Tình Cạn Người Không Biết

Chương 60: Ngoại truyện 2



《Khi lễ cưới đến gần, có rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, lo lắng không nói nên lời. Thậm chí nảy sinh ra ý định chưa lâm trận đã bỏ chạy. Triệu chứng này nói thật ra là sự trốn tránh, nhà tâm lý học gọi là ‘chứng sợ kết hôn’ – Trích từ điển Bách Khoa toàn thư》

Trịnh Đinh Đinh nhìn mấy dòng chữ trên màn hình, trong lòng lo lắng không thôi. Không biết có phải cô đang bị ‘chứng sợ kết hôn’ hay không?

Thật ra, bản thân cô cũng không chắc chắn. Nhưng mà, một sự thật là dạo gần đây cảm thấy lo lắng không thôi.

Ví dụ như cách đây một tuần, ở cửa hàng quần áo, cô và Ninh Vi Cẩn cũng ầm ĩ với nhau. Mà nguyên nhân chủ yếu cũng vì kiểu dáng váy áo. Cô thích màu vàng nhạt, còn Ninh Vi Cẩn nói màu đen lại hấp dẫn hơn. Ngay lập tức, cô tức giận, trách anh: "Có phải anh nghĩ em già rồi không hợp mặc đồ màu sáng? Hay tại hông em quá to nên phải mặc màu đen để che bớt đi không?"

Ninh Vi Cẩn nghiêm túc quan sát cả người cô, dừng lại một chút rồi nói: "Em nói cũng có lý. Đầu tiên, cô gái mặc màu đen có vẻ quyến rũ, hấp dẫn hơn. Thứ hai, dạo gần đây khẩu vị tốt lên, vóc người đẫy đà hơn trước một chút rồi!"

Đáp lại lời anh, Trịnh Đinh Đinh vừa tức vừa uất ức nói một câu: "Em không muốn mua, màu gì cũng không thích. Dù sao em vừa già, vừa béo, mặc gì cũng xấu xí cả!"

. . . . . .

Lúc này nghĩ lại, Trịnh Đinh Đinh cũng cảm thấy bản thân thật khó hiểu. Cũng chỉ một cái váy, tại sao cô lại cáu giận như vậy?

Dạo gần đây cãi nhau về những chuyện nhỏ nhặt càng ngày càng nhiều, Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn không hiểu bản thân bị gì, cho đến khi Tiêu Quỳnh nói một câu làm cô thức tỉnh: "Ban yêu, có phải mày bị chứng sợ hãi trước hôn nhân hả?"

Vì vậy, Trịnh Đinh Đinh lên Baidu tìm đáp án, phát hiện triệu chứng một, hai, ba và bốn đều rất giống cô.

Không thể nào, không phải đâu, không nên chứ?

Cô không có gì phải sợ hãi mà. Gả cho người đàn ông mình thích, cũng biết rõ về lai lịch của anh. Anh cũng có thực lực kinh tế bảo đảm cô không phải lo cơm ăn áo mặc. Hôn nhân của ba mẹ cô cũng mỹ mãn, hạnh phúc. Cô cũng đâu phải là người tự đi tìm phiền não. Đáng lẽ, cô đâu giống hoàn cảnh mấy bệnh nhân bị ‘chứng sợ kết hôn’ nha? Vậy cô sợ hãi gì chứ?

Nhưng nỗi sợ hãi giống như con sâu từng chút từng chút cắn nuốt lòng cô, khiến cô không thể thở nổi.

Đêm đó, Trịnh Đinh Đinh nằm mơ thấy cuộc sống sau khi kết hôn mấy năm, cô trở thành một bà cô già, đang quỳ rạp dưới đất mà lau lau chùi chùi. Đằng sau có tận bốn đứa bé đang gào khóc đòi ăn. Cô mệt muốn chết đi được, nhờ Ninh Vi Cẩn giúp. Mà Ninh Vi Cẩn càng ngày càng anh tuấn, ngồi thản nhiên trên ghế salon đọc sách chuyên ngành, nghe vậy cười nhạt: "Đinh Đinh, công việc tầm thường lại đơn giản như cho con ăn đó là trách nhiệm của em. Anh sẽ không nhúng tay đâu!"

