Tim Đập Thình Thịch

Chương 2



Lúc đó bao trùm tất cả là một bóng ma.

Đáp ứng yêu cầu nhiệt tình của bà ngoại, Hạ Thần đi nhà trẻ ở Thanh Đài. Bố mẹ của Tả Thông Thông đều làm việc ở Thanh Đài. Vì được cậu cả yêuthương nên cậu bé thường được đưa đi chơi khắp nơi, cho nên lúc nào cậubé cũng gặp cô nhóc. Sức ăn cơm của cô bé không hề nhỏ chút nào, sau khi ngồi cạnh cậu thì ăn càng nhiều hơn, đặc biệt rất thích ăn đồ trong bát của cậu. Cậu không để ý đến cô bé, cô bé liền khóc, thế nhưng người bốanh tuấn của cô bé luôn có cách khuyên cậu ngoan ngoãn đồng ý với cô bé.

Khi cậu học lớp lá, thì cô bé học ở lớp nhỏ hơn, tiếng khóc của cô bé ấy có thể khiến cho mái nhà của nhà trẻ bay đi bất cứ lúc nào. Vậy nên cậucảm thấy rất phiền khi nghe thấy tiếng khóc của cô bé, liền chạy tớinhìn cô bé kia, kết quả là, cô bé lại quấn lấy cậu.

Học trò từ lớp nhỏ nhảy sang lớp lá, không biết bố cô bé dùng cách gì nữa.

Cô bé đem cái ghế nhỏ ngồi cạnh cậu, nhìn cậu vẽ tranh,viết số, không ầm ĩ hay náo loạn, đưa bút cho cậu, lấy giấy, tất cả cô bé đều làm hết, côbé còn nộp bài cho cô giáo giúp cậu nữa. Khi cậu học thể dục thì cô békhoa tay múa chân ở bên cạnh, các học sinh đều gọi cô bé là người giúpviệc nhỏ của cậu. Khi mà đến giờ ngủ trưa, trong khi mỗi người mộtgiường, thì trên giường cậu có hai người, cô bé nhất định phải nhìn thấy cậu, phải dựa vào cậu, lúc lâu không gặp thể nào cũng khóc kinh thiênđộng địa. Đáng sợ nhất là có một lần cô bé dám tè dầm. Cậu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm thấy phía dưới nóng nóng, đưa tay xuống sờ sờ, thấy quần ướt hết cả. Cô bé cũng biết xấu hổ, mắt ngân ngấn nước, cái miệngméo xệch, không dám động đậy.

Cậu không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói cho thầy giáo, nước tiểu trên giường là của cậu.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, Hạ Thần đều cảm thấy có một loại kích động điên cuồng, đây quả thực là sự kiện vô cùng nhục nhã nhất trong cuộc đờicậu.

May mắn là, cậu nhanh chóng được về Bắc Kinh, có bạn bè và bạn học mới. Ác mộng đi xa, cuộc sống của cậu lại tươi sáng rực rỡ.

Tuy nhiên đến năm mới khi quay về Thanh Đài, lại gặp cô bé ấy. Cô bé cắnbút máy, nằm sấp trên bàn viết chữ, cái trán, chóp mũi đều là mồ hôi,nhìn thấy cậu, liền cười ngại ngùng, nhưng không nói chuyện mà vùi đầuvào học tiếp.

Cậu không biết rằng, mẹ cô bé nói với cô bé, muốn cùng anh Hạ Thần đi học,thì phải học thật tốt, bởi vì anh Hạ Thần rất ưu tú, không chỉ có thànhtích tốt, các phương diện khác đều rất xuất sắc, đã cùng bố cậu lên TVmất lần, chính là dẫn chương trình tiết mục nhi đồng.

Hoàng hôn ngày hè, ve sầu bắt đâu kêu râm ran, cậu trở về Bắc Kinh tham giatrại hè, cửa ô tô vừa hạ xuống, nhìn từ xa đã thấy cô bé ở dưới gốc cây. Cô bé cao lên nhiều, tóc buộc đuôi ngựa đung đưa theo sự vận động củacơ thể. Ánh sáng từ mặt trời lặn chiếu lên khiến cho trên người cô béxuất hiện một tầng ánh sáng mờ.

Cậu không nén nổi mà nhắm mắt lại.

“Anh Hạ Thần!” Cô bé vừa cười vừa chạy đến.

