Tiếu Vong Thụ

Chương 46



Chương 47 : TÚ CẦU



Kì thi Hội được Lễ bộ tổ chức ở trường thi, tôi chờ ở Đồng viện, rảnh rỗi không chuyện gì thì xem sách, ngẫu nhiên đọc được một câu: Hối hận vì bảo hôn phu tìm kiếm phong hầu. Trong lòng giật mình, nhanh chóng trở thành bất an. Đổi sách khác, lại thấy những chuyện như con nhà quan lớn thường hay có thói quen cướp người, tâm càng loạn. Đặt sách xuống, tôi đến dưới tàng cây ngô đồng, nhìn hoa tím nở đầy, trong lòng hi vọng Tử Thần đậu rồi thì có thể về bên tôi, nhưng sợ anh đậu xong, nếu bị người khác cướp mất làm chồng, chẳng phải tôi đi may áo cưới cho kẻ khác sao? Tuy rằng tôi là người hào phóng, nhưng trong chuyện này thì hơi hẹp hòi, có điều, đến Thánh nhân còn chẳng hoàn mỹ nữa là, huống chi tôi chỉ là một thụ tinh nho nhỏ mà thôi.

Thấp thỏm, mâu thuẫn suốt mấy ngày, Tử Thần không ở bên, càng thấy một ngày trôi qua thật khó khăn.

Thì ra trong lòng người khó có được chữ ‘Tĩnh’, tôi bắt đầu hiểu sự lo lắng của Kiến Mộc ngày đó, anh không muốn tôi có tình cảm với người phàm, sợ ảnh hưởng đến tu hành. Nhưng mà chuyện đời khó ngờ, lòng người khó đoán, tôi hoàn toàn không ngờ bản thân mình đã yêu đương say đắm, chẳng muốn thoát ra. Tôi bằng lòng vì anh mà vứt bỏ mọi tu hành. Dẫu không thành tiên, được ở bên anh cùng một chỗ còn hơn cả tu hành đắc đạo. Tôi chỉ mong anh được bình an sống cùng tôi suốt quãng đời còn lại, những chuyện khác, đều không để trong lòng nữa.

Cuối cùng cũng chờ Tử Thần quay về, anh không kể tình tình thi Hội, tôi cũng không hỏi. Mỗi ngày đều cùng Tử Thần ở trong vườn uống trà đọc sách, yên lặng chờ kết quả.

Nháy mắt đã đến tháng tư, cách ngày công bố kết quả không còn mấy ngày. Tôi nhìn thấy hoa hạnh xuân sắc ngoài tường, lòng nhộn nhạo, muốn cùng Tử Thần ra ngoài ngắm cảnh xuân.

Tử Thần cưng chiều cười: “Em ấy à, sao lại không chịu được tĩnh mịch bằng tôi thế?” Tôi chu miệng, không nói: Nếu so về khoản này, ai hơn một cái cây được chứ?

Tử Thần cười cùng tôi ra khỏi cửa, đột nhiên ngừng lại ngay trước cổng, nhìn tôi, sau đó nói: “Hợp Hoan, em nên mặc nam trang thì hơn, bây giờ chúng ở xa xứ, em thì, diện mạo như thế, nên cẩn thận một chút.”

Tôi nghe thế, cười thầm trong bụng, ý của Tử Thần, dĩ nhiên là khen, tuy biết dung mạo của mình, nhưng nếu được chính miệng người mình thích khen, đương nhiên sẽ có cảm giác rất khác. Tôi vui vẻ cải nam trang.

Nói chung, ra khỏi viện thì là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Nơi nơi sầm uất, hoa cả mắt.

Tính tình Tử Thần cũng lãnh đạm, đi không bao lâu, vào một quán trà, Tử Thần đương nhiên rất cẩn thận, đưa tôi vào trong, lên lầu hai, tìm một bàn đối diện đường, gọi một ấm Long Tĩnh. Tôi tinh tế thưởng thức, mùi vị của trà Vân Vụ của núi Kì Bàn so ra cũng không hề thua kém, tán thành suy nghĩ của Tử Thần vài phần, sau này, tôi đương nhiên phải giúp anh những chuyện toàn tâm toàn ý muốn làm.

