Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 37



Một buổi sớm thức dậy.

Lần đầu tiên khi đến đây, buổi sáng có cảm giác trống vắng như vậy, nàng phải cố vượt qua bảy ngày này. Hình như nàng nhận ra mỗi ngày qua ở bên Tử Thu, đã trở thành một thói quen không thể thiếu.

Ngày một đến ngày thứ năm thật dài, ngoài việc cắm đầu vào công việc ở y xá, nàng lại tập viết, đọc y thư, chỗ sơ đồ huyệt đạo cũng thuộc rồi.

Nói đến bệnh tình của sư phụ, sau khi Tử Thu đi, Lâm Khoát sư huynh đã làm y theo những gì Tử Thu viết, quả nhiên sư phụ đã tỉnh, dần nhận ra đệ tử, dù chưa nói và cử động chân tay được.

Tử Thu cũng vẫn để lại giấy ghi bài thuốc dùng cho giai đoạn phục hồi, còn thiếu mấy vị thuốc, hôm nay là ngày thứ sáu, mai hoặc ngày kia y sẽ về sao?

Tử Thu, thực sự là một thiên tài.

Trong lòng nàng buộc phải ngưỡng mộ, tuy thường ngày nàng và y không ai nhịn ai, đấu khẩu, chơi đùa, cảm giác rất gần gũi, nhưng nếu vô tư xét ra, người như y nàng khó mà với được, thế nhưng y lại yêu nàng…

Nàng cũng rất thích y, ngày qua ngày, tình cảm có phần trẻ con nhưng rất tự nhiên…

Nàng đã suy nghĩ về lời y nói. Thật không mất thời gian để quyết định. Đó là:

Nàng cũng muốn đi cùng y!

Vì sao, vì nàng thích y, có lẽ cũng đã đến độ yêu, theo một cách kì lạ khó giải thích.

Dù không biết sau này tình cảm nàng dành cho y có sâu đậm như cách mà y yêu nàng, nhưng nàng biết, nàng thích cảm giác bên y, muốn bên y mãi mãi…

Nàng từng cầu nguyện, mong những lời của nàng có thể gửi về thế giới bên kia cho ba mẹ, rằng mọi người xin hãy tha thứ và đừng lo lắng cho nàng.

Đây là một câu chuyện khó tin mà nàng sắm vai chính, có lẽ nàng đã tìm được một người sánh bước, tưởng xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mặt…

Chị nàng thường bảo, con gái nên chọn người yêu mình…

Lại nghĩ, Tử Thu, không phải rất lợi hại sao? Mặt nào cũng lợi hại, lợi hại nhất là đã chiếm một chỗ thật lớn trong lòng nàng.

Trong liên tưởng vô tư của nàng, Tử Thu, hình như với nàng như bữa ăn, ngày nào cũng ăn no thì không hiểu, nhưng một ngày không ăn thì đói… mấy ngày qua nàng cảm thấy như vậy. Bây giờ nàng đang rất đói.

Nhưng mà, có nhiều chuyện càng nghĩ càng làm cho thiếu nữ như nàng đỏ mặt.

Đi với Tử Thu, nói đúng ra là kết hôn rồi coi như cùng nhau đi du lịch khắp thiên hạ?

Cuối cùng thì cũng quyết định lấy chồng sao?

Nếu xác định hai người đi, đương nhiên là không phải một đôi bạn thân vui vẻ dắt nhau đi. Trong lòng nàng đột nhiên nghĩ đến thái độ nham nhở và bộ dạng sắc lang nhưng đáng yêu của y.

Nàng thực ra mới tròn mười tám… trước khi y về phải chuẩn bị tinh thần.

Tự nhiên thấy hồi hộp và xấu hổ.

Lần này không giống như lần ở Minh Xuân lầu, thách cưới mà là nghiêm túc kết hôn thì phải làm sao?

Nàng cũng phải chuẩn bị, có thể là nàng nghĩ quá xa, nhưng nàng quyết định tự may đồ cưới theo phong cách hiện đại.

Nếu có thời gian thì thiết kế thêm một theo phong cách thời này nhưng diêm dúa hơn một chút.

