Tình Động

Chương 17



Trầm Nhược Thủy vừa kêu một tiếng này, bên tai liền vang lên tiếng đao kiếm va chạm “Đinh đinh đang đang”, đau đớn trong dự đoán lại chậm chạp không buông xuống.

Quả nhiên sư huynh tới cứu hắn?!

Hắn trong lòng vừa động, vui mừng vô cùng, vội vàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại. Kết quả không tìm thấy thân ảnh quen thuộc kia, ngược lại thấy một hắc y nhân đang khoanh tay đứng, người của Khoái Đao môn nằm dài kêu rên “ôi ôi” không dứt.

Hắc y nhân kia che mặt chỉ lộ đôi mắt, lưng hơi cong xuống, hình như bị gù, xem ra đã không ít tuổi.

…… Không phải sư huynh.

Dù gặp nguy hiểm như vậy, Lục Cảnh cũng không hiện thân, hắn quả thật đã bị từ bỏ hoàn toàn.

Tâm Trầm Nhược Thủy dần dần chìm xuống, rất có tâm trạng thương tâm muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn nhớ rõ lễ tiết, hướng hắc y nhân kia chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối cứu mạng.”

Hắn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, khi nói lại càng hữu khí vô lực, dáng vẻ tinh thần sa sút đến cực điểm.

Hắc y nhân kia tay trái cầm kiếm, tay phải thủy chung đưa sau người, thản nhiên liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: “Nhìn ngươi như vậy, ngược lại giống như không hy vọng ta cứu ngươi?”

Thanh âm y vừa thấp vừa trầm, thật sự khàn khàn khó nghe vô cùng, tựa như là kẻ đã cố ý hủy qua cổ họng, khiến người nghe thấy sởn cả gai ốc.

Trầm Nhược Thủy hoảng sợ, không tự chủ được lui về sau vài bước, kinh ngạc không đáp lại nổi.

Hắc y nhân tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, lại cười lạnh một tiếng:“Chỉ bằng tiểu tử ngốc không tiền đồ như ngươi, sợ rằng cả đời này cũng đừng hòng tìm được ngươi sư huynh.”

Trầm Nhược Thủy nghe vậy liền kinh hãi, trong mắt gần như tỏa ra hào quang, lập tức vọt đến reo lên: “Ngươi từng gặp sư huynh của ta? Ngươi biết hắn bây giờ ở đâu không? Hắn……”

Còn chưa nói xong, hắc y nhân kia đã chuyển thân, bay nhanh khỏi hẻm. Y khinh công trác tuyệt, bộ pháp lại quỷ dị đến cực điểm, rõ ràng là kẻ từng trải trong giang hồ.

Trầm Nhược Thủy thấy vậy ngây người ra, khi lấy lại tinh thần đuổi theo thì sớm đã theo không kịp. Nhưng hắn không chịu hết hy vọng, như cũ cắn răng, vẫn chạy chạy về phía trước.

“Tiền bối, ngươi nhất định biết sư huynh của ta ở đâu đúng không? Tiền bối!”

Hắn toàn tâm toàn ý nhớ Lục Cảnh, cũng không nghĩ xem mình có thể lại gặp nguy hiểm không, chỉ biết không đầu mối chạy loạn xung quanh. Thậm chí chưa từng cẩn thận nghĩ xem, hắc y nhân thần bí kia từ đâu chui ra? Tại sao y lại xuất thủ tương trợ?

Khi hắn vòng vo hết phố lớn ngõ nhỏ, sắc trời đã tối dần, cả người vừa khát vừa mệt, thậm chí bước cũng không nổi. Nên đành dừng lại, thất vọng đi chậm rãi dọc theo bờ sông.

Một lát sau, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng đàn du dương êm tai.

U oán uyển chuyển, tình ý kéo dài.

Trầm Nhược Thủy trong lòng vừa nhảy, vội vàng nhìn theo tiếng đàn.

Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy nam tử mặc thanh sam ngồi bên cầu, tóc đen dài đến thắt lưng, bóng dáng thon dài, đang cúi thấp đầu, hết sức chuyên chú đạn cầm.

Trầm Nhược Thủy hoảng hốt, tim lập tức đập mạnh, xông lên trước ôm lấy thắt lưng người kia, kêu to: “Sư huynh!”

Tiếng đàn lập tức dừng lại.

Nam tử đánh đàn thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu.

Ngũ quan thanh tú, con ngươi đen mang vài phần lạnh nhạt, không phải…… gương mặt Trầm Nhược Thủy mong nhớ ngày đêm kia.

