Tìm Em Nơi Đâu (Somewhere I'll Find You)

Chương 5



Damon thật khó ngăn mình không tiếp tục nhìn chòng chọc vào cái kim cài áo đính hồng ngọc. Anh đã mua nó cho Jessica Wentworth, anh tìm thấy được sự hài lòng khi nghĩ rằng cô phải đang mang một thứ gì đó anh tặng cô. Thế rồi rất nhiều thứ bắt đầu trở nên có ý nghĩa… sự lãng tránh của cô, người chồng vắng mặt bí ẩn, cả việc cô ngay lập tức nhận ra loại hoa hồng quý hiếm mà mẹ cô đã tặng anh như một món quà từ rất lâu về trước.

Những câu hỏi đang nung đốt suy nghĩ của anh, theo sau đó là sự kết luận khiến miệng anh khô cứng và đắng nghét. Tại sao cô không cho anh biết cô là ai? Cô đang chơi trò gì? Anh đã nghĩ cô cũng cảm nhận được cùng sức hấp dẫn với anh cũng như anh có với cô, nhưng có lẽ tất cả chỉ là sự tưởng tượng của anh. Cô là một diễn viên, một diễn viên cực kỳ giỏi. Cô hẳn là đã lên kế hoạch khiến cho anh phải lòng cô, trong khi đó trong thâm tâm cô lại đang cười nhạo anh bởi vì anh không hề biết cô chính là vợ anh.

Máu anh đang chạy đua trong huyết quản, giận dữ và lòng tự trọng bị tổn thương. Anh khó có thể chờ để đặt tay lên người cô và bóp cổ cô vì những gì cô đã gây ra cho anh. Anh đã phí mất ba năm tìm kiếm mà chẳng thu được kết quả gì, trong khi đó cô lại đang trốn ở nơi mà ai ai cũng biết tới cô – nhà hát. Anh đã tưởng tượng ra Julia Hargate là một chú chim bồ câu yếu ớt đang tìm kiếm nơi ẩn mình để trốn tránh cuộc hôn nhân cô không cam chịu, và thay vì vậy cô lại là một nữ diễn viên thành công và sử dụng tài năng của mình phục vụ cho sự lừa dối.

Không ngạc nhiên sao mà gia đình cô lại không muốn thú nhận chuyện gì đã đến với cô. Không một ai nghe thấy chuyện một phụ nữ trẻ với của cải và dòng máu danh giá lại đi từ bỏ tất cả và theo đuổi cuộc sống trên sân khấu. Phần lớn những người ở cùng địa vị của Lord Hargate sẽ khinh bỉ và gọi Julia là một sự ô nhục. Cùng lúc đó, Damon lại thầm ngưỡng mộ cái dũng khí tạo bạo của cô. Lòng can đảm mà cô có để làm được những việc như thế, và tồn tại – không, là thành công mới đúng – mà không hề dựa vào bất gì ngoại trừ chính tài năng của mình. Cô đã phải hy sinh rất lớn và chấp nhận những rủi ro nghiêm trọng để đạt tới vị trí như hiện nay. Cô ắt hẳn phải cực kỳ khinh bỉ cuộc hôn nhân đã được sắp đặt trước, và khao khát dập tắt những mong muốn của cha cô.

Anh đã phải vật lộn với cùng những cảm giác như thế suốt thời gian qua – chỉ là họ đã phản ứng lại với cảnh ngộ của họ theo cách khác nhau. Julia đã từ bỏ mọi thứ, danh tiếng, sự an toàn, và thậm chí là ngay cả tên của mình. Còn anh, mặt khác, đã gánh vác lấy vị trí của cha anh như người đứng đầu của gia đình, anh đã hạ quyết tâm sẽ kiểm soát không chỉ cuộc sống của anh mà còn là cuộc sống của tất cả mọi người quanh anh.

Tiếp tục giữ luồng mắt của mình trên khuôn mặt của Phu nhân Hargate, Damon có chút hối tiếc miễn cưỡng đối với bà. Bà có vẻ là một phụ nữ tốt, nhưng lại được trang bị tồi để đối phó với ông chồng chuyên quyền và cô con gái bất kham. Phu nhân Hargate nhìn anh suy đoán, nhận thấy có điều gì đó thay đổi trên vẻ mặt anh.