Sẽ mất thời gian, hay ngày mai nàng chuẩn bị luôn, đúng, ngày mai nàng sẽ đi kiếm nguyên liệu.

Vậy hôm nay tranh thủ làm luôn công việc ngày mai, thế là nàng lại ba chân bốn cẳng đi làm việc.

Thực tình mà nói, từ khi Tử Thu đi, sư phụ lại bệnh tật, công việc của nàng như nhiều gấp đôi vậy, hôm nay không những phải xay một đống thuốc, mà sẵn tiện khi nàng xin ra ngoài, Lý Anh tỉ lại sai tìm mua một đống đồ lặt vặt cho y xá.

Hôm nay là nàng đi chọn vải may đồ cho nàng và Tử Thu mà, lúc về chắc lại tay xách nách mang như cửu vạn.

Nàng hăm hở dốc hết chỗ bạc ra phố, đã lâu không được ra phố rồi.

Hôm nay hình như cũng là ngày hội, đâu phải ngày đặc biệt gì mà không khí dường như lạ thường hơn thì phải. Bụng đang đói, chưa kịp nàng sà vào một quán bánh phở bên đường.

Hôm nay quán cũng đông, ngồi đợi mãi chưa thấy người ta bưng lên, nàng đành gõ đũa vào bàn chơi giết thời gian, sẵn tiện hóng tai xem có chuyện gì vui xung quanh.

- Này, chuyện đó là thật sao?

- Có thật là Bạch gia tiểu thư cưới Di Thiên vương gia thật không? Khó mà tin được.

- Đúng là bất ngờ, tôi cũng mới biết, mà cũng nhanh gọn, hôm nay là ngày xuất giá rồi!

Mấy bà thím hăng say tán chuyện xung quanh nàng, câu chuyện bất thình lình này chẳng biết là vô tình hay hữu ý lọt vào tai nàng, mà tại sao lại đúng ngày nàng ra ngoài phố chứ.

- Nghe nói hôm nay có rước dâu qua khắp thành Đại An này! Nghe đồn Bạch gia hồi môn cực xa xỉ, đám cưới này cũng cực lớn đó, hình như còn rải tiền cho dân…

- Bạch gia muốn lấy lòng dân? Mà sao tôi cũng không hiểu Bạch gia lại gả nữ tử cưng nhất vào Di Thiên phủ không mấy thực quyền…

- Bà thì biết gì mà nói, nghe đồn Tử Thiên vương gia bấy lâu giấu tài, nghe phong phanh bí mật đâu Tử Thiên vương gia sinh vào giờ long mệnh thiên tử, có nhớ lần tỉ võ ở Minh Nguyệt lầu không, đúng ra hôm đó không biết thắng bại thế nào, nhưng vương gia cũng đã thể hiện bản lĩnh giành người đẹp…

- Ồ, hôm đó tôi cũng đi xem, hôm đó là vương gia tự rút, không hiểu sao cái nàng mỹ nhân kì lạ đó cũng không tiếc thể diện mà đuổi theo, từ đó cũng không thấy quay lại, thiên hạ đồn cô ta thích vương gia, hôm hát trên lầu cũng mời ngài đệm nhạc…

- Có lẽ vương gia sau khi vui thú chán, mỹ nhân đẹp cũng bỏ rồi, cuối cùng cũng yên bề gia thất, mà nghe đồn đâu lâu lắm rồi phủ vương gia chẳng còn ca kĩ hay thê thiếp nào nữa…

- Vậy là có câu chuyện chân tình giữa Bạch gia tiểu thư và Tử Thiên vương gia? Tôi lại nghĩ rằng biết đâu ngài ta tính toán muốn lợi dụng thế lực Bạch gia…

Những lời ra lời lại cứ đưa ra đưa vào hai bên tai nàng, thậm chí nàng còn thấy hoa mắt, ngẩn ngơ, đến lúc tiểu nhị bê thức ăn lên vẫn chưa ý thức được.

Cảm xúc của nàng lúc này. Có rất nhiều tâm trạng.