“Thông Thông!” Cậu bật ra tên của cô, liền chạy như bay, ôm cổ cô bé, mộtchiếc xe tải chở đầy hàng hóa chạy vút qua kèm theo tiếng mắng của người trên xe.

“Em không để ý.” Cô bé thè lưỡi, cười tươi như hoa.

Khuôn mặt cậu trắng bệch liếc mắt ngườm cô bé, dẫn cô bé dẹp vào ven đường, “Sao lại đến đây?”

“Em có lý do.” Cô bé dường như muốn khoe khoang , “Học kỳ sau em đến BắcKinh học, em vui lắm nhé, anh Hạ Thần, anh có vui không!”

Bố mẹ cô được điều đến Bắc Kinh nhậm chức, ông bà ngoại khóc nước mắtthành sông, cô bé cũng khóc không thành tiếng, nhưng mà cô bé vẫn lựachọn đến Bắc Kinh.

Bắc Kinh có anh Hạ Thần.

Cậu bé mới là người không vui ấy~

Để tránh cho cô bé bị xe đụng vào, cậu bé lộn xộn cầm mọi thứ. Cái túidính một chút bụi, phủi phủi thế nào mà làm cho chiếc cúp đoạt được ởtrại hè vỡ mất

Sau vài ngày, bố nói với cậu: “Các buổi chiều con tranh thủ đến nhà chú Tả, giúp Thông Thông học thêm. Cách dạy ở Thanh Đài và Bắc Kinh không giống nhau nhiều.”

Còn mẹ thì đứng một bên hỏi cậu: “Có nhớ Thông Thông không? Cô bé có đôimắt to, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, suốt ngày gọi con làanh Hạ Thần ấy.”

Cậu bé buồn bã cúi đầu.

Ngày đầu tiên học bù, sấm chớp đùng đùng, bố cô bé cùng ngồi xem cô bé học.Hai con mắt của ông liên tiếp phóng hỏa lúc lại trừng mắt nhìn cậu.

Cô bé này người cũng như tên, rất thông minh, cậu nói cái gì cũng đápđược. Việc học bù rất nhẹ nhàng, thế nhưng dưới ánh mắt áp bức của côbé, có chút không chịu nổi.

Hình như là rất hài lòng với thái độ của cậu, nên lần thứ hai phụ đạo liềnđổi thành mẹ cô bé. Mẹ cô bé mang vào hai cốc nước hoa quả và điểm tâm,sau đó đi ra ngoài.

“Anh Hạ Thần, anh nói với mẹ đi, đừng ở trong phòng nữa, chúng ta ra đi chơi nha!” Giọng nói của cô bé khá nhỏ, cất lên nghe rất dịu dàng.

Mặt cậu bé cứng đơ, “Tôi không ra ngoài với bạn học nữ.” Đây là quy định của mẹ.

“Em không phải là bạn học nữ.”

“…”

“Em là Tả Thông Thông.” Cô bé cười ngây thơ, “Anh Hạ Thần, em muốn đi xem phim.”

“Không được gọi là anh Hạ Thần.” Cậu bé tức giận, bởi vì lúc nào cô bé cũngnhư vậy nên mọi chuyện luôn xảy ra một cách rất đương nhiên.

“Vậy phải gọi thế nào?”

“Hạ Thần!” Các bạn đều gọi như vậy, dựa vào cái gì mà cô bé là ngoại lệ?

“À!” Cô bé cúi đầu nhìn sách vở. Nhìn những chữ trên cuốn sách, cô bé cảm thấy trong ngực có một loại buồn bã cùng đau đớn.

Mấy ngày tiếp theo, cô bé không nhắc lại chuyện ra ngoài nữa. Cô bé khônggọi anh Hạ Thần, cũng không gọi cậu là Hạ Thần. Thấy cậu bé cười mộtchút, ánh mắt liền nhìn đi rất xa, đôi môi nhếch lên.

Cậu thực sự không chịu nổi cô bé như vậy. Rạp chiếu trong thành phố vừacông chiếu bộ phim hoạt hình 3D mới nhất, ngày đó lần đầu tiên, cậu bénhờ bố mua giúp hai vé xem phim, trước một ngày cậu nói với mẹ cô bémuốn đi ra ngoài xem phim cùng cô bé, mẹ cô bé đồng ý, còn hỏi có muốncô lái xe đưa hai đứa đi không.

