Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 27



Ánh đèn trắng chiếu sáng cả dãy hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân đầy nặng nề của người đàn ông vang vọng khắp nơi.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Trần Lâm Ký đi về phía mình, phảng phất thấy được một tia hy vọng muộn màng.

"Chú Trần." Ngụy Khinh Ngữ hơi gật đầu.

Trần Lâm Ký: "Ngụy tiểu thư, đã lâu không gặp."

Giọng nói của Trần Lâm Ký vẫn hiền hậu như trước, Ngụy Khinh Ngữ nghe cũng có vài phần yên tâm.

Ngụy Khinh Ngữ gật đầu, thầm nghĩ đúng là đã rất lâu không gặp, ngay cả trong tang lễ của cha mẹ nàng cũng không gặp được người chú mà khi nhỏ nàng thường gặp.

Trần Lâm Ký giải thích: "Thật xin lỗi Ngụy tiểu thư, mãi đến nửa năm sau tôi mới liên lạc được với cô. Khi đó tôi đang ở bên công ty chi nhánh ở nước Y, thời điểm Ngụy gia xảy ra chuyện, công ty bên đó cũng gặp phải một số chuyện khó khăn nên đành phải hoãn lại, bất đắc dĩ phải kéo dài đến tận bây giờ."

Ngụy Khinh Ngữ từ đầu đến cuối cũng không có ý trách cứ Trần Lâm Ký.

Nàng hiểu rằng, ở dưới cái bóng của Quý gia, những người lúc trước có quan hệ thân thiết với Ngụy gia chắc chắn sẽ bị ông ta kiểm soát. Mức độ giao tình của Trần Lâm Ký với Ngụy gia chỉ đứng sau Quý Thanh Vân nên tất nhiên sẽ bị Quý Thanh Vân đứng trong bóng tối xuống tay, đặc biệt nhắm vào.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Trần Lâm Ký trên mặt đầy vẻ tang thương, xem ra nửa năm nay phải sống dưới sự khống chế của Quý Thanh Vân thực sự không êm đẹp gì.

Tuy nhiên, nếu hiện tại ông ấy liên lạc với mình, còn ném gần 200 triệu tệ mua lại biệt thự Ngụy gia, có nghĩa là ông ấy hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm.

Thế là tốt rồi.

Ngụy Khinh Ngữ hơi mỉm cười với Trần Lâm Ký, nói: "Chú khách sáo quá, vẫn là nên gọi con là Khinh Ngữ thôi ạ."

Trần Lâm Ký gật đầu, "Được, Khinh Ngữ."

"Tuy rằng Ngụy tiên sinh đã không còn trên đời này nữa, nhưng ta vẫn ghi nhớ ân tình của Ngụy gia đối với ta, con yên tâm, sau này nhất định ta sẽ giúp con. Cho nên bây giờ chú muốn hỏi ý kiến ​​của Khinh Ngữ trước, con có dự định gì trong tương lai chưa?"

Ngụy Khinh Ngữ: "Trước tiên con muốn lấy lại những thứ ba mẹ đã để lại cho con."

Thanh âm thiếu nữ tuy nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.

Trần Lâm Ký nghe vậy tán thành gật đầu: "Được, đây là chuyện chú nhất định phải làm cho con."

"Chỉ là lần này thủ đoạn của Quý Thanh Vân thực sự quá đê hèn, chú đã điều tra qua, ông ta chiếm đoạt tài sản Ngụy gia với lý do người thừa kế đang ở tuổi vị thành niên, hắn nhận làm người giám hộ của con để xử lý mọi chuyện."

Trần Lâm Ký nói, trong ánh mắt toát lên vẻ khinh thường và giận dữ, ông ta không ngờ rằng trên đời lại có kẻ dối trá giỏi diễn trò như thế.

Giây trước còn đang cười nói với hai vợ chồng Ngụy tiên sinh, ra vẻ tình cảm sâu nặng, nhưng giây sau liền trở mặt lộ nguyên hình.