Hàm hồ và thật nực cười. Tưởng rằng hắn và nàng đã không còn gì, gần như không còn liên hệ gì, cũng không còn mấy khi nhớ đến, vậy mà cớ sao khi cứ bước ra đường lại đập vào tai nàng câu chuyện nực cười này.

Thậm chí nỗi đau của nàng ở Minh Nguyệt lầu, không ngờ đến giờ người ta còn có thể bàn tán.

Hắn kết hôn? Thật là một tin đồn đáng để người ta bàn tán, hôm nay trùng hợp làm sao nàng ra đường biết được, nghe được. Nghiệt duyên!

Nàng cũng định kết hôn, sau cũng thì cũng đường ai nấy đi, vốn giữa nàng và hắn, từ trước không hề có một chút gì ngoài một cái ôm và mấy ánh mắt mà đến giờ nàng cũng không đoán được và không muốn đoán.

Nàng lẽ ra đang hạnh phúc, vui vẻ, nàng hoàn toàn không có bất cứ tham vọng gì với hắn, nhưng sự thực khi bị người ta đào bới vào một nỗi đau thì vẫn thật nhức nhối.

Tuy đêm đó trả thù hắn, nhưng thực sự nỗi đau lúc nàng chân đất chạy theo hắn vẫn đau hơn.

Đường ai nấy đi, nàng tự có hạnh phúc của mình…hắn không phải cũng đã chúc phúc cho nàng và Tử Thu sao?

So với một người làm nàng luôn suy nghĩ rối ren, nàng nên ở bên một người làm nàng thoải mái.

Nàng gạt bỏ suy nghĩ, điềm nhiên ăn hết bát phở, tự nhủ thầm nếu nàng có dũng khí hơn thì đã nhảy vào bàn tán với mấy bà thím kia rồi.

………

Ăn xong, nàng nhìn vào tờ giấy ghi những gì cần mua, quyết định đi mua nhanh còn về làm việc.

Con đường này gần chợ, vì vậy nàng phải mua đồ cho Lý Anh tỉ trước rồi mới đi chọn vải.

Nửa canh giờ sau, đã mua đồ xong, cầm một bọc không quá nặng nhưng nhiều đồ lỉnh kỉnh. Bây giờ rẽ sang đường lớn bên trái đến tiệm vải và đồ nghề cho may vá.

Nàng rảo bước nhanh.

Nhưng sao hôm nay con đường này đông quá vậy? Người người bâu đầy. Một đám lớn quan binh đi dẹp đường, đẩy người dân dẹp sang hai bên đường, cả nàng cũng bị dạt theo.

- Toàn dân lui ra cho kiệu hoa đi tới! – Đám quan binh vừa hô hào vừa dẹp đường.

Kiệu hoa, có khi nào là đám cưới của hắn. Vân Anh chỉ biết tự cười chua chát trong lòng, trách sao số trớ trêu, đi đường nào cũng không tránh được sao, bắt nàng nhất định chứng kiến hôn lễ của hắn, cũng được…

Đám đông vẫn hào hứng, ầm ĩ.

Phía trên một mái nhà, ngay trên chỗ Vân Anh đứng, có một toán người bịt mặt áo đen bí ẩn, ám khí ghim đầy mình, ánh mắt như loài cú vọ nhìn xuống.

- Thủ lĩnh, mục tiêu ám sát chỉ là tân lang tân nương và gia nô?

- Đúng vậy, ngày vui của lão Bạch gia ôn dịch, Công tôn thế gia đại nhân nhất định có cách gửi thiệp mừng, nhân lúc bất ngờ, hỗn loạn, dù không giết được cũng phải phá, trở thành một hôn lễ đẫm máu!





Vân Anh như chìm giữa dòng người hào hứng. Đi từ phía xa, bóng đoàn người ngựa kiệu hoa xa xỉ dần xuất hiện.

Nhưng đương nhiên ánh mắt của nàng sẽ tập trung vào kẻ cưỡi trên bạch mã trắng thắt nơ đỏ đi đầu.

Đã lâu không gặp.

Hắn, dường như không hề thay đổi.

Hôm nay hắn trông càng tuấn mỹ phi phàm, người mặc một bộ hỉ phục màu đỏ, chắc chắn là gấm lụa thượng hạng, càng tôn lên khí chất tôn quý.

