Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 2-1: Nhớ nhà (1)



Tôi không nhớ rõ mình đã dời nhà được bao lâu, lí do thì có thể khi một ai đó hỏi không chừng tôi sẽ cao hứng mà kể ra hoặc cũng có thể một đêm mưa bão nào đó sẽ bần thần mà nhớ lại cũng chưa biết.

” Đùng!”

Trời ơi, tôi bị gìthế này? Đang làm thí nhiệm lại để đầu óc trên mây khiến bây giờ khắpnơi khét lẹt, may mắn vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ này. Đây cũng là lído khiến bà chủ nhà và mấy bác hàng xóm thường xuyên phát tiết, thiếuchút nữa là xách cổ tôi ném ra đường. Mà lại nói đến hàng xóm, cạnh nhàtôi có một công dân rất chi là đẹp trai nha, kề chung vách tường đó!

Danh sách đen của khu trọ tôi vinh dự đứng đầu, còn sát bên một dòngchữ ngay ngắn: “ 2 lần phá hoại nữa mời đi khỏi!”,tôi khi đó ngoan ngoãn vâng dạ rất ưu nhiệt tình.

Vụ nổ vừa rồi thiệt hại không lớn lắm, lớn là ở tiếng sầm sập nện vào cầu thang bộ của bà chủ nhà. Tôi loayhoay vài phút vẫn không tìm được nơi giải quyết ống hóa chất hỏng:

” Làm sao đây? Làm sao đây?” chân tay luống cuống, nhưng rồi tôi liếc thấy một thứ, khóe miệng cười gian sảo.

Tiếng bước chân lại sầm sập, nhưng lần này là đi xa dần, tôi vuốt ngực nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn chậu hoa nhà hàng xóm hoan hỉ:

” Thế là đỡ toi một lần, thật là may mắn”

Phải công nhận tôi thật là có con mắt tinh đời, chọn được một nơi ở trongxanh gió mát như vậy, buổi sáng chim ca vang trời làm tâm trạng tôi cựckì khoan khoái, tôi quên hẳn chuyện khuất tất đã làm mà cười tươi vớianh chàng hàng xóm một cái trong khi anh ta vẫn tỉnh bơ, tôi cũng chẳnglạ lùng gì.

” Tối qua anh ta về rất khuya, trong phòng còn có tiếng con gái, mình rõ ràng nghe được mà!”

” Trời ơi, con nhỏ nào may mắn thế?”

Tôi xoa cằm: “ Khó nói, khó nói.”

Tôi quả thực không thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, càngkhông muốn nói dối chỉ có điều ngày nào đến lớp tôi cũng bị giằng xé đểtra hỏi về anh chàng đẹp trai Khang Lâm kia. Tiên sư nhà chúng nó, tôilà hàng xóm chứ có phải mẹ anh ta đâu!

Thông thường mỗi khi tôinói xong mấy bà tám đã nhao nhao, hôm nay bỗng yên lặng đáng sợ, biểucảm trên khuôn mặt lại vô cùng kì quái, tôi ngay lập tức cảm thấy mộtluồng sát khí xộc đến, giọng nói lạnh lùng lại chứa đầy sự khinh bỉ:

” Cô thật sự 'rất hiểu' tôi đấy nhỉ”, hai chữ kia coi chừng có thể nát bét thành cám.

Tôi cười khổ, ông cố nội của tôi ơi, anh sớm không đến, muộn không đếnlại đến đúng lúc này...Lại nói nơi này khác xa quê tôi, bạn học đồngloạt tôn vinh chủ kiến 'có sắc cùng chia, có họa tự chịu' bỏ lại tôi một mình đối đầu với 'ác quỷ'.

Thật là ngạc nhiên, tôi cứ tưởng anhta sẽ 'binh' cho một trận, không ngờ vẫn cho tôi thời gian ngẩn ngẩn ngơ ngơ... Mà không đúng, anh ta là con trai, chắc chắn sẽ không binh tôigiữa thanh thiên bạch nhật thế này, nghĩ thế tôi bỗng tràn đầy dũng khídương dương tự đắc nói:

” Đấy, anh xem con gái đã bỏ đi hết rồi, anh còn không mau đuổi theo, đứng ngáng đường tôi làm gì?”

Anh ta vẫn đứng im lặng, khóe miệng nhếch lên cười, kiểu như trò hề tôi đang diễn rất chi thú vị. Tôi chẳng rảnh mà đọ mắt với anh ta, uống một ngụm nước lấy can đảm chuồn khỏi.

Giờ tôi mới biết thế nào là mặt dày hoặc là anh ta ra đường bị xe cán hư não? Không phải, sáng nay tôicòn cười với anh ta rồi theo đuôi đến cổng trường mà, hay là anh ta thầm thương trộm nhớ tôi? Con khùng trong tôi lọt chuồng, phải bắt lại ngaylập tức!

Vì sao?

Là vì thế này:

Anh ta bất ngờ nắm lấy hai vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt 'chết ruồi':

” Em đừng giận mà, anh chỉ có mình em thôi”

Tôi phụt nguyên ngụm nước kia giúp anh ta tỉnh táo nhưng anh ta vẫn 'chấpmê bất ngộ', huyên thuyên. Cái gì mà xin tôi tha thứ? Cái gì mà tôi đừng ghen với bọn họ? Cha nó, tôi chẳng hiểu gì cả!

Con người là độngvật bậc cao, cái gì không biết có thể dần dần tìm hiểu, tôi cuối cùngcũng hiểu được thiên tài cùng với tiểu nhân rúc chung một chỗ sẽ ra cáigì. Đây chính là anh ta

” Con gái mặt dày, cùng đàn ông qua đêmmột chỗ còn không biết xấu hổ mang kể khắp nơi!” Đây hẳn là ý tứ mà anhta muốn truyền đạt đến bà con cô bác.

Thật may người nhà tôi ở xa, nếu không chắc chắn sẽ bị cạo đầu bôi vôi, thả bè trôi sông!