Tình Ca

Chương 7



Cố Trường Tân yêu chết khi thấy bộ dáng cô đỏ mặt xấu hổ, kéo người vào lòng, ôm lại ôm, mới hơi bình phục nội tâm kích động. Bình thường Bạch Lăng vốn người khéo léo, ngoan ngoãn làm ổ trong ngực Cố Trường Tân, lại khéo léo giống như con mèo nhỏ lười biếng, anh thấy thì trái tim lại kích động.

Chút không vui vắt ngang hai người đã được xóa tan bởi vì thẳng thắn với nhau, Bạch Lăng lại trở lại dáng vẻ vui vẻ ngày trước. Anh mới không gặp cô có mấy tháng, lúc này thấy cô cười vui vẻ như thế nên anh cũng vui vẻ theo, ý nghĩ lại quay về nên liền nói đưa cô đi dạo trong nội thành.

Bạch Lăng tới đây vốn là muốn ở cùng anh nên không hang hái đi chơi cho lắm. Cố Trường Tân không chịu, duỗi cánh tay dài túm lấy cô, Bạch Lăng thét chói tai một tiếng rồi bắt đầu tránh sang hướng khác, hai người đùa giỡn ầm ĩ, không chú ý nên cô đụng vào trên tủ đầu giường, đau quá kêu lên một tiếng.

Cố Trường Tân nghe cô đau khổ rên rỉ thì trong lòng căng thẳng, đi nhanh quá đó, vén tay áo của cô lên nhìn. Bạch Lăng chơi với anh rất vui vẻ, nhất thời sơ ý, cứ mặc hành động của anh tiếp tục đi xuống. Ai ngờ anh vén tay áo lên liền thấy trên cánh tay trắng như ngó sen rải rác mấy dấu màu xanh tím.

Bạch Lăng thấy động tác Cố Trường Tân hơi chậm lại, hai mắt đầy tức giận, đột nhiên cả người như một con sư tử sắp nổi giận thì liền vội vàng cười nói: "Em không đau, có gì để xem chứ?"

"Chuyện gì xảy ra?" Cố Trường Tân hít một hơi thật sâu, gằn hỏi từng chữ.

"Á, anh còn nhìn hả?cCó biết xấu hổ không? Nhìn cánh tay một cô gái như vậy. . ." Bạch Lăng không thấy sự tức giận của anh nên vẫn cười nói ha hả như cũ: "Đừng nhìn mà, em xấu hổ được chưa?"

"Anh hỏi em, chuyện gì đã xảy ra, ai đánh?" Cố Trường Tân đứng ở đó, kiên trì hỏi một lần lại một lần, cuối cùng Bạch Lăng lại đỏ mắt, cúi đầu nhẹ nhàng phun ra ba chữ —— ba của em.

Sau khi Cố Trường Tân nghe đáp án thì chỉ cảm thấy bất lực, bây giờ anh chỉ là bạn trai của cô, thậm chí còn chưa công khai. Quan hệ như vậy, căn bản là anh không có bất kỳ tư cách nào để có thể xông lên dạy dỗ người đàn ông luôn đánh đến trên người cô tím như thế này. Mỗi một lần anh nhìn thấy khóe miệng cô sưng đỏ, thấy trên người cô đầy dấu vết màu xanh tím hoặc đậm hoặc nhạt thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, bắp thịt toàn thân căng lên, nhưng vẫn không có biện pháp gì.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ." Anh dùng sức ôm lấy cô, chống vào tường bên cạnh, đầu của anh đặt vào cổ của cô, tư thế rất bất lực rất áy náy, thấp giọng nói xin lỗi bên tai cô: "Em chịu khổ rồi, thật xin lỗi. . ."

"Không có sao, ông ấy ghét bỏ em là con nít thôi, sau này trưởng thành, tự em độc lập, có thể không xin tiền trong nhà thì ông ấy cũng sẽ không nhìn em không vừa mắt như vậy nữa." Bạch Lăng kéo ra một nụ cười khổ, nhẹ nhàng vỗ lưng của anh rồi dịu dàng nói: "Được rồi, chúng ta ra ngoài chơi, thật vất vả hai ta mới khá hơn khoảng thời gian trước một chút, cũng không cần lo lắng những chuyện này nữa."

"Em phải tin tưởng anh, cô bé ngoan, tin tưởng anh, chờ em vừa tốt nghiệp thì chúng ta kết hôn, có được hay không? Khi đó, ông ấy cũng không thể đánh em, mắng em nữa." Tay Cố Trường Tân lại nắm chặt thêm mấy phần, cho đến khi cô trả lời một chữ "được" thì mới thả lỏng cô ra.

Trên gương mặt cô vẫn cười, anh nâng lên mặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên mũi của cô, từ từ kéo tay áo cô xuống, đậy những dấu vết đáng sợ đó lại: "Đi thôi, chúng ta đi chơi một lát, thuận tiện mua một ít thuốc tiêu viêm cho em thoa vết thương."

