Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 14



Bởi nàng biết sau mỗi lần gặp hắn, tâm trí nàng càng rối loạn hơn. Đối với hắn.

Nàng từng ấm ức, nàng từng hận, nàng từng khinh thường…

Nàng từng cảm nhận được cái u uẩn, bi thương, lạnh lẽo…

Nàng còn cảm thấy có chút gì đó mê hoặc…

Tất cả đều rối ren.

Nàng đơn thuần gạt bỏ những suy nghĩ vừa chạy qua não đó, đắc ý nhìn sự tức giận, ức chế của ả tiểu thư. Có lẽ bao lâu nay chưa có một ai dám đắc tội với cô ta. Vậy là nàng đã trả thù được, và lẽ ra nàng đã trả thù được, nếu như…

Có lẽ ông trời trêu ngươi, nàng đang tính bỏ về trong niềm hân hoan thì cái kẻ không mong đợi đó xuất hiện. Thật vừa lúc đến thế sao.

Hắn vừa bước vào tiệm vải, lão chủ quán biết là người quyền quý vội ra nghênh đón:

- Vương gia đại nhân đại xá, xin mời xem hàng!

Không phải nói tình cảnh của nàng lúc này, thật muốn dở khóc dở cười. Hắn vừa đến, nàng chưa thoát khỏi ngạc nhiên, chưa biết làm sao thì đã thấy tiểu thư kia đang tức giận bỗng chuyển thái độ như thể nhìn thấy thần tượng, đúng, nếu nàng nhìn thấy TVXQ thì cũng chỉ cuồng nhiệt đến thế mà thôi. Ả vội vã lao về phía hắn, túm lấy tay áo, như sợ không nhanh thì hắn đi mất ấy, xem kìa, mặt ả đỏ bừng lên, miệng cười nói còn không rõ ràng…

- Tử Thiên vương gia… ngài cũng ra ngoài dạo chơi sao?

Hơi bất ngờ, ánh mắt của hắn nhìn ả, hình như hắn biết ả là ai, cười đáp lễ, ý tứ khó đoán:

- Đây không phải Tứ tiểu thư Bạch gia sao? Hạnh ngộ… Ta cũng chỉ vừa mới ghé qua, thấy trước cửa tiệm có kiệu lớn nhà Bạch gia nên tò mò không biết vị thiên kim nào đang thưởng ngoạn, cũng định vào thăm hỏi…

Nụ cười của hắn, vừa xem có chiều lả lơi, vừa có chiều dửng dưng, Vân Anh nhìn mà không đoán được rốt cuộc giống cái nào hơn.

Hôm nay hắn mặc lam y thịnh soạn, có lẽ hắn cũng rảnh rỗi nhàn hạ nên thành ra không ở trong phủ. Nàng đang nép sau một đống vải, chưa biết có nên lộ mặt ra không. Có lẽ nên tránh mặt, trước khi ả tiểu thư kia thăm hỏi hắn xong lại nhớ đến việc vừa rồi mà hỏi hắn thì nàng chẳng còn mặt mũi.

- Vương gia, từ ngày gặp ngài ở phủ của ta, ta đã rất muốn gặp lại ngài … – Ả nũng nịu.

Vân Anh đang tính làm sao để ra ngoài mà không đi qua mặt hai kẻ đó. Nàng thấy thái độ của tiểu thư đó, thật cũng buồn cười vì thời đại này mà cũng có nữ nhi như vậy, ắt là ả đã được nuông chiều. Ả luyên thuyên một hồi, chắc chỉ đang cố chào hỏi như tiểu thư danh giá, còn quả nhiên không quên chuyện vừa bị hạ nhục ở đây, thấy nàng vừa định đi ra ngoài bèn lớn tiếng:

- Đứng lại!

Lúc này hắn mới nhìn thấy nàng. Hắn nhìn chăm chăm có vẻ ngạc nhiên. Tiểu thư kia đã tiếp lời:

- Vừa hay có vương gia ở đây, hôm nay ngày nhất định phải lấy lại công bằng cho ta! – Ả tỏ ra ấm ức.

Tử Thiên đó vẫn đang nhìn nàng. Con ngươi của y thu bóng dáng nàng vào, khẽ chuyển động, rồi lại nhìn sang tiểu thư, rồi lại nhìn nàng, dường như hắn đang ngạc nhiên.

