Tìm Về Dấu Yêu

Chương 20



“Mình về rồi”. Đẩy ra cánh cửa thủy tinh, DungNhược vẫy tay với người bên trong quầy, rồi lập tức đi đến chiếc bàntrước cửa sổ ngồi xuống.

Tiệm cà phê còn chưa tới lúc mở cửa,ngoại trừ Hà Dĩ Thuần ra, chỉ có hai ba người phục vụ đang dọn dẹp bànghế. Ưu nhã nhấc chân, cô cúi đầu lấy ra một bao thuốc Thất Tinh cùngmột chiếc bật lửa màu trắng bạc.

“Thưa cô, ở đây cấm hút thuốc”. Vừa mới rút điếu thuốc ra đã bị người khác giật lại, Dung Nhược ngẩngđầu nhìn người đang đứng trước mặt.

“Cậu dù sao cũng là nửa chủnhân của chỗ này đó!” Hà Dĩ Thuần kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy biểutình khó hiểu của Dung Nhược lại đảo con mắt trợn lên,”Mình là không hyvọng khách đến lại nhìn thấy cậu bên này sương khói lượn lờ! Còn nữa,cậu cũng đâu có nghiện thuốc lá, mới sáng sớm hút hút cái gì?”

Nhún vai không ý kiến, Dung Nhược cười nói: “Vậy cho mình một tách cà phêđi, hiện tại đang cần nâng cao tinh thần”. Một bên nói chuyện, một bênđưa tay lấy lại điếu thuốc từ Hà Dĩ Thuần, cầm trong tay ngắm nghía.

“Ni-cô-tin với ca-fe-in, coi chừng lão hóa sớm!”

“Vốn cũng không còn trẻ, sợ gì chứ”. Nụ cười vô lo hiện lên trên gương mặt tinh tế.

“Cậu cứ mạnh miệng đi!” Xùy một tiếng, Hà Dĩ Thuần đứng dậy, bước đến nhìnchằm chằm vào Dung Nhược một lúc lâu,”Chậc chậc, rốt cuộc là ai đã ngược đãi cậu hả? Một tuần không gặp, mắt cũng đã có quầng thâm”.

“Có không?” Theo bản năng xoa mặt mình, Dung Nhược nhíu mày.

“Không phải nói không lo sao?” Hà Dĩ Thuần lắc đầu cười, càng là phụ nữ xinhđẹp, càng để ý đến dung mạo của mình hơn, cho dù miệng cứ nói là khôngquan tâm.

“À, đúng rồi!” Trước khi rời đi, cô đột nhiên quay đầu hỏi: “Cậu với Vân Trạm đã tiến triển đến đâu rồi?”

Biểu tình cứng lại, rồi chợt thả lỏng, Dung Nhược thoải mái dựa vào lưng ghế dựa, nhíu mày ngước mặt lên, mang theo tia mỉm cười,”Cậu là muốn nóiđến kế hoạch của mình sao?”

“………Coi như mình chưa hỏi”. Hoàntoàn bị vẻ mặt cùng câu nói của cô đả bại, Hà Dĩ Thuần bất đắc dĩ phẩytay, xoay người đi về phía quầy.

Dung Nhược nhìn theo bóng lưngcô, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Sắc mặt không đổi nhìn ra ngoàicửa sổ, một khoảng tươi sáng đầy ánh nắng.

—————————

“Tuần này có một bữa tiệc, cậu có muốn đích thân tham gia hay không?” Ngóntay nhẹ nhàng gõ lên tấm thiếp mời màu vàng trên bàn trà, Cao Lỗi nângmắt hỏi.

Vân Trạm ngồi trên xe lăn gật đầu: “Trên thiếp mời cóghi tên cả ba chúng ta, buổi sáng còn nhận được cuộc gọi đặc biệt củaDiệp thị, không đi không hay lắm”.

“Hồi ba mẹ còn sống quan hệvới nhà họ Diệp không tệ. Có điều, cậu con trai này của bác Diệp em vẫnchưa từng gặp qua”. Vân Hân gọt táo, chia ra cho hai người hai bên,”Nghe nói Diệp Lăng Thu từ nước ngoài về lần này, sẽ chính thức tiếp nhậnDiệp thị, tiệc tối này cũng là vì anh ta mà chuẩn bị”

Nói xong,Vân Hân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vân Trạm,”Anh đã báo cho DungNhược chưa?” Tuy rằng Dung Nhược không được mời, nhưng nếu Vân Trạm muốn tham dự cùng bạn gái, cô tất nhiên sẽ là người được chọn.

“Hôm nay trễ rồi, ngày mai anh sẽ gọi cho cô ấy”. Vân Trạm nâng mắt nhìn thoáng qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.

Thật ra, sau khi nhận được thiệp mời, anh đã thử liên lạc với Dung Nhược,nhưng điện thoại của cô vẫn trong tình trạng tắt máy. Từ lúc chia tay ởsân bay, cô cũng chưa hề cho anh một chút tin tức nào.