Bạch Lăng nghe ra trong giọng nói của anh sẽ không cho từ chối nên đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại tóc rồi theo anh ra cửa. Hai người đi dọc theo con đường phồn hoa nhất, khi đó thị trường còn chưa sầm uất, phần nhiều là vài công ty bách hóa tại địa phương ra đời và phát triển. Bạch Lăng cũng không có hứng thú đi dạo các công ty bách hóa, chỉ kéo Cố Trường Tân đi tới đi lui trên đường. Có một vài gian hang bán đồ chơi đặt ở ven đường, đa số là vài người lớn tuổi, chống lên một băng ghế trước mặt, trên băng ghế bày một cái mẹt nhỏ, bên trong có nhiều đồ trang sức thủ công có màu sắc khác nhau.

Hơn nữa con gái thích những thứ này, lúc mới bắt đầu, Bạch Lăng biết trên người mình không có tiền nên vẫn chịu đựng không nhìn lần thứ hai. Sau đó lại đi ngang qua gian hàng một bà cụ thì thấy bên trong có vòng chân bằng sợi tơ hồng với một cái chuông bạc nhỏ xuyên vào hoàn toàn hấp dẫn tầm mắt của cô. Cô đứng trước gian hàng, không đi cũng không tiến lên mua, mong đợi nhìn chuông nhỏ lêu leng keng.

Cố Trường Tân nhìn theo tầm mắt của cô, nở nụ cười, kéo cô đến gần, chỉ chỉ vào sợi dây hỏi cô: "Thấy được không?"

"Đẹp mắt, rất đáng yêu." Cũng không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời anh.

Cố Trường Tân không bỏ qua tiếp tục hỏi: "Thích không?"

Lần này Bạch Lăng cảm giác thấy hơi kỳ kỳ nên vội vàng đổi chủ đề: "Được rồi, được rồi, đi thôi, lát nữa sẽ không đi hết con đường này đâu."

Chút tâm tư nhỏ đó của cô sao có thể giấu được anh, anh cũng không đi, chỉ kéo tay của cô hỏi tới: "Có thích hay không?"

Bạch Lăng biết là nếu không trả lời anh thì nhất định anh sẽ dây dưa vấn đề này rất lâu, nhưng làm sao cô có thể sử dụng tiền của anh: "Không phải rất thích. . . Đi thôi."

Khóe môi Cố Trường Tân cười càng lúc mở càng lớn, tiến lên một bước, cầm vòng chân lên, trả tiền, giao vào tay Bạch Lăng, thấy cô hơi nghi ngờ nhìn mình thì tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng nói: "Anh thích! Đợi lát nữa về, anh giúp em đeo lên xem một chút."

Bạch Lăng đỏ mặt, giả vờ đánh anh, thở phì phò đi về phía trước. Cố Trường Tân nhìn, cười rất vui vẻ, nhấc chân đuổi theo.

Hai người đi dạo cả ngày, cũng mệt mỏi nhưng không chịu tách rời. Buổi tối ăn cơm tối xong, Bạch Lăng nằm trên bàn ở tiệm cơm, vẫn ồn ào đòi nghỉ một lát, thật sự là đi không nổi. Cả ngày Cố Trường Tân đều rất dễ nói chuyện, chỉ là lần này thái độ lại cứng rắn cự tuyệt đề nghị của cô.

Bạch Lăng cảm thấy hơi tức giận, lại có chút uất ức, liền như giận dỗi không để ý tới anh, đi thẳng ra khỏi tiệm cơm. Cố Trường Tân tính tiền rồi theo sau, đuổi theo cô, kéo cô đến một hẻm nhỏ, cười hỏi: "Giận à?"

"Không có!" Bạch Lăng thấy gương mặt anh cười hì hì thì càng cảm thấy tức giận, hận không được một quào cào nát khuôn mặt anh.

"Không? Vậy tại sao không đợi anh?" Cố Trường Tân vẫn nhìn chằm chằm cô cười.

"Không phải là anh muốn đi bộ sao? Em đi!" Bạch Lăng liếc mắt, muốn hất tay anh giữ cổ tay cô, dùng sức, vẫn không tác dụng: "Buông tay, anh làm gì đấy?"

"Cái miệng nhỏ nhắn này giận đến cũng chu ra như vậy mà còn nói không tức giận, hả?" Anh vừa dùng lực đã kéo cô vào ngực của mình, môi dán vào tai của cô, trêu chọc nói.

"Anh đáng ghét!" Bạch Lăng tức giận, lại vẫn không tìm được bất kỳ điều gì để có thể phản bác, chỉ đành phải ném ra một câu như vậy.

"Được rồi, anh đáng ghét!" Cố Trường Tân cười đón nhận cô “lên án" mình, khẽ buông tay, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nó: "Lên đi. . ."