. . . . .

Trịnh Đinh Đinh bị những lời nói trong mộng của Ninh Vi Cẩn làm cho sợ hãi mà tỉnh dậy. Vươn tay sờ trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Trong đầu vang lên một tiếng quỷ dị: 《Mình sắp phải lập gia đình rồi sao?》

*

Lúc ăn cơm tối, Ninh Vi Cẩn phát hiện khẩu vị Trịnh Đinh Đinh không tốt. Trong suốt bữa ăn, cô chỉ ỉu xìu cúi đầu, cấm muống không ngừng quấy đĩa salad trái cây trên mây. Ngay cả chuối tiêu cũng bị cô quấy nát.

"Sao vậy?" Ninh Vi Cẩn chống tay, nhìn Trịnh Đinh Đinh ôn hòa hỏi, "Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"

Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Không có!"

"Vậy tại sao ăn ít thế kia?"

"Không đói ạ!"

Ninh Vi Cẩn đưa tay sờ trán Trịnh Đinh Đinh, Trịnh Đinh Đinh bị anh đụng theo bản năng lui về sau, cảnh giác nói: "Anh làm gì vậy?"

Ninh Vi Cẩn nghi ngờ: "Anh nên hỏi em mới phải, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một chút, để thìa xuống, nói thẳng: "Ninh Vi Cẩn, anh có cảm thấy tốc độ của chúng ta có quá nhanh hay không? Ý của em là, từ khi quen biết đến giờ mới có 2 năm. Trong đó có tận 11 tháng là xa nhau. Ừm, anh có muốn chúng ta cứ yêu nhau thêm một thời gian nữa đã?"

"Kết hôn vẫn có thể thoải mái yêu đương. Chuyên yêu đương và kết hôn đâu có xung đột với nhau!"

"Nhưng kết hôn có rất nhiều chuyện phải làm không thể tốt đẹp như bây giờ?"

Mặt Ninh Vi Cẩn không biến sắc hỏi ngược lại: "Hả? Có chuyện gì cần làm?"

"Rất nhiều nha, ví dụ như kinh tế của hai người, phân công làm việc nhà. Hàng ngày sống chung sẽ thường xuyên đối mặt chắc chắn sẽ nảy ra mâu thuẫn. Thậm chí chỉ vì bữa tối ăn gì theo khẩu vị của anh hay của em. Chủ nhật nên dậy sớm hay ngủ nướng, đi ra ngoài vận động hay chỉ ở trong nhà. Nghe ý anh hay vẫn theo ý em đây!" Trịnh Đinh Đinh nói chuyện đồng thời lặng lẽ quan sát vẻ mặt Ninh Vi Cẩn. Phát hiện tròng mắt anh ẩn chứa đầy nhu tình và cưng chiều, yên lặng nghe cô nói, giống như tất cả những điều đó đều không đáng để nhắc tới.

Quả nhiên, Trịnh Đinh Đinh nói xong, Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói: "Những thứ này đều không phải là vấn đề!"

Trịnh Đinh Đinh cứng họng, tiếp tục khuấy âu salad đã thảm không nỡ nhìn, giọng nói hơi chần chờ: "Nếu không, chúng ta hoãn hôn sự lại đã, cứ yêu thêm một năm nữa thì thế nào ạ?"

Cô nói xong, trong lòng thấp thỏm, khẩn trương, bất đắc dĩ và chờ mong nhìn Ninh Vi Cẩn.

"Để anh suy nghĩ một chút!" Ninh Vi Cẩn trả lời.

Trịnh Đinh Đinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm anh dễ thương lượng hơn lúc trước. Uổng công cô cứ rối rắm mãi, nếu nói sớm với anh thì không phải mọi việc dễ giải quyết rồi sao?

Uhm, hóa ra Ninh Vi Cẩn cũng có mặt dịu dàng, thấu hiểu lòng người. Thật sự anh càng lúc càng đáng yêu rồi. . . . . .