Tình bạn mười mấy năm cũng không thể sánh bằng lợi ích tiền tài, đúng là hèn hạ vô liêm sỉ đến cùng cực.

"Con biết." Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh gật đầu, đây là chuyện thứ nhất nàng bị Quý Thanh Vân lừa.

Nàng nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Trần Lâm Ký, hỏi: "Cho nên chúng ta không thể tùy ý hành động phải không, chú Trần?"

"Đúng." Trần Lâm Ký gật đầu, "Ta điều tra phát hiện ra nửa năm nay Quý Thanh Vân đã bí mật thay tên đổi máu công ty thuộc tập đoàn Ngụy gia, biến nó thành một công ty khác. Với ý đồ bòn rút tài sản từng chút, hắn cố gắng trong hai năm biến mọi thứ của con trở thành một cái vỏ rỗng."

"Nhưng mà Khinh Ngữ con cứ yên tâm, mặc dù công ty của chú trải qua tổn thất nghiêm trọng ở nước ngoài, nhưng nội bộ vẫn rất kiên cố. Hiện tại Quý Thanh Vân ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, dễ bề hoạt động hơn, đến thời điểm cần thiết có thể khiến hắn ta thất bại trong gang tấc."

Trần Lâm Ký qua nửa năm đấu với Quý Thanh Vân cũng đã hiểu rõ, lần này về nước cũng không kinh động đến bất cứ kẻ nào.



Ngay cả thân phận trong cuộc đấu giá hôm nay cũng là của một người bạn đáng tin cậy của ông trong giới thượng lưu tại thành phố A.

Trần Lâm Ký muốn đền đáp ơn nghĩa của Ngụy gia đối với mình, để người đã mất được yên nghỉ dưới lòng đất.

Chỉ là, khi ông nhìn vào cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình, kế hoạch vạch ra sẵn trong lòng lại mắc nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.

Ánh đèn vàng ấm áp của máy bán hàng tự động phủ lên đôi vai nàng thiếu nữ, cánh tay mảnh khảnh của nàng phản chiếu trên mặt đất như một cây trúc non.

Sự đẫy đà tươi trẻ cùng vẻ hoạt bát trên gò má thiếu nữ mấy năm trước đã biến mất trên, trong đôi mắt xanh ngọc chỉ còn lại sự lạnh lùng không thể nhìn thấu.

Trần Lâm Ký cân nhắc một lúc lâu, không đành lòng nói với Ngụy Khinh Ngữ: "Nên là Khinh Ngữ, chú muốn con mấy năm này tạm thời kiên nhẫn. Với tình huống hiện tại thì chú không thể đưa con ra khỏi Quý gia."

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy gật đầu: "Con hiểu rồi."

Nàng không phải loại người có chỗ dựa thì liền quên hết mọi người, nàng trưởng thành vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa, nằm gai nếm mật đủ lâu để hiểu được đạo lý này.

Trần Lâm Ký nhìn bộ dạng hiểu chuyện của Ngụy Khinh Ngữ, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác đang lòng bất lực đến cùng cực.

Ông ta xoa đầu Ngụy Khinh Ngữ, nói: "Khinh Ngữ, chuyện lúc sáng thật xin lỗi con, Bân Tử quá lỗ mãng."

Lòng bàn tay dày rộng của người đàn ông cùng hơi ấm đặc trưng của Alpha đặt lên đầu Ngụy Khinh Ngữ, khiến nàng bất giác nghĩ đến Quý Tiêu.

Ngụy Khinh Ngữ lắc đầu nói: "Không sao, chúng con không bị thương."

Nghe thấy Ngụy Khinh Ngữ nói "chúng con", trong lòng Trần Lâm Ký dâng lên vài phần tâm trạng: "Khinh Ngữ, có vài việc chú cần phải nói cho con biết, Quý gia tứ phía đều là nguy hiểm, con phải thật cẩn thận. Quý Thanh Vân không phải người tốt lành gì, Quý Tiêu cũng không phải là người lương thiện, sau này con đừng vì chút lòng tốt mà đẩy mình xuống vực sâu."