Hắn, trong một thoáng nhìn nàng làm đầu óc nàng vốn đang phân vân không biết xử trí ra sao thì lại xoẹt qua mấy suy nghĩ vớ vẩn. Ánh mắt nàng khẽ bối rối, nàng biết mà, vô duyên vô cứ cứ phải chạm mặt với hắn, là nghiệt duyên, lúc nào cũng là tình huống dở khóc dở cười… Tự nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện lần trước ở phủ hắn, nhất thời hỗn loạn, tim tự dưng đập nhanh hơn, cúi mặt xuống đất chẳng để ý đến thái độ của ả thiểu thư kia được nữa.

Đến khi hết ngây người ra mới phát hiện ả đã kéo hắn về phía nàng, chắc định phân bua một trận đây.

- Vương gia nói xem, ả tiện nhân này nói ả có giao tình với ngài! Ả đã xúc phạm ta. – Ả tiếp tục kể lể chuyện vừa rồi.

Nàng muốn ngẩng mặt lên nhìn hắn, nhưng lại không dám. Vừa nãy trước mặt tiểu thư kia còn rất oai phong, giờ lại khép nép như một con cún vậy. Trời ơi, nàng thực sự không biết phải làm sao, tại sao hắn cứ phải vô cớ xuất hiện ở đây chứ.

- Vương gia, ngài nói xem, nhất định phải nói rõ.

Giọng của ả lại vang lên, nàng phát hiện câu nói đó của ả phá tan sự im lặng trong một vài giây vừa rồi.Từ nãy, hóa ra hắn cũng chưa mở lời, hắn đang nghĩ gì vậy. Nàng ngẩng mặt lên thì vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.

Hắn nhìn nàng, trong một phần nửa giây thôi, thế nhưng trong lòng nàng dường như có cả một nắm suy nghĩ chồng chéo bắt qua.

Thứ nhất, ánh mắt đó là gì vậy, thực sự nàng không có thể nhìn mắt hắn mà đoán ý. Vốn hắn đối với nàng đã là mê cung rồi. Ánh mắt hắn, vừa lạnh lùng, vừa dò xét, nhưng lại vừa dửng dưng, vừa có chút huyễn hoặc. Đôi mắt đẹp của hắn lướt qua nàng một lần rồi trên gương mặt lạnh lẽo như tiền của hắn nở một nụ cười mỉm về phía tiểu thư:

- Tiểu thư có chuyện đó sao?

- Đúng vậy, vương gia thực sự có giao tình đặc biệt với ả này sao? – Ả tiểu thư sốt ruột.

Hắn mỉm cười, lại im lặng phút chốc, chết tiệt, hắn đang nghĩ gì vậy. Hắn lại quay sang nàng, cầm vào miếng vải trên tay nàng:

- Vì miếng vải này sao? – Ánh mắt hắn không nhìn tiểu thư, mà cố nhìn vào mắt nàng.

Hắn vẫn giữ nụ cười khó hiểu đó trên môi. Nhưng ánh mắt hắn thì đang lay động. Nàng bối rối, là hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy, hắn định làm gì vậy, tại sao lại nhìn nàng như thế?

Không gian tưởng tượng trong đầu nàng hiện ra, cuộc đối thoại hình dung trong đầu nàng sau cái giao mắt vừa rồi:

“ Ngươi làm gì ở đây vậy?” – Hắn hỏi

“ Không có gì, đừng bận tâm …”

“ Tại sao ngươi lại đắc tội với ả, ngươi có biết ả là ai không, tại sao lại nói những lời đó?”

“ Ta… đừng hiểu lầm, thật ra ta không…không phải là có ý đó với ngươi…” – Nàng ấp úng giải thích.

“ Thực sự ngươi chỉ muốn trêu ả thôi sao?”

“ Ta…”

“ Thái độ của ngươi khi gặp ta sao lại bối rối đến vậy? Ngươi thực sự là không bị ta mê hoặc sao? Thực sự ngươi không nghĩ đến ta sao? Tại sao ngươi không dám nhìn thẳng vào ta?”

“ Ta… – Nàng bối rối, tại sao hắn lại làm nàng hỗn loạn như vậy chứ. Đúng, nàng có nghĩ đến hắn, nàng bị hắn ám ảnh.”

“ Tại sao hôm trước ngươi lại bỏ đi… ta thực sự nhớ ngươi, thực sự nhớ mùi hương của ngươi, cảm giác ở gần ngươi…”

Hắn dường như mỉm cười với nàng, còn nàng đỏ mặt, tim nàng đập liên hồi, không thế nào ngừng lại. Rơi vào tình huống này, hắn còn hỏi nàng như vậy, thực sự nàng không biết đối mặt ra sao. Nàng chưa thể đối mặt được việc nàng đã thích hắn, có khi nào nàng đã thực sự thích hắn?