Nhưng mà, chỉ một phút sau, Ninh Vi Cẩn tỏ vẻ đã suy nghĩ xong, nghiêm túc nói: "Kết quả của anh là — không được!"

Trịnh Đinh Đinh: ". . . . . . "

"Quen biết hai năm cũng không tính là ngắn. Còn chia cách 11 tháng thì hiện tại chúng ta không thể lãng phí từng giây từng phút!" Ninh Vi Cẩn anh tuấn, vẻ mặt ung dung mang theo tự tin, giọng nói bình thản: "Chúng ta phải nhanh chóng kết hôn, ở chung một chỗ mới là chuyện hợp tình hợp lý!"

Anh nói rồi cầm bình rót một cốc nước, uống một ngụm nhỏ sau đó mỉm cười: "Đinh Đinh, êm đã đồng ý lời cầu hôn của anh. Chúng ta đã định ngày rồi, vậy mà bây giờ em định đổi ý sao?"

". . . . . . " Trịnh Đinh Đinh muốn nói lại thôi. Ý tưởng ‘hoãn hôn’ bị ý lạnh của Ninh Vi Cẩn bóp chết.

Ninh Vi Cẩn đặt cốc xuống, lại đưa tay xoa đầu Trịnh Đinh Đinh, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Xem ra là không phải, anh quá lo lắng rồi!"

". . . . . . "

Cơm nước xong, Ninh Vi Cẩn lái xe đưa Trịnh Đinh Đinh về nhà. Suốt cả quãng đường, cô vẫn ỉu xìu như cũ. Đến nơi, cô còn quên cả hôn tạm biệt anh. Ninh Vi Cẩn nhìn bóng cô biến mất sau cánh cửa, như có điều suy nghĩ: chẳng lẽ cô thật sự không vội gả cho anh sao?

Anh suy nghĩ một giây, khẽ cười. Đây không phải vấn đề cô vội hay không. Cô vội cũng được, không vội cũng chẳng sao. Tóm lại, ngày cưới sẽ không thay đổi. Đến lúc đó, cô từ Trịnh Đinh Đinh sẽ biến thành bà Ninh (Ninh phu nhân), có họ của anh, trở thành người của anh, nghĩ đến đây anh cảm thấy rất hài lòng.

Chỉ là, vì sao cô cảm thấy buồn bực không vui?

Anh không thể không thừa nhận, cô không vội gả cho anh, cô chần chờ không muốn vào cửa lớn nhà anh, sự thật này khiến anh cảm thấy khó chịu.

Về đến nhà, khi vào phòng khách, Ninh Vi Cẩn thấy Ninh Vi Tuyền ngồi khoanh trên trên ghế salon ăn bỏng ngô xem phim.

"Anh về rồi?" Ninh Vi Tuyền tung bỏng ngô lên cao há miệng đỡ, liếc mắt nhìn anh hai mình, phát hiện sắc mặt anh rất bình thường.

"Ừ!" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt đáp một tiếng, vào phòng bếp rót cho mình một chén nước. Trong lúc lên phòng, liếc mắt nhìn một cảnh trên màn hình —— một cô gái mặc áo cưới chạy chân không trên lối đi bộ, đằng sau có một chiếc xe hoa đuổi theo cô ta.

Ninh Vi Cẩn dừng bước, nghiêng người, uống một ngụm, tiếp tục xem.

"Anh chắn màn hình của em rồi, em không nhìn thấy gì!" Ninh Vi Tuyền kháng nghị.

Ninh Vi Cẩn lui ra một bước, không chút để ý hỏi một câu: "Vì sao cô ta phải trốn cưới?"

"Cái này sao?" Ninh Vi Tuyền lại nhét một miếng bỏng ngô vào miệng, miễn cưỡng nói: "Vị hôn phu của cô ta không cho cô ta cảm giác an toàn. Cô ta không tin tưởng vào hôn nhân, cho nên bỏ trốn!"

