Tiếu Vong Thụ

Chương 1: Một tiên hai cây



Tôi là một gốc hợp hoan sinh trưởng ở đài ngắm sao núi Kỳ Bàn, đã được 400 cái xuân xanh.

Vốn dĩ tôi là vô tính, nhưng từ năm hai trăm ba mươi hai tuổi, khi đóthấy một đôi nam nữ đứng trước mặt thề non hẹn biển, tôi đã quyết tâmthân này từ đây về sau là thân con gái.

Đầu hạ năm ấy, chính là thời điểm tốt nhất trong năm, cành lá xanh màuphỉ thúy, hoa hồng nhạt ánh lên tựa lông vũ, như ráng mây trời, cả người tràn hương hoa. Tôi hít ngập tràn hương núi rừng mát lạnh trong bầukhông khí tĩnh mịch, ngắm nhìn rạng mây trên bầu trời đang đổi màu huyền ảo, bên tai lại nghe tiếng chim tước hót ríu rít. Trong lòng ngập tràncảm giác biết ơn và thỏa mãn, bản thân đã được thiên nhiên ưu đãi biếtbao, để tôi có thể sinh ra ở nơi phong cảnh đẹp mà tao nhã đến vậy.

Đang mơ mộng, bỗng thấy từ trong làn gió ấm áp xuất hiện hai bóng ngườiđang chậm rãi đi lên núi, quần áo tung bay, ánh mắt có ẩn tình. Từ xa đã nghe thấy một giọng nói rất đáng yêu vang lên: “Anh họ, anh xem cây hợp hoan kia đẹp chưa kìa”. Chàng trai mặc bộ đồ màu trắng ngẩng đầu liếcnhìn tôi một cái, rồi lại cúi đầu cười trả lời: “Em họ, em mới là đẹpnhất.” Con ngươi đen như mực chỉ chăm chú ngắm nhìn mỗi đôi mắt của côgái áo xanh kia mà thôi. Người kia nói vậy, cô em họ quay mặt cúi đầumỉm cười thẹn thùng. Gò má bạch ngọc ửng màu hồng nhạt, giống như khinắng mai chiếu xuống tàng hoa hợp hoan. Sống suốt hai trăm ba mươi hainăm nay, lần đầu tiên tôi phát hiện rằng gương mặt của người thiếu nữkhi vui vẻ ngượng ngùng lại xinh đẹp đến vậy, không khỏi ước ao mình sẽđược như thế, thì ra một người con gái chỉ cần chàng trai mình yêu khennàng đẹp, thì nàng sẽ trở nên xinh đẹp đến vậy. Cặp trai gái này ở trước mặt tôi trao lời yêu thương lâu thật lâu, khiến tôi vừa cảm động nhưnglại vừa cảm thấy hoang mang. Theo lão thổ địa thì những lời thề non hẹnbiển, ông ta luôn bảo những lời ấy rất không tin được, chính là nhữnglời thề son sắt lại khiến tâm tình xôn xao. Còn đối với thân cây như tôi thì đây chính là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tình cảm của con người,từ đó về sau liền tự nhủ với lòng, sau này nhất định tôi sẽ trở thànhcon gái. Bởi lẽ tôi cũng muốn sẽ có người đối xử tình cảm với mình như ở đây. Tôi khi đó cũng sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ, khônggì sánh bằng. Cây tùng đối diện và thổ địa núi Kì Bàn luôn nói tôi thậtkiêu ngạo. Nhưng mà chao ôi, có nhan sắc chẳng lại không tốt hay sao,nếu có thể tự mình chọn lựa, có người nào lại không muốn mình xinh đẹptừ mới sinh ra? Tôi dù trẻ tuổi nhưng chỉ thích nói lời ngay thật màthôi.