- Tử Thiên, ngài nói sao cơ? – Tiếng nhõng nhẽo của ả tiểu thư đánh thức tâm tư của nàng.

Nàng chợt giật mình, quay ra nhìn hai bọn họ. Không biết Tử Thiên có hiểu thái độ lúng túng lúc nãy của nàng không, hắn liệu sẽ bênh vực nàng không, hắn sẽ lo ả tiểu thư kia như thế nào đây. Trong lòng nàng tự ấp ủ một hy vọng…

- Tiểu thư, tất nhiên ta nói là nó không hợp với nàng … – Hắn đột nhiên cười cợt, hướng ánh mắt về phía nàng, trong phút chốc nàng tưởng chừng bị tê cứng, giống như bị dội một gáo nước lạnh.

Ánh mắt này của y, không phải rõ ràng là…

- Tiểu thư… – Y tiếp lời – Rõ ràng tấm vải này không tương xứng với người cao quý như nàng, chỉ có kẻ thường dân như ả kia mới chọn vải đó …

Không phải chứ? Ánh mắt Vân Anh ngỡ ngàng. Trước mắt nàng thực sự là gương mặt hắn lạnh lùng, thái độ rõ ràng là đang xem thường nàng, ánh mắt này, không phải đang chứa đựng sự khinh rẻ sao? Nụ cười của hắn, rõ ràng là đang cười cợt.

Là nàng ban nãy nhìn nhầm sao, hay là do nàng đã tự hình dung ra tất cả?

- Tử Thiên, vậy ngài nói, tại sao ả lại có ngọc bội của ngài?

Hắn cười phá lên, dường như xem như đó là một trò đùa vui.

- Bình sinh ta rất rộng lượng, nhất là với nữ nhân, không tiếc quà tặng. Những người từng qua tay ta, cũng đâu phải chịu thiệt gì, đó chẳng qua là một thứ đồ ta đã chán, không cần dùng thì bỏ đi thôi … – Hắn nhìn sang Vân Anh, lớn tiếng – Bộ lúc đưa ngọc bội này cho ngươi, trên giường của ta, ta đã hứa hẹn gì với ngươi sao?

Hả, chuyện gì chứ? Tai nàng đang nghe thấy gì chứ? Mắt nàng đang nhìn thấy gì chứ? Nàng tưởng chừng bầu trời, mặt đất đang rung lên. Nhìn ánh mắt hờ hững, xem rẻ nàng của hắn, ánh mắt bắt đầu đắc ý của ả tiểu thư đó, thực sự nàng đã lép vế. Tại sao như vậy? Là tại nàng, nàng đã tự hão huyền, nàng tự bị hắn mê hoặc rồi hình dung ra tất cả. Nàng tự xót xa cho mình.

Nàng không thể mở được lời nào. Tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Nàng đang bất lực như một con thú bị thương. Thà hắn nói rằng hắn và nàng chẳng có gì, tại sao hắn có thể nhẫn tâm nói những lời đó.

- Tử Thiên à, ngài thật là xấu đó, ngài cũng phải sống nghiêm túc đi chứ? Chẳng nhẽ cả thiên hạ này không có nữ nhi nào để ngài thật lòng hay sao? – Xem kìa, ánh mắt ả đang vừa nũng nịu vừa mong đợi.

- Tiểu thư, ta cũng đang tìm kiếm – Hắn cười, thật giả tạo – Ta cũng đang hình dung xem đó là người thế nào, có lẽ ta sẽ tìm một tiểu thư danh giá, khuê các, hiền thục… như nàng chẳng hạn…

Ánh mắt ả lấp lánh lên nỗi hân hoan.

- Tử Thiên vương gia à, hôm nay nhân lúc gặp mặt, ngài có thể đi dạo, uống trà cùng ta không?

- Cái này… cung kính không bằng tuân mệnh vậy!

- Vậy chúng ta có thể đi luôn không?

- Phiền tiểu thư đến Ngọa Long trà quán đợi ta trước, ta còn một việc quan trọng, làm xong sẽ đến ngay … – Hắn liếc ngang, thấy Vân Anh vẫn đứng đó, nhìn tấm vải, mắt dường như rưng rưng.