“Không được, không được, con với anh Hạ Thần … Hạ Thần đi xe điện ngầm rồi,còn con thì chưa đi xe điện ngầm lần nào.” Cô bé cướp lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, tất cả mọi người đều nhìn ra cô bé có chút kíchđộng.

Cậu bé tính toán thời gian xuất phát, đến nhà cô bé, phát hiện ra cô bé đã đứng ở trên tầng, khuôn mặt và cánh tay đều đỏ bừng.

“Em đứng ở đây bao lâu rồi?” Cậu bé nhíu mày, khẽ mấp máy môi.

“Không lâu, một giờ.” Hạ Thần cảm thấy hoảng, cô bé liền nhắm mắt lại, “Em sợanh chờ lâu quá sẽ không đưa em đi nữa, nên em xuống sớm một lát.”

Cậu bé không nói gì.

Thực sự là cô bé chưa ngồi tàu điện ngầm bao giờ, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên nên cậu phải nắm lấy tay cô bé. Ở rạp chiếu phim hai người hếtlần này đến lần khác chạm mặt bạn học, thấy hai người mười ngón tay giao nhau, liền thích thú bàn tán, khiến cậu hận không thể tìm cái lỗ màchui xuống.

Xem phim xong, cậu bé đưa cô bé đi ăn đá bào. Các bạn nữ ở trong lớp cậurất thích ăn đá bào, ba bốn người cùng ngồi một bàn, líu ra líu ríu, vừa ăn vừa nói chuyện.

Phần đá bào hoa quả kia cô bé ăn rất ngon lành, cậu bé thấy vậy liền đi mua thêm cho cô một cốc.

Ngày hôm sau, cậu đến nhà cô bé, mẹ cô bé ra mở cửa. “Hạ Thần, ngày hôm nay không cần học bổ túc, Thông Thông không khỏe.”

Ngày hôm qua không phải là còn tốt lắm à? Cậu bé lén nhìn lên trên tầng. Nhà cô bé theo lối kiến trúc Duplex, bố cô bé chiều cô bé như công chúa, ởtrên tầng xây cho cô bé một tòa tháp nhỏ.

“Mẹ, con không sao.” Cô bé mặc áo ngủ chạy xuống lầu. Mái tóc bồng bềnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt.

“Cái gì mà không có việc gì, ngày hôm qua đau bụng cả đêm, buổi sáng nay còn phải đến bệnh viện truyền nước mà.”

“Mẹ, đừng nói nữa.” Cô bé lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng đỏ.

Cậu bé bình tĩnh hỏi: “Sao lại bị tiêu chảy?”

“Thông Thông không ăn được đá bào, ăn vào là bệnh ngay.”

Cô bé đáng thương mở mắt nhìn cậu bé, đá bào đã là cái gì chứ, cho dù làđộc dược thì cô bé cũng nuốt, bơi vì đó là lần đầu tiên Hạ Thần mua đồcho cô bé ăn.

Cậu bé lễ phép xin về, về nhà cậu bé nói việc dạy bổ túc cho Tả Thông Thông kết thúc rồi.

Vì cậu bé và sự an toàn của cô bé, cậu nghĩ hai người không gặp thì tốt hơn.

Học kỳ đã đến rồi, cô bé học lớp sáu [1], cậu bé vào sơ tam [2], hai trường cách nhau rất xa, sẽ không có cơ hội gặp nhau nếu như cô bé không cốtình đến.

[1] Lục niên cấp : lớp ở giữa của cấp năm năm và năm năm.

Cô bé chạy đến rất thường xuyên, nhiều đến mức tất cả các bạn học của cậu đều biết cô bé.

Cô bé cũng không chủ động bắt chuyện, chỉ lặng lẽ chờ. Nếu cậu không để ýđến cô bé cứ như thế mà đi qua thì lúc đó cô bé sẽ cúi đầu nhìn ngónchân, chờ cậu bé đi xa, cô bé thở dài, rồi mình sẽ bỏ đi. Còn nếu cậu bé để ý đến cô bé thì cô bé sẽ như con chim khách nói liên tục khôngngừng.

Khi đó, nguyện vọng lớn nhất của cô bé là thi vào trường trung học của cậu.

Nếu cô bé thi không tốt nhất định bố sẽ dùng tiền để cho cô vào đó học, thế nhưng mà cô bé lại thi được, hơn nữa còn đứng đầu thành phố.

Vậy nên, cô bé vào học sơ trung, còn cậu học cao trung, sơ trung và cao trung cách nhau một con phố.