Bàn tay cầm ly nước của Ninh Vi Cẩn không khỏi dùng lực. Sắc mặt trở nên thâm trầm. Một lát sau, anh quay người lên lầu.

Ninh Vi Cẩn vào phòng làm việc, đóng cửa rồi khóa lại, mở laptop. Bình tĩnh, lại nhanh chóng tìm hiểu một vấn đề: 《Tại sao phụ nữ nói chuyện không suy nghĩ gì cả? Đến lúc quyết định muốn hủy hôn?》

Có hàng trăm đáp án nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một —— 《Không có cảm giác an toàn.》

Ninh Vi Cẩn từ xưa đến nay vẫn cho mình là bến đỗ an toàn, ổn định, ấm áp nhất của chiếc thuyền Trịnh Đinh Đinh không ai có thể thay thể. Nhưng lúc này đây, anh cau mày nhìn mấy chữ trong màn hình, trong lòng lại càng cảm thấy không thoải mái. Một lát sau, chân mày giãn ra, khó chịu trong lòng cũng vơi bớt, anh đang nghĩ cách giải quyết.

Mấy ngày nay, Trịnh Đinh Đinh liên tiếp rơi vào trạng thái lo âu, nghĩ đến bốn chữ "Phụ nữ có chồng" này khiến cô buồn bực không vui.

Mà Ninh Vi Cẩn quá cường thế, đáng tin không để cho cô có thể nhiều lời chỉ có thể tự dựa vào bản thân tiêu hóa tâm trạng tiêu cực.

Lúc Tiêu Quỳnh gọi điện thoại tới biết tâm trạng của cô, cười nói: "Mày vẫn còn rối rắm sao? Nói thật, rốt cuộc mày đang sợ chuyện gì chứ? Lấy tài lực và năng lực của giáo sư Ninh bảo đảm mày sẽ có cuộc sống không lo cơm áo. Ngay cả câu sinh ba đứa cũng nuôi được. Nếu quá bận rộn, không làm hết thì thuê bảo mẫu. Những chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết đều không phải vấn đề to tát!"

"Vậy những việc không thể dùng tiền để giải quyết?" Trịnh Đinh Đinh thử dò xét.

"Ý mày nói đến chuyện tính cách và các sinh hoạt chung có khác biệt đúng không? Đây là điều hiển nhiên nha, ai mà có một cuộc sống giống nhau từ đầu đến cuối được? Theo thời gian sẽ có thay đổi mà!"

Trịnh Đinh Đinh than nhẹ, "Tao biết những điều này có thể giaiq quyết. Tự tao cũng không hiểu đang rối rắm chuyện gì. Nhưng trong lòng vẫn rất sợ nha. Mày thử nghĩ xem tao có nên gặp chuyên gia tâm lý không?"

Cúp điện thoại, Trịnh Đinh Đinh nằm ra giường, lấy gối ôm che kín mặt, tự nhủ thầm: "Mình không phải Trịnh Đinh Đinh, mình là bà Ninh, làm bà Ninh sẽ hạnh phúc hơn Trịnh Đinh Đinh."

Đọc thần chú đến lần thứ 5 điện thoại vang lên tiếng tin nhắn đến. Trịnh Đinh Đinh đưa tay lấy điện thoại nhìn, là tin nhắn của Ninh Vi Cẩn.

《Khoảng 20’ nữa anh sẽ có mặt ở nhà em!》

Rơi nước mắt. . . . . . Thật là không cho cô chút thời gian rảnh nào. Cô còn muốn ở một mình để làm làm điều mình thích nha!

Lúc vào nhà, trong tay Ninh Vi Cẩn cầm không ít thứ, Trịnh Đinh Đinh kinh ngạc: "Anh mua cái gì vậy?"

"Đi siêu thị, mua thêm một số nhu yếu phẩm cần thiết!" Ninh Vi Cẩn nói, "Hôm trước mở tủ lạnh nhà em phát hiện trong đó chỉ còn vài hộp sữa tươi, thuận tiện mua một thùng!"

