng không nói được gì.

Trong phòng im lặng, chỉ nghe tiếng hai người tiếng hít thở.

Trầm Nhược Thủy cảm thấy tim mình loạn nhảy, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn.

Hắn giờ phút này đang cùng người trong lòng ôm nhau.

Hắn phạm nhiều sai lầm bốc đồng ngu xuẩn như vậy, sư huynh lại tuyệt không giận dữ, vẫn mãi nhẹ nhàng ôn nhu cười, ôn ngôn mềm giọng an ủi mình.

Lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển.

Hết thảy hết thảy, thật tựa như ảo mộng.

Thậm chí Trầm Nhược Thủy cảm thấy, cả đời hắn chưa từng hạnh phúc như bây giờ.

Nhưng tiếp theo, hắn lại nghe tiếng Lục Cảnh ho khan.

Ban đầu là tiếng ho rất nhỏ, tựa như không muốn bị hắn phát hiện, sau lại biến thành kịch liệt ho khan không thể khống chế, khiến hắn sợ tới mức trái tim co rút.

“Sư huynh? Ngươi làm sao vậy?”

“Không sao,” Lục Cảnh tay phải không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng tay trái bưng kín miệng, vừa lắc đầu vừa mơ hồ trả lời, “Đại khái là bị chút phong hàn, đừng lo.”

“Phong hàn sao sẽ ho thành như vậy?” Trầm Nhược Thủy không tin y, thoáng do dự một lát, liền kéo áo nhìn cổ tay trái Lục Cảnh.

Ở chỗ khó phát hiện ấy, có vết máu đỏ bừng.

Không chỉ khóe miệng đang chảy máu, ngay cả lòng bàn tay Lục Cảnh cũng là một mảnh huyết hồng.

“Sư huynh……” Trầm Nhược Thủy nhất thời ngây dại, kinh ngạc không nói ra lời.

“Đừng sợ,” Dù vào lúc này, Lục Cảnh vẫn như cũ ôn nhu mỉm cười, mềm giọng nói, “Rất nhanh sẽ hết, ta không sao.”

Trầm Nhược Thủy ngẩn người nhìn nụ cười quen thuộc kia, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì.

Hồi lâu sau, câu Lý Phượng Lai nói trước khi đi mới đột nhiên vang lên trong đầu: Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về tìm ta.

Từng chữ còn văng vẳng bên tai.

Thì ra là thế!

Họ Lý kia tự tin như thế, nguyên lai là vì việc này.

Trầm Nhược Thủy cảm thấy toàn thân lạnh giá, lưng dậy lên từng trận hàn ý, tay chân tự động run rẩy. Hắn nhìn vết máu bên môi Lục Cảnh, gian nan vạn phần nhấn từng chữ: “Sư huynh, ngươi trúng độc sao?”