Trong một lúc đấy, Bạch Lăng ngẩn người đứng đó, không biết có phản ứng gì. Trong đầu chỉ còn lại câu nói "lên đi" quanh quẩn, so với sự than mật lúc này của hai người thì cũng đã có rất nhiều lần. Nhưng tại sao lần này cô lại cảm thấy có cảm giác không giống bình thường? Hơn nữa, cảm giác kia làm cô cảm thấy mũi hơi chua, đôi mắt hơi chát, làm như có chất lỏng gì đó sắp chảy ra.

"Mau lên đây, không phải nói đi không nổi sao?" Cố Trường Tân thấy đã nửa ngày mà cô không có phản ứng nên quay đầu lại nhìn cô rồi lặp lại một lần nữa.

Lúc này Bạch Lăng như mới tỉnh từ trong mơ, giống như là chỉ sợ anh đổi ý nên bước một bước dài tiến lên, nhào vào lưng của anh, hai tay ôm chặt cổ của anh. Cố Trường Tân nâng mông của cô lên, hất cô về phía trước, sau đó vững vàng bước đi. Bạch Lăng nằm ở trên lưng của anh, mặt dính vào bên vai của anh, thân mật khắng khít.

"Cố Trường Tân, không sợ người khác nhìn thấy à?"

"Vợ đi mệt, anh cõng thì thế nào? Không sợ!"

"Cố Trường Tân, tại sao ban đầu anh lại phải tỏ tình với em? Em còn nhỏ lắm."

"Em như một bông nhài nhỏ nở bung giữa đám nam sinh lớp em vậy, sao anh chịu để em ngây thơ như vậy, không bằng dán nhãn ‘dành riêng cho Cố Trường Tân’ lên, xem ai dám lừa em chạy mất. Ra tay trước thì chiếm được nhiều lợi thế, ra tay sau ắt gặp phải tai ương!"

*Nguyên bản câu trên là: Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương

"Anh thật đúng là không biết xấu hổ!" Bạch Lăng giơ tay lên tóm lấy lỗ tai của anh: "Nhưng chúng ta yêu sớm, gặp phải ánh sáng cái chết!"

"Không sợ. . . Anh ở đây." Cố Trường Tân vỗ nhẹ hai cái vào mông của cô: "Cô bé ngoan ơi, sau này không cho phép trốn đâu, em là của anh, lơn lên phải gả cho Cố Trường Tân anh!"

"Dạ, em sẽ không đi! Sẽ chờ trưởng thành rồi gả cho anh!" Bạch Lăng ôm cánh tay thật chặt, trả lời anh.

Hai người trở lại khách sạn thì Bạch Lăng đã nằm ở trên lưng anh ngủ thiếp đi. Cố Trường Tân cẩn thận đặt người lên giường, thấy miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch lên, ngủ say sưa, cười mắng một câu: "Con heo nhỏ lười biếng" rồi vào phòng vệ sinh tìm khăn lông ướt, lau sạch sẽ gương mặt của của cô.

Sau khi làm xong tất cả thì anh mới để nguyên quần áo nằm xuống. Khách sạn là một phòng đơn, chỉ có một giường, anh nằm bên cạnh cô, lật người vài lần vẫn không ngủ được, thở dài một tiếng, đưa tay ôm cô. Bạch Lăng đang ngủ cũng phối hợp, lẩm bẩm co vào long anh, một tay nhỏ ôm lấy hông của anh, một chân ép vào anh. Cố Trường Tân bật cười, thật sự coi anh là búp bê vải ở nhà rồi hả?

"Bông nhài nhỏ, mau lớn nhanh một chút đi, trưởng thành rồi anh sẽ cưới em."

Cố Trường Tân nói xong câu này lại cười hôn chóp mũi của cô một cái, nặng nề ngủ.

Cả đêm không chiêm bao. Hai người đều không có thói quen ngủ nướng, vừa hơn sáu giờ thì tự động thức dậy. Bạch Lăng có thói quen ôm búp bê vải cọ cọ, trong miệng lảm nhảm không biết đang nói gì, mắt nhắm, đang muốn tỉnh lại. Một tiếng cười trầm thấp vui thích truyền đến từ bên cạnh, cô lập tức bừng tỉnh, buồn ngủ biến mất.

Hai người mắt nhỏ trừng mắt lớn, lúng túng không biết nói gì.

"Bông nhài nhỏ, tướng em ngủ y chang heo con!" Cố Trường Tân nhéo mũi của cô cười nói.

"Phiền chết em rồi! Anh dậy đi!" Bạch Lăng đỏ mặt đẩy anh ra.

Cố Trường Tân vén chăn lên, rời giường, sửa sang lại trang phục trên người, còn nói: "Thật ra thì lúc tỉnh dậy cũng giống như, đứa ngốc!"

"Cố, Trường, Tân!" Bạch Lăng nghiến răng ném gối đầu tới.