"Hơn nữa Quý Tiêu là kẻ ăn chơi phóng túng, khốn nạn tùy tiện. Khinh Ngữ, nếu con thực sự bị nó khi dễ, con phải nói với chú ngay, chú và Bân Tử chắc chắn trút giận thay con."

(Chuột: Con hèn nhà con sợ rớt tuyến thể lắm chú ಥ‿ಥ)

Nghe Trần Lâm Ký đánh giá Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ hơi nhíu mày lại.

Nàng biết Trần Lâm Ký quan tâm mình, cho nên cũng không có phản bác, chỉ là nhẹ gật đầu: "Vâng, con nhớ rõ rồi."

Trần Lâm Ký nhìn dáng vẻ yếu ớt của Ngụy Khinh Ngữ, vẫn không yên tâm, nói: "Khinh Ngữ, con không cần sợ, chú tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết gì. Huống hồ còn có con át chủ bài Quý Tiêu, sau này đối với Quý Thanh Vân mà nói thì chính là thứ vướng tay."

Nghe đến đây, trong mắt vốn đang bình tĩnh của Ngụy Khinh Ngữ thoáng nổi lên gợn sóng.

Lồng ngực nàng thấp thỏm phập phồng, không ngờ Trần Lâm Ký lại đề nghị nhắm vào Quý Tiêu.

Ngụy Khinh Ngữ nhắc nhở: "Chú, cháu biết chú muốn gì, nhưng dù có chuyện gì đi nữa cũng không được liên lụy đến người vị thành niên. Chúng ta không giống như Quý Thanh Vân, những chuyện như vậy không nên làm."

Giọng nói của nàng nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Trần Lâm Ký nghe xong lời này, cân nhắc gật đầu: "Ừ... Lần này do chú suy nghĩ chưa kỹ, con nói không sai, thật sự không nên làm vậy."

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nàng khẽ gật đầu nói: "Chú, cháu ra ngoài đã lâu, để cha con nhà họ Quý nghi ngờ sẽ không tốt."

"Vậy mau về đi." Trần Lâm Ký gật đầu, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, "Đây là số điện thoại riêng của chú, nếu con cần gì cứ gọi cho chú, đặc biệt là khi gặp nguy hiểm, phải gọi cho chú đầu tiên."

"Được rồi, tạm biệt chú." Ngụy Khinh Ngữ nhận lấy tờ giấy từ Trần Lâm Ký, mua một chai soda từ máy bán hàng tự động, về theo con đường từng đi đến đây.

Hành lang im ắng, nền gạch men lạnh lẽo phản chiếu ánh đèn, càng làm nổi bật bóng dáng cô đơn của nàng thiếu nữ.

Trần Lâm Ký nhìn Ngụy Khinh Ngữ đi xa, ánh mắt có chút thâm trầm.



Ngụy Khinh Ngữ rời đi được một lúc, hội nghị đấu giá vẫn đang diễn ra đúng trình tự.

MC ở trên sân khấu pha trò, dùng giọng nói lôi cuốn sự chú ý của những người trong hội trường, có biệt thự của Ngụy gia làm bước đệm, mấy món đồ tiếp theo đều được bán với giá siêu cao.

Quý Tiêu nhàm chán nhìn nhân viên công tác chuẩn bị cho kiện hàng cuối cùng trên sân khấu, ánh mắt lại nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ quay lại.

Cô lén nhìn vẻ mặt Ngụy Khinh Ngữ, so với ban nãy đã thoải mái hơn nhiều, trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng của Quý Tiêu cuối cùng cũng được hạ xuống.

Chờ Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại váy rồi ngồi xuống, Quý Tiêu giả vờ không hài lòng phồng má phàn nàn: "Về rồi đấy à? Nhờ cô mua có lon nước thôi, bộ cô chạy tới tận xưởng sản xuất để mua à?"

"Tôi không quen dùng máy bán hàng tự động ở đó, nên gặp chút rắc rối." Ngụy Khinh Ngữ bình tĩnh giải thích, đưa cho Quý Tiêu lon nước soda trong tay.