Trịnh Đinh Đinh nghe vậy trong lòng cảm thấy ấm áp, mở túi lớn, dịu dàng nói: "Ngoài sữa tươi, anh còn mua gì nữa?"

"Một chút thức ăn và đồ ăn vặt em thích!"

Trịnh Đinh Đinh thuận lợi tìm được một gói ô mai, xe miệng túi, lấy một quả để vào miệng, là vị chua cô thích nhất, cô vui sướng hài lòng hỏi ngược lại: "Quái, không phải anh luôn phản đối em ăn vặt sao hôm nay lại chủ động mua cho em?"

"Thỉnh thoảng ăn cũng không sao!" Ninh Vi Cẩn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, bổ sung thêm một câu, "Chẳng lẽ trong mắt em, anh là một vị hôn phu cố chấp, cứng nhắc, vĩnh viễn không biết thay đổi?"

"Ách, không phải!" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, "Chẳng qua cảm thấy có chút ngoài ý muốn thôi. Tuần trước anh có nói em béo lên mà!"

Quả nhiên cô vẫn còn để ý lời nói của anh hồi tuần trước ở trước cửa hàng quần áo. 《Thật là ngây thơ, đáng yêu!》 — Ninh Vi Cẩn lặng lẽ đánh giá.

Anh chủ động đi đến, dán lồng ngực vào sống lưng Trịnh Đinh Đinh, đưa tay vòng hông cô, nhỏ giọng nói: "Không phải mập, là đẫy đà. Đinh Đinh, trước đây em quá gầy. Nói thật, anh hài lòng với vóc người bây giờ của em hơn. Rất có sức hút!"

Cảm nhận được bàn tay anh mập mờ lưu luyến ở hông cô, nghe giọng nói trầm thấp hấp dẫn của anh, Trịnh Đinh Đinh rung động không thôi!

"Được rồi!" Ninh Vi Cẩn kịp thời buông Trịnh Đinh Đinh ra, cầm lấy túi trên bàn. "Anh vào phòng bếp nấu cơm, em ở đây chờ!"

Trịnh Đinh Đinh vừa ăn ô mai, vừa nghiêng đầu quan sát động tĩnh. Ninh Vi Cẩn mặc tạp dề lưu loát xử lý thức ăn. Cái bóng lưng kia thật hấp dẫn mê người khiến cô muốn phun máu mũi, cực kỳ si mê nhìn chằm chằm anh một lúc lâu.

Sau một tiếng rưỡi, Ninh Vi Cẩn làm xong bốn món mặn một món canh đặt lên bàn.

"A?" Ánh mắt Trịnh Đinh Đinh dò xét bàn thức ăn. "Đây đều là những món ăn em thích mà không phải anh thích nha!"

Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, cầm đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt, ưu nhã cắn một miếng: "Anh có thể ăn thử, thỉnh thoảng thay đổi cũng không sao!"

Trịnh Đinh Đinh mừng rỡ, ăn rất nhiều.

Ninh Vi Cẩn nhìn vẻ mặt sung sướng của cô, anh lặng lẽ đánh giá thật là vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Cơm nước xong, Trịnh Đinh Đinh chủ động rửa bát nhưng bị Ninh Vi Cẩn bác bỏ, tự anh rửa hết bát đũa.

Không chỉ như vậy, Ninh Vi Cẩn còn chủ động kiểm tra laptop của Trịnh Đinh Đinh, sửa lại vòi hoa sen bị hư trong phòng tắm, dọn tóc rụng ở trong bồn tắm, phơi đồ thủ công của cô ra ban công, tìm khăn sạch lau tủ sách cho cô, cũng kiểm tra lại cầu giao điện xem có vấn đề gì không!

Suốt cả chiều, Ninh Vi Cẩn không ngừng nghỉ, Trịnh Đinh Đinh ngồi trên ghế salon vô số lần kêu anh nghỉ ngơi một chút nhưng anh đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Đến hơn bốn giờ chiều, Trịnh Đinh Đinh nhìn căn phòng trở nên rực rỡ hẳn lên, có cảm giác không thể tin được, hỏi: "Ninh Vi Cẩn, hôm nay anh đến đây làm lao công sao?"