Ả tiểu thư hồ hởi rời khỏi đó. Giờ thì hay rồi, thì tốt rồi, nàng đến một chút thể diện cũng không còn, được những kẻ quyền quý kia hạ nhục, lại còn tự trách mình đã suy nghĩ lung tung, đã tự ám ảnh mình bao ngày nay. Rốt cuộc cũng tại nàng quá mơ mộng mà thôi. Câu chuyện này, vốn từ lúc bắt đầu đã không thể nào lãng mạn…

Trong lòng rất ấm ức, giống như vừa bị bỏ rơi, giống như bị chà đạp, bây giờ đằng nào cũng đã mất thể diện, nàng cũng không thể kìm nén nữa.

- Xem bộ dạng của ngươi, như một con thú tội nghiệp vậy! – Hắn đã đến gần nàng từ lúc nào.

Nàng im lặng, nàng căm phẫn.

- Sao? Ngươi đã hi vọng điều gì từ ta à? – Hắn với gương mặt và ánh mắt lạnh lùng, có vẻ xem thường, ghé sát vào tai nàng.

Hắn cười khẩy.

- Xem ra ngươi cũng chẳng khác gì lũ đàn bà ấy, xem cách ngươi phản ứng khi nhìn thấy ta, xem thái độ của ngươi đã từng trông đợi ta kìa – Hắn vuốt tóc nàng – Không phải ngươi cũng mong đợi chuyện đó thành thật chứ?

Nàng tự nhiên thấy ghê tởm hắn và tội nghiệp cho chính mình. Nàng hận.

Nàng không tiếc gì cho hắn một cái tát, chỉ tiếc, hắn đã dễ dàng túm gọn cổ tay nàng, siết chặt.

- Hôm nay… – Hắn nheo mắt, nhìn nàng với ánh mắt càng sắc lạnh đáng sợ hơn – Chỉ vì câu nói đó của ngươi mà suýt nữa hỏng việc của ta. Đừng nghĩ sau này ta có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi thêm một lần nữa! Tốt nhất là ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta! – Giọng hắn đầy đe dọa, khiến nàng cũng phải thấy sợ hãi trong lòng.

- Sao? Dũng khí của ngươi như mọi khi đâu rồi? – Hắn châm chọc – Tại sao giờ lại nhỏ nhoi, yếu đuối như lũ đàn bà thế?

Hắn buông nàng ra, quay lưng đi với thái độ và nụ cười khinh bạc.





Một phút… Hai phút …

Mười phút nữa… Cho đến khi Lý Anh chọn xong vải ở quầy đồ bình thường quay vào tìm Vân Anh, vẫn thấy nàng đứng bất động như vậy.

Nàng muốn khóc. Nàng đau lòng, rõ ràng là nàng đau lòng…

Nàng suýt nữa thì đã thích hắn, thậm chí đã có thể nàng từng thích hắn, để ý đến hắn…

Hắn rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ phũ phàng. Hắn trêu đùa tình cảm nữ nhi. Khi nữ giới tỏ ra thích hắn, bối rối trước hắn, hắn lập tức coi rẻ…

Hắn là một kẻ đê tiện. Hôm trước hắn còn ôm nàng, hắn còn nói những điều kì quái làm xao động tâm tư của nàng…

Nàng dù sao cũng thấy rất đau lòng…

Nàng muốn cười. Cười trong đau khổ vì danh dự của mình bị chà đạp, một đứa con gái đầy kiêu hãnh như nàng…

Cười bản thân mình trong một phút chốc xao xuyến, yếu đuối…

Cười bản thân mình để lộ ra điểm yếu, để người ta làm nhục…

Nàng vừa đau đớn, vừa căm giận như thế đó.

- Vân Anh, muội không sao đấy chứ? – Lý Anh nhìn thần sắc lạ lùng của nàng lo lắng.

- Muội… là mất cảnh giác bị kẻ ác lừa tình, bị một con diều hâu xem rẻ!

Nàng tự trấn an bản thân, nhưng chỉ còn thấy tức giận. Lúc này nghĩ đến hắn, chẳng còn thấy bị mê hoặc, chẳng còn thấy đau lòng, chỉ thấy ghê tởm và căm hận. Một kẻ như hắn không đáng để nàng bận tâm nữa, nhưng chuyện nhục nhã mà bọn chúng gây cho nàng, thực sự khó nhắm mắt cho qua.

- Các người… đã động vào danh dự của thiếu nữ thế kỉ 21 rồi… con gái Việt Nam, dễ để xem thường thế sao? – Nàng nghiến răng – Hạ Tử Thiên, không bắt ngươi quỳ gối cầu xin ta, không dày vò ngươi, không thấy được sự mất mặt của ngươi, ta nhất định không sống được… Ngươi tưởng ngươi là ai? Đừng quên, ta đã nói sẽ không bao giờ có chuyện ta thích ngươi!