Không lâu sau, nghe thấy tiếng chiêng trống từ xa truyền tới, tôi hơi ngạc nhiên, đứng dậy thăm dò. Từ xa chỉ thấy một cái đài cao, lụa đỏ phất phơ, một đám người vây xung quanh, còn có một số kẻ khác đang đi tới. Chẳng lẽ, ở kinh thành cũng có hội đấu trà sao?

Tôi quay đầu cười với Tử Thần: “Chúng ta đến đó xem thử đi.” Tử Thần thấy tôi hiếu kì, không đành lòng gạt đi, thế là buông chén trà trong tay, đi xuống lầu cùng tôi.

Đến khi tới gần, mới phát hiện đây là một cái lầu mới dựng, giữa đài có một cái đình nhỏ vây bằng vải trơn, treo lụa đỏ chung quanh. Tôi xoay người hỏi một nam tử bên cạnh: “Xin hỏi đây là?

Gương mặt người đàn ông kia đang rất hưng phấn, hào hứng trả lời: “Cậu không biết à, đây là cửa hiệu tơ lụa lớn nhất kinh thành, tiểu thư của Kim Ti Tú hôm nay muốn tìm hôn phu. Hễ là cử tử vào kinh, ba mươi trở xuống, chưa kết hôn đều có thể tới, chút nữa Trương tiểu thư sẽ tự mình ném tú cầu để chọn.” Sau khi ngạc nhiên tôi trầm trồ khen: Đúng là nước chảy thấp, người hướng cao, tục lệ trong kinh hay hơn so với ở tỉnh, với Gia Dương càng trên một bậc, có thể tự mình đứng trước mặt người khác, tự mình chọn người chồng mình vừa gặp đã yêu, phong tục này, hay quá đi mất! Tôi thấy rất tuyệt vời, bởi vì là con gái, đang tình nồng ý sâu, đều coi kẻ có tình trong thiên hạ đều là thân thiết.

Tôi rất hứng thú, không chịu rời đi, Tử Thần kéo tay áo tôi ra khỏi đám đông, tôi hơi bất mãn, quay đầu trừng anh, vất vả lắm mới được thấy được mở mang kiến thức về chuyện ném tú cầu chọn hôn nhân, sao lại làm hỏng chuyện tốt của tôi chứ?

Vẻ mặt Tử Thần đau khổ, bảo: “Tiểu thư của tôi ơi, người ta bảo cử tử vào kinh đều có thể đến được, nếu như không may trúng phải tôi hoặc em, thì làm sao đây, chuyện này không dính phải thì tốt hơn, em nhìn từ xa không sao được?”

Tôi nào chịu, cơ hội ngàn năm có một này đương nhiên không thể bỏ qua. Tôi quay đầu nhìn Tử Thần, phong thái thế này quả thật cũng có nguy cơ bị chọn chúng thật, sao có thể cam lòng chắp tay nhường cho kẻ khác được chứ? Tôi, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn, có ý đồ riêng cười đẩy Tử Thần ra sau, bảo: “Chàng ở ngoài chờ em, còn em thì chắc chắn sẽ không bị chọn trúng đâu, chờ em xem kịch hay xong sẽ tìm chàng.”

Tử Thần thấy tôi hăng hái thế, quả thật không còn cách nào, vừa giận vừa cười ra khỏi đám đông. Tôi hăng hái đứng trong đoàn người, vươn cổ, rất hiếu kì.

Qua hơn nửa canh giờ, xung quanh càng lúc càng nhiều người, đều là những nam tử trẻ tuổi, mang giọng địa phương, ồn ào rộn rã nghe rất là náo nhiệt.