Ninh Vi Cẩn phủi tay, nhẹ nhàng nói: "Những thứ này không tính là khổ cực, hoàn toàn chẳng có chút khó khăn nào, cũng không tính là khảo sát thể lực."

"Thật sao? Bình thường em mà làm như vậy sẽ cảm thấy mệt chết đi được mất!"

"Vậy sau này, chuyện này anh sẽ đảm nhiệm!"

". . . . . . " Sao lại khác xa với một Ninh Vi Cẩn cao cao tại thượng, không để ý tới hồng trần thế tục trong giấc mơ của cô vậy?

Ninh Vi Cẩn đi đến, cúi người, gần sát Trịnh Đinh Đinh, tiến hành dụ dỗ: "Chỉ là, anh chỉ làm những việc này cho bà xã của anh mà thôi. Em muốn hưởng thụ những phúc lợi này vô điều kiện phương thức duy nhất chính là nhanh chóng trở thành bà Ninh!"

Nghĩ đến chuyện kết hôn, Trịnh Đinh Đinh lại giống như kiến bò trên chảo nóng.

Ninh Vi Cẩn nhìn ra bộ dạng rối rắm của cô, thuận thế hôn lên đỉnh đầu cô, lười biếng nói: "Hóa ra là sợ anh giục cưới sao? Thế nào? Anh có chỗ nào chưa tốt nên em mới không muốn gả cho anh sao?"

"Không phải!" Trịnh Đinh Đinh lập tức phủ nhận. "Không phải em không muốn gả cho anh, chẳng qua thấy hơi nhanh mà thôi!"

"Nhanh sao?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh nói, "Đinh Đinh, cuộc sống này rất ngắn ngủi. Chúng ta sống lâu nhất là đến 90 tuổi, cũng chỉ còn 21,900 ngày. Sống một ngày là bớt đi một ngày, em không muốn sớm làm bạn với anh sao?"

". . . . . . Em muốn!" Thì ra thời gian lại ngắn như vậy.

"Kết hôn cũng không xung đột với chuyện yêu đương! Anh bảo đảm sau khi cưới chúng ta vẫn có thể duy trì tình yêu ngọt ngào, em không tin anh à?"

". . . . . . Em tin"

"Lúc trước, anh cũng nói, chúng ta có nhiều điểm khác biệt bao gồm tính cách, thói quen sinh hoạt, sở thích, nếu em không muốn thay đổi vậy thì để anh thay đổi. Anh nói được là làm được, em quên sao?"

". . . . . . Em chưa từng quên!"

"Anh không phải đại gia gì nhưng có thực lực kinh tế, nuôi gia đình thì thừa sức. Chỉ cần em không sinh quá nhiều, dưới 10 đứa thì anh đảm bảo đứa nào đứa nấy trắng trẻo, mập mạp. Em không tin sao?"

". . . . . . Em tin!"

"Điều quan tọng, em không muốn mỗi sáng khi mở mắt ra là nhìn thấy anh sao?"

". . . . . . Em muốn!" Vừa mở mắt có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Ninh Vi Cẩn, cũng đáng mong chờ đấy!

"Có anh đồng nghĩ với có kim chủ, vệ sĩ, oshin, bạn bè để tâm sự, em đâu có thua thiệt gì. Nói cách khác, chuyện hôn nhân đối với em mà nói là trăm lợi không có hại, em cảm thấy thế nào?"

". . . . . . Đúng vậy!"

"Cho nên còn sợ kết hôn không?"

"Dường như không sợ nữa!" Có cảm giác giống như đã giác ngộ rồi.

"Không rối rắm nữa chứ?"

"Ít nhất bây giờ không rối rắm nữa ạ!"

Ninh Vi Cẩn hài lòng gật đầu, ánh mắt trở nên nóng bỏng, tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tay Trịnh Đinh Đinh: "Trở lại việc chính!"

"Việc chính?" Cảm giác sắp có bẫy, hơn nữa cô đang cố sức mà nhảy xuống nó không thể dừng lại được.