“Tôi nhận ra Julia không muốn bị tìm thấy,” Damon nói, buộc giọng mình giữ bình tĩnh. “nhưng chuyện này đã tiếp diễn quá lâu. Tôi còn có những nghĩa vụ phải làm mà bà không biết. Có những quyết định quan trọng tôi phải sớm thực hiện. Tôi đã chờ Julia xuất hiện nhiều năm. Tôi không thể chờ lâu hơn nữa.”

Phu nhân Hargate có vẻ bối rối trước cái nhìn chòng chọc mà anh đang chiếu thẳng vào bà. “Vâng, tôi hiểu. Lord Savage… nếu tôi có thể sắp xếp gửi tin nhắn cho Julia, tôi sẽ cố thuyết phục con bé tới gặp ngài.”

Trước khi Damon có thể đáp, một giọng nói mới xen vào giữa cuộc hội thoại. “Bà sẽ không làm thế!”

Họ cùng ngước nhìn lên người đàn ông đang đi vào phòng… và rồi Damon thấy mình đang đứng đối diện với cha vợ của anh, Lord Hargate.

“Edward!” Eva kêu lên hốt hoảng, làn da bà trở nên trắng bệch như phấn. “Tôi-tôi không nghĩ ông lại trở về sớm thế.”

“Thật may mắn cho ta,” chồng bà đáp, khuôn mặt ông ta nhăn nhúm lại với một vẻ cáu kỉnh ngạo mạn. “Bà nên từ chối tiếp Lord Savage, vợ à, cho tới khi tôi sẵn sàng để gặp ngài ấy.”

“Tôi không thể từ chối chồng của Julia…”

Edward Hargate phớt lờ lời phản đối yếu ớt của vợ, cả ông ta và Damon đều nhìn chòng chọc vào nhau một lúc lâu. Hai năm qua đã làm ông ta già đi rất nhiều, mái tóc màu xám kim loại một thời nay đã trở thành một bờm tóc với những vệt bạc khá đặc biệt. Những đường nhăn bé li ti dệt thành một tấm màng quanh khuôn mặt ông ta, vẫn không đủ để làm dịu đi những đường nét trên khuôn mặt xương xẩu, nhưng lại mang đến cho nó vẻ ngoài của mặt đá granit bị phong hóa bởi thời gian. Đôi mắt nhỏ và đen như màu quả ôliu, phủ bóng bởi đôi lông mày rậm, ngang ngạnh. Ông ta cao và không có tới một gam mỡ thừa nào, kiểu người đàn ông rõ ràng luôn đưa ra những yêu cầu rất nghiêm khắc đối với bản thân cũng như những người khác.

“Chúng ta nợ sự mong mỏi gì cho chuyến viếng thăm bất ngờ của anh đây?” ông ta hỏi Damon bằng giọng đậm chất mỉa mai.

“Ngài đã biết rồi,” Damon đáp cộc lốc.

“Anh không nên tới đây. Ta tin ta đã làm rõ là anh sẽ không tìm ra được bất cứ điều gì về con gái ta từ chúng ta.”

Damon giữ vẻ mặt mình không thể nhìn thấu được, mặc dù cơn thịnh nộ ngày một lớn đang căng rộng ra khắp người anh. Anh chỉ muốn lao thẳng vào ông ta rồi chùi sạch cái vẻ cao ngạo thiển cận đến tự mãn đó ra khỏi mặt ông ta.

Có thể thấy rõ Hargate không hề cảm thấy có chút xíu ăn năn với bất cứ điều gì ông ta đã làm, bất kể người bị ông ta làm tổn thương có là ai.

“Hoàn cảnh này không phải do tôi tạo ra,” Damon thấp giọng nói. “Tôi có quyền được biết chuyện gì đã xảy đến với Julia.”

Người đàn ông lớn tuổi hơn bật ra tiếng cười cay nghiệt. “Anh không muốn biết sự nhục nhã mà nó đã mang tới cho tất cả chúng ta đâu… cho chính bản thân nó, cho gia đình nó, và thậm chí là cho cả anh, chồng của nó. Cứ làm những gì mà anh muốn liên quan tới chuyện của nó – chỉ đừng đề cập tới tên nó trước mặt ta.”