Cuối cùng cũng đến màn chính, một thiếu nữ đeo khăn che mặt thướt tha tiến tới, tôi không kịp nhìn kĩ dáng người, vừa liếc mắt một cái thì thấy cái mạng che mặt kia thật hấp dẫn. Cái mạng che mặt màu đỏ kia thật là tuyệt vời, không nhìn rõ nhưng thấy lờ mờ, đúng là ngắm hoa trong sương, ngắm trăng dưới nước, mờ mờ ảo ảo thế càng tăng thêm ba phần nhan sắc, không hổ là đại tiểu thư của hiệu tơ lụa nổi tiếng. Cũng không biết cái mạng che mặt kia làm bằng gì, tôi thấy tò mò, muốn nhích lên thêm chút nữa. Có nó thì sau này không cần mặc đồ nam nữa, ra ngoài mang cái mạng đó thôi là được. Tôi tính sẵn trong bụng.

Đám đàn ông ở dưới đang yên lặng, bỗng chốc náo nhiệt sôi nổi hẳn, có thể nói là nhảy cẫng lên ấy chứ. Tôi thấy rất buồn cười, bây giờ tìm vợ dễ thế sao?

Tiểu thư kia che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhìn mọi người dưới đài. Hồi lâu sau, nâng cánh tay, giơ quả tú cầu lên.

Lũ nam tử ở dưới lại yên lặng trở lại, chỉ thấy quả tú cầu kia đang phóng thẳng về chỗ tôi. Tôi vô cùng sợ hãi, sao lại thế được? May sao, tôi chỉ kinh hãi một chút thôi, quả tú cầu kia bay qua đỉnh đầu, rớt ngay đằng sau lưng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại nhìn. Cách tôi khoảng ba bước, một chàng trai cao lớn đang ôm quả tú cầu trong bụng, đứng chau mày. Ừ thì công nhận, mắt nhìn của Trương tiểu thư không tệ. Dù anh ta đang nhíu mày nhưng cũng rất đẹp. Bộ quần áo trên người xa hoa, vô cùng uy nghi. Tôi thấy hơi kì lạ, đáng lẽ phải mừng như điên mới đúng? Sao lại nhíu mày? Xung quanh anh ta kẻ thút thít người phấn khởi. Đúng là vô cùng huyên náo. Trong khi chàng trai kia lại vô cùng thờ ơ, nhìn lên đài cao.

Tôi trố mắt nhìn sững sờ, hay là vui quá nên vậy? Người nhà của cô tiểu thư kia đến tới, đi đầu là một cụ già trông rất phúc hậu, cười ha hả thật hiền, nói với chàng trai kia: “Vị công tử được tiểu thư nhà tôi chọn trúng, mời theo lão về phủ một chuyến.”

Chàng trai kia vừa nghe, không hề có xíu gì vui vẻ. Bảo: “Ta chỉ đi ngang qua đây, nghe nói tiểu thư nhà họ Trương rất xuất chúng, định tới nhìn một cái vậy thôi, không có ý tham gia. Xin mời tiểu thư nhận lại tú cầu, chọn lại lần nữa.”

Ông cụ vừa nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, hô lên: “Công tử nói thế là sai rồi! Trương gia đã nói trước ném tú cầu chọn người, nếu công tử chỉ tình cờ, cớ gì lại đứng ở đây mà xem.”

Chàng trai kia cũng không có vẻ gì áy náy, lạnh lùng trả tú cầu lại cho ông cụ.

Xung quanh ồn ào lao xao hẳn lên, vẻ mặt của ông cụ càng khó xem. Tay run run cầm quả tú cầu, tức giận không nói nên lời.

Tôi thấy không thể chấp nhận được, tiến lên hỏi chuyện chàng trai kia: “Xin hỏi công tử cũng biết tú lâu hôm nay để chọn chồng mà phải không?”

Chàng trai kia nhìn tôi một cái, gật đầu không đáp.

Tôi lại tiếp: “Nếu Trương gia đã nói rõ ràng từ trước rằng dùng tú cầu để chọn chồng, chỉ cần cử tử vào kinh đều có thể đến, nếu anh không có ý này thì nên đứng xa mà nhìn, tại sao đứng trong những người tham gia mà còn không nhận? Đàn ông mà sao lại làm chuyện bội tín như vậy?”