"Vừa rồi anh cũng nói, anh chỉ phục vụ miễn phí bà Ninh mà thôi. Còn bây giờ em chưa chính thức trở thành bà Ninh, cho nên cả chiều nay anh không làm không công! Anh muốn thù lao!"

". . . . . . " Trời ạ, bình thường anh sửa một cái bóng đèn thì phải hôn một cái, sửa vòi nước bắt cô ‘sờ’ thật lâu. Cả chiều nay anh làm bao nhiêu việc như vậy. . . . . Chẳng phải cô sẽ phải trả một khoản khổng lồ sao?

Không cho cô có thời gian suy nghĩ, bàn tay Ninh Vi Cẩn vuốt ve gáy cô, giọng nói mị hoặc mười phần: "Vốn là không nghĩ nhanh như vậy nhưng em vẫn lo được lo mất nguyên nhân cuối cùng là em không có cảm giác an toàn. Anh nghĩ cách trực tiếp nhất chính là —— để anh hoàn toàn trở thành người của em, như vậy thì em không còn lo lắng bất cứ vấn đề gì nữa!"

Để cho anh hoàn toàn trở thành người của cô. . . . . . Ý này hình như có chút không đúng! Ý, đây không phải tương đương với việc để cô hoàn toàn trở thành người của anh sao?

"Ninh Vi Cẩn, anh hình như hơi . . . . . . hơi vội? Hôm nay. . . . . . "

"Hôm nay, không phải kỳ sinh lý của em. Mà lúc anh đi siêu thị đã mua thứ cần mua rồi!" Ninh Vi Cẩn thong dong nói.

"Nhưng vừa rồi anh làm nhiều như vậy, chắc chắn cũng mệt. . . . . . "

"Em đang thắc mắc về sức khỏe của anh? Rất tốt, bây giờ anh sẽ chứng minh thể lực của anh có vấn đề gì không?" Ninh Vi Cẩn ôm Trịnh Đinh Đinh đến gần phòng ngủ, lấy chân đá mở cửa, đặt cô lên giường. Ngay sau đó, lấn người mà lên, cả người dính sát vào người cô. "Đinh Đinh, hôm nay anh không mềm lòng đâu chính vì vậy sẽ không có chuyện bỏ qua cho em!"

Anh nói xong, cánh tay vòng ra đằng sau lưng Trịnh Đinh Đinh, nhanh chóng cởi khóa kéo quần cô. Cô định kháng nghị đã bị anh hôn không biết trời đất gì nữa.

". . . . . . "

—Tôi là đường phân cách siêu cấp tà ác —

Chín giờ tối, sau khi Ninh Vi Cẩn lần thứ N thu thập Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh khóc không ra nước mắt.

Anh là người sao? Từ bốn giờ đến chín giờ. . . . . . Từ chính diện, đằng sau, mặt bên từ trên giường, bệ cửa sổ, sàn nhà, ghế salon rồi trở lại giường. . . . . .

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Người nào đó dính sát từ đằng sau, đôi tay vòng chắc cả người cô, hưởng thụ cảm giác mềm mại khi bóp ngực cô. Kỹ xảo đầy cưng chiều. Ở phía dưới, vật hung dữ kia vẫn như có như không chạm vào người cô. Cô mệt đến mức cũng không thèm quan tâm đến nó nữa.

Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói cực kỳ hài lòng: "Hả? Đang nghĩ gì thế?"

"Em đang nghĩ. . . . . . " Trịnh Đinh Đinh hoàn toàn không còn hơi sực, mệt mỏi không nói được một câu hoàn chỉnh, "Em phải nhanh chóng trở thành bà Ninh. Nếu không. . . . . . Em thật sự không trả được. . . . . . thù lao kếch xù này!" Nói xong chữ cuối cùng, Trịnh Đinh Đinh khốn đốn nhắm mắt lại.

Ninh Vi Cẩn khẽ nhếch môi kiểu ‘mọi việc trong tầm tay’ anh, lại hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ mới ngoan!"