“Edward,” Eva thốt lên đáng thương, giọng bà đứt đoạn. “Tôi không hiểu tại sao mọi thứ phải đến nông nỗi này-”

“Chính nó đã chọn điều này, không phải ta,” ông ta nói một cách gay gắt, không có vẻ gì mủi lòng trước dòng nước mắt đang lăn dài xuống trên đôi má gầy hóp của vợ.

Julia đóng băng trong căn phòng kế bên, ép chặt thân hình vào cánh cửa trong lúc lắng nghe cuộc gặp gỡ giữa Lord Savage và cha mẹ cô. Bản năng sống sót xúi giục cô chạy trốn, cô cảm thấy tổn thương khủng khiếp, như thể từng từ ngữ cay nghiệt của cha cô sẽ đập tan cô ra thành từng mảnh. Cô khiếp sợ phải đối diện với ông. Nhưng sự cấp thiết phải gặp ông và buộc ông phải nhận ra sự hiện diện của cô đã thúc đẩy cô hành động. Trước khi cô nhận biết mình đang làm gì, cô đã lao mình qua ô cửa và bước dài vào phòng.

Vừa nhìn thấy con gái, Eva đã bật ra tiếng thở hổn hển hốt hoảng. Lord Savage không để lộ ra chút phản ứng nào, ngoại trừ cằm anh đột ngột siết chặt lại. Edward thì trông có vẻ như bị sét đánh bởi sự xuất hiện của cô.

Tới đứng cạnh mẹ, Julia trượt tay lên đôi vai nhỏ nhắn của bà. Động tác đó trông giống như đang xoa dịu bà, nhưng kỳ thực chính nó đang tiếp thêm sức mạnh cho cô. Chính những chiếc xương mỏng manh bên dưới bàn tay cô và sự nhận thức cha cô góp phần xây dựng nên nỗi bất hạnh của Eva, đã quất vào cơn giận của Julia đẩy nó lên đỉnh điểm mới.

“Làm thế nào mà cô dám chường mặt ra ở đây!” cha cô hét váng lên.

“Tin con đi, con sẽ không ở đây nếu còn có cách nào khác con có thể gặp mẹ.”

“Cả hai người đã âm mưu chống lại ta!”

Julia nhìn chằm chằm vào cha mình, chú ý tới những thay đổi mà thời gian đã để lại dấu trên ông, những nếp nhăn mới, những sợi tóc đã điểm bạc. Cô tự hỏi ông có nhìn thấy chính cô cũng đã thay đổi rồi không, những đường nét mềm mại đáng yêu của thời thiếu nữ đã được gội bỏ, giờ đây cô đã lột xác thành một người đàn bà. Tại sao ông lại không thể dịu dàng với cô như một người cha, sự dịu dàng mà cô luôn luôn khao khát? Một vài lời nói ân cần, một biểu hiện rằng ông cảm thấy tự hào về tài năng của cô, có lẽ đã làm thay đổi hướng đi trong cuộc đời cô. Cô ước gì có thể giải thoát mình khỏi cái khát vọng được ông yêu thương, cô cũng đã từng cố thử làm thế kể từ khi cô rời khỏi ông… nhưng có một thứ gì đó bên trong cô đã ngoan cố khước từ cái ý nghĩ buông tay khỏi cái niềm hy vọng mong manh vẫn còn đang cố bám víu lại.

Những giọt lệ nhục nhã đau nhói dâng lên khóe mắt cô, cô ước gì chúng đã không rơi. “Con chưa bao giờ có thể làm hài lòng cha,” cô nói, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như đá của cha cô. “Không có gì phải ngạc nhiên khi cuối cùng con cũng đã ngừng cố gắng? Chưa bao giờ có người nào có thể phù hợp với những tiêu chuẩn cao của cha.”

“Cô đang cho là tôi đã mong đợi quá nhiều ở cô,” cha cô gợi ý, một bên chân mày xù xì của ông nhướn lên. “Tất cả những gì ta yêu cầu chính là sự phục tùng của cô. Ta khó mà nghĩ được cái yêu cầu đó là vô lý. Đổi lại ta đã mang tới cho cô một cuộc sống xa hoa, một sự giáo dục tốt, và còn nữa, Chúa tha thứ cho ta, một người chồng có tước vị danh giá.”

“Cha có biết tại sao con lại trở thành một diễn viên không? Bởi vì con đã từng tiêu tốn tất cả thời gian của mình để tưởng tượng cảm giác sẽ thế nào nếu được cha yêu thương, sẽ thế nào nếu cha quan tâm dù chỉ một chút đến những gì con nghĩ hay cảm giác. Con đã trở nên quá giỏi trong việc giả vờ tới mức con không thể sống bằng bất cứ con đường nào khác.”