"Đồ ngốc, ngay cả máy bán hàng tự động cũng không biết dùng." Quý Tiêu buông lời tàn nhẫn, nhưng hành động đón lấy lon nước Ngụy Khinh Ngữ đưa cho lại rất nhẹ nhàng.

Nước soda ướp lạnh dính vào tay, đọng lại một lớp nước mỏng, trong hơi mát lạnh vẫn còn vương vấn nhiệt độ lòng bàn tay người vừa cầm.

Quý Tiêu nhanh chóng mở nắp lon nước uống một ngụm, khi nãy cô vừa nghe Quý Thanh Vân nói cả ngàn lời xin lỗi, tâm trạng cũng đã tốt lên nhiều.

Lúc này, vật phẩm đấu cuối cùng cũng đã lên sàn.

Người dẫn chương trình đứng trước micro, tuyên bố với mọi người: "Sau đây sẽ là món đồ cuối cùng của buổi đấu giá, cũng là món đồ chính của ngày hôm nay."



"Trâm cài áo bằng ngọc bích tuyết của hoàng gia nước X vào những năm thập niên 90!"

Khi MC nói xong, chiếc tủ trưng bày thủy tinh trên sân khấu được bao phủ bởi tấm vải nhung đỏ cuối cùng cũng được kéo ra.

Một chiếc trâm cài áo nhỏ hình hoa hồng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Một viên đá màu xanh tuyết quý hiếm được nâng đỡ trên đế hoa bạch kim tinh xảo, bên cạnh điểm xuyết những viên kim cương sáng chói được xếp cân xứng, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã thấy vô cùng xinh đẹp bắt mắt.

"... Cái trâm cài này giá khởi điểm là 220 vạn, tăng giá thêm 20 vạn."

Sau khi người dẫn chương trình nói xong, người phụ nữ ngồi ở ngoài cùng bên trái của hàng đầu tiên giơ thẻ lên.

Sau đó rất sôi nổi, bên dưới không ngừng có người giơ tay ra giá, độ náo nhiệt chỉ có hơn chứ không kém lúc đấu giá căn biệt thự của Ngụy gia.

"Oa, thứ này còn được săn lùng hơn cả một căn nhà." Quý Tiêu nhìn độ náo nhiệt này không khỏi cảm thán nói.

"Cái trâm cài áo này, cho dù là đá quý hay châu báu được khảm lên đó thì đều là loại xuất sắc đứng đầu, cho dù có là ở thời hiện đại thì cũng là loại đỉnh cấp. Chủ yếu là do màu sắc của viên đá quý này rất hiếm có, màu tím nhạt, trong suốt, ánh sáng chiếu vào đặc biệt đẹp. Năm ngoái Bảo tàng Đá quý Phỉ Lãnh Thúy phá sản nên viên ngọc này đã được bán."

Ngụy Khinh Ngữ ngồi bên cạnh Quý Tiêu, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu.

Quý Tiêu thấy Ngụy Khinh Ngữ chủ động nói chuyện với mình thì hơi ngạc nhiên, liền tò mò hỏi lại: "Làm sao cô biết?"

"Tôi đã xem phim tài liệu, cũng may mắn được tham gia cuộc triển lãm cuối cùng của Bảo tàng Đá quý Phỉ Lãnh Thúy." Ngụy Khinh Ngữ nhẹ nhàng nói, trong giọng điệu lộ ra vẻ tiếc nuối.

Nàng tuy không phải là muốn giữ lại chiếc trâm cài áo này, nhưng nàng cũng hy vọng là nó sẽ rơi vào tay một người có hiểu biết.

Đáng tiếc, khi Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào những người giơ thẻ ở đây, nàng lại không thấy ai thực sự hiểu được giá trị của nó.

Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ nói xong liền nghĩ đến cách đây không lâu, khi đi tảo mộ nàng cũng từng đeo một chiếc trâm cài áo.