Đài ngắm sao nơi này thật ra cũng chỉ có một cái bàn đá và hai gốc câymà thôi. Nghe theo lời lão thổ địa kể lại, ngàn năm trước có thần tiênghé qua ngắm sao, vì thế nơi đây được đặt tên. Tiếc là tôi thân sinh ra ở đây, đừng nói là thần tiên đắc đạo, ngay đến cả yêu quái cũng chẳng cómột bóng. Tuy nhiên, thổ địa thì cũng được coi như một tiểu tiên. Tiếclà lão chỉ có thể ngày ngày chôn chân ở núi Kì Bàn này, không thể nhưcác vị tiên khác, tiêu diêu tự tại. Chính vì thế tính tình cũng có chútkì dị, lúc nào cũng luôn mồm bảo tôi ăn nói lanh chanh, khiến tôi banđầu vốn là cây nhỏ ngây thơ lại suy xét hết bao tâm tư. Lão còn bảo,việc này có ích cho sự trưởng thành của tôi. Trong lòng thì lại buồnbực: nói lời khiến người khác vui vẻ bản thân mình cũng cao hứng, thếkhông phải không tốt hơn sao?

Phía đối diện là một cây tùng lớn hơn tôi 200 tuổi. Tính cách cũng lậpdị chẳng kém. Một lòng một dạ muốn tu hành! Tôi nghĩ lí tưởng của anh ta vĩ đại quá mức, chẳng lẽ một thân cây mà cũng có thể tu thành tiên thật sao? Tôi lại không dám hỏi thẳng, sợ sẽ đả kích lòng tự tôn của y. Thật ra mỗi lần nhìn thấy anh ta chăm chỉ tu luyện, tôi đều nghẹn đến nỗinội thương, một phần luôn thích nói lời thật thà trong tôi chỉ muốn mởmiệng bảo y đừng làm trò ngốc nữa, phần lương thiện khác thì khuyên tôinhịn xuống, không nói. Cứ bị giày vò như thế quả thật đã rèn luyện tínhbình tĩnh và khả năng nhẫn nại của tôi ra trò. Từ đó về sau khi gặpchuyện, khả năng giả vờ nhìn không thấy, nói không biết của tôi rất caosiêu.

Buổi tối là lúc chúng tôi gồm một vị tiên hai gốc cây bên đài ngắm saongồi tán dóc nhau nghe. Lão thổ địa bình thường đều lấy cầm theo một bầu rượu nhỏ ngồi bên đài uống giải sầu, thỉnh thoảng qua về phía Kiến Mộcvà tôi bày tỏ cảm xúc, khi hùng hồn, lúc cô đơn, căn bản là cứ nhìn vàosố rượu lão uống nhiều hay ít mà định. Kì thật lão thì có tâm sự gì chứ, không phải là do không thể vân du tứ hải đấy sao, tôi đây thậm chí cònkhông thể di chuyện được đây này! Có thể thấy so với lão tôi kiên cường, lạc quan hơn biết là bao nhiêu. Trong lòng tôi còn cho rằng là do lãongâm bài thơ mới nên mới vờ nói chuyện buồn thế thôi. Nếu là một anhchàng trẻ tuôi phong lưu phóng khoáng đang cau mày hình chữ xuyên (川)thì người ta còn có thể động tình, đằng này lão đã là một ông già, tínhcách lại còn khác người thì sao có thể khiến tôi đây thẹn với chả thùngthế nào cho được. Nhưng mà dù sao tôi cũng bốn trăm tuổi rồi mà, cuốicùng cũng hiểu được rằng thích ăn ngay nói thật đúng là một tính tốt,nhưng tùy lúc mà đem lời thật lòng nhịn xuống không nói ra lại càng làmột phẩm chất đáng quý hơn nữa.

