Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 12



Thứ năm, cô rời khỏi khách sạn, mang theo những chiếc vòng tay vừa làm xong hôm kia đến tiệm trang sức.

Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy chiếc khuyên thủy tinh xanh đang đung đưa óng ánh trên tai Tiểu Lục, mái tóc đã cắt ngắn và nhuộm thành màu xanh, trông chẳng khác gì một chú ếch cốm.

“Ô! Hỷ Hỷ?”

Ếch cốm Tiểu Lục đang chống khuỷu tay trên quầy, gõ bàn phím cành cạch, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lại chúi xuống.

“Đây là tiền lần trước nhé.” Tiểu Lục với tay lấy vài tờ tiền trong máy thu ngân đưa cho Hỷ Hỷ, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, “có khách muốn một cái mặt dây chuyền hình cung cự Giải...”

Hỷ Hỷ hỏi:

“Là con trai phải không?”

Hỷ Hỷ gõ từng nhịp thật mạnh trên bàn phím, đáp:

“Con gái, ngực cực to. Ngực của bọn Cự Giải đều rất to!”

Hỷ Hỷ tò mò thò đầu vào, hỏi:

“Cậu đang bận gì thế?”

“Tớ phải tìm bằng được thằng khốn nạn ấy!”

“Cậu đang chơi game phải không?”

“Tớ làm gì có tâm trạng để chơi game chứ! Tên khốn bỉ ổi lưu manh kia đá tớ, nhưng vẫn nợ tiền không trả, tớ đang truy lùng hắn! Mày đang ở chỗ quái quỷ nào, ra đây ngay cho bà!”

Hỷ Hỷ cầm lấy tiền, rồi cũng chúi đầu dán mắt vào màn hình máy tính.

Ba giờ chiều, cô trở về khách sạn, thấy anh chàng khuân vác béo ục ịch đang ưỡn đầu ưỡn ngực đứng chờ cô trước cửa phòng.

“Cô Lộ, có một người đàn ông hỏi tôi về cô đấy...” Anh ta nói, mặt có vẻ rất nghiêm trọng.

“Người đàn ông nào vậy! Trông anh ta như thế nào?”

“Hai mấy tuổi, chưa đến ba mươi, mặc jacket màu xanh, dáng người cao, ăn mặc trông có chút luộm thuộm, đến khách sạn mấy lần rồi, trên tay lúc nào cũng cầm cuốn Sudoku, tôi còn nhìn thấy anh ta chăm chú dõi theo cô ở tiền sảnh, có thể đang âm mưu gì đó. Tôi biết, nhưng không nói gì.”

“Cảm ơn anh đã cho tôi biết.”

Nói xong, Hỷ Hỷ vào luôn phòng mà không tip. Trông anh ta thất vọng ra mặt. Cô lập tức nhét đồ đạc cùng bức Đêm đầy sao vào vali, rồi xuống quầy lễ tân làm thủ tục trả phòng.