“Đừng có đổ lỗi cho ta vì những thiếu sót của cô!” Edward quét một cái liếc mắt cay độc lên Damon. “Ta đã tìm thấy một sự thú vị đáng mỉa mai khi nhận ra cả hai người là một cặp hoàn hảo dành cho nhau – cả hai đều là những kẻ nổi loạn và vô ơn. Chà, ta sẽ không xen vào vào cuộc sống của hai người nữa – và hai người cũng đừng chỏ mũi vào cuộc sống của ta. Ta cấm cả hai quay trở lại đây.”

Theo bản năng Damon bước tới trước để ngăn cuộc tranh cãi lại. Nhưng khi anh đến gần Julia, cô thốt lên giật mình, rồi giật phắt người lại, nhìn anh bằng đôi mắt bất lực như đang van nài, cái nhìn khiến đầu óc anh choáng váng. Trong khoảnh khắc đó anh nhận ra anh hiểu cô, có lẽ hơn bất kỳ ai khác đã từng và sẽ hiểu cô. Cô sở hữu cùng sự kết hợp vô ích giữa niềm kiêu hãnh và nỗi khát khao đã dẫn dắt anh trong suốt cuộc sống anh. Cô muốn được yêu, nhưng cô khiếp sợ phải đầu hàng trái tim mình cho ai khác nắm giữ.

Bàn tay Damon siết chặt lại ở hai bên. Anh đang chênh vênh ở cái ngưỡng bị thôi thúc đưa tay về phía cô rồi kéo cô tránh xa khỏi cảnh tượng xấu xa này. Những từ ngữ lơ lửng ở môi anh, những điều anh chưa bao giờ nói với người đàn bà nào trước đây. Đi với anh… hãy để anh lo mọi chuyện… anh có thể giúp em. Nhưng trước khi anh có thể cử động, Julia đã quay người và bỏ chạy khỏi phòng, cô vươn thẳng lưng lên, hai nắm tay siết chặt lại thành nắm đấm. Sau khi cô rời đi, cả căn phòng bị bọc trong một bầu không khí thinh lặng kỳ quái. Anh quay người lại để quan sát Lord Hargate, ông ta dường như hoàn toàn thản nhiên trước cảnh tượng đó.

“Dù thế nào cũng là lỗi của ta,” Hargate nói, “Ta không bao giờ đáng phải có một đứa con như nó.”

Sự khinh bỉ kéo căng đôi môi anh. “Tôi đồng ý. Cô ấy quá tốt đối với ngài.”

Hargate nhìn anh với một thái độ như không thèm chấp, cơn giận của ông ta thì lộ rõ trong giọng nói khi ông ta quát vào anh. “Vui lòng mang sự có mặt của anh ra khỏi nhà ta ngay, Savage.” Ông ta liếc nhìn vợ mình cảnh báo, ngụ ý rằng chuyện còn lâu mới kết thúc, rồi bước dài để rời khỏi phòng với vẻ độc đoán và hống hách.

Damon đi tới cạnh Phu nhân Hargate, bà trông có vẻ bắt đầu nhuốm bệnh. Anh cúi người xuống cạnh chiếc ghế bà đang ngồi.

“Tôi sẽ gọi một người hầu đến ?” anh hỏi. “Có thứ gì bà yêu cầu không?”

Bà trả lời bằng cách lắc nhẹ đầu. “Làm ơn,” bà nói với vẻ ấp úng, “ngài phải cố giúp Julia. Bề ngoài thì trông nó rất mạnh mẽ, nhưng bên trong-”

“Vâng, tôi biết,” anh thì thầm. “Julia sẽ ổn thôi. Bà có lời hứa của tôi.”

“Thật đáng buồn khi mọi chuyện lại diễn ra theo cách này,” bà thì thào. “Tôi đã luôn hy vọng một ngày nào đó cả hai người sẽ tìm thấy nhau, rồi thì-”

“Rồi thì sao?” anh hỏi, đôi lông mày đang nhíu lại.

Bà mỉm cười yếu ớt trước sự ngu ngốc của chính mình. “Rồi thì cuối cùng ngài có thể nhận ra cả hai thích hợp để dành cho nhau.”