Chỉ có điều, ánh mắt hắn vẫn u uẩn, thăm thẳm có chiều man mác như hồ dương liễu, gương mặt băng lãnh, ngay cả nụ cười trên môi và ánh mắt nhìn xung quanh bàn dân thiên hạ nàng cũng cảm nhận được dường như đó không phải là những biểu cảm thật, có điều, tại sao nàng phải quan tâm?

Mọi thứ xung quanh hắn đều đỏ rực huy hoàng.

Có lẽ vì thế mà nổi bật lên trên mọi thứ, chút màu trắng mong manh.

Thật kì quặc, mình hắn rõ ràng mặc hỉ phục xa hoa màu đỏ, mọi thứ vốn rất hợp tông với nhau, vậy mà trên tóc hắn không đội mão miện gì, thay vào đó chỉ buộc tóc bằng một dải màu trắng đơn sơ.

Dải dây vải màu trắng nhưng dường như thanh khiết nổi bật.

Quả là kì quái, nàng nghĩ thầm trong đầu.

Đám gia nô xung quanh bắt đầu rải những đồng tiền, bạc, bao lì xì xuống đường. Tức thì cả đám đông xung quanh nàng ào ào, nhao lên đón lấy như nước vỡ bờ. Cả mình nàng bị chèn ép, xô đẩy từ khắp tứ phía.

- A! – Nàng kêu lên.

Bị chèn ép, túi đồ nàng đang ôm cũng bục ra, từng thứ nhỏ lăn long lóc dưới đất.

Không được, nhanh chóng lượm lại, chỗ đó cũng khá mắc tiền. Nàng theo dòng người lao ra lượm, nhưng nàng không lượm bạc, mà gắng lượm đồ.

Đám đông vì quá phấn kích lập tức bị binh lính dẹp sang hai bên. Chẳng hiểu sao khi nàng ngẩng đầu lên nhận ra, dường như chỉ còn một mình nàng đứng giữa đường, loay hoay lượm nốt đồ.

Trớ trêu thay, ngay trước ngựa của hắn, cách chỉ hơn mười bước chân.

- Nha đầu, còn không mau tránh đường! – Một tên lính nhận ra nàng “ sót” lại, vội ra định kéo nàng vào trong.

Nàng chợt phát hiện ra hắn đã nhìn thấy nàng.

Nàng chỉ còn cách mím môi trách số phận, nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn, không phải vương vấn tình cảm, tình cảm đó có lẽ đã tiêu biến, đơn giản là không muốn vướng vào, nhưng mà, tại sao vẫn là cái hoàn cảnh dở khóc dở cười vậy?

Tránh sang một bên thôi, đừng nhìn hắn, chẳng có gì đáng quan tâm. Nàng liền quay mình lui vào trong vệ đường rồi điềm nhiên đi về hướng ngược lại hướng người ngựa.

Nếu có trách số phận…

Nếu có trách duyên mệnh và tiền kiếp, tại sao chẳng dễ buông tha ta?

Kể cả khi con người đã buông tay.

Chẳng hiểu tại sao từ đâu trời làm một trận gió lớn, thổi từ phía sau lưng nàng.

Tuột, dải dây buộc trên tóc hắn.

Tại sao phải bay về phía này?

Cho đến khi nó rớt xuống trước mặt nàng chừng ba bước chân. Lúc nàng theo phản xạ nhặt nó lên thì hắn cũng đã đột ngột dừng ngựa, phi thân xuống, lao đến chỗ nàng.

- Đưa nó cho ta! – Lạnh lùng một câu.

Nàng cũng chẳng kịp nghĩ gì, trả lại cho hắn.

Chỉ là một sợi vải thô bình thường, loại vải này thiếu gì, y phục may cho người bệnh trong y xá còn dùng được.

Hắn mau chóng quay lưng bước đi về phía đám người ngựa, chỉ đơn giản có thế. Không một thái độ nào hơn.

Tử Thiên vương gia chỉ vì một sợi vải thô?