Nam tử kia cười một tiếng: “Nói như vậy, thế thì ta không phải cử tử, không phù hợp với điều kiện nhà ông ta rồi.”

Tôi cứng họng, anh ta, thật vô lại, ông cụ nghe anh ta không phải là cử tử xong thì càng tức giận, râu mép cũng vểnh lên, không nói nên lời. Tôi chộp lấy tay áo anh ta, khăng khăng: “Dù thì anh đã được tú cầu ném trúng rồi, phải thành thân với Trương tiểu thư.” Đối với kẻ vô lại thì cũng phải vô lại theo, tôi luôn cho là thế.

Chàng trai kia muốn giật tay áo về, đương nhiên tôi không chịu nhường, anh ta nhìn tay tôi nói: “Quan hệ gì tới cậu? Nếu cậu muốn, thì đi mà cưới Trương tiểu thư cũng được kìa.”

Tôi nghe thế, trình độ vô lại của tên này thật là cao, oán hận nói: “Tôi chắc chắn không thể cưới Trương tiểu thư được.” Anh ta nhăn mày: “Cậu không cưới được, đương nhiên ta cũng không thể.” Đúng là vô lại rất có nghề. Tôi tức đến nghẹn giọng, tim lại đập mạnh, nghiến răng nói: “Vậy tôi với anh đánh cuộc với nhau, nói một lí do không thể cưới Trương tiểu thư, mọi người làm chứng cho, ai thua thì phải cưới cô ấy.”

Anh ta cười một tiếng, đáp: “Được, có điều, lý do của ta chỉ nói cho Trương phụ thôi, xem thử ai thua.”

Tôi cười há há, coi như là đồng ý, sao đó đưa tay lên rút trâm cài, mái tóc dài xổ dài đến tận eo. Chung quanh đều yên tĩnh trở lại, mơ hồ còn nghe thấy tiếng hít thở, tôi nhịn cười, đáp trả với anh ta: “Thế nào? Đây có phải lý do mà mọi người đều phải chấp nhận không?” Chàng trai kia ngơ ngác nhìn tôi, mãi lúc lâu mà vẫn không trả lời. Tôi không đủ kiên nhẫn, cao giọng: “Chấp nhận thua cuộc đi, anh phải ngoan ngoãn cưới Trương tiểu thư, mọi người đều thấy cả rồi đấy.”

Như thể vừa bừng tỉnh, sắc mặt anh ta trở lại bình thường, ghé vào tai Trương phụ nói mấy câu. Vẻ mặt Trương phụ tái mét hơn, sau khi bớt kinh hoàng lại nói: “Các vị, chuyện hôm nay coi như xí xóa. Mời mọi người giải tán cho.” Nói xong vội vàng bỏ đi. Tôi và mọi người ngơ ngẩn tại chỗ. Quay lại nhìn anh ta, vẻ mặt tươi cười, ra vẻ đắc ý, tuy cười trông đẹp thế mà tôi thấy khó chịu vô cùng. Hung hăng trừng mắt với anh ta, nhưng cũng không còn cách nào. Anh ta cười nhìn tôi, bước tới nói: “Cô là con gái nhà ai thế, đến đây xem nữ tử nhà người ta chọn chồng đã không ổn rồi, lại còn chỉ trích người khác.” Tôi hừ một tiếng, không để ý đến anh ta nữa. Anh ta hơi biến sắc, tôi vấn lại tóc, quay đầu nhìn xuyên qua đám đông, tìm Tử Thần.

Tử Thần đang bước về phía mình, tôi vội vàng đi tới đón. Kể lại chuyện ban nãy cho anh nghe, nghe xong anh dở khóc dở cười nhìn tôi: “Không ngờ em còn là một hiệp nữ trượng nghĩa cơ đấy.”

Tôi không cam lòng quay đầu nhìn lại, tên vô lại hại tôi không thể hành hiệp thành công đang nhìn tôi và Tử Thần, như có gì suy nghĩ. Tôi trừng mắt nhìn anh ta mấy lần rồi xoay người bỏ đi cùng Tử Thần.