Damon nén lại một cái khịt mũi mỉa mai. “Đó sẽ là cách giải quyết thỏa đáng… nhưng tôi e là mọi chuyện không đơn giản vậy đâu.”

“Không,” bà nói, nhìn anh thật buồn.

Julia bước vào ngôi nhà nhỏ của cô trên đường Somerest, trộn lẫn giữa cảm giác sợ hãi và khuây khỏa. Cô chỉ muốn trốn trên giường mình bên dưới những tấm chăn và tìm cách nào đó xóa bỏ ngày hôm nay ra khỏi ký ức của cô. Khi cô hầu gái của cô Sara đến gần, Julia thông báo cho cô ta không tiếp bất kỳ vị khách nào suốt thời gian còn lại của buổi tối.

“Ta không muốn gặp bất cứ ai, cho dù là bất kỳ lý do quan trọng gì.”

“Vâng, thưa Bà Wentworth,” cô hầu gái tóc đen nói, đã quen thuộc với mong muốn được ở một mình của Julia. “Em sẽ giúp cô thay trang phục chứ, thưa cô chủ?”

“Không, ta sẽ tự làm.”

Sau khi chụp lấy một cái ly và một chai rượu trong bếp, Julia trèo lên cầu thang hẹp dẫn lên phòng ngủ của cô. “Lạy Chúa tôi, mình đã làm gì thế này?” cô lẩm bẩm với chính mình. Cô không bao giờ nên giáp mặt với cha cô – nó chẳng đi được tới đâu, ngoại trừ giờ đây Lord Savage đã biết cô là ai.

Cô tự hỏi Savage có tức giận với cô không. Có, anh phải có… anh phải nghĩ cô đang cố chơi khăm anh. Nếu anh quyết định trả đũa thì sao? Julia lén lút nốc một ngụm rượu. Cô sẽ để vài ngày trôi qua trước khi cô đối mặt với Savage. Lúc đó cơn giận của anh sẽ nguội đi, và có lẽ họ có thể có được một cuộc thảo luận với cái đầu tỉnh táo.

Di chuyển như người mộng du, Julia bước vào căn phòng ngủ tĩnh mịch của mình. Vách tường được bao phủ bởi những bức tranh thanh nhã in hình lá xô thơm và hoa hồng, choáng đầy căn phòng là một chiếc giường bốn cọc to lớn, cọc giường được mắc màn treo màu xanh nhạt, mát mẻ, buông rũ xuống. Trong căn phòng chỉ còn rải rác vài món đồ nội thất, một tủ quần áo bằng gỗ sơn tiêu, một bàn trang điểm, một chiếc ghế dài có cạnh mạ vàng và bọc nhung màu sâm banh. Trên tường treo vài khung ảnh khắc của những diễn viên và cảnh trong vở kịch, cũng như một trang bản gốc của một trong những vở kịch của Logan Scott, món quà anh đã tặng cô sau lần biểu diễn thành công đầu tiên của cô ở Nhà Hát Thủ Đô.

Cô đi quanh phòng, tìm thấy sự an ủi ở những đồ vật quen thuộc, thuộc sở hữu mà cô đã tự chu cấp cho mình. Không có một chút dấu vết nào của quá khứ ở đây, không có một thứ nào gợi nhắc cô nhớ đến những hồi ức đáng ghét… chỉ có sự an toàn và riêng tư của Jessica Wentworth. Giá như cô có thể sống lại một quá khứ khác đi. Cái thôi thúc tự hủy hoại nào mà lại khiến cô làm lộ thân phận trước Lord Savage?

Cô nhớ cái cách anh đã nhìn cô chỉ trước khi cô chạy khỏi lãnh địa của nhà Hargate. Luồng mắt anh dường như xuyên thẳng qua cô, như thể anh đã nhìn thấu mọi suy nghĩ và cảm xúc của cô. Cô cảm thấy bất lực như một đứa trẻ, tất cả bí mật của cô đều bị phơi bày, tất cả lớp vỏ bảo vệ của cô đều bị phá hủy.

Julia ngồi xuống bàn trang điểm, nốc cạn vài ngụm rượu cuối cùng. Cô sẽ không để cho bản thân nghĩ tới Savage nữa… cô cần một giấc ngủ, và chuẩn bị sẵn để tham gia vào buổi tập ngày mai cho vở kịch mới của Logan.