Cây tùng đối diện tôi tên là Kiến Mộc. Đối với chuyện hơn tôi hai trămnăm, tôi rất tò mò. Vì thế nhân lúc khi thổ địa đi ngủ, anh ta lén nóicho tôi nghe, khiến tôi cũng xấu hổ thay cho lão một hồi. Năm đó khi tôi còn chưa có mặt trên đời, phóng mắt ra khắp ngọn Kì Bàn này, chỉ có một gốc cây hai trăm tuổi có thể nghe hiểu lời nói của lão, lão già cô đơncuối cùng cũng có người để dốc bầu tâm sự, hết vừa khóc vừa cười với gốc tùng, ôm cây thật chặt rồi chây trét nước mũi lên vỏ cây, gọi cho câycái tên Tiểu Tùng. Một tiếng Tiểu Tùng gọi Kiến Mộc hai trăm tuổi nàycũng khiến tôi nổi hết da gà, đã thế lão tới đây hằng đêm, một đêm gọitên không dưới ba trăm năm mươi lần. Trong lòng tôi thầm nghĩ hèn chi vỏ cây của Kiến Mộc sần sùi, ra là đã bị gọi là Tiểu Tùng suốt hai trămtrời. Kiến Mộc tu hành suốt hai trăm rốt cuộc cũng có thể mở miệng nóichuyện, câu đầu tiên nói với lão chính là: Gọi tôi là Kiến Mộc. Lão giàcưới hắc hắc: “Nếu không phải do lão đây ngày ngày tới nôn mửa, thì saochú mày chỉ mới 400 tuổi mà có thể nói chuyện được sao, hừ.” Phương cách khích lệ của lão cũng đặc biệt quá đi! Sau tôi lại hỏi nhỏ anh: “Vậysau này anh không muốn trở thành nữ sao?” Kiến Mộc thở dài: “Anh bị lãothổ địa ôm ấp như thế, còn có thể chọn làm nữ được sao?” Tôi không nóigì, đem ý tưởng từng muốn cùng anh ta trở thành chị em gái chốn khuêphòng, an ủi nhau nơi núi rừng hiu quạnh mà hung hăng đè nén.

Sau này còn có cây hợp hoan tôi đây, sống vô tư lự đến hai trăm tuổi,hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, linh khí đất trời, cuối cùng cũng có thểgiác ngộ, tâm tình cũng được khai sáng, có thể nghe hiểu tiếng người.Lão đang vui vẻ một hồi, bừng bừng chí văn chương rồi lấy cho tôi mộtcái tên là Hợp Hoan. Khi ấy tôi không thể nói được, nhưng có thể traođổi với Kiến Mộc. Tôi mừng khấp khởi hỏi Kiến Mộc tên này có hay không?Kiến Mộc cười lạnh lùng: “Lão thấy cho gọi Tiểu Cẩu, gặp kêu Tiểu Miêu,nhìn cây tùng bảo Tiểu Tùng. Em nói tên Hợp Hoan này vậy có được haykhông?” Nhưng mà lúc đó tôi vừa có một cái tên nên thấy rất mừng, khôngnhìn thấy Kiến Mộc là đang xoi mói. Cứ như thế vui vẻ mà dùng cái tên ấy đến tận ngày hôm nay.

Tôi biết được khi Kiến Mộc bốn trăm tuổi là có thể mở miệng trò chuyện,trong lòng tôi khấp khởi mừng thầm, bởi vì nay tôi cũng đến số tuổi ấyrồi. Lòng kiên nhẫn chờ đợi, một ngày lại một ngày có thể mở miệng nóichuyện, nhưng mãi chỉ có tiếng gió thổi nghe tiếng lá cây xào xạc màthôi.

Tôi còn chưa hề nản lòng mất lòng tin thì lão thổ địa đã hầm hầm bước về phía này, hay tay chống nạnh sấn sỉa vào người tôi hệt mũ đàn bà đanhđá: “Hợp Hoan, thấy lão đây hằng ngày đều uống rượu tới sáng dễ lắm sao? Có chút thời gian ban ngày đi ngủ một lúc, sao cô lại giày vò lão thếhả.” Tôi sững sờ một lúc, sợ hãi hỏi Kiến Mộc: “Em nói lớn tiếng đến vậy cơ à?” Kiến Mộc nhìn tôi, suy nghĩ một hồi, khách sáo nói: “Nói to chút thì cũng không sao đâu, miễn là êm tai chút là…” Kiến Mộc nói lời đâmchọt hơn so với lão thổ địa nhiều, chỉ trích thẳng vào lòng người ta,anh ta không biết điều đó sao? Tôi im lặng, trong đầu có phần nhụt chí.Lão thương hại nhìn tôi: “Cô cùng Kiến Mộc học hành, nó mỗi ngày tu hành thì cô lại cho là đang ngủ gật sao. Chao ôi, tuy là môi trường sinhdưỡng là như nhưng không ra được cùng loại cây nha.” Tôi nhìn sang KiếnMộc, lần đầu tiên tin tưởng vào chuyện tu hành của anh ta, nhưng chỉ làcó thể mở miệng nói dóc mấy câu thôi. Nếu là có thể tu hành đắc đạo,đánh ngất tôi cũng chả tin.