“Ngươi, ngươi là ai?” Trầm Nhược Thủy ngây người lúc lâu, mới lắp bắp hỏi ra một câu.

Người nọ cũng không trách hắn đường đột, chỉ nhẹ cười một cái, hỏi lại: “Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?”

Trầm Nhược Thủy không đáp lời, chỉ cau mày trừng hắn một lúc, rồi mạnh mẽ buông tay ra, thở phì phì nói: “Ngươi không phải sư huynh của ta!”

“Ân, đúng là như thế.”

“Vậy tại sao ngươi…… tại sao ngồi đây đánh đàn?” Trầm Nhược Thủy không vui một hồi, trong lòng thất vọng muốn chết, đành phải giận chó đánh mèo lên người khác.

“Thật có lỗi,” Người nọ giật giật khóe miệng, dù đang cười nhưng hắc mâu vẫn sâu kín âm trầm, nói, “Ta rất giống sư huynh của ngươi?”

“Chỉ là bóng dáng giống thôi, sư huynh của ta anh tuấn hơn ngươi!”

Trầm Nhược Thủy không chút khách khí khi nói những lời này, thế nhưng thanh y nam tử kia không giận, vẫn như cũ là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, nói: “Tại hạ họ Lâm, tên một chữ Trầm, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”

Trầm Nhược Thủy gặp người có chút tương tự với Lục Cảnh, liền không lý do nhiều hơn vài phần hảo cảm, cũng không để ý mình có quen biết đối phương hay không, tùy tiện nói hết tính danh gia thế, ngay cả mình đang gấp rút tìm sư huynh cũng không chút giấu diếm.

Lâm Trầm nghe xong, có chút đăm chiêu trầm mặc, rồi nhẹ thở dài: “Tuy ta không biết sư huynh của ngươi ở đâu, nhưng lại biết Lý Phượng Lai sau khi tới đây đã đến nơi nào.”

“A? Ngươi biết hành tung của hái hoa tặc kia? Từ khi vào Dương Châu thành ta liền không thấy hắn.”

“Hái hoa tặc?” Lâm Trầm giật mình, chậm rãi nở nụ cười, đáy mắt lại dâng lên một tầng sương, lầm bầm nói, “Danh xưng này thực hợp với hắn.”

Trầm Nhược Thủy mơ hồ cảm thấy thần sắc người kia có chút cổ quái, nhưng không có ý truy cứu, chỉ vội vàng hỏi: “Tên kia thật ra đang ở đâu?”

Lâm Trầm đứng lên, nâng tay chỉ vào chốn làng chơi bên bờ sông đối diện, nhẹ nhàng đọc nhấn rõ từng chữ: “Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn đang ở Túy Xuân lâu uống hoa tửu.”

Vì sắc trời đã tối, Trầm Nhược Thủy không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Lâm Trầm, chỉ cảm thấy ngữ khí của y thật quái dị, tựa như mang vài phần chua chát.

Bất quá hắn một lòng nhào vào trên Lục Cảnh, không để ý nhiều như vậy, thuận miệng nói cảm tạ xong, liền vội vội vàng qua cầu, một đường phóng đi hướng Túy Xuân lâu.

Lý Phượng Lai quả nhiên ở đó — như trước là cẩm y ngọc quan, mặt mày phong lưu, những nữ tử xinh đẹp vây quanh, trong lòng lại tả ủng hữu ôm, thật là khoái hoạt.

Trầm Nhược Thủy nhớ tới mình vì sư huynh mà chung quanh bôn ba, cái gọi là tình địch lại ở đây uống rượu mua vui, thử hỏi sao không tức giận đến nghiến răng nghiến lợi? Lập tức tiến lên, trực tiếp hỏi: “Họ Lý kia, ngươi giấu ta sư huynh ở đâu? Mau trả hắn lại cho ta!”

Lý Phượng Lai tựa như sớm đoán được Trầm Nhược Thủy sẽ xuất hiện, bởi vậy khi nhìn thấy hắn cũng không chút kinh ngạc, ngược lại như trước uống một ngụm rượu từ tay mỹ nhân dâng, cười dài hỏi lại: “Lục thiếu hiệp cũng không phải của ngươi, dựa vào đâu mà bảo ta cho ngươi?”

“……” Trầm Nhược Thủy nghẹn lời, nhất thời không nói được gì chống đỡ.

Lý Phượng Lai không chậm không nhanh mở quạt trong tay, tiếp tục cười nói: “Huống chi, ta chỉ thỉnh Lục thiếu hiệp ở lại phủ chơi vài ngày thôi, cũng không có ý nhốt người. Là hắn chính mình nói…… không muốn gặp sư đệ ngươi.”