Cô cởi bỏ quần áo, thả rơi chúng xuống sàn, rồi thay một cái áo ngủ kiểu dáng đơn giản bằng chất liệu mút-xơ-lin xanh, phần thân trước được buộc chặt lại bằng năm sợi ruy băng bằng xa tanh. Thở dài khuây khỏa, cô tháo những cái kẹp ra khỏi mái tóc, rồi dùng tay chải những lọn tóc lộn xộn màu vàng tro. Vào lúc cô nhặt lấy bản sao của vở My Lady Deception rồi bắt đầu trèo lên giường, một tiếng động vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của ngôi nhà. Julia ngồi im, dỏng tai lên với cảm giác báo động. Những giọng nói bị bóp nghẹt, âm thanh của một cuộc cãi vã xâm nhập vào phòng ngủ của cô từ dưới lầu, và rồi cô nghe thấy tiếng hét báo động của cô hầu gái vọng lên từ khoảng cách xa.

Julia ném tập giấy sang bên rồi lao ra khỏi phòng. “Sarah,” cô lo lắng gọi to, vội vã bước xuống cầu thang. “Sarah, chuyện gì vậy-”

Cô dừng phắt lại ngay bậc thang đầu tiên, nhìn thấy cô hầu gái đang đứng ngay giữa tiền sảnh. Cửa trước mở toang. Lord Savage đang dùng vũ lực để xông vào trong.

Mọi ý nghĩ trong đầu Julia đều bị xóa sạch chỉ chừa lại một cảm giác hoảng sợ khi cô ngó trân trối vào hình dáng đầy đe dọa ở phía dưới cô. Khuôn mặt anh căng ra, đôi mắt anh đang nheo lại một cách nguy hiểm khi anh nhìn chằm chằm trả lại cô.

“Thưa Bà Wentworth,” cô hầu gái lắp bắp, “ngài ấy… ngài ấy cứ xông bừa vào… em không thể ngăn được ngài ấy…”

“Ta tới để nói chuyện với vợ ta,” Savage nói một cách dứt khoát, vẫn đang nhìn lên Julia.

“Của ngài…” cô hầu gái nói, mơ hồ. “Vậy ngài phải là… Mr. Wentworth?”

Savage cau mày. “Không, ta không phải Mr. Wentworth,” anh nói, từng từ vang lên rành rọt, sắt buốt.

Không biết làm thế nào Julia cũng xoay sở nặn được một vẻ bình tĩnh để đeo vào mặt mình. “Anh phải rời khỏi đây,” cô nói một cách cương quyết. “Tôi không sẵn lòng thảo luận bất cứ điều gì với anh vào tối nay.”

“Quá tệ.” Savage bắt đầu dấn bước lên cầu thang. “Còn anh thì đã sẵn sàng từ ba năm trước rồi.”

Rõ ràng anh sẽ không cho phép cô có lựa chọn. Julia ổn định lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, đoạn cô nói với cô hầu gái trông vẫn còn đang chết khiếp. “Cô có thể nghỉ ngơi tối nay được rồi, Sarah. Ta sẽ không sao đâu.”

“Vâng, thưa cô chủ,” Sarah nói với vẻ mặt nghi ngại, vẫn còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hùng hổ bước lên cầu thang. Cô hầu gái nhanh chóng biến về phòng mình, rõ ràng đã quyết định khôn ngoan hơn là đừng có can thiệp vào.

Khi Savage đã tới được chỗ cô, Julia hếch cằm lên , đáp trả lại tia nhìn của anh. “Sao anh dám dùng vũ lực để xông vào nhà tôi,” cô gắt lên, kéo áo ngủ bao quanh thân hình mình chặt hơn.

“Tất cả những sự dối trá này là sao? Tại sao không nói cho anh biết sự thật vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”

“Anh cũng toàn nói dối y như tôi thôi, bảo với tôi là anh chưa kết hôn-”

“Anh không có thói quen phơi bày hết ruột gan ra cho một người đàn bà anh vừa mới quen.”

“Nhân tiện chúng ta đang nói tới chủ đề phơi bày hết ruột gan… vậy chứ Phu nhân Ashton có biết anh không phải là một người độc thân như anh tự nhận không?”

“Thật tế thì cô ta có biết.”