Khi hắn bước đi được chừng mười bước, đám sát thủ bắt đầu phát lệnh ám sát. Chúng biết rằng qua con đường này là gần đến Bạch phủ, sẽ khó hành động hơn.

Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt bóng đen sà xuống, thần tốc như loài diều hâu, hướng vào đám rước dâu.

Vân Anh cũng thất kinh. Bàn dân la hét, hoảng loạn cực độ, bỏ chạy toán loạn va vào nhau.

- Bảo vệ tiểu thư và vương gia! – Đám gia nhân và binh lính hét lớn, ngay sau đó một màn hỗn loạn chém giết.

Tử Thiên bản thân hắn cũng phản ứng như chớp rút kiếm nghênh chiến. Đám sát thủ này toàn kẻ tầm cỡ, các chiêu thức đều thâm độc và bài bản, sử dụng ám khí như vũ bão.

Vân Anh trong thoáng chốc thấy đám đông hỗn loạn đã bỏ chạy, trước mặt tự nhiên thấy bao nhiêu gia nhân và cả sát thủ chém giết, bao nhiêu máu đổ.

Máu, chợt nó làm nàng hoảng loạn, đầu óc chập chờn, những cảnh chém giết này dường như đã thấy ở đâu…

Nàng cảm thấy đầu óc hoa lên và đau nhức, ảo ảnh hư thực xa xôi xuyên qua xuyên lại trước mặt.

Đến lúc nàng định thần lại, trước mặt vẫn đang chém giết, đám gia nhân và binh lính chỉ còn vài người, tân nương cũng hoảng loạn nép vào mấy tên gia nhân cuối cùng.

Dường như còn gần chục tên sát thủ, Tử Thiên vẫn tiếp chiêu, nhưng dường như một mình hắn ứng chiến rất vất vả.

- CẨN THẬN, BÊN TRÁI! – Vân Anh không có bất kì suy nghĩ, hét lên khi một tên sát thủ bất ngờ phi ám khí lại chỗ Tử Thiên trong khoảnh khắc hắn sơ ý.

Tử Thiên may mắn tránh được, tên sát thủ lườm về phía nàng, dường như căm hận kẻ phá đám.

Tử Thiên khẽ liếc về phía nàng. Trong dường như thầm oán kẻ không kiên quan như nàng tại sao không chạy đi lại muốn rước họa.

Đám sát thủ nhận ra chỉ còn nàng đứng nguyên một chỗ trong khi bàn dân đã bỏ chạy hết, vừa còn nhắc cho Tử Thiên, mục tiêu ám sát của bọn chúng, cho rằng nàng là người Bạch gia, bèn không ngại tấn công cả nàng. Nếu để nàng sống thì cũng thành nhân chứng mất.

Trong giây phút nàng còn chưa kịp định thần trước nỗi sợ hãi.

- Điên rồ, ngươi đứng đó làm gì hả? – Tử Thiên lao đến, ngăn cản chiêu thức của tên sát thủ tấn công nàng.

Nàng đoán hẳn là hắn còn oán nàng khi làm vướng chân hắn. Một loạt phi tiêu nữa phi ra. Nàng hận bản thân mình chỉ biết nhắm chặt mắt.

Tử Thiên ứng biến không hề tệ, hắn đỡ được gần hết phi tiêu, chỉ có một cái trượt qua bả vai túa máu. Hắn chắn cho nàng ư?

Nhưng thế này thì không ổn, cả hắn cũng đang vất vả. Nàng chỉ biết thầm cầu nguyện trong miệng.

Vó ngựa rầm rập như vũ bão, một đám người ngựa từ đâu phi đến, đám sát thủ khẽ thất kinh, nhìn nhau rồi vội vã tìm cách rút.

Dù sao cũng đã có không biết bao nhiêu gia nhân chết.

Tử Thiên thu kiếm, khẽ nhăn mặt. Trước mặt nàng, gương mặt hắn đột nhiên xám ngoét, con mắt lờ đờ, cả thân đứng không vững, gục xuống ngay trước nàng.

Vân Anh nâng hắn lên, đôi mắt đầy kinh hãi:

- Ngươi bị trúng độc rồi…