Tuy rằng độ tinh xảo không bằng cái này, nhưng may mắn có mỹ nhân làm nền, xét về độ quyến rũ có khi còn đẹp hơn cái này.

Ngụy Khinh Ngữ sẽ trông như thế nào nếu cô ấy đeo chiếc trâm cài này nhỉ?

Quý Tiêu nhìn chiếc trâm cài áo bị người phụ nữ ngồi hàng đầu tiên treo tới mức giá 320 vạn, ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ tấm bảng để bên cạnh Quý Thanh Vân lên.

Người chủ trì vừa thấy liền lập tức nói: "Quý tiểu thư, 340 vạn!"

Đột nhiên vang lên một cái tên, mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về Quý Tiêu.

Ngay cả trong mắt Ngụy Khinh Ngữ cũng xuất hiện một tia mất bình tĩnh.

Thấy con gái mình giơ bảng, Quý Thanh Vân lập tức hỏi: "Tiêu Tiêu, con thích cái này sao?"

"Ừm." Quý Tiêu trả lời cho có lệ, không thèm nhìn Quý Thanh Vân lấy một cái.

Quý Thanh Vân đơn giản chỉ nghĩ rằng Quý Tiêu vẫn chưa hết giận ông ta, lập tức dỗ dành nói: "Vậy thì con tùy ý ra giá đi, chỉ cần con muốn, bao nhiêu tiền ba cũng mua cho con."

Quý Tiêu nghe vậy thì nhíu mày, cuối cùng cũng chịu liếc nhìn kẻ cuồng con gái tội nghiệp này một cái.

Cô nhìn Quý Thanh Vân nở nụ cười sủng nịnh lấy lòng, đảo mắt nói: "Vậy con cảm ơn ba ba iu trước!"

Quý Thanh Vân vẫn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng, càng thêm cười tươi: "Tiêu Tiêu vui là tốt rồi."

Trong lúc mọi người do dự thì người phụ nữ ngồi ở một bên hàng đầu tiên giơ cao bảng lên.

MC lập tức hô to nói: "Tôn tiểu thư ra giá 360 vạn."

Quý Tiêu nghe vậy không chịu thua kém, cũng giơ cao tấm bảng.

Tôn tiểu thư làm sao có thể chịu được cảnh châu báu sắp rơi vào tay mình lại bị người khác cướp mất, cô ta cũng giơ bảng lên theo Quý Tiêu.

Hai người đấu đá qua lại, giá đấu của chiếc trâm đá quý màu xanh trực tiếp tăng lên gần 400 vạn.

Ánh mắt tất cả mọi người đều kinh ngạc, vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Tôn tiểu thư càng lúc càng nghiêm trọng, cô ta giơ tay trực tiếp nói: "Tôi ra giá 440 vạn!"

Cả hội trường nháy mắt rộ lên, đây chính là trực tiếp tăng gấp đôi giá gốc của chiếc trâm cài áo.

Ngụy Khinh Ngữ không thể tin được nhìn vào những con số hiển thị trên màn hình lớn, nàng biết rõ rằng khi đấu giá thì giá vật phẩm sẽ tăng vọt, 400 vạn đã vượt quá giá trị thực sự của chiếc trâm cài.

"Đã quá cao rồi, không đáng." Ngụy Khinh Ngữ ở bên cạnh Quý Tiêu nhắc nhở.

"Chẳng lẽ cô không cảm thấy món đồ này rơi vào tay người khác thì rất đáng tiếc sao?" Quý Tiêu chỉ vào nữ nhân ngồi ở hàng thứ nhất.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn vẻ mặt hất cằm vênh váo của nữ nhân kia, im lặng không nói gì.

Đúng vậy, chiếc trâm cài này không xứng với người như vậy.



"Không có gì là không đáng, bảo thạch đáng giá phải giao cho chủ nhân phù hợp." Quý Tiêu nhẹ giọng giải thích.

Đúng lúc này người dẫn chương trình phía trước gõ búa nhỏ xuống, Ngụy Khinh Ngữ cảm giác như trái tim mình cũng đang bị cái búa kia gõ vào.