“Tôi cho rằng cô ta muốn anh bỏ phứt vợ anh đi rồi kết hôn với cô ta vì đứa con trong bụng của cô ta.” Julia cảm thấy thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt đang đờ ra vì sửng sốt của anh.

“Làm thế nào em biết được chuyện đó?” anh hỏi sắt nhọn.

“Phu nhân Ashton đã nói cho tôi biết khi cả hai chúng tôi cùng ghé vào tiệm may trang phục. Cô ta đã cố cảnh cáo tôi tránh xa anh ra – nhưng tôi có thể bảo cho cô ta biết là điều đó không cần thiết. Anh là người đàn ông cuối cùng mà tôi chọn sẽ dính líu tới.”

“Em thích dính líu tới ai hơn?” anh hỏi, giọng anh nhuốm vẻ châm biếm. “Logan Scott à?”

“Bất kỳ ai ngoại trừ anh!”

“Tại sao?” Anh cúi đầu xuống, hơi thở anh nóng hổi phả lên má cô. “Bởi vì em sợ anh đúng không? Bởi vì em không thể ngăn mình khao khát cùng một thứ như anh?”

Julia cố gắng bước lùi lại, nhưng anh đặt tay lên vai cô. Mặc dù anh không giữ chặt, cô có thể phá vỡ nó nếu cô chọn. Có thứ gì đã giữ cô lại, một thứ sức mạnh áp đảo không cho phép cô thoát ra khỏi nó. “Tôi không biết anh đang nói gì,” cô run rẩy nói.

“Em đã cảm thấy nó ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau… cả hai chúng ta đều cảm thấy nó.”

“Tất cả những gì tôi muốn là anh hãy để cho tôi yên,” cô nói, bật ra tiếng thở hổn hển khi anh thúc cô ép sát vào cơ thể cứng cáp của anh.

Đôi mắt anh phát ra một luồng hơi nóng bỏng rát, nấu chảy cái màu xám lạnh lẽo thành một sắc bạc óng ánh.

“Em vẫn đang nói dối, Julia.”

Cô run rẩy, hỗn loạn khi cô chống đỡ mình bằng cơ thể của anh, những giác quan của cô đều nhận thức mãnh liệt mùi hương của anh, hơi nóng tỏa ra từ đôi tay anh, cảm giác được sự khuấy động của anh đang ấn vào bụng cô. Phần ngực đang nâng lên rồi hạ xuống của anh ăn khớp với mỗi nhịp thở khó nhọc của chính cô. Trước đây cô từng được ôm trong vòng tay của đàn ông, nhưng luôn chỉ trong phạm vi của cảnh diễn trong vở kịch, và luôn diễn ra trong nhà hát. Những lời thoại và động tác được luyện tập nhuần nhuyễn, chưa bao giờ xuất phát từ cảm xúc thật của chính cô. Những cảm xúc được tạo ra nhờ vào kỹ năng diễn xuất khóe léo, chỉ nhằm phục vụ cho người xem. Giờ đây khi mà lần đầu tiên nó được thực thể hóa, cô lại không có chút ý tưởng phải làm gì tiếp theo.

Savage chuyển đôi tay anh lên hai cánh tay áo mỏng manh của chiếc áo ngủ của cô, cái chạm của anh mang theo một luồng hơi ấm lướt nhẹ từ vai đến cổ tay trần của cô. Anh nói vào má cô, môi anh quét nhẹ lên da cô theo từng chữ được thốt ra, miệng anh kề sát miệng cô như trêu ngươi. “Cái đêm em đến phòng anh ở lãnh địa nhà Brandon, anh sẽ cho đi cả gia tài chỉ để được chạm vào em như thế này… bất cứ thứ gì chỉ cần được ở gần em. Anh đã tự hứa với mình sẽ không gì có thể cản trở anh có được em.”

“Không gì ngoại trừ một người vợ và một cô nhân tình mang thai,” Julia nói, trong khi mạch đập thì lại đang rộn lên điên dại.

Anh kéo đầu về, hàng lông mi dày che bóng trên đôi mắt sáng rực. “Anh không biết chắc Pauline có mang thai hay không. Anh không biết cô ta có đang nói dối không, hoặc anh sẽ làm gì nếu cô ta không nói dối.” Anh ngừng lại rồi thêm vào một cách cộc cằn, “Tất cả những gì anh biết chính là em là của anh.” (lãng mạn ghê luôn >.