Bữa tiệcchủ nhật này, sẽ là cơ hội công khai đầu tiên của hai người kể từ khigặp lại, anh hi vọng có thể mang cô theo, lấy tư cách là người yêu đểxuất hiện trước mặt mọi người.

——————————-

“Bên này!” Chôn người vào chiếc sô pha đỏ thẫm, Dung Nhược vẫy vẫy tay ra hiệu với người đàn ông đang đi theo phía sau phục vụ.

“Hi, người đẹp, đã lâu không gặp”. Diệp Lăng Thu đến gần, cúi người ấn mộtcái hôn trên mặt Dung Nhược, ngay lập tức tự nhiên ngồi vào chỗ đốidiện.

Dưới ánh đèn mờ ảo, Dung Nhược nhìn chiếc áo sơ mi có thêu hoa văn sặc sỡ trên người anh, nhếch hàng mi thanh tú: “Mỗi lần anh rakhỏi cửa đều phải ăn mặc lộng lẫy như vậy sao?”

“Khó coi à?” Cúi đầu nhìn kỹ một phen, Diệp Lăng Thu nâng mắt, chỉ vào hoa hồng trướcngực,”Người bạn thiết kế của anh nói, loại phong cách này cực kỳ hợp với anh”. Vẻ mặt lúc nói vô cùng tự tin và đắc ý.

“Người bạn củaanh có ánh mắt rất chuẩn xác”. Nâng ly nước chanh lên uống một ngụm,Dung Nhược cười khẽ,”Áo sơ mi thêu hoa cùng một công tử đào hoa, đíchthị là tuyệt phối”.

“Quá khen quá khen”. Đối với lời đánh giánày, Diệp Lăng Thu không để bụng, nhấc lên đôi chân thon dài, nở nụ cười bất cần đời,”Nhân lúc chưa già, đương nhiên phải nắm chắc thời gian,mỗi ngày là một ngày ung dung tự tại”

“Ai mà dám tin, một ngườiđàn ông như vậy lại sắp trở thành chúa tể danh tiếng ngời ngời của tậpđoàn Diệp thị?”. Dung Nhược dựa vào ghế, mắt liếc nhìn anh.

Diệp Lăng Thu vô tội giơ tay,”Vấn đề sự nghiệp và cách sống của con ngườiđâu có đụng chạm gì đến nhau. Hơn nữa, cũng không phải là anh tự nguyện, là lão già nhà anh ép buộc, chứ không anh đã nguyện cả đời sống bênnước Anh không thèm về”.

“……..Đúng rồi!” Anh ta đột nhiên đứngdậy, vòng qua ngồi xuống bên cạnh Dung Nhược,”Cuối tuần này, em đi cùnganh tham gia cái bữa tiệc đáng ghét kia đi”.

“Nếu đáng ghét, cần gì phải lôi em đi cùng?” Dung Nhược từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhã nói.

“Ít nhất có em ở cạnh, anh sẽ không bị nhàm chán”

“Không đi. Anh cũng biết em không thích mấy vụ đó mà”

“Đi mà! Tốt xấu gì chúng ta cũng từng đã sống chung với nhau”

“Ai sống chung với anh! Em chẳng qua là thuê một phòng trống trong nhà anh thôi”

“Tình nghĩa dưới một mái hiên, chẳng lẽ em không để tâm. Nếu em không đi,không chừng anh sẽ nổi điên ngay tại bữa tiệc nhàm chán này mất”.

“Trước tiên bỏ tay anh ra đã”. Dung Nhược mở mắt ra, liếc về phía bàn tay đang kéo lấy cánh tay cô.

“Đồng ý rồi?” Diệp Lăng Thu buông tay ra, gương mặt tươi tắn hỏi.

“Em…….” Dung Nhược thở dài, vừa định nói chuyện, di động trên bàn đã kêu réo rắt.

“Là anh, Vân Trạm”. Âm thanh trầm lạnh từ tai nghe truyền đến.

“Ừm, có việc?” Theo bản năng ngồi thẳng thân thể lại, Dung Nhược giữ chiếcly trên bàn, một bên nhẹ nhàng chuyển động, một bên hỏi.

“Cuối tuần này, em có thời gian không?”

“Chủ nhật?” Dung Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Thu bên người.

“Có một buổi tiệc tối, anh muốn mới em đi cùng anh”

Nghe được hai chữ”tiệc tối”, Dung Nhược rũ mắt xuống trầm tư một lát, sau đó liếc nhìn Diệp Lăng Thu,”…..Không được, tôi có hẹn rồi”

Nói xong, lại bổ sung một câu,”Tôi đang dùng cơm với bạn”

“Ừ, vậy lần khác nói chuyện”. Vân Trạm đáp lại ở đầu dây bên kia.

“Được, bye bye”

Cắt cuộc gọi, Dung Nhược nhìn chằm chằm màn hình đang dần tối đen, hồilâu sau lại nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Lăng Thu,”Trao đổi đi?”

“Cái gì?”

“Em đi cùng anh tham gia bữa tiệc, sau này anh cũng phải giúp em làm một chuyện mà em muốn”.