Tìm Lại Gia Đình: Mẹ Lãnh Khốc, Bảo Bối Thiên Tài, Cha.. Vô Sỉ

Chương 1



Lãnh Thiên Thiênluôn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi có người chồnghết mực yêu thương, có tiểu bảo bối thiên tài. Cuộc sống của cô vốn rấtbình thường, trong một lần vô tình biết chuyện em gái mình Lãnh Băng Tâm phải chứng kiến cảnh cả nhà bị giết cô trở nên trân trọng những gì đang có.

Vì không muốn Băng Tâm phiền lòng Thiên sẵn sàng khôngtham gia vào hắc đạo, trở thành người phụ nữ bình thường như em gái mong muốn. Cho đến một ngày định mệnh khiến cuộc sống của cô hoàn toàn thayđổi.

Hôm nay là ngày đi khám thai về, Thiên đã mang thai đứacon thứ hai được 7 tháng rồi, cô cùng Băng Tâm và tiểu Chính Thần đi mua sắm sau đó trở về nhà.

"Chị à, chúng ta mang hoa lên phòng để đi." Sau khi bỏ hết đồ đạc đã mua ra và cắm thêm một bình hoa ưng ý Băng Tâm liền nói

"Ừ chúng ta đi thôi." Vậy là Thiên Thiên và em gái mang bình hoa lênphòng ngủ ở trên lầu, tiểu Chính Thần thấy vậy cũng lẽo đẽo leo theosau.

"Choang." Tiếng chiếc bình hoa rơi xuống đất vỡ tan

Thiên vừa mở cửa phòng ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng không thôi, trái tim đau nhói đến không thể được.

Trong phòng lúc này một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm, quần áo xộc xệch, họ bị giật mình liền dừng lại động tác.

Đó không ai khác chính là Lâm Phong chồng cô đang ở cùng với Ảnh mộtthuộc hạ của anh ta, cuộc đời đúng thật là trớ trêu đã để cô thấy cảnhnày.

"Chuyện gì thế chị." Tâm nhanh chóng tiến đến vừa nhìnvào trong phòng đã thấy cảnh tượng làm mình tức sôi máu, cô còn chưa làm gì đã thấy chị mình chạy thẳng ra ngoài.

"Mẹ. Mẹ đi đâu vậy." Tiểu Chính Thần lên gần đến nơi thì thấy mẹ khóc chạy thật nhanh ra ngoài.

"Con mẹ nó Lâm Phong anh nhớ ngày hôm nay cho tôi. Sau này đừng bao giờ gặp lại chị tôi và Chính Thần nữa. Sự việc ngày hôm nay anh nhất địnhsẽ phải trả giá." Băng Tâm tiến vào phòng đánh tới tấp vào người Phongcho tới khi anh ngã xuống sàn.

Nhớ đến Thiên Thiên cô lập tức ôm tiểu Chính Thần lên xe đuổi theo.

Lâm Phong cảm thấy nhức đầu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chứ, rõ rànglà vừa rồi mình cảm thấy đau đầu rồi bảo Ảnh đưa về phòng. Không hiểusao sau đó lại xảy ra hiểu lầm này khiến cho Thiên Thiên đau lòng chứ?

"Để em đi tìm và giải thích với chủ mẫu." Trên mặt không một biểu hiện, Ảnh bình thản nói nhưng trong lòng sớm đã muốn giết kẻ phá rối chuyệntốt của mình

Vừa rồi cô ta đã bỏ thuốc Lâm Phong, khôngngờ mấy người này lại về đúng lúc như vậy. Nhưng mà không sao, những kẻđó nhất định phải chết trong mắt Ảnh phát ra một tia ngoan độc.

"Được hãy tìm cô ấy về, mang theo một số người đi nữa." Lâm Phong không còn tâm trí để ý đến ánh mắt ác độc của cô ta

"Vâng." Nói rồi Ảnh lập tức đi chọn một số sát thủ hàng đầu nói là đi làm nhiệm vụ.

"Ảnh, lần này chúng ta làm nhiệm vụ gì?" Một trong số những người đi cùng hỏi

"Chủ mẫu phản bội chủ nhân, mang tin tức bán cho kẻ địch. Chúng ta nhận lệnh đi giết cô ta." Ảnh nói dối không chớp mắt(mẹ nó ta muốn đánh chết con mụ này)

"Sao lại như thế chứ? Chủ mẫu vốn rất yêu chủ nhân mà." Người kia nghi ngờ

"Tôi cũng không biết, nhưng mà chúng ta là sát thủ nên hoàn toàn phảilàm theo lệnh của chủ nhân là bổn phận." Ảnh lạnh giọng, con đàn bà nàyđúng thật là đáng chết, đến giờ này mà vẫn còn người bênh vực.

"Chúng tôi đã biết." Người kia thấy vậy đành cho qua

... .......

Sau khi chạy ra ngoài Thiên Thiên cứ tiếp tục đi như người mất hồn, thật sự đây là một cú sốc quá lớn. Thiên đi đến ven đường lúc nào mà khôngbiết, chân vẫn tiếp tục bước xuống thì bị một lực kéo lại phía sau

"Chị bị điên à." Băng Tâm tức giận quát lớn, cô biết bây giờ chị mìnhrất đau lòng nhưng cũng không nên đến mức mất hồn như vậy.

"Tâm ơi! Chị đau lắm, chỗ này đau như người ta dùng vạn mũi tên đâm vàovậy." Thiên ngồi sụp xuống tay ôm ngực trái nơi trái tim đang rỉ máu

"Mẹ đừng khóc nữa mà, sau này tiểu Chính Thần sẽ rất nghe lời, khôngnghịch ngợm nữa." Chính Thần thấy mẹ khóc thì vội vàng lấy bàn tay bénhỏ lau nước mắt của mẹ, chẳng lẽ bé đã làm gì sai khiến mẹ đau lòng.Chẳng qua bé chỉ phá hỏng mấy hệ thống máy tính thôi mà.

"Conngoan của mẹ, con không có làm gì sai." Thấy con trai đau lòng như vậy,Thiên cũng đau lòng ôm nó vào lòng, đứa trẻ này đúng là thông minh không đúng chỗ rồi.

"Thôi đừng khóc nữa chúng ta đi về nhà. Chịhiện giờ đang mang thai hơn nữa Chính Thần còn nhỏ như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy." Băng Tâm đau lòng kéo hai người đứng dậy chuẩn bị về biệtthự của mình, vừa mới lên xe thì đã thấy một đám xe chạy tới, nhữngngười trong xe đều là sát thủ cầm súng bắn về phía họ.

"Hai ngồi cho chắc vào nhé." Nói xong Tâm cũng không kịp làm gì nhiều, chỉ có thể lái xe tránh bọn người kia.

Thiên Thiên cũng bị dọa sợ tới mức chỉ biết ôm chặt tiểu Chính Thần vào trong lòng che chở.