Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 41



Ngày sinh nhật lần thứ 30, cô mua tặng mình một đôi tất đen dài có thêu ren hoa ở đầu.

Thiệp chúc mừng sinh nhật của anh cũng được gửi đến mail của cô trong ngày hôm đó.

Hỷ Hỷ!

Em lại lớn thêm một tuổi rồi!

Đối với anh, em mãi mãi là một cô bé!

Còn nhớ bánh bao mừng thọ năm đó không?

Sinh nhật năm sau, anh sẽ làm cho em ăn nhé?

Chúc mừng sinh nhật

Anh luôn thương em.

Buổi chiều, cô bắt xe đến nhà hàng ngày trước anh từng làm.

Nhà hàng đó đã không còn tồn tại, những cửa tiệm bên cạnh cô cũng chẳng thể nhận ra. Giờ đây, người ta đã xây ở đó một tòa trung tâm thương mại đồ sộ, cao ngút tầm mắt.

Cô đi vòng qua trung tâm thương mại, con ngõ nhỏ phía sau nhà hàng đã biến thành một quảng trường rộng rãi với những thảm cỏ xanh mượt.

Cô đã lưu lại nơi đây những ký ức mà thời gian chẳng thể xóa mờ.

Sau khi trốn khỏi cô nhi viện năm 16 tuổi, anh đến học việc với vị bếp trưởng của nhà hàng này. Khi đó, cô đang ở nhà mẹ nuôi.

Mỗi lần tan học, cô thường cuốc bộ đến đây thăm anh.

Anh sẽ lén lấy đồ ăn mang ra cho cô. Hai đứa ngồi trên bậc cầu thang cửa hậu của nhà hàng để trò chuyện.

Năm sinh nhật lần thứ 11, anh làm bánh bao mừng thọ cho cô ăn, từng chiếc bánh tròn lẳn, trắng hồng đẹp như những quả đào tiên.

Anh nói:

“Sư phụ dạy bọn anh đó. Có ngon không?”

Hỷ Hỷ gật gật đầu, ăn ngon lành.

“Sư phụ có đối xử tốt với anh không?” Cô hỏi.

Anh cười nói:

“Tất nhiên là tốt rồi! Sư phụ khen anh có năng khiếu làm đồ ăn, và còn dạy cho anh rất nhiều thứ.”

“Anh, anh cũng ăn đi!”

Anh cầm một chiếc bánh ăn thử. Cô nhìn thấy đôi tay anh giờ đã nút nẻ sưng rộp vì thường phải ngâm trong nước.

“Anh, em chẳng muốn ờ trong nhà của người kia nữa, em có thể chuyển đến sống cùng anh không?”

“Ký túc xá của nhà hàng toàn là con trai, em ở đây sao được?”

“Chúng mình có thể dọn ra ngoài mà! Bây giờ anh đã có việc làm, chẳng phải là có tiền rồi sao?”

“Lương của anh đâu có đủ cho cả hai đứa mình sống? Với lại, em cũng phải đi học nữa mà.”

Cô phụng phịu:

“Nhưng em không thể chịu được người kia thêm một ngày nào nữa!”

Để được ở cạnh anh, cô thường thêm mắm dặm muối, xuyên tạc về mẹ nuôi một cách rất tồi tệ.

“Đợi khi nào kiếm ra tiền, anh sẽ đến đón em đi nhé?” Anh mỉm cười xoa đầu cô.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải đợi đến khi nào ạ...?”