Nàng ngơ ngẩn nhìn vào mắt Quý Tiêu, trong con ngươi màu vàng cam hiện ra một chữ: Cô.

Ngay khi người dẫn chương trình chuẩn bị gõ búa lần cuối, Quý Tiêu giơ tấm bảng lên, nói thẳng: "Tôi ra giá 500 vạn."

Dù sao hiện tại rất nhiều tiền của nhà cô đều là di sản mà cha mẹ Ngụy Khinh Ngữ để lại cho nàng, coi như là mượn hoa dâng Phật đi.

Khán phòng bị kinh ngạc đến mức không thể phát ra âm thanh nào, người dẫn chương trình vội vàng nhìn về phía Quý Thanh Vân để xác nhận.

Vì làm cho con gái mình vui, Quý Thanh Vân dù trong lòng đang đổ máu cũng phải miễn cưỡng vui vẻ gật đầu với người dẫn chương trình.

MC thấy vậy lập tức khống chế hiện trường nói: "Quý tiểu thư ra giá 500 vạn, thật là một cái giá đắt đỏ, xin hỏi còn có ai muốn tăng giá không?"

Lời này thật ra là muốn nói cho Tôn tiểu thư nghe, cô ta nắm chặt tấm bảng trong tay, do dự mấy lần nhưng cuối cùng cũng không giơ lên nữa.

Mới nãy trên mặt còn tràn đầy vẻ đắc ý, bây giờ đã bị người khác chen ngang làm cho tức giận.

Sau khi đếm ngược hết ba lần, người chủ trì vung cây búa nhỏ trong tay, "Chúc mừng Quý tiểu thư nhận được chiếc trâm ngọc bích xanh tuyết quý giá này!"

Hoàng hôn dần buông xuống, cuộc đấu giá kết thúc khi bóng tối đã bao trùm cả nền trời.

Ai nấy đều chứng kiến ​​​​sự nuông chiều con gái thái quá trong lời đồn của kẻ cuồng con gái Quý Thanh Vân.

Lúc về, chiếc xe mà bọn họ đi đã được đổi thành chiếc Maybach mà Quý Tiêu thích nhất, chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường, biến mất trong đêm tối.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Ngụy Khinh Ngữ nhìn đèn ne-on ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu gương mặt của Quý Tiêu trên cửa sổ xe.

Có lẽ là do vừa nãy phải đi xác nhận một loạt thủ tục đấu giá tốn khá nhiều sức lực nên Quý Tiêu vừa dựa lưng vào ghế thì đã ngủ thiếp đi.

Ngụy Khinh Ngữ cảnh giác nhìn Quý Tiêu, chấp nhận yêu cầu kết bạn mà Trần Lâm Ký vừa gửi.

Xe nhanh chóng vượt qua một khúc quanh vòng cung của cầu cạn, Ngụy Khinh Ngữ cảm giác cơ thể do lực ly tâm nên hơi nghiêng sang một bên, sau đó trên vai có cảm giác như bị vật nặng đè lên.

Quý Tiêu ngủ thiếp đi trên vai Ngụy Khinh Ngữ.

Ngụy Khinh Ngữ nhìn khuôn mặt say ngủ của Quý Tiêu gần trong gang tấc, ánh mắt trở nên nặng nề.

Nàng không hiểu tại sao bản thân lại bảo vệ Quý Tiêu sau khi nghe Trần Lâm Ký đưa ra đề nghị như vậy.

Rõ ràng trước đó không lâu bản thân còn hận không thể tự tay giết chết Quý Tiêu, chiếc kéo từng kề trên cổ cô ta vẫn còn nằm ở đầu giường của mình.

Xe vững vàng rời khỏi đường cao tốc, ánh đèn đường sáng rọi chiếu vào thùng xe tối tăm.

Ngụy Khinh Ngữ lại ngồi thẳng dậy, chỉ là trên đầu vai nàng vẫn còn một Quý Tiêu đang say ngủ.

——————

Edit: Chuột.

